Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 228

Lý Cường nghe được Kiền Thiện Dong kinh hô, lúc này mới chú ý nhìn Thiên Chân Thượng Nhân có bộ dáng thế nào.

Đó là một người rất mập, vóc người lùn tịt, con mắt nhỏ, lông mày cực nhạt, cái mũi thật lớn, khuôn mặt tròn trịa cằm xệ xuống, tóc thì thưa thớt. Hắn chớp đôi mắt nhỏ, nhìn Kiện Thiện Dong, thương cảm nói: " Ngươi là ai a? Sao ta không nhớ rõ ngươi, kỳ quái, không ngờ cũng còn có người nhận ra ta, cảm động a!"

Kiền Thiện Dong lui về phía sau vài bước, có chút bối rối nói: " Có lẽ ta nhận lầm rồi."

Thiên Chân Thượng Nhân hắc hắc cười nói: " Không có, ngươi không có nhận lầm, ta chính là Thiên Chân." Đôi mắt nhỏ của hắn cười cười, bộ dáng có vẻ rất vui vẻ.

Đại Nam Phong Ngự ngạc nhiên nói: " Kiền đại ca, hắn là ai a?" Có thể làm cho Kiền Thiện Dong cảm thấy kinh hoảng nhất định là không đơn giản.

Kiền Thiện Dong cười khổ lắc đầu.

Thiên Chân Thượng Nhân mặc một kiện bào phục màu nâu, phía trước đều là lỗ thủng, hắn ra bộ dáng thương cảm nói: " Vị nào hảo tâm...cấp kiện quần áo mặc đi, ai, quần áo này chẳng biết đã mặc bao lâu, ta nhìn thấy đã phiền não." Hắn đưa tay ra, xoay một vòng tròn. Tất cả mọi người thấy choáng váng, người này thật là kỳ quái.

Tâm tư của Lý Cường đều đặt trong Bối Dã Đan Đỉnh, hắn vừa điều chỉnh Bối Dã Đan Đỉnh, vừa nói: " Thiên Chân, quần áo là việc nhỏ, chờ ta tu luyện xong thần đan, chúng ta nói chuyện chơi."

Kiền Thiện Dong nghe xong thiếu chút nữa muốn ngất đi, hắn thất thanh kêu lên: " Lão đệ, ngươi gọi hắn là gì? Bỏ đi, cái gì ta cũng không biết." Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, bây giờ không phải lúc truy cứu Thiên Chân Thượng Nhân.

Xích Minh đi quanh Thiên Chân Thượng Nhân một vòng, cười hì hì nói: " Uy, ngươi bị vây trong Bối Dã Đan Đỉnh sao? Hắc hắc, thật không tưởng nổi a, có thể ở trong Bối Dã Đan Đỉnh mà không bị luyện hóa, thực lực của ngươi không tệ ma..." Hắn thuận tay chụp lấy bả vai của Thiên Chân Thượng Nhân, kề sát nhỏ giọng hỏi: " Lão đệ, nói cho ta biết, tại sao La Thiên Thượng Tiên nhìn thấy ngươi mà cũng sợ hãi? Ngươi là ai a?"

Thiên Chân Thượng Nhân híp mắt, vẻ mặt tươi cười nói: " Hắn sợ ta? Ngươi đừng đùa, ngươi xem ta chỉ là một lão nhân, thật thương cảm a, ngươi cứng cỏi quá, tha ta đi." Hắn vừa nói, vừa không chút phản ứng đẩy Xích Minh ra.

Kiền Thiện Dong nhìn thấy Thiên Chân Thượng Nhân thì không tự chủ được toát ra vẻ bối rối, khiến cho người ở đây cũng không dám khinh thị hắn, nhưng thái độ ngạc nhiên cổ quái của người này cũng không cách đến gần được hắn, rất nhanh, lực chú ý của mọi người đã bị việc luyện đan của Lý Cường hấp dẫn đi.

Xích Minh nhỏ giọng nói: " Lão hoạt đầu! Đây chính là đại ca của ta, hắn là một người tốt, người nào cũng dám cứu..."

Thiên Chân Thượng Nhân tò mò hỏi: " Nga? Hắn là một người tốt a, rốt cuộc hắn là ai? Sao lại có Bối Dã Đan Đỉnh? Tiểu lão đệ, ngươi là ai a?" Hắn chớp đôi mắt nhỏ nhìn Xích Minh.

Xích Minh quay đầu nhìn Lý Cường, biết bây giờ mình không giúp được gì, liền lôi kéo Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chúng ta ngồi xuống chơi. Ai, đừng gọi ta là tiểu lão đệ, ta không nhỏ hơn ngươi đâu." Hắn là người để ý bài danh nhất, nếu không phải Lý Cường từng cứu qua hắn, hắn sẽ không bao giờ gọi Lý Cường là đại ca.

Thiên Chân Thượng Nhân liếc mắt nhìn Xích Minh, hai người khoanh chân ngồi xuống. Hắn nhu nhu con mắt, chậm rãi nói: " Ngươi tu thần tu rất kỳ quái, tựa hồ là cưỡng chế tu nhập...vừa rồi ta hỏi ngươi còn không trả lời đó."

Xích Minh nghe hắn nói lại càng hoảng sợ, không khỏi đối với Thiên Chân Thượng Nhân này có ánh mắt khác, chỉ nhìn một cái là hiểu ra được vấn đề, người này thật sự không đơn giản. Hắn nói: " Bối Dã Đan Đỉnh là sao có được, ta cũng không biết, đại ca ta gọi là Lý Cường, ta là Xích Minh."

Thiên Chân Thượng Nhân chớp con mắt: " Lý Cường? Không nghe nói qua...Xích Minh? Xích Minh là ai? Hắc ma giới có một danh hào Xích Minh ma tôn, còn trong giới này cũng không nghe nói qua có ai là Xích Minh..."

Xích Minh đắc ý nói: " Đúng vậy, trước kia ta chính là Xích Minh ma tôn, ai, bây giờ không phải nữa rồi, đều là đại ca làm chuyện tốt!" Tu thần đối với hắn mà nói vẫn là một chuyện rất mâu thuẫn, nhưng thật ra hắn lại thích làm ma tôn mới tự do tự tại, công pháp tu thần gây cho hắn sự ước thúc, làm cho hắn cảm thấy tương đối khó chịu.

Thiên Chân Thượng Nhân rất giật mình, không nghĩ Xích Minh này lại chính là Xích Minh ma tôn, hắn gật đầu nói: " Ân, ta bắt đầu tin tưởng ngươi nói rồi, đại ca ngươi đích thật là một người tốt, không nghĩ tới ngay cả ma tôn mà hắn cũng dám cứu, khó trách lại cứu ta trong thần trận...bây giờ hắn đang tu luyện thần đan gì?"

Xích Minh nói: " Là cái gì gọi là Thất Tập Đan, ta cũng không rõ ràng..." Hắn đột nhiên cảm thấy không đúng: " Uy, ngươi thật rất quá phận a, cái gì ta cũng nói cho ngươi nghe rồi, nhưng ngươi không nói cho ta biết ngươi là ai..quá giảo hoạt đi thôi."

Thiên Chân Thượng Nhân rất vô tội nhìn Xích Minh, đưa bàn tay mập ù vỗ nhẹ Xích Minh một chút, nói: " Ngươi không phải đã biết rồi ma, ta gọi là Thiên Chân, ngươi sao lại oan uổng gọi ta là giảo hoạt chứ, ai, ta thật đáng thương cảm a."

Xích Minh ôm đầu, tự nhận thất bại, người này luôn nói: " Ta thật thương cảm a.", quả thật làm cho không ai chịu được. Hắn đẩy bàn tay mập ù của Thiên Chân Thượng Nhân ra, đứng dậy không thèm để ý tới hắn.

Sau khi Bối Dã Đan Đỉnh phong lô, Lý Cường chỉ dùng rất ít thần dịch lực là có thể khống chế.

Mai Du Băng đi tới, khoanh chân ngồi bên cạnh Lý Cường, nhỏ giọng hỏi: " Tiểu ca nhi, sao lại chậm trễ thời gian như vậy?"

Lý Cường đem chuyện làm sao bố dược đơn giản thuật lại một lần, Kiền Thiện Dong mấy người đều lắng nghe. Mai Du Băng kinh ngạc nói: " Thanh Bạch Tâm không ngờ lại lợi hại như thế, Bối Dã Đan Đỉnh này cũng thật quá thần kỳ."

Kiền Thiện Dong truyền âm nói: " Lão đệ, sao ngươi lại thả Thiên Chân Thượng Nhân ra vậy? Ngươi biết hắn là ai sao?"

Lý Cường không phản ứng truyền âm nói: " Hắn là ai vậy?" Thật ra hắn cũng không quan tâm Thiên Chân Thượng Nhân là ai, nếu đã cứu đi ra, hắn sẽ không hối hận.

Kiền Thiện Dong cười khổ truyền âm nói: " Hắn mặc dù không phải Thủy Ẩn Giả, nhưng thực lực cũng sắp đến gần, nếu ai khinh thị hắn...thật là khổ sở, người này tư cách tại tiên giới rất lão, hẳn là một trong những Cổ tiên nhân sớm nhất, hắn đã mất tích thật lâu, ai biết lại bị vây trong Bối Dã Đan Đỉnh, ngươi cứu hắn đi ra...ai, không biết là họa hay phúc..."

Lý Cường truyền âm nói: " Cảm ơn." Trong lòng hắn thật sự rất cảm tạ Kiền Thiện Dong, có hắn nhắc nhở, tự mình sẽ không rơi vào chuyện không có chút chuẩn bị. Hắn tạm thời không muốn phân tâm suy nghĩ nhiều, khoanh chân ngồi trước Bối Dã Đan Đỉnh, bắt đầu điều tiết Văn Đan Chi Hỏa.

Cả quá trình luyện đan Lý Cường phải đánh ra hơn sáu ngàn thủ thế huyền, hơn nữa không thể sai lầm dù chỉ một ấn huyền, sự tập trung tinh thần cao độ như thế đối với chỗ tốt của việc tu luyện không cần nói cũng biết.

Lần ngồi này của Lý Cường chính là hơn sáu mươi ngày, ở đây đều là tiên nhân và tu chân cao thủ, điểm ấy thời gian không ăn không ngủ cũng không gì đáng nói. Từ những ấn huyền Lý Cường biến ảo, rất nhiều người đều có thể ngộ của chính mình. Trong lúc này không ai rời đi, tất cả tinh thần của mọi người đều toàn bộ chăm chú nhìn Lý Cường luyện đan.

Thiên Chân Thượng Nhân vẫn ngồi ở một bên, trong ánh mắt lóe lên ngân quang thản nhiên nhàn nhạt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Bối Dã Đan Đỉnh có một đặc điểm rất lớn, người khác tu luyện một lô linh đan có lẽ phải tốn hao hơn mười năm thậm chí trăm năm, mà nó chỉ cần hơn mười ngày, thậm chí là vài ngày là có thể tu luyện xong. Thời gian tu luyện Thất Tập Đan cũng không lâu lắm, chỉ cần tốn hao trăm ngày là được, khẩn trương nhất là sáu mươi ngày đầu tiên, chủ yếu là điều chỉnh Văn Đan Chi Hỏa, qua trong khoảng thời gian này thì chính là Dựng Đan. Thời gian Dựng Đan của Thất Tập Đan phải hơn bốn mươi ngày, Xuất Đan ước chừng cần tìm bảy ngày thời gian, thần đan từ thấp nhất đến cao nhất cấp bậc, mỗi ngày dựng xuất ra một tập đan.

Lý Cường hoàn thành ấn huyền cuối cùng, cảm thấy đầu óc choáng váng, như vậy liên tục không ngừng kháp động ấn huyền là phi thường mệt mỏi, hắn thu tay lại lập tức liền nhập định.

Qua ba ngày, Lý Cường vừa mở mắt, trong lòng không khỏi mừng như điên, hắn rốt cuộc tiến vào cảnh giới thứ hai của Ngũ Kình Thiên – Phong Cuồng Chi Tâm cảnh giới, tự mình cũng cảm giác được công lực tăng rất cao.

Thiên Chân Thượng Nhân đột nhiên cười nói: " Chúc mừng, chúc mừng."

Tất cả mọi người nghĩ Thiên Chân Thượng Nhân bị phát bệnh, không biết hắn đang chúc mừng cái gì, chỉ có Lý Cường trong lòng thầm giật mình, hắn biết Thiên Chân Thượng Nhân là đang chúc mừng cho mình.

Lý Cường cười nói: " Luyện đan cũng là luyện công a, a a, lần này thu hoạch không nhỏ." Hắn nhìn Thiên Chân Thượng Nhân nháy mắt mấy cái, Thiên Chân Thượng Nhân mỉm cười, không nói nữa.

Lý Cường đứng dậy, Kiền Thiện Dong, Thiên Thực, Đại Nam Phong Ngự, Xích Minh và Mai Du Băng, Mị Nhi, Linh Bách Tuệ một đám người vây lại, liên tục hỏi tình huống, Lý Cường cũng nhẫn nại giải thích. Thanh âm nói chuyện của bọn họ rất vang, người tu chân ở đây đều là cao thủ, một hỏi một đáp bọn họ đều có thể nghe được, trong lòng đều hô to đặc sắc, rất nhiều nghi vấn tồn tại trong lòng đều đã được hiểu rõ. Phải biết rằng bọn họ nhìn thấy Lý Cường liên tiếp đánh ra ấn huyền, mặc dù có thể ngộ ra một ít, nhưng được Lý Cường giải thích mới rõ ràng.

Thiên Chân Thượng Nhân không khỏi cuống quýt lắc đầu, Lý Cường làm như vậy thật sự có chut làm cho người ta sợ hãi khi nghe nói. Hắn cũng ở một vảnh tai nghe, tu vi của hắn cực kỳ cao thâm, thu hoạch cũng được rất lớn.

Lý Cường nhìn thấy Thiên Xích Âu đang cười hì hì đứng ở ngoài vòng tròn, liền ngoắc tay bảo: " Xích Âu, mau lại đây."

Thiên Xích Âu bay đến bên cạnh Lý Cường, khom người hành lễ nói: " Tạ tiểu sư thúc chỉ điểm."

Lý Cường cẩn thận đánh giá hắn một phen, cười nói: " Tốt, sau này ngươi độ kiếp sẽ dễ dàng rất nhiều."

Vẻ mặt Thiên Xích Âu vui vẻ, sau khi hắn nhập định thì công lực đề cao vô cùng, kỳ quái chính là ngay cả tính cách cũng có thay đổi, không còn cổ hủ như trước nữa.

Tâm tình của Lý Cường cực tốt, ngoại trừ bố dược có chút khó khăn, đến bây giờ hết thảy đều cũng rất thuận lợi. Bối Dã Thiên Kinh kể lại chính là phương pháp tu luyện Thất Tập Đan, Lý Cường khiếm khuyết chỉ là kinh nghiệm mà thôi, có mấy người Kiền Thiện Dong cùng luyện đan đại tông sư Mai Du Băng trợ giúp, tất cả vấn đề cơ hồ đều dễ giải quyết, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, lần này nhất định có thể tu luyện ra Thất Tập Đan.

Lý Cường đi tới trước mặt Thiên Chân Thượng Nhân, lấy ra một bộ quần áo, cười nói: " Thiên Chân, bộ quần áo này cho ngươi, thay trước đi. Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ như ngươi vậy mà lại nói không có quần áo để thay."

Xích Minh cười nói: " Đại ca, đừng nghe hắn than thương cảm, hắn không có quần áo thay...quỷ mới tin!"

Thiên Chân Thượng Nhân vẻ mặt tròn ra vẻ khổ sở, vẻ mặt chăm chú nói: " Ta là thật sự không có quần áo thay mà, ta thật đáng thương a."

Tất cả người chung quanh đều lui về phía sau vài bước, ngay cả Lý Cường cũng không ngoại lệ. Người này chỉ một câu " Ta thật đáng thương a", thật sự là làm người ta chịu không được, thanh âm sa ách khó nghe, âm điều dài ủ rũ, so với xin cơm xin còn muốn thảm hơn, phối hợp với vẻ mặt của hắn, thì không có bất cứ ai tin tưởng hắn là siêu cấp cao thủ thần thông quảng đại.

" Nga, nguyên lai là như vậy a, Thiên Chân ngoan! Ca ca tặng ngươi một bộ quần áo..." Lý Cường mới vào Phong Cuồng Chi Tâm cảnh giới, người khác mà nói lung tung, thì hắn cũng nói bậy theo ngay.

Thiên Chân con mắt vừa chuyển, một bộ dáng cảm kích rơi nước mắt luôn miệng nói: " Vẫn là tiểu ca ca tốt, ai, các ngươi cũng đều không tốt, ta thật đáng thương a." Hắn đưa tay tiếp nhận quần áo.

Lý Cường bị hắn gọi một tiếng " tiểu ca ca" làm cho lông tóc dựng đứng, nhịn không được rùng mình một cái, cũng bại trận luôn.

Xích Minh đặt mông ngồi trên mặt đất: " Mẹ kiếp, ta mà có một huynh đệ như vậy, trước tiên bóp chết rồi hãy nói...ta...ta chịu không được a!" Mọi người ầm ầm cười to.

Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Ai, nói thật mà không ai chịu nghe! Ta vốn đáng thương ma, bị vây trong Bối Dã Đan Đỉnh lâu như vậy, không có quần áo mặc là chuyện rất bình thường thôi...người không có lòng thông cảm a.." Hắn lại thản nhiên giữa công chúng mà thay đổi quần áo.

Linh Bách Tuệ nhịn không được mắng: " Lão già này quá đáng thật, uy, ngươi không thể thay đồ ở nơi khác sao!"

Lý Cường cười khuyên nhủ: " Linh nhi, đừng động tới hắn."

Thiên Chân Thượng Nhân chậm rãi thay quần áo, rồi nhìn trái nhìn phải, hài lòng gật đầu nói: " Hay a, thật sự là không tệ, mọi người xem có phải ta có tinh thần hơn hay không."

Linh Bách Tuệ nói hắn làm như không có nghe thấy. Linh Bách Tuệ nhỏ giọng nói: " Khó coi muốn chết, thật xấu xí!"

Lý Cường ngăn cản nói: " Linh nhi..."

Linh Bách Tuệ xoay người ôm Mị nhi, nói: " Được, được, ta cái gì cũng không nói, Mị nhi, chúng ta đi sang bên."

Thiên Chân Thượng Nhân trong mắt ngân quang chợt lóe, nghiêm trang nói: " Tiểu ca nhi, cảm ơn ngươi dẫn ta đi ra, ta phải đi rồi, bị vây ở Bối Dã Đan Đỉnh thời gian quá dài, ai, ta cũng nên đi, gặp lại sau."

Lý Cường cười hì hì nói: " Sau này hữu duyên gặp lại."

Thiên Chân Thượng Nhân trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, tiểu tử này hình như hoàn toàn quên đi lời hứa của mình lúc trong thần trận. Trong thần trận hắn từng thề, chỉ cần Lý Cường đưa ra yêu cầu, tự mình vô luận thế nào cũng phải đáp ứng.

Kiền Thiện Dong vẫn chú ý đến Thiên Chân Thượng Nhân, nghe nói hắn phải đi, trong lòng khẩn trương, hắn truyền âm cho Lý Cường: " Lão đệ, nghĩ cách lưu lại Thiên Chân Thượng Nhân, đi Hâm Ba Giác hắn là một đại trợ thủ."

Lý Cường giật mình, trong lòng biết đích xác là như thế này, nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại chậm rãi lắc đầu, bởi vì hắn còn không rõ ràng Thiên Chân Thượng Nhân đến tột cùng là người thế nào, hơn nữa, hắn cũng không muốn thi ân báo đáp. Hắn truyền âm nói: " Bỏ đi, hắn mới thoát thân từ trong thần trận, sợ rằng còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cứ để cho hắn đi đi."

Kiền Thiện Dong âm thầm thở dài, không nói gì nữa.

Lý Cường nói: " Thiên Chân, ngươi muốn đi ra ngoài, ta để cho bọn họ buông cấm chế."

Thiên Chân Thượng Nhân liếm liếm môi, hỏi: " Tiểu ca nhi, ngươi không muốn ta hỗ trợ sao?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Trong lòng Lý Cường hơi kinh hãi, xem ra hắn thật sự là thần thông quảng đại, mình và Kiền Thiện Dong truyền âm mà hắn lại cũng có thể nghe thấy.

Nghĩ một chút, Lý Cường nói: " Không cần đâu, ngươi trở về đi."

Thiên Chân Thượng Nhân gật đầu nói: " Như thế, ta cáo từ, cấm chế không cần triệt trừ." Hắn đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cũng quả nhiên, cấm chế do mấy người Kiền Thiện Dong bố trí không có một chút tác dụng đối với hắn.

Trong lòng Lý Cường thoáng có chút hối hận, thực lực của người này quả thật bất phàm, nếu đi Hâm Ba Giác sẽ là một trợ thủ rất tốt.

Kiền Thiện Dong nhìn ra tâm tư của Lý Cường, cười nói: " Như thế nào, hối hận có phải không?"

Lý Cường thở dài, thẳng thắn nói: " Có một chút, nhưng người của chúng ta cũng đủ rồi, không cần phải cường lưu hắn."

Kiền Thiện Dong gật đầu nói: " Tốt, quang minh lỗi lạc, thật không tưởng nổi." Hắn rất thưởng thức sự thản nhiên của Lý Cường, lại nói: " Thiên Chân Thượng Nhân không đi cũng tốt, cừu gia của hắn rất nhiều, chọc phải một người chúng ta cũng chịu không được."

Thời gian qua rất nhanh, ba mươi ngày nhoáng lên, thoáng một cái trôi qua.

Một đề nghị của Lý Cường làm cho những người tu chân ở đây thu hoạch thật lớn, bởi vì nhìn thấy mọi người đều cũng đang chờ Bối Dã Đan Đỉnh xuất đan, không có chuyện gì làm, cho nên hắn đưa ra đề nghị cho Kiền Thiện Dong, Thiên Thực, Đại Nam Phong Ngự còn có Xích Minh các đại cao thủ trả lời những câu hỏi của mọi người.

Kiền Thiện Dong đồng ý đầu tiên, nơi này dù sao là do một tay hắn sáng lập, hắn đối với người tu chân nơi này cảm tình sâu đậm, trước kia còn cố kỵ quy củ của tiên giới, bây giờ hắn hoàn toàn phóng mở, bởi vì hắn biết tự mình không có cách nào khác trở về. Thêm ba mươi ngày, hiện trường luyện đan trở hành tiên nhân tu chân đại hội lần đầu tiên ở Phong Duyên Tinh.

Tới vài ngày cuối cùng, câu hỏi của người tu chân ngày càng nhiều, ngay cả Lý Cường, Linh Bách Tuệ, Mị nhi còn có một ít tông sư cấp cao thủ Hợp Thể kỳ đều cũng đi ra giải đáp vấn đề, hào khí nhiệt liệt làm cho mọi người vô cùng sảng ý, không chỉ có người tu chân bình thường thu hoạch thật lớn, những cao thủ trả lời vấn đề cũng thu hoạch không ít. Thông qua luyện đan đại hội lần này, Trọng Huyền Phái và Cổ Kiếm Viện tại Phong Duyên Tinh xác lập địa vị cực kỳ sùng cao.

Rốt cuộc đợi được ngày xuất đan.

Bối Dã Đan Đỉnh từ từ tăng lớn biến cao, Lý Cường cũng đã chuẩn bị xong, khi Bối Dã Đan Đỉnh biến thành trạng thái chu màu đỏ trong suốt thì hắn đánh ra ấn huyền thu thủ đệ nhất tập đan đầu tiên. Trong phút chốc, Bối Dã Đan Đỉnh phát ra hồng quang chói mắt, tiếng vang oanh minh trầm thấp, cả Đan Thai đều cũng chấn động. Kiền Thiện Dong, Thiên Thực, Đại Nam Phong Ngự ba người đồng thời đánh ra cấm chế gia cố.

Tiếng oanh minh khi mạnh khi yếu, xa xa nhìn lại, đan đỉnh tựa hồ gió mây biến ảo, từ xích màu đỏ chuyển thành kim màu vàng, tiếp theo lại biến ảo thành vi màu tím. Toàn bộ tinh thần của Lý Cường chăm chú vận chuyển thần dịch lực, đến lúc này nếu sai lầm, hối hận cũng không kịp. Những người bọn họ đã sớm thương lượng tốt lắm, trên Đan Thai đều có nhiệm vụ của chính mình.

Đệ nhất tập đan gọi là Tụ Tiêm Đan, là một loại đan dược kém nhất trong Thất Tập Đan, người tu chân cũng có thể phục dụng, có thể bổ sung linh khí rất nhanh, là trân phẩm linh dược khi chữa thương luyện công. Tụ Tiêm Đan tại tiên giới cũng là tiên đan không tệ, tại tu chân giới thì rất khó nhìn thấy. Thất Tập Đan một khi tu luyện đi ra, số lượng nhiều nhất chính là Tụ Tiêm Đan, ít nhất sẽ có bảy trăm viên, thậm chí càng nhiều hơn.

Mị nhi và Linh Bách Tuệ phụ trách thu đan, các nàng chuẩn bị vô số Lãnh Tinh Bình, ngoại trừ ba tập đan cuối cùng do Lý Cường thu thủ, còn những thứ khác do tỷ muội hai nàng thu thập.

Lý Cường đã bay đến phía trên đan đỉnh, hắn vẫn ngồi khoanh chân, ấn huyền trong tay không ngừng biến hóa, từng đạo thần dịch lực bắn vào đan đỉnh, mỗi khi bắn vào một đạo thần dịch lực, Bối Dã Đan Đỉnh sẽ theo tiếng vang phát ra một tiếng sấm, ấn huyền của Lý Cường càng nhanh thì tiếng sấm lại càng dày. Một ấn huyền cuối cùng đánh ra, Lý Cường quát to: " Mọi người chú ý, muốn xuất đan rồi!"

Một tiếng nổ ầm ầm, cả sân luyện đan một mảnh yên tĩnh. Từ tiếng oanh minh kịch liệt đột nhiên yên tĩnh xuống tới, trong lòng mọi người đều khởi lên một loại cảm giác quái dị, phảng phất như thiên địa đột nhiên đình chỉ vận chuyển, yên tĩnh đến làm cho lòng người thấy bất an.

Linh Bách Tuệ và Mị nhi hai người bay đến không trung, một trái một phải phiêu phù trầm xuống. Tay Linh Bách Tuệ phao xuất Lãnh Tinh Bình, nàng là Yêu tiên, có thể một lần khống chế hơn năm trăm Lãnh Tinh Bình, Mị nhi cũng không kém, có thể đồng thời khống chế hơn ba trăm bình, trong phút chốc, quanh thân hai người đều là tinh bình lóe sáng.

Một trận nhạc thanh cực kỳ dễ nghe khe khẽ vang lên, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn Bối Dã Đan Đỉnh, chỉ thấy quang hoa bảy màu vờn quanh một châu cái màu xanh biếc bay ra khỏi miệng đỉnh, sau đó quang hoa màu xanh biếc hòa lẫn vô số điểm nhỏ tinh lượng màu xanh biếc hướng bầu trời phun lên. Mọi người đều cũng biết, những lượng điểm màu xanh biếc này chính là Tụ Tiêm Đan.

Một cỗ mùi thơm ngát nồng nặc phát ra.

Lý Cường dùng thần dịch lực giữ châu cái, đột nhiên kêu lên: " Lão Kiền, các ngươi mau hỗ trợ, đan xuất nhiều lắm! Mị nhi, Linh nhi, mỗi Lãnh Tinh Bình cất hai viên!"

Người trên Đan Thai nhất thời bận rộn lên, mọi người đều bay lên để thu đan. Lý Cường phỏng chừng một chút, lần này đệ nhất tập đan xuất ra được ba, bốn ngàn viên, hắn cũng không dám tin tưởng sẽ có nhiều như vậy.

Kiền Thiện Dong giúp đỡ thu hồi Tụ Tiêm Đan, nói: " Tập đan đầu cực tốt, ta nghe nói nếu đệ nhất tập đan xuất số lượng nhiều, thì đến sáu, bảy tập đan sẽ có thể xuất thật đan."

Lý Cường cũng không có hy vọng lô đan lần này có thể xuất Thất Tập Đan, chỉ cần có thể xuất được ngũ tập đan là hắn đã hài lòng lắm rồi, bình thường mà nói, lục tập đan và thất tập đan rất ít khả năng luyện được ra, thường đều là không đan, nhưng trình tự xuất đan thì không thể thiếu, nếu không sẽ không thuận lợi thu đỉnh.

Mị nhi vui vẻ kêu lên: " Thu được rồi."

Những người khác đều cũng nói: " Ta cũng xong."

Lý Cường thu hồi thần dịch lực, châu cái màu xanh biếc chậm rãi chìm vào đan đỉnh.

Lý Cường hỏi: " Thu được bao nhiêu Tụ Tiêm Đan?"

Rất nhanh đã tính toán đi ra, tổng cộng thu ba ngàn sáu trăm viên Tụ Tiêm Đan.

Mai Du Băng quả thật không dám tin tưởng con mắt của mình, hắn thở dài: " Đây là luyện đan pháp môn gì a, thật sự là không thể tư nghị, ta luyện đan nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến xuất đan tựa như suối phun, ai, thật hiểu nhiều kiến thức rồi."

Mị nhi đưa cho Lý Cường một Lãnh Tinh Bình, cười duyên nói: " Ca ca, huynh xem, đây là Tụ Tiêm Đan."

Lãnh Tinh Bình chỉ cỡ ngón cái, bên trong có hai viên Tụ Tiêm Đan cỡ như hạt đậu ở trong bình cao thấp trầm phù, trong màu xanh biếc hòa lẫn một chút ngân ti, có vẻ phi thường thần kỳ. Lý Cường nhớ tới lúc tu luyện Nghịch Hành Đan tại Thiên Đình Tinh, không khỏi cảm khái: " Bối Dã Đan Đỉnh thật là có công năng đoạt thiên tạo hóa, có lực lượng thần kỳ a."

Thất Tập Đan cuối cùng là Dựng Đan thì rất đặc sắc, cơ bản mỗi ngày sẽ dựng xuất một tập đan. Lúc xuất ra ngũ tập đan thì tất cả mọi người liền khẩn trương lên. Ngũ Tập Đan dựng ra ba mươi sáu viên.

Đợi đến khi Lục Tập Đan dựng xuất thì Kiền Thiện Dong mấy tiên nhân cũng nhịn không được khẩn trương, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy qua Vật Uẩn Thần Đan. Ngoài sự đoán trước, Lục Tập Đan xuất đan cũng rất thuận lợi, tổng cộng thu được mười hai viên.

Rốt cuộc, Thất Tập Đan sẽ dựng ra. Suốt một ngày thời gian, tất cả mọi người đứng chờ đợi, ai cũng không biết Thất Tập Đan có thể dựng xuất hay không, xem tình hình tựa hồ rất có hy vọng.

Lý Cường liên tục mở ra Bối Dã Đan Đỉnh sáu lần, công lực tiêu hao to lớn làm cho hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn biết có thể dựng xuất ra Thất Tập Đan hay không thì phải do mình cố gắng, nếu có một chút sơ ý, Thất Tập Đan sẽ thất bại trong gang tấc, nhưng hắn không quan tâm.

Lúc thu Ngũ Tập Đan, Lý Cường vô cùng khẩn trương, vì đó là quan hệ đến sinh tử của Hiên Long, nếu thiếu đi Hiên Long thì ý nghĩa hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tìm được sư tôn và đại ca, cho nên lúc hắn xuất Ngũ Tập Đan thì vô cùng bất an. Còn phần Lục Tập Đan và Thất Tập Đan có ra đan được hay không, hắn không sao cả. Không có tâm lý được mất, hắn có thể buông phóng tay chân mà thu đan.

Bối Dã Đan Đỉnh co rút lại cao chừng một người, màu sắc lưu động như là hoàng kim dịch. Theo thời gian đến gần, Lý Cường một bên cẩn thận kháp động ấn huyền thu đan của Thất Tập Đan, một bên nhắc nhở: " Mọi người chú ý, đây là lần thu đan cuối cùng, giúp ta hộ pháp." Nói xong hắn đánh ra ấn huyền.

Sắc trời tối sầm lại, ngay sau đó lại sáng ngời, cả bầu trời biến thành một mảnh hỏa hồng. Mai Du Băng ngơ ngác nhìn trời, lại thở dài: " Ai, phong vân biến sắc a...trời cũng đã biết phải xuất đan rồi..."

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tảng mây lớn màu đỏ, hình thành một vòng thật lớn, trung tâm vòng có một đại động hắc âm u nhắm ngay miệng đỉnh của Bối Dã Đan Đỉnh. Thần sắc Kiền Thiện Dong biến đổi, hắn nhìn Thiên Thực và Đại Nam Phong Ngự, ngữ khí có chút không xác định: " Luyện đan cũng có thiên kiếp?"

Vừa nghe nói thế, người trên Đan Thai đều ngẩng đầu nhìn trời. Tám mày của Thiên Thực vừa động, nói: " Như là đại thiên kiếp, mẹ kiếp! Thất Tập Đan không ngờ cũng chiêu thiên kiếp...ta..."

Mây đỏ bắt đầu xoay tròn rất nhanh, từng đạo ám màu xanh sóng gợn đang du động trên tầng mây.

Đại Nam Phong Ngự cũng đã nhìn ra, nàng nhíu mày, lo lắng nói: " Thất Tập Đan nhất định không tầm thường, nếu chúng ta không che chở, cho dù dựng đan thành công, Bảo Diễm Tập Kình Thần Đan cũng sẽ bị thiên kiếp hủy diệt, người luyện đan cũng sẽ bị thương nặng."

Ai cũng biết, dựng đan thì phải hoàn thành, lúc này Lý Cường phải làm sao? Không thể dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment