Phố Cũ

Chương 68

Cát Nghị không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này ngoài sự kinh ngạc.

Cậu ta khóa cửa phòng, tắt trò chơi, mở công cụ tìm kiếm, tìm mọi thông tin liên quan đến việc mang thai và chi phí phá thai.

Nhưng những gì hiện ra trên màn hình lại là những tin tức đáng sợ khác, có những người phụ nữ vì phá thai mà bị băng huyết không thể mang thai được nữa, thậm chí có người còn chết trên bàn mổ.

Mặc dù đây chỉ là số ít, nhưng nó vẫn khiến cậu ta toát mồ hôi lạnh.

Cậu ta thành thạo tạo một tài liệu word mới, mở một file văn bản mới, sao chép thông tin hữu ích tìm được vào file văn bản, rồi đưa vào word.

Cửa phòng bị gõ nhiều lần, mẹ cậu ta gọi ra ăn cơm.

Cát Nghị ở nhà có vẻ ngoan ngoãn, cậu ta đáp lại, xóa hết lịch sử tìm kiếm, ẩn file word và file văn bản đã tạo đi, rồi mới ra phòng ăn.

Mẹ Cát đã mất kiên nhẫn, hỏi cậu ta, "Làm gì trong phòng mà lề mề thế?"

Cát Nghị kéo ghế ngồi xuống: "Ngoài học ra thì còn làm gì nữa?"

Mẹ Cát cười khẩy, "Con học hành chăm chỉ thế à? Lừa ma à? Mẹ vừa nãy ở trong phòng bếp hình như nghe thấy hai từ "mang thai", ai mang thai, mang thai cái gì? Còn đóng cửa phòng lại nữa?"

Cát Nghị nhận đũa và bát cơm mẹ đưa, thản nhiên nói, "Không phải chính sách đã nới lỏng rồi sao, mẹ của một bạn học con 43 tuổi lại mang thai."

Mẹ Cát lắc đầu, "Thôi đi, lớn tuổi như vậy rồi, sau này con lớn lên cũng không chăm sóc được."

"Con cũng nói như vậy," cậu ta nhìn mẹ mình, "Mẹ mà sinh đứa thứ hai thì con lại phải nuôi như nuôi con trai."

Mẹ Cát ăn một miếng cơm, lại nói, "Ở trường con thế nào đừng tưởng mẹ không biết, học cấp ba mà mẹ không biết bị gọi lên trường bao nhiêu lần rồi," bà cảnh cáo, "Con ăn chơi đàn đúm gì cũng được, chỉ có một điều, không được để xảy ra chuyện có con đấy, biết chưa?"

Cát Nghị mím môi gật đầu, đũa đảo qua đảo lại trên đĩa cá kho.

Mẹ Cát gắp cho cậu ta một miếng thịt cá ở đuôi cá, ngừng một lát rồi nói, "Con là con trai của mẹ, đường đi của con mẹ sẽ sắp xếp cho con, con không giống những người không ra gì kia."

Cát Nghị theo lệ gật đầu.

Mẹ Cát tiếp tục nói, "Ông ngoại con ở chính quyền thành phố bây giờ đã làm đến cấp bộ rồi, sau này con kết hôn mẹ nhất định sẽ sắp xếp cho con, con gái nhà gia thế tốt tính cách thường đơn giản, gia giáo cũng tốt, sau này còn có thể giúp con mở đường, một công đôi việc." Bà chợt nhớ ra điều gì, cười nói, "Con bé đến nhà mình chúc Tết năm ngoái con không phải chơi với nó rất tốt sao, nghe nói hai đứa gần đây hay đi cùng nhau, con thích người ta rồi à?"

Cát Nghị nhíu mày, "Thích với không thích gì, con thích nhiều người lắm."

"Mẹ nói thật đấy, nhà con bé đó bình thường lắm."

Cát Nghị cười trừ, "Mẹ, ăn cơm thôi, mẹ nói những lời này bao nhiêu lần rồi, con đều nhớ trong đầu, mẹ yên tâm, con trai mẹ ngoan ngoãn như vậy sẽ không làm mẹ thất vọng đâu."

Mẹ Cát cười lớn, nhìn con trai với ánh mắt cưng chiều, "Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa."

******

Lưu Diễm ngẩn ngơ nhìn khung cảnh đường phố đổ nát lùi dần qua cửa sổ xe, con đường này dần trở nên quen thuộc. Lên cầu vượt, dòng xe bên dưới như cát chảy, đèn đường cúi mình trên những cành cây, ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trên mặt kính lấp lánh.

Tài xế lấy ra một điếu thuốc, hỏi, "Cô bé, chiếc xe phía trước có quan hệ gì với cô à?"

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Lưu Diễm lắc đầu, lạnh nhạt nói, "Xe không liên quan gì đến tôi."

Tài xế gật đầu, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cầm vô lăng, "Vậy thì là người trên xe rồi?"

Tài xế chú ý đến vẻ mặt bình thản của cô gái, sau một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nói, "Anh ấy bỏ quên đồ."

Tài xế vội vàng hỏi, "Bỏ quên cái gì?"

Có thể là gì, Chu Sâm, bỏ quên người rồi.

Anh ấy bỏ quên cô rồi.

Lưu Diễm liếc nhìn tài xế, sự tò mò thái quá này khiến cô khó chịu, cô không nói nữa.

Xuống cầu vượt, xe chạy vào khu Phổ Ninh, Lưu Diễm cắn ngón tay cái, cố gắng nghĩ theo hướng tích cực, cô hy vọng cậu đơn giản chỉ là ra ngoài chơi một chút.

Đi tiếp nữa là Trường Than, Trường Than quy mô lớn, có nhiều lối vào khác nhau.

Nhưng, chiếc taxi phía trước lại đi lệch hướng khỏi quán bar, hướng đến một câu lạc bộ cao cấp.

Khu vực câu lạc bộ có những căn biệt thự, bên ngoài biệt thự là những bãi cỏ cùng khu vườn phức tạp và tinh xảo, khu vườn rộng lớn đến mức bao gồm cả một dòng sông riêng biệt.

Vì vậy, nó lại càng trở nên kín đáo hơn.

Lưu Diễm bảo tài xế đừng đi tiếp nữa, cô đưa tiền rồi xuống xe, bác tài hỏi có cần đợi cô đưa đồ xong không.

Lưu Diễm lắc đầu, tài xế đành mất mát quay đầu xe rời đi.

Trời lác đác mưa nhỏ, Lưu Diễm đứng ngây người tại chỗ, cô nhìn thấy Chu Sâm ở phía đối diện đường bước xuống từ taxi, đưa cho tài xế ba mươi tệ tiền taxi, rồi dưới ánh đèn đường bất chợt sáng lên, cậu đi dọc theo mái hiên của các cửa hàng về phía câu lạc bộ.

Cô vội vàng băng qua đèn đỏ khi cậu sắp rẽ, xung quanh còi xe inh ỏi, cô bị mắc kẹt tại chỗ, lại giằng co một lúc, cô vừa sợ hãi vừa dũng cảm tiến về phía cậu.

Bước chân vội vã, bùn bắn lên làm ướt gấu quần.

Cô nhìn thấy Chu Sâm đã đi đến cửa câu lạc bộ, bấm chuông cửa.

Chờ một chút, cánh cổng tự động mở ra từ hai bên, người phụ nữ đang ngắm mưa trong khu vườn nhỏ nhắn bước ra, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu, cố gắng che cho cả hai người.

Lưu Diễm dừng lại, cô đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, cô lại nhìn thấy trong màn mưa, Chu Sâm tự nhiên nhận lấy cán ô, cậu cao nên ô nghiêng về phía người phụ nữ, Lưu Diễm vừa hay nhìn thấy người phụ nữ đó.

Quyến rũ, xinh đẹp, trưởng thành, còn mang theo khí chất uy quyền.

Người phụ nữ nhẹ nhàng trò chuyện, một tay thân mật khoác vào khuỷu tay Chu Sâm rất tự nhiên, chị ta còn nhón chân hôn nhẹ lên má Chu Sâm.  Edit: FB Frenalis

Chu Sâm bình thản đón nhận nụ hôn đó, rồi đi tiếp, biến mất khỏi tầm mắt Lưu Diễm.

Trước các cửa hàng bên ngoài Trường Than có không ít các bà trung niên đứng cầm biển quảng cáo, thấy cô gái trước mặt đứng một lúc thì tiến lại gần quảng cáo, bà ta kéo tay cô, "Cô bé có muốn vào ăn gì không? Cá nướng của chúng tôi vừa mới mổ, hương vị độc đáo, hiện đang giảm giá, hóa đơn trên một trăm giảm mười tệ, càng ăn nhiều càng giảm giá, vào đi, còn có thể đóng gói mang về và tránh mưa."

Lưu Diễm rút tay ra, ánh mắt vô hồn như người mất hồn, người ướt sũng dính đầy bùn đất, tóc thấm nước mưa dính vào má, cô cười nhạt, "Bác xem cháu một mình ăn hết được nhiều như vậy không?"

Bà ta nhiệt tình nói, "Có thể đóng gói mang về, cháu xem người cháu ướt hết rồi, tránh mưa một chút cũng tốt."

Lưu Diễm cảm ơn lòng tốt của bà ta, lúc này cô yếu ớt, môi tái nhợt, cái bụng đang đau, dưới ánh mắt khinh bỉ của bà ta, cô ngồi xổm dưới mái hiên với vẻ mặt mơ hồ.

Gió lạnh mưa lạnh thấm vào người, hòa vào những gì vừa nhìn thấy, khiến cô mất khả năng phán đoán và suy nghĩ, ngoài đau đầu chóng mặt, cô cảm thấy mình như xác sống, như thể linh hồn đã bị rút ra khỏi vỏ bọc, rõ ràng đã hợp nhất với nửa kia mà mình trân trọng, bây giờ lại trống rỗng, không còn gì cả.

Cô chỉ muốn đợi cậu ra.

Cô còn muốn hỏi cho rõ ràng.

*****

Đến trước cửa câu lạc bộ, Phinh Ngưng bước lên bậc đá trước, Chu Sâm cất ô đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh, cùng bà ta đi thang máy lên tầng hai.

Tầng một của câu lạc bộ là các phòng riêng biệt, tầng hai thì hoàn toàn khác. Bước vào hành lang, hai bên treo những bức tranh tuyệt đẹp, Phinh Ngưng có sở thích này, đặc biệt thích tìm những họa sĩ vô danh, săn lùng những tác phẩm độc nhất vô nhị, thậm chí không tiếc cướp đoạt của người khác.

Phinh Ngưng thích thú với việc những họa sĩ này không có chỗ đứng, như vậy, bà ta có thể hoàn toàn nắm giữ tài năng của họ, khi tâm trạng tốt, bà ta cũng sẽ thúc đẩy, giúp đỡ một số người.

Vì thế, danh tiếng của bà ta ngày càng lan xa, ngày càng nhiều họa sĩ coi bà ta là Bá Nhạc, hướng về bà ta.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Bên tai vang lên giai điệu Beethoven chơi trong buổi hòa nhạc đầu tiên của ông ở Vienna, giai điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc căng thẳng lúc du dương. Đi sâu vào bên trong, giữa sảnh hội nghị là một sân khấu tròn lớn dành cho hòa nhạc, chỉ có một cây đàn piano, một nghệ sĩ đang luyện tập.

Nhạc công nhìn thấy bà ta liền trở nên phấn khích, mỗi nốt nhạc đều thể hiện niềm đam mê mãnh liệt của cuộc sống.

Phinh Ngưng nheo mắt khoanh tay thưởng thức một lúc, một bản nhạc kết thúc, bà ta nhìn Chu Sâm, Chu Sâm vỗ tay, bà ta cũng vỗ theo.

Bà ta không hề di chuyển, khuôn mặt tươi cười ôn hòa nói những lời động viên, nhưng lại khiến nhạc công liên tục cúi đầu sợ hãi.

Chu Sâm lạnh lùng quan sát, nghe Phinh Ngưng nói, "Anh tiếp tục luyện tập đi, buổi biểu diễn trong bữa tiệc sẽ thành công."

Văn phòng riêng của Phinh Ngưng nằm ở bên cạnh đại sảnh, khác với sự xa hoa bên ngoài, lại mang phong cách cổ kính và sang trọng. Đóng cửa văn phòng lại, mọi ồn ào bên ngoài lập tức bị ngăn cách, yên tĩnh và thoải mái.

Từ khi người pha trà trước đó không còn giá trị trong mắt Phinh Ngưng, bà ta tự mình pha trà, làm rất bài bản, dần dần say mê, thực sự đã tìm ra được chút hương vị.

Vì là một người phụ nữ có phong thái xuất chúng, mỗi phút nghiêm túc đều toát lên vẻ quyến rũ.

Bà ta và Chu Sâm ngồi đối diện nhau, đưa tay, dùng chiếc bếp nhỏ đặc biệt, đun sôi nước.

Bà ta thả lỏng khoanh chân, hơi nghiêng đầu cong môi cười, để lộ cổ tay thon dài và trắng nõn, rót cho cậu một chén, rót cho mình một chén, hương trà thoang thoảng.

Bà ta nhẹ nhàng hỏi, dường như không quan tâm lắm, "Đồ của Lưu Chính, cậu vẫn chưa tìm thấy sao?"

Chu Sâm không nói gì, cậu lấy ra một cuộn băng từ túi xách, đặt lên bàn gỗ mun.

Phinh Ngưng không cầm lấy, chỉ nhìn một chút, nhấp một ngụm trà nhẹ nhàng hỏi, "cậu nghe rồi à?"

Chu Sâm lắc đầu, "Bên trong không có gì, có lẽ đã lâu nên bị ẩm mốc rồi."

Phinh Ngưng như hiểu ra điều gì đó, ném cuộn băng vào thùng rác, "Nếu cậu đã nói vậy, thì tôi tin," bà ta hỏi, "Nhưng có khả năng Lưu Diễm còn có bản sao không?"

"Không," Chu Sâm uống cạn trà, "Cuộn băng là do tôi tìm thấy tại hiện trường, không thể bị thay thế, dù cô ấy có bản sao thật, cũng sẽ nói cho tôi biết."

"Thật sao?" Phinh Ngưng cười, "Cậu rất tin tưởng cô bé."

Một lúc sau, bà ta lại khẳng định, "Tôi cũng rất tin tưởng cậu."

Có lẽ nhiều người kiêng dè Phinh Ngưng, nhưng Chu Sâm thì không, cậu nhìn bà ta chằm chằm, không có cảm xúc.

"Cậu biết đấy, tôi không có người thân, anh chị em cũng từ mặt, có thể nói, cậu là người thân thiết nhất của tôi, tôi nhìn cậu lớn lên, hồi nhỏ còn đưa đón cậu đi học, giúp cậu chép bài tập, đưa cậu đi công viên giải trí, đi họp phụ huynh cho cậu."

Những quá khứ đó, không thể tin được lại chồng chất lên người phụ nữ trước mắt này, bà ta khẽ thở dài chạm vào khóe mắt, bà ta được bảo dưỡng tốt, nhìn qua chỉ như một người phụ nữ ngoài ba mươi, nhưng thực tế, bà ta đã bốn mươi hai tuổi rồi.

Vì quá quen thuộc, cậu biết sự giả tạo của bà ta, giống như vừa rồi, người nhạc công đó rõ ràng có tài năng lớn, nhưng lại bị bà ta giam cầm trong câu lạc bộ, nói là cho anh ta cơ hội biểu diễn cho những người quan trọng thưởng thức, nhưng thực chất là bịt kín mọi cơ hội nổi tiếng chính thống của anh ta, nhưng lại khiến nhạc công đó răm rắp nghe lời và biết ơn bà ta.

Chu Sâm thản nhiên, đi thẳng vào vấn đề, "Rốt cuộc bà muốn nói gì?"

Phinh Ngưng giơ tay chạm vào lông mày, "Cậu từ nhỏ đã ở bên cạnh tôi, chúng ta gần như nương tựa vào nhau, bây giờ cậu nói muốn đi, phải cho tôi một lý do chính đáng."

Chu Sâm gật đầu, "Những gì tôi có thể làm cho bà, tôi đều đã cố gắng hết sức, hơn nữa tôi cũng lớn rồi, ở lại bên cạnh bà, có thể sẽ mang đến tai tiếng cho bà."

"Tai tiếng gì," Phinh Ngưng cười khẩy, "Nói cậu là con trai của tôi?" Dừng một chút, bà ta nhìn vào mắt Chu Sâm, ngẩng cần cổ trắng nõn lên, nhẹ nhàng hỏi, "Hay nói cậu là tình nhân của tôi?"

Chu Sâm tự rót cho mình một chén trà, "Bất kể là tai tiếng gì, đều không tốt cho bà."

Phinh Ngưng cười nhạt, "Nếu tôi không quan tâm thì sao?"

Ánh mắt Chu Sâm bình tĩnh, không bị ý chí của bà ta làm lay chuyển.

Bà ta đứng dậy, thắp một nén nhang cho Quan Âm, vái hai vái, quay lại nhìn cậu chằm chằm, gật đầu nhận xét, "Quả nhiên là đã lớn rồi, từ nhỏ tôi đã hôn cậu, vừa rồi cậu lại có vẻ hơi kháng cự."

Bà ta đi đi lại lại vài bước, cười hỏi, "Gần đây cậu vẫn ở nhà cô bé tên Lưu Diễm đó à?"

Chu Sâm gật đầu.

"Cuộn băng cũng đã lấy được rồi, tại sao còn ở nhà cô bé đó?" Bà ta dò hỏi, "Cậu không phải Chu Sâm, vậy mà lại dễ dàng thích cô bé rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment