Phim Giả Tình Thật

Chương 7

Mỗi fans tới buổi fan meeting đều có cơ hội được chọn để đặt câu hỏi hay đưa ra yêu cầu với Trần Mục Dương cùng Tô Cách.

MC bảo Tô Cách chọn người trước, Tô Cách nhìn những đôi mắt lóe ánh sáng lòe lòe như sói đói, đành chọn một cô gái nhìn khá ngây thơ.

Cô gái kia được chọn, đắc ý cười cười đứng lên, cười tà với cô nàng đi cùng bên cạnh: “Em muốn hỏi Cách Cách là anh thích quay kiểu hôn nào với Trần Suất thế? Hôn lưỡi hay là hôn sâu? Là anh chủ động hay anh ấy?”

Suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc đó là: Cô là đồ lừa đảo!

Tô Cách ngây ngốc đần mặt, đến cả MC cũng rất gian thương, cười cười tiến lên: “Nếu fans đã hỏi vậy thì mời Cách Cách giải đáp nào!”

Tô Cách nhìn MC rồi quay đầu cầu cứu Trần Mục Dương. Anh nhìn cậu, ánh mắt kia rõ ràng là muốn xem trò hay.

Đạo diễn thấy bộ dạng bất lực của cậu thật sự vô cùng đáng lương, liền muốn ra mặt giúp cậu: “Khụ khụ… vấn đề này…”

Cơ mà chưa nói xong thì đã bị MC ngắt lời: “Câu hỏi này vẫn là nên để Cách Cách trả lời chứ! Mọi người thấy có đúng không?”

Các fans phía dưới đồng loạt hét to: “Đúng thế!!”

Mặt Tô Cách như sắp rỉ máu, nghĩ một chút, bình ổn nhịp tim đập, cầm micro nói: “Tôi không có nhiều kinh nghiệm nên cần phải xem Trần Mục Dương muốn hôn tôi thế nào đã!”

Câu trả lời này vừa được phun ra thì các fans đã kích động đến không chịu được, càng lớn tiếng gào: “Ship! Ship! Ship!!!”

Mãi đến khi MC muốn mời người tiếp theo thì không khí mới tạm thời lắng xuống, toàn bộ đều tích cực giơ tay.

Vì câu hỏi sau là dành cho Trần Mục Dương.

Cô gái được chọn ngượng ngùng đứng lên, giơ ra một túi bánh quy: “Mình không có câu hỏi gì cả, mình chỉ hy vọng Trần Suất có thể đút Cách Cách ăn cái này!”

Tô Cách thực sự shock đấy!

“Bạn không có câu hỏi sao?”

Trần Mục Dương còn chưa mở miệng thì Tô Cách đã sốt ruột giơ chân, phải làm trước mặt bao nhiêu người cái hành động mờ ám như thế ư? Vậy không phải tất cả mọi người sẽ cho rằng anh và cậu có gì gì đó…

Cùng rơi vào một hoàn cảnh, Tô Cách rất xoắn xuýt xấu hổ, mà Trần Mục Dương trông vô cùng bình tĩnh.

MC ở một bên liên tục hô hào: “Mọi câu hỏi và yêu cầu của fans đều phải được đáp ứng, không phải sao?” Nói rồi, y cầm túi bánh quy đi lên.

Loại bánh này là pocky dài dài, MC lập tức sáng tỏ, đồng thời cười xấu xa: “Pocky có rất nhiều cách ăn đặc biệt nhé! Tôi biết một cách hay cực!”

Tô Cách nhìn bánh quy dài, đột nhiên cảm thấy y cười vô cùng ghê rợn…

MC bỏ một cái vào miệng làm mẫu: “Trần Suất, lát nữa đút cho Tô Cách thì cậu phải ngậm vào miệng thế này này, sau đó Tô Cách ngậm đầu bên kia, nhất định phải ăn sạch dó!”

Trần Mục Dương cầm bánh, liếc mắt nhìn Tô Cách, chỉ thấy cậu đang cau mày khẩn cầu với mình, như là rất hy vọng anh từ chối yêu cầu này, anh nhếch khóe miệng, và Tô Cách hoàn toàn tuyệt vọng nhìn Trần Mục Dương bỏ một đầu bánh quy vào miệng mình.

MC thúc giục: “Được lắm, Trần Suất của chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, Cách Cách còn chờ gì nữa! Mau mau ăn thôi!”

Đã thế y còn khẽ vỗ Tô Cách, khiến cậu lảo đảo chúi về phía trước.

Đứng trước mặt Trần Mục Dương, Tô Cách dùng âm lượng chỉ để hai người nghe hỏi: “Anh thật sự muốn làm?”

“Tôi chưa từng nói giỡn.”

Fans ở dưới cứ hét ồn ào khiến Tô Cách không câu giờ nổi, cuối cùng vẫn là khuất phục đưa đầu qua, cẩn thận từng chút từng chút một cắn bánh.

“Cách Cách à! Phải ăn toàn bộ đó nha~~” MC ở một bên nhắc nhở.

Tô Cách cuối cùng chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, há miệng thật to cắn cắn, nuốt hết cả que dài, liền cảm thấy là lạ…

Chờ đã…. Vừa rồi…. cậu đụng phải thứ mềm mềm… không phải môi Trần Mục Dương chứ??

Tô Cách vô ý thức vuốt môi, hành động này khiến MC moi móc ra manh mối: “Ồ… Chẳng lẽ vừa rồi Cách Cách tiếp xúc thân mật Trần Suất hả?”

Cậu vội vàng lắc lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có hôn anh ấy!”

Fans phía dưới đồng loạt ồ lên.

“Không… Tôi bảo là… chưa có đụng tới ảnh…”

MC tỏ vẻ tui hiểu tui hiểu vỗ vỗ Tô Cách đang xoắn xuýt: “Cậu không cần giải thích đâu, chúng tôi đều hiểu mà…”

Sau buổi fan meeting, không ít fans chính thức trở thành shipper couple Trần Mục Dương và Tô Cách, thậm chí còn đặt thành Mục Cách đảng.

Có người còn lập cả siêu thoại couple, đăng lên vô số ảnh gian tình, sau đó cẩm thán cả hai đáng yêu đến thế nào, có bấy nhiêu ân ái.

Đôi khi trên weibo của Tô Cách sẽ có fans tag cậu, mà nội dung toàn là ảnh với Trần Mục Dương, sau đó các fans sẽ kêu gào cậu và anh có bao nhiêu gian tình. Trán cậu không nhịn được xổ ra ba cái hắc tuyến, ảnh này rõ ràng cho thấy tầm mắt của tui và anh ta đâu có cùng một tiêu điểm, ân ái chỗ nào chứ?

————

Sau “Ái tình”, Tô Cách nhận được lịch trình thứ hai.

Lần này là chụp ảnh cho tạp chí, tất nhiên là cùng Trần Mục Dương.

Nghe nói tạp chí kia xem được ảnh hai người trên Weibo rồi tha thiết mời Mục Cách chụp một bộ ảnh chủ đề tình yêu các chàng trai.

Mà Tô Cách lúc này, đang cùng Trần Mục Dương mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng trang điểm.

Thợ trang điểm vẫn chưa tới, mà bên Triển Dương thấy hai người chung lịch trình nên cử một trợ lý đi theo. Mà người trợ lý kia… hiển nhiên là luôn vì Trần Mục Dương sẵn sàng phục vụ.

Vừa mới đến đã ân cần chạy đi mua cafe cho anh.

Tô Cách và Trần Mục Dương ở chung một phòng, Trần Mục Dương ngồi đọc sách do trợ lý lấy hộ, Tô Cách liền tò mò hỏi: “Anh đang đọc gì thế?”

Kết quả không được đáp lại.

Tô Cách rất thức thời, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Cậu dời sự chú ý lên chai lọ đặt trên bàn, đột nhiên nhớ tới cái thứ lần trước bị thợ làm tóc xịt lên đầu hắt hơi, không biết đấy là cái quỷ gì nhỉ?

Thử cầm lên một lọ, nhãn dán toàn những chữ cậu không hiểu, đang định lọ mọ nhìn cẩn thận hơn thì chả biết ấn phải chỗ nào, chất lỏng trong bình cứ thế phun thẳng mặt cậu.

“A!” Tô Cách kêu thảm, cái lọ rơi leng keng trên đất.

Trần Mục Dương nghe tiếng, buông sách đi qua, chỉ thấy cậu đang ôm mặt mình.

“Sao vậy, qua đây tôi nhìn.”

“Ai… Đau…” Tô Cách vẫn là che mặt không chịu buông tay.

“Mau bỏ tay để tôi xem!” Tay Trần Mục Dương bắt đầu dùng lực, trong giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn.

Tô Cách bấy giờ mới chậm rãi buông tay, Trần Mục Dương nhìn kỹ mặt cậu, mặt thì không sao, nhưng mắt bị mỹ phẩm phun vào nên đỏ ngầu.

“Ai… đau…” Ngón tay của anh đụng vào chỗ mắt đau, Tô Cách nhịn không được r3n rỉ.

Anh tức giận mắng: “Đáng đời!”

“Tôi đâu có biết nó sẽ phun ra đột ngột thế đâu… tôi chỉ muốn xem sờ thế nào thôi mà…”

Tô Cách không biết rằng một câu này có biết bao nhiêu hàm nghĩa khác, anh nhịn cười hỏi: “Cậu sờ ở đâu?”

“Tôi có sờ chỗ nào đâu, chỉ là…” Tô Cách nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, tự thấy hơi sai sai, vuốt vuốt tay anh: “Tôi mới không sờ linh tinh!”

Một màn vuốt vuốt tay Trần Mục Dương đã bị trợ lý bê cafe vào nhìn thấy hết, cô ta vội vàng buông cafe trong tay: “Trần Suất, cậu sao thế? Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Trần Mục Dương tránh khỏi móng vuốt của cô, thản nhiên đứng lên: “Tôi không sao.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.” Trợ lý ngượng ngùng thu tay, bấy giờ mới nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng của Tô Cách: “Tô Cách, cậu bị làm sao thế?”

Cậu xấu hổ đáp: “Em không cẩn thận xịt chất lỏng trong bình vào mắt…”

“Đây là gel xịt tóc… cậu xịt lên mắt làm gì?” Trợ lý vừa nhìn đã biết công dụng của cái bình nằm chỏng chơ trên đất.

“Em không biết…”

“Hôm nay cậu phải chụp ảnh, bây giờ mắt đỏ như này thì chụp kiểu gì! Trời ạ! Sao cậu vừa ngốc vừa không cẩn thận như vậy?” Trợ lý dường như đã quên mất thân phận, nổi nóng với cậu.

“Em xin lỗi…” Tô Cách tự biết bản thân mình đuối lý.

“Đủ rồi!” Trần Mục Dương ngắt lời cô ta: “Chị phải biết chị không phải là quản lý mà chỉ là trợ lý thôi. Tình huống hiện tại, người nghĩ biện pháp giải quyết phải là chị.”

Trợ lý bị những lời của anh làm cho ngơ ngác, nửa ngày sau mới tỉnh lại, phẫn nộ đáp: “Được! Bây giờ tôi lập tức đi tìm chủ biên để thương lượng!

Chủ biên đi tới, nhìn con mắt đỏ như mắt thỏ của Tô Cách: “Thế mắt cậu có đau không? Có nhìn được xung quanh không?”

Tuy mắt có chút đau, nhưng cố chịu một chút là được, không thể vì mình mà công việc bị trễ nải:” Em không sao.”

Chủ biên phiền não nói: “Nhưng tình trạng thế này thì hơi khó đấy, mà chúng tôi phải đuổi kịp deadline, hôm nay không shoot hình thì sẽ ảnh hưởng đến lịch xuất bản kì tới.”

Tô Cách nghe người ta nói vậy, vội vàng nói: “Em không sao đâu! Mắt của em chỉ cần cho nghỉ một lát, hẳn là sẽ không còn đỏ nữa!”

Chủ biên nhìn Tô Cách, rồi lại nhìn qua Trần Mục Dương, hai người đích thực là sự lựa chọn tốt nhất, vừa là tiểu thịt tươi lại vừa là couple có tình cảm, có nguyên một dàn shipper đi theo, dễ k1ch thích nhiều chị em hủ nữ mua tạp chí.

Đột nhiên, bóng đèn trên đầu cô ta bật sáng, nghĩ một ý vô cùng hay.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment