Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 12

Hầu Phích Tịnh cười hì hì đứng trước mặt hai trưởng lão Độc Chú Giáo, nói: "Là ai đang tìm lão tử đây? Phùng Bích Thanh, ngươi sao càng già càng khó chơi thế, còn ngươi nữa Đồng Không. Mụ nội nó, hai người các ngươi cứ như là âm hồn không tiêu tan, truy đuổi lão tử suốt mười năm. Lão tử muốn mặc kệ các ngươi thì không chừng hai người các ngươi cứ truy theo hoài, nhìn các ngươi thành tâm như thế, lão tử cũng thật không kiên nhẫn nữa, hôm nay sẽ cùng các ngươi chơi đùa một chút thôi."

Cao tử Phùng Bích Thanh kinh hãi nhìn Hầu Phích Tịnh, ấp úng nói: "Ngươi...ngươi…ngươi..."

Ải Phì Đồng Không phản ứng càng nhanh hơn, kinh hãi kêu lên: "Nguy rồi, vô tình đã cho hắn có thời gian hóa giải"

Hai tay Phùng Bích Thanh múa loạn, liên tục vẽ ra các thức kết ấn, đầu ngón tay bắn ra những luồng hắc ti nho nhỏ. Nhìn thấy Hầu Phích Tịnh vẫn không nhúc nhích, thần sắc chấn kinh hoảng loạn hiện lên nét mặt của hai người, nếu không phải vô tình khống chế được lão thì cho dù có dốc hết tất cả cao thủ của Độc Chú Giáo đều không phải là đối thủ.

"Ha ha, lão tử đã nhẫn nhục suốt mười năm, hai ngươi quả thật là quá uy phong, truy đuổi lão tử chạy mãi, thật không nhịn nổi.." Hầu Phích Tịnh vung ra Đại Ma Chỉ, một âm thanh vang lên, lỗ tai hai người vang lên hai tiếng " ba ba" " ba ba". Hầu Phích Tịnh vẫn đứng tại chỗ bắn ra Đại Ma Chỉ làm hai người sợ đến tâm hồn tê liệt, không hẹn mà cùng phun ra mấy cái răng gãy.

Bốn người Lý Cường trốn trên cây tùng nhìn lén, trong đó chỉ có Lý Cường nhìn thấy được Hầu Phích Tinh di chuyển rất nhanh, còn lại ba người kia đều cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao không thấy lão nhúc nhích mà vẫn có thể đánh người.

Phùng Bích Thanh Và Đồng Không liếc mắt nhìn nhau một cái. Hai người đồng thời cùng đánh ra một kết ấn, kết ấn của Phùng Bích Thanh phun ra một luồng hắc ti. Hắc ti giống như vật sống từ bốn phương tám hướng bay tới Hầu Phích Tịnh. Kết ấn của Đồng Không hóa thành luồng khói xanh, bay trước luồng hắc ti.

Độc chú Vạn Chú Thị Tâm là ám chú công kích bá đạo nhất. Hầu Phích Tịnh cười to nói: "Đừng có dùng những trò trẻ con đó trước mặt lão tử, ha...ha...ha, Vạn Chú Thị Tâm chỉ có thể khi phụ tiểu hài tử mà thôi"

Lão huơ tay một cái, liền hiện ra một bàn tay khổng lồ được bao bọc hàn khí lóe lên tia bạch quang bay ra, những hắc ti tựa như bông tuyết đang bay chợt hóa thành hư không, hai người cùng phun máu, đã bị trọng thương.

Trịnh Bằng kinh hãi nói: "Đây chính là Hàn Linh Cự Chưởng a, thật tốt quá, ta cũng muốn học nữa"

Triệu Hào nói: "Nếu ngươi đạt được trình độ như sư bá, ít nhất cũng phải tu luyện đến trăm năm"

Trịnh Bằng sắc mặt trắng bệch liếc mắt nói: "Sao ngươi lại đả kích lòng tin tưởng của ta"

Phùng Bích Thanh kêu lên: "Lão gia hỏa quá lợi hại, chúng ta chạy thôi!"

Hai người liền lăng không biến mất.

Hầu Phích Tịnh cười lạnh nói: "Còn muốn chạy? Lão tử còn chưa chơi đùa với các ngươi cơ mà" Giọng nói vừa xuất, một tiếng binh đông vang lên, hai người hiện lại thân hình cách đó không xa.

Ải Phì Đồng Không kêu lên: "Chúng ta nhận thua, ngươi là cao nhân tiền bối, sao lại chấp trách vãn bối như chúng ta chứ"

Hầu Phích Tinh cởi mở nói: "Bất kể thế nào, lão tử sẽ không giết hai tên hỗn trướng các ngươi, chỉ bất quá lão tử chỉ muốn chơi đùa với các ngươi một chút, báo đáp ân tình suốt mười năm nhị vị đã điên cuồng truy đuổi lão tử" Lão chậm rãi đi tới bên thân bọn họ, làm bốn người Lý Cường nghĩ không ra.

Không ngờ, Hầu Phích Tịnh đang tay đấm chân đá hai người họ, tựa như những tên vô lại bình thường đang đánh nhau, thật sự là từng quyền đều vào da thịt, vô cùng thống khoái. Sau một hồi, hai người nằm dài trên mặt đất, không chút khách khí lão lấy hết đồ vật trên người hai người, vỗ vỗ tay nói: "Cho giáo chủ các ngươi biết, một hôm đẹp trời nào đó lão tử sẽ đến tìm hắn, kêu hắn hãy chuẩn bị cho tốt, được rồi, mau cút cho lão tử"

Bốn người Lý Cường vỗ tay, Mai Tinh Tinh vỗ mông ngựa: "Hầu tiền bối thật sự là uy phong tám phương, thần dũng vô cùng, đánh đến cho hai người họ không còn lực hoàn thủ, Nữu Nữu vô cùng bội phục, hì hì.."

Hầu Phích Tịnh phẩy tay, nói: "Đừng, đừng có mà vuốt mông ngựa lão tử, ngươi mới đúng là một tiểu hoại đản, tiểu nha đầu ngươi muốn cái gì, tưởng lão tử không biết sao?"

Bốn người đều cười, Hầu Phích Tịnh nói: "Ai, ơn trên tác nghiệt, để cho lão tử gặp được tiểu hoại đản các ngươi. Thôi, ta sẽ cấp cho ngươi, cấp cho hắc tiểu tử ngươi…"

Triệu Hào nói: "Sư bá, còn ta thế nào?"

Lý Cường cũng đã xen vào nhiệt náo, kêu lên: "Ta có hay không a?"

Hầu Phích Tịnh tựa như một người bị mười người chèn ép, liền xua tay nói: "Chỉ một, chỉ một thôi. Đừng có đòi thêm cái gì nữa, bằng không ngay cả khố của lão tử cũng phải mất luôn"

Mai Tinh Tinh và Trịnh Bằng có được chính là Trữ Vật Yêu Đái (sợi dây lưng chứa vật), vô cùng thật dụng, mặc dù không được như thủ trạc của Lý Cường, nhưng cũng có thể tàng trữ không ít vật phẩm. Triệu Hào cũng có một, nhưng hắn cũng không cầu hơn, hắn đã từng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, trong lòng cũng hiểu được chuyện bái Lý Cường làm sư tôn cũng đã qua mặt tổ tiên, nếu không phải do Lý Cường tỉnh tỉnh mê mê, sao lại thu một lão đầu tuổi đã bảy mươi làm đồ đệ.

Hầu Phích Tịnh hỏi: "Huynh đệ, chúng ta đi tới Đạt Đô thành phía trước đi thôi"

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng đến được Đạt Đô thành rồi" Mai Tinh Tinh hoan hô, việc này làm cho công tu luyện cả ngày của nàng đều bị hỏng hết.

Có Hầu Phích Tinh biết thi triển thuấn di, năm người chẳng mấy chốc đã đến Đạt Đô thành.

Tiến vào Đạt Đô thành, Triệu Hào cười nói: "Sư bá, sư tôn hãy đi tới nhà đệ tử nghỉ ngơi trước, ngày mai đệ tử đưa hai vị đi du ngoạn toàn thành"

Lý Cường thoáng do dự, hỏi: "Lão ca, huynh thấy thế nào?"

Vẻ mặt Hầu Phích Tịnh có chút kỳ quái, trong lòng không hề suy nghĩ, nói: "Thay đổi thật ghê gớm a, được, đến nhà đồ đệ ngươi trước"

Triệu Hào kỳ quái hỏi: "Sư bá, ngài quen thuộc chỗ này?"

Hầu Phích Tịnh thở dài nói: "Đúng vậy, đã hơn bốn mươi năm rồi, lúc trước vốn là một Thanh Ký Du Phường, bây giờ lại là chợ mua bán rồi…"

Lý Cường cảm xúc rất sâu, không biết cho đến khi mình có năng lực trở về thì hương hội đã biến thành như thế nào.

Đoàn người đến nhà của Triệu Hào, Mai Tinh Tinh thở dài nói: "Oa, nguyên lai ngươi là người có tiền a, Triệu Ký Bảo Ngân Sức Kim Lâu, là Ngân Lâu ngươi mở sao?"

Triệu Hào cười nói: "Đúng vậy, đợi lát nữa ta bảo bọn chúng mang đến trang sức tốt nhất để ngươi chọn lựa."

Mai Tinh Tinh cởi mở nói: "Thật không? Nhưng ta không có tiền a"

Lý Cường cười nói: "Hắn làm sao dám lấy tiền của Nữu Nữu muội?"

Triệu Hào vừa vào cửa, cả Ngân Lâu loạn thành một đoàn. Từ lúc bọn họ tại Bách Vị tửu lâu tại Bàn Thạch trấn mất tích, tin tức đã truyền đến Ngân Lâu, những nhi tử tử tôn của Triệu Hào đều phái người tìm kiếm, đang trong lúc bối rối cùng cực thì bọn họ lại trở về.

Vừa về đến nhà thì Triệu Hào liền bộc lộ ra uy thế của đại đương gia lão gia tử, trước tiên đưa mọi người an bài tại phòng tốt nhất, sau đó bày yến tiệc tại phòng khách chiêu đãi họ.

Hầu Phích Tịnh cười nói: "Lão tử thật là hâm mộ tiểu tử ngươi, lại có được nhiều tử tôn quây quần bên cạnh, lão tử thật là thê thảm, một thân nhân cũng không có"

Triệu Hào là người thông minh, lập tức nói: "Sư bá, người nhà của đệ tử cũng chính là người nhà của sư bá, ngài chỉ cần về Cố Tống quốc, cứ đến Ngân Lâu, chúng ta cũng đều sẽ hiếu kính ngài mà"

Có người hầu vào báo: "Có Trình lão gia cầu kiến"

Trình Tử Trọng tiến vào cửa liền kêu lên: "Ai yêu, Lý đại nhân a, ngài thật là dọa chết phu tử đó, chúng ta tại Bàn Thạch trấn đợi suốt hai ngày, nếu ngài còn không đến, phu tử phải đâm đầu xuống sông mất" Trong lòng hắn nghĩ thầm: "Tạ ơn trời đất, nếu ngươi bỏ đi, hoàng thượng còn không chém đầu ta sao?"

Nhìn thấy Hầu Phích Tịnh đang thượng tọa trên ghế chủ vị, Trình Tử Trọng kinh ngạc hỏi: "Vị này là…?"

Lý Cường giới thiệu: "Y là lão ca của ta. Lão ca ca, vị này là Trình Tử Trọng, Trình lão phu tử"

Trình Tử Trọng vội nói: "Hình như đã từng thấy qua lão gia tử!"

Hầu Phích Tịnh khẽ hừ mũi: "Không có" Dáng vẻ của lão như dưới mắt không người.

Trình Tử Trọng thầm nghĩ: "Đúng là thật ngông cuồng. Nếu không phải nể mặt Lý đại nhân, bằng một lão đầu như ngươi, ai thèm lý đến ngươi" Trên mặt hắn hiện ra vẻ bất phục.

Lý Cường mỉm cười, nói: "Lão phu tử mời ngồi" Lại nói: "Có phải ta cần phải đi gặp hoàng thượng trước không? Còn chuyện gì khác phải để sau…?"

Trình Tử Trọng nói: "Đúng vậy, chậm nhất là ngày mai Lý đại nhân cũng phải đi, ta sẽ đưa đại nhân tiến cung."

Mai Tinh Tinh không vui nói: "Ca ca, tiến cung làm gì? Ngày mai Nữu Nữu muốn đi chơi, nếu huynh tiến cung, chúng ta làm sao đi chơi a"

Triệu Hào nói: "Nữu Nữu đừng gấp, ngày mai ta đưa mọi người đi, Đô thành có rất nhiều chỗ để đi chơi, chúng ta từ từ tham quan, để sư tôn đi gặp hoàng thượng rồi sẽ rất nhanh trở về thôi"

"Thôi đi, thôi đi, ca ca sau khi gặp hoàng thượng thì nhanh trở về, Nữu Nữu chờ huynh" Nàng không cách nào đành chịu, nhưng rồi lại hỏi: "Hầu tiền bối ngày mai đi cùng chúng ta không?" Tiểu cô nương này sợ ít người thì không được nhiệt náo.

Hầu Phích Tịnh lắc đầu nói: "Ngày mai lão tử theo huynh đệ tiến cung, các ngươi cứ đi chơi trước"

Trình Tử Trọng cả kinh nói: "Ngươi không có chiếu chỉ làm thế nào mà tiến cung được?"

Ánh mắt Hầu Phích Tịnh sắc như một ngọn dao nhìn Trình Tử Trọng, nói: "Lão tử tiến cung thì cần gì đến chiếu chỉ, lão tử nếu không đưa huynh đệ đi, thì hắn không đi đâu hết."

Bị ánh mắt lão nhìn tới, trong lòng Trình Tử Trọng phát lạnh, có điểm cảm thấy không thể đụng chạm đến lão đầu này, không biết ở đâu ra một lão tử nói chuyện thô tục ngang ngược như vậy, bèn nghĩ thầm: "Cũng được, đến cửa cung thế nào cũng có thị vệ ngăn trở." Trình Tử Trọng xử thế rất linh hoạt, cười nói: "Đương nhiên, nếu lão gia tử muốn đi thì ngày mai ba người chúng ta cùng tiến cung."

Sáng sớm hôm sau, ba người Lý Cường đã đến đại môn của hoàng cung.

Trình Tử Trọng đưa thánh chỉ cho thị vệ trấn thủ, thị vệ quỳ xuống đón lấy nhìn qua rồi đứng dậy nói: "Trình đại nhân, Lý đại nhân, mời!"

Hầu Phích Tịnh cùng Lý Cường đi tới, đám thị vệ tiến lên ngăn cản, quát: "Người không phận sự không được tiến vào bên trong, đứng lại!"

Trình Tử Trọng cười thầm: "Ta xem ngươi làm thế nào đây?"

Hầu Phích Tịnh cười lạnh, nói: "Có mắt không chịu nhìn người, được lắm" Từ trong tay lão xuất ra một khối bài tử.

Thị vệ tiếp lấy nhìn lại, vừa thấy thì đột ngột không hẹn mà cùng quỳ sụp xuống.

Đại môn của hoàng cung trong lúc nhất thời an tĩnh lại, một thị vệ xoay người hướng nội cung chạy như điên.

Thị vệ tiếp lệnh bài cung kính dập đầu, hai bàn tay đưa bài tử lên cao, ngữ khí vô cùng sùng kính nói: "Lĩnh ban nhị đẳng tứ phẩm đái đao thị vệ, suất lĩnh thị vệ cung nghênh Đại Trí Uy Thánh Thân Vương!"

Trình Tử Trọng chấn kinh sợ hãi, liền quỳ sụp ngay xuống. Hắn đương nhiên biết rõ Đại Trí Uy Thánh Thân Vương là ai, nhưng hắn tuyệt đối nghĩ không ra chính là lão già thối đang đi cùng mình đây.

Hầu Phích Tịnh chính là hoàng thân trực hệ của Cố Tống quốc, nguyên danh gọi Triệu Nhạc, sư tôn ban cho danh tính là Hầu Phích Tịnh, khi lão còn trẻ đã tu chân, thậm chí đã bỏ cả cơ hội đăng cơ làm hoàng đế, nhường lại ngai vị cho đệ đệ của lão tiếp nhận Đại Tống, bởi vậy đã được phong là Hoàng thất đệ nhất tông thân, thụ tước là Đại Trí Uy Thánh Thân Vương.

Vì muốn chuyên tâm tu chân, lão đã đi theo sư tôn đến Ba Đạt tinh, đợi đến khi tu chân có thành tựu thì trở về, đến lúc đó mới phát hiện ra tất cả mọi thứ đều hoàn toàn thay đổi. Hắn vốn xuất vu duy hộ cố quốc, từng nhiều lần bang trợ Cố Tống quốc vượt qua bao khó khăn, bởi vậy tại Cố Tống quốc có địa vị cực kỳ cao vời, nhưng đã hơn bốn mươi năm lão đã không trở lại hoàng cung.

Lại lại lệnh bài, Hầu Phích Tịnh nói: "Tất cả đều đứng lên đi" Lão cười cười nhìn Lý Cường nháy nháy mắt, truyền âm nói: "Huynh đệ, thế nào?"

Lý Cường cũng chấn kinh không ít, không nghĩ đến lão lại là một thân vương, bèn truyền âm lại: "Ta nói nhé, ngươi đừng có mà giả mạo, bị vạch trần thì chơi không vui đâu!"

Hầu Phích Tịnh truyền âm nói: "Cái gì mà giả mạo, lão tử là hàng thật đấy!"

Từ hoàng cung xuất hiện một thái giám, hô vang: "Hoàng thượng giá lâm…"

Trong lòng Trình Tử Trọng thấy buồn rầu, ngày hôm qua gặp hắn có cơ hội thật tốt để làm thân mà đã bỏ qua, thật sự là ứng với câu Hầu Phích Tịnh nói, có mắt không biết nhìn người. Rồi hắn lại âm thầm mừng rỡ vì hôm qua không có đắc tội gì với lão.

Ngự liễn đến cửa cung môn thì dừng lại, hai thái giám vén màn sang hai bên, hoàng thượng bước xuống ngự liễn, gương mặt tươi cười hướng tới Hầu Phích Tịnh.

Hoàng thượng đi tới, thị vệ, thái giám, cung nữ đứng quanh bốn phía đều đồng loạt quỳ xuống.

"Hoàng tổ gia, ngài vẫn có dáng vẻ như thế, một chút cũng không hề thay đổi, cũng đã hơn bốn mươi năm rồi, ngài cuối cùng cũng đã hồi cung, làm trẫm vô cùng tưởng niệm" Ngữ khí hoàng thượng cực kỳ thân thiết.

Trình Tử Trọng quỳ trên mặt đất nghĩ thầm: "Hơn bốn mươi năm trước, hoàng thượng nếu không có thân vương ủng hộ, căn bản là không thể ngồi lên ngai vàng, đối với lão đương nhiên khác với người khác rồi"

Hầu Phích Tịnh vốn không cần quỳ xuống, hắn là tổ tông của hoàng tộc Cố Tống quốc, hoàng thượng gặp hắn đều phải hành lễ, Lý Cường mặc dù hiểu được khi gặp hoàng đế là phải quỳ xuống, bất quá hắn không có tiếp thu qua sự giáo dục như vậy, cho nên vẫn cùng Hầu Phích Tịnh đứng yên không nhúc nhích.

Hầu Phích Tịnh cười nói: "A a, nhìn thấy hoàng thượng gương mặt hồng hào, lão tử cũng cảm thấy vui vẻ, bất quá nếu không phải lần này vì đi theo huynh đệ, lão tử cũng chưa hồi cung đâu" Trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng kinh sợ, ở trong cung nhiều năm như thế, chưa từng nghe qua ai dám trước mặt hoàng thượng tự xưng là lão tử. Trình Tử Trọng đang suy nghĩ, ngày hôm qua Hầu Phích Tịnh đối với mình đã là rất khách khí rồi.

Hoàng thượng cũng tự mình hiểu rõ tính khí của lão tổ tông, biết rõ dáng vẻ thói quen của hắn, nhìn thoáng qua Trình Tử Trọng, cười nói: "Trẫm không nghĩ đến, vị thiếu niên anh hùng đại phát thần uy tại Hàm Lâm thành lại là huynh đệ của Hoàng tổ gia, tốt a!" Lại nghĩ thầm: "Không trách được hắn có thể nói ngôn ngữ của hoàng thất, thì ra là vậy" Sự hiểu lầm này xem ra vô tình giải được thân thế mơ hồ của Lý Cường.

Lý Cường nghe hoàng thượng đang nói chuyện của mình, trong lòng đã thấy khó khăn, hắn không hiểu lễ nghi của cung đình, thoáng do dự, đột nhiên nhớ tới trước kia từng xem qua phim ảnh, lập tức có chủ ý bèn tiến lên nói: "Thảo dân Lý Cường bái kiến hoàng thượng"

Trình Tử Trọng âm thầm kêu khổ, nguyên muốn chuẩn bị cho hắn tới trước lễ bộ học tập lễ nghi rồi sau mới kiến giá, không nghĩ đến hoàng thượng vì nghênh đón Thánh Vương nên đã tự mình ra trước cửa cung môn làm cho mình ứng phó không kịp, nếu hoàng thượng trách tội xuống, chính mình sẽ khổ đến nói không nên lời.

Hầu Phích Tịnh cười nói: "Hoàng thượng, huynh đệ của lão tử không hiểu quy củ, đừng có làm khó hắn nữa." Nguồn tại http://Truyện FULL

Hoàng thượng cũng cười: "Được, hoàng tổ gia, tiến cung rồi nói sau, trẫm có một số việc muốn nghe ý kiến của hoàng tổ gia."

Hai hàng thái giám cung nữ đi trước, ngự liễn của hoàng thượng đi sau, họ cùng đi đến thư phòng của hoàng thượng.

Lý Cường ngẩng đầu nhìn lên tấm biển có ba chữ to: "Thính Vũ Hiên" được viết theo lối kim thể rất sâu, vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi ngồi xuống, Hầu Phích Tịnh không màng tới lễ nghi hoàng thất, truyền âm nói: "Hoàng thượng, có thể đưa huynh đệ ta tiến vào Cung Phụng Đường được không? Bất quá lão tử nói trước cho ngươi biết, sư môn của hắn là Trọng Huyền Phái, Phó Sùng Bích là đại ca hắn, nếu hoàng thượng cho hắn tiến sâu vào Cố Tống quốc, hắc hắc, sau này quan hệ với Đại Hán quốc…ta không cần nói ngươi cũng đã hiểu"

Hoàng thượng dĩ nhiên không biết truyền âm, chỉ gật đầu.

Sắc mặt hoàng thượng không thay đổi, nhưng trong lòng đã kích động, hoàng tổ gia xác thật rất quan tâm cố quốc, vị trí của Phó Sùng Bích và Trọng Huyền Phái như thế nào, y thân là hoàng đế đương nhiên hiểu rất rõ. Địa vị của Phó Sơn ở Đại Hán quốc và địa vị của Hầu Phích Tịnh tại Cố Tống quốc tương đương nhau, được tôn làm Hộ Quốc Chi Thần, hoàng tổ gia đặc biệt tiết lộ tin tức trọng yếu này, làm cho trong lòng y lập tức có chủ ý.

Ngữ khí càng thêm hòa ái, hoàng thượng cười nói: "Lý ái khanh, lần này tại Hàm Lâm thành đã trợ cứu vô số dân chúng, lại đánh trọng thương thủ lĩnh Hắc kỳ quân Ân Cương, Hắc kỳ quân vì vậy phải lui binh, theo công trạng như thế trẫm phải cần ban thưởng. Người đâu, truyền chiếu chỉ đến Xu Mật Viện, ban Lý Cường Nhất phẩm cung phụng, Hổ uy tướng quân, đặc hứa khi lên triều không cần quỳ bái."

Lý Cường thật sự ngẩn người bất động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn Hầu Phích Tịnh ấp úng hỏi: "Cái này…cái này…?"

Hầu Phích Tịnh vốn là lão hồ ly, nhìn Lý Cường còn chưa kịp tỉnh táo, nói: "Huynh đệ, làm quan tại Cung phụng đường thì vô cùng tiêu diêu, ngươi muốn làm gì cũng được, lại không cần thượng triều, có bổng lộc thì lấy, đây là chuyện tốt, mau lĩnh chỉ!" Trong lòng âm thầm khoái trá.

Lý Cường mơ màng hồ đồ nói: "Lý Cường lĩnh chỉ"

Nút kết trong lòng hoàng thượng chợt mở ra, mặt rồng vui vẻ, nói: "Ban tứ cho Hổ uy tướng quân, một tòa phủ đệ, một tòa trang viên, hai ngàn lượng hoàng kim, mười bình ngự tửu"

Lý Cường kinh ngạc đến không khép miệng lại được, từ nhỏ chưa từng thấy qua chuyện này, còn được thưởng lớn như vậy.

Trình Tử Trọng đứng ở một bên, trong lòng chấn kinh không hiểu, lại ban thưởng trọng hậu như vậy. Hắn từng làm Tuần Phong Sứ của Cố Tống quốc, coi như là tâm phúc của hoàng thượng, chưa từng nhìn thấy hoàng thượng trọng thưởng cho ai nhiều như thế, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hồ đồ.

Hầu Phích Tịnh nói: "Tòa vương phủ của lão tử, đã nhiều năm không ở, lão tử cũng không dùng tới, bỏ không thì phí, không bằng cấp cho huynh đệ làm phủ đệ đi"

Hoàng thượng bị dọa đến nhảy nhõm, vội đáp: "Không thể, không thể. Vương phủ của Hoàng tổ gia vô cùng tôn sùng, trẫm làm sao dám đem ban thưởng cho người khác"

Hầu Phích Tịnh trừng mắt không thèm nói lý lẽ: "Lão tử nói được là được, vương phủ cấp cho huynh đệ, không phải lão tử cũng có thể dùng sao"

Hoàng thượng không còn biện pháp, cười khổ nói: "Trẫm nghe lời người, nghe lời người, được không?"

Trình Tử Trọng bị Hầu Phích Tịnh cứ một câu xưng lão tử, một câu lại lão tử, nghe được thật sự sợ hãi, nghĩ thầm: "Thánh Vương cũng thật là quá không cung kính, không trách tại sao tại Ngân Lâu ta nghĩ không ra lão là ai."

Lý Cường tính toán, thật sự là vô công bất thụ lộc, với công lao của ta tại Hàm Lâm thành căn bản không thể thưởng tứ lớn như vậy, có thể coi trọng ta là người tu chân có thể giúp hắn trong chiến tranh, cũng không đúng, hoàng cung chắc có thể xuất ra cao thủ, tuy có thể không bằng Hầu Phích Tịnh nhưng lẽ nào không có ai khác? Vậy thì vì cái gì đây? Hắn suy nghĩ cả trăm lý do, nhưng vẫn không giải thích được.

Có thái giám bẩm báo: "Khải bẩm hoàng thượng, đặc sứ Lệ Đường quốc cầu kiến"

Hoàng thượng nói: "Đưa đến Nghi Hợp Điện, sau đó gọi Xu Mật Viện sử, binh bộ thượng thư, lễ bộ thượng thư tiến cung"

Y huơ tay cho những người khác rời khỏi. Lý Cường cũng định đi thì bị Hầu Phích Tịnh giữ lại, trong phòng còn lại ba người.

Hoàng thượng nói: "Hoàng tổ gia, gần đây quan hệ giữa trẫm và Lệ Đường quốc rất căng thẳng, có thể sẽ khai chiến, may là người trở về, làm trẫm an tâm không ít, xin người đưa chủ ý."

Hầu Phích Tịnh nói: "Hoàng thượng cũng biết, quốc gia tại lục địa đã từng nói, tu chân cao thủ không được tham gia chiến tranh, cần phải làm thế nào ngươi tự mình quyết định, nhiều nhất là có thể cấp cho ngươi một chủ ý, lão tử không thể xuất đầu đâu"

Hoàng thượng cười khổ nói: "Đúng vậy, trẫm hiểu được."

Tu chân giới có một quy củ bất thành văn, tu chân cao thủ bất luận là tại tinh cầu nào đều không được tham gia chiến tranh của các quốc gia, bởi vì lực phá hoại của tu chân cao thủ thật sự quá kinh người, dạng tranh đấu này làm song phương sẽ bị thương nguyên khí rất nặng, cho nên nếu có tu chân cao thủ trực tiếp tham gia chiến tranh, vậy sẽ khiến cho tu chân giới tập trung trừng phạt.

Thở ra một hơi, hoàng thượng nói: "Đặc sứ Lệ Đường quốc đã tiến cung, nếu lần này đàm phán..sợ rằng..ai!"

Lý Cường tò mò hỏi: "Do nguyên nhân gì mà cùng Lệ Đường quốc tranh đấu?"

Mắt Hầu Phích Tịnh chợt sáng ngời, ẩn thâm ý nhìn hoàng thượng, lặng lẽ nháy môi, lén dùng ngón tay chỉ Lý Cường.

Hoàng thượng có chút sửng sốt, nhưng y cũng là người có Thất Xảo Linh Lung Tâm, chợt hiểu ra, hiện giờ nhân tuyển thích hợp để đi đàm phán, có bối cảnh là người của Phó Sơn tại Đại Hán quốc, thật sự có thể tuyệt diệu, còn hơn cả trăm vạn hùng binh.

Hoàng thượng vui vẻ, ha hả cười to.

Lý Cường không biết, hắn đã bị Hầu Phích Tịnh bán đứng, vẫn còn giữ khuôn mặt tươi cười.

Bình Luận (0)
Comment