Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 10

Đám Ảnh Xạ Trùng này có đến mấy trăm con, đủ màu đủ sắc, có lẽ là dựa vào màu sắc mà hợp thành một bầy. Chúng lớn lớn bé bé, lúc nhúc bò tới. Loại bọ màu hồng vừa mới bị giết không có mặt trong số này.

Lý Cường thực sự lo lắng, bản thân mình có Long Thuẫn hộ thân không có gì đáng ngại, nhưng ba người bọn họ không thể nào chống đỡ được. Lý Cường liên tiếp bắn ra hơn mười mấy Kim Ưng xoay xung quanh phía trên đầu bốn người, chỉ cần có trùng tử lớn tới gần lập tức sẽ có một con chim ưng kêu lên lao xuống, đánh bay nó đi.

Mai Tinh Tinh dù rất sợ, than thở không ngừng nhưng vẫn cố lấy hết can đảm vũ động nhuyễn tiên không ngừng, làm thành một bức màn cuốn lấy những ảnh Xạ Trùng vọt tới gần.

Triệu Hào chạy tới chạy lui, đánh rơi hết những mũi châm nhọn được chúng đâm tới.

Trịnh Bằng có vũ khí dài, rất có ích cho mọi người. Mỗi búa, mỗi búa của hắn đều khiến những con Ảnh Xạ Trùng đã bị trói đứt làm hai. Miệng hắn còn không ngừng la hét: "Ta chém chết ngươi! Ta chém chết ngươi!" Sự phân công hợp tác của mấy người không ngờ lại ăn ý lạ thường như vậy.

Sau một hồi chém giết, máu thịt tung bay tứ tán.

Cuối cùng, Lý Cường cũng bày xong trận phòng ngự, liền gọi: " Mọi người mau lại bên cạnh ta, trận pháp sẽ khởi động liền!"

Lý Cường dương tay ra, Kim Ưng từ bốn phía lao xuống, liên tiếp nổ tung, đánh bọn sâu bọ bắn bay ra xa. Xong, hắn vội vận chân nguyên lực khởi động trận pháp.

Triệu Hào thở hổn hển nói: "Sư tôn, đều là đệ tử không tốt, đưa mọi người vào cái nơi này. "

Lý Cường thoáng cười, thở nhẹ ra nói: "Đừng nói ngớ ngẩn vậy, ai cũng sẽ không trách ngươi, là do tên cướp rượu cố tình dẫn chúng ta đến đây mà."

Cơ man nào là bọ tấn công trận phòng ngự, bốn người đứng thẳng trong cái nơi tựa như được một cái bát pha lê úp lấy, bất kể trùng tử tấn công thế nào, cũng đều không tiến được nửa bước.

Họ tạm thời có thể coi là an toàn.

Mai Tinh Tinh vỗ vỗ ngực nói: "Thật đáng sợ quá, may là ca ca đã bày trận phòng ngự, nhiều trùng như vậy cùng đánh tới, chúng ta nhất định sẽ khó thoát, ca ca thực là tài!"

Nghe nàng tâng bốc và vỗ mông ngựa Lý Cường như vậy, Trịnh Bằng hề hề cười nói: "Hắc tử ta đã chém bao nhiêu bọ, đại muội tử cũng khen ta mới."

Mai Tinh Tinh đưa mắt trợn nhìn hắn: "Ngươi ấy à, đừng hòng!"

Triệu Hào nghe hai người đấu khẩu, nghĩ thầm: "Thật là thiếu niên chẳng biết lo nghĩ gì cả, hiện tại, những Ảnh Xạ Tử xuất hiện còn chỉ là quái trùng thông thường, nếu lại có một đại quái thú đến thì thật khó mà thu xếp được."

Lý Cường cười nói: "Nữu Nữu, miệng của muội ngọt như mật vậy, có phải là có mục đích gì không đây? "

Mai Tinh Tinh sung sướng vỗ tay nói: "Ơi, đúng vậy! Ca ca, dạy cho muội tử cách bầy trận pháp được không? "

Lý Cường suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Nữu Nữu, nàng tu luyện đến trình độ nào rồi?"

Mai Tinh Tinh có chút xấu hổ: "Người ta đến thời kỳ "hạt luyện", nghe mẫu thân nói sẽ rất nhanh đạt đến kỳ "khai quang"."

Lý Cường thoáng kinh ngạc: "Không phải chứ, tu vi của muội sao có thể thấp như vậy được? Ta cứ nghĩ muội phải đến kỳ "dung hợp" rồi chứ. Muội đừng động, để ta xem xem."

Lý Cường phát ra một chút chân nguyên để tra xét, trong lòng thầm nghĩ: "Phương thức tu luyện của nàng ta thật kỳ quái, trình độ là sơ kỳ "khai quang", so với Triệu Hào còn kém hơn, nhưng chân nguyên chi lực lại có thể đạt tới kỳ "dung hợp"."

Lý Cường lại xem qua nhuyễn tiên của nàng, phát hiện nó được chế tạo rất tinh xảo, kẻ nghĩ ra cấu tạo xảo diệu như vậy thật khiến người ta thán phục. Nhuyễn tiên này có thể tùy theo tu vi gia tăng mà uy lực cũng gia tăng theo. Lý Cường cũng không hiểu rõ được bí ảo bên trong, lắc lắc đầu nghĩ thầm: "Nếu như Phó đại ca tại đây, nhất định có thể hiểu được."

Hắn nói với Mai Tinh Tinh: "Nữu Nữu, ta không biết muội có thể học được hay không. Bất quá, sau này có thời gian nhàn rỗi, ta sẽ dạy một bộ cho nàng dùng để hộ thân."

Mai Tinh Tinh nghe thế cười sung sướng.

Trịnh Bằng nói: "Đệ có thể đứng trong trận chém bọn bọ ở ngoài không?"

Lý Cường lắc đầu: "Không được."

Lý Cường đột nhiên nghĩ đến vũ khí không thể xuất ra ngoài trận, nhưng năng lượng do binh khí phát ra có thể phóng ra được. Ngay lập tức, hắn vung Bách Nhận Thương, phóng xuất một cột năng lượng huyễn hóa thành một mũi thương, "phanh" một tiếng vang nhẹ lên, mũi thương đã tiêu tán ngay trong trận phòng ngự.

Lý Cường than thở: "Chúng ta bị vân khốn tại đây, mọi người trước tiên hãy nghỉ ngơi, để ta tiếp tục nghĩ biện pháp."

Mai Tinh Tinh mang hai viên lam châu tử ra chơi, Trịnh Bằng nhìn nói: "Đại muội tử, viên đại châu này tặng muội, ta vừa rồi là giỡn với muội thôi."

Mai Tinh Tinh nhận lấy viên đại châu, u buồn nói: "Muội biết chứ."

Triệu Hào nhìn Lý Cường đang hãm mình vào trầm tư, than thở nói: "Ài, là ta làm lien lụy tới mọi người."

Mai Tinh Tinh ôn nhu khuyên nhủ: "Lão gia tử, không trách lão, đừng nản chí, ta rất có tin tưởng đối với ca ca! Lão xem, nhiều bọ như vậy cũng không làm tổn thương đến chúng ta."

Trịnh Bằng cũng nói. "Đúng vậy, đệ biết tiểu ca sẽ có biện pháp."

Trầm tư một lúc lâu không thu được gì, Lý Cường đứng dậy nói: "Các ngươi hiện giờ đều không được xuất trận, ta ra ngoài giết chúng một hồi trước. Các ngươi đừng lo lắng, có Xích Diễm Long Thuẫn hộ thân, những con bọ này không thể đả thương ta."

Mai Tinh Tinh giữ chặt lấy Lý Cường: " Ca ca đừng ra, trùng trùng nhiều lắm, nguy hiểm lắm."

Triệu Hào nói: "Sư tôn, đệ tử đi cùng người."

Trịnh Bằng cũng xin đi theo.

Lý Cường quát: "Không ai trong các ngươi cũng không được vọng động, đều ở trong trận chờ ta!"

Mai Tinh Tinh, miệng run run, mắt đỏ hoe.

Lý Cường thấy chuyện không hay, tiểu cô nương này lại sắp khóc sẽ lại rất phiền toái, vội vàng ôn nhu an ủi: "Nữu Nữu, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, muội còn chưa tin năng lực của ca ca sao? Ngoan, ngoan nghe lời chờ ở đây, ca ca giết bọn bọ xong sẽ lại để muội đi tìm châu tử chơi." Dùng hết thủ đoạn hoa ngôn xảo ngữ, Lý Cường xem như cũng giữ cho nàng không khóc.

Triệu Hào nhỏ giọng nói: "Sư tôn, đừng rời đi quá xa, nếu có gì không ổn lập tức quay lại trong trận, chúng ta nghĩ biện pháp khác. Cẩn thận!"

Lý Cường khởi động Xích Diễm Long Thuẫn, tay cầm Bách Nhận Thương búng người nhẩy vào đám bọ.

Mai Tinh Tinh khẩn trương lấy tay che mắt không dám nhìn. Triệu Hào cùng Trịnh Bằng chăm chú nhìn Lý Cường, hai người dự tính nếu phát hiện ra điều không hay, lập tức lao ra hỗ trợ.

Ảnh Xạ Trùng nhìn thấy có người đi ra, vô cùng hưng phấn kêu "chi chi" loạn lên, lúc nhúc vọt tới. Lý Cương cứng người, hét lớn một tiếng: " Tới đây, tốt lắm!", rồi vũ động Bách Nhận Thương, vô số mũi thương màu bạc trắng từ nơi Lý Cường đứng đánh ra bốn phía, "binh binh" liên tiếp vang lên, trùng tử bị đánh bay đi thật xa.

Lý Cường vừa đánh vừa suy tư, lúc này hắn phát giác trong thiết kế của vũ khí còn có khuyết điểm. Loại vũ khí tu luyện đầy uy lực này không thể điều chỉnh kích thước lớn bé, cũng không thể căn cứ vào đối thủ mạnh yếu mà phát xuất năng lượng huyễn hóa, và tốc độ tiêu hao chân nguyên quá nhanh, rất dễ phá lực, không thể giao chiến lâu, sau này nhất định cần chú trọng tu luyện lại một lần nữa. Thoáng chút phân thần, một con Ảnh Xạ Trùng từ phía sau nhảy lên vai Lý Cường.

Mai Tinh Tinh qua kẽ tay hở nhìn thấy trùng tử nhảy lên vai Lý Cường, trong lòng đau xót, liền thét lên một tiếng lanh lảnh lao ra ngoài, giương tay xuất nhuyễn tiên ra đánh tới.

Triệu Hào, Trịnh Bằng đại kinh, vội vàng tranh nhau ra khỏi trận phòng ngự. Bảo đao của Triệu Bằng múa lên như cuồng phong bạo vũ. Trịnh Bằng xoay tít trường phủ, dựa vào thần lực vô tận, lấy eo làm trụ, búa xoay quanh mình chém ngang ra. Ba người đồng loạt lâm vào khổ chiến.

Công hiệu của Xích Diễm Long Thuẫn quả thật bất phàm, lực phản kích mạnh không thể tưởng tưởng được. Ảnh Xạ Trùng nọ nhanh như chớp dùng châm nhọn đâm vào vai của Lý Cường, thì ngay lập tức bị một cổ lực lượng phản mạnh mẽ phản hồi lại. Con bọ này quả nhiên bị áp lực bắn tung ra, một mạng đi đời. Lý Cường mừng rỡ, giải quyết xong chuyện đó, hắn chuyên tâm vận chuyển Xích Diễm Long Thuẫn.

Lý Cường từ từ xem Xích Huyết Long Thuẫn sẽ lợi hại như thế nào. Bách Nhận Thương, Ưng Kích Nỗ đều phát ra năng lượng huyễn hóa, mỗi một cổ huyễn hóa đều có uy lực mạnh yếu như nhau, nếu như gặp đối thủ yếu, thì có thể một đòn giết chúng, nhưng lại lãng phí nhiều năng lượng. Nếu như gặp đối thủ có cường lực phòng hộ, năng lượng huyễn hóa không đủ lấy mạng chúng, năng lượng lãng phí lại càng nhiều hơn. Nhưng Xích Huyết Long Diễm quả nhiên không giống vậy, chung quy nó vẫn là vũ khí phòng ngự, chỉ bị động phản kích, có thể căn cứ vào lực công kích mà tự động điều chỉnh, có thể phản ứng vừa đủ với lực tấn công, không lãng phí một chút năng lượng nào, trừ phi đối thủ có thực lực mạnh hơn bản thân mình.

Một tiếng thét lanh lảnh vang lên, đó là thanh âm của Nữu Nữu.

Lý Cường nghe thấy kinh hãi, phát hiện Triệu Hào ba người không ngờ đã ra khỏi trận, hơn nữa ba còn đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy ngập.

Lý Cường gấp đến độ đỏ hồng đôi mắt, không quản đến việc hao phí chân nguyên, liền phát xuất Kim Ưng. Trong nháy mắt, Kim Ưng bay rợp trời, hắn đã muốn liều mạng.

Lý Cường như cơn gió lốc, vọt tới phía ba người, một tay ôm Mai Tinh Tinh, một tay nắm lấy áo Trịnh Bằng, kéo hắn vào lại trong trân. Triệu Hào vốn là người thông minh, không chờ sư tôn kéo đi, liền phi thân quay lại trận, tiện tay đánh bay một Ảnh Xạ Trùng.

Mai Tinh Tinh xuất kỳ bất ý bị Lý Cường ôm, kêu lên một tiếng thất thanh, xấu hổ đến nhuyễn cả người, trong lòng tựa như sóng cồn xao động, tim đập liên hồi.

Nhảy vào trong trận, sác mặt Lý Cường trắng bệch, vì chân nguyên tiêu hao quá nhiều. Hắn bỏ Mai Tinh Tinh xuống, không nói một lời lập tức ngồi xuống, lấy ra một khối tiên thạch khôi phục lại chân nguyên đã tiêu hao.

Mai Tinh Tinh mặt mày đỏ ửng, quay sang Triệu Hào mấp máy môi, lo lắng nói: "Lão gia tử, ca ca muốn trách ta, lão phải giúp Nữu Nữ."

Triệu Hào gật gật đầu, nghĩ: "Sư tôn sợ rằng sẽ không mắng cô, nếu có mắng thì mắng ta, vì ta chính là người phải chịu."

Bên ngoài trận, đám Ưng kêu lên lanh lảnh nhằm phía Xạ Ảnh Trùng lao tới, những tiếng nổ kinh thiên động địa vang đến tận mây xanh.

Những Kim Ưng phát nổ đã đốt cháy cây cỏ bốn phía.

Lửa cháy bừng bừng... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Triệu Hào kinh ngạc và thán phục vô cùng. Phòng ngự trận này thật lợi hại, bên ngoài lửa cháy lớn dữ dội, khói mù mịt là vậy, mà bên trong trận không ngờ hoàn toàn không có cây cỏ nào bị ảnh hưởng.

Ảnh Xạ Trùng không chịu được bị hun nướng bởi lửa lớn và khói dầy đặc, rối rít bỏ đi, con bị thương với con còn nhỏ căn bản đều bị chết hết.

Đại hỏa dần dần tắt. Mai Tinh Tinh lo lắng nhìn Lý Cường hỏi: "Lão gia tử, lão xem ca ca có gặp nguy hiểm không?"

Triệu Hào lắc đầu nói: "Không nguy hiểm gì, sư tôn bị vậy là do chân nguyên tiêu hao quá lớn, một lát sẽ khôi phục lại. Không sao cả, Nữu Nữu đừng lo lắng." Lão lại nói thêm: "Ngàn vạn lần đừng làm kinh động đến người."

Trịnh Bằng nói: "Lửa đã tắt, tôi ra ngoài xem."

Triệu Hào vội vàng bảo: "Ta cùng ngươi đi. Nữu Nữu chiếu cố sư tôn, chúng ta sẽ không đi xa."

Mai Tinh Tinh gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì nói: "Hắc tử, tìm châu tử giúp Nữu Nữu." Tiểu cô nương này thật sự thích những thứ có thể phát sáng lập lòe ấy.

Lý Cường dần dần hấp thu năng lượng "tinh kính" trong tiên thạch trên tay, từ từ bổ xung chân nguyên.

Kỳ thật hắn còn không hoàn toàn nắm được hết công năng của "tử viêm tâm", thực tế thì hắn không cần dùng tiên thạch khác để bổ xung chân nguyên. Hiện giờ năng lượng của "tử viêm tâm" mà hắn hấp thu dung hợp được không đến một phần sáu. Đáng tiếc Phó Sơn không ở bên cạnh, không có ai chỉ dẫn, Lý Cường chỉ có thể giống như kẻ mù sờ voi, tự mình khám phá.

Hai mắt hắn vẫn nhắm chặt, cảm giác càng lúc càng mẫn duệ. Đột nhiên, trước mắt có một miền ánh sáng, Lý Cường tựa hồ thấy rõ mình đang tiến vào cơ thể mình. Điều này khiến hắn giật mình, trong cơ thể hắn quả nhiên xuất hiện một tiểu nhân nhi (chú nhỏ) đang ngồi xếp bằng, chỉ lớn bằng nắm tay, được phủ trong một quầng lửa tím phập phùng.

Cẩn thận xem xét, hắn thấy chú bé này mắt mũi mày ngài rất tinh tế, không ngờ lại giống mình như đúc, trên mình mặc "Mãn thiên tinh giáp". Lý Cường trong lòng chấn động, minh bạch đây chính là tử phủ nguyên anh của mình, nó tựa hồ vừa mới hình thành, bọc lấy nó nhất định là "tử viêm tâm".

Lý Cường thử dùng tinh thần nhập vào nguyên anh, lập tức phát hiện bên ngoài nguyên anh quả nhiên có một người khác chính là mình, bất quá nguyên anh này hoàn toàn là do năng lượng "tinh kính" cấu thành. Hắn thử cùng nguyên anh và bản thể trao đổi năng lượng, từ trên thân hình nguyên anh bắt đầu từ từ phát ra vầng quang diễm màu tím, liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể mình. Mất chút thời gian công phu, Lý Cường cảm thấy công lực đại tiến, chân nguyên tiêu hao chẳng những đã được bổ xung mà còn tinh thuần hơn nữa. Bản thân Lý Cường còn chưa biết hắn đã tu luyện tới cảnh giới "linh hồn bất diệt".

Mai Tinh Tinh không dám làm kinh động Lý Cường, chỉ lấy mắt nhìn hắn. Bản thân nàng không thể hiểu trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày qua mình vì cái gì mà quan tâm đến hắn nhiều đến như vậy.

Lý Cường vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng cảm động nói: " Nữu Nữu, không sao ca, ta vẫn tốt. Hây, bọn bọ còn không?"

Mai Tinh Tinh mừng rỡ đáp: "Ca ca trùng tử đều bị thiêu chết, lão gia tử và Hắc tử xa bên ngoài xem xét, huynh, huynh thực không có sao chứ?"

Lý Cường đứng dậy cười nói: "Tốt rồi, Nữu Nữu an tâm. A, họ đã trở về." Trong lòng hán nghĩ: "Lần này coi như nhân họa được phúc, chẳng những tu vi tăng tiến đến tầng thứ sáu, đến thời trung kỳ Nguyên anh, hơn nữa thu hoạch lớn nhất là kết bạn với ba vị bằng bằng hữu, không ngại liều mạng cho mình.

Triệu Hào quay vào trong trận nói: "Sư tôn, chúng ta nên mau rời khỏi nơi này. Lần này mới chỉ là Ảnh Xạ Trùng, chưa xuất hiện quái thú, nhưng nếu gặp quái thú khác thì càng khó đánh hơn."

Mai Tinh Tinh bị dọa hồi hộp hỏi: "Còn có quái thú? Thảo nào nơi này gọi là Kinh Hồn Pha, hù chết Nữu Nữu a."

Đưa mắt nhìn hắc tử, kêu lên: "Oa, nhiều hạt châu quá vậy, trông thật đẹp, mau đưa cho ta!"

Lý Cường, Triệu Hào nhìn nhau mà cười, vị tiểu cô nương này thật là thú vị.

Các hạt châu có to có nhỏ, có đủ các loại màu sắc, Lý Cường tiện tay cầm lấy một viên, trong lòng kỳ quái, trong cơ thể động vật ở địa cầu chưa bao giờ có loại châu ngọc phát sáng lập lòe như vầy, cùng lắm là có trân châu hoặc giả các loại "ngưu hoàng mã bảo". Hắn vận chân nguyên thâm nhập vào châu tử, không khỏi giật mình kinh hãi, vung tay ném ra ngoài.

"Chuyện gì vậy?" Mọi người kinh ngạc hỏi. Lời còn chưa dứt, một âm thanh trầm thấp vang lên tản ra xung quanh, một trận gió lạnh thổi đến, nơi châu tử phát nổ không ngờ sau đó kết thành băng.

Mai Tinh Tinh kinh ngạc nói: "A, thật kỳ quái, làm sao lại đóng băng vậy?"

Lý Cường sau kinh hãi, đáp: "Trong viện châu này có kết cấu rất kỳ quặc, không ngờ lại có hai tầng, bị chân nguyên của ta kích phát, hai tầng hỗn hợp lại phát nổ." Nói xong, đột nhiên nghĩ: "Đây không phải một loại tạc đạn công kích rất tốt sao."

Mai Tinh Tinh cười nói: "Thế này không phải "băng bạo đạn" sao? Quá tốt rồi, nếu có quái thú xuất hiện, ném cho nó một viên, làm đông chết nó! "

"Ta đã đói bụng, nhanh đi thôi! "

"Tốt, cùng đi nào."

Lý Cường thu hồi trận phòng ngự, nhóm bốn người hướng phía trước đi.

Một luồng hương rượu nhàn nhạt theo gió bay đến.

Triệu Hào ngửi thấy, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người ngửi thấy gì không? Đúng, nhất định là tên trộm rượu hôm qua, không ngờ vẫn còn ở đây, xem coi ta thu thập hắn thế nào."

Lão ngẫm lại, càng lúc càng tức giận, chém giết hơn nửa ngày trời đến kinh thiên động địa, mà tên gia hỏa này vẫn còn ở đây uống rượu. Bốn người im hơi lặng tiếng nhẹ nhàng lướt đến.

"Khỏi tìm, lão tử ta ở chỗ này! " Một âm thanh thô lỗ từ trên một cây cổ thụ chọc trời vang lên.

Người nọ ngồi cao tít trên cây cổ thụ, rung rung hai đùi, nâng bình rượu uống một ngụm cuối cùng, cười hì hì nói: "Rượu ngon! Rượu ngon! Thực là rượu ngon! Uy, tiểu tử, rượu này ngươi còn không? Lão tử mua?"

Triệu Hào tựa như cơn gió, mũi chân lão đạp vào thân cây, bắn mình lên trên, bảo đao tà tà chém tới. Người nọ không thèm nhìn, mũi chân khua lên một vòng đã bức Triệu Hào phải xuống khỏi cây cổ thụ, Triệu Hào kêu lớn: "Ngươi xuống đây, chúng ta đánh một trận thống khoái! "

Lý Cường vẫn không nói câu nào, hắn đang cẩn thân quan sát. Từ lúc theo Phó Sơn ly khai địa cầu, hắn mới rõ đạo lý "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên", đối với bất luận kẻ nào hắn cũng không dám coi thường.

"Ngươi còn chưa có đủ tư cách, các ngươi bốn người cùng lên cũng không đủ!" Miệng nói, người vẫn không xuống, lại nói: "Tiểu tử, Trung Quốc là quốc gia nào, tỉnh Tứ Xuyên là nơi nào, hiểu biết của lão tử thật là cô lậu."

Lý Cường bị y hỏi vậy kinh hãi sững sờ, suy nghĩ một chút mới hiểu được rõ, hắn nhìn phái trên bình rượu có ghi thương hiệu.

Trịnh Bằng nhìn thấy cây cổ thụ cao quá, bản thân mình có trèo cũng không đến. Bất quá, hắn đã có biện pháp, nhổ miếng nước vào trong tay, hai tay xoa xoa rồi hắn nâng đại phủ lên, đi đến dưới gốc đại thụ. "Uỳnh" một tiếng vang lên, "binh binh bàng bang" bắt đầu đốn cây. Cây này rất lớn, nhưng búa của Trịnh Bằng cũng lớn.

Người nọ ngồi trên cây kêu lớn: "Uy, tên ngốc to xác kia, nhà ngươi thiếu củi đốt, bên trên có cây nhỏ dễ chặt, đừng chặt cây này, chặt đổ lão tử lại phải xuống."

Mai Tinh Tinh không nhịn được, vung trường tiên lên, nói: "Xuống đây cho ta!" Một đạo bạch ảnh bay hướng tới người nọ. Ai ngờ bạch ảnh chạm người hắn liền tiêu thất không một tiếng động. Mai Tinh Tinh giật mình kinh hãi, lấy tay bịt miệng, nàng chưa từng nhìn qua cách hóa giải như vậy.

Lý Cường chậm rãi lấy ra một bình "Mao Thai Tửu", mở bình rượu, cười nói: "Mọi người lại đây, nếm thử cực phẩm hảo tửu của ta mang theo. Hắc hán tử đừng chém, cho hắn ở trên cây chờ."

Chiêu này của Lý Cường thật quá tuyệt rượu, Mao Đài Tửu hương thật nồng nàn, bình lớn mới mở, hương rượu tỏa ra bốn phía, Triệu Hào ngửi qua kêu lên: " Sư tôn, rượu này, hương tuyệt quá, mệt mỏi nửa ngày, hề hề, cho đệ tử uống một chút."

Mai Tinh Tinh bĩu môi nói: "Nam nhân các người đúng là hay rượu, có cái hương vị gì đâu?!"

"Chừa cho ta một chút!" Trịnh Bằng cũng không đốn cây nữa, vội vội vàng vàng chạy lại tranh uống rượu.

Người nọ ngẩn ngơ trên cây, không nghĩ tới Lý Cường vẫn còn mang theo rượu, ngửi thấy mùi hương bay tới đúng là rượu mùi, trong cổ họng tựa như có cánh tay không ngừng cào quấy. Lần này y từ "Ba Đạt Tinh" đến, gặp người hãm hại, không rượu không giải được, cơn nghiện rượu dữ dội không thể tưởng tượng, mắt thấy mỹ tửu như vậy mà không được uống, trong lòng khổ sở vô cùng, lão nghĩ: "Lão tử nếu không cướp bình mỹ tửu kia vào tay, thì thật mất mặt quá."

Hai chân nhẹ nhàng tựa như lá cây, chậm rãi từ từ trên cây bay xuống. Lộ ra chiêu thức ấy, người nọ đắc ý nhìn về phía bốn người Lý Cường, ngờ đâu bọn họ không ai nhìn đến lão. Lão thầm mắng một tiếng, lộ ra khuôn mặt tươi cười, đủng đa đủng đỉnh đi tới.

Triệu Hào thầm bội phục sư tôn, ba người nghĩ mọi biện pháp đều không khiến lão xuống khỏi cây, sư tôn lấy ra bình hảo tửu, hắn liền ngoan ngoãn tự động đến tìm bọn họ. Người nọ ho lên một tiếng nói: "Vị tiểu ca này, cái này, cái đó, ơ, rượu, cái gì vậy… "

Lý Cường nghĩ: "Người này nhất định là siêu cấp tửu quỷ, xem hắn đối phó với nhuyễn tiên của Nữu Nữu, người này chính là một cao thủ tu chân giả hiếm thấy. Không ngờ vì thích rượu mà lại dùng vũ lực cướp. Hôm qua còn để lại mười lượng vàng. Hừm, đùa với hắn chút chơi." Lý Cường kỳ thật không có ghi hận đối với lão.

Bốn người ăn ý dị thường, không hẹn mà cùng không để ý đến hắn, tựa như không phát hiện người nọ.

Người nọ sửng người. Lão bình thường luôn là người nhanh nhẹn sáng suốt, người thấy người sợ, lần này để một bình rượu vô tri khống chế

Trên mặt lão đột nhiên lộ ra một chút cười xấu xa, đồng thời một đạo bạch quang chớp lên, người đã biến mất. "Ớ… Hắn trốn đi rồi." Triệu Hào kinh ngạc lên tiếng. Bốn người đều biết hắn không dễ dàng chịu bỏ đi.

Quả nhiên, chỉ sau một khắc, người nọ vừa gọi vừa hô ầm ĩ chạy vội lại.

Phía sau lão không gờ có một con quái thú cực lớn đuổi theo.

Người nọ vọt tới bên người Lý Cường, đưa cái mặt quỷ ra, hồ hởi nói: " Không cẩn thận quấy rầy phải Kim Tinh Giác Thú, ha ha, ta rất sợ nó, chạy đây! " Đồng thời một đạo bạch quang chớp lên, lão lại ngồi phía trên ngọn cây, đàng hoàng xem trường náo nhiệt bên dưới sắp xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment