Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 246

Phía dưới băng huyệt có một cái bóng màu lam nhạt thoảng qua, nếu không phải ánh mắt của ba người Kiền Thiện Dong lợi hại, căn bản không có khả năng phát hiện.

Hiên Long cười nói: " Nói cái gì đến cái đó, không biết là Băng Tinh Phách hay là Lãnh Huyền Tinh."

Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Không phải là Lãnh Huyền Tinh, có thể là Băng Tinh Phách, cũng có thể là quái thú, chúng ta đi xuống xem sao."Hắn bay xuống dưới trước, Lý Cường và Hiên Long cũng đi theo xuống.

Tốc độ ba người bay xuống cũng không nhanh, hàn khí nơi này phi thường lợi hại, bọn họ đối với địa phương lạnh vô cùng này cũng không phải rất quen thuộc, cho nên hành động rất cẩn thận. Nếu nơi này là biển lửa, Lý Cường sẽ không sợ, cho dù là Huyễn Tật Thiên Hỏa, hắn cũng không sợ hãi.

Trong ba người chỉ có Hiên Long không có thần khí, vốn hắn trong La Thiên Thượng Tiên xếp hạng trên Kiền Thiện Dong, nhưng sau hai lần bị thương nặng, đã không còn so lại Kiền Thiện Dong nữa, càng huống chi Kiền Thiện Dong lại có được Thiên Thần Chi Nộ, thực lực đã đến gần Thiên Quân, Hiên Long càng không cách nào so sánh được, chuyện gì bây giờ cũng do Kiền Thiện Dong làm chủ. Bất quá tiên kiếm của Hiên Long rất lợi hại, dùng để chống đỡ huyền khí xâm nhập thì vẫn dư thừa.

Lý Cường ỷ y vào Cửu Diễn Lưu, huyền khí không thương tổn được hắn. Một đường đi xuống, Lý Cường nhìn thấy trên vách huyền băng mọc đầy thực vật màu lam và màu trắng, không ít thực vật còn nở ra đủ loại hoa, màu sắc đều là lam nhạt, phấn hồng, tuyết trắng, còn nhìn thấy một ít băng trùng nhỏ đang bay tới bay lui, hắn không khỏi khen: " Hoa thật xinh đẹp." Thực vật tại huyền băng hắn có gặp qua ở Thiên Lại Thành, nhưng nơi này càng nhiều hấp dẫn.

Kiền Thiện Dong nói: " Điều này cũng không ngạc nhiên, ta còn nhìn thấy qua thực vật sinh trưởng phụ cận Huyễn Tật Thiên Hỏa."

Hiên Long gật đầu nói: " Ta cũng gặp qua, Thiên Hỏa quá bá đạo, thực vật có thể sinh trưởng rất ít, đều là kỳ bảo hiếm thấy, không dễ dàng nhìn thấy."

Huyền Băng Huyệt càng ngày càng nhỏ, huyền khí càng thêm nồng hậu. Kiền Thiện Dong nói: " Ta ở đầu tiên, Mộc Long thứ hai, lão đệ cản phía sau, chúng ta tới gần một chút, như vậy đỡ phí lực." Ba người lại kết trận, phá vỡ huyền khí bay xuống phía dưới.

Đường kính của băng huyệt bây giờ ước có trăm thước rộng, từ trên vách thỉnh thoảng phiêu xuất huyền khí màu đen nhạt, Thiên Thần Chi Nộ của Kiền Thiện Dong phát ra chấn run xoay quanh quẩn trong băng huyệt, bốn phía một mảnh ông ông thanh trầm thấp.

Băng vách đột khởi từng khối lớn, càng xuống dưới càng nhiều, thay đổi thành tầng tầng lớp lớp đột khởi băng huyệt từ từ tụ lại. Thân mình huyền băng phát ra màu lam nhạt quang mang, ánh sấn kim quang lên ba người, đem chung quanh chiếu sáng quang quái lục ly.

Lý Cường phát hiện trên vách băng nằm phục tảng lớn Huyền Băng Trùng, không khỏi nhớ tới Vạn Tái Huyền Băng Huyệt tại Thiên Lại Thành, ở nơi đó, hắn lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn Kỳ Quân Sát. Hồi tưởng tình cảnh lúc ấy, trên mặt Lý Cường không nhịn được lộ ra một tia mỉm cười.

Cực Huyền Băng Nhãn là một cái phễu thật lớn, dưới đáy chính là thông đạo tiến vào Băng Nhãn, đã bị một đoàn huyền khí xoay quanh hoàn toàn phong bế, hơn nữa có rất nhiều Băng Tinh Phách giấu ở bên trong.

Kiền Thiện Dong đứng ở phía trên huyền khí xoay quanh, nói: " Trách không được Ba Nạp Nhân không dám đi xuống, nguyên nơi này hình thành huyền khí đoàn, Mộc Long, lúc ngươi tới thì nơi này không có huyền khí hay sao?"

Hiên Long nói: " Không có, nơi này có cấm chế, trong đó có một khối huyền băng bên trong uẩn hàm đại lượng huyền khí, bị ta phá hư, huyền khí đã ngưng tụ ở chỗ này, đem phong bế thông đạo tiến xuất, ngoại trừ Cổ tiên nhân, Ba Nạp Nhân không có khả năng đi vào..."

Hắn còn chưa nói xong, từ trong huyền khí đột nhiên toát ra mấy Băng Tinh Phách, vật nọ Lý Cường từng kiến thức cũng không quá giống nhau, là màu lam đậm, giống như nùng vụ ngưng tụ thành hình người, trên người còn lóe ra lam quang trong suốt. Lý Cường vừa nhìn thì biết, đây là Băng Tinh Phách vừa hình thành không lâu, còn chưa cố định.

Mấy Băng Tinh Phách đang xoay vòng phía trên huyền khí, nhanh chóng đánh về phía vách băng, tảng lớn Huyền Băng Trùng màu trắng bay lên. Băng Tinh Phách này không ngờ lại đang hấp thu Huyền Băng Trùng tinh hoa để tăng mạnh bản thể chính mình, đối với ba người Lý Cường, Băng Tinh Phách tựa hồ không có hứng thú.

Lý Cường vẫn không có nắm chắc có thể phá vỡ huyền khí, hắn hỏi: " Kiền đại ca, đoàn huyền khí này làm sao giải quyết?"

Kiền Thiện Dong lơ đễnh nói: " Huyền khí đó không có gì, cũng không phải Ấm Lung Huyền Khí trong hạch tâm, ta đi phá nó!" Hắn thoáng lui lại, hư ảnh của Thiên Thần Chi Nộ hiển lộ ra, lập tức kháp động linh huyền, tay vung lên, kim mang chói mắt xạ tiến trong huyền khí. Hiên Long vội vàng quát: " Lão đệ, chú ý hộ thân!"

Trong phút chốc, đoàn huyền khí màu đen quay cuồng dừng lại, vô số đạo kim quang xuyên thấu qua đoàn huyền khí chiếu bắn ra, tiếng huýt gió thê lương bén nhọn lập tức vang lên, thanh âm giống như ngày tận thế đã tới thật kinh khủng. Trong tiếng vang ầm ầm, đoàn huyền khí bị Kiền Thiện Dong tạc mở.

Ai cũng không nghĩ đến đoàn huyền khí lại cất giấu hơn trăm hơn ngàn Băng Tinh Phách, đó đều là những Ba Nạp Nhân chưa kịp tự bạo, hồn phách của bọn họ đã bị đông lại, bị huyền khí ngưng tụ thành Băng Tinh Phách. Có thể tưởng tượng lúc ấy có bao nhiêu Ba Nạp Nhân vây công Hiên Long.

Thiên Thần Chi Nộ là thần khí chí cương chí dương, hơn nữa băng huyệt lại nhỏ, một cỗ trùng lực tuyệt đại hướng bốn phía bành trướng ra.

Lý Cường đem Cửu Diễn Lưu thúc giục đến mức tận cùng, chỉ thấy vô số huyền băng toái nhỏ từ dưới chân dũng khởi, kim mang của Cửu Diễn Lưu giống như một lưỡi dao sắc bén, đem những kình khí đánh sâu vào phá vỡ. Hiên Long bị trùng rời khỏi vị trí ban đầu, cả người hắn đại phóng quang minh, kháp động tiên linh huyền chỉ huy tiên kiếm phá vỡ lực đánh sâu cuồng bạo. Thực lực hai người bọn họ đích xác bất phàm, treo ở không trung đã hóa giải được cỗ lực đánh sâu kinh khủng.

Uy lực của Thiên Thần Chi Nộ đem đoàn huyền khí cuốn sạch, Băng Tinh Phách rống to chói tai hóa thành từng làn khói trắng.

Trong lòng Lý Cường khiếp sợ không thôi, tưởng lúc đầu vì tiến huyền khí đoàn, Thiên Hoành, Cảnh Phong và chính mình phải vô cùng cẩn thận, đánh ra thủ pháp lợi hại nhất, mới phá vỡ một đạo khe hở, cho dù là Kỳ Quân Sát, cũng là nhờ pháp bảo mới lao ra khỏi huyền khí, không nghĩ tới Kiền Thiện Dong chỉ một kích đã đem huyền khí đoàn đánh cho nát bấy.

Cả băng huyệt như đang run rẩy. Cũng may huyền băng cực kỳ cứng rắn, lực lượng cuồng bạo của Thiên Thần Chi Nộ đem băng huyệt cơ hồ toàn bộ trống không, nhưng mặt trên băng huyệt, vách băng vẫn kiên đĩnh như cũ, mặc dù có nhiều khe nứt, nhưng rất nhanh đã ngưng kết trở lại.

Trong lòng Kiền Thiện Dong ngầm cảnh giác, ở trong băng huyệt dùng Thiên Thần Chi Nộ có chút quá lực, nếu băng huyệt sụp xuống, vậy không phải sẽ phiền phức rồi.

Đại lượng vụ khí màu trắng còn chưa kịp mọc lên, đã hóa thành băng viên hạ xuống. Chỉ chốc lát sau, một hình tròn thật lớn trống rỗng xuất hiện ở trước mắt ba người, tựa như bị oạt đi một khối, mặt băng huyệt toàn bộ thay đổi bộ dáng trước đó. Lý Cường kinh ngạc nói: " Trời ạ, nhiều băng động như vậy, đại ca và sư tôn ta đi chỗ nào?"

Phía vách băng bên dưới có bảy, tám miệng huyệt, mỗi huyệt đều có đường kính mười thước, nhìn qua hắc trầm trầm, không biết bên trong có vật gì.

Hiên Long nói: " Ta biết, chính là cái ở giữa lớn nhất."

Lý Cường không nói hai lời, một đầu chui ngay vào. Kiền Thiện Dong và Hiên Long nhìn nhau một thoáng, rồi lập tức tiến theo sau.

Trong băng động đồng dạng cũng có huyền khí bay nhàn nhạt, Lý Cường từ miệng động cấp tốc bay vút về phía trước, rất nhanh phía trước xuất hiện ba con đường, một trên đỉnh đầu, một xuống dưới, còn có một quẹo qua hướng phải.

Lý Cường trụ lại thân hình, hai đạo kim quang từ trong mắt bắn ra, hắn ngưng thần nhìn kỹ, cảnh vật chung quanh nhất thời rõ ràng hiện ra. Kiền Thiện Dong và Hiên Long cũng dừng lại, không nói một tiếng đứng đợi.

Lý Cường xem xét một vòng, có chút thất vọng nói: " Kỳ quái, không có ký hiệu gì...Hiên Long lão ca, ngươi có cho bọn họ pháp bảo liên lạc gì hay không?"

Hiên Long lắc đầu nói: " Lúc ấy quá khẩn trương, căn bản là không kịp, lúc ta tránh né, thì đặc ý tạc mở một vách băng ẩn chứa huyền khí đem thông đạo phong bế, bọn họ dám chắc chạy cực nhanh, bởi vì sợ bị huyền khí triêm nhiễm."

Kiền Thiện Dong nói: " Lão đệ, đừng nóng vội, nếu tới nơi này rồi, bằng thực lực chúng ta nhất định có thể tìm được người thôi."

Lý Cường thì thào lẩm bẩm: " Chạy thật nhanh? Huyền khí phiêu động sẽ không quá nhanh đâu, trừ phi là..." Hắn hướng ra phía ngoài bay một khoảng cách, phất tay thả ra Cửu Diễn Lưu, đem huyền khí phiêu phù đẩy về phía trước, chỉ thấy đại bộ phận huyền khí đều bay vào hai cái động khẩu cao thấp, mà động khẩu quẹo phải lại không có huyền khí tiến vào. Hắn nói: " Hẳn là con đường này."

Trong lòng Hiên Long không cho là đúng, hắn cảm thấy Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát không nhất định sẽ đi đường này, bởi vì huyền khí truy phía sau, bọn họ vốn không kịp phán đoán chạy đường nào mới an toàn. Bất quá vào lúc này không tiện tranh chấp cùng Lý Cường, bởi vì không có minh xác tiêu thức ký hiệu cho biết bọn họ chạy theo hướng nào. Hắn nói: " Được, chúng ta tiến vào nhìn xem một chút rồi hãy nói."

Lý Cường theo khúc quanh đi tới. Đó là một băng động, bên trong hắc trầm trầm cái gì cũng nhìn không thấy, hắn thúc giục Cửu Diễn Lưu, kim quang chói mắt đem chung quanh chiếu lên sáng rực.

Đây là một đại động đường kính chừng bảy, tám thước, vách băng không bằng phẳng, bên trên che kín những gai băng nhọn, giống như miệng quái thú lởm chởm hàm răng, làm cho người ta nhìn thấy thì rét lạnh. Cũng may bọn họ đều đang phi hành, không cần bước đi, nếu không căn bản không có cách nào tiến vào.

Băng động này rất sâu, ba người bay suốt mười phút còn không thấy cuối, cũng không nhìn thấy đường rẽ. Lý Cường ngạc nhiên nói: " Nơi này rất cổ quái a, không biết bên dưới có cái gì..."

Kiền Thiện Dong đột nhiên nói: " Hình như phía dưới có biến hóa, chúng ta mau một chút." Đang khi nói chuyện, hắn hóa làm một đạo kim quang bay vút về phía trước, nhất thời băng duẩn( gai băng) bén nhọn bị cỗ kình khí ép vỡ vụn ra, trong tiếng vang ba ba đoạn liệt thành một mảnh.

Lý Cường và Hiên Long cũng hóa thành kim quang đi theo tới, ba người bay qua những địa phương có băng lăng đều bị san bằng, cả băng động vang lên tiếng băng vỡ vụn thanh thúy.

Ba người đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, bọn họ đã thoát ly băng động phía trên, đi tới một địa phương xa lạ.

Lý Cường ngưng thần quan sát, hắn cảm thấy nơi này giống như là một khí phao, là một đại khí phao thật lớn vô cùng, trên vách băng kết đầy băng tinh chỉnh tề, phía trên khí phao đều là động trống rậm rạp, phía dưới không ngờ lại có một hồ nước lam oánh oánh lóe ra quang mang thần bí. Lý Cường chấn động nói: " Hay thật, không ngờ tất cả đều là Huyền Băng Tinh Túy, kỳ quái, tại sao Huyền Băng Tinh Túy nơi này lại không ngưng kết?"

Thần sắc của Kiền Thiện Dong có chút khẩn trương, hắn nói: " Nơi này tựa hồ bị cấm chế, loại thủ pháp cấm chế này cho tới bây giờ ta không có gặp qua, là một loại cấm chế cực kỳ âm nhu...đây không phải là thủ đoạn của Ba Nạp Nhân."

Hiên Long cũng có chút bất an: " Là...chẳng lẽ là...không có khả năng a, nơi này không thích hợp tu luyện." Nhưng thật ra hai người bọn họ đều cũng biết, chuyện không thể tư nghị có rất nhiều trên đời, rất khó nói nơi này có cao thủ ẩn cư hay không.

Lý Cường la lớn: " Mạc đại ca! Sư tôn! Các người ở nơi nào?" Hắn đột nhiên phát tiếng hô to, Kiền Thiện Dong và Hiên Long đều thầm giật mình, hai người không kịp ngăn cản hắn, lập tức phóng xuất thần thức chung quanh tuần tra, đồng thời toàn lực đề phòng.

Khí phao nơi này, phương viên chừng hơn mười công lý, giống như một thế giới nhỏ dưới đất, hình dáng như một đại khí phao mọc lên từ trong nước đột nhiên bị đóng băng trong nước.

Theo tiếng la của Lý Cường, băng phía trên đều cũng chấn chiến lên, một âm thanh vọng lại từ không trung qua lại chấn động, rất nhiều băng tinh hư phù theo tiếng la vỡ vụn rơi xuống, tiếng ba ba giống như có một hồi mưa băng hạ xuống.

Kiền Thiện Dong chỉ vào Huyền Băng Tinh Túy hình thành hồ nước, nói: " Các ngươi xem phía dưới!"

Chỉ thấy huyền băng băng tinh phía trên mặt hồ hóa thành lũ lũ sương trắng tiêu tán không còn. Lý Cường ngơ ngác nhìn hồi lâu, nói: " Đây là cấm chế gì...không ngờ lợi hại như vậy, chẳng lẽ nơi này thật sự có người ẩn cư hay sao?"

Kiền Thiện Dong nói: " Nơi này là Hâm Ba Giác, từ cổ tới nay xuất hiện vô số cao thủ lợi hại, nhắc tới Cổ tiên nhân có thể ẩn cư mà không biết tên, ta một chút cũng không cảm thấy kỳ quái...chúng ta nên cẩn thận một chút, đừng để dễ dàng phát sinh tranh chấp."

Tâm tình bây giờ của Kiền Thiện Dong Lý Cường rất giải thích, hắn cảm thấy mình cũng giống như vậy, kiến thức càng nhiều lá gan lại càng nhỏ, nhiều người kiến thức uyên bác sẽ không lỗ mãng. Nếu là lúc hắn mới xuất đạo, thì sợ rằng sẽ nhảy dựng lên khiêu khích rồi.

Lý Cường hít sâu một hơi, không khí lạnh vô cùng của nơi này làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái. Không khí âm hàn lạnh như băng khiến cho ý nghĩ của hắn ngày càng thanh tỉnh, hắn nhịn xuống lòng lo lắng cho đại ca và sư tôn, nói: " Nếu nơi này có người ẩn cư, nhất định là một cao thủ lợi hại, không có khả năng là người tu chân, hoàn cảnh nơi này quá nghiêm khốc. Xem bộ dáng chúng ta nên bái phỏng chủ nhân một chút, có lẽ đại ca và sư tôn ta ngay chỗ hắn."

Đột nhiên băng tinh trên vách băng chớp động lên, chỉ chốc lát sau, cả vách băng sáng rực lên. Lý Cường nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, vách băng phía trên giống như ánh sáng thủy tinh, chia là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím bảy khu vực, phát ra quang mang bảy màu, đem cả không gian chiếu sáng giống như huyễn cảnh.

Kiền Thiện Dong biết không hay, hắn trầm giọng nói: " Mọi người cẩn thận, chủ nhân nơi này...nếu ta không đoán sai, hẳn là Cổ tiên nhân."

" Các ngươi là ai? Đến Huyền Hải của ta làm gì?" Một âm thanh thanh thúy động lòng người vang lên.

Lý Cường không khỏi ngạc nhiên, lại là một nữ nhân nữa. Trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, từ sau khi gặp qua Thiên Cô, hắn đối với người tu hành nữ tính đều không dám coi rẻ. Hắn nhìn Kiền Thiện Dong, đưa tay ra ý bảo để cho hắn trả lời.

Kiền Thiện Dong phi hành một khoảng cách về phía trước, cất cao giọng nói: " La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong, chúng ta tới đây tìm người, xin tiền bối không nên hiểu lầm." Hắn nói chuyện phi thường khách khí.

Hiên Long cũng nói: " La Thiên Thượng Tiên Hiên Long." Hắn không thường cùng người kết giao, chỉ báo danh ra.

Trong lòng Lý Cường có chút khẩn trương, trong lòng hắn nếu biết đại ca và sư tôn đi con đường này, nhất định sẽ gặp mặt người ẩn cư nơi đây. Hắn cũng báo danh nói: " Ta là Lý Cường, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối." Hắn không nói tìm người, trước tiên xác định đối phương là ai rồi hãy nói, một khi có việc cũng tìm được nàng.

Huyền Băng Tinh Túy hình thành hồ nước chậm rãi xoay tròn. Ba người Kiền Thiện Dong bay xuống phía dưới, đứng cao cách trăm thước trên mặt hồ, lẳng lặng chờ đợi.

Mặt hồ chậm rãi chuyển động, trong Huyền Băng Tinh Túy bắt đầu lóe ra một chút lam quang, bên trong phảng phất có vô số Huỳnh Hỏa Trùng đang bay múa tại không trung. Một lát sau, màu lam tinh quang trong suốt xuyên thấu trồi lên mặt hồ, do băng tinh thải quang chiếu rọi xuống, những điểm sao tụ tập ngay trước mặt ba người. Đây là thân pháp Tinh Tụ Độn Ảnh.

Trong màu lam tinh quang dần dần huyễn xuất ra một hư ảnh, một đạo quang mang chói mắt từ trong hư ảnh bắn ra, trong chớp mắt một người tựa như mộng ảo phiêu phù đứng ở không trung, trên người nàng mặc bộ lụa mỏng màu xanh da trời, chỉ dùng Huyền Băng Ti ngưng luyện đặc hữu của nơi này luyện thành, tên là Tinh Vụ Sa, bên trên lóe lên tinh điểm màu lam nhạt, Tinh Vụ Sa hoàn toàn che lấp gương mặt nàng. Nàng nhẹ nhàng kéo quần lụa mỏng trên người, lộ ra một ngón tay trắng noãn mềm mại, móng tay nhòn nhọn có khắc băng tinh hoa màu lam. Nàng lăng không hướng ba người đi tới.

Lý Cường chú ý thấy nàng và Thiên Cô giống nhau, đều để trần hai chân, theo sự phiêu động của Tinh Vụ Sa, mũi chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện. Lý Cường thầm nghĩ may mắn, may là mình đã tu thần, đối với hấp dẫn như vậy hoàn toàn có thể chống đỡ. Người này cho dù không lộ ra gương mặt thật nhưng cảm giác mị hoặc cũng còn hơn Mị nhi, đừng nói là con người, dù là người tu chân cũng sợ rằng không cách kháng cự.

Nàng dừng chân lại, nhìn ba người từ trên xuống dưới, nói: " Tiên giới La Thiên Thượng Tiên không ngờ cũng đến Huyễn Hải của ta tìm người, thật sự là kỳ quái, nói đi, các ngươi tìm ai?" Thanh âm nàng điềm mỹ nhu hòa, phảng phất như Thiên Lại Chi Âm, tuyệt với động lòng người, nhưng khí thế trong giọng nói nàng toát ra lại bất thiện, Kiền Thiện Dong, Hiên Long và Lý Cường ba người không khỏi càng thêm cẩn thận.

Bởi vì sự liên quan đến Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, Lý Cường nhịn không được giành nói trước: " Tiền bối, là tìm hai Tán tiên."

Nàng hỏi lại: " Tán tiên là vật gì vậy?"

Lời này vừa nói ra, ba người đều thấy choáng váng. Kiền Thiện Dong chần chờ hỏi: " Xin hỏi tiền bối là?"

Nàng nhẹ giọng cười: " Ta? Ta là Vụ Tinh hàn nữ, các ngươi có thể gọi ta là Vụ Tinh Thượng Nhân."

Kiền Thiện Dong và Hiên Long liếc nhau, hai người đồng thời chậm rãi lắc đầu. Tên này phi thường xa lạ, bọn họ cho tới bây giờ không có nghe qua, nhưng bọn họ có thể xác định đây dám chắc là một Cổ tiên nhân.

Lý Cường sắc mặt khẽ biến, vội vàng hỏi: " Tán tiên...Thượng Nhân chẳng lẽ không có nghe nói qua Tán tiên hay sao? Là như thế này, trước đây một đoạn thời gian đại ca và sư tôn ta vì tránh né Ba Nạp Nhân nên chạy tới nơi này, Thượng Nhân có nhìn thấy qua họ không?" Hắn nói xong phất tay thả ra Cửu Diễn Lưu, nghĩ xuất ra hình ảnh của Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát.

Vụ Tinh Thượng Nhân thân thể mềm mại khẽ run lên, nàng rõ ràng nhận thức được uy lực của Cửu Diễn Lưu, khó tin nhẹ giọng nói: " Không ngờ là bảo bối của Cổ Thần Tàng Cửu Diễn Lưu, ân, trên người là Diễn Chú Thần Giáp...nha, đây chính là một trong những món thần khí bay mất...ngươi là ai?" Nàng cũng là một trong những Cổ tiên nhân lúc đầu tham dự việc mở ra Cổ Thần Tàng.

Lý Cường nói: " Ta chỉ là một vô danh tiểu tốt, thỉnh Thượng Nhân cho biết có nhìn thấy hai người này hay không?" Hắn có chút không kiềm chế được, Vụ Tinh Thượng Nhân cơ hồ luôn đáp sai lời muốn hỏi. Hiên Long vội vàng truyền âm nói: " Lão đệ, đừng nóng vội."

Ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Vụ Tinh Thượng Nhân, chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: " Hai người kia ta thấy qua, chính là Tán tiên gì đó." Truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Cường không khỏi nhịn được mừng rỡ luôn miệng nói: " Ai nha, rốt cuộc tìm được rồi? Bọn họ ở nơi nào? Bọn họ ở nơi nào?"

Kiền Thiện Dong cảm thấy không hay, hắn nghe ra ngữ khí của Vụ Tinh Thượng Nhân không tốt, lập tức đề phòng, đồng thời truyền âm cấp Hiên Long. Nhìn bộ dáng mừng rỡ như điên của Lý Cường, hắn biết lúc này nói cái gì Lý Cường cũng không chịu nghe.

Vụ Tinh Thượng Nhân nhàn nhạt nói: " Nga, rất xin lỗi, bọn họ bị ta cấm chế rồi."

Lý Cường giống như bị một chậu nước băng đổ vào đầu, thất thanh kêu lên: " Cái gì?"

Vụ Tinh Thượng Nhân lạnh như băng nói: " Bởi vì bọn họ đánh thức ta, hơn nữa không biết chết sống theo ta động thủ, nhất là người này, mở miệng không nể mặt ai." Nàng tiện tay vung lên, màu lam tinh mang lập tức tụ tập, huyễn hóa ra bộ dáng của Kỳ Quân Sát.

Lý Cường hét lớn: " Đó chính là sư tôn của ta!" Hào khí đột nhiên khẩn trương lên.

Vụ Tinh Thượng Nhân cười lạnh nói: " Ngươi sư tôn? Nói hưu nói vượn! Sư tôn ngươi thực lực so với ngươi còn kém xa, hắn làm sao có thể...hừ, các ngươi muốn đến gây chuyện phải không?"

Lý Cường dở khóc dở cười nhìn Vụ Tinh Thượng Nhân, nói: " Ta không có việc gì làm mà phải chạy đến Cực Huyền Băng Nhãn tìm tiền bối nháo sự? Ngươi...ngươi là tiền bối, còn có ý trách móc với đám vãn bối chúng ta hay sao? Ngươi muốn thế nào mới chịu thả đại ca và sư tôn của ta?" Hắn cố nén sự phẫn nộ trong lòng, cố gắng nói đạo lý với nàng.

Vụ Tinh Thượng Nhân bá đạo nói: " May là ta đã tỉnh, cho nên không thèm so đo sự quấy rầy của các ngươi, lập tức rời khỏi Huyền Hải của ta, nếu không ta cũng giam cầm các ngươi!"

Kiền Thiện Dong ngạnh cứng nói: " Tiền bối, hắn là đệ tử của Thanh Đế, xin tiền bối lưu một phần tình."

Ai ngờ Vụ Tinh Thượng Nhân ha ha cười to: " Thanh Đế là ai? Chẳng lẽ ta chỉ ngủ mà cảm giác...mọi thứ đều cũng thay đổi hay sao?"

Ba người Kiền Thiện Dong không dám tin tưởng nhìn nàng, nàng không ngờ lại tiềm tu nhiều năm như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Lý Cường rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hắn cắn răng nói: " Ta chỉ muốn xác định một điểm, sư tôn và đại ca ta còn sống không?" Ngữ khí hắn tràn ngập sự uy hiếp, đừng nói là Cổ tiên nhân nghe xong chịu không được, dù là người bình thường cũng không cam lòng yếu thế.

Cũng quả nhiên Vụ Tinh Thượng Nhân không quan tâm, nói: " Ân, còn sống thì thế nào? Đã chết thì sao?" Nàng tò mò nhìn Lý Cường, từ sau khi tu luyện thành, rất ít có người dám nói chuyện như vậy với nàng, Lý Cường xem như là người thứ hai, người thứ nhất chính là sư tôn hắn Kỳ Quân Sát, hai thầy trò này không ngờ cũng giống như nhau, nàng nhất thời cảm giác rất có thú vị.

Lý Cường cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn phát giác Vụ Tinh Thượng Nhân này căn bản là không quan tâm gì tới mình, trong lòng không nhịn được càng thêm lo lắng cho an nguy của đại ca và sư tôn. " Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!" Hắn cũng dứt khoát nói ra.

Vụ Tinh Thượng Nhân nũng nịu cười nói: " Yêu, tiểu tử kia thật lợi hại, nói cho ngươi, bọn họ bị ta áp tiến vào trong hạch tâm huyền khí, tại địa phương đó, ai biết bọn họ sống hay là chết!" Nàng hăng hái nhìn Lý Cường, tựa hồ muốn xem Lý Cường có phản ứng thế nào.

Lý Cường đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói: " Nguyên lai là như vậy." Hắn xoay người hướng Kiền Thiện Dong và Hiên Long thi lễ, nói: " Kiền đại ca, Hiên Long lão ca, các ngươi đi thôi, chuyện này ta tự mình giải quyết."

Kiền Thiện Dong và Hiên Long đều cũng ngây người, không biết Lý Cường muốn làm gì. Kiền Thiện Dong nói: " Lão đệ, chúng ta đi ra ngoài lại nghĩ biện pháp." Hiên Long biết rõ cách làm người của Lý Cường, hắn biết Lý Cường sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tinh Vụ Sa trên mặt Vụ Tinh Thượng Nhân lặng yên ba động, nàng đương nhiên biết Lý Cường muốn liều mạng, nhưng nàng căn bản không sao cả, vẫn như trước vững vàng đứng yên, hình như là một người ngoài cuộc đứng xem.

Lửa giận của Lý Cường sôi trào, kim mang trong hai mắt bắn ra như tia chớp, hắn hoàn toàn chìm vào cảnh giới Phong Cuồng Chi Tâm, Cổ Thần Chú Ngữ trên Diễn Chú Thần Giáp giống như tinh không xoay tròn, ở mặt giáp lưu động rất nhanh, Cửu Diễn Lưu trên vai hắn không ngừng nuốt vào phun ra, phun kim mang. Hắn xoay người lại, âm trầm sâm sâm nhìn chằm chằm Vụ Tinh Thượng Nhân.

Kiền Thiện Dong và Hiên Long không hẹn mà cùng lui về phía sau một khoảng cách, hai người không biết làm sao đành chỉ đứng nhìn. Tranh đấu với Cổ tiên nhân, đối với hai người bọn họ có điểm không thể tư nghị, đây không phải là việc tranh đấu chết sống cùng một tầng thứ, cơ hồ là phải thua không thể nghi ngờ, bọn họ nghĩ không ra Lý Cường liều mạng với Vụ Tinh Thượng Nhân sẽ có phần thắng gì.

Trong lòng Vụ Tinh Thượng Nhân có điểm nghi hoặc, nàng nhận thấy được Lý Cường thật sự muốn động thủ.

Gương mặt Lý Cường không chút thay đổi, nói: " Có lẽ ngươi nghĩ đại ca và sư tôn ta không đáng giá nhắc tới, nhưng bọn họ là thân nhân và bằng hữu của ta, cho nên, thỉnh tiền bối minh xác trả lời, bọn họ còn sống hay đã chết?"

Kim Tôn Thần Tâm kịch liệt nhảy lên, cả người Lý Cường giống như liệt hỏa đang thiêu đốt, tản mát ra khí thế điên cuồng, hắn liều mạng nhìn thẳng Vụ Tinh Thượng Nhân.

Bình Luận (0)
Comment