Phiêu Du Giang Hồ

Chương 151

Thuyền dập dìu trên sông, uống rượu cùng tri kỷ.

Thật là thích quá, những cành liễu rủ bóng bên sông, mảnh trăng đằng xa như treo lại trên bầu trời đêm. Đầu thuyền có giăng một chiếc đèn lồng đỏ, mũi thuyền còn có một chén mỹ tửu và một chiếc đàn cầm bên cạnh. Trên cây đàn khắc in những họa tiết tao nhã. Tuy không thể gảy nên một khúc ca tri âm tri kỷ nhưng vẫn có thể đánh một khúc nhạc lương duyên kỳ ngộ.

Khẽ liếc mắt về phía bờ sông, nhất loạt đều là đèn đỏ, liễu xanh, khiến tôi mơ hồ không thể nhìn rõ biển người mênh mông trước mặt.

Buông cây đao trong tay xuống, lặng lẽ chờ đợi, đêm nay sẽ có một bằng hữu trên giang hồ đến đây nâng chén rượu nồng cùng ngắm trăng sáng với tôi.

Đúng vậy, hắn chính là một người bạn bình thường.

Tôi không cần lo lắng, hoàn toàn không cần lo lắng.

Khốn nạn thân tôi! Tôi không lo lắng làm sao được. Giang Hoài Liễu, người sắp đến là Giang Hoài Liễu đấy. Không được, không được, tôi sợ lắm.

Khắp nơi ánh đèn lập lòe, gió lạnh thổi đến từng đợt, phỏng chừng bản thân chẳng thể bay nổi tới bờ, một trăm phần trăm là rơi xuống nước. Không biết bao nhiêu lần tôi đen đủi rồi, lúc này thực sự thấy hơi sợ nước.

Vừa quay đầu liền phát hiện, trên con thuyền bên cạnh có ba bóng đen… đang ngồi, vẻ mặt nhàn nhã thư thái cùng nhau uống rượu, thậm chí có người còn quay đầu lại, mỉm cười về phía tôi.

Cười, cười, cười cái con khỉ? Dù các người có dùng khăn bịt mặt màu đen, tôi cũng nhìn thấy khóe miệng các người đang nhếch lên cười đấy!

A a a!!! Mấy người này định đến đây làm gì thế hả. Mặc đồ đen như thế mà rơi xuống nước thì sao mà tìm được cơ chứ.

Nắm chặt cái chén, những ngón tay cùng đám răng lợi của tôi đều run lên vì phẫn nộ.

“Các huynh muốn chết hả?”, tôi hung hăng ném chén rượu về phía đó.

Đám tiểu tử các huynh luôn miệng nói muốn bảo vệ tôi, nhưng lại mặc hắc y, nhàn nhã uống rượu trên một chiếc thuyền khác.

Các huynh nghĩ Giang Hoài Liễu mù sao?

“Tiểu Tình, nàng không cần phải lớn tiếng thế đâu, để người ta nghe thấy mất”, quay đầu lại, hai tay Âu Dương Thiếu Nhân đưa lên miệng, “nhỏ giọng” nói với tôi.

Âu Dương Thiếu Nhân, chàng đang đùa thiếp đấy hả? Đang lúc loạn lạc thế này… Hu hu! Làm ơn đi, chàng có thể buông tha cho thiếp được không? Thiếp không còn gì để nôn nữa đâu.

“Mau thay y phục khác đi, nếu không đợi lát nữa tôi sẽ phi đao đấy”, mặt tôi không chút biểu cảm nhìn đám người độc ác kia, lạnh lùng cảnh cáo bọn họ.

“Như thế này chúng ta mới có thể dễ dàng bảo vệ nàng”, Mặc Nguyệt cười cười, vẻ mặt bình thản nói.

“Các huynh muốn bảo vệ tôi an toàn trên đường xuống hoàng tuyền hả, mau đi thay y phục. Tôi thực sự muốn phi đao qua rồi đấy.”

Mấy người bọn họ còn làm loạn thêm lát nữa, đừng nói đến chuyện tôi có được an nhàn ngồi uống rượu với Giang Hoài Liễu hay không, ngay cả việc tôi có an toàn rời khỏi thuyền hay không cũng là một vấn đề lớn.

Tần Ngữ nhấp một ngụm trà, nói: “Không sao, cô phi không trúng bọn ta đâu”.

Tôi trợn mắt: “Ta có nói sẽ phi đao vào các người đâu? Ta nói lại cho rõ nhé, các người đi thay ngay y phục để tránh bị nghi ngờ đi, nếu không ta sẽ chọc thủng thuyền bên đó”.

Phải đánh chìm cả đám tiểu tử chết tiệt này đi, không để cho họ một giây một phút nào hành hạ tôi nữa.

Ở một góc khác trên thuyền, Triều Lưu đã cải trang xong xuôi đang mỉm cười nhìn về phía tôi, nói: “Tiểu Tình, ta có lợi hại không, ta mà cải trang không ai có thể phát hiện được”.



“Làm người chèo thuyền mà cũng phải mang đao sao, trên eo còn đeo cả miếng ngọc quý giá như vậy. Xin hỏi ngài là vị thuyền phu phú quý nào thế?”, tôi trừng mắt, ngán ngẩm nói với huynh ấy.

Làm ơn đi, mong các huynh hãy để cho tôi kết thúc đêm nay một cách an toàn với Giang Hoài Liễu được không. Nếu các huynh thực sự bảo vệ tôi, mong các huynh hãy hóa trang bình thường một chút được không?

Cuối cùng, bốn người đã hóa trang lại xong xuôi.

Biến thân thành bốn tên điên, vừa nhảy vừa hát.

Rốt cuộc là từ khi nào vậy, mối quan hệ của bốn tên tiểu tử này lại trở nên tốt đẹp như thế?

Tôi vẫn còn muốn tranh cãi thêm, nhưng Mặc Nguyệt đột nhiên trợn mắt trừng trừng nhìn tôi. Tôi biết, vậy là Giang Hoài Liễu đến rồi.

Không biết hắn sẽ qua đây bằng cách nào nữa. Thuyền, xung quanh hình như không có thuyền.

Sửa sang lại y phục, tôi quyết định tạo dáng làm động tác cực kỳ phóng khoáng, nghênh đón địch nhân.

Hào sảng xòe rộng cây quạt trong tay, tôi cúi đầu nhìn dòng chữ trên mặt quạt, cơ mặt cứ giật giật rồi nhanh chóng co rúm lại.

Bốn chữ rất lớn theo kiểu “giun bò” trên mặt quạt này đúng là xấu thậm tệ.

Tạm biệt giang hồ…

Tôi luôn cho rằng, chính vì cứ cầm trên tay cây quạt này nên hôm nay tôi mới cảm thấy thực sự muốn rời xa giang hồ đến vậy.

Một lần nữa giọng của ông chủ bán quạt lại vang lên trong đầu: “Huynh đài, động tác vung bút của huynh đúng là rất đẹp”.

Nước mắt giàn giụa, ông chủ, ông chính là vết thương hằn mãi trong tim tôi.

Nếu ông Trời có ban cho tôi một cơ hội để hối cải, tôi nhất định sẽ không ngu ngốc mà viết bốn chữ đó nữa.

Len lén gấp quạt lại, tôi quay đầu nhìn về phía bờ sông.

Ở đó, một dáng người khoác y phục màu xanh, dung nhan mê hoặc lòng người đang đứng trên bờ mỉm cười với tôi.

Khẽ phất nhẹ, cây quạt trong tay hắn xòe ra.

Với nhãn lực nhìn xa tới mấy ngàn dặm của tôi mà nói, hắn hình như không có gọi thuyền, bên cạnh cũng không mang theo tùy tùng.

Tôi cau mày.

Tại sao tôi cứ có cảm giác hắn như bát tiên quá hải[1] vậy.

[1] Bát tiên quá hải: trong truyện Đông Du Ký, hồi 48 có đoạn: Tám vị tiên đến biển Đông, Lã Động Tân nói: “Mỗi người tự trổ phép thần thông mà qua biển được không?”. Ý nói mỗi người có cách riêng của mình, hoặc mỗi người dùng bản lĩnh của mình để cùng nhau đua tài

Quả nhiên, nam nhân này không phụ sự kỳ vọng của tôi, liền nhẹ nhàng ném cây quạt ra.

Những tán liễu lay động trong giây lát, Giang Hoài Liễu từ trên bờ phi thân đạp quạt, bay về phía tôi. Bóng hình đó mềm mại dịu dàng tựa làn gió thổi hiu hiu giữa tháng ba. Chân hắn di chuyển nhẹ nhàng, mặt quạt cứ từ phía sau lại bay lên phía trước một đoạn đủ để đón bước chân của hắn, bóng hình hắn như hồ điệp chao mình, bay chắc chắn từng bước về phía tôi. Trong làn gió, mái tóc hắn khẽ bồng bềnh, tựa như tiên giáng trần vậy.

Miệng hắn treo nụ cười nhàn nhạt, chìa tay về phía tôi.

Không ai có thể từ chối một người như thế, khẽ khàng nhón chân, tôi cầm cây đao, xoay người vọt lên, ném đao về phía Giang Hoài Liễu, thân đao xoay chuyển, lưỡi đao lướt đi, tôi lại rảnh tay đón lấy cây quạt của hắn.

Mũi chân Giang Hoài Liễu cũng vừa vặn dừng lại trên sống đao, bàn chân vận lực, người nhẹ như chim yến bay vọt lên thuyền.

Tôi mỉm cười, đón lại cây đao, phi thân trở về.

Khi đáp lên thuyền, tràng pháo tay của đám ngốc nghếch bên cạnh vang lên không ngớt, tôi trừng mắt nhìn họ. Mấy người lập tức sợ hãi thu tay lại.

Vừa liếc mắt nhìn, tôi liền giật thót mình, Mặc Nguyệt chết tiệt kia chẳng lẽ đã thay đổi rồi, lại có thể vui vẻ hóng hớt như thế.

Thật là mau lẹ quá, không phải có ai lạnh lùng thay huynh ấy rồi đấy chứ.

Toát mồ hôi, tôi quả nhiên là quá nhàn nhã, lại có thời gian nghĩ đến mấy chuyện chán ngắt như thế.

Có điều, đám tiểu tử chết tiệt kia, chớ có ở đây làm loạn thêm nữa, chỗ này cũng chẳng mát mẻ gì đâu, đứng sững ra đó làm cái gì.

Thực sự rất muốn quát cho cái đám tiểu tử ồn ào này một trận.

Nhưng Giang Hoài Liễu lại rất nhã nhặn, ôn hòa, liền mỉm cười về phía bọn họ.

Tôi ngồi xuống, Giang Hoài Liễu rót đầy chén rượu, nâng chén về phía tôi nói: “Vừa rồi đa tạ công tử đón Hoài Liễu một đoạn”.

Tôi mỉm cười, nhận lấy: “Dù sao cũng phải cảm tạ Hoài Liễu công tử, ngày ấy trên đài, nếu không phải công tử nhường Triều Lưu, Triều Lưu cũng chẳng thể nào lấy được Nguyệt Lung”.

“Khách khí rồi, một Nguyệt Lung đổi lại quen biết được công tử, đáng lắm, đáng lắm”, nâng cao chén rượu, Giang Hoài Liễu phóng khoáng, ưu nhã uống cạn.

Dần dần, tôi và Giang Hoài Liễu đã đổi lại cách xưng hô, gọi tên thân mật là Hoài Liễu, Triều Lưu.

Tôi không thể không thừa nhận, tên Giang Hoài Liễu này rất hiểu lòng người.

Bất luận là người nào nói chuyện với hắn cũng sẽ cảm thấy hắn là tri kỷ.

Tiền đề của chuyện đó là, người nói chuyện với hắn phải là nam nhân.

Hiện tại, những điều tôi đang nói với hắn, về cơ bản đều là bọn Mặc Nguyệt dạy, cũng có một chút là tôi học theo những nhân vật có tài nhưng không gặp thời, phải lưu lạc giang hồ, bươn trải giữa nhân gian trên phim truyền hình.

Cho nên mới nói, phim truyền hình thực sự rất nên xem. Đặc biệt là phim truyền hình cổ trang, vì nói không chừng đến ngày nào đó bạn cũng sẽ xuyên không thì sao.

Việc xuyên không thực ra có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, cho nên mong mọi người hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt!

Lắc đầu, tôi không kiềm chế được, bắt đầu cảm thấy hận tại sao bản thân mình không phải nam nhân.

Có tri kỷ Giang Hoài Liễu như thế này, là mộng tưởng trong lòng của bất kỳ nam nhân nào.

Hắn hiểu nỗi buồn khổ của bạn, hiểu được tâm trạng bất mãn của bạn, cũng biết được bạn mệt mỏi và phiền não như thế nào khi phải làm một nam nhân.

Lại ngửa cổ uống cạn chén rượu, gió đêm ùa về làm tôi hơi chuếnh choáng.

Không được, không được. Việc chính còn chưa nói mà.

Mỉm cười nhẹ nhàng, tôi nói với Giang Hoài Liễu đang ngồi bên cạnh: “Cuộc đời có được tri kỷ như thế này, cũng là đủ rồi”.

“Vậy sao, nếu Triều Lưu thích, sao không lưu lại nơi này, cùng ta sống cuộc đời thiên trường địa cửu”, Giang Hoài Liễu mỉm cười ấm áp, bàn tay khẽ chạm lên tóc tôi, giọng nói đầy mê hoặc.

Dưới ánh trăng, bầu không khí ấm áp càng thêm nồng đậm, tiếng huyên náo bên cạnh đã dần khuất xa, tôi biết, Giang Hoài Liễu đã dùng nội lực đẩy thuyền này ra xa thuyền của đám Mặc Nguyệt.

Tôi mỉm cười, nắm chặt tay hắn, khẽ giọng nói: “Giang Hoài Liễu, các hạ biết thế nào là tình yêu không?”.

Giang Hoài Liễu chợt sững người, mặt biến sắc nói: “Triều Lưu, các hạ say rồi”.

Tôi lắc đầu, nhè nhẹ vuốt tóc hắn: “Tình yêu, chính là mỹ tửu khiến người ta say đắm. Chỉ cần ngửi một hơi, nét say đã lộ ra mặt. Chỉ có uống tiếp, mới có thể tiếp tục cảm nhận sự nồng đậm của rượu. Tình yêu chính là một chén rượu độc mà các hạ sẽ cam tâm tình nguyện uống”.

Giang Hoài Liễu, ngươi sở dĩ có thể sống cuộc sống như đứng ngoài thế tục, chỉ vì trước tới nay ngươi chưa từng yêu…
Bình Luận (0)
Comment