Phố Cũ

Chương 37

Lúc nhận được tin nhắn của Lục Vũ Thanh, Trác Hạo không hề ngạc nhiên, nội dung đại khái là y phải dẫn người nhà đi ăn cơm, buổi tối gặp lại.

Không cần ăn cơm chung với cha mẹ Lục Vũ Thanh, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh sẽ không vì chuyện thế này mà ác ý phỏng đoán suy nghĩ của y, bởi y sẽ không bao giờ tính toán vòng vo.

Tết nhất làm con phố náo nhiệt hơn bình thường, ngay cả thời mở quán cũng lâu hơn, Trác Hạo muốn ăn đồ làm sẵn cũng dễ. Chờ đến gần giờ cơm, anh đánh tiếng cho thằng nhóc Tiểu Vũ rồi ra quán cơm nhỏ ngay chợ mua một phần.

Giờ chiều này chỉ còn cơm hộp, cả một hàng dài người xếp hàng chờ tới lượt. Trác Hạo đi trả tiền, đứng theo hàng dài phía sau, lúc sắp tới lượt, anh chợt nghe thấy sau lưng có mấy người tụm năm tụm ba lại với nhau.

“Sư phụ Trần này, không sợ lây bệnh à. Tới hồi không có ai tới quán cậu ăn cơm nữa đâu.”

“Mai mốt tôi cũng chả tới nữa đâu đấy.”

Sư phụ Trần là ông chủ của quán cơm nhỏ này, lớn hơn Trác Hạo vài tuổi, cũng là dân đi làm ở Nghĩa Ô về. Người trẻ tuổi nào thì cũng ghét mấy người đời trước liên thiên mồm mép: “Mấy ông mấy bà không ăn thì cũng đừng có mà cản trở người ta buôn bán.”

“Ôi, tốt bụng mà nó coi thành lòng lang dạ sói.” Ba bà bác bàn tán không ngơi miệng, “Đàn ông yêu đương với đàn ông, thế nào cũng mắc bệnh.”

Trác Hạo vốn đang mơ mơ màng màng, nghe vậy thì bừng tỉnh hiểu ra. Anh quay đầu lại: “Mấy người đang nói tôi?”

“Tụi tôi đây có nói đâu, là cậu thừa nhận đó thôi.”

Trác Hạo hiểu được vì sao gần đây cứ có mấy bà bác đi tới đi lui trước cửa tiệm, nhìn mình như nhìn khỉ. Thì ra là biết chuyện mình thích đàn ông.

Nhưng từ nhỏ Trác Hạo đã không quan tâm lời đồn đại đàm tiếu của người ta. Anh nhớ lại những ngày từ khi mình có ký ức, mấy đứa trẻ đồng trang lứa trong thôn cứ đuổi theo sau, nói cha anh là người ta nhặt về; sau khi cha mẹ anh qua đời người ta lại nói anh là thằng không cha không mẹ; bây giờ thì có người nói anh là đồ đồng tính luyến ái.

Trước đây còn dùng nắm đấm mà giải quyết được, nhưng mấy bà bác này không đánh cũng không thể chửi bới nói nặng, Trác Hạo chỉ đành đấu khẩu.

“Ai nói với mấy bác như vậy?” Trác Hạo thờ ơ hỏi. Anh cũng đoán được hơn nửa, không phải anh, cũng không phải Lục Vũ Thanh, trừ Triệu Viện la lối om sòm bữa trước thì còn ai vào đây? Nhưng anh lại không có bằng chứng.

Mấy bà bác này chắc cũng tôi truyền bà bà truyền tôi, rốt cuộc là từ ai ra mấy bà không nói được.

“Quan tâm ai làm gì, thế cậu nói xem có đúng không?”

Trác Hạo thấy đúng là nực cười. Nếu bây giờ anh thừa nhận thì sao, mấy người này còn trói anh lại ném ra khỏi cái huyện này chắc?

“Sao? Tôi nói phải thì mấy bác còn giới thiệu đối tượng cho tôi à?”

Mấy bà bác cũng chỉ là góp mặt xem trò vui, chủ yếu là muốn thấy Trác Hạo bình thường ngang ngược hung tợn biết mặt, nhưng vẻ dửng dưng này của anh làm các bà không trở tay kịp.

Tiệm cơm đột ngột yên tĩnh lại, ông chủ Trần muốn hòa hoãn bầu không khí ngột ngạt, gõ cái muôi sắt lớn vào khay thức ăn: “Người tiếp theo người tiếp theo, cơm nước quan trọng.”

Có mỗi cái việc vớ vẩn này mà ngày nào cũng sang nhìn anh làm trò cười cho thiện hạ, mấy bà bác này đúng là ăn no rỗi việc. Trác Hạo vừa định quay đi, Khâu Hà đã đi tới từ phía đối diện.

“Anh ơi…” Lúc cậu ta đến, mấy bà đang im lặng lại bắt đầu nháo nhào lên, như là chộp được cái đuôi của Trác Hạo vậy.

“Đấy đấy thấy chưa, lại tới rồi kìa.”

“Ban mày ban mặt mà tìm kiếm khắp đến đây cơ.”

Khâu Hà không biết mấy người kia nói gì mình, chỉ sợ Trác Hạo lại đuổi mình đi nên đi tới nắm lấy cổ tay anh.

Mấy bà bác càng hăng: “Đúng là không biết xấu hổ, rành rành trên đường mà còn đưa đưa đẩy đẩy.”

Trác Hạo nổi đóa: “Tôi làm cái gì? Không biết xấu hổ cướp ông già nhà mấy người hả?”

Rồi Khâu Hà nữa, chẳng phải đã nói đừng có vác mặt tới rồi à? Sớm không tới muộn không tới mà cứ hết lần này đến lần khác mò đến vào giờ này, nhìn cứ y hệt như có gì với nhau thật. Thì ra mấy thứ mấy bà bác này đồn đại truyền tai nhau không phải mình và Lục Vũ Thanh, mẹ bà nó chứ mình với Khâu Hà là cái quái gì.

“Cậu nhìn coi cậu nói cái gì vậy?”

Quái lạ, người truyền ba cái tin không đâu này rõ ràng là mấy bà, sao bây giờ còn quay đầu vặn ngược lại?

Trác Hạo cũng không để bụng chuyện bị người ta đàm tiếu sau lưng, nhưng anh rất phiền việc Khâu Hà xuất hiện ở đây, càng sốt ruột chuyện cha mẹ Lục Vũ Thanh không vừa lòng mình hơn cả.

Anh gạt phắt tay Khâu Hà ra: “Cậu lại có chuyện mẹ gì nữa?”

“Anh ơi… em…” Bị Trác Hạo hung dữ, Khâu Hà không dám hó hé gì.

Nhưng bây giờ Trác Hạo đã không nuốt nổi cái bộ dạng lạt mềm buộc chặt này của cậu ta nữa rồi: “Không việc gì thì cho tôi cút về ăn cơm cái.”

Ông chủ Trần rất tinh ý, vội vàng cầm một hộp cơm mới lên múc đồ ăn đưa cho Trác Hạo: “Ông chủ Trác này, Tết nhất đừng cáu gắt làm gì, mấy bà bác ai mà chẳng thích bon chen bàn tán mấy câu.”

Trác Hạo nhận hộp cơm, cảm ơn rồi đi về tiệm.

Khâu Hà cứ bám theo sau lưng anh như cao da chó, với khả năng biên chuyện tầm cỡ của mấy bà bác này, nếu Lục Vũ Thanh mà nghe thấy thật có tám trăm cái miệng cũng không giải thích cho đủ.

Vừa tới tiệm, Trác Hạo đã chắn trước tủ kiếng, không cho Khâu Hà bước vào trong: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái mẹ gì? Muốn dựa dẫm tôi?”

Khâu Hà đúng thật muốn dựa dẫm Trác Hạo, nhưng cậu ta không biết phải lay chuyển anh thế nào, dù gì bên cạnh anh cũng có người khác.

Nhìn vẻ hậm hực không chịu nói năng gì của Khâu Hà, Trác Hạo phát cáu: “Mắc quái gì cậu về đây lại tìm tôi?”

Khâu Hà muốn yên ổn, sợ hãi cảnh bị lừa gạt nên nhớ lại trước kia Trác Hạo đối xử thật tâm moi tim móc phổi ra với mình bao nhiêu, tại sao bây giờ lại dành nó cho người khác chứ?

“Anh ơi… anh không thương em nữa sao?”

“Cậu hỏi cái thứ nhảm nhí gì vậy?” Trác Hạo đúng là dở khóc dở cười, chẳng lẽ Khâu Hà cho là mình giận cậu ta nên mới ở bên Lục Vũ Thanh?

Khâu Hà siết chặt tay, gom hết can đảm: “Nhưng trước đây anh thích em mà.”

“Tôi cũng có phải chó đâu, sao lại quay đầu ăn cứt.” Trác Hạo nói chuyện không nể mặt gì ai, nếu không phải trong đầu còn sót lại chút lý trí, anh đã động tay tiễn Khâu Hà ra ngoài.

Mặt Khâu Hà lúc xanh mét lúc trắng bệch, cậu ta đã hạ mình trước mặt anh lắm rồi, giờ có bể nát ra cũng thấy không việc gì: “Người kia không giống người sẽ chịu chung sống với anh đâu, gia cảnh cũng không tệ nhỉ, sao mà chui trong cái ổ đó ở mãi với anh trong cái huyện bé tí này được?”

“Cậu nhìn cũng đâu giống người bắt cá hai tay, lấy tư cách gì đánh giá em ấy?”

Người ngoài biết cái rắm chó gì, bây giờ trong mắt Trác Hạo Lục Vũ Thanh là tiên trên trời. Đừng tưởng bình thường lượn qua lượn lại diễu võ dương oai trước mặt anh, thử nói một câu động đến Lục Vũ Thanh xem, anh sẽ không ngại ngần giở thói bao che.

“Trác Hạo.” Hai người nói được một nửa, dì Ngô bước vào, nhìn hộp cơm trong tay anh, “Chưa ăn cơm nữa à? Cơm nước xong qua đây giúp cô cái, ông chồng cô đang ngồi xe lăn mà ba cái đinh ốc lại bung ra nữa rồi. Cô muốn sơn lại cái cửa sắt ngoài nhà đó con qua coi giúp cô.”

Trác Hạo chỉ chực chờ tìm cách thoát khỏi Khâu Hà, đặt hộp cơm xuống: “Để giờ qua luôn.”

“Không phiền giờ con cơm nước chứ?” Dì Ngô ai một tiếng, “Không gấp đâu.”

Khâu Hà bị ngó lơ không chịu đi, mất mát đứng đờ ra trong tiệm Trác Hạo.

Bạn già của dì Ngô đi đứng khó khăn, mấy năm rồi vẫn ngồi xe lăn. Hai ông bà chỉ có một đứa con gái đã gả xa đi Thượng Hải, bình thường có chuyện gì dì Ngô cũng đến tìm Trác Hạo giúp đỡ.

Trác Hạo sửa xe lăn xong, bạn già dì Ngô tiểu ra giường, anh lại thay ga giường chăn gối một lượt.

Dì Ngô rất ngượng ngùng: “Còn để con làm mấy việc này nữa, phiền phức rồi. Ở đây ăn bát cơm rồi về.”

Trác Hạo phẩy tay, xách thùng sơn ra cửa: “Để con ra sơn cái cửa trước.”

Chỗ gỉ sét bắt đầu bong tróc ra, Trác Hạo sơn xong dì Ngô bưng một ly nước ấm ra: “Chưa rót cho con ly nước nữa.”

“Xui ớn, sao ở đây cũng thấy nữa vậy.”

Oan gia ngõ hẹp là đây chứ còn gì nữa, mấy bà bác vừa chạm mặt chỗ quán cơm giờ lại xuất hiện, Trác Hạo không quay đầu cũng nghe thấy giọng mấy bà.

Một người nói với dì Ngô: “Ai cũng dám rước về nhà, bệnh hoạn!”

Dì Ngô cau mày: “Này này, mấy cô thật là! Nói chuyện thôi sao mà cay nghiệt thế không biết, bình thường mấy cô đến nhờ Trác Hạo làm này làm kia có phải cái miệng này không.”

“Nói thật thôi chứ làm sao? Mà tôi mua đồ trong tiệm cũng trả tiền đàng hoàng chứ có phải ăn quỵt ăn thiếu đâu.” Bà liếc mắt, đi lên lầu.

Dì Ngô thấy người ta bỏ đi, xoa xoa tay định an ủi Trác Hạo: “Trác Hạo này, con đừng nghe mấy bà ấy nói linh tinh. Mồm miệng mấy bà ấy không khi nào ở yên được, chuyện gì nhà ai cũng phải nói vào hai ba câu, lúc mấy bà ấy nhờ con.”

Huyện phía đông này chỉ có một tiệm kim khí của Trác Hạo, đúng thật mấy bà mua đồ luôn trả tiền, như từ trước đến giờ chưa từng cho anh một đồng tiền sửa chữa.

Trác Hạo bật cười: “Cô cũng nghe nói à?” Thì ra anh là người cuối cùng biết vụ này.

Dì Ngô thở dài: “Ai, con đừng để trong lòng.”

“Con không để bụng.” Trác Hạo thuận miệng đáp.

Không phải tất cả người trên thế giới này đều mồm miệng bép xép như mấy người kia. Trác Hạo không sống vì các bà, cũng không cần phải chứng minh bất cứ điều gì.

Chờ Trác Hạo xong xuôi cũng đã gần tối trời, dì Ngô kín đáo mà kiên quyết dúi cho anh hai cái bánh bao thịt.

Lục Vũ Thanh ăn cơm tối xong mới về, từ xa đã thấy cửa tiệm Trác Hạo mở toang, thế nhưng đèn đóm rất yếu ớt, Tiểu Vũ bán đồ khô kế bên thấy y như thấy được cứu tinh: “Anh Tiểu Lục, anh về thì tốt quá, chú Hạo Tử đi sửa đồ cho người ta rồi, nhà em đang định dọn quầy.”

Lục Vũ Thanh sờ sờ đầu mình: “Cảm ơn.”

Một mình vào tiệm, “người bạn” của Trác Hạo đang đứng trước ti vi, ti vi không mở, bếp than cũng tắt, hai con mèo nhỏ rúc vào một chỗ với nhau sưởi ấm.

Khâu Hà cảm giác có người đến, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Lục Vũ Thanh.

Hai người đối diện nhau một hồi, Lục Vũ Thanh đi vào tiệm: “Chờ anh Hạo đó à?”

Mùi thuốc súng tràn ra đầy bất ngờ, nháy mắt nhìn thấy Khâu Hà, cả trăm thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng Lục Vũ Thanh, có giận dữ, cũng có cả ganh đua so đo.

Y tin rằng Trác Hạo cũng thấy tức giận trước sự xuất hiện của người này.

Khâu Hà nghiến chặt hàm, nhớ trước đây Trác Hạo có nói đụng đến Lục Vũ Thanh sẽ động tay động chân, cậu ta thoáng chút do dự.

“Anh có chuyện gì?” Lục Vũ Thanh thấy Khâu Hà không nói gì, hỏi.

Lục Vũ Thanh rất có quyền hành trong cái tiệm này, Tiểu Vũ hàng xóm xem y như chủ tiệm, mèo mẹ mèo con thấy y rốt cuộc cũng chịu nhảy khỏi ổ phóng tới. Lục Vũ Thanh đến gần Khâu Hà, ngồi vào vị trí thường ngày của Trác Hạo: “Lần trước chúng ta gặp qua một lần tôi còn chưa biết tên anh. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Lục, tên Lục Vũ Thanh, xưng hô với anh thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment