“Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ta sẽ hợp mưu với ngươi?”
“Ngươi từng nhìn thấy dung mạo thật của Triều Lưu, vậy chắc
cũng biết bí mật lớn nhất của hắn. Nếu bây giờ ta thông báo với Triều Lưu rằng
ngươi từng nhìn thấy dung nhan của hắn, vậy ngươi đoán xem điều gì sẽ chờ đợi
ngươi phía trước?”
Trong nháy mắt, tôi đã thấy bộ dạng mắm môi mắm lợi của Thiện
Thủy.
Về chuyện Triều Lưu không muốn để người khác nhìn thấy dung
nhan của mình, thực ra tôi cũng chỉ đoán thôi.
Hắn đã từ bỏ thân phận Thanh Hầu, vì thế tuyệt đối không muốn
người trên thế gian này nhận ra chân diện của mình. Cho đến khi Thiện Thủy lộ
ra dáng vẻ này, tôi lập tức dự cảm rằng… mình thắng rồi.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao, tại sao Triều Lưu lại để
tôi sống. Nếu đã muốn tìm người chịu tội thay, tại sao không dứt khoát tìm cơ hội
giết tôi, tôi chết rồi sẽ không thể đối chứng, hắn cũng sẽ yên tâm làm chuyện của
mình, chẳng phải sao.
Tuy rất muốn tìm hiểu cho rõ, nhưng có vẻ hiện tại không phải
lúc nên nói chuyện này.
Tay Thiện Thủy chầm chậm vươn ra, trong tay từ lúc nào đã giấu
sẵn ba cây kim đen sì.
“Giết người ở đây, không phải việc tốt, nhưng nếu người đó
chết ngoài ý muốn, thì cũng chẳng ai có thể nói được gì.”
“Ha ha, ta thật sự muốn xem sự lợi hại của Thiện Thủy. Liệu
có thể nói cho ta chăng, ngươi sẽ dùng cách chớp nhoáng nào để giết được ta,
sau đó lại an toàn ra khỏi căn phòng này mà không bị thuộc hạ của ta phát hiện?”,
tôi châm biếm, cười nhạo hắn.
Thiện Thủy, rốt cuộc ngươi thông minh hay ngốc nghếch đây.
Thiện Thủy cười “hi hi” một tiếng, đung đưa cây kim trong
tay sau đó lại lấy từ trong ống tay áo ra một thứ khác. Nói với tôi: “Nếu ngươi
bị bọ cạp cực độc cắn, trúng độc mà chết, chẳng phải không ai phát hiện ra sao?
Sau khi ta đi, ngươi sẽ không cách nào cử động được, đợi đến nửa canh giờ sau,
độc tố mới phát tác, không người nào dám nói ta hạ độc đâu. Giờ trời cũng đã tối,
ta rời khỏi đây, nói với thuộc hạ của ngươi là ngươi ngủ rồi, thuộc hạ của
ngươi ở ngoài gọi vào, không nghe thấy ngươi hồi đáp, đương nhiên cũng nghĩ rằng
ngươi đã ngủ. Nữ nhân chết tiệt, ngươi thật sự cho rằng ta không giết nổi
ngươi?”.
Bốn bề tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức chính bản thân
tôi cũng có thể nghe thấy tiếng thở cùng nhịp tim đang dội thình thình.
Lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.
Nếu lúc bình thường, tôi đương nhiên tự tin sẽ có Âu Dương
Thiếu Nhân tiến nhập vào phòng. Nhưng hôm nay, tôi đã nói những điều hơi quá.
Đúng là tôi đã đánh giá quá thấp tên Thiện Thủy này, hắn đến
đây, không đơn thuần chỉ nói chuyện hay là uy hiếp, hắn thực sự đã hạ quyết
tâm, tùy cơ giết tôi.
Tôi không dám bảo đám võ công của mình mạnh hơn Thiện Thủy,
cũng chẳng dám chắc mình nhanh hơn hắn.
Cúi đầu, tôi nhanh chóng suy xét, khi Thiện Thủy bước đến
trước mặt, tôi có thể chớp lấy thời cơ phi ra mấy chiêc lông vũ tiêu diệt hắn.
Kết quả…
Dù kết quả thế nào, tôi cũng chẳng thể toàn thây mà chạy.
Không đẩy hắn vào chỗ chết thì chính tôi sẽ phải chết.
Tôi thật là một tấn bi kịch! Đúng là tấn bi kịch khổng lồ! Kế
hoạch còn chưa bắt đầu, đã bị tên tiểu tử chết tiệt này làm rối lên rồi.
A a a! Không đâu!
Cố giữ lấy thanh âm dịu dàng êm ái nhất, tôi nắm chắc cây quạt
trong tay, khẽ nghiêng đầu, tạo dáng vô cùng bình thản nói với Thiện Thủy: “Ta
không phải cho rằng ngươi không giết được ta, mà là ta có niềm tin, ta giết được
ngươi”.
“Hả? Sự tự tin này đến từ đâu thế, mong tỷ tỷ hãy chỉ dạy
cho Thiện Thủy.”
“Là cây quạt giấy trong tay ta, trong cây quạt này có chứa
các loại độc dược mà ngươi không bao giờ ngờ tới. Ngươi có thể xê dịch thời
gian, sắp xếp một kết cục bất ngờ hoàn mỹ, còn ta lại không thể sao? Ngươi cho
rằng ta vô duyên vô cớ để ngươi vào đây, lại bảo thủ hạ của mình ra ngoài mà
không có gì phòng bị sao”, tôi thở dài một hơi: “Thiện Thủy, hiện tại ta đã nắm
được điểm yếu của ngươi, chắc chắn có thể giết chết ngươi, còn ngươi thì sao?
Khả năng ngươi có thể giết ta chỉ có một. Vả lại, ta cũng không phải không biết
võ công. Ngươi cảm thấy ba cây kim đen của người có thể đâm chính xác vào huyệt
đạo mà ngươi muốn khống chế trên người ta sao. Ba cây kim, một cây có thể khống
chế giọng nói của ta, hai cây có thể khống chế hành động của ta. Ngươi có chắc
chắn ta sẽ bị trúng cả ba cây sao? Chỉ cần một cây kim rơi vào không trung,
ngươi biết hậu quả thế nào rồi chứ”.
Bàn tay Thiện Thủy vo chặt nắm đấm, do dự nhìn tôi chằm chằm
như muốn tìm trong mắt tôi một chút sơ hở.
Sự thực, tôi hoàn toàn không có khả năng né được cây kim nào
của hắn, nhưng, mọi người vẫn nói đấy thôi, vua cũng phải thua thằng liều.
Tỷ tỷ đây không thắng được ngươi, nhưng cũng phải dọa cho
ngươi bỏ chạy. Dù sao cũng phải liều một phen.
Bộ dạng Thiện Thủy càng lúc càng dữ tợn, đúng lúc tôi cho rằng
hắn sẽ phát điên mà lao tới, thì đột nhiên hai cánh tay hắn chớp động, ba cây
kim đen sì đã đâm hết lên con bọ cạp độc, bọ cạp độc không kịp ngọ nguậy liền
chết ngay tức khắc.
Toàn thân tôi túa đầy mồ hôi.
Nói hơi mất thể diện chút xíu là tôi bị dọa. Tôi nói thế nào
cũng là người đến từ thế kỷ Hai mươi mốt, thực sự đối mặt với cảnh tượng hung
sát thế này, có quỷ mới không sợ.
Nghiêng nghiêng đầu, trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của tôi,
Thiện Thủy cười cười, nói: “Được rồi, trắc nghiệm hoàn tất, ta cho rằng cô
nương là người thích hợp để hợp tác”.
Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì, vinh hạnh vô
cùng”.
Thiện Thủy bĩu môi đứng lên bước về phía cửa, lúc đến trước
cửa, quay lưng hỏi tôi: “Ta nói nè, ngươi sẽ không ra tay với hắn chứ”.
Tôi ngước mắt nhìn ánh tà dương đang dần khuất bóng, lãnh đạm
nói: “Ta không hứng thú với hắn”.
Hoa rơi ngập trời, cánh hoa trắng muốt lặng lẽ phiêu theo
làn gió, bóng người kia lại mờ ảo hiện ra.
Tà dương mang lời nói dối của tôi cuốn vào màn đêm tăm tối.
Luôn là như vậy, cứ đeo bám mãi, khiến tôi trở thành người bệnh
vô phương cứu chữa.
Tôi… không có hứng thú với hắn thật ư?
Sau khi Thiện Thủy rời đi, trong phòng trở lại yên ắng vô
cùng, ánh mặt trời đã khuất sau rặng núi, đêm đen cũng đã giăng khắp căn phòng.
Nhắm mắt, sau lưng lại mơ hồ xuất hiện bóng người đó, nam
nhân mặc hồng y kia ôm tôi vào lòng, cũng giống như hằng đêm hắn nói với tôi:
“Đôi môi nàng đã nhuốm mùi hương của ta, cơ thể nàng cũng đã lưu lại sắc màu của
ta, ta đã gắn xiềng xích lên người nàng. Mọi thứ của ta, nàng sẽ không cách nào
quên được. Tiểu Tình, ta sẽ đợi nàng đến giết ta”.
Run lên lẩy bẩy, tôi co quắp nằm một góc giường.
Trước cửa, một bóng người mơ hồ chớp động.
“Tiểu Tình, nàng vẫn ổn chứ?”
Tôi khép mắt lại, nhỏ giọng nói: “Vào đi”.
Âu Dương Thiếu Nhân mở cửa bước vào, vừa nôn nóng lại vừa do
dự đi đến trước mặt tôi.
Tôi thấy sự ngập ngừng của huynh ấy.
Thoáng thấy đau lòng.
Có phải đều là lỗi lầm của tôi, tôi đã đẩy huynh ấy rời xa
mình, để đến bây giờ huynh ấy không còn có thể giống như trước đây, mạnh mẽ ôm
tôi vào lòng.
Cúi đầu, tôi nghẹn ngào, nhỏ giọng nói với huynh ấy: “Xin lỗi”.
Xin lỗi, tôi thực sự không muốn đẩy huynh đi. Xin lỗi, xin lỗi,
xin lỗi.
Xin lỗi, Thiếu Nhân.
Âu Dương Thiếu Nhân chợt sững người, đột nhiên cúi xuống,
vòng tay ôm lấy tôi, giam chặt trong lồng ngực.
Càng lúc càng chặt, tựa như sợ mất tôi vậy, huynh ấy ôm tôi,
điên cuồng nhưng lại như run rẩy.
Tôi chợt thấy mọi thứ trở nên mơ hồ, mắt ngấn lệ hỏi: “Thiếu
Nhân, huynh… sao thế?”.
Âu Dương Thiếu Nhân vùi mặt trong tóc tôi, cơ thể nặng nề, bộ
dạng chán nản, khiến trái tim tôi như bị siết chặt.
Rốt cuộc huynh ấy bị làm sao? Có phải tôi lại làm sai chuyện
gì?
“Việc đầu tiên mỗi khi ta tỉnh dậy, chính là nghĩ xem liệu
nàng có chạy đi mất mà tự mình đối mặt với tất cả hay không. Trước khi đi ngủ,
việc cuối cùng ta nghĩ tới cũng là sợ nàng sẽ lại mơ thấy những điều đáng sợ.
Ta muốn làm mọi việc theo ý nàng, muốn luôn ủng hộ nàng, nhưng lại sợ rằng như
thế liệu nàng có tự ý làm chuyện gì ngốc nghếch. Ta chỉ muốn giữ nàng trong
tay, bảo vệ cho nàng, nhưng lại lo nàng sẽ vùng vẫy quyết liệt. Không dám đến gần
sự tĩnh lặng của nàng, sợ chạm đến nỗi lòng của nàng. Không dám chọc đến sự ồn
ã của nàng, sợ rằng chỉ một giây thôi, nàng sẽ lại trở nên yên lặng. Vô số lần
ta dùng dằng như thế, chẳng cách nào ôm chặt nàng trong tay, liệu đó có phải điều
kém cỏi nhất? Rõ ràng, rõ ràng là nàng cần ta. Tiểu Tình, ta nên làm thế nào
đây? Ta cứ sợ được sợ mất như thế, rốt cuộc nên làm thế nào đây?”
Trên khuôn mặt ấy, xuất hiện những hạt nước lấp lánh trong
suốt như thủy tinh.
Giữa màn đêm đen kịt, tất cả những gì tôi có thể thấy, chính
là có một yêu tinh đôi mắt nhỏ dài thăm thẳm cùng nỗi thống khổ khắc sâu.
Trái tim tôi lại đau đớn, nhói lên từng hồi.
Thiếu Nhân của tôi, tôi như thế, rốt cuộc đã để huynh chịu đựng
bao lâu rồi.
Vùi sâu trong lòng huynh ấy, tôi cắn chặt môi, nhắm mắt lại
ngăn những giọt lệ chỉ chực trào ra, tôi kiên định nói: “Thiếu Nhân, nếu không
thể ôm chặt tôi trong lòng, thì hãy luôn mở rộng vòng tay với tôi. Những lúc buồn
đau, mỗi khi vui vẻ, những lúc muốn khóc nhưng lại phải cười, những khi muốn cười
nhưng lại phải khóc, huynh hãy đều mở rộng vòng tay với tôi nhé. Tôi sẽ nhào tới
và ôm huynh thật chặt”.
Giữa màn đêm ấy, mọi thứ cơ hồ đều ngưng lại.
Tôi muốn được ở trong vòng tay này, quên đi tất thảy lo phiền
về những điều sắp tới.
Trước khi bước vào chốn thâm sơn, xin hãy cho tôi cảm nhận một
chút làn gió trong lành mà ấm áp này.
Tôi không hề mải mê lưu luyến, chỉ cần thời khắc này, huynh ấy
ở bên cạnh tôi đã là quá đủ.