Phim Giả Tình Thật

Chương 70

Hậu kỳ của “Oán ca” có thể nói dùng tốc độ tên lửa hộc máu hoàn thành, Lậu Phong và nhân viên biên tập không ăn không ngủ cả tháng để biên tập đến thước phim cuối cùng.

Nhưng đổi lại là một tin xấu, bởi đề tài quá nhạy cảm nên không qua được vòng kiểm duyệt, không thể ra rạp.

Lậu Phong khiếu nại thất bại, không thể so với “Chỉ cần yêu”, một phim chỉ là thanh xuân vườn trường vui vẻ, đề tài của “Oán ca” nặng nề hơn, quốc nội không thể chấp nhận nội dung cùng đề tài như vậy.

Lậu Phong biết tin thì buồn rất lâu, Tô Cách gọi điện mấy lần đều không chịu nghe. Cậu còn đến thẳng nhà gõ cửa muốn rụng tay cũng không có người mở cửa, đành phải trèo cửa sổ vào, liền thấy người nằm bẹp dưới đất như xác ch3t.

Tô Cách vội vã chạy qua lay lay y, thấy hô hấp đều đặn, cũng không có dấu hiệu cảm sốt, chẳng qua đang ngủ say mới yên tâm.

Cậu ngồi bên cạnh, cũng không nỡ lòng phá giấc, vì đầu tư tâm huyết cho cả dự án nên chắc chắn đã ăn không ít đắng, lâu rồi chưa nghỉ ngơi tử tế đi.

Khoảng ba, bốn tiếng sau Lậu Phong mới lơ mơ tỉnh, đau đầu mở mắt, thấy Tô Cách ngồi cạnh mới giật mình: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi sợ anh ch3t trong nhà nên đến xem sao.” Tô Cách tức giận nói.

Lậu Phong ngồi dậy đáp: “Ch3t cái gì mà ch3t! Chẳng lẽ cậu chưa nghe qua câu hoạ phải gieo nghìn năm à?”

“Vâng vâng! Rốt cuộc thì anh cũng thừa nhận mình là đại hoạ rồi!” Tô Cách phì cười.

Lậu Phong ý thức được mình nói hớ, xua tay phản đối: “Còn lâu nhá!”

Sau đó mới hỏi: “Cậu đến làm gì?”

“Gọi điện mãi không được, tôi sợ anh vì phim bị trả về mà nghĩ quẩn nên tới kiểm tra.” Tô Cách thành thật.

“Sao mà phải nghĩ quẩn? Cậu đừng quên mục tiêu của tôi là phải cầm giải lớn về! Bây giờ vẫn không đổi!”

“Nhưng không ra rạp được thì tranh giải kiểu gì?”

“Cậu đúng là đồ ngốc, thị trường nội địa căn bản không ảnh hưởng, nếu có thể thì phải vươn ra biển lớn, tham dự các liên hoan phim quốc tế ấy! Hơn nữa thị trường quốc tế rất c0imở, chỉ cần có thêm bản tiếng Anh là có thể công chiếu ở nước ngoài.”

Nói thì đơn giản, nhưng thực tế thì không phải dùng một câu là giải quyết được. Trong nước đã không được duyệt, mà vươn ra thị trường quốc tế lạ nước lạ cái, muốn công chiếu chẳng dễ, càng không nói đến liên hoan phim.

Tô Cách vẫn chần chừ: “Nhưng mà…”

“Được rồi mà, tôi sẽ có cách của mình, cậu đừng lo nghĩ quá. Đúng rồi, vừa vặn có kịch bản mới gửi mà tôi chưa nói. Thể loại thần tượng hiện đại, nam thứ, thật ra cậu thừa sức diễn nam chính, nhưng trước mắt…” Lậu Phong không nói tiếp, nam thứ cũng là cơ hội trời cho. Huống chi còn là nam phụ si tình, càng có thể lấy lòng khán giả, từ đó hút thêm cơ số fans.

Tô Cách im lặng một chút mới nói: “Vâng, anh đưa kịch bản đi, về rồi tôi đọc.”

“Ừ, trước mắt cứ tập trung vào công việc, về phần phim điện ảnh tôi sẽ lo liệu. Đừng quên tôi mới là ông chủ, mấy chuyện này không đến phiên diễn viên lo đâu!”

Tô Cách đọc kịch bản, là một bộ phim thần tượng hài hước nội dung thoải mái không mới lạ. Nam chính là người mới, hiện tại Tô Cách có thể nói là tương đối nổi, mời cậu vào vai phụ hẳn là cách lăng xê gà nhà của công ty chủ quản đi.

Dù sao giờ cũng rảnh việc, phân cảnh không nặng, nhân vật cũng vui vẻ, diễn như không diễn, còn có thể dùng làm điểm học thuật, nên cậu báo với công ty mình muốn nhận vai.

Công ty đương nhiên vui tay vui mắt, bên sản xuất cũng nhanh nhẹn quyết định ngày khai máy.

Tô Cách nhập đoàn, còn Trần Mục Dương bận bịu sự vụ mở công ty riêng, dù hai người sống chung trong một căn nhà thì Tô Cách cũng là ở đoàn mấy ngày, Trần Mục Dương làm tổ ở công ty giải quyết vấn đề chồng vấn đề.

Thành thật mà nói thì con đường khởi nghiệp của Trần Mục Dương không thuận lợi lắm, có vẻ phụ huynh đang gây sức ép bắt anh thoả hiệp, chắc chắn có liên quan đến mối quan hệ yêu đương.

Vì vậy Tô Cách vẫn luôn áy náy, cũng cố gắng giảm áp lực lên Trần Mục Dương, tránh để anh bị kéo chân.

Tác phẩm mới đóng máy sau hai tháng, mùa đông cũng lặng lẽ xâm nhập.

Thi cuối kỳ xong xuôi, Tô Cách phải về quê đón Tết.

Bà Tô chỉ sợ cậu muốn ở cạnh Trần Mục Dương nên không về dịp Tết, gọi điện mấy lần để xác nhận. Tô Cách đồng ý, đêm đó bắt đầu dọn đồ.

Trần Mục Dương mang một thân lạnh ngắt về nhà.

Tô Cách vội vàng buông đồ đón mừng: “Anh về rồi! Đã ăn gì chưa, có đói không? Để em nấu món gì đó nhé?”

Trần Mục Dương không đáp, chỉ nhìn đồ đạc vứt lung tung dưới đất. Tô Cách sờ ót nói: “À, em nói với anh rồi mà, mẹ muốn em về quê sớm. Em đã đồng ý nên đang xếp đồ.”

Trần Mục Dương gật đầu: “Em đi muộn một hôm đi, đợi anh xử lý hết công việc thì cùng về với em.”

“Không cần đâu!” Tô Cách nhận ra mình từ chối quá nhanh, mặt Trần Mục Dương lập tức đen xì, cậu vội giải thích: “Nếu anh ăn Tết bên nhà em thì người nhà anh tính sao? Anh nên về với bố mẹ mình thì hơn.”

Trần Mục Dương nghĩ một chốc rồi lắc đầu: “Không cần về bên đó.”

“Dạ?”

“Anh nói là anh sẽ ăn Tết cùng em.”

“Thế… bên nhà anh thì sao?” Lần trước mẹ Trần Mục Dương rõ ràng muốn chia cắt hai người, nếu bây giờ anh nhất quyết đón Tết với gia đình cậu… nếu bà mà biết thì chắc chắn sẽ hận đến nỗi muốn bóp ch3t cậu.

Tô Cách vừa nghĩ vừa rùng mình.

Trần Mục Dương đổi chủ đề: “Anh muốn tắm, em xả nước nóng giúp anh.”

Nằm trên giường, hai người cái gì cũng không làm. Có lẽ Trần Mục Dương thật sự rất mệt nên chỉ đắp chăn trong sáng ngủ, một chút đen tối cũng không nghĩ đến. Việc này làm Tô Cách có chút buồn bực, hồi trước anh thừa tinh lực làm cậu chịu không nổi, sợ ch3t khiếp, vẫn luôn lo anh một lần lại đòi thêm một lần.

Mà Trần Mục Dương không có nhào tới làm Tô Cách sầu não, mới sống chung chưa bao lâu mà đã hết hứng, này còn lạnh nhạt hơn cả tiết tấu chuẩn bị chia tay á.

Cậu liền lăn đến ôm đối phương từ đằng sau, hai tay hư hỏng bắt đầu sờ loạn nguc anh.

Rất nhanh đã bị Trần Mục Dương tóm gọn, nghe giọng không biết vui hay giận: “Đừng có nghịch.”

“Trần Mục Dương, em cảm thấy việc anh đón năm mới ở nhà em không ổn lắm. Người nhà anh vốn đã phản đối chúng mình, biết chuyện liệu có…” Bổ đôi em không…

“Bố anh sống ở nước ngoài, Tết cũng không về. Mẹ ở trong nước, năm nào chẳng hai người hai đầu, anh về có gì vui hơn đâu.”

Từ lời anh nói, Tô Cách hiểu tình cảm giữa hai vị phụ huynh cũng lạnh nhạt, nên tính anh mới lạnh lùng, không có nhiều tình cảm với mẹ là vì vậy.

Tô Cách liền liên tưởng đến nam chính trong tiểu thuyết, dù giàu nứt vách nhưng bố không thân mẹ không yêu, cuộc sống trôi qua chán chường vô vị, khiến người đọc thương cảm. Hẳn là cuộc đời của Trần Mục Dương cũng vậy.

Sự thương cảm trỗi dậy, cậu càng ra sức ôm chặt anh.

“Em muốn bóp ch3t anh à?”

Tô Cách: “Hừ!” một tiếng, khinh bỉ vỗ nguc anh, cái tên này đúng là không có tình người mà!

Trần Mục Dương đột ngột xoay người, ép Tô Cách dưới thân, nheo mắt nhìn cậu: “Chút tâm tư nhỏ tẹo của em không đáng kể đâu.”

“Em có tâm tư gì anh biết được à? Anh đi guốc trong bụng em hay gì?” Tô Cách chống chế.

Trần Mục Dương hôn mạnh lên khoé môi cậu: “Kể cả anh có không phải con giun trong bụng em thì chỉ cần nhìn m0ng là biết em ẻ cức thối hay thơm rồi!”

Tô Cách che miệng chê bôi: “Cái anh bẩn bựa này! Cức cái gì mà cức! Hôn rồi thở ra mấy câu này là muốn sỉ nhục em hả?!”

Trần Mục Dương mở tay cậu: “Vậy giờ không nói nữa.”

“Anh định làm…” Môi Tô Cách lập tức bị khoá chặt…

Cuối cùng vẫn là muộn một ngày so với kế hoạch, Trần Mục Dương lái xe về quê với Tô Cách.

Vừa xuống xe, Tô Cách đã thấy ông Tô ngồi trên băng ghế dài ngoài tiểu khu, sợ ông bị lạnh liền vội chạy đến: “Bố! Bố ngồi đây làm gì vậy?”

“Tiểu Cách à…” Ông Tô mở miệng liền gọi tên cậu.

Việc này là Tô Cách rất ngạc nhiên, chẳng lẽ bệnh tình có tiến triển tốt, hiện tại đã có thể nhớ tên cậu?

“Bố! Bệnh của bố đã đỡ hơn hả?” Tô Cách kinh ngạc, vui mừng mở lớn mắt.

“Con nói lung tung gì vậy, bố bị bệnh lúc nào? Thi trên trường có khó không?” Ông Tô haha cười: “Con bố thông minh vậy, chắc chắn bài thi chỉ là muỗi!”

“Ừm… cũng tạm ạ.” Tô Cách xấu hổ sờ gáy, mấy năm nay ông Tô quanh đi quẩn lại cũng chỉ khen cậu vài câu như thế.

Trần Mục Dương đi tới, lễ phép chào hỏi: “Con chào bác trai.”

Ông Tô ngẩn người nhìn anh: “Con là bạn học của Tiểu Cách hả? Chào con! Chào con!”

Tô Cách ngạc nhiên: “Bố, bố vẫn chưa khoẻ hẳn à?”

“Nhóc thối lại nói linh tinh! Bố rất khoẻ, nếu không sao lại biết hôm nay là ngày con về nhà, nên mới cố tình ngồi đây chờ đó! Nhưng sao không mang đồ từ kí túc về? Bố còn định đến trường đón mà mẹ con không chịu.” Ông Tô líu ríu một tràng.

Tô Cách đã hiểu, bố mình vẫn nghĩ cậu còn đang học trung học. Nhưng cũng ổn rồi, ông có thể tự nhận ra con trai, cậu không cần phải tự giới thiệu thân phận nữa.

“Con về là được rồi mà! Chúng ta vào nhà thôi, trời lạnh quá!” Tô Cách ôm vai bố.

Mùa đông ở phương Nam chính là vậy, không có lạnh nhất, chỉ có lạnh hơn. Gió rét rít gào đi đôi với không khí ẩm, từng đợt từng đợt thổi tới, làm con người run lẩy bẩy.

Tô Cách mặc áo lông mà vẫn bị cóng, thế mà Trần Mục Dương chỉ có mỗi cái áo nhung, bên ngoài khoác áo choàng dài mà người vẫn thẳng tắp, mặt bình tĩnh như thể chỉ mát trời thôi.

Cậu không nén nổi sự ghen tị: “Có vài người đúng là thời trang phang thời tiết, lạnh muốn teo người luôn!”

Trần Mục Dương nhìn chẳng thèm nhìn, tự mình bước đi.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment