Phố Cũ

Chương 57

Quán bar bị đập phá rất tệ, mấy ngày liền lượng khách giảm mạnh. Cao Xuyên bị thương phải nằm viện, trong những ngày Tết, bệnh viện trở nên vắng vẻ, cậu ta một mình buồn chán nên đi ra vườn sau của bệnh viện để tắm nắng, hút một điếu thuốc và nhắm mắt lại.

Nhìn quanh, cũng có không ít bệnh nhân ra ngoài hít thở không khí, nhưng họ đều có gia đình và bạn bè vây quanh, cười nói vui vẻ, còn mình thì lại cô đơn.

Cậu đã thử gọi điện cho Tôn Kỳ, nhưng chỉ nhận được tín hiệu bận, nghĩ rằng Tôn Kỳ sẽ gọi lại khi thấy cuộc gọi nhỡ, nhưng vẫn không thấy đâu.

Thế là cậu liền gọi điện cho mẹ, bà vẫn đang tận hưởng cuộc sống tiêu dao tự tại, nghe tin cậu  bị thương thì cũng không quá lo lắng, chỉ nói là sẽ lập tức về ngay.

Cao Xuyên vui mừng, tự chọn món ăn, yêu cầu mẹ đích thân xuống bếp nấu ăn cho mình. Mẹ cậu ta đồng ý, khẩu âm phương Bắc pha chút cưng chiều: "được rồi, được rồi. Con trai bị thương thì phải tẩm bổ chứ sao."

Khi trời bắt đầu có gió, cậu ta thấy những người trong vườn được gia đình dìu đỡ rời đi, cho đến khi khu vườn yên tĩnh, cậu ta mới đứng dậy, phủi quần, đi vào phòng bệnh.

Hành lang vắng vẻ, có người gọi y tá để khám bệnh cho người thân, còn Cao Xuyên thì tránh camera lén lút châm một điếu thuốc.

Đẩy cửa vào, cậu ta thấy một người nằm trên giường, quay lưng lại. Cậu ta lùi bước nhìn lại số phòng, không nhầm, rồi lại đi vào. Cậu ta vòng qua giường đến trước mặt người đó, có chút thất vọng hỏi, "Sao lại là cô?"

Cô gái cười, ngồi dậy trên giường, đôi chân dài bắt chéo: "Sao lại không thể là em? Anh đang mong ai?"

Cô gái nhích lại gần cậu ta, gật đầu: "Đang mong bạn gái cũ sal?" Cô ta thở dài: "Cứ thế mà bỏ rơi em, em đúng là đồ thay thế rẻ tiền!"

Cao Xuyên ngồi xuống cái ghế gần đó: "Biết tôi có bạn gái còn tới quấy rầy, tìm chết phải không?"

Cô gái ngồi xuống mép giường: "Em chán thôi, ghé qua quán bar thấy có chuyện, nghe nói anh nhập viện nên tới xem sao."

Cả cô ta cũng biết, Cao Xuyên "hừ" một tiếng, "Ở đâu mát mẻ thì đi đi, ở đây dễ bị hiểu lầm."

Cô gái cười nhạo, "Ồ, thật sự muốn kết thúc với em à!"

Cao Xuyên ngồi yên không nói lời nào. Cô gái lại hỏi: "Nghe nói anh cô đơn quạnh quẽ nên mới lại đây bầu bạn với anh, bạn gái chẳng quan tâm gì." Thấy cậu ta mặt không biểu cảm, bèn cười: "Anh thật là thiếu kiên nhẫn, em đi ngay đây!"

Cô ta đứng lên, chỉnh trang lại quần áo, vứt kẹo cao su vào thùng rác rồi nói: "Em đi đây anh bạn!"

Bước chân có chút do dự, ngón tay Cao Xuyên động đậy nhưng không giữ cô ta lại.

Cô gái tiến lại gần, cầm điện thoại của cậu ta lên, dùng ngón tay cậu ta mở khóa màn hình, đổi số điện thoại cũ của mình, cười nói, "Đến đây chỉ để báo anh biết em đổi số."

Nói xong, cô ta cúi người định hôn, Cao Xuyên không hiểu tại sao lại lùi lại.

Cô gái vỗ nhẹ vào mặt cậu ta: "Ôi chao, còn giữ mình ghê."

Cao Xuyên nắm chặt tay cô ta, gằn giọng: "Đừng có đùa giỡn."

Bàn tay cô ta mềm mại, xúc cảm này cậu ta vẫn còn nhớ rõ, nghĩ lại thật thấy nực cười.

*****

Lưu Diễm ngủ mê mệt mấy ngày, những ngày này không suôn sẻ, đi đường cũng vấp, nấu nướng bị bỏng, cầm tô canh không nổi, nấu ăn tẻ nhạt vô vị

Tâm trạng cô ngày càng mơ màng, lúc này đang cầm tay Lưu Nhất, không hiểu sao lại bị nhân viên bán hàng ngăn cản đường đi.

Sắc mặt Lưu Diễm cứng đờ, nhìn đối phương lải nhải nước miếng bay tứ tung, không hiểu đối phương nói gì, bên tai tiếng gầm rú không ngừng, cô giơ tay bịt tai, lạnh lùng nói, "Không phải tôi đẩy."

Cô quay người định đi nhưng nhân viên bán hàng gọi người chặn lại. Bà lão đi ngang qua chậc lưỡi, "Vừa rồi chỉ có cô ở đây, không phải cô đẩy thì ai? Đống nước ngọt bày đẹp thế giờ rơi vỡ hết, người ta cũng phải làm công, cô bồi thường à?"

Lưu Diễm liếc nhìn bà lão xen vào chuyện của người khác, cảm giác căm ghét cùng lạnh lùng, nhàn nhạt nói, "Thật sự không phải tôi đẩy."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Người xem tụ tập ngày càng đông, nhân viên bán hàng lại càng đắc ý, "Cô nhìn người ta làm gì, bố mẹ không dạy cô lễ phép à? Chuyện này cô nói không tính, bà lão này làm chứng," bà lão gật đầu xác nhận, nhân viên nói tiếp, "Cô phải trả tiền hoặc tôi gọi giám đốc."

Lưu Diễm không muốn đôi co với cô ta, bèn nói, "Gọi giám đốc đi."

Nhân viên tự tin cầm bộ đàm gọi đi, một lúc sau, giọng nói âm dương quái khí, "Giám đốc tạm thời không có ở đây."

Lưu Diễm nói, "Vậy cô cho người kiểm tra camera đi."

Nhân viên lõi đời lắc đầu, "Chúng tôi không có quyền, phải chờ giám đốc."

"Khi nào giám đốc quay về?"

Có người khác lắm miệng chen vào, "Chỉ có mấy chục đồng mà làm khó coi như vậy, trả tiền là xong rồi."

Lại có người khác nói, "Ra đường không có người lớn đi kèm, đúng là vô giáo dục."

Bao người thích chỉ trỏ, những lời đó bình thường Lưu Diễm không thèm để ý giờ lại thấy khó chịu, cô cúi nhìn Lưu Nhất đang lau nước mắt, không nói một lời chỉ mím môi, ngoan ngoãn đến mức không giống trẻ con.

Âm thanh càng lúc ồn ào, Lưu Diễm giương khoé môi cười lạnh, cô bình thường vốn đã quật cường, giờ càng thêm cứng cỏi.

"Đợi giám đốc về," cô nhìn bà lão, "Bà làm chứng, chúng ta cùng đợi."

Bà lão chột dạ, ngập ngừng, miệng trễ xuống, trên tay ôm giỏ tre, chỉ có túi trứng gà bảy nghìn trong đó.

Người xem náo nhiệt không chịu rời đi, Lưu Diễm nói, "Phòng nghỉ ở đâu, dẫn chúng tôi đến."

Nhân viên bán hàng khẽ chép miệng, thật ra trong lòng cô ta cũng không chắc chắn, nếu không phải vì bà lão kia la hét thì cô ta cũng không đến. Thế là bây giờ cô ta lại phải làm thêm giờ ngoài ý muốn.

Nhân viên bán hàng khó xử nói, "Phòng nghỉ không cho người ngoài vào, chỉ có thể đợi ở đây."

Nhưng cô ta không ngờ khách hàng lại kiên nhẫn như vậy, Lưu Diễm nói, "Tôi sẽ đợi giám đốc của các người về."

Người tụ tập rời đi từng nhóm, bà lão vội nói, "Tôi phải đi rồi, cháu tôi còn đợi tôi nấu cơm tối." Nhân viên bán hàng cười, "Bà ơi, bà không thể đi, bà phải làm chứng."

Bà lão căn bản không nghe khuyên bảo, một đường lôi lôi kéo kéo, bởi vì đám đông chen chúc, một lúc sau, cả giá đồ uống khác cũng đổ sụp.

Vốn không phải chuyện lớn, nhưng khách hàng già trẻ đều không chịu nhượng bộ, nhân viên bán hàng chỉ còn cách báo cáo. Giám đốc nhận hàng xong về sớm, lúc này siêu thị đông nghẹt, khu vực đồ uống không còn yên tĩnh, ai cũng tò mò ngó vào.

Giám đốc chen qua đám đông, nhìn tình cảnh này thấy không ổn, mặt đen lại nhìn nhân viên bán hàng, rồi lịch sự mời Lưu Diễm và bà lão vào phòng nghỉ. Lưu Diễm bế Lưu Nhất lên, khẽ nói với cậu bé, "chờ lát nữa chúng ta sẽ về nhà."

Lưu Nhất đáp, "Dạ."

Giám đốc và nhân viên bán hàng vào phòng điều khiển xem camera, từ 6 giờ 34 đến 6 giờ 35, xem lại hai lần, rõ ràng rành mạch. Giám đốc buông chuột, mặt đen thui hỏi, "Giải thích thế nào đây?"

Nhân viên lúng túng, "Làm sao em biết bà lão đó lại hùng hổ như vậy, thật đúng là người không thể nhìn bề ngoài."

"Cô gái nhỏ đó làm gì khiến cô ghét như vậy?"

"Con bé hỏi gì cũng không nói, cứ nhìn người ta từ trên xuống dưới, làm như ghê gớm lắm."

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Giám đốc chống nạnh, không tin nổi nói, "Cô còn lý lẽ nữa à? Người ta không làm mà cô cứ khăng khăng bảo người ta làm, người ta không nổi điên với cô là may rồi còn đòi tử tế, cô uống lộn thuốc à?"

"Không phải, là biểu cảm của nó!"

"Cô quản biểu cảm của người ta làm gì, biết đâu nhà người ta có chuyện gì."

Nghe vậy, nhân viên bán hàng lập tức im lặng.

Trải qua bao nhiêu chuyện, khi ra khỏi siêu thị đã gần 9 giờ, cố gắng chạy ra trạm xe buýt, chuyến cuối cùng vừa rời đi.

Lưu Diễm sợ Lưu Nhất mệt nên cõng cậu bé lên lưng, nhưng trên đường có tuyết đọng tan ra, phản chiếu ánh đèn thành phố, khiến cả hai suýt trượt ngã.   

Lưu Diễm sợ hãi tột độ. Nếu cô ngã thì không sao, nhưng nếu Lưu Nhất bị thương thì hậu quả thật khó lường.

Cô tự trách, nhưng ý chí suy sụp lâu ngày như năng lượng tiêu cực, không nơi phát tiết.

Trước kia khi còn Lưu Chính, dù ông ta không có lập trường nhưng họ lại có chỗ dựa, không phải lo nghĩ về tương lai. Nhưng hiện tại, tình thân đứt đoạn, họ bơ vơ giữa thành phố không nơi nương tựa, không còn gì để dựa dẫm, mọi thứ trở nên bấp bênh.

Lưu Nhất lên tiếng phá tan không khí im lặng, giọng run run: "Chị ơi, sau này chúng ta phải làm thế nào đây?"

Những suy nghĩ mơ hồ, yếu đuối mà Lưu Diễm cố gắng trốn tránh mấy ngày qua dần tan biến. Giọng cô trở nên bình tĩnh, từng bước đi vững vàng, nước bắn tung tóe dưới chân.

Cô hỏi: "Em có chị, em tin chị không?"

Lưu Nhất trên lưng cô do dự gật đầu, một lúc sau mới nói: "Chị ơi."

Lưu Diễm đáp: "Ừ."

Lưu Nhất nói: "Em muốn mau lớn, em sẽ bảo vệ chị."

Mắt Lưu Diễm cay xè, tầm nhìn mờ đi. Cô chớp chớp mắt, cố kìm nén những giọt nước mắt chực trào.

Đêm nay tĩnh mịch biết bao.

Một con hẻm tối tăm.

Hai bóng người lặng lẽ.

Những bức tường loang lổ.

Những cành cây trơ trọi.

Dần dần, tiếng bước chân vang lên từ trong bóng tối, vọng lại trong hành lang.

Từ xa, Lưu Nhất nói: "Chị ơi, để em xuống."

Lưu Diễm không nói gì, từ từ cúi xuống. Lưu Nhất nhảy xuống khỏi lưng chị, chạy chậm về phía trước. Đèn cảm ứng sáng lên, Lưu Diễm xách túi đồ ăn chậm rãi bước theo.

Đột nhiên, Lưu Diễm nghe Lưu Nhất reo lên, "Anh!" Cậu bé nói, "Anh Chu Sâm, anh về rồi!" 

Bước chân Lưu Diễm vô thức nhanh hơn. Cô thấy Chu Sâm đứng trong bóng tối, cúi người xuống, cười ấm áp, nhẹ nhàng nói với Lưu Nhất: "Anh về rồi."

Lưu Nhất dang rộng vòng tay, được Chu Sâm dễ dàng ôm vào lòng. Chu Sâm hỏi: "Nhớ anh không?"

Lưu Nhất gật đầu lia lịa: "Em nhớ anh muốn chết!"

Một chú chó con ngóc đầu lên từ góc nhà. Lưu Nhất phấn khích chỉ tay, tò mò hỏi: "Anh ơi, đây là chú chó của anh hả?"

Chu Sâm đáp "Ừ", rồi nhìn về phía Lưu Diễm.

Lưu Diễm bĩu môi, không hiểu sao cảm thấy tủi thân, cúi đầu, nước mắt tuôn rơi không tiếng động.

Mấy ngày qua cố gắng kìm nén, giờ đây mọi cảm xúc vỡ òa.
Bình Luận (0)
Comment