Phiêu Du Giang Hồ

Chương 29

Lang thang, lênh đênh.

Tôi chỉ có thể dùng mấy chữ này để hình dung tình hình hiện tại của mình.

Thượng đế ơi, hồi học tiểu học người nào đã phê chuẩn cho con tốt nghiệp thế không biết. Đúng là thân phận lang thang lênh đênh mà.

Á á! Cho tôi mượn con dao, tôi phải giết tên đáng chết này.

Con trai của Hoàng đế thì sao chứ? Nhi tử của Hoàng đế thì oai lắm hả?

Chỉ cần huynh đến thế kỷ Hai mươi mốt, tôi đảm bảo huynh sẽ được đưa vào vườn bách thú để trưng bày, còn dán thêm tấm biển trước lồng “Thú quý thời cổ đại”, bên ngoài sẽ treo thêm tấm biển “Thỏa thê mà ngắm” để mọi người cùng thưởng thức.

Lúc nãy huynh ném cái gì thế hả, ông mặt trời to tổ bố như vậy, nắng gắt thế kia mà huynh lại bắt tiểu gia đây đánh xe ngựa, đã vậy tiểu gia phải để xe ngựa của huynh gặp nạn mới được.

“Chạy!”

Vì tôi cố tình trút hận vào chiếc roi đánh ngựa, khiến ngựa chạy điên cuồng trên sơn lộ gập ghềnh, khúc khuỷu.

A a! Ngựa chạy nhanh quá, ngựa chạy quá nhanh!

Tôi nghe thấy tiếng cốc trà rơi vỡ, một chiếc bánh đậu xanh chẳng biết từ đâu bay tới đáp xuống trước mặt. Tôi há miệng, thận trọng đón lấy.

A ha ha ha! Cho tiểu gia tôi ăn miễn phí à, tiểu gia tôi không khách khí đâu.

Đúng lúc đó Giang Tả lật đật bước ra.

Hắn ta nhất định rất muốn nện cho tôi một trận, nhưng tôi không sợ!

Vừa hay lúc đó tôi đang nhét miếng bánh đậu xanh vào miệng, nhưng Thượng đế biết đấy, đó lại là chuyện khiến tôi thấy vô cùng hối hận.

Bởi chính vào lúc tôi ăn miếng bánh đậu xanh, chẳng biết đứa nhóc xúi quẩy nhà nào lại vô tư đốt pháo.

Chẳng qua chỉ là pháo thôi mà, các chư vị huynh đài sẽ hỏi tại sao tôi phải tức giận như thế phải không?

Xí, tôi có thể không tức giận được sao?

Tiếng pháo lẹt đẹt vang lên khiến ngựa giật mình kinh sợ, nhảy dựng lên, hí điên cuồng. Trong khi đó tôi đang anh hùng nuốt lấy miếng bánh đậu xanh và thế là hiên ngang rước huy hiệu mang chữ nghẹn trở về.

Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt! Không phải điểm mấu chốt! Tất cả những thứ đó đều không phải điểm mấu chốt! Quan trọng nhất là, tôi từ trên ngựa lăn xuống đất, tứ chi dang rộng bốn phía tạo thành hình chữ đại cực lớn trên mặt đất, không dậy nổi. Mà lúc đó chẳng biết ở đâu lại có người chạy ra.

“Cấm động đậy, để hết những thứ giá trị ở lại còn các ngươi có thể đi”, một người gào to.

Mau, mau đến đỡ tôi dậy trước đã, tôi không cử động được nữa, sắp nghẹn chết rồi nè!

“Các người là ai?”, Giang Tả hỏi.

Chết tiệt! Sao huynh ngốc thế, vừa nghe giọng phải biết ngay là ăn cướp chứ!

“Chúng ta là sơn tặc”, có người đáp lời.

Hỏi các người thì các người trả lời ngay hả, có nguyên tắc không thế.

“Giữa ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình, cảnh xuân tươi đẹp”, Âu Dương Y bắt đầu dùng thành ngữ để tấn công.

Hu hu, đại ca à, tha cho tôi đi, đại ca đừng khiến tôi kích động thêm nữa được không?

“À! Tiểu Tình, sơn tặc đấy, sơn tặc! Ơ… Tiểu Tình đâu rồi?”

Âu Dương Thiếu Nhiên, huynh hào hứng cái khỉ gió gì chứ? Huynh không biết kể từ khi gặp Giang Tả, loại người tôi ghét cay ghét đắng chính là sơn tặc sao?

Còn nữa, dù sao cũng cảm ơn huynh vì đã nhớ đến tôi. Nhưng, sao huynh không đến đỡ tôi dậy?

Nhanh lên, tôi sắp trở thành nữ hiệp đầu tiên chết vì nghẹn rồi đấy!

Đúng lúc tôi cho rằng mình đang trên đường xuống hoàng tuyền, thì bốn huynh đệ Âu Dương cuối cũng đã phát hiện ra, chạy đến đỡ tôi dậy.

“Khụ khụ khụ!”, tôi được bọn họ đỡ lên, cuối cùng cũng thoát khỏi miếng bánh đậu xanh. Sau đó, tôi liếc ánh mắt phẫn nộ về phía đám sơn tặc.

Sơn tặc chết tiệt! Tiểu gia đây thề không đội trời chung với các người.

“Là tên nào?”, tôi hai tay chống nạnh, tức khí hét vang một góc trời.

Âu Dương Thiếu Nhân cùng Giang Tả đều bị khí thế của tôi dọa cho kinh hãi, còn đám sơn tặc đứng đối diện cũng bị tôi dọa cho không còn mảnh giáp.

Hừ hừ! Thứ tôi cần chính là thành quả này đây.

Hít một hơi thật sâu, tôi lớn tiếng trách mắng: “Là con cái nhà ai mà không biết điều như thế, không kiếm nổi một chỗ không người mà nổ pháo à”.



Rõ ràng tôi cảm nhận được, màu đen đã giăng khắp không gian.

Lẽ nào tôi nói sai điều gì?

“Tiểu… Tiểu Tình, pháo đó không phải do trẻ con nổ đâu”, Âu Dương Thiếu Nhiên sầm mặt lại, khẽ giọng giải thích.

Tôi lông mày dựng ngược, cơn tức giận trong lòng càng tăng: “Cái gì? Người lớn mà cũng có quyền đốt pháo tùy tiện như thế hả?”.



Đám sơn tặc có vẻ không chịu nổi những lời nhảm nhí của tôi bắt đầu buông lời: “Tiểu tử thối, đừng giả ngây giả ngô nữa, nói cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi không để những món đồ giá trị ở lại, thì hãy để mạng của các ngươi ở lại”.

Vừa nghe thấy vậy, tôi cười xởi lởi: “Ha ha! Ha ha ha! Ngươi bảo, ha ha, bảo tiểu gia ta để mạng lại? Nực cười!”.

Tôi vung quạt (Quạt này từ đâu ra thế nhỉ? Tôi đáp: Ngốc thế, tôi cần nó lúc giả nam, giả nam thì sao có thể thiếu quạt được cơ chứ!), nói với đám sơn tặc: “Nè, lũ sơn tặc kia, tiểu gia ta cho ngươi biết, tiểu gia ta có rất nhiều tiền”.

Trong sự kinh ngạc của bốn huynh đệ Âu Dương và Giang Tả, tôi xoay người đi về phía xe ngựa lấy ra một chiếc ghế và tất cả số ngân lượng chúng tôi có.

Tôi đặt chiếc ghế xuống, sau đó để đống tiền sáng loáng ở một vị trí khá xa cho sơn tặc nhìn thấy. Đám sơn tặc vừa nhìn thấy mắt ai nấy đều như tỏa ánh hào quang.

Hết cách, trắng lóa đều là ngân phiếu một hai ngàn lượng trở lên, vàng chóe đều là vàng thật, ai nhìn thấy mà không sáng mắt được chứ.

Tôi ngồi lên ghế, vắt chân vung quạt phóng khoáng, nét mặt cân nhắc, nói: “Nè sơn tặc, tiểu gia ta để tiền ở đây, có bản lĩnh thì hãy vượt qua ngũ đại mỹ nam bên cạnh tiểu gia, toàn bộ tiền của tiểu gia sẽ là của các ngươi”.

Có phải tôi đang bị điên không?

Không, không, không! Tôi hoàn toàn bình thường.

Tôi thay tính đổi nết rồi sao?

Đâu có, đâu có! Tôi vẫn là một cây nấm hương thông minh.

Tôi không muốn sống nữa hả?

Hừ! Tôi chẳng cần gì hết nhưng không thể không cần cái mạng này.

Vậy tại sao tôi lại dũng cảm như thế.

Tất nhiên là vì tôi bị bức ép quá mà, tục ngữ có câu: “Con thỏ nóng nảy còn dám quay lại cắn người”, huống hồ là nấm hương.

Nhân tiện nhắc mới nhớ, tên tiểu tử Giang Thần sợ đặt chân đến hoàng cung sẽ gặp vị Vương gia mang tên “phiền phức” nên đã bỏ chạy rồi.

“Thượng Quan Tình, nàng lại đem chuyện này đổ lên đầu chúng ta…”, bốn huynh đệ Âu Dương cùng nhau chỉ tay lên án, trách móc tôi.

Tôi cười tươi rói, hỏi lại: “Vậy tóm lại các huynh có nhận hay không?”.

Ha ha! Bốn huynh đệ Âu Dương à, trực giác mách bảo tôi rằng, các huynh không thể không quản chuyện của tôi.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, nhất loạt cười đau khổ.

“Nhận!”

Phải thế chứ, chẳng hiểu tại sao tôi lại tín nhiệm bọn họ như vậy, và cũng không biết vì lý do gì họ cũng tình nguyện cam chịu tính cách tùy tiện của tôi như thế.

Tôi ngoái đầu nhìn Giang Tả, hắn nở nụ cười như kẻ vô lại: “Không cần nói nữa, lời của nương tử đương nhiên là phải chấp thuận rồi”.

“Ta cảnh cáo, nên chú ý cách dùng từ của ngươi, không phải cái gì cũng là vật sở hữu của ngươi đâu.”

“Quân tử chọn người, cũng giống như chọn đường. Không thuộc quyền sở hữu, gượng ép chỉ vô dụng mà thôi.”

“Biến đi!”

“Tiểu Tình không phải nương tử của ngươi!”

Bốn huynh đệ Âu Dương tức nổ đom đóm mắt.

Tôi lặng lẽ hớp một ngụm trà, giọng nói ngọt ngào cất lên: “Các đức lang quân yêu quý, còn muốn cãi lộn nữa sao? Người ta sắp đánh đến nơi rồi kìa”.

Cuối cùng ai nấy đều hậm hực ngừng cuộc tranh luận, quay người chuẩn bị hỗn chiến với đám sơn tặc.

Cục diện vô cùng hỗn loạn, nhưng tôi vẫn điềm nhiên ngồi đó, nhàn hạ thưởng thức chén trà, thi thoảng ngẩng lên nhìn rồi lại bất giác nở nụ cười đầy khiêu khích với đám sơn tặc.

Đám sơn tặc kia, các ngươi cũng dám bắt nạt tiểu gia sao, các ngươi tưởng ai cũng có thể bắt nạt tiểu gia được hả?

“Này, tôi hát cho các huynh nghe nhé.”

Tôi cảm thấy chắc chắn mình đang bị bệnh, còn là bệnh nặng nữa. Vì trong lúc nhìn thấy hai bên hỗn chiến như thế, tôi đột nhiên lại muốn hát tình ca mới khổ chứ.

Cái này gọi là hiệu ứng gì nhỉ…

Lẽ nào là hiệu ứng sơn tặc? Có lẽ bầu không khí này cần thứ gì đó mang tính đoàn kết hơn.

Ai biết được.

“Ta không muốn nghe một bài hát quái gở đâu”, Âu Dương Huyền quay đầu, hét lớn về phía tôi.

Tôi tròn mắt nhìn.

Âu Dương Huyền, sao đám sơn tặc kia vẫn chưa đánh sập tảng băng khổng lồ trên mặt huynh nhỉ.

Tôi chạy lại chỗ chiếc ghế, cười hả hê nói: “Ha ha! Tôi sẽ hát đây”.

Nhưng bài tôi thích nhất, là dân ca.

Trên thảo nguyên xanh ngắt phía Đông, í a í ô!

Có cô nương Nhân Tăng Vượng Mẫu, í a í ô!

Có cô nương Nhân Tăng Vượng Mẫu, í a í ô!

Mang trái tim hiền lành lương thiện, í a í ô!

Là người luôn trong trái tim ta, í a í ô!

Không biết có phải tôi cũng đang chờ đợi đến ngày được gọi là cô nương Nhân Tăng Vượng Mẫu hay không. Còn hiện tại, đúng là tôi đang mong ngóng một người thuộc về mình, nhưng vẫn có thể quan hệ tốt đẹp với mấy tiểu tử kia.

Trong lớp bụi dày đặc, tôi vẫn ngồi vững chắc trên ghế tựa, cất cao giọng hát, chẳng còn phân biệt được đâu là bốn huynh đệ Âu Dương, đâu là Giang Tả nữa, tóm lại, lòng tôi đang trào dâng niềm hứng khởi không tên.

Tên cầm đầu đám sơn tặc nghe tôi cất tiếng hát thì đột nhiên gào lên thảm thiết: “Rút!”.

Thế là trong chớp mắt, tất cả sơn tặc đều nhanh chóng biến mất.

Tôi còn đang ngơ ngác chưa biết vừa xảy ra chuyện gì, thì đã bị Âu Dương Thiếu Nhân lôi đi xềnh xệch, trên mặt huynh ấy tự nhiên lại nở nụ cười dịu dàng ấm áp: “Khi nãy Tiểu Tình hát tình ca phải không?”.

“Đúng vậy.”

Âu Dương Thiếu Nhân, huynh có thể đừng cười như thế được không, mặt tôi đỏ bừng lên rồi đây nè.

“Sao đám sơn tặc kia lại bỏ chạy thế?”, tôi hỏi vẻ khó hiểu.

“Có thể sau này họ sẽ cải tà quy chính”, Giang Tả nói.

Chính miệng của một sơn tặc lại nói rằng những tên sơn tặc khác sẽ cải tà quy chính, sao lại kỳ quặc thế? Tôi bỗng thấy cả một vầng đen đang bám quanh đầu.

Tóm lại, cảnh tượng bây giờ trông rất hãi hùng nhưng không còn bất cứ nguy hiểm gì nữa, cơn bão sơn tặc đến đây là chấm dứt.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy bầu không khí quanh mình đang rất kỳ lạ.

Hình như có màu phấn hồng…

Cảnh báo cấp một! Oa! Oa!!!
Bình Luận (0)
Comment