Phim Giả Tình Thật

Chương 5

Chương trình nhanh chóng lên hình, vì nó là hình thức phát sóng trực tiếp nên Tô Cách và Trần Mục Dương cứ thế xuất hiện trước mặt người xem, cho nên không thể nào biểu hiện chán như vừa này, đành diễn trò vô cùng vô cùng cố gắng.

Tô Cách có chút xoắn quẩy, không ngừng xoa xoa hai tay.

“Sao trông cậu hồi hộp vậy!” Trần Mục Dương nhìn đến ngứa mắt, mở miệng mắng cậu.

Tô Cách không biết vì sao anh lại mắng, ngược lại rất thành thật thỏ thẻ: “Tôi rất hồi hộp… Phải làm sao đây? Live stream đó! Lỡ đâu tôi nói ngu thì sao?”

Tô Cách giống như tìm được người cho mình tố khổ, cứ thế mang hết những điều nóng sốt trong lòng tuôn ra.

Trần Mục Dương rất không kiên nhẫn nói: “Cần gì phải hồi hộp, có phải người ta ngồi ngay trước mặt đâu, lúc bị hỏi thì nhớ đừng quên não ở nhà, có khác gì trò chuyện bình thường.”

An ủi người ta như thế, anh thấy rất hợp lý hở?

Tô Cách nghĩ ngợi, ngược lại không còn sốt sắng nữa.

Chương trình chính thức bắt đầu, Đại Hữu mặc trang phục lòe loẹt đi ra, trước tiên nói vài câu khởi động mua vui cho khán giả rồi gọi Trần Mục Dương và Tô Cách lên sân khấu.

“Được rồi, chúng ta mau mời hai vị khách mời tự giới thiệu nào!”

Ánh mắt Đại Hữu ghim lên Trần Mục Dương mong anh mở màn, ngay cả Tô Cách cũng vô cùng trông mong ai kia mở mồm.

“Chào các bạn, tôi là Trần Mục Dương.”

“…”

Cái này còn chưa đủ?

Tô Cách hốt hoảng tiếp nhận đề tài: “Chào mọi người, tôi là Tô Cách, ừm…”

Cậu nghĩ bản thân mình nên nói nhiều hơn một chút, cơ mà cậu chẳng biết nói gì cả.

“Tôi là diễn viên thủ vai Lâm Lạc trong phim ‘Chỉ cần yêu’.”

Được rồi, đúng là màn tự giới thiệu này tốt đến không thể chạy nổi.

“Tôi nghĩ các khán giả đều đã biết, thậm chí còn nóng lòng mong chờ từ rất lâu! Đúng thế! Khách mời của chúng ta hôm nay chính là hai diễn viên chính của bộ phim ‘Chỉ cần yêu’ sắp được phát hành trên internet!”

Đại Hữu ở một bên khí thế chém gió, còn Tô Cách thì cảm thấy người bên cạnh mình đang toả hơi lạnh khiến cậu rơi vào trạng thái lửa băng đánh nhau dữ dội.

“Được rồi! Nói nhiều vô nghĩa, tôi xin mời hai diễn viên giới thiệu về vai diễn mình thủ vai để cho khán giả được hiểu thêm về mị lực của các bạn nào!”

Đại Hữu đem sóng gió vứt lên đầu Trần Mục Dương, anh ngừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Cách.

Cậu hiểu ý, nhận mệnh đá trận đầu: “Ừm… Tôi diễn vai tiểu thụ Lâm Lạc, là một nhân vật có tính cách tương đối đơn thuần, ngay từ đầu đã tò mò về Đổng Dật Thần nên thường xuyên dính lấy anh ấy, về sau lại phát hiện ra mình thích người ta, rồi mọi thứ trở nên rắc rối hơn.”

“Nói như thế, cậu đảm nhận phía dưới?”

Tô Cách ha ha cười khổ chỉ Trần Mục Dương và mình: “Mọi người xem chiều cao giữa hai chúng tôi liền biết mà!”

Đại Hữu bị biểu cảm cùng cách nói chuyện của cậu chọc cười, cứ thế cười đến run cả người. Còn Tô Cách không thấy mình nói có gì đáng cười, cho nên khó hiểu xoa xoa ót.

Đồng thời còn không can tâm liếc nhìn Trần Mục Dương, trách không được bắt cậu mở đầu, chính xác là ai kia muốn biến cậu thành lá chắn, mình thì tất bật đối đáp, còn ai kia lại thảnh thơi nhàn nhã.

Đúng là không khí giữa ba người khá ngượng ngập, cơ mà qua camera lại không thể hiện rõ lắm, nhưng chỉ cần cậu cúi đầu là liền biết rõ ngay, và khán giả xem qua màn hình đều cảm nhận được.

Mọi người đổ xô đi bình luận.

Ban đầu ô bình luận đều nói về Trần Mục Dương, ai nấy cũng bày tỏ tình yêu mãnh liệt với anh, nhưng ngay sau khi Tô Cách ngây ngô phát biểu, mọi người bắt đầu lọc cọc đánh chữ…

“Tiểu Cách Cách thật đáng yêu quá đi~~”

“Thật ra tôi cảm thấy Tô Cách ngốc manh rất xứng với Trần Suất lạnh như bằng, vô cùng ủng hộ couple này!!”

“Tôi đến đây là để ship!!”

“Ship +2!!”

Trán Tô Cách xổ ra ba đường đen, nhìn các loại đạn lạc đều bắn hết về phía mình, mà mấy lời bình kia còn càng ngày càng không tiết chế, cậu thực sự không đành lòng đọc tiếp.

Cậu không khéo ăn khéo nói, Trần Mục Dương tất nhiên ngại mở miệng, vì thế đạo diễn cùng MC phải rất vất vả mới tung hứng chương trình với hai khúc gỗ đơ đơ này.

Cũng may Tô Cách vô cùng tốt bụng, thường xuyên “Vâng!”, “Dạ!” đáp lời, lâu lâu cũng ngẫu hứng đùa vui mấy câu. Trần Mục Dương giữ nguyên trạng thái tui không thuộc về thế giới này, câu trả lời tuyệt đối không vượt quá ba từ.

Mãi mới đến phần cuối cùng là trả lời câu hỏi của khán giả, hai lòng bàn tay của Tô Cách đã sớm đẫm mồ hôi, toàn bộ đều chà hết lên quần, Đại Hữu ở bên kia đã bắt đầu đọc câu hỏi.

Sắc mặt y có chút đè nén nhìn Tô Cách: “Câu hỏi đầu tiên xin được dành cho Tô Cách!”

“Tôi?” Cậu không thể ngờ Đại Hữu lại mang cậu ra chịu trận đầu tiên.

“Xin hỏi nụ hôn của Đổng Dật Thần và Lâm Lạc có phải là thật không? Có hay không ‘cháo lưỡi’?”

Mặt Tô Cách lập tức đỏ thành màu gan heo, đây là câu hỏi kiểu gì thế? Trách không được bắt cậu trả lời, nếu là Trần Mục Dương thì còn lâu mới có trò hay để xem.

“À… ờm…Vấn đề này… Chân tướng chỉ có một…” Tô Cách đột nhiên nhướn mi, nghiêm túc nói.

Trần Mục Dương quay qua nhìn cậu, ngay cả Đại Hữu cũng rất mong chờ, dường như y đã chuẩn bị tốt những câu hỏi tiếp theo.

Tỷ như: “Hôn Trần Mục Dương có cảm giác gì?”

“Lúc đó cậu có mặt đó tim đập nhanh không?” Đại loại như thế.

Tô Cách cuối cùng cũng phun ra: “Lúc mọi người xem phim sẽ biết!”

“Chẹp~” Đại Hữu vô cùng thất vọng, khinh bỉ lườm cậu, vẫn là cái loại câu trả lời mỳ ăn liền, gà công nghiệp chán ngắt này.

Tô Cách vội vàng bổ sung: “Lúc tôi với Trần Mục Dương quay cảnh hôn, đầu óc tôi luôn ở trong trạng thái choáng váng, ngây ngất…”

Ý thức được chính mình nói ngu, cậu vội vã đưa tay che miệng.

Mà trên ô bình luận ngày càng sôi nổi hơn.

“Tôi vừa mới nghe thấy đó! Cách Cách quả nhiên là bị mị lực của Trần Suất làm cho hôn mê hôn mê~~ o(n_n)o~”.

“Cùng một chỗ cùng một chỗ cùng một chỗ…”

Tô Cách tuyệt vọng nhìn ô bình luận, mấu chốt là Trần Mục Dương cũng không thèm thương cảm cậu: “Ngốc.”

Đại Hữu thấy câu trả lời của cậu đã tạo nên hiệu quả tốt, vì thế liền nắm chặt cơ hội, chĩa mũi nhọn sang Trần Mục Dương: “Tôi muốn hỏi Trần Mục Dương, vì sao cậu lại chọn bộ phim điện ảnh này?”

“… Thấy hay…”

Thấy hay là sao? Anh nói chuyện có tí tâm được không?

“Rồi rồi, câu hỏi kế tiếp vẫn là dành cho Trần Mục Dương, trong quá trình quay phim, có cảnh phim nào khiến cậu gặp khó khăn không?”

Tô Cách cảm thấy câu hỏi này còn một tầng nghĩa hơi bị đen tối nữa.

“Không có.”

“Vậy trong mắt cậu, Tô Cách là người thế nào?”

Tô Cách: Vì sao hỏi Trần Mục Dương lại kéo tui vào chứ!

Mãi thật lâu về sau, Tô Cách mới vỡ ra được, hóa ra còn có một loại fans, đó là shipper…

“Ngốc.” Trần Mục Dương chỉ cần dùng một từ để trả lời gọn ghẽ.

Ô bình luận lại một lần nữa sục sôi: “Mấy người có nghe không? Lúc Trần Suất nói ‘Ngốc!’ là vô cùng dịu dàng đó~~”

“Thật hi vọng Trần Suất của chúng ta là ôn nhu phúc hắc công!! Nếu không Tiểu Cách Cách ngốc iu của chúng ta lại không bị ăn đến xương à?”

“Đúng thế đúng thế! Người bình thường nếu không có tình cảm thì sẽ không dùng từ ‘ngốc’ này đâu!!”

“Ship ship ship ship shíp (kéo dài đến vô cực)!!!!”

Vì thế, chương trình đã kết thúc trong sự náo loạn do các fans gây ra.

Tô Cách theo Trần Mục Dương đi ra khỏi tòa nhà để về trường, Đại Hữu đuổi theo sau: “Trần Mục Dương!”

Anh cứ thế cắm đầu đi thẳng, Tô Cách đành phải nhắc nhở: “Nè, anh ta gọi anh kìa!”

“Trần Mục Dương, đây là số của tôi, nhớ phải gọi cho tôi đấy!” Đại Hữu nháy mắt với anh, rồi hỏi Tô Cách: “Cậu không để ý chứ?”

“Không…” Cậu lắc đầu, không hiểu vì sao y lại hỏi thế nữa.

Trần Mục Dương không thèm nhìn tấm danh thiếp trên tay liền vo viên nó, coi như rác ném xuống đất.

Tô Cách nhìn tấm danh thiếp đáng thương nằm trên mặt đất, nhịn không được lải nhải: “Sao anh lại có thể tùy tiện ném đi như rác thế chứ, như thế không tốt đâu…”

Trần Mục Dương ngồi vào xe, cậu liền leo lên theo.

Rồi thuận miệng hỏi: “Bây giờ đi đâu thế?”

“Cậu nói xem?”

Tô Cách nghĩ: “Thế ăn cơm đã, tôi còn chưa bỏ cái gì vào bụng, tôi mời khách!”

Rồi cậu lập tức nhớ tới tình trạng thảm thương của ví tiền, lỡ không trả nổi thì phiền lắm, vì vậy liền bổ sung: “Đương nhiên nếu anh muốn từ chối thì tôi không phiền đâu.”

“Sao cậu còn chưa đi ch3t nhỉ? Tôi cũng sẽ không cản trở.” Trần Mục Dương tà tà liếc cậu.

Cậu ha hả hai tiếng, làm bộ chưa từng nghe thấy.

Cuối cùng anh vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu, Trần Mục Dương lái xe về khu phố ăn vặt phía sau trường đại học.

“Tôi bảo này, ở khu này có một nhà bán bò viên ngon lắm!” Thật ra là món rẻ nhất cùng ngon nhất đó!

Trần Mục Dương theo Tô Cách xuống xe, hai bên đường con phố này đều có cửa hàng san sát, không ngừng tỏa đủ mùi hương dầu mỡ cùng âm thanh nhốn nháo.

Giữa ngã tư có một quán ăn với bàn ghế vuông vuông be bé, đông đúc học sinh túm tụm ngồi ăn cái gì đó.

Tô Cách mua thịt viên, bảo Trần Mục Dương đi chiếm chỗ ngồi.

Ăn kiểu này chính là ai đến trước thì ngồi trước, ăn xong thì ném bát nhựa lên bàn, trông vô cùng bừa bộn.

Trần Mục Dương khoanh tay đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đen tới doạ người.

“Trần Mục Dương!” Tô Cách ở đằng xa gọi to tên anh.

Anh ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp tới nỗi cho dù có ở khoảng cách khá xa vẫn khiến Tô Cách hơi ngẩn người.

“Anh có thích ăn rau cần không?

Trần Mục Dương nheo mắt, Tô Cách liền hiểu ý, quay đầu nói với ông chủ: “Một bát không rau thơm không rau cần, cảm ơn!”

Sau đó, cậu gọi thêm: “Ông chủ, cho cháu thêm nhiều rong biển và tôm nhé!”

“Được được!” Ông chủ vô cùng hào sảng đáp ứng.

Còn ở bên này, Trần Mục Dương đứng bên cạnh một cặp đôi, bởi vì chỗ ngồi của họ trông tương đối sạch sẽ. Trong đầu anh sẵn một ý nghĩ rằng chờ họ ăn xong rồi chiếm chỗ, cơ mà người ta mới ngồi xuống, chưa kịp tình nồng ý mật thì đã bị ánh mắt lạnh thấu tim của ai kia nhìn chằm chằm, mà cô gái kia còn cố làm như vô tình nhìn anh mấy lần, bỏ rơi bạn trai mình.

Hành động này khiến người bạn trai chịu không nổi, đến khi cô bạn gái lén lút nhìn Trần Mục Dương đến lần thứ năm liền dứt khoát lôi người đứng dậy, kéo đi: “Thôi… để anh dẫn em đi ăn món em thích!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment