Hợp lý không? Lục Vũ Thanh không biết, nhưng thái độ thế này bị treo lên tường thì hợp lý lắm*.
Y thích sống chung với Trác Hạo, vì anh có trên người sự tự do và thông suốt y luôn khao khát.
Lục Vũ Thanh giỡn cợt: “Cũng chẳng còn mấy ngày, anh ở một mình có khỏe không đó.”
Lúc này y không còn hung hăng như ban đầu nữa, đã giọng điệu và cử chỉ đều mang vẻ dè dặt như đang lấy lòng Trác Hạo.
Trác Hạo thích mềm không thích cứng, thứ vừa hữu dụng vừa thực tế nhất với anh chính là sự nhún nhường chịu thua của Lục Vũ Thanh.
Anh chậm rãi chìa tay ra, búng vào đầu y: “Ờ…”
Chữ “Ờ” này không hề rõ nghĩa, nó mơ hồ lấp lửng hệt như quan hệ giữa anh và Lục Vũ Thanh vậy. Câu trả lời đầy sinh động ghim trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong khiến người ta không thể xem nhẹ.
Trác Hạo, Lục Vũ Thanh lẫn hai con mèo y hệt nhau. Đông chí đến, ai nấy đều muốn quầy quần sưởi ấm.
Đông chí có thể coi là một ngày có không khí lễ hội. Trác Hạo và Lục Vũ Thanh đang định làm sủi cảo thì buổi sáng cùng ngày hôm ấy, y nhận được điện thoại của cha.
Cha y vẫn như vậy, câu đầu tiên vẫn phải chế nhạo con trai mình trước: “Đã nói với mày thế nào rồi, đồng tính luyến ái đừng mơ có kết cục tốt đẹp.”
Giữa cuộc sống đặc biệt nơi đây, Lục Vũ Thanh không muốn gây gổ với ông. Y yên lặng nghe hết, cũng chẳng hề biện bạch cho mình.
Ông đã sắp đặt và ra lệnh cả cuộc đời, dù là lúc gọi điện thoại cũng không quan tâm hỏi han đến tình hình con trai mình, chỉ chăm chăm muốn Lục Vũ Thanh biết khó mà chùn chân quay về nhà: “Nghề ngỗng cũng mất rồi, mày cũng không phải chết dí trong cái xó chim còn không thèm đậu đó nữa. Về tỉnh tao còn thu xếp công việc cho mày.”
Lục Vũ Thanh biết rõ cha mình nghĩ thế nào, mình bị trường học đuổi hay là vì làm đồng tính bị phát hiện với giáo sư như ông cũng không phải chuyện đẹp đẽ gì.
Đối với ông y vẫn còn đường hy vọng, nhưng chờ thật lâu cũng không nhận được một lời an ủi.
“Ba, hôm nay là đông chí, ba với mẹ ăn sủi cảo nhé.”
Người ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây, ông thở dài, nói mãi cũng không xuôi: “Ngay từ đầu nếu mày chịu nghe lời thì cũng đâu ra nông nỗi này?”
“Bây giờ con ổn lắm…”
“Ổn cái rắm.” Hiếm khi nghe được câu chửi tục từ miệng ông, “Trong viện bao nhiêu đứa bằng tuổi mày không đi làm cơ quan cũng công thành danh toại, mày nhìn lại mày xem.”
Lục Vũ Thanh hít sâu một hơi: “Con chỉ cảm thấy, mỗi ngày con sống đều rất vui vẻ.”
“Vui vẻ? Không tham vọng, không có chí tiến thủ mà mày nói mày vui vẻ? Mày đã vẽ ra được cái thá gì chưa? Trúng tuyển vào đại học nghệ thuật rồi bây giờ công việc cũng vứt? Mục tiêu mày theo đuổi là thế?”
Ông không để tâm đến cảm nhận của Lục Vũ Thanh, cái ông muốn là sĩ diện nở mày nở mặt. Trong mắt ông dù Lục Vũ Thanh phải thấp đầu luồn cúi trong cơ quan vẫn còn hơn bây giờ, ít nhất là trong mắt người ngoài.
Không ai thay đổi được suy nghĩ của ai, Lục Vũ Thanh chẳng buồn cố chấp cự cãi thêm: “Con phải đi mua vỏ sủi cảo, hôm nay ba mẹ cũng nhớ ăn.”
“Một thằng đàn ông to xác mà tối ngày bếp bếp núc núc thì còn tiền đồ cái thể thống gì!” Lời Lục Vũ Thanh kích thích ông, tiếng chửi bới giận dữ vang lên điếc tai nhức óc.
Trong vài giây nào đó lời ông cứ vang đi vọng lại bên tai Lục Vũ Thanh; mọi suy nghĩ phản nghịch dâng lên cổ họng rồi lại bị y sống chết nuốt xuống: “Con cúp trước.”
Lục Vũ Thanh cất điện thoại, nhanh chân xuống lầu nhưng không vội đi chợ. Bây giờ trong đầu y chỉ có duy nhất một thứ, y muốn nhìn thấy Trác Hạo.
Lục Vũ Thanh không cầu xin sự công nhận của ba, nhưng ngay cả khiến ba không chê trách y cũng không làm được.
Trong tiệm kim khí, mèo con nằm trên đầu tủ lim dim, Trác Hạo vừa thay áo khoác định ra ngoài. Vừa thấy Lục Vũ Thanh, anh nói: “Giờ tôi phải lên thành phố có chút việc, về tôi nói sau.”
Lục Vũ Thanh không động đậy, Trác Hạo nghi ngờ quay đầu lại, mặt mày Lục Vũ Thanh ủ ê buồn bã: “Tiểu Lục? Làm sao vậy?”
Lục Vũ nhếch nhếch môi miễn cưỡng cười. Trác Hạo đang vội, bây giờ không phải lúc để an ủi mình: “Không sao đâu, anh đi đi, cần em đi với anh không?”
Trác Hạo nhìn Lục Vũ Thanh từ đầu tới chân, đúng là anh đang gấp thật: “Thôi đừng, không phải cậu nói phải làm sủi cảo à? Ngồi trong tiệm tôi làm đi, tôi về rồi ăn cơm.”
Anh tiện tay vỗ vỗ vai Lục Vũ Thanh: “Gói nhiều đó, chờ tôi về.” sau đó sang đối diện lấy xe.
Bả vai Lục Vũ Thanh vẫn cảm nhận thật rõ ràng sức nặng Trác Hạo vỗ lên vai mình. Có nhiều người biết y thấy thế nào nhưng vẫn vờ như không thấy, giống như ba y, giống như Lương Ngân. Nhưng Trác Hạo thì không, trái tim anh ấm.
Trác Hạo nổ máy, liếc qua cửa kính xe nhìn vào tiệm một cái. Lục Vũ Thanh đang ở trước tiệm chơi với mèo, chắc tạm thời thằng nhóc này không vấn đề gì. Chỉ là bây giờ lòng anh nặng trĩu, mới vừa rồi anh nhận được một cuộc điện thoại thông báo -` +đến nhận xác.
Trác Quốc Hữu chết, ông ta chết bất đắc kỳ tử sau khi uống rượu trong nhà trọ phải được hai, ba ngày rồi, bên cạnh còn có một đứa bé.
“Trác Hạo, Trác Phàm là em trai anh phải không? Quan hệ giữa anh và Trác Hữu Quốc là gì?”
Nghe tin người chết, người Trác Hạo đơ ra như gỗ: “Chú tôi… chết?”
Nghe qua điện thoại không rõ ràng, Trác Hạo đành lái xe lên thành phố xem tình hình.
Quy trình nhận thi thể không quá phức tạp, chứng minh thân phận xong xuôi, vị cảnh sát mặc thường phục mới nhắc đến Trác Phàm với Trác Hạo.
“Trước đó chúng tôi có liên lạc với một vài thân thích nhưng không ai muốn giải quyết chuyện này.”
Trác Hữu Quốc lêu lổng vô công rỗi nghề, không qua lại với bà con thân thích nhiều, người ta không muốn ôm chuyện vào người cũng là đương nhiên.
Cảnh sát nói tiếp: “Sau đó Trác Phàm nói mình có một người anh, cho nên chúng tôi liên lạc với anh và mẹ của cậu bé. Nhưng hiện tại mẹ cậu bé đang ở Thai Châu, muốn đến đây cũng phải vài ngày nữa. Tạm thời anh hỗ trợ trông nom cậu bé mấy ngày.”
*Ở Chiết Giang, Trung Quốc.Dù Trác Hữu Quốc có thế nào đi nữa, một người khi đã chết thì tiếng xấu cũng theo gió mà tan mất.
Trác Hạo cảm ơn vị cảnh sát, sau đó ra ngoài tìm Trác Phàm.
Trác Phàm đang ngồi một mình trên băng ghế, cậu bé mặc bộ quần áo lần trước đến bệnh viện. Thời tiết bây giờ ăn mặc mỏng tang như thế không tránh được miếng gió nào, tay cậu bé rét lạnh đến độ tím bầm cứng ngắc.
“Trác Phàm.”
Nghe được giọng Trác Hạo, cậu bé cuống quít ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh.
Giây phút ấy anh nghĩ đến rất nhiều thứ, anh nghĩ đến cha mẹ đã qua đời của mình, nhớ bà nội đã lìa khỏi thế, lẫn cả bản thân anh trước kia.
Cha mẹ còn sống dù có khốn nạn hèn mạt nhưng vẫn còn chốn gối lưng tựa đầu. Nay điểm tựa không còn nữa, thế chẳng khác nào bầu trời này sập xuống.
Anh ngoắc tay gọi Trác Phàm: “Đi thôi.”
Trác Phàm chần chừ một lúc, cậu bé sợ làm phiền Trác Hạo. Nhưng em đã chẳng còn ai để phiền nữa rồi, Trác Hạo là người duy nhất chịu tới đồn công an.
Cậu bé chậm chạp đến bên cạnh anh, cất tiếng nói bé xíu đến đáng thương hệt như ngày ở bệnh viện ấy: “Anh…”
Trác Hạo cởi áo khoác xuống, đắp lên đầu Trác Phàm: “Mặc vào.”
Trong áo khoác vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể Trác Hạo. Giữa ngày đông chí rét mướt thấu xương ấy, lần đầu tiên Trác Phàm cảm nhận được hơi ấm.
Chuyện chết chóc vốn không nên để một đứa trẻ biết quá nhiều. Nhưng Trác Phàm đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, đã hiểu được thế nào là cái chết.
“Bây giờ không đem chôn được, ba em phải đưa đi thiêu, tro cốt sẽ gửi về quê.” Trác Hạo dẫn Trác Phàm lên xe, tiện đà nhìn xem bầu trời hôm nay thế nào, “Hôm nay chưa thiêu được.”
Vì mùa đông đã đến rồi, nhiều người không trụ nổi qua cái lạnh, ngay cả chết cũng phải chờ tới lượt thiêu cốt.
Hai người quanh co trong lò thiêu hồi lâu, hẹn xong ngày thiêu Trác Hạo mới lái xe chở Trác Phàm về.
Trong tiệm, Lục Vũ Thanh đang ngồi gói sủi cảo, lần lượt từng chiếc bánh được gói kỹ càng cẩn thận xếp trong mâm. Nhìn thành quả lao động của mình, y mới thấy hơi bình tĩnh lại.
Chiếc xe hấp dẫn sự chú ý của Lục Vũ Thanh, y ra ngoài xem thì thấy Trác Hạo vừa đỗ xe phía đối diện, ngồi bên cạnh ghế lái là một đứa trẻ nhìn rất quen mắt.
“Anh Hạo?” Lục Vũ Thanh cầm mâm lên, như đang hỏi Trác Hạo đứa bé này là ai.
Trác Hạo vào tiệm tìm cái áo khoác mặc vào, sau đó quay sang giới thiệu: “Quên rồi hả? Lần trước gặp trong bệnh viện đấy, em trai tôi, Trác Phàm.”
Anh quay đầu nhìn Trác Phàm bảo sao làm vậy, cậu bé nhét kín tay vào túi áo, chỉ đứng ngoài cửa chứ không dám đi vào.
“Vào đây.” Trác Hạo nói, “Lục Vũ Thanh, ông chủ siêu thị kế bên. Em cứ gọi là anh Tiểu Lục là được.”
Trác Phàm còn nhớ Lục Vũ Thanh: “Anh Tiểu Lục…”
Lục Vũ Thanh gật đầu, Trác Phàm còn gầy hơn cả hồi ở bệnh viện. Thấy cậu bé, y không khỏi nhớ đến Trác Hữu Quốc, kéo Trác Hạo nhỏ giọng hỏi: “Chỉ có mình cậu bé…”
“Chút nữa nói với cậu sau.” Trác Hạo nháy mắt với y, “Trác Phàm chưa ăn cơm nữa, đi nấu sủi cảo lẹ lẹ.”
Tiệm đã bắt đầu nhóm lửa, mèo con quây cạnh lò sưởi ấm. Trác Hạo mở ti vi lên, nhét điều khiển vào tay Trác Phàm: “Nhóc muốn coi gì thì bật mà coi.”
Thấy Lục Vũ Thanh đang nấu nồi nước sôi, anh tiện tay rót cho Trác Phàm ly nước ấm: “Ngồi đó chờ một chút, lát nữa là ăn được rồi.”
Anh không ở khư khư cạnh Trác Phàm, hai anh em cũng không thân thiết đến thế, sợ có mình bên cạnh Trác Phàm lại thấy không được tự nhiên.
Chỗ nấu nướng bên cạnh cửa sổ, Trác Hạo tới chỗ Lục Vũ Thanh, nhìn thấy đống sủi cảo trên khay nói nhỏ: “Nói gói nhiều thế thôi mà sao gói cả đống thế này.”
Lúc chạy lên đồn rất gấp gáp, bây giờ anh mới có thời gian khuyên giải Lục Vũ Thanh rầu rĩ không vui.
Bây giờ y đã thoải mái hơn nhiều: “Để trong tủ đông có gói nhiều cũng không sao mà.”
Trác Hạo nhìn xuống bàn tay Lục Vũ Thanh, mu bàn tay vẫn còn dính lớp bột mì áo trên lớp vỏ, sờ lên lạnh buốt như băng. Anh xót: “Đáng ra tôi phải ở nhà gói với cậu.”
Lục Vũ Thanh nở nụ cười. Trác Hạo cũng giống mình vậy, anh chẳng quan tâm đàn ông nên làm gì hay không nên làm gì, chỉ là họ có làm hay không mà thôi, có cái gì mà phải phân cao thấp giàu nghèo.
“Ba em ấy đâu?” Lục Vũ Thanh hiểu ý hạ thấp giọng.
Nhắc đến Trác Hữu Quốc, biểu cảm trên mặt Trác Hạo trầm xuống: “Không còn.”
“Cái gì?” Nghe tin người chết, sự ngạc nhiên của Lục Vũ Thanh cũng là xuất phát từ phản xạ, “Mới đây vẫn còn…”