[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 24

Ngày hôm sau Diệp Khai tỉnh lại so với hôm trước sớm hơn. Liễu Thiên vừa ăn cơm xong, trên người còn vương mùi thức ăn. Diệp Khai bị hương vị này hấp dẫn, thế nhưng mới sáng sớm đã mở mắt.

Hắn mấy ngày nay đều dùng nước cùng dược Liễu Thiên điều chế để duy trì sinh mệnh, thật có chút đói bụng. Liễu Thiên chiếu cố qua không ít bệnh nhân, vừa thấy ánh mắt hắn đã biết hắn đang nghĩ gì.

Liễu Thiên gãi gãi đầu nói, “Diệp đại ca, thực xin lỗi, ta thật sự không biết ngươi lại tỉnh nhanh vậy.” lại an ủi Diệp Khai nói, “Chỉ cần Diệp đại ca ngươi có thể động đậy là có thể ăn cơm.”

Đây đơn thuần là nói sự thật, chẳng có chút xíu hiệu quả an ủi nào. Tự Liễu Thiên cũng biết hiệu quả không lý tưởng, nghĩ nghĩ lại nói, “Diệp đại ca, ta tới đọc chuyện xưa cho ngươi nghe nha. Thư khố bên kia có thật nhiều sách.”

Diệp Khai ở trong lòng thở dài, tầm mắt chậm rãi đảo khắp phòng.

Liễu Thiên vội vàng nói, “Phó đại ca một hồi sẽ trở lại.”

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Phó Hồng Tuyết đi đến bên giường Diệp Khai, từ trong lòng lấy ra một con vật nhỏ màu trắng đặt đầu giường Diệp Khai. Y lo Diệp Khai nằm mãi quá mức nhàm chán, liền đi bắt tiểu điêu* Hoa Bạch Phụng nuôi mang tới.

*điêu: con chồn (chứ hem phải chim đâu nha mọi người)

Diệp Khai trên người đau đớn, trong bụng đói khát, cường ngạnh chống đỡ tinh thần. Bạch điêu tính tình dịu ngoan, ghé vào đầu giường Diệp Khai liền không động nữa. Diệp Khai cũng không phải rất thích thứ này, ánh mắt vừa chuyển liền thấy Liễu Thiên hai mắt tỏa sáng.

Liễu Thiên vuốt ve bạch điêu nọ, “Có độc?”

Diệp Khai chuyển tầm mắt lên người Phó Hồng Tuyết, lại nhìn thoáng qua Liễu Thiên. Phó Hồng Tuyết hiểu ý hắn, đối Liễu Thiên nói, “Liễu huynh đệ, ngươi có thể mang đi nghiên cứu, phía sau núi còn có rất nhiều độc thú độc thảo lúc trước mẫu thân ta cùng Băng Di mang từ Ma giáo tới, đã sinh sản mấy lứa.”

Liễu Thiên tâm hoa nộ phóng, thương thế Diệp Khai chuyển biến tốt từng ngày, hắn cũng đang muốn kiếm việc gì đó để làm, thế là thập phần hoan hỉ ôm bạch điêu kia vào trong ngực.

Phó Hồng Tuyết ngồi bên giường Diệp Khai, Diệp Khai đầu tiên là nhắm mắt lại hô hấp thật sâu, sau đó cắn răng cố hết sức nói, “Hồng Tuyết……” Hắn đã dùng hết toàn lực nhưng thanh âm vẫn rất nhỏ.

Phó Hồng Tuyết cực kì chấn động, y có tới gần một tháng chưa được nghe Diệp Khai nói chuyện. Lúc này một lần nữa được nghe, mới biết nguyên lai mình lại tưởng niệm thanh âm Diệp Khai tới vậy.

Liễu Thiên giật mình khiếp sợ nói, “Diệp đại ca, ngươi cư nhiên có thể phát ra tiếng. Ngươi…..” Hắn biết vết thương trên người Diệp Khai chỉ cần dùng sức chút sẽ đau đớn khó nhịn, đối nghị lực của Diệp Khai cực kì bội phục.

Diệp Khai hít sâu một hơi, ngón tay hắn tinh tế thon dài, bàn tay tuyết trắng, phấn phấn nộn nộn, giờ phút này năm ngón tay đồng loạt run rẩy, mặc hắn dùng sức như thế nào cũng ngay cả nắm tay cũng nắm không được.

Qua một khắc chung, năm ngón tay mới thoáng động một khoảng nhỏ tới không đáng kể, Diệp Khai thế mà đã đau tới ra một đầu mồ hôi lạnh. Lại qua thêm một canh giờ, đầu ngón tay rốt cuộc chạm được vào lòng bàn tay, Diệp Khai đau tới mức mồ hôi lạnh thấm ướt hết quần áo trên người.

Từ một người thân mang võ công tuyệt đỉnh mà giờ ngay cả nắm tay cũng vô lực. Liễu Thiên đứng một bên nhìn mà xót xa, vươn tay nghĩ muốn giúp Diệp Khai gập ngón tay lại, để hắn không cần cố sức như vậy nữa. Phó Hồng Tuyết gạt nhẹ khuỷu tay Liễu Thiên, ngăn hắn lại.

Tới giữa trưa, Diệp Khai cuối cùng cũng thành công nắm tay lại. Hắn cả người đau đớn, mồ hôi rơi như mưa mùa hạ, ngón tay cũng đã co rút, nhưng vẫn gắt gao nắm lại thành quyền, trong mắt lộ ra thần sắc kiên nghị.

Phó Hồng Tuyết biết hắn thà chịu đựng loại tra tấn bản thân tàn khốc tới vậy, là vì muốn khôi phục võ công.

Y lần đầu tiên gặp Diệp Khai, Diệp Khai khi ấy phi dương khiêu thoát, trêu chọc võ lâm hào khách tới chúc thọ Hướng Ứng Thiên, trên mặt là tự tin hòa cùng đắc ý rực rỡ tới chói mắt. Hắn đuổi theo y suốt một đêm, khó chịu nói, “Ngươi biết rõ võ công của ta cao hơn ngươi.”

Võ công là niềm kiêu hãnh của Diệp Khai.

Diệp Khai không thể biến thành một người võ công tầm thường được.

Con đường võ học nhàm chán gian nan, lại cô tịch lạnh lùng, người ngoài không cách nào tưởng tượng nổi. Có thể lên tới đỉnh cao võ học, không một ai không thiên phú hơn người, không một ai không nghị lực hơn người.

Đao pháp của y, là kết quả mỗi ngày luyện một vạn hai ngàn đao, cuối cùng mới có thể trở nên siêu việt. Mà Diệp Khai bằng tuổi y, đã có thể đem chân khí toàn thân biến ảo thành hình, không cần nghĩ cũng biết cần bao nhiêu cố gắng. Người đã từng trải qua gian khổ như vậy, trả giá lớn tới vậy, sao có thể dễ dàng buông tay.

Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai bình phục hô hấp, ngón tay cũng chậm rãi buông lỏng, mới lấy ra khăn lụa thay Diệp Khai lau mồ hôi trên mặt.

Phó Hồng Tuyết thân thủ vuốt phẳng lòng bàn tay Diệp Khai, một phi đao ảo ảnh từ đầu ngón tay y dần dần thành hình. Nội công y tu luyện hoàn toàn bất đồng với Diệp Khai, nhưng từng xem Diệp Khai thi triển qua môn tuyệt học này vô số lần, đã có thể mô phỏng ra hình dạng phi đao ảo ảnh.

Phó Hồng Tuyết tu tập nội công thiên hàn, đao khí lành lạnh tiếp xúc da thịt Diệp Khai. Diệp Khai mở to mắt, nhìn đến phi đao kia, thần sắc dần dần bao hàm thành kính.

Chân khí từ lòng bàn tay Diệp Khai chậm rãi khởi động. Hắn gân mạch gãy đoạn, Phó Hồng Tuyết ngày đêm giúp hắn chữa trị, nhưng lúc này vận khí vẫn đau tới tim đập bình bịch.

Diệp Khai muốn chạm vào phi đao ảo ảnh Phó Hồng Tuyết ngưng tụ ra, thử vài lần, lần thành công nhất là có thể đẩy phi đao rơi vào lòng bàn tay. Hắn đã đau tới sắc mặt xanh trắng, nhưng vẫn không ngừng cố gắng.

Liễu Thiên mấy ngày qua quan sát Phó Hồng Tuyết chiếu cố Diệp Khai, cực ôn nhu săn sóc, lại cẩn thận chu đáo, việc gì cũng tự tay làm, rất ít khi nhờ tới người khác, kể cả mình hay Băng Di. Diệp Khai ở trong mộng nhíu mày, Phó Hồng Tuyết đều sẽ bồi bên cạnh, nhìn Diệp Khai thẳng tới khi hắn không còn nhíu mi nữa mới thôi. Liễu Thiên bị tình nghĩa huynh đệ bọn họ làm cho cảm động vô cùng. Tin chắc rằng nếu có người làm tổn thương Diệp Khai, dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất của Phó Hồng Tuyết.

Nhưng giờ Diệp Khai rõ ràng vô lực, ngay cả nắm tay cũng đã đau tới khó có thể chống đỡ, làm sao có thể vận khí phát đao được. Diệp Khai mà còn cố nữa, thân thể sẽ chịu tra tấn khó có thể tưởng tượng. Phó Hồng Tuyết chẳng những không khuyên can hắn, ngược lại còn dùng chân khí biến ảo một thanh lại một thanh đao cho hắn.

Liễu Thiên biết Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai làm vậy nhất định là có lý do của họ, tuy lý do này mình không cách nào hiểu được. Nhưng hắn không đành lòng tiếp tục nhìn, liền lẳng lặng rời khỏi phòng Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai, trốn bên ngoài thương cảm.
Bình Luận (0)
Comment