Phiêu Du Giang Hồ

Chương 70

Ra khỏi cổng thành, tôi và Mặc Nguyệt cùng Âu Dương Thiếu Nhân lặng lẽ từ biệt thành Lạc Dương trong một đêm trăng sáng.

Giây phút bước ra khỏi cổng thành, tôi còn ngoái đầu nhìn lại nơi chỉ dựa vào bán giấy mà phát tài này, mỉm cười rạng rỡ.

Trong suy nghĩ của tôi, đây chính là nơi thịnh thế, khói hoa chẳng dứt, ca vũ thăng bình.

Đêm qua tôi và Mặc Nguyệt đã đi dạo một vài chỗ trong thành Lạc Dương.

Hình ảnh của Mặc Nguyệt đêm đó chưa từng xuất hiện trong ấn tượng của tôi.

Khi đó tôi mới phát hiện ra, huynh ấy phải hạ quyết tâm thế nào mới có thể đưa ra quyết định cùng tôi phiêu bạt chân trời góc biển.

“Mặc Nguyệt, huynh biết không? Tôi vốn không thuộc về nơi này. Tôi đến từ một nơi sau thời này rất nhiều năm. Ở đó có những thứ mà các huynh chưa bao giờ nhìn thấy, có phong cảnh mà các huynh chưa bao giờ tưởng tượng ra. Tôi đến nơi này, với bản thân tôi cũng là một việc ngoài ý muốn. Chẳng biết từ khi nào, tôi lại có một cảm giác quái lạ sẽ được trở về thế giới của mình. Vì vậy tôi chẳng thể làm gì cho huynh được. Có lẽ đến một ngày, tôi sẽ phải để huynh một mình phiêu bạt chân trời góc biển. Như thế, huynh có còn nguyện đi cùng tôi không?”, trên con đường đêm ngập đầy hoa tím, tôi ngước mắt hỏi huynh ấy.

Trong khoảnh khắc huynh ấy và tôi mặt đối mặt giữa ngập tràn tiếng hoan ca bất diệt của thành Lạc Dương. Tôi biết, con dân Lạc Dương đang lặng lẽ chúc phúc cho thành chủ của họ. Còn tôi lại chẳng thể đem đến cho huynh ấy bất cứ niềm vui nào.

Mặc Nguyệt nắm tay tôi, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của tôi khẽ khàng lắc đầu: “Bất luận là ai cũng không thể quyết định thế nào mới là hạnh phúc của ta. Thượng Quan Tình, nàng phải nhớ, ta đã nói sẽ đi cùng nàng, vậy thì, dù là chân trời góc biển, từng giây từng phút ta đều không hối hận, tất cả là quyết định của ta. Còn nàng cũng không cần phải hổ thẹn trước bất cứ điều gì”.

Tôi lặng lẽ cúi đầu, dòng lệ nơi khóe mắt chực trào ra.

Mặc Nguyệt của tôi là vầng trăng sáng trên trời cao, thanh lạnh mà thuần khiết.

Mặc Nguyệt của tôi là ưu tú nhất, tôi không xứng đâu, chẳng thể nào đuổi kịp.

Mặc Nguyệt của tôi, tại sao huynh lại nói những lời như vậy, vì một đứa ích kỷ và nhát gan như tôi.

Tôi bước đến gần, trong khoảnh khắc đó, tôi muốn hôn huynh ấy.

Kiễng chân lên, tôi nhè nhẹ đặt nụ hôn lên má Mặc Nguyệt.

Phía sau, pháo hoa thành Lạc Dương bừng sáng.

Tôi muốn mình chính là khoảnh khắc chói lòa nhất, tôi đến đây nhất định là để gặp các huynh rồi.

“Mặc Nguyệt, cảm ơn.”

“Đồ ngốc.”

Mặc Nguyệt, chân trời góc biển, từng giây từng phút, chúng ta đều sẽ không hối hận. Đây là ước định.



Ngoái nhìn thành Lạc Dương lần nữa, tôi quay người bước đi, đầu không ngoảnh lại.

Tạm biệt, Lạc Dương!

“Thật sự không cáo biệt hắn sao?”, Âu Dương Thiếu Nhân hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Không cần, chỉ là hồ ly thôi, huynh nên hiểu tôi chứ”.

Tôi không nói lời cáo biệt với Mạch Thiếu Nam, tôi nghĩ, hắn là người không thích ly biệt.

Cái bang còn cần hắn lãnh đạo, hắn cũng còn rất nhiều chuyện buôn bán cần làm.

Hắn biết cân nhắc lợi hại như thế, vậy cứ để hắn an phận trong thành Lạc Dương đi.

Nguyên nhân không nói lời cáo biệt với hắn, đầu tiên là tôi không muốn có quá nhiều nỗi thương cảm.

Thứ hai là tôi vẫn còn có một hợp đồng đã ký với hắn.

Tiểu gia tôi không muốn bị chỉ trích, cho nên, cách tốt nhất là bỏ trốn.

Mặc Nguyệt bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Tự cho mình là đúng”.

Trán tôi bắt đầu nổi gân xanh, giật giật liên hồi như muốn vọt ra ngoài.

Quả nhiên, tất thảy mọi thứ ngày hôm qua đều là giấc mộng. Cái gì mà Mặc Nguyệt rất mực đáng yêu, cái gì mà Mặc Nguyệt vô cùng ưu tú, tất cả đều chỉ là ảo giác.

Tôi không thèm! Hắn vẫn chỉ là tên nam nhân phúc hắc trong băng đảng mặt nạ mà thôi.



Ánh trăng nhạt dần, mặt trời lóe ra những tia nắng đầu tiên. Bước đi trên con đường nhỏ không một dấu chân người, tôi hít thật sâu, tận hưởng bầu không khí tươi mới trong lành của buổi sớm yên bình.

Đột nhiên thấy hứng trí: “Tôi hát cho các huynh nghe nhé”.

Khóe miệng dễ thương của Âu Dương Thiếu Nhân rõ ràng có xu hướng hơi xệ xuống: “Ta không muốn nghe bài ca nấm hương đâu”.

Tôi tròn mắt nhìn: “Tôi nói nghiêm túc đấy”.

“Thôi được, nàng cố gắng hát bài nào cho bình thường một chút”, Âu Dương Thiếu Nhân chẳng sợ chết, tiếp tục nói.

Hừ, tâm trạng của tiểu gia tôi đang tốt, không muốn tranh cãi với các người.

Âu Dương Thiếu Nhân, tôi phải tóm chặt huynh, đợi đến khi tâm trạng của tôi bất ổn, sẽ cho huynh toi đời luôn.

Mặc Nguyệt chẳng tiếp lời, chỉ lặng lẽ bước đi.

Tôi cất cao giọng, bắt đầu hát:

Con đường lớn a thông a thông với nhà của ta.

Nhà ta ở a dưới a dưới chân núi.

Dưới núi đất tốt a đất a đất năm mẫu.

Năm mẫu ruộng tốt a trồng trọt a…

Đúng lúc tôi đang hào hứng hát, quay đầu lại, bất giác nhìn thấy không xa phía trước có một con tuấn mã đang chạy đến.

Con tuấn mã trắng phau như tuyết, khí phách hiên ngang dưới ánh mặt trời.

Tôi há hốc miệng: “Bạch Long mã đến đón sư phụ hả?”.

Một giây sau, tôi dính ngay một chưởng của Mặc Nguyệt.

“Nàng không nhìn thấy trên đó đang có người nằm hả?”, Mặc Nguyệt nói.

Xí! Huynh không biết tiểu gia tôi bị cận thị sao?

Tôi híp mắt lại quan sát thật kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy trên lưng con tuấn mã là một người đang nằm rất thư thái.

Tim tôi chùng xuống một chút, lại chùng thêm một chút nữa.

Đôi chân không thể khống chế liền bước nhanh về phía trước, hướng thẳng tới con tuấn mã trắng phau như tuyết kia.

Người nằm trên lưng tuấn mã đang khẽ ngân nga một khúc nhạc.

Là khúc nhạc tôi vừa mới hát.

Gần đến nơi, hai mắt tôi đã ngấn lệ.

Nam nhân đó quay người, vẫn chưa xuống ngựa, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi mỉm cười.

“Ta hát có hay không?”

“Ừm, rất hay.”

“Vậy, ta dạy nàng hát nhé.”

“Ừm được.”

Tôi đưa tay lên, chỉnh lại lọn tóc đang rối trước trán, khẽ hỏi: “Tại sao lại đến?”.

Cặp mắt đào hoa đáng yêu của nam nhân kia khẽ nhướng lên, hiện ra nét cười mê hoặc lòng người: “Vì muốn ở bên nàng”.

Tôi bất giác thất thần, tiếp đó mỉm cười: “Chiêu này đã lấy đi trái tim của bao nhiêu cô gái rồi nhỉ”.

“Ha ha, bị nàng nhận ra rồi. Ta không tới sớm đi cùng mọi người, chỉ vì ta không thích đi đường ban đêm, ta thích xuất phát vào buổi sáng hơn”, Mạch Thiếu Nam nói, sau đó quay người nhảy xuống, đưa tay về phía tôi, “Nhân tiện chuyến này, ta kết hợp xem xét sự phát triển của cái bang. Tiểu Tình, lên đi”.

Tôi đưa tay ra rồi được Mạch Thiếu Nam nhẹ nhàng đỡ lên ngựa.

Khoảnh khắc đó, cuối cùng tôi cũng nhận ra, mình không có tư cách để phê bình hay phá rối bất cứ hành vi nào của những nam nhân này.

Vì, họ không cần sự áy náy của tôi, họ chỉ cần nụ cười và sự tán đồng của tôi mà thôi.

Dựa vào lòng Mạch Thiếu Nam, tôi không khỏi cảm thán.

Thượng Quan Tình tôi đây có gì hay mà gặp được những nam nhân tốt bụng thế này chứ, lại được họ yêu mến đến vậy.

“Tiểu Tình, chúng ta cùng cưỡi ngựa, thưởng lãm cảnh đẹp trên đường, nàng để những người khác đường ai nấy đi đi”, Mạch Thiếu Nam “thì thầm to nhỏ” bên tai tôi.

Tôi sững người, nghiêng đầu nhìn tên đàn ông đen tối, lòng dạ hẹp hòi.

“Mạch Thiếu Nam, hôm nay cho huynh xuống địa ngục luôn, ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của huynh.”

Phụt!

Vừa rồi có người nói họ đều là nam nhân tốt bụng mà, ảo tưởng, đúng là quá ảo tưởng.

Nhưng, ha ha, thế này vẫn còn tốt chán.

Nắng vàng rực rỡ, thung dung bước đi trên con đường lớn.

Có tiếng hát văng vẳng vọng lại:

Sông lớn a thông a thông với nhà của ta.

Có vợ có con a có a có phòng rộng.

Gà béo ngan béo a dê a dê khỏe mạnh a.

Trồng đậu trồng lúa a trồng rau cải.

Con đường trước mặt cứ kéo dài tít tắp.

Cho tới khi tìm được đám Âu Dương Huyền, nhất định mấy người chúng tôi sẽ cùng đi bên nhau.

Đến khi, tôi không thể đi trên con đường này nữa.

Đến khi, thời cổ đại này không còn Ô long nữ hiệp Thượng Quan Tình nữa.

* * *

Bảng lảng chiều hôm ấy, mấy người chúng tôi nhanh chóng tìm được một khách điếm. Lần này, tôi thấy mình vô cùng may mắn vì đã không đi riêng với mấy huynh đệ Âu Dương.

Vô cùng vui sướng, khỏi bị lạc đường nữa rồi, Mạch Thiếu Nam đúng là một chiếc la bàn.

Mạch Thiếu Nam thấy tôi luôn dùng ánh mắt vô cùng kích động nhìn mình như thế thì cười, hớn hở nói với tôi: “Thế nào? Muốn lao đến lắm phải không? Tối nay ta sẽ để cửa đợi nàng”.

Tên đại háo sắc này.

Tôi tròn mắt kinh ngạc: “Cảm ơn, tiểu gia tôi sẽ không tới đâu”.

Bà chủ của khách điếm lúc này đột nhiên thần bí xuất hiện sau lưng tôi, nói: “Ha ha! Vị đại gia này đẹp trai hào hoa như vậy, tối nay tự khắc sẽ có quỷ háo sắc đến gõ cửa thôi”.

Tôi quay người, nhìn thấy toàn thân bà ta y phục sắc đỏ, giật mình tim đập thình thịch.

Từ khi đặt chân vào khách điếm này tôi đã có cảm giác rất không thoải mái.

Lại thêm toàn thân nữ chủ nhân đều màu đỏ tựa máu chẳng khác oan hồn quỷ quái là bao.

Tiểu nhị cũng mang bộ mặt u ám nặng nề.

Tất cả quan khách dùng bữa tại đây đều sặc mùi âm khí, ngay cả ngọn đèn cầy đang cháy trên bàn cũng mang màu đỏ như máu tươi.

Xí! Không phải là đang cử hành hôn lễ đấy chứ!

Mạch Thiếu Nam nhìn bà chủ diễm lệ kia, điềm nhiên nói: “Ha ha, vậy cứ để lát nữa đi, đêm nay nếu không có tiết mục hứng thú nào thì thật là chán chết”.

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi dựa người vào Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt.

Giác quan thứ sáu linh hoạt nhạy bén đáng chết của tôi đang thầm dự đoán… lại có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.

Khóc! Tôi thực sự không thể có được những dự cảm tốt đẹp hơn thế.
Bình Luận (0)
Comment