Phiêu Du Giang Hồ

Chương 144

Trong cơn mê sảng, một bóng người từ màn mưa sấm chớp phía chân trời bay tới chỗ tôi.

Người ấy mặc bạch y, mái tóc đen ánh, dù bay giữa màn mưa, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra dung nhan tuyệt đẹp.

Bóng hình đó khiến trái tim tôi rung động, thoáng bình tâm một chút.

Tôi xoay người lại, đưa tay về phía người kia.

Giữa màn mưa triền miên không dứt, huynh ấy lặng lẽ đáp xuống, vòng tay ôm chặt lấy tôi.

“Thiếu Nhân”, tôi vòng tay ôm cổ huynh ấy, có chút tủi thân nức nở.

Âu Dương Thiếu Nhân đỡ tôi vào lòng, cây kiếm trong tay vung lên nói: “Muốn lấy nương tử của người khác, phải chăng cũng nên cần sự đồng ý của đối phương. Các hạ làm như thế này, thật quá thất lễ.

Vô Ngôn giơ tay ra, vũ khí sáng loáng, là song nhẫn kiếm[1]. Âm thầm cười, Vô Ngôn nói: “Ta không thích nói chuyện với ngươi. Huống hồ ngươi cũng chẳng phải phu quân của nàng, chuyện của các ngươi, ta đều biết rõ”.

[1] Song nhẫn kiếm: kiếm hai lưỡi

Âu Dương Thiếu Nhân nhếch mép cười nói: “Vậy được, xem ra ngươi đã sớm có mưu đồ. Chúng ta đành dùng kiếm nói chuyện vậy”.

Toàn thân tôi nóng như lửa đốt, run rẩy ôm chặt Âu Dương Thiếu Nhân, không kiềm chế được mà cọ xát vào người huynh ấy, thoải mái quá.

Âu Dương Thiếu Nhân phát hiện bộ dạng quái dị của tôi, liền hỏi: “Tiểu Tình, nàng sao vậy?”.

Tôi nghiến răng, không nói câu nào.

Tôi không thể nói với huynh ấy rằng mình đã trúng xuân dược.

Hiện tại thực sự tôi chỉ muốn cởi phăng y phục chết tiệt trên người này, nếu cởi được thì tốt biết mấy, nhưng nếu như thế thật xấu hổ lắm.

“Không, không sao…”, cố gắng kiềm chế cơn thèm muốn được động chạm thân thể với Âu Dương Thiếu Nhân, tôi cúi đầu nói.

Lúc này tôi đã chẳng thể phân biệt nổi trên trán mình là nước mưa hay là mồ hôi nữa rồi.

“Hiện tại không phải lúc nói chuyện này”, lại một thanh âm khác vọng tới, tôi cố sức mở to đôi mắt lúc này đã không còn tỉnh táo.

Là Tần Ngữ.

Tên thiếu niên vừa mới kéo tôi ra khỏi ảo giác kia, cũng chính là Tần Ngữ.

Thằng nhóc đó, sao lại đến vào lúc này chứ.

“Âu Dương Thiếu Nhân, hiện tại cô ta bị trúng xuân dược, đã qua nửa canh giờ rồi, nếu không được trị liệu, e rằng sẽ mất mạng. Mau đưa cô ta đi”, Tần Ngữ chạy đến bên Âu Dương Thiếu Nhân nói.

Vô Ngôn mặt mày lạnh tanh, âm trầm nói: “Đừng có nằm mơ! Nàng là người ta muốn, ta không thể để các ngươi đưa đi đâu”.

Lúc này tôi đã hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mềm nhũn nằm gọn trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân.

“Tiểu Tình! Nàng sao rồi!”

Thiếu Nhân, Thiếu Nhân, giúp tôi giải thoát đi.

Tần Ngữ đứng trước tôi và Âu Dương Thiếu Nhân che chắn, giơ tay ra, nâng lên một chiếc khay gỗ nói: “Nè, ảo thuật của ngươi không phải rất lợi hại sao? Chính là để ta tới làm đối thủ của ngươi”.

Âu Dương Thiếu Nhân liếc nhìn Tần Ngữ một cái, thì thào nói: “Ngươi cẩn thận, bọn Mặc Nguyệt giải quyết xong xuôi bên kia sẽ đến ngay. Ta phải đưa Tiểu Tình rời khỏi đây”.

Âu Dương Thiếu Nhân ôm tôi, trong màn mưa dày đặc, nhún mình một cái, dọc theo đình viện thăm thẳm mà bước đi.

Vô Ngôn đang muốn đuổi theo, ngay tức khắc bị Tần Ngữ chặn lại.

“Đừng có làm phiền đến họ, trận quyết đấu của chúng ta, mới bắt đầu thôi mà.”

Trong mơ hồ, tôi cảm thấy Âu Dương Thiếu Nhân ôm mình tiến vào một gian phòng, tôi được đặt lên trên giường. Sau đó huynh ấy cầm khăn mặt không ngừng giúp tôi lau mồ hôi trên trán.

“Tiểu Tình, ta sẽ đi tìm thuốc giải”, Âu Dương Thiếu Nhân gấp gáp nói rồi lập tức xoay người rời đi.

Tôi đưa tay ra, giữ huynh ấy lại.

Lần đầu, tôi khẽ giọng nói: “Thiếu Nhân, không kịp nữa rồi. Huynh không muốn tôi chết chứ”.

Hít thật sâu, tôi ngồi dậy hỏi huynh ấy.

Tôi biết mình sẽ chẳng bình tĩnh thế này được lâu, đến khi xuân dược bộc phát, tôi sẽ không cách nào kiềm chế được bản thân nữa.

Sấm chớp vẫn đùng đoàng bên ngoài cửa sổ, trong ánh chớp, tôi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Âu Dương Thiếu Nhân, lòng bỗng thư thái vô cùng.

Thiếu Nhân, may quá, may là huynh.

Âu Dương Thiếu Nhân sững người, chớp mắt đã hiểu rõ ý tôi.

Ngồi trên giường, Âu Dương Thiếu Nhân vuốt ve mái tóc tôi.

“Tiểu Tình, nàng nên biết, ta muốn có nàng, rất muốn có nàng. Ta chỉ sợ, chỉ sợ nàng sẽ không thích, không muốn.”

Tôi lắc đầu, mặt đỏ như quả cà chua.

“Tuy là bất đắc dĩ, nhưng…tôi bằng lòng.”

Đúng vậy, là tôi bằng lòng, sau này tôi sẽ tiếp tục sống ở nơi đây, tôi không thể để chàng trai bên cạnh mình phải làm thái giám.

Đưa tay lên, tôi bắt đầu nhè nhẹ cởi y phục mình, Âu Dương Thiếu Nhân có chút khó xử, không biết nên đưa mắt nhìn về phía nào. Thật nghi ngờ tên tiểu tử này trước đây sao có thể là cao thủ tình trường được cơ chứ.

Tôi thở hổn hển, gấp gáp, phát hiện đôi tay mình có chút run rẩy.

“Thiếu Nhân, giúp tôi”, tiến lại gần Âu Dương Thiếu Nhân, tôi thì thào bên tai huynh ấy.

Sắc mặt Âu Dương Thiếu Nhân dường như cũng đỏ lên, rõ ràng trong đáy mắt có chút sắc tối.

Xoay người về phía tôi, Âu Dương Thiếu Nhân nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, khẽ cử động những ngón tay, y sam chực cởi ra.

Y phục vứt tứ tung trên nền đất.

Âu Dương Thiếu Nhân dường như sợ tôi xấu hổ, liền đắp một tấm chăn lên người tôi.

Tôi nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra nhìn.

Lại nghe tiếng y phục nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, là tiếng cởi y phục của Âu Dương Thiếu Nhân.

Tôi chợt nhớ đến cái đêm bên ao sen ngày đó, huynh ấy mặc y phục sắc tím, lộ rõ vầng ngực săn chắc.

Cơ thể tôi, càng lúc càng nóng bừng, không kiềm chế nổi tưởng tượng về những hình ảnh cấm kỵ.

Tôi thực sự muốn mở bừng đôi mắt, nhưng lại sợ sẽ không kiềm chế được mà đẩy ngã Âu Dương Thiếu Nhân. Nhưng…tôi rất muốn, rất muốn trông thấy dáng vẻ hiện tại của huynh ấy.

Choàng mở hai mắt, tôi nhìn thấy huynh ấy, đúng lúc huynh ấy cũng đang nhìn tôi.

Tôi vội quay đầu.

Híc, khó xử quá. Nhưng nhìn thấy rồi, thân hình cân đối, tỷ lệ hoàn mỹ.

Một dòng điện bất giác chạy khắp toàn thân, tôi vội vớ tấm chăn bên cạnh.

“Thiếu Nhân, tôi rất khó chịu.”

Âu Dương Thiếu Nhân tiến gần đến, mở tấm chăn ra, luồng nhiệt ấm nóng từ cơ thể huynh ấy khiến cơ thể tôi không ngừng run lên từng hồi.

Rất muốn tiếp xúc.

Thoải mái quá.

Âu Dương Thiếu Nhân “ừm” một tiếng, thở hổn hển ôm lấy tôi.

Hơi thở hầm hập dội lại bên tai, Âu Dương Thiếu Nhân tựa hồ đang phải chịu một cơn thống khổ, huynh ấy khẽ thì thầm: “Tiểu Tình, đừng cử động, ta sợ sẽ làm tổn thương nàng”.

Tôi thực sự thích luồng nhiệt tỏa ra từ Âu Dương Thiếu Nhân. Bị xuân dược không chế, lý trí đã không còn tác dụng nữa rồi.

“Thiếu Nhân, tôi nóng quá, giúp tôi có được không?”, đôi mắt đẫm lệ ngước lên, hơi thở nóng hổi phả ra không ngừng, tôi nói với huynh ấy.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Âu Dương Thiếu Nhân.

Chuyện sau đó hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của tôi.

Âu Dương Thiếu Nhân cúi xuống hôn tôi ngấu nghiến, đôi môi điên cuồng chiếm giữ tất cả. Tôi khép mắt lại, mặc cho bản thân trầm luân trong nụ hôn ngọt ngào của Âu Dương Thiếu Nhân.

Bàn tay to lớn của huynh ấy phiêu du trên cơ thể tôi, như ngọn lửa cứ âm ỉ trong lòng. Dục vọng trào dâng khiến da thịt run rẩy khi tiếp xúc, lúc này cuối cùng tôi cũng được giải thoát, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ.

Âu Dương Thiếu Nhân rời khỏi đôi môi ngọt ngào, tiếp tục hôn xuống dưới, khẽ khàng mơn trớn trên cái cổ trắng ngần, chạm tới làn da mềm mại trên cơ thể tôi.

Bàn tay Âu Dương Thiếu Nhân vuốt ve âu yếm khiến cơ thể tôi run rẩy không thôi.

“A…”, miệng không kiềm chế được phát ra thanh âm đó, tôi vội vàng ngăn lại.

Một tiếng nổ ầm vang ngay giữa biển tư duy mênh mông không bến bờ, lại có vô số dòng nham thạch không ngừng phun trào.

Một tay tôi nắm chặt tấm chăn, một tay giữ lấy miệng mình. Bị khoái cảm khống chế, tôi thèm muốn tất cả mọi thứ thuộc về Âu Dương Thiếu Nhân.

Tách đôi chân thon dài của tôi ra, Âu Dương Thiếu Nhân nói: “Tiểu Tình, thực sự có thể sao?”.

Tôi cắn môi, vô tình chạm phải bờ ngực ấm nóng của Âu Dương Thiếu Nhân.

Sắc mặt thoáng đỏ, tôi khe khẽ gật đầu.

Âu Dương Thiếu Nhân nghe lời, mang ngọn lửa đang cháy hừng hực khẽ khàng tiến sâu vào cơ thể tôi, từ trước đến nay chưa từng có cảm giác nào lại kích động khiến tôi phải thở dốc như vây.

Đây chính là cảm giác được hòa hợp với người mình yêu sao?

Kích thích, mạnh mẽ, run rẩy, cũng…lại càng khao khát huynh ấy cùng mình hoàn toàn hòa làm một.

Hình như có chút đau đớn.

“Tiểu Tình, nàng đau sao?”

Tôi lắc đầu, “Không phải…rất đau”.

Là liên quan tới xuân dược, cơn đau kia chẳng phải là rất lợi hại sao, lại khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Âu Dương Thiếu Nhân dùng lực, đẩy toàn bộ ngọn lửa vào bên trong.

Run bần bật ôm chặt vai huynh ấy, tôi cảm thấy cơ hồ ngọn lửa nóng bỏng kia khi tiến vào cơ thể dường như càng bốc cháy đùng đùng. Cắn chặt môi, tôi cố kiềm chế không để phát ra thành tiếng.

“Tiểu Tình, không cần cố nhịn, hiện tại nàng đang bị trúng xuân dược, áp chế sẽ khiến nàng càng khó chịu hơn đấy”, Âu Dương Thiếu Nhân vuốt ve mái tóc, Âu Dương Thiếu Nhân ủi tôi.

Sau đó lại bắt đầu động tác.

Trong phòng, bầu không khí ấm áp càng lúc càng nóng lên. Gió mưa băng lạnh ngoài cửa sổ kia hoàn toàn chẳng chút ảnh hưởng đến xuân sắc nơi này.

“A…Thiếu Nhân…a…ừm…”

“Tiểu Tình, ta sẽ yêu nàng suốt đời suốt kiếp.”

“Thiếu Nhân, thiếp yêu chàng…a a, rất yêu chàng.”

Âu Dương Thiếu Nhân không ngừng xâm nhập, đốt cháy tất cả khoái cảm trong cơ thể tôi.

Tôi vẫn chưa thoát ra khỏi tính năng của xuân dược kia, ngược lại khát vọng nhục dục với Âu Dương Thiếu Nhân càng mãnh liệt.

Chẳng biết ân ái cùng Âu Dương Thiếu Nhân bao nhiêu lần.

Chuyện sau này, tôi hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Thứ tôi có thể nhớ, chỉ là trong lúc ân ái cùng nhau, Âu Dương Thiếu Nhân vẫn luôn cầm một mảnh khăn lụa, từ đầu đến cuối lau khô mồ hôi trên cơ thể tôi.

Đêm đó, trong mê man, tôi vẫn muốn nói với Âu Dương Thiếu Nhân.

“Thiếu Nhân, thiếp rất yêu chàng…”
Bình Luận (0)
Comment