Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 14

Nếu từ chối thì cũng không được hay cho lắm, dù gì tối hôm qua Vương Tương Khuynh đã ở trước mặt nhiều người cự tuyệt nàng một lần rồi, cho nên hôm nay không cần tiếp tục cự tuyệt nữa, liền đáp ứng Lâm Tú Uyển đi ra ngoài dạo. Kỳ thật cũng không có ý định mua cái gì cả, đơn giản nhìn thấy thứ gì lạ thì ghé vào nhìn một chút lại đi. Thời gian trước ở Phồn thành, Vương Tương Khuynh cực kì thích ra đường, chủ yếu để đùa giỡn người ta, cảm giác đem theo một đám nô tài ở trên đường đùa giỡn người ta sướng vô cùng. Hiện tại quyết định làm một tên mọt sách, tự nhiên là không thể đi đùa giỡn người ta được rồi, không chỉ không thể đùa giỡn, mà còn phải để phòng người khác tới đùa giỡn nàng.

Ra khỏi Đón Khách lâu, đi được vài bước, Lâm Tú Uyển đột nhiên dừng lại, hướng chiếc túi mà nha hoàn Tiểu Hồng cầm trong tay, lại xoay người đem chiếc túi đưa cho Vương Tương Khuynh, nói:

"Xém tí quên mất, cái này tặng cho ngươi."

Vương Tương Khuynh tiếp nhận túi, nhìn bên ngoài không cần mở cũng biết, bên trong hẳn là một cây sáo:

"Đây là muốn tặng cây sáo cho ta sao?" Nói xong, đem túi mở ra, lấy cây sáo ra ngoài.

"Nhìn chất liệu chắc không phải làm từ trúc, hẳn là cây tử đàn?" Đem túi cùng thiết phiến đưa cho Liên Hoa bên người cầm, sau khi thử âm, không khỏi cảm thán.

"Cây sáo này tốt thật a! Cao độ âm của sáo hào hảo, nếu là cây sáo bình thường, rất khó thổi được cao độ như vậy, cùng lắm chỉ trung bình. So với cây sáo tối hôm qua thì tốt hơn rất nhiều!"

"Vương công tử, đêm qua ta nghe được ngươi thổi từ khúc kia, nghĩ ngươi hẳn biết thổi sáo, trong nhà vừa lúc còn dư cây sáo tử đàn này, dù gì cũng không có ai biết thổi, cho nên nghĩ đem tặng cho ngươi. Cây sáo này, ngươi thích không?"

"Mới gặp mặt một lần, ngươi đã tặng cho ta cây sáo quý như thế? Tuy ta rất thích cây sáo này, nhưng không thể nhận mà không có lý do được, ngươi tự mình giữ thì tốt hơn." Vương Tương Khuynh nghĩ, nàng bây giờ là thân phận nam tử, nếu tùy tiện nhận lễ vật của nữ tử, bị người ta biết, không được tốt cho lắm, tuy nàng biết đây chỉ là tình bằng hữu, nhưng ngoại nhân nhìn vào sẽ nghĩ khác nha.

Lâm Tú Uyển nghe Vương Tương Khuynh không muốn lấy cây sáo, liền tức giận đoạt lại, nói:

"Ta vì xem ngươi là bằng hữu, cho nên mới tặng ngươi cây sáo này, ngươi lại không biết điều như vậy, ta thà rằng quăng cây sáo này cho rồi cũng không muốn giữ lại!" Nói xong làm bộ ném cây sáo đi, Vương Tương Khuynh vội vã giơ tay trái lên nắm lấy tay phải đang cầm sáo của Lâm Tú Uyển.

"Đừng! không phải như vậy, ngươi tặng ta cây sáo, nhưng ta không có vật gì đáp lễ cho ngươi a, không bằng sau này nếu ngươi muốn nghe từ khúc, thì tới tìm ta, ta thổi cho ngươi nghe!" Nói xong, cẩn thận rút cây sáo từ trong tay Lâm Tú Uyển ra.

"Nói vậy thì còn được, sau này ta sẽ tới tìm ngươi, lúc đó ngươi phải thổi cho ta nghe!" Lâm Tú Uyển thấy bộ dạng muốn lấy lòng của Vương Tương Khuynh, bao nhiêu bực bội đều biến mất.

Vương Tương Khuynh cười gật đầu:

"Chỉ cần ngươi muốn nghe, ta nhất định thổi!" Cẩn thận đem cây sáo bỏ vào túi, hướng Liên Hoa dặn dò.

"Hoa nhỏ, cây sáo này do Tú Uyển đưa cho ta, ngươi giữ cho tốt, nếu nó bị hư hay hỏng hốc thì ta đem ngươi bán vào thanh lâu!"

Liên Hoa cùng Mười Ba nghe thiếu gia nhà mình nói sẽ thổi cho Lâm Tú Uyển nghe khi nàng muốn, còn dị thường trân quý cây sáo Lâm Tú Uyển đưa, trong lòng không khỏi nghi vấn.

"Thiếu gia chẳng lẽ thích Lâm cô nương sao?" Nhìn thiếu gia cùng Lâm cô nương ở phía trước chậm rãi đi, kẻ xướng người họa, Liên Hoa ở phía sau rốt cục kiềm chế không được mà nhỏ giọng mắng.

"Thiếu gia! Đúng là kẻ hai lòng! Sau này vì một cây sáo mà hối hận cũng đã muộn!"

Mười Ba nghe được Liên Hoa mắng, bất đắc dĩ lắc đầu:

"Liên Hoa, thiếu gia là nam tử, Triệu công tử cũng là nam tử, ngươi chả lẽ nghĩ bọn họ là một đôi sao?"

Nếu lúc này Vương Tương Khuynh nghe được đoạn đối thoại của Liên Hoa cùng Mười Ba, nhất định sẽ thốt lên: "Hoa nhỏ chính là hủ nữ cổ đại a!"

Liên Hoa nhíu mày, nói: "Nam tử thì làm sao, ta thấy thiếu gia chính là thích Triệu công tử a, ngươi còn nhớ không ngày Triệu công tử rời khỏi Phồn thành, mấy ngày sau đó thiếu gia vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày như cái xác không hồn, ngươi đã nhìn thấy thiếu gia vì ai mà tưởng niệm như vậy sao? Hơn nữa, khi chúng ta vừa tới Thịnh Đều, Triệu công tử đã tìm đến, ta thấy Triệu công tử hẳn cũng thích thiếu gia của chúng ta a." 

Mười Ba nhìn thiếu gia càng ngày càng đi xa, vội lôi kéo y phục Liên Hoa ý bảo nàng nhanh đuổi theo, song nói một câu: 

"Liên Hoa, ngươi chớ nói bậy, nếu để thiếu gia biết, chắc chắn sẽ đem ngươi bán vào thanh lâu!" Liên Hoa trợn mắt nhìn Mười Ba, rồi cũng vội vã đuổi theo.

Lâm Tú Uyển dắt theo Vương Tương Khuynh đi dạo khắp nơi, dọc theo đường đi thấy gì cũng ghé vào nhìn, nhưng sức lực cũng có hạn. Vương Tương Khuynh thấy Lâm Tú Uyển bước đi có chút dị dạng, chắc hẳn đã mệt, liền nói:

"Tú Uyển, hay là chúng ta tìm quán trà lâu nào đó ghé vào nghỉ ngơi chút đi."

Lâm Tú Uyển còn chưa nói chân nàng đau, thì Vương Tương Khuynh đã tỉ mỉ, săn sóc nói tìm trà lâu vào ngồi, trong lòng càng cảm thấy đắc ý.

"Thổi từ khúc hay, kể chuyện êm tai, lại còn biết chăm sóc người khác, hội tủ mọi điều kiện, càng thích hợp trở thành tướng công của mình a." Lâm Tú Uyển lại bắt đầu hoang tưởng.

Lúc Mộ Dung Mẫn đi Đón Khách lâu tìm Vương Tương Khuynh, cũng là lúc Vương Tương Khuynh đang cùng Lâm Tú Uyên đi dạo phố. Mộ Dung Mẫn vừa hỏi chưởng quầy, liền biết sáng nay ở đại sảng phát sinh chuyện gì. Mộ Dung Mẫn không nghĩ tới, Vương Tương Khuynh sẽ kể câu chuyện xưa kia, lại còn hấp dẫn nhiều người đến như vậy, dẫn đến đại sảnh sáng sớm đông nghẹt người vì muốn nghe Vương Tương Khuynh kể lại. Mà Vương Tương Khuynh cũng đáp ứng họ kể lại toàn bộ câu chuyện Lương Chúc, nói đúng hơn là kể rõ diễn biến câu chuyện của tối hôm qua, nhưng đang kể đến phân nửa, thì Lâm Tú Uyển tìm tới, Vương Tương Khuynh liền ngừng lại để bồi Lâm Tú Uyển đi dạo phố.

Nghe chưởng quầy nói Vương Tương Khuynh muốn bồi Lâm Tú Uyển đi dạo phố, sắc mặt liền trầm xuống. Vương Tương Khuynh nếu nghe được, thật muốn vì bản thân cãi lại một câu:

"Ta ở đâu muốn!! Ta rõ ràng đứng ở trước cửa do dự một hồi a!"

Chưởng quầy mới vừa hướng Mộ Dung Mẫn nói chuyện sáng nay, thì tiểu nhị đi ngang qua đã sáp lại nói một câu:

"Các ngươi đang nói Vương công tử cùng Lâm cô nương kia sao? Bọn họ quả thật đúng là một cặp trời sinh nha. Ta còn thấy Lâm cô nương kia tặng cho Vương công tử một cây sáo đó, Vương công tử còn vui vẻ nhận cây sáo, còn cầm lên thổi nữa." Vương Tương Khuynh thật sự khóc không ra nước mắt.

"Đừng nói bậy a! Ta chỉ là muốn kiểm tra âm điệu thôi! Muốn nghe âm sắc của cây sáo thế nào thôi mà!"

Mộ Dung Mẫn ở khách điếm đợi thật lâu, tới trưa vẫn không thấy Vương Tương Khuynh trở về, nghĩ Vương Tương Khuynh hẳn đang cùng Lâm Tú Uyển kia ở bên ngoài dùng cơm trưa, liền ly khai. Trước khi rời đi, hướng chưởng quầy mượn giấy và bút mực, viết một phong thư yêu cầu chưởng quầy giao cho Vương Tương Khuynh.

"Ta đợi nửa ngày không thấy ngươi trở về, nghĩ có Lâm cô nương đi cùng ngươi hẳn sẽ không cần ta chiêu đãi ngươi nữa, sau này ta cũng sẽ không tới tìm ngươi!" Qủa nhiên, Mộ Dung Mẫn từ hôm đó tới trước kì thi cũng không có đi tìm Vương Tương Khuynh.

Vương Tương Khuynh thấy Lâm Tú Uyển đi nửa ngày mệt mỏi, đề nghị vào trà lâu uống trà nói chuyện phiếm, tới trưa thì ở đó ăn cơm luôn.

Vương Tương Khuynh vừa khéo tay, lại ăn nói ưu nhã, hơn nữa ở hiện đại vốn là sinh viên khoa văn, chỉ cần Lâm Tú Uyên nói gì, đều có thể ứng phó. Dẫn đến Lâm Tú Uyển nghĩ bản thân nàng cùng Vương Tương Khuynh sinh ra là dành cho nhau, người xứng người họa, ở trong lòng lẳng lặng càng thêm khẳng định —— đây là phu quân trong mơ của nàng, chính ông trời đã ban cho nàng duyên phận này! Phải nắm chắc mới được!

Trải qua một ngày đi chung, hai người tương đối hiểu nhau thêm một chút. Lâm Tú Uyển biết được Vương Tương Khuynh tới là để đi thi, nghĩ thầm, Vương Tương Khuynh này nếu chịu nổ lực, thì nàng có thể trở thành phu nhân của trạng nguyên a. (Vậy mà ngươi cũng nghĩ được sao? Vị trí phu nhân đã có người giành trước rồi!) Mà Vương Tương Khuynh cũng biết thân phận của Lâm Tú Uyên là nữ nhi của lễ bộ thượng thư Lâm Chí Cát, con của quan lớn a!
Bình Luận (0)
Comment