Phim Giả Tình Thật

Chương 63

Đã đến giờ, Tô Cách và Trần Mục Dương được mời lên sân khấu, vừa xuất hiện các fans ở bên dưới đã bát đầu gào thét chói tai, gọi tên hai người.

Sau một lúc làm nóng không khí, các fans đã ổn định, Tô Cách, Trần Mục Dương và Lậu Phong lần lượt ngồi xuống.

MC bắt đầu dẫn dắt trò chuyện với Tô Cách và Trần Mục Dương, hỏi hai người về cảm nhận khi cùng tham gia diễn xuất, một chút về đời tư cùng quan hệ giữa hai người.

Đây có vẻ như là do Lậu Phong bày mưu đặt kế, hỏi mấy câu đến là chanh chua khiến cậu không đỡ được, mà anh thì vẫn cứ một vẻ nước dâng đến đâu đất chặn đến đấy, bình tĩnh trả lời, thình thoảng còn ra tay đỡ cho Tô Cách vài câu.

Rất nhanh đã khiến fans vui vẻ hơn. Vì Tô Cách đã biết được fans như lang như hổ thế nào, cậu tốt xấu cũng là gương mặt mới đang phất lên, có thể khéo đưa đẩy so với trước. Thỉnh thoảng có những yêu cầu quá đà thì cười haha vài tiếng, giả ngu lảng đi làm người ta thất vọng không thôi.

Ngay khi buổi fan meeting sắp kết thúc, đèn đột nhiên tối sầm khiến Tô Cách có chút kinh ngạc.

Khi đèn sáng, màn ảnh đột nhiên chiếu hình ảnh cậu đang đi vào một tòa nhà, chính là nơi hôm qua đến mua quà cho Trần Mục Dương.

“Cậu muốn mua cái gì cho Trần Mục Dương?”Có người hỏi, giọng nói đó là của Lậu Phong.

Tô Cách lập tức quay ngoắt nhìn Lậu Phong, người này lại dám quay phim, bảo sao tự dưng tốt bụng đi cùng! Mà Lậu Phong chắc chắn biết ánh mắt lăng trì đang ghim lên mình, làm bộ chuyên tâm nhìn màn hình lớn, không dám quay lại.

“Tôi không biết nữa, cảm thấy cái gì anh ấy cũng có nhưng vẫn muốn tặng thứ gì đó thật xứng tầm.” Cậu buồn rầu nói.

Sau đó camera theo Tô Cách đến từng cửa hàng, mặt cậu vẫn là một bộ rối rắm cho đến khi nhìn thấy một thứ, hai mắt liền tỏa sáng…

Ngay lúc này màn hình chợt tắt, cả hội trường vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, một cái bánh kem được staff đẩy xe ra.

Lậu Phong lăn tới, đẩy đẩy tay Tô Cách: “Ngây ra cái gì nữa, đi qua nhanh!”

Bấy giờ cậu mới đứng dậy, đi đến tiếp nhận xe đẩy.

Dưới ngọn nến, Trần Mục Dương vẫn ngồi im bất động, Tô Cách không thấy rõ vẻ mặt đối phương, hơi lo lắng. Nếu cậu làm đổ bánh thì chắc chắn anh sẽ không thích bữa tiệc sinh nhật này đâh.

Nếu anh trở mặt thì phải làm sao?

Đang lúc còn miên man suy nghĩ thì xe đã tới trước mặt anh.

Trần Mục Dương đứng dậy, Tô Cách đang nghĩ anh sẽ hất cả cái bánh đi thì đối phương vươn tay ôm cậu vào lòng.

Đột nhiên rơi vào cái ôm rất ấm áp làm Tô Cách chưa kịp phản ứng.

Ngay lúc cậu còn đang hoảng hốt thì Trần Mục Dương đã buông ra, nói với các fans ở bên dưới: “Cảm ơn mọi người, đây là lần đầu tiên tôi được tổ chức sinh nhật với đông người thế này!”

“Dương Cách! Dương Cách! Dương Cách!” Fans bắt đầu hô vang tên couple.

Trần Mục Dương quay đầu nhìn Tô Cách: “Đương nhiên cũng vô cùng cảm ơn món quà của Tô Cách, em ấy đã kiên nhẫn chọn lựa, tôi tin mình sẽ rất thích món quà này.”

Bằng một câu này, fans không phải đoán già đoán non mối quan hệ của hai người nữa, dường như là đang come – out.

Vì thế lại tiếp tục ồn ào: “Come – out! Come – out! Come – out!”

Bên dưới có vẻ như đã không thể kìm được, Tô Cách một bên yên lặng 囧, Lậu Phong thức thời đứng ra nói: “Được rồi, được rồi! Hôm nay là sinh nhật Đại Mục, chúng ta để cậu ấy thổi nến được không?”

Tô Cách chẳng biết mình có đang nghe nhầm hay sao, để Trần Mục Dương thổi nến ước nguyện, liệu anh có dí đầu người ta ụp xuống cái bánh không nhỉ?

Nhưng Trần Mục Dương lại nhắm mắt nghiêm túc ước, vài giây sau mới mở ra.

Tô Cách nhịn không được, hỏi: “Anh đã ước gì thế?”

Trần Mục Dương quay đầu, buồn cười hỏi ngược: “Em tò mò?”

Tô Cách không tự giác gật đầu.

Nhưng anh lại chẳng đáp, ngược lại mặt đối phương ngày càng phóng đại trước mắt cânu, xúc cảm ấm áp ngoài miệng cực kỳ chân thực. Trần Mục Dương đang hôn cậu… còn là trước mặt nhiều fans như thế, hôn cậu?!

Cậu kinh hoàng đẩy Trần Mục Dương, lau miệng.

Anh đưa tay ôm cổ cậu, kéo đầu cậu về gần mình một chút: “Chúng ta phim giả tình thật đi?”

“Ơ?” Tô Cách ngơ ra một chút, dù fan bên dưới đã bắt đầu la ó, nhưng cái gì cũng không nghe thấy, đầu óc trống rỗng, ngây ra nhìn người kia.

MC thấy bên dưới đang náo loạn, vội vàng kết thúc buổi fan meeting, để hai người rời sân khấu.

Lên xe, Tô Cách vẫn đang chìm vào những lời vừa nãy của Trần Mục Dương, tuy không nói thích, nhưng vẫn là công khai tình yêu.

Lậu Phong ngồi một bên trêu ghẹo: “Trần Mục Dương, thật sự không ngờ cái đứa hũ nút như cậu lại dám làm ra chuyện lớn thế này!”

Trần Mục Dương liếc y, lại nhìn Tô Cách bên cạnh, cốc đầu cậu: “Này! Hoàn hồn đi!”

Tô Cách lắc lắc một chút mới tỉnh lại, bật người gào thét: “Sao bây giờ? Có phải là công khai quan hệ không?! Đến lúc đấy mọi người đếu biết chúng ta come – out!”

“Come – out thì come – out? Chẳng lẽ em không phải đồng tính à?” Trần Mục Dương khinh bỉ nhìn cậu.

“Ý em không phải cái này, chúng mình đồng tính! Nhưng mọi người biết sẽ phiền…”

“Đúng thế!” Lậu Phong ở một bên phụ họa: “Tuy cậu muốn giải nghệ, nhưng Tô Cách vẫn phải hoạt động. Cậu làm thế chẳng khác nào bắt Tô Cách chịu hết điều tiếng lên người, không thể biết sẽ có bao nhiêu fans đỡ hộ được.”

Những lời Lậu Phong nói khiến Trần Mục Dương im lặng, cũng là một chậu nước lạnh đổ thẳng xuống đầu Tô Cách: “Anh muốn giải nghệ?!”

Trần Mục Dương nhìn cậu, gật đầu nói: “Ừ, vốn không định nói sớm, nhưng em lại biết rồi…” Anh làm ra vẻ chẳng sao cả, nhún vai: “Quay xong dự án kia với em, anh sẽ giải nghệ, không làm diễn viên nữa.”

“Vì… vì sao?” Tô Cách nghẹn giọng.

“Không vì sao, chỉ là không ưa nên muốn.”

Thật ra dựa theo tính cách của Trần Mục Dương thì là bình thường, tính anh vốn lãnh đạm, nào có thể thoà nhập với thế giới giải trí nhuốm bùn. Nhưng chính mồm anh nói ghét giới showbiz, thì anh cũng ghét cậu?

Cảm thấy cậu là lạ, Trần Mục Dương lại tưởng đối phương đang tự trách anh sao không nói sớm hơn. Bàn tay anh vò đầu cậu, định vỗ vỗ an ủi thì bị tránh đi.

“Trần Mục Dương, rốt cuộc anh coi em là cái gì?” Tô Cách nâng mắt lên, lạnh lùng hỏi anh: “Mất tích ba tháng, lúc về cái gì cũng không nói, bây giờ lại muốn rời showbiz, cũng chẳng buồn bàn với em. Vậy bên nhau làm gì khi cái gì em cũng chẳng biết?”

Nói xong câu này, không khí trong xe có chút nặng nề, tay anh vẫn đặt giữa không trung, không biết nên thu lại hay cố chấp đặt lên đầu cậu. Lậu Phong nín thở im re, còn Tô Cách vẫn thở hổn hển.

“Dừng xe.” Tô Cách nói.

Lái xe ngây ra một lúc nhưng vẫn lái tiếp.

“Tôi nói dừng xe!” Giọng cậu cao hơn hẳn.

Xe táp vào bên đường, Trần Mục Dương nhìn Tô Cách, cậu không quay đầu, mở cửa đi xuống.

Lậu Phong đẩy đẩy Trần Mục Dương: “Cậu còn đần ra đấy, không nhanh đuổi theo!”

Trần Mục Dương nhìn bóng hình khuất dần, dừng một chút nói: “Đuổi theo thì sao? Nói hết sự thật à?”

“Trần Mục Dương, tôi biết cậu thì giỏi rồi, muốn bảo vệ Tô Cách, nhưng không nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy à? Tô Cách rất tin tưởng cậu, nhưng cậu lại có nhiều chuyện giấu người ta như thế. Nếu là tôi, tôi bỏ cậu từ lâu rồi!” Lậu Phong chọc chọc tay anh: “Đây là tự mình hại mình đấy!”

Trần Mục Dương trầm tư trong chốc lát, nhưng cái gì cũng không nói.

Lậu Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu, quyết định mặc kệ, nói với lái xe: “Đi thôi.”

Tô Cách một mình đi trên con phố xa lạ, xung quanh là người xe tấp nập, Trần Mục Dương không đuổi theo khiến cậu thất vọng không thôi.

Không biết đi được bao lâu, Tô Cách tùy tiện ngồi xuống một cái ghế bên đường, nhìn dòng người đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy cô đơn quá.

Hai người bên nhau đã gần một năm, cậu tự thấy bao nhiêu tim gan đã dâng hết cho người kia. Mà Trần Mục Dương lại luôn bí bí ẩn ẩn, đúng là bản thân cậu cũng có nhiều điều không thể hiểu nổi, đều vì tự mình không muốn hiểu. Có lẽ là Trần Mục Dương thật sự muốn tạo khoảng cách.

Cậu tự giễu cười, Trần Giai Giai là sao, tại sao ba tháng trước mất tích rồi đột nhiên trở lại mà một câu giải thích cũng chẳng có, kể cả chuyện hôm nay cũng vậy. Cái gì cũng không nói, trấn an lại càng không. Chẳng lẽ anh thật sự coi cậu là đồ ngốc, cứ im ỉm thì cậu vẫn ở đằng sau, ngốc nghếch đợi ư?

Mùa hè ở thành phố G lâu lâu sẽ đổ mưa bất chợt, gió nổi lên rồi mưa cái ào. Tô Cách ngẩng đầu nhìn mưa rơi tầm tã xuống người mình, không định tìm chỗ trốn, chỉ ngốc nghếch để chúng thấm ướt mặt, không mở nổi mắt.

Cậu nhắm mắt, mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc của những người chạy qua, nhưng đột nhiên xung quanh nhẹ bẫng, như thể mưa ngừng rơi, chỉ còn tiếng ào ào rõ ràng bên tai.

Cậu khó hiểu mở mắt, đỉnh đầu được ô che từ lúc nào. Ngẩng lên, Trần Mục Dương mặc quần áo thương ngày màu đen, tay cầm ô, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn cậu.

Tô Cách nhắm mắt, im lặng.

“Về thôi.” Trần Mục Dương thản nhiên nói, Tô Cách xoay qua… nhìn anh, suy nghĩ một chốc rồi đứng dậy.

Trần Mục Dương xoay người, ô che trên đầu cậu vẫn vững vàng. Tô Cách cúi đầu, chậm rãi theo sau anh.

Lên xe, Trần Mục Dương ngồi ghế lái, cậu ngồi bên cạnh, hai người một câu cũng chẳng nói.

Mãi cho đến khi về phòng khách sạn.

Trần Mục Dương không nhiều lời đẩy Tô Cách vào phòng tắm: “Mau tắm đi, người chưa ấm thì không được ra.” Sau đó ném khăn tắm qua.

Cậu bỏ khăn khỏi đầu, vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, xoa xoa tóc đi ra, Trần Mục Dương đang nằm trên giường, cầm điều khiển đổi kênh TV.

Trần Mục Dương thấy cậu đứng đó, tắt TV, vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây.”

Tô Cách lau đầu, im lặng đi đến.

Vừa mới ngồi xuống đối phương đã nhào đến ôm cậu.

“Anh làm gì thế?” Tô Cách kinh ngạc định giãy dụa.

“Đừng động đậy.” Trần Mục Dương nhẹ giọng nói, giữ chặt hơn.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment