Phim Giả Tình Thật

Chương 18

Tô Cách nhìn đạo diễn đi khỏi, nhớ ra mình đang ngồi trên đùi Trần Mục Dương, còn dựa vào lòng đối phương.

Cậu sốt ruột vùng vẫy: “Này! Anh mau buông tay! Người ta đang nhìn!”

“Nhìn thì cứ nhìn, không phải em nói dù mọi người có khinh bỉ hay ghê tởm em vẫn thích anh à?” Trần Mục Dương giọng đều đều nhắc lại lời tỏ tình khiến mặt Tô Cách đỏ bừng.

Đối với cái người không biết xấu hổ như Trần Mục Dương, thì cậu phải dùng đến biện pháp mặt dày hơn gấp trăm lần

“Được thôi! Chúng ta chụp một kiểu, rồi em sẽ đăng lên weibo cho các fans xem!” Nói xong, cậu lôi điện thoại ra, mở camera, chuẩn bị chụp cảnh mình ngồi trên đùi anh.

M0ng cậu đột nhiên đau nhói, là bị Trần Mục Dương đá xuống.

“Này! Anh quá ác đấy!” Cậu xoa m0ng, chỉ đùa tí thôi, sao phải nhẫn tâm thế chứ!

Anh làm mặt hờ hững, đứng lên nói: “Đi, đến lúc làm việc rồi.”

Tô Cách oán hận bò dậy, đi theo.

Tô Cách không thể làm nũng với người yêu như những người khác, cứ khi nào định bổ nhào đến ôm tay anh thì đã bị viễn cảnh trong tưởng tượng làm cho buồn nôn.

Sau lần n NG, đạo diễn không nhìn nổi nữa, đi tới làm mẫu: “Tiểu Cách, cậu nhìn này, làm nũng là phải thế này này!”

Y tiến lên ôm tay Trần Mục Dương, bĩu môi, lắc lắc người nhão nhoét nói: “Anh à~ Hôm nay anh đi xem phim với em đi! Được không? Có một nam diễn viên em vô cùng thích đó~”

Lông mi Tô Cách run run, cố gắng hết mức để không nôn ọe.

Con trai sẽ nói được mấy lời này hả? Cho dù cậu chịu trách nhiệm vai tiểu thụ, nhưng không ẻo lả vậy! Cho dù có đánh ch3t cậu thì cậu cũng sẽ không bao giờ nói!

Đạo diễn biểu diễn xong, Trần Mục Dương lập tức rút tay, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ kịch bản cần phải sửa vài chỗ.”

“Gì cơ?” Y tưởng bản thân nghe nhầm.

“Tô Cách, em, lại đây.” Anh vẫy vẫy Tô Cách rồi lại ngoắc ngoắc đạo diễn, hai người đồng thời ngoan ngoãn đi qua.

Tô Cách và đạo diễn theo sau Trần Mục Dương, đến một góc im ắng rồi ngồi xuống.

“Đại ca! Kịch bản đã lên hết rồi, cậu nói sửa là sửa thế nào, có đùa không thế?!” Đạo diễn haha cười khổ.

“Không cần sửa nhiều.” Anh ném kịch bản tới trước mặt y.

“Lời thoại và hành động của Tô Cách có thể để em ấy tự mình thể hiện. Mấy câu này rất ẻo lả, còn không bằng tìm diễn viên nữ diễn thay, vậy anh quay nam nam làm gì?”

Đạo diễn lật lật kịch bản, biên kịch là một cô gái, lại là người chuyên xào nấu mấy cái phim thần tượng máy chó. Cho dù có sáng tạo ra một tiểu bạch thụ đáng yêu thì cũng đúng là có chút nhầm lẫn về tính hướng.

Đạo diễn nghe anh nói rất có lý, gật đầu.

“Đợi đã, tự em thể hiện là thế nào? Có phải hơi quá sức không?” Tô Cách khá là nghi ngờ khả năng diễn suất của mình.

“Em không cần phải tự thể hiện…” Trần Mục Dương vuốt cằm.

“Chẳng lẽ có cách tốt hơn?” Mắt cậu tỏa sáng lập lòe.

“Chỉ cần diễn theo bản sắc là được.”

Diễn… theo… bản… sắc…

Mặt cậu lập tức đỏ lên, hiểu ý, bây giờ hai người đã xác định quan hệ, mà cả trong phim cũng là quan hệ yêu đương đùa vui, đối tượng vừa vặn là Trần Mục Dương, không theo bản sắc thì còn lôi cái gì ra nữa?

“Sửa kịch bản cũng được.” Quy tắc của đạo diễn luôn là không bao giờ để mình ăn thiếu cái gì cả.

“Vậy cậu đồng ý hát ca khúc chủ đề đi.”

Quả nhiên…

Nói thật, Tô Cách cũng rất chờ mong được nghe Trần Mục Dương hát, nhưng lại lấy lí do vì kịch bản của cậu để trao đổi.

Cậu cảm thấy mình rất vô dụng, lại liên lụy anh…

Trần Mục Dương lạnh lùng nhìn y trong chốc lát, chậm rãi phun ra hai chữ: “Thành giao.”

Đạo diễn vô cùng vui mừng chạy mất, chỉ để lại Tô Cách và Trần Mục Dương.

“Là em không tốt, lại rước thêm phiền cho anh.” Cậu cúi đầu, uể oải. Rõ ràng không cần làm đến thế, nhưng là do cậu không có năng lực, nên mới kéo đến rắc rối này, cậu đúng là đồ vô dụng mà!

“Em không cần nghĩ nhiều, nếu dựa theo kịch bản thì khán giả không thể cảm nhận được Lâm Lạc. Tô Cách, em phải diễn vai Lâm Lạc bằng chính con người em.” Trần Mục Dương nhìn Tô Cách cúi đầu ủ rũ tựa vào vai mình, thở dài, trái lương tâm nói ra mấy câu khá buồn nôn để cổ vũ.

“Diễn Lâm Lạc bằng chính con người em?”

“Mỗi một diễn viên đều có phong cách riêng của mình, nếu chỉ dựa vào những gì kịch bản đưa ra mà không để bản thân tự trải nghiệm thì không đủ tư cách trở thành diễn viên chân chính.” Những lời này đã chạm tới cực hạn của anh, nói xong, anh xoay người rời đi, chỉ để mình Tô Cách ở lại suy nghĩ.

Cậu thấy những lời anh nói rất đúng, vai diễn là do mình tự hoàn thành, do chính mình từ từ trải nghiệm tạo ra nhân vật độc nhất, không giống ai cả.

Tiếp theo Tô Cách diễn xuất như đánh máu gà, vô cùng thuận lợi hoàn thành toàn bộ shot quay, đôi khi còn đột phá sáng tạo thêm vài câu thọai, còn Trần Mục Dương cũng có thể trôi chảy bắt kịp.

Đạo diễn rất vừa lòng với biểu hiện của hai người, cả hai thật giống như một đôi đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt, vui cười, rồi tức giận mắng mỏ, quả là nét độc đáo riêng biệt.

Điểm duy nhất chưa ổn, chỉ có thể nói là khí chất hai người bất đồng.

Quay đến nửa tháng, sắp sửa kết thúc kỳ nghỉ đông thì “Chỉ cần yêu” rốt cuộc cũng đóng máy.

Đoạn kết là một ngày nọ Lâm Lạc trở lại nhà Đổng Dật Thần, nhìn căn phòng trống trải, biểu cảm kinh ngạc.

Này cũng là trò đùa ác của đạo diễn, hài kịch đến đây cũng là xong.

Nhưng đây là do y chỉ đạo, Tô Cách và Trần Mục Dương chỉ cần làm theo thôi.

Sau khi đóng máy, Trần Mục Dương liền bị một đống nhân viên vây chặt để cùng chụp ảnh lưu niệm. Ở một góc khác, Tô Cách đỡ hơn nhiều.

Mọi người cũng rất thích cậu, nhưng bình thường cậu rất thân thiện gần gũi, phương thức liên lạc cũng có đủ, có việc gì có thể tìm được ngay.

Trần Mục Dương không giống, lạnh lùng khó gần, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, lần này chia tay cũng không biết tới khi nào mới có cơ hội làm việc lần nữa.

Cho nên tất cả mọi người đều đặc biệt quý trọng cơ hội này, vây quanh chật như nêm như cối

Tô Cách cảm khái người yêu mình rất được yêu quý mà! Đôi mắt mình quá tốt đi! Huống chi Trần Mục Dương luôn là tiêu điểm của mọi người, không thừa nhận không được đâu!

“Tô Cách ơi!” Đạo diễn thần không biết quỷ không hay nhảy ra đằng sau cậu: “Cậu với Trần Mục Dương sắp xếp thời gian đi thu âm ca khúc chủ đề nhé!”

“Vâng.” Cậu không ngờ y vẫn chưa quên chuyện này, gật đầu.

Hai người thay quần áo rồi đi về.

Trước khi đi, Tô Cách nhìn lại phim trường mình phấn đấu quên mình trong ba tháng, nhất thời trong lòng rất xúc động, còn hơi luyến tiếc.

Trần Mục Dương đối với gương mặt lâm ly u sầu của ai đó, liền không kiên nhẫn giục: “Mau đi thôi! Nếu không cái tên đạo diễn lại nổi hứng làm trò mèo!”

Này, người ta là đạo diễn đó, cẩn thận lúc biên tập người ta cắt hết phần của anh đấy!

Tô Cách đi theo Trần Mục Dương, lòng oán thầm. Thật ra cậu cũng không phải thanh niên đơn thuần thiện lương, nếu không sẽ không nghĩ ra mấy phương thức nguyền rủa hắc ám như vậy.

Kết thúc kỳ nghỉ đông, sau đó là khai giảng.

Đồng giường cộng chẩm với Trần Mục Dương hơn mười ngày, Tô Cách bắt đầu lôi quần áo ra dọn dẹp, chuẩn bị về trường.

“Thật ra em đây cũng được!” Anh khoanh tay trước nguc, tựa vào cửa nhìn người yêu tất bật dọn quần áo, trong lòng tự nhiên nghẹn khuất không nói lên lời.

“Hả?” Cậu nhìn qua… trong nháy mắt động tâm nhưng rất nhanh lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, em ở đây chỉ gây phiền cho anh.”

“Làm gì có ma nào làm phiền!”

“Nhưng mà em không có lý do ở đây, lỡ đâu bố mẹ anh tâm huyết dâng trào đến thăm anh, kết quả phát hiện anh cùng một đứa con trai chung nhà, không phải sẽ trở thành đả kích khủng khiếp sao!” Cậu nghĩ cũng thật xa.

“Ý em là hai ta sẽ gạt người nhà?”

“Không phải là gạt gia đình, ai mà biết được sau này sẽ ra sao. Nhỡ về sau không cẩn thận lật…” Tô Cách không hiểu vì sao não mình lại nghĩ xa đến nỗi phát động chiến tranh với phụ huynh ở nhà nữa, bởi vì hai người mới bên nhau chưa được bao lâu.

Tình yêu đẹp mới bắt đầu, chưa gì đã nghĩ dẹp đi?

Tô Cách ý thức mình nói sai, thức thời ngậm miệng, vừa vặn hơi thở khiến cậu hít thở không thông chậm rãi lan tới đây, cậu cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt anh tối sầm mình cậu: “Ồ, hóa ra em muốn chia tay anh nhanh như vậy.”

“Không phải… em…” Cậu muốn giải thích, nhưng lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra lời được.

“Nếu vậy, em dọn hết đồ rồi biến luôn đi!” Trần Mục Dương không nhiều lời với cậu, quay đầu đi ra ngoài.

Cậu không thả chậm tốc độc thu dọn, chờ xách được hành lý ra phòng khách thì đã không còn hơi thở của anh.

Trần Mục Dương đi đâu rồi? Anh thật sự giận ư.

Tô Cách ảo não vỗ vỗ đầu, nói chuyện mà không dùng não, nghĩ gì nói cái nấy thì Trần Mục Dương tức cũng không lạ. Nhưng bây giờ phải làm sao, cậu không muốn chọc giận anh, cũng không muốn chia tay.

Trần Mục Dương bảo cậu biến, chẳng lẽ là muốn chia tay?! Cậu không muốn!!

Tô Cách gọi cho anh, đổ chuông mà không bắt máy, thay vào đó là một giọng nữ lạnh lùng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Trần Mục Dương không nghe điện.

Anh không muốn nghe điện thoại của cậu, có phải sau này cũng không muốn gặp lại cậu hay không?

Tô Cách bắt đầu hốt hoảng, cậu chỉ vừa mới bước vào, chẳng lẽ từ nay sẽ bị đẩy ra khỏi thế giới của anh?!

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment