Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 38

Nạp Thiện sợ đến co rụt tay lại, hắn chưa từng gặp qua loại quái thú như vậy nên bản năng có chút sợ hãi. Triệu Hào không khỏi nở nụ cười, nói: " Sư đệ a, ngươi hãy xem nó như con chó nhỏ, không cần phải sợ, nó có thể chỉ là sủng vật thôi."

Người nọ kêu lên một tiếng, con quái thú nhảy xuống mặt đất, trợn trắng mắt nhìn Nạp Thiện.

Nạp Nạp Đôn nói: " Lão Đại, chúng ta đi trước tìm chỗ dừng chân rồi thương lượng chuyện tiếp theo, có được hay không?"

Lý Cường cười nói: " Ngươi là địa chủ, thì do các ngươi an bài đi. Mạt Bổn, coi chừng Bí, đừng có đi lạc."

Mạt Bổn vội vàng đáp ứng. Bí so với Nạp Thiện còn có nhiều ngạc nhiên hơn, hắn cầm Tinh Nguyên Cung trong tay, sau khi vào thành hắn thấy đầu choáng mắt hoa, nhìn cái gì cũng không biết, Mạt Bổn kéo tay hắn hai người kỷ kỷ cô cô nói không ngừng.

Thản Ca vội vã từ xa chạy tới, đến bên Nạp Nạp Đôn nói: " Quân suất, ta và Khảm Khảm Kỳ không đi nữa, ta tại quân bộ gặp một người bằng hữu, hắn đã nói với ta chúng ta ngàn vạn lần không nên đến quân bộ báo cáo, đại quân bộ đã xem chúng ta là phản đồ rồi. Ai, làm sao cũng không nghĩ đến lại đến nỗi như vậy."

Nạp Nạp Đôn nổi giận nói: " Bọn họ sao có thể làm như vậy, không được, ta đi đại quân bộ nói lý với họ."

Thản Ca than thở: " Quân suất, ngươi đã bị xem là quan quân tử chiến rồi, trở về làm sao mà giải thích a."

Gương mặt Khảm Khảm Kỳ âm trầm, chợt nói: " Bị gọi là phản đồ là ta không lo, bất quá ta sẽ không đi trở về. Lão Đại, đệ sẽ đi với huynh, dù sao đệ cũng không có nhà để về nữa. Thản Ca, chúng ta cùng đi với lão Đại thôi."

Lý Cường bình tĩnh nói: " Khảm Khảm Kỳ các ngươi trước tiên ở cùng một chỗ với chúng ta, chuyện này còn có cách giải quyết. Ta có ý nghĩ, đợi sau khi yên ổn, mọi người sẽ thương lượng lại."

Khảm Khảm Kỳ rất tin phục Lý Cường, nói: " Được, đệ nghe lời lão Đại."

" Nơi này có một ngôi nhà dừng chân ở dưới đất rất là nổi tiếng, lão Đại có muốn nghỉ ngơi ở đó không?" Thản Ca hỏi.

Lý Cường không cần suy nghĩ kêu lên: " Không đi, không đi, ta chán ghét ở dưới đất lắm rồi, các ngươi còn chưa ở đã sao, tìm chỗ ở nào cao hơn một chút trong lòng mới thấy thoải mái."

Tại Hắc ngục bị buộc phải ở, nếu không quyết không bao giờ đến đó, hắn nghĩ tới là thấy sợ, trong lòng nghĩ thầm: " Lão tử quyết sẽ không bao giờ đi xuống nữa, bằng không sẽ trở thành sự thật, đúng như ngày trước bị gọi là lão chuột nữa cho xem."

Thản Ca nhìn thấy ánh mắt hung ác của mọi người, biết mình đã nói sai lời, bèn xí xóa nói: " A yêu, ta nhớ ra rồi, nơi này có một tiệm cơm, ngay bên kia, căn nhà màu đỏ nhạt. À ta nhớ kỹ có một loại gọi là canh, chính là canh đặc, cũng không biết phải gọi từ này ra sao, thật là ăn rất ngon a, mọi người có muốn nếm thử hay không." Hắn cười cười nói.

Nạp Thiện còn muốn làm vẻ mặt hung dữ, bị một câu nói có món ăn ngon của hắn, nước miếng trong miệng như muốn chảy ra, hắn há miệng kêu oa oa: " Lão Đại…ách…sư tôn, đồng ý đi, tiểu Nạp đã đói bụng rồi."

Khảm Khảm Kỳ nghe được câu " tiểu Nạp", nhịn không được cười ha ha nói: " Tiểu Nạp….haha…hahaha…ngươi làm cho ta cười chết thôi…ha ha.."

Mọi người không có bị Nạp Thiện làm cho buồn cười nhưng nhìn Khảm Khảm Kỳ cười tới chảy nước mắt, cả đám đều bị hắn làm cho bật cười ha hả.

Nạp Thiện ra vẻ vô tội nói: " Các ngươi tại sao lại cười a. Nói cho ta biết để ta cùng cười với."

Khảm Khảm Kỳ cười đến ôm lấy bụng, ngón tay chỉ Nạp Thiện mà nói không ra lời.

Trong lòng Lý Cường cảm thấy bi ai, hắn biết mọi người nhân cơ hội này phát tiết bao nhiêu bất mãn và oán hận, hắn cười nói: " Được, chúng ta đi ăn thật nhiều, xem như chúc mừng đã có một cuộc sống mới."

Nạp Thiện đầu tiên phụ họa, quát to một tiếng: " Được a!" rồi như một con ngựa vọt đi, mọi người cười hi ha hướng căn nhà màu hồng chạy tới.

Bởi vì không phải thời gian ăn cơm, cả đại sảnh hoàn toàn trống rỗng. Thản Ca gọi tiểu nhị, tiểu nhị nhìn thấy cả đám người đều có diện mạo dữ tợn, trên trán còn có một khối ấn ký màu đỏ, cũng không biết bọn họ làm gì, cẩn thận trả lời câu hỏi của Thản Ca không chút chậm trễ.

Trong lúc còn đang lộn xộn, có một đám người từ bên ngoài tiến vào, đó là một đám người có màu da vàng giống Lý Cường, bọn họ vừa nhìn thấy Lý Cường thì cũng giật mình. Người da vàng tại Thản Bang đại lục rất ít, Tây đại lục mới là nơi người da vàng tụ tập.

Mạt Bổn lặng lẽ nói cho Lý Cường biết những người này là từ Tây đại lục tới, không giống là thương lữ, có chút giống như một đoàn ngoại giao.

Đám người kia ước chừng hai mươi mấy người, trong đó có mười lăm, mười sáu trang phục võ sĩ, mặc khải giáp vô cùng kỳ lạ, từ đầu xuống chân chỉ toàn là hoa văn màu đen, ở ngực thì có màu lam gợn sóng, lộ ra song chưởng cực kỳ tráng kiện, trên cổ tay có giáp thủ kéo dài đến tận khuỷu, vóc người cao lớn. Trên đầu vai mỗi người đều lộ ra những cây đao thật dài, có vẻ phi thường uy mãnh.

Bốn người cầm đầu tựa như là đội trưởng của họ, mặc khải giáp giống như những võ sĩ nhưng màu sắc không giống, toàn thân đều là màu đỏ, chói mắt như lửa. Cả hai nhóm người đều không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nhau. Lý Cường không cử động, chỉ ngồi vững vàng, hắn biết chủ nhân bọn họ còn chưa có tới.

Triệu Hào, Hàn Tấn, Nạp Thiện và Triệu Trì đứng ở trước mặt bọn họ. Khí thế của Triệu Hào hoàn toàn bất đồng, tu vi của hắn so với trước kia tiến bộ rất lớn, chỉ vì hắn đứng bất động khiến cho đám võ sĩ cảm thấy bất an, đều có cảm giác muốn rút vũ khí.

Vẻ mặt Lý Cường vừa động, hắn phát hiện có cao thủ đang đi vào. Quả nhiên ngoài cửa có một trung niên gầy yếu đi vào, nói: " Các ngươi đang làm gì? Còn chưa xem xét…ân, bọn họ là ai?"

Đầu lĩnh mặc giáp đỏ cung kính nhẹ giọng nói: " Tổng quản đại nhân, không biết bọn họ thuộc quốc gia nào ở Tây đại lục, tựa hồ đều là cao thủ, để tiểu nhân đi hỏi thử."

Trung niên nhân chú ý tới Triệu Hào, trong lòng nao nao, biết công lực của người này với chính mình cũng không sai biệt lắm, tuyệt đối là cao thủ, thần sắc có chút khẩn trương, thái độ lập tức trở nên hòa hoãn rất nhiều, nói: " Thật là thất lễ, xin hỏi các ngươi là sử đoàn của quốc gia nào nơi Tây đại lục, xin giới thiệu một chút, chúng ta thuộc sử đoàn của Lạp Đô quốc."

Triệu Hào vẫn theo thói quen trên giang hồ, ôm quyền hành lễ nói: " Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."

Lý Cường ngồi sau bàn bật cười, nói: " Ngươi ngưỡng mộ đã lâu cái gì a."

Hắn đứng dậy, nói: " Chúng ta chỉ là ở chỗ này ăn cơm mà thôi, cũng không phải là người của Tây đại lục, không có chuyện gì đâu."

Đến lúc này người tổng quản kia mới phát hiện Lý Cường là thủ lĩnh, Triệu Hào mặt đỏ lên, nói: " Sư tôn."

Đám võ sĩ môn kinh hãi, không ngờ người thanh niên này lại là sư tôn của hắn. Tổng quản vừa muốn nói nữa, ngoài cửa lại tiến vào hai cô nương, trong đó có một người nói: " A Cát đại thúc, tiểu thư hỏi các ngươi có chuyện gì, sao còn không ra."

Tổng quản cười khổ nói: " Có người a, còn chưa kịp hỏi rõ ràng."

Có tiếng bước chân thanh thúy từ ngoài cửa vang lên, từ ngoài cửa tiến đến ba nữ một nam, tất cả võ sĩ đều quỳ xuống một chân, cùng kêu lên: " Cung nghênh chủ nhân."

A Cát tổng quản khẩn trương nhìn trừng Lý Cường bọn họ, sợ bọn họ có bất cứ cử động gì.

Là nữ chủ của sử đoàn tới, Lý Cường cực kỳ tò mò, hắn nhìn không chớp mắt xem nàng ra sao. Chỉ thấy nàng ước chừng hai mươi tuổi, làn da trắng, đôi mắt linh động có thần, mái tóc màu đen cài một cây trâm bằng thủy tinh màu lam, mặc một bộ quần áo màu vàng phiêu dật, vẻ mặt đạm nhã. Chỉ nghe nàng nói: " Đều là đến ăn cơm thôi, chúng ta cũng đừng quấy nhiễu người khác." Thanh âm trong trẻo động lòng người.

Đứng bên nàng là một người áo xanh bịt mặt, yên lặng theo sát, nhìn xem là một cao thủ hộ vệ.

A Cát tổng quản nhìn nàng nói: " Thuộc hạ nghĩ hay là cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Nghe nói cao thủ Phiên quốc đã tới rồi, nếu…"

Nàng khẽ cười, ôn hòa ấm áp nói: " Chẳng lẽ vì vậy cái gì chúng ta cũng mặc kệ hết hay sao?"

A Cát tổng quản không dám nói gì nữa, chỉ lui sang một bên.

Lý Cường cũng đã gọi người của mình ngồi xuống ăn cơm, trong lòng hắn tính toán có nên làm quen với bọn họ hay không, bọn họ từ Tây đại lục đi tới, đối với Hải Mã Não có lẽ biết rõ, nhìn bộ dáng cô nương này có lẽ sẽ dễ nói chuyện.

Thản Ca giới thiệu: " Đây là Bích Lục Thúy, ăn rất ngon đó. Còn đây là Điểm Xỉ Căn, cực phẩm a, ăn cẩn thận chút."

Gương mặt Nạp Thiện khổ sở, nói: " Không ăn được, không ăn được. Nơi này không có món ăn ngon của quê quán chúng ta. Nơi này có thịt nướng hay không a, tốt nhất là một cái bánh bao thịt, thoa chút tương. Ai, đã lâu không được ăn rồi, thật là thèm quá đi."

Nhìn thấy họ đã ăn xong, trong lòng Lý Cường cảm thấy sốt ruột, tìm không được cơ hội nói chuyện với đám người kia.

Mấy người tiểu nhị bưng đến một cái khay, trên khay có một cái đĩa, cẩn thận đặt ở trên bàn rồi xí xô nói cái gì đó với Thản Ca, sau đó mới lui xuống.

Thản Ca cười nói: " Nơi này nổi tiếng nhất là món ăn này, tên gọi là Ba Tức, ta cũng không biết làm sao mà phiên dịch."

Nạp Thiện vui vẻ nói: " Cái khay này thật lớn, nhất định là rất ngon, lão Nạp ta thử trước đây."

Mở cái nắp, chỉ thấy trong dĩa là những con trùng sống uốn éo màu xanh nhạt cỡ ngón tay. Nạp Thiện kêu lên một tiếng thê thảm, nhảy ngược ra sau.

Đám võ sĩ kia bật dậy, cùng rút trường đao nhìn qua.

Thản Ca, Nạp Nạp Đôn và Khảm Khảm Kỳ, còn có Bí, tất cả đều lộ ra bộ dáng thèm thuồng. Khảm Khảm Kỳ cầm lấy một con bỏ vào miệng, chỉ nghe một thanh âm ba tức vang lên, vẻ mặt hắn thật say mê, nói: " Thật là mềm mại, đúng là cực phẩm hảo trùng."

Nạp Thiện ộc ói, nói: " Lão Đại, đệ bị tên Thản Ca làm ghê chết quá, hắn ăn..thứ đồ vật này… ẩu…"

Lý Cường nhìn thấy tiểu nhị đưa một cái khay lớn giống vậy đến bàn của đám người kia, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ bọn họ cũng dám ăn loại trùng này hay sao?"

Lá gan của Lý Cường bây giờ xem như là rất lớn nhưng phải nghe những âm thanh " ba tức" cũng cảm thấy bất hảo. Nạp Thiện, Hàn Tấn và Triệu Trì đã không chịu được vọt ra ngoài. Chỉ có Triệu Hào cắn răng kiên trì, nếu Lý Cường không đi hắn cũng sẽ không đi.

Bí và Mạt Bổn tựa hồ phi thường thích thú, Bí một lần bốc mấy con bỏ vào miệng, ăn đầy vẻ ngọt ngào hương vị. Lý Cường nhìn cái khay kia của sử đoàn, ai ngờ mở nắp ra thì toát ra một mùi thơm làm cho người ta thèm thuồng. Lý Cường tò mò hỏi Thản Ca: " Di, bọn họ ăn trùng nấu chín a."

Thản Ca nhìn trong đĩa còn lại mấy con trùng, mọi người đồng thời đưa tay bốc lấy, Thản Ca đoạt được hai con, nắm ở trong tay, lúc này mới cười nói: " Lão Đại, người của Tây đại lục thích ăn đồ chín, còn chúng ta thì thích ăn sống, đừng thấy…"

Khảm Khảm Kỳ thấy hắn nói chuyện, liền giật hai con trùng trong tay hắn bỏ vào trong miệng, Thản Ca vừa định giật lại thì đã nghe hai tiếng " ba tức" "ba tức", mắng: " Như vậy mà còn chưa đủ cho ngươi ăn sao, ngươi…" Liên tiếp một tràng Lý Cường nghe không hiểu vang lên.

Khảm Khảm Kỳ làm vẻ mặt như không thèm nghe, bộ dáng thư giãn hạnh phúc khiến cho Thản Ca mếu máo không thôi.

Thản Ca đột nhiên nhớ tới một chuyện, lén lút hỏi Lý Cường: " Lão Đại, không xong rồi…"

Lý Cường cười nói: " Chuyện gì? Còn muốn gọi thêm sao?"

Thản Ca cười khổ nói: " Không phải, đệ không có tiền a, đợi lát nữa làm sao mà trả đây. Vừa rồi ăn cho đã, lão Đại, làm sao bây giờ?"

Triệu Hào ở bên cạnh nghe được, đưa tay vào ngực lấy ra một thỏi hoàng kim, nói: " Cái này chắc là đủ rồi."

Thản Ca cầm lấy hoàng kim nhìn xem, lắc đầu nói: " Đây là đồ vật gì, chúng ta không thể dùng nó để trả ở đây đâu."

Triệu Hào cũng như nằm mộng rồi, đây là lần đầu tiên nghe người ta nói hoàng kim là thứ đồ vật gì, làm hắn không thốt nên lời. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lý Cường lại càng hoảng sợ, không có tiền không thể ăn không được, đây không phải là thói quen của hắn, vội hỏi: " Ở đây tiền là cái gì vậy? Thản Ca, tinh thạch ở nơi này có đáng giá không? Dùng tinh thạch trả có được không?"

Thản Ca nói: " Có lẽ có thể. Nhưng lại có ai có tinh thạch chứ? Loại bình thường thì không được, cần phải là loại có phẩm chất tốt."

Lý Cường từ trong tay lấy ra một khối Hoàng Trầm Thạch, loại này tại tu chân giới được coi là thượng phẩm tiên thạch. Thản Ca chưa từng thấy qua loại thượng phẩm tiên thạch này, cầm lấy nhìn tới nhìn lui, nói: " Đây là tinh thạch gì, đệ mới thấy lần đầu tiên, không biết có thể đổi tiền được không?"

Triệu Hào cầm lên xem, hắn cũng chưa từng thấy qua. Một vòng chuyển xuống, cũng chưa ai từng thấy loại này tiên thạch làm Lý Cường cảm thấy khó khăn.

Lý Cường cười khổ nói: " Tinh thạch loại kém hơn tại Hắc ngục ta đã luyện thành vũ khí rồi, ta chỉ có thượng phẩm tinh thạch, vì sao các ngươi lại chưa từng nhìn thấy loại tinh thạch này kia chứ?" Hắn đột nhiên nghĩ đến một người, hét lớn: " Nạp Thiện…Nạp Thiện…mau đến đây." Hắn đột ngột hô lớn.

Đám võ sĩ nọ thật là tận trung chức vụ, nghe được tiếng la lớn của Lý Cường lại đồng loạt đứng dậy đề phòng.

Nạp Thiện đang chạy vào, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của đám võ sĩ, kêu to lên: " Lão Đại có phải cần đánh nhau không, cho đệ một phần với." Hàn Tấn và Triệu Trì cũng theo sát chạy vào.

Võ sĩ sử đoàn do bốn người mặc hồng giáp chỉ huy lập tức xuất ra một cái phòng ngự trận, cẩn thận bảo vệ bên cạnh nữ chủ nhân của họ. Lý Cường cảm thấy họ cũng thật là quá cẩn thận rồi, cười mắng: " Nạp Thiện, ai muốn ngươi đánh nhau, ta gọi ngươi có chuyện."

Nạp Thiện thất vọng "nga" một tiếng rồi đi tới. Hắn từng học Tam Cước Miêu(mèo ba cẳng) công phu, tay nắm chặt lại, một bộ dáng không sợ sanh chuyện, ra vẻ uy phong, làm ra vẻ Nạp Thiện ta đây không phải là dễ trêu chọc.

Nạp Thiện ôm lấy đầu hỏi: " Lão Đại, có chuyện gì a?"

Triệu Hào nhịn không được hỏi: " Sư đệ, ngươi ôm đầu để làm chi?"

Khảm Khảm Kỳ cười nói: " Hắn sợ lão Đại đánh…"

Mọi người cười to.

" Lão Đại, huynh xem lão Khảm khi dễ đệ, huynh phải làm chủ cho đệ a…" Nhìn bộ dáng ra vẻ ủy khuất của hắn, mọi người càng cười dữ hơn. Bàn của họ thật náo nhiệt ồn ào, so sánh với bàn sử đoàn có vẻ yên tĩnh trầm muộn hơn rất nhiều. Nữ chủ nhân kia tựa hồ rất chú ý Lý Cường bọn họ, thường xuyên đưa mắt nhìn qua.

Tay Lý Cường để trên bàn, nói: " Đem tinh thạch ra đây."

Nạp Thiện cơ hồ theo phản xạ có điều kiện nhảy lui ra sau, miệng tía lia: " Cái gì tinh thạch a, ta không có…" Đột nhiên mặt hắn đỏ lên, móc trong lồng ngực ra một cái túi lớn, mở miệng túi, đổ hết tinh thạch bên trong lên bàn, có chút ngượng ngùng nói: " Ai, ở trong Hắc ngục lâu quá, đối với tinh thạch quá mẫn cảm, a a a…"

Lần này mọi người không hề cười hắn, tại Hắc ngục vì tranh giành một khối tinh thạch tốt, bình thường phải chết đến vài người, loại phản ứng này của Nạp Thiện mọi người đều có thể giải thích.

Lý Cường nhìn hơn mười khối tinh thạch trên bàn, trong lòng rất là cảm động, biết rằng Nạp Thiện rất tín nhiệm hắn, có thể là tất cả tinh thạch của Nạp Thiện đều đang nằm trên đó.

Hắn hỏi Thản Ca: " Tinh thạch này liệu có thể đổi thành tiền được không?"

Thản Ca kinh hãi than thở: " Lão Nạp a, thật không biết ngươi lại tàng trữ được nhiều bảo bối như vậy, ha ha, có lẽ đổi được không ít tiền đó."

Nạp Thiện hào phóng nói: " Ngươi là quân nhu quan, cho ngươi giữ đó."

Nạp Nạp Đôn nói một câu: " Lão Nạp không đơn giản a."

Hắn biết khi Nạp Thiện làm lão đại trong Hắc ngục đã từng vì tinh thạch mà giết không ít người, bây giờ không chút nào dấu diếm lấy hết ra toàn bộ, thật sự làm cho hắn mở rộng tầm mắt.

Thản Ca gọi tiểu nhị tới, xuất ra một khối tinh thạch nói với hắn gì đó, chỉ thấy tiểu nhị kia không ngừng lắc đầu. Mạt Bổn phiên dịch cho Lý Cường, nguyên lại tiểu nhị kia không đồng ý đổi tinh thạch. Nghe bọn họ càng nói âm thanh càng cao, bộ dáng của Thản Ca thẹn quá thành giận, nắm lấy áo của tiểu nhị đó, rống lớn lên.

Nữ chủ nhân của sử đoàn lặng lẽ nói mấy câu với A Cát tổng quản, hắn gật đầu, đi tới, kéo tên tiểu nhị, rồi đưa cho hắn một khối gì đó tương tự như ngọc đồng giản, nói một câu gì đó, tiểu nhị kia gật đầu rồi lui xuống. Thản Ca đỏ mặt đứng im, có chút chẳng biết nên làm sao chỉ nhìn Lý Cường.

A Cát tổng quản nhẹ thi lễ, không nói một câu, xoay người đi trở về. Lý Cường đã biết hắn đã trả tiền cho mình. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất khó chịu, bất quá là ý tốt của người ta mình cũng không thể cự tuyệt. Lý Cường thầm than, đứng dậy hướng tới phương hướng của sử đoàn, nhẹ thi lễ, tiểu thư kia gật đầu như hồi lễ, hai người tựa như đã thông cảm.

Lý Cường nói: " Chúng ta đi thôi."

Đi tới ngoài cửa, Lý Cường hỏi: " Thản Ca, nơi nào có thể dùng tinh thạch đổi tiền, đưa ta đi."

Vị tiểu thư kia làm cho Lý Cường có chút bất an, rõ ràng nàng đã chiếm thượng phong. Lý Cường cho tới bây giờ chưa từng ăn xong lại không trả tiền, đi ra cửa nhịn không được có chút tức giận, nên trước tiên lo giải quyết vấn đề tiền bạc.

Hắn lại nói: " Nạp Nạp Đôn, các ngươi ở chỗ này có người quen phải không, ta muốn nghe một chút tin tức từ sử đoàn Lạp Đô quốc này cuối cùng đang làm gì, còn Phiên quốc kia lại là thứ gì vậy."

Mạt Bổn đột nhiên nói: " Đến nơi nào đổi tiền, đệ biết…"

Lý Cường chợt nhớ ra, Mạt Bổn nguyên lai là thương nhân, mình lại đem hắn trở thành người phiên dịch mà sử dụng, cười nói: " Tốt lắm, Mạt Bổn ngươi dẫn ta đi. Nạp Nạp Đôn và Khảm Khảm Kỳ hai ngươi đi thám thính tin tức, hẹn địa điểm gặp mặt. Những người khác cùng Mạt Bổn đi giải quyết chuyện đổi tiền."

Mạt Bổn và Thản Ca thương lượng một chút, đưa mọi người quẹo vào một hẻm nhỏ.

Nguyên lại, tại Bang Kỳ Ninh quốc giao dịch tinh thạch phải đến thương hành do quốc gia thành lập, nếu tự giao dịch mà bị phát hiện, chẳng những bị tịch thu tinh thạch, còn phạt một số tiền lớn. Nhưng thương hành thu tinh thạch giá tiền rất thấp, bởi vậy tại các thành thị đều có chợ đen, đây là một chuyện làm ăn phi pháp, trong đó còn mua bán vũ khí, còn có kỳ trân dị bảo của Tây đại lục.

Mạt Bổn nhắc nhở mọi người: " Đợi chốc lát, khi tới tràng sở giao dịch dưới đất, mọi người phải cẩn thận, đó là một nơi không có nói lý lẽ, chỉ cần động một chút là giết người, chúng ta chớ có gây sự a." Lá gan của hắn rất nhỏ, mặc dù đã từng ăn linh đan của Lý Cường đưa cho, thân thể phi thường cường kiện, nhưng tính cách nhát gan sợ sự đã thâm căn cố đế.

Đi vào một căn nhà nhỏ tăm tối, Mạt Bổn chuẩn bị cẩn thận, nói dăm ba câu, bức tường trong căn nhà từ từ mở ra. Phía sau tường là một mảnh ánh sáng đỏ, Lý Cường vừa nhìn thì biết là tường phòng ngự, bên trong có người hỏi, Mạt Bổn cẩn thận trả lời. Chỉ chốc lát, ánh sáng đỏ đột nhiên biến mất, lộ ra mười mấy đại hán võ trang, trên tay cầm thứ tích thương chĩa vào bọn họ.

Một người Lục tộc đi ra, Thản Ca có chút kích động tiến lên ôm chầm lấy hắn, cả hai có vẻ phi thường cao hứng, hai người xí xô nói không ngừng, Thản Ca không ngừng rơi nước mắt. Tất cả đại hán đều hạ tích thương xuống lui đi.

Thản Ca ôm người đó tới trước mặt Lý Cường, nói: " Lão Đại, hắn là ca ca đệ Thản Đạt, cuối cùng đệ đã tìm thấy thân nhân rồi. Ca ca, đây là ân nhân cứu mạng đệ, Lý Cường."

Thản Đạt tiến lên làm lễ tiết cao nhất của Lục tộc, cảm tạ nói: " Ngài là người của Tây đại lục? Chào ngài, Thản Ca là thân nhân duy nhất của ta, đại ân không dám nói lời tạ, có chuyện gì Thản Đạt ta sẽ cố hết sức."

Bình Luận (0)
Comment