Phiêu Du Giang Hồ

Chương 52

Trong lòng tôi thầm nghĩ, người đáng ghét nhất trên thế gian này chính là gã bang chủ cái bang Mạch Thiếu Nam.

Cái gọi là kiếm tiền thực ra là bóc lột.

Ngày hôm nay vẫn còn một việc tôi chưa làm, chính là giúp hắn thống kê, ghi chép sổ sách.

Chẳng phải mở ra cái bang là để ăn cơm của bách tính sao!

Nào là mở cửa tiệm, nào là khai trương hiệu bánh, khánh thành tửu lâu, rồi mở cả tiền trang nữa.

Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Mạch Thiếu Nam có nhiều tiền như thế, hóa ra hắn quả đúng như tôi nghĩ, là một kẻ có năng khiếu kinh doanh.

Vậy là tôi truyền thụ cho hắn phương pháp kinh doanh mới, và cũng nhắn nhủ hắn về tầm quan trọng của bao bì sản phẩm, ưu điểm của quảng cáo, truyền thông, rồi lại tự tay làm một mẫu bao bì sau khi đã làm xong mấy loại bánh điểm tâm cho cửa hàng của hắn.

Giờ thì tôi bị hắn giữ lại chỗ này, bắt xử lý đám sổ sách này.

Làm ơn đi! Tỷ tỷ đây là học sinh Văn khoa, dù là toán của Tiểu học, tôi cũng cảm thấy vô cùng phức tạp rồi.

Hắn đang cố tình làm khổ tôi đây mà.

Nhưng, ẩn sau nụ cười ngây ngô, sự thông minh của bổn nấm hương này hắn ta hoàn toàn không thể ngờ tới.

Tôi đang bí mật thiết kế một ám hiệu trên bao bì sản phẩm.

Bốn huynh đệ Âu Dương sẽ nhanh chóng tìm đến chỗ này thôi.

A ha ha! Mạch Thiếu Nam, nếu huynh còn cố đánh lạc hướng tiểu gia tôi bằng những lời nói vòng vo quanh co đó, tiểu gia tôi nhất định sẽ bảo bốn huynh đệ Âu Dương “phang” huynh một trận.

“Thật không ngờ cô còn có cả bản lĩnh này”, Mạch Thiếu Nam nói.

Tôi tròn mắt nhìn: “Không nên coi thường tiểu gia tôi như thế”.

Xí! Huynh cho rằng chuyện tôi xuyên không là giả hả? Nếu ở chỗ huynh có trình độ khoa học kỹ thuật phát triển, thì còn cần đến người của thế kỷ Hai mươi mốt là tôi xuyên không đến đây làm gì?

“Vậy, cô lợi hại như thế, chi bằng ta lấy cô. Ta vừa có tài năng vừa đẹp trai lại có tiền bạc, cô lãi lớn rồi đấy!”, Mạch Thiếu Nam liếc ánh mắt đào hoa lúng liếng, rất không nể mặt nói với tôi.

Khóe miệng tôi không nhếch nổi lên nữa.

Tôi không thèm! Huynh thực sự cho rằng mình là Thánh đấu sĩ[1] sao?

[1] Thánh đấu sĩ là những người có nhiệm vụ bảo vệ nữ thần hòa bình Athena và chiến đấu chống lại quyền lực của quỷ dữ. Thánh đấu sĩ xuất hiện trong bộ truyện tranh Áo giáp vàng, tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami người Nhật.

Ai muốn lấy huynh chứ, vì tiền hả? Cho tiền đè chết huynh đi.

“Cảm ơn ý tốt của huynh, nhưng tiểu gia tôi đây không hứng thú.”

Mạch Thiếu Nam mỉm cười, đột nhiên giơ tay ra nắm chặt tay tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nghi hoặc ngước mắt nhìn lại.

Chỉ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười thâm tình, ánh mắt đào hoa đó bắn ra hàng vạn tia lửa điện.

“Tiểu Tình, ta đối với nàng là thật lòng mà.”

Xung quanh tựa như có hàng ngàn trái tim màu hồng phấn đang bay lượn đầy trời, con tim tôi lại thổn thức không thôi.

Vù… Phập! Tôi bị trúng rồi… mũi tên tình ái của thần tình yêu Cupid.

Khoảnh khắc đó Mạch Thiếu Nam quyến rũ mê hồn. Tôi đã thực sự cho rằng giây phút ấy mình đã yêu hắn nếu như sau đó hắn không nói một câu: “Chiêu này không cô gái nào có thể chống lại được, lợi hại không?”.

Phụt!

A ha, a ha, a ha ha! Đã nói rồi mà, ai có thể thích được tên nam nhân kiêu căng ngạo mạn này chứ.

Hu hu, tôi hận tên nam nhân nào có ánh mắt đào hoa như thế.

Giây phút đó nhất định là ảo giác, bởi vì Mạch Thiếu Nam lúc này vẫn với khuôn mặt chẳng khác nào hồ ly, sai khiến tôi phải làm cái này, làm cái khác, tóm lại là không bắt tôi mệt chết thì vẫn chưa coi là xong việc.

Làm ơn đi, bốn huynh đệ Âu Dương, các huynh mau đến nhanh nhanh chút, cứ tình hình này tôi sẽ chết sớm mất!

Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là, ngày hôm sau, người mà tôi cho rằng hoàn toàn không có khả năng xuất hiện, đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt tôi.

Vả lại… không phải một, mà là hai.

Chiều muộn hôm đó, tên đầy tớ đột nhiên bị tiêu chảy nên tôi thay hắn làm người bán hàng, đứng bán bánh trên quầy.

Sau đó, một giọng nói vô cùng thân quen cất lên bên tai: “Cho ta bốn chiếc bánh”.

Tôi lơ ngơ gói bốn chiếc bánh vào túi, vừa cố nhớ ra chủ nhân của giọng nói đó vừa đưa túi bánh ra trước mặt.

Sau đó, lại một giọng nói nữa vang lên: “Cho ta bốn chiếc bánh”.

Tôi ngẩng đầu lên, trên phố người qua lại tấp nập rộn ràng, hai người kia cùng đứng yên, chăm chú nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn tôi.

“Thượng Quan Tình!”

“Tiểu Tình, vương phi yêu quý của ta!”

Phụt, tôi thổ huyết!

Người cần đến thì không đến, tại sao hai tên tiểu tử chết tiệt này lại xuất hiện ở đây cơ chứ!

Giang Tả, Mặc Nguyệt! Thế giới rộng lớn thế này, làm thế nào hai người lại cùng tìm đến chỗ tôi thế hả?

Chết rồi! Nhất định tôi sẽ chết vô cùng thê thảm đây!

Thượng đế ơi, sao ngài không để con làm một cây nấm hương bình thường cơ chứ?
Bình Luận (0)
Comment