Phiêu Du Giang Hồ

Chương 49

Trước mặt là một chiếc giường lộng lẫy, tôi sợ hãi trốn ở phía sau.

“Huynh… huynh muốn làm gì hả? Đừng…đừng có qua đây!”

Mạch Thiếu Nam cười khả ố bước về phía chiếc giường.

Tôi lùi, hắn tiến…

Vào trước thời khắc mọi thứ chẳng thể vãn hồi, tôi hét lên sợ hãi: “Tôi nhận! Tôi nhận! Huynh hãy cầm con chuột chết tiệt này đi đi”.

Thượng đế ơi! Thượng đế à! Tiểu gia con sợ nhất là chuột! Nhất là chuột còn biết cười nham hiểm!

Cái gì, cái gì, các vị huynh đài nói các vị chưa từng nhìn thấy?

Xí! Vậy các vị đến chỗ Mạch Thiếu Nam mà nhìn!

Mạch Thiếu Nam nghe thấy, liền bật người đứng dậy, làm động tác y chang con chuột bạch hắn đang cầm trong tay, miệng bắt đầu cười nham hiểm.

Nó nhất định là chuột tinh, chắc chắn là chuột tinh rồi. Xuống giường, tôi đi uống nước, run lẩy bẩy kể lại tất cả mọi chuyện.

“Đầu tiên, tôi là nữ nhi.”

Phụt!

Tôi thấy Mạch Thiếu Nam phụt miếng nước ra khỏi miệng.

Haizzz, huynh không nhận ra tiểu gia tôi là nam hay nữ, cho huynh sặc nước chết đi.

“Ha ha, tiếp tục đi”, Mạch Thiếu Nam cố nhịn cười, nói tiếp.

“Thêm nữa, tôi là bị Mặc Nguyệt bắt đi.”

“Điều đó thì ta biết, chỉ có điều ta thấy cô đi cùng bốn huynh đệ Âu Dương, tại sao lại dễ dàng bị bắt như thế.”

“Lần đầu tiên và lần thứ hai đều là chẳng may đụng phải hắn đang bị người ta truy sát, cho nên bị ép buộc làm con tin.”

“…”

“Lần thứ ba là tôi tự tới.”

“…”

Mạch Thiếu Nam như đột nhiên bừng tỉnh, nói với tôi một câu: “Nhân tài…”.

Tôi liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

Xí! Còn phải nói, huynh cho tiểu gia tôi là ai chứ? Để tiểu gia kể lịch sử những chuyện mình đã trải qua cho huynh nghe thì chắc huynh bị sét đánh ngang tai mà chết tươi đấy.

“Tên thật của cô là gì?”, Mạch Thiếu Nam hỏi tôi.

“Thượng Quan Tình.”

Mạch Thiếu Nam lại lần nữa phụt nước đầy hoa lệ.

Xí! Huynh không biết tên tuổi của tiểu gia tôi lợi hại đến thế phải không, cho huynh sặc nước chết đi.

Sau đó, Mạch Thiếu Nam lại lần nữa cảm thán nói: “Quả nhiên là…nhân tài mà”.

Chết tiệt! Tiểu gia tôi vốn đã là nhân tài.

“Nói như thế, lần này cô đến đây với mục đích gì?”, Mạch Thiếu Nam hỏi.

Vừa nghe thấy vậy, tôi lập tức lấy lại tinh thần, một chân gác lên ghế tạo dáng anh hùng nói: “Lần này là muốn bàn bạc với huynh một chuyện, đám ăn mày thủ hạ của huynh vào một ngày đẹp trời đã ăn trộm cái túi và chiếc còi của tôi, vì thế tấm lệnh bài trong túi tôi cũng mất tiêu luôn. Chính vì túi, lệnh bài và còi đều bị mất, nên tôi không có cách nào để liên lạc với bốn huynh đệ Âu Dương. Cho nên lần này tôi đến đây với hy vọng huynh có thể tìm ra tên ăn mày thủ hạ của huynh, sau đó tìm lại túi và lệnh bài cho tôi, còn cả chiếc còi của tôi nữa, để tôi có thể cầm những thứ đó đi tìm bốn huynh đệ Âu Dương, sau này nhất định sẽ không quên đại ân đại đức và nơi đóng quân tươi đẹp này của huynh đâu”.

Sau khi Mạch Thiếu Nam nghe thấy, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, lại nói: “Đúng là nhân tài trong các nhân tài”.

A a a!!!

Việc tiểu gia tôi có phải là nhân tài hay không, làm ơn đừng bàn luận thêm nữa, cầu xin huynh mau chóng tìm giúp món đồ mà tôi đang cần đi.

“Thế này đi, ta giúp cô tìm đồ, cô giúp ta dẫn Mặc Nguyệt đến đây, thế nào?”

Tôi ngờ vực chăm chú nhìn hắn. Đúng là hắn vô cùng giảo hoạt, nhưng nếu không hợp tác với hắn, e rằng sẽ chẳng thể tìm được bốn huynh đệ Âu Dương. Suy đi tính lại, tôi quyết định hợp tác cùng hắn ta: “Thống nhất thế đi”.

Nhưng…

Liệu có thể đuổi con chuột cười nham hiểm chết tiệt này được không?
Bình Luận (0)
Comment