Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 253

Vụ Tinh Hàn Nữ vẫn như trước mang theo mặt nạ, nhưng mỗi một người đều nhận thấy được ánh mắt âm hàn của nàng đảo qua chính mình. Chỉ nghe nàng the thé nói: " Thiên Chân! Ngươi dối gạt người quá đáng! Hừ, đừng tưởng rằng ngươi có được một tổ sư gia lợi hại là có thể muốn làm gì thì làm! Tại sao hủy diệt nhà của ta!"

Thiên Chân Thượng Nhân thương cảm ba ba nói: " Hàn nữ, ngươi quá cứng cỏi...thương cảm thương cảm ta đi, ta nào dám hủy nhà của ngươi? Hơn nữa, ta cũng không có bản lãnh này a, ngươi đừng oan uổng người tốt ma." Bộ dáng của hắn căn bản là khẩu thị tâm phi( miệng không như lòng), trong ánh mắt toát ra ý cười giảo hoạt.

Mặt nạ của Vụ Tinh Thượng Nhân tốc tốc run rẩy, nàng hung hăng nói: " Đừng tưởng rằng Bác Tụ Thượng Nhân có thể che chở ngươi, chọc nóng nảy ta...ta..."

Sắc mặt Thiên Chân Thượng Nhân biến đổi, hét lớn: " Không được nhắc người kia! Nếu không ta cho ngươi thật thương cảm!" Hai người nhất thời bạt kiếm giương cung giằng co lên.

Lý Cường ha ha cười to nói: " Vụ Tinh Thượng Nhân, thật rất xin lỗi, là ta không cẩn thận dẫn bạo tinh cầu này, ha ha, nếu ngươi đã vây ta ở bên trong, vì thoát khốn...mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì, Thượng Nhân cũng không nên cảm thấy kỳ quái chứ?"

Vụ Tinh Thượng Nhân đột nhiên xoay người nhìn Lý Cường, khó tin nói: " Ngươi...ngươi..."

Vụ Tinh Thượng Nhân và Lý Cường đấu qua, nàng như thế nào cũng không tin Lý Cường có bản lãnh này, không ngờ có thể đem cả tinh cầu nổ bạo, ngay cả chính nàng cũng rất khó làm được. Nàng không biết là nên phẫn nộ hay là khổ sở, theo một trận tiếng cười chói tai, một cỗ lam quang cực kỳ âm hàn từ trên người nàng lan tràn ra, đánh về phía Lý Cường.

Lý Cường vung tay lên, kim mang Cửu Diễn Lưu vây quanh trong người. Hắn trầm giọng nói: " Vụ Tinh Thượng Nhân, ngươi ngoại trừ ỷ vào thần thông của mình khi dễ người khác, thì không có bản lãnh gì khác hay sao? Hừ, người lợi hại trên đời này so với ngươi còn có đó, ngươi đối với bọn họ cũng vô lễ và kiêu ngạo như thế này hay sao?"

Tiếng cười của Vụ Tinh Thượng Nhân the thé, nàng bị Lý Cường nói đến tức giận khiến thanh âm đều cũng thay đổi: " Nói cho cùng! Ta bằng vào thần thông khi dễ ngươi? Ta khi dễ ngươi khi nào? Ta đang ở trong nhà của mình! Hỗn trướng tiểu tử, là các ngươi chạy đến địa phương ta ẩn cư mà gây chuyện, hừ, nếu các ngươi không đến, ta làm sao khi dễ các ngươi!"

Lý Cường không thể không thừa nhận Vụ Tinh Thượng Nhân nói có đạo lý, đích xác là bọn hắn sấm vào nhà Vụ Tinh Thượng Nhân, nhưng bọn hắn cũng không biết Cực Huyền Băng Nhãn chính là nhà nàng, bất quá bây giờ không thể nói lời mềm mỏng. Hắn chất vấn: " Nếu đại ca và sư tôn ngươi bị vây trong Cực Huyền Băng Nhãn...ngươi sẽ làm thế nào? Bọn họ chạy đến đó là vì tránh né sự đuổi giết của Ba Nạp Nhân, hừ, ta rất kỳ quái, bằng vào tu vi Cổ tiên nhân của ngươi, dĩ nhiên cũng đi khi dễ hai Tán tiên không có thân thể, cáp, thật không tưởng nổi a." Hắn hung hăng châm chọc Vụ Tinh Thượng Nhân một câu.

Vụ Tinh Thượng Nhân cười thật chói tai: " Ta khi dễ bọn họ...ta khi dễ thì thế nào? Ngươi cũng giống nhau bị ta khi dễ!" Nàng rốt cuộc bị Lý Cường kích đến nhảy dựng lên, bắt đầu ngang ngược không nói lý.

Trong lòng Lý Cường âm thầm buồn cười, đừng xem tu vi của Cổ tiên nhân cao thâm, luận nói về công phu miệng lưỡi lại quá tệ, cái loại cao ngạo thâm tận xương tủy khiến cho bọn họ khinh thường mồm miệng cùng người khác, cũng căn bản không biết tranh luận.

Lý Cường gật đầu nói: " Nếu ngươi thừa nhận đã khi dễ chúng ta, vậy chúng ta vì thoát khốn mà hủy diệt tinh cầu này thì cũng không có gì không đúng." Hắn không chút cử động đã đem trách nhiệm giao cho đối phương.

Thương cảm cho Vụ Tinh Thượng Nhân thật muốn nổi giận, cho tới bây giờ không có ai dám cùng nàng cãi cọ, hơn nữa nàng phát hiện mình cũng tranh không lại tiểu tử kia. Một cỗ lửa vô danh trực trùng lên ót, nàng kêu lên chói tai: " Vậy đã khi dễ ngươi một lần, thì thế nào?" Lời còn chưa dứt, một đoàn lam quang bay về phía Lý Cường.

Vụ Tinh Thượng Nhân vừa động, Thiên Chân Thượng Nhân lập tức ra tay ngăn cản, một đạo kim quang bổ vào trên lam quang.

Vụ Tinh Thượng Nhân rút tay về thu hồi lam quang, tức giận mắng to: " Thiên Chân! Ngươi hỗn đản!"

Vẻ mặt Thiên Chân vô tội nói: " Có chuyện từ từ nói ma, sao lại động tay động chân chứ, nếu không...các ngươi tiếp tục lý luận, ta nghe thật thú vị a."

Lý Cường nhịn không được muốn cười, vừa rồi Vụ Tinh Thượng Nhân đột nhiên ra tay dọa hắn muốn nhảy, bây giờ một chút hắn cũng không muốn động thủ với người đàn bà này. Hắn nhân cơ hội nói: " Vụ Tinh Thượng Nhân, ngươi cấm chế chúng ta, chúng ta phá hư cấm chế, xem như đánh ngang tay, ngươi cũng không có mất thể diện, đây xem như là hiểu lầm đi, ta xin lỗi tiền bối, như thế nào?"

Vụ Tinh Thượng Nhân cũng không phải đứa ngốc, nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho Lý Cường, trong lòng nàng thật sự không cam tâm. Cực Huyền Băng Nhãn là chỗ ở duy nhất sau khi nàng tu thành Cổ tiên nhân, ngoại trừ cực số ít bạn tốt, không có bất luận kẻ nào biết. Nàng vẫn ẩn cư thật lâu, trải qua vô số năm tháng mới đưa tinh cầu này tu thành như bây giờ, Huyền Hải bị hủy nàng còn chịu được, cả tinh cầu bị hủy, giống như hoàn toàn hủy rớt nơi ẩn cư của nàng, nàng đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng bây giờ không có cách nào cùng Lý Cường tranh đấu, có Thiên Chân Thượng Nhân che chở cho hắn, Vụ Tinh Thượng Nhân biết mình không còn cách nào khác để làm.

Thiên Chân Thượng Nhân trong lòng càng hiểu được, Cực Huyền Băng Nhãn bị hủy rớt, thực lực của Vụ Tinh Hàn Nữ bị tổn mất một nửa, nàng tạm thời không thể điều động Ấm Lung Huyền Khí trợ trận, chỉ dựa vào tu vi của bản thân, thì không cách nào cùng nhiều cao thủ như vậy tranh đấu. Hắn cười hì hì nói: " Hàn nữa, bỏ đi, ngươi có ý tứ cùng mấy hậu bối tiểu tử tranh thắng bại sao? Ngươi xem, tiểu tử kia cũng đã xin lỗi rồi, hà hà, không đánh không quen ma, Hàn nữ, chỉ cần nghe một câu nói của ngươi thôi, thật sự nhịn không được, thì ta cùng ngươi đánh? Như thế nào?" Hắn cũng nói tới một câu " như thế nào" vừa mềm vừa cứng để bức nàng.

Vụ Tinh Hàn Nữ bị hai vị này làm cho choáng váng đầu óc, nàng từ khi thành tiên cũng rất ít cùng người gặp gỡ, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là Cổ tiên nhân, sau khi xong thần khí thì càng bế quan không ra, nàng làm sao tranh đấu nổi Thiên Chân Thượng Nhân và Lý Cường là người nhiều kiến thức uyên bác. Nàng tức khí treo ở không trung, không biết nên làm cái gì mới tốt.

Lý Cường biết lúc này nếu có người đỡ lời thì Vụ Tinh Hàn Nữ nhất định sẽ thuận thế xuống đài, chỉ là trong nhất thời tìm không được người như vậy, đáng tiếc Mị nhi không ở chỗ này, nếu có quỷ tinh linh như Mị nhi, nhất định có thể giải quyết được Vụ Tinh. Hắn đảo mắt nhìn Đại Nam Phong Ngự, nghĩ thầm: " Có lẽ Phong Ngự đại tỷ có thể."

Đại Nam Phong Ngự vẫn ngơ ngác treo ở không trung, nàng căn bản không thể chen lời, trong lòng đối với Vụ Tinh Hàn Nữ hâm mộ không thôi. Nữ tiên nhân vốn rất ít, nữ tính Cổ tiên nhân lại càng ít hơn. Trong lòng nàng một mực suy nghĩ, nếu có thể tiến vào Cổ Thần Tàng, có lẽ có thể tìm được phương pháp tu luyện tốt hơn. Còn đang miên man suy nghĩ, Lý Cường truyền âm lại: " Phong Ngự đại tỷ, mau hỗ trợ, mau đi tới cùng Vụ Tinh Thượng Nhân..."

Tâm tư của Đại Nam Phong Ngự lại không biết chạy đi đâu, Lý Cường nói nàng căn bản nghe không hiểu được, nàng sửng sốt một chút, hỏi: " Cái gì?"

Trong lòng Lý Cường không khỏi thở dài. Cũng quả nhiên, Vụ Tinh Thượng Nhân đã từ trong hỗn loạn ban đầu tỉnh táo lại, nàng lạnh lùng nói: "Hừ, chuyện này không kết thúc đâu! Đừng tưởng các ngươi có nhiều người, ta cũng có bằng hữu!"

Vụ Tinh Thượng Nhân tựa hồ thật sự bị chọc giận, với thân phận của nàng mà nói sẽ tìm bằng hữu hỗ trợ, có thể tưởng tượng bằng hữu của nàng cũng không phải là nhân vật dễ đùa cợt. Lần này ngay cả Thiên Chân Thượng Nhân cũng cảm thấy đau đầu.

Xích Minh chỉ e sợ thiên hạ không loạn, hắn giở khuôn mặt tươi cười nói: " Ai nha, lần này phải quần tiên loạn vũ rồi, đánh đến long trời lở đất đi! Hắc hắc, đại náo nhiệt a."

Mọi người bị Xích Minh nói đến dựng đứng lông tóc, chuyện này không lớn không nhỏ, nếu Vụ Tinh Thượng Nhân không nuốt được khẩu khí này, thật sự đi tìm người giúp đỡ, vậy hậu quả thật không thể chịu nổi.

Thiên Chân Thượng Nhân làm ra vẻ thản nhiên, nói: " Hàn nữ, ngươi có muốn đi Cổ Thần Tàng?"

Vụ Tinh Hàn Nữ nói: " Nói nhảm! Không có Cổ tiên nhân nào không muốn đi Cổ Thần Tàng, hừ, nhưng ta biết đồ vật tốt chính thức không tới phiên chúng ta đâu, ta cũng không tin lần này Nguyên Cổ Thượng Nhân, Nguyên Mộc Thượng Nhân và Bác Tụ Thượng Nhân lại không ra tay, nếu bọn họ đều cũng đi ra, chúng ta còn có thể được cái gì?"

Thiên Chân Thượng Nhân quỷ dị cười nói: " Đừng quên, khi ta vừa mới nhìn thấy ngươi, ta đã nói qua cái gì?"

Vụ Tinh Hàn Nữ ngẩn ra, nói: " Chẳng lẽ...chẳng lẽ..ngươi định từ.."

Thiên Chân Thượng Nhân khoát tay ngăn cản nàng nói xong, tiếp theo nói: " Ngươi đoán được rồi, có đi không?"

Vụ Tinh Hàn Nữ lần này trả lời cực nhanh: " Đi! Ta đi!"

Thiên Chân Thượng Nhân cười nói: " Hay, chính là vậy, chuyện này đến đây chấm dứt! Đến, cùng tiểu tử kia bắt chuyện."

Lý Cường bị cử động của hai người bọn họ làm cho hồ đồ, hắn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng không hiểu rõ nơi nào lại không đúng, bất quá có khả năng hóa giải ân oán với Vụ Tinh Hàn Nữ, hắn cũng thấy rất vui vẻ. Cùng Cổ tiên nhân kết thù thật không ổn, nếu cùng nữ Cổ tiên nhân kết thù, vậy không chỉ không ổn, mà là kinh khủng.

Kiền Thiện Dong và Hiên Long thần thái thản nhiên nhìn hết thảy những chuyện này, hai người tựa hồ một chút cũng không kinh hãi, chỉ là nhìn thoáng qua nhau, vẫn như cũ không nói một lời treo ở không trung chờ đợi. Chỉ có Xích Minh lẩm bẩm gì đó, không biết đang nói cái gì, hắn là người tinh minh, vừa nhìn đã biết hai Cổ tiên nhân đã đạt thành ăn ý nào đó, nếu không Vụ Tinh Thượng Nhân không có dễ nói chuyện như vậy.

Lý Cường bởi vì không quá chú ý Cổ Thần Tàng, cho nên cũng không có để ý Thiên Chân và Vụ Tinh đang làm cái gì.

Tinh Vụ Sa che mặt của Vụ Tinh Thượng Nhân có lam tinh lóe ra, nàng nhìn chằm chằm Lý Cường nói: " Tiểu tử kia, tại Cực Huyền Băng Nhãn ngươi là người thứ nhất làm cho ta tổn hại, hừ, ta nguyên vốn cũng là tu thần giả, đáng tiếc..lần này tính ngươi may mắn, có Thiên Chân giúp ngươi." Ngữ khí của nàng chính là " Ta không truy cứu nữa."

Lý Cường cười hì hì thi lễ nói: " A a, Vụ Tinh Thượng Nhân nếu không tức giận, vẫn có hình tượng thục nữ lắm. Lý Cường bái kiến Vụ Tinh Thượng Nhân, xin thứ cho tiểu tử vô lễ." Hắn liền nhún nhường nói.

Vụ Tinh Thượng Nhân nghe ra trong lời Lý Cường có một tia châm chọc, nhưng nếu nàng đã bỏ qua chuyện này, cũng không tiện lại so đo nữa. Nàng gật đầu nói: " Cực Huyền Băng Nhãn lại một lần co rút lại, sẽ hình thành ra huyền băng tinh cầu mới, nơi này vẫn là nhà của ta, bất quá sau này cũng không hy vọng các ngươi lại đến đây." Sau khi nàng khôi phục thái độ bình thường, thanh âm nói chuyện trở nên dị thường điềm mỹ, không có chút nào xúc phạm bá đạo như vừa rồi.

Tất cả mọi người trầm tĩnh lại, dù sao cùng cao thủ như Vụ Tinh Thượng Nhân tranh đấu cũng quá cố hết sức, có thể hóa giải là tốt nhất. Xích Minh không chút kiêng kỵ nói: " A, chuyện này ngươi yên tâm đi, nếu không phải đại ca ta đến đây, lão Xích ta tuyệt đối cũng không tới, lạnh thì lạnh muốn chết, lại không có gì hay."

Lần này ngay cả Thiên Chân Thượng Nhân cũng cảm thấy Xích Minh đích thật là khó chơi, hắn nói chuyện hình như không có trải qua đại não suy nghĩ bao giờ. Vụ Tinh Thượng Nhân vừa lúc có cơ hội để hết giận này, đột nhiên nàng đá ra một cước, một cước này nhanh vô cùng, Xích Minh càng không kịp tránh thoát, kêu lên quái dị quay cuồng bay ra ngoài, bị đá ra tới ngoài mấy trăm thước. Đây coi như cũng tốt, đợi đến khi hắn bay trở về thì mọi người mới phát hiện cả người hắn bọc đầy thanh vụ, đang run run nói: " Oa nha, lạnh quá a!"

Lý Cường có một đôi thần nhãn, hắn rõ ràng nhìn thấy khi Vụ Tinh Thượng Nhân xuất cước, gót ngọc mượt mà đá lên lưng Xích Minh, thì cũng có một đạo thanh mang cũng lập tức đi tới. Lý Cường biết đó là huyền khí, hắn phất tay cho một đạo kim mang bao lấy Xích Minh, cùng thời gian hóa giải cỗ hàn khí. Xích Minh chỉ là nhất thời sơ ý, không có thúc giục chiến y phòng hộ, hắn bình tĩnh lại, không phục kêu lên: " Làm gì đá ta?"

Vụ Tinh Thượng Nhân cười duyên nói: " Đá ngươi thì thế nào?" Câu nói làm Xích Minh cũng không nói nên lời, thực lực không bằng người, hơn nữa có nói thêm lời khó nghe thì cũng chỉ ăn thêm cái khổ.

Kiền Thiện Dong nói: " Chúng ta cách Cổ Thần Tàng không xa lắm, bây giờ phải đi chưa?"

Thiên Chân Thượng Nhân tựa hồ có sự chuẩn bị, hắn lắc đầu nói: " Không đi lúc này, hừ hừ, chúng ta đi tới phía mặt sau của Cổ Thần Tàng, đợi thời cơ chín muồi rồi đi vào." Hắn nhìn Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát nói: " Hai người bọn họ không thể đi, tìm một chỗ cho bọn họ nghỉ ngơi."

Kỳ Quân Sát vẫn đang che chở cho Mạc Hoài Viễn, nghe nói như thế không nhịn được nói: " Tại sao chúng ta không thể đi?"

Vụ Tinh Thượng Nhân nói thẳng không chút úy kỵ: " Các ngươi vào không được, tu vi không đủ, đi vào là chết chắc."

Gương mặt của Kỳ Quân Sát như cũng vặn vẹo, hắn không nói một lời, tiếp tục chiếu cố cho Mạc Hoài Viễn, trong lòng có tư vị không tốt chút nào. Chỉ chốc lát sau, Mạc Hoài Viễn mở mắt, cười nói: " Linh đan thật thần kỳ, ta không có việc gì nữa." Kỳ Quân Sát truyền âm cho Mạc Hoài Viễn, hai người không biết đang thương lượng cái gì.

Lý Cường biết tâm tình của sư tôn, hắn cũng khó nói thêm cái gì, chỉ xóa sang chuyện khác: " Bây giờ chúng ta chạy đi đâu?"

Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Ta mang bọn ngươi đi một chỗ, nơi đó có một bằng hữu của ta đang ẩn cư, chúng ta đi quấy rối hắn một phen." Ống tay áo hắn vung lên, mang theo mọi người hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại không trung.

Đây là một địa phương bí ẩn, Thiên Chân Thượng Nhân liên tục xuyên qua vài đạo cấm chế mới dừng thân lại. Vụ Tinh Thượng Nhân ngạc nhiên hỏi: " Ngươi đi tìm Thiên Thú Thượng Nhân?"

Thiên Chân Thượng Nhân hắc hắc cười nói: " Đúng vậy, ta không tìm hắn thì tìm ai? Cáp, nguyên lai ngươi xem ra thủ pháp cấm chế của hắn."

Vụ Tinh Thượng Nhân dịu dàng nói: " Nguyên lai hắn trốn ở chỗ này a, không nghĩ tới lại là hàng xóm của ta."

Xích Minh nhìn chung quanh, nói: " Kỳ quái, phía trước cái gì cũng không có a? Hay thật, cấm chế lợi hại!" Hắn đột nhiên nhận thấy phía trước có một siêu đại hình cấm chế.

Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Đương nhiên nhìn không thấy, Thiên Thú am hiểu nhất chính là ẩn dấu cấm chế." Hắn vừa nói vừa kháp động linh huyền đánh ra.

Tinh không bắt đầu vặn vẹo, một trận ba động kịch liệt, một viên tinh cầu màu lam biển xuất hiện tại trước mắt mọi người. Lý Cường khen: " Hay a, thật sự là rất kỳ diệu."

Hắn tò mò hỏi: " Thiên Chân...Thiên Thú? Các ngươi là sư huynh đệ?"

Thiên Chân Thượng Nhân quả quyết chối biến: " Không phải!"

Vụ Tinh Thượng Nhân nói: " Thiên Thú là ca ca, Thiên Chân là đệ đệ, bọn họ là thân huynh đệ!"

Kiền Thiện Dong chỉ biết có Thiên Chân Thượng Nhân, chưa từng nghe nói qua có Thiên Thú Thượng Nhân, nhưng nếu hắn thật sự là thân huynh đệ của Thiên Chân Thượng Nhân, vậy nhất định là một cao nhân lánh đời. Hắn nhịn không được hỏi: " Thiên Thú Thượng Nhân có phải chưa bao giờ ra ngoài hay không?"

Thiên Chân Thượng Nhân nhếch miệng nói: " Tên kia...ta gọi hắn vô thú!"

Không một tiếng động, một lương đình cực kỳ hoa mỹ xuất hiện trước mắt mọi người, phảng phất do khối ngọc đẹp điêu khắc mà thành, tản ra vầng sáng màu tím nhạt, trên nóc là năm góc nhọn, bên trên che kín hoa văn xinh đẹp, năm góc nhọn như phù một đoàn vụ khí nhàn nhạt, theo góc nhọn phiêu đãng xuống dưới, nóc đình trong vụ khí lúc ẩn lúc hiện, có vẻ dị thường thần bí. Sàn của lương đình do mặc ngọc cấu thành, càng thêm ẩn hiện hoa quý xinh đẹp.

Thiên Chân Thượng Nhân ậm ừ nói: " Vẫn cứ vô thú như vậy, đi thôi, chúng ta đi tới." Hắn đi vào trước, Lý Cường theo sát, rất nhanh, mọi người đều đứng ở trên vật nọ. Một đạo quang hoa màu tím chớp động, tòa lương đình rơi xuống tinh cầu màu lam biển.

Tất cả mọi người bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động, chỉ có Thiên Chân Thượng Nhân và Vụ Tinh Thượng Nhân có bộ dáng thản nhiên, hai người bọn họ không thấy kỳ quái gì.

Đây là một thế giới biển huyến lạn, vô số quái ngư đủ màu sắc đang du động trong nước, xa xa mông mông lung lung hiển lộ ra một kiến trúc cung điện thật lớn, lóe lên quang hoa màu lam đậm, mặt đất của thế giới biển tất cả đều là ngọc thạch năm màu cỡ nắm tay, lúc sáng lúc tối chiết xa quang mang đem thân ảnh mọi người chiếu sáng thập phần quái dị.

Lý Cường nhịn không được than thở: " Thật sự là mạnh tay a, không ngờ cũng cấu trúc một thế giới dưới nước, làm cho người ta không khỏi không bội phục."

Thiên Chân Thượng Nhân không cho là đúng nói: " Có tác dụng gì! Mỗi ngày trốn ở chỗ này, sống không chút thú vị! Cảnh trí nơi này cho dù tốt, nhìn cũng không hơn ai, ai, ca ca này của ta thật sự không chút thú vị nào. Ta thật thương cảm a, sao lại có một huynh đệ như vậy." Mọi người nghe câu " ta thật thương cảm a" của hắn làm đau đầu tới cực điểm, Lý Cường thuận miệng hòa theo: " Ân, đích xác thương cảm, thương cảm."

Xích Minh " phốc xích" một tiếng, vội vàng xoay người đi. Thiên Chân Thượng Nhân vẻ mặt ủy khuất nhìn mọi người, Lý Cường nhịn không được rùng mình một cái, cười nói: " Ta là nói...ta thương cảm..ta thật thương cảm a..."

Thiên Chân Thượng Nhân cuống quýt lắc đầu: " Thật khó nghe, tiểu tử tuấn tú như ngươi vậy có cái gì mà đáng thương cảm, có bệnh!"

Lý Cường nhất thời á khẩu không trả lời được, nghĩ không ra Thiên Chân người này châm chọc người cũng làm cho người ta tức chết không thường mạng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nước biển bị bài xích hoàn toàn bên ngoài lương đình, phảng phất như có một tầng thủy tinh trong suốt ngăn mở nước biển. Trong thời gian mọi người nói chuyện, pháp bảo hình dáng như lương đình đã phát ra chấn chiến rất nhỏ, chỉ thấy xa xa có một chút bạch quang bay tới, bên tay mọi người vang lên tiếng nước chảy " hoa hoa", chỉ chốc lát sau, một thông đạo rộng mở xuất hiện tại trước mắt.

Thiên Chân Thượng Nhân nhìn Lý Cường một chút, nói: " Chúng ta đi thôi, các ngươi là lần đầu tiên tới, có thể nhìn xem cảnh trí nơi này." Hắn liền đi vào trong thông đạo trước.

Đây là một thông đạo trong suốt, Lý Cường thử dùng tay sờ thử, kỳ diệu chính là bàn tay tiến vào trong nước, không có một chút trở cách, trong lòng hắn biết đây là một loại cấm chế rất kỳ diệu, có thể làm sự bình hành vi diệu như vậy, không có thần thông thì làm không được.

Mọi người một đường bước đi, bầy cá thỉnh thoảng lại bơi lội bên ngoài thông đạo. Xích Minh rất là tò mò, hắn đột nhiên đưa tay nắm bắt được một quái ngư cao chừng nửa người, kéo vào trong thông đạo, đưa lên gần mắt xem xét cẩn thận.

Lý Cường nói: " Tiểu Minh, thả nó!"

Xích Minh vung tay lên ném con cá lớn ra ngoài, nói: " Nhìn qua màu sắc rất đẹp, nhưng bắt vào tay thì nhìn không hay."

Vụ Tinh Thượng Nhân phiêu phiêu song hành, trên người nàng tự nhiên toát ra một cỗ âm hàn khí, nước biển bên hướng nàng không ngờ cũng một khối một khối ngưng kết lại, không đợi hoàn toàn đọng lại, nàng đã đi xa, khối băng này lập tức phiêu tán trong biển. Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát trong mắt toát ra vẻ mặt không thể tư nghị. Hai người bọn họ đều cũng biết đây là biểu hiện công lực của Vụ Tinh Thượng Nhân tiến vào cực hạn.

Cung điện xa xa càng lúc càng lớn. Đó là màu lam khí phao nửa vòng tròn chống đỡ thế giới, tất cả kiến trúc đều cũng do một loại tài liệu trong suốt cấu thành, bất quá có các loại màu sắc bất đồng, màu lam nhạt, lục phấn, tím lợt, đỏ sậm, đủ loại màu sắc cũng tản ra quang thải nhàn nhạt, mỗi một chỗ kiến trúc đều cũng rất hoa mỹ, kỳ quái chính là nhìn không thấy có dấu vết người ở lại, phảng phất sau khi kiến thiết cung điện xong không có ai ở lại nơi này.

Lý Cường tò mò hỏi: " Thiên Chân, ca ca ngươi ở một mình?"

Thiên Chân Thượng Nhân nói: " Ngươi có là có bao nhiêu người? Cổ tiên nhân chúng ta đều ở một mình, ngoại trừ Ba Nạp Cổ tiên nhân, ngươi xem Hàn Nữ sẽ biết, Cổ tiên nhân một khi bắt đầu tu luyện, không có thời gian nhất định sẽ không đi ra, để cho một đám người ở chung đợi tại nơi ẩn cư không phải là làm cho rối loạn sao."

Trong lòng Lý Cường không khỏi nói thầm, hắn nhớ kỹ lúc ở quê hương, cho dù là một đại phú hào cũng không có khả năng chiếm cứ quá nhiều đất đai, mà Cổ tiên nhân chỉ một người mà có thể chiếm cứ cả một tinh cầu, thật sự là kẻ khác khó thể tưởng tượng.

Mặt đất nơi này phi thường có đặc điểm, chỉ dùng ngọc thạch năm màu trải dài, tất cả thải thạch đều dung hợp cùng một chỗ, mặt đất trơn nhẵn không có một dấu vết nối tiếp, phảng phất như do thiên nhiên sinh ra. Tất cả mọi người chú ý thấy nơi đây linh khí mười phần, Đại Nam Phong Ngự than thở tán dương: " Linh khí nơi này không khác gì tiên giới."

Lý Cường thỉnh thoảng cùng Kỳ Quân Sát, Mạc Hoài Viễn nói chuyện vài câu, nói một chút chuyện phát sinh sau này. Lý Cường nói: " Mạc đại ca, sư tôn, lần này chuyển thế đi tới quê quán ta đi thôi, nếu thuận lợi, ta rất nhanh sẽ đi trở về, khi đó chúng ta lại ở cùng một chỗ."

Tâm tình của Kỳ Quân Sát có chút trầm trọng, hắn hờ hững nói: " Hết thảy đều cũng phải bắt đầu một lần nữa, muốn tu luyện đến cảnh giới tiên nhân, còn không biết phải bao nhiêu năm tháng..."

Mạc Hoài Viễn vỗ vai hắn, nói: " Lão đệ, có bao nhiêu người có thể bắt đầu một lần nữa? Cơ hội lần này là do huynh đệ liều mạng tranh thủ được, nếu chúng ta tự mình cũng không quý trọng, vậy không phải cô phụ một phen cố gắng của huynh đệ hay sao."

Kiền Thiện Dong vẫn chú ý Lý Cường, hắn hỏi: " Lão đệ, muốn chuyển thế là hai người bọn họ?"

Lý Cường gật đầu không nói. Kiền Thiện Dong cười nói: " Đáng tiếc ngay từ đầu ta quá ngu độn, nếu không cũng bắt ngươi làm đồ đệ, ha ha."

Đại Nam Phong Ngự bị Kiền Thiện Dong làm nở nụ cười: " Đúng vậy, ai có thể nghĩ tới hắn lại trở nên lợi hại như vậy, hì hì, thật sự là đáng tiếc."

Lý Cường run một chút, cười nói: " Cáp, ta cần nhiều sư tôn như vậy làm gì? Lại không thể làm cơm ăn, sư tôn có một là tốt rồi, nhiều hơn vô dụng!"

Hiên Long cười chen lời: " Vẫn là Thanh Đế sáng mắt a."

Thiên Chân Thượng Nhân và Vụ Tinh Thượng Nhân đều cũng khinh thường hừ một tiếng.

Đang khi nói chuyện, mọi người đi tới trước một đại điện. Đại điện nơi này và đại điện bình thường có điều bất đồng, nóc đại điện chính là cấm chế nước biển, cơ thạch màu đen đậm của đại điện cao đến mấy chục thước, không có gì có thể đi lên đại điện, phải bay tới mới được. Mọi người theo Thiên Chân Thượng Nhân bay đến trên đại điện. Đại điện trống trải sắp xếp bảy mươi hai cây trụ tử màu lam nhạt thật lớn, bên trên điêu khắc các loại hình tượng của đủ loại cá, Lý Cường vừa nhìn thì biết trong đại điện là ảo trận.

Thiên Chân Thượng Nhân vào điện thì hét lớn: " Lão thú, huynh đệ ngươi đến thăm ngươi nè, mau ra đây!" Hắn vận công hét ra thanh âm, cả đại điện như bị sét đánh, thanh âm chấn đến loạn chiến.

Vụ Tinh Thượng Nhân nói: " Thiên Thú Thượng Nhân có thể còn đang tu luyện, như vậy gọi hắn có thể nghe thấy?"

Lý Cường mấy người đều cũng yên lặng cùng đợi, bọn họ dù sao đều là vãn bối, vào lúc này không nên nói nhiều lời.

Thiên Chân Thượng Nhân lầm bầm một câu: " Thật sự là vô thú, một ngốc tử chỉ biết tu luyện!" Hắn lại quát to: " Lão thú, lão ca, nếu ngươi còn không ra, ta sẽ san bằng hải điện này của ngươi!" Hắn vừa mới dứt lời, Xích Minh đã " xích xích" nở nụ cười, nhỏ giọng nói với Lý Cường: " Oa nha, thật sự là lợi hại."

Chỉ nghe trong đại điện mơ hồ truyền đến thanh âm: " Ngươi thử xem..."

Thiên Chân Thượng Nhân nhất thời thay đổi vẻ mặt khổ sở: " Lão ca, ngươi thật sự là không thú vị, mau đi ra nhanh lên một chút, có khách nhân đến nè."

Xích Minh sợ đến co rụt lại cổ, lặng lẽ truyền âm cho Lý Cường: " Di, khẩu khí của người này lại thay đổi rồi đó."

Bình Luận (0)
Comment