Trần Tắc thật sự mệt lả rồi, sau bữa tối hắn liền đi ngủ luôn. Phùng Sinh thì mười giờ mới ngủ. Đình Phương bế Phùng Sinh lên tầng hai, phát hiện Trần Tắc đã tự giác ngủ phía trong cùng.
Đình Phương đặt Phùng Sinh bên cạnh Trần Tắc, bản thân xuống đi tắm, rồi cũng nằm xuống thiếp đi bên cạnh Phùng Sinh.
Giữa đêm, rạng sáng hai giờ, Phùng Sinh có thức giấc một lần. Trần Tắc ngủ còn sâu hơn cả Đình Phương; bé con khóc suốt nửa buổi, cuối cùng anh cũng tỉnh, còn hắn vẫn không dậy. Đình Phương vội vàng bước xuống giường pha sữa bột cho cô gái bé bỏng. Bé uống sữa xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đánh một giấc ngon lành đến tận bình minh.
Lúc hửng sáng, không phải tự nhiên Đình Phương thức giấc, mà do cảm thấy có người rờ chân mình. Anh ngồi dậy nhìn thì thấy Trần Tắc đương ở cuối giường, định trèo qua chân anh để xuống.
“Dậy rồi à?” Trần Tắc hỏi anh.
“Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ.”
Không đặt đồng hồ báo thức, rất khó để Đình Phương có thể tự dậy. Giấc ngủ của anh ngắn nhưng lại sâu, không dễ bị đánh thức, thậm chí bị đánh thức rồi vẫn có thể ngủ lại ngay lập tức. Huệ Mẫn nói, vào những ca trực đêm, cô gần như không thể nào ngủ được. Nửa đêm mà chỉ cần bị gọi dậy một lần, cho dù rất mệt cũng chẳng tài nào chợp mắt được nữa. Còn Đình Phương thì hoàn toàn ngược lại. Không cần biết thức giấc bao nhiêu lần, chỉ cần đầu chạm xuống gối là có thể ngủ lại ngay. Một ngày bất luận ngủ bao lâu đều được hết. Huệ Mẫn nói lòng anh rất thoáng. Đình Phương chỉ thầm cười khổ: Lòng không thông thoáng thì sao mà làm được khoa Sản bệnh lý? Chuyện có lớn đến đâu cũng phải dành thời gian ra giải quyết vấn đề kiện tụng.
Huệ Mẫn, Huệ Mẫn, Huệ Mẫn. Đình Phương nghĩ bản thân nên nhanh chóng buông xuống được như lời cô nói, thế nhưng từ lâu Huệ Mẫn đã trở thành một thói quen, không thể tách rời với cuộc sống vả cả ký ức suốt mười mấy năm qua của anh. Anh không tài nào nghiền ngẫm được xem phần tình cảm này sâu đậm đến đâu, cũng không cách nào ước tính phải mất bao lâu mình mới có thể quên đi. Lấy lần thất tình đầu tiên ra tham khảo, phải đến khi có tình mới, mọi kỷ niệm mới có thể nhanh chóng bị lãng quên.
Anh cảm thấy cực kỳ tệ. Sự khó chịu này khiến anh ngó lơ luôn cảnh Trần Tắc đang cởi sạch để thay quần áo trong phòng.
Đến khi Trần Tắc ném bộ đồ ngủ vào giỏ đồ chưa giặt, Đình Phương mới nhìn qua. Anh nhớ Trần Tắc có một cái máy giặt ở dưới tầng, thấy trong sọt quần áo bẩn còn có cả đồ hôm qua Phùng Sinh tắm thay ra. Đình Phương cũng định cởi đồ ngủ trong phòng, thay quần áo của mình vào, rồi cầm xuống giặt chung luôn. Quần áo của anh để trong vali đặt ở bên cạnh. Lúc anh đang lục tìm quần áo trong vali, Trần Tắc mở tủ quần áo cũ của mình ra, nói với Đình Phương: “Anh có thể cất đồ vào trong trong tủ.”
Trong tủ lộn xộn, hình như quần áo đều không gấp, vừa khô đã thu vào rồi ném luôn vào trong. Đáng sợ nhất là, có vẻ như Trần Tắc không hề tìm đồ trước rồi mới cởi quần áo, mà lột đồ ngay ra, giờ cả người tồng ngồng tìm quần lót. Đình Phương tìm được quần áo của mình, quay ra trông thấy Trần Tắc không mặc đồ đang đứng lục tủ. Hắn quay lưng về phía Đình Phương, dáng vóc rất đẹp, nhưng dẫu vậy, sáng sớm thế này cũng sẽ lạnh chứ.
Đình Phương nghẹn họng á khẩu, vị thánh sống này có phần hơi bất cẩn quá đấy.
Anh bước tới trước tủ quần áo, nhanh tay nhanh mắt giúp Trần Tắc tìm ra được một cái quần lót, mà hình như người kia không được hài lòng cho lắm.
“Mặc cái này không được à?” Thấy hắn đặt quần trở lại, Đình Phương hỏi.
“Cái đấy chật lắm.”
Nghe hắn nói xong, Đình Phương kìm lòng không đặng nhìn xuống vũ khí của vị kia.
Đây chẳng phải vẫn đang trong trạng thái một cột chống trời hay sao?
Hóa ra thánh sống cũng là đàn ông bình thường nhỉ?
“Một lúc nữa là hết chật ấy mà.” Đình Phương lần nữa giúp hắn lấy ra cái quần lót dường như là duy nhất ấy, “Sao không thay lúc đi tắm đi?”
“Tôi không thích mặc thứ này lúc ngủ.” Trần Tắc nhìn Ngô Đình Phương, vẻ mặt thật xứng với mấy chữ
“Quân tử vô tư chính trực”.
Trong lòng Đình Phương thầm thở dài đến lần thứ một trăm lẻ tám, nói: “Hôm nay chúng ta đi mua sắm, mua cho anh mấy bộ đồ.”
“Tôi có rất nhiều quần áo.” Cuối cùng Trần Tắc đành phụng phịu mặc chiếc quần lót ấy, rồi chỉ vào tủ quần áo lung tung lộn xộn của mình mà nói với Đình Phương.
“Đều là đồ cống?” Chẳng có bộ nào giống của đại sư cả, toàn trông như đồ của nhân viên kế toán ấy.
Trần Tắc gật đầu.
“Quần lót cũng thế à?”
Trần Tắc: “Ừm.”
Đình Phương hỏi: “Ai biếu?”
“Chủ xưởng sản xuất quần lót.”
Vậy nên mấy bộ trông như nhân viên kế toán kia có lẽ cũng là đồ biếu của ông chủ xưởng áo sơ mi.
Đình Phương cũng không hay lên phố mua quần áo. Anh rất bận, bận đến mức không có thời gian đi sắm sửa. Ngày trước anh từng nhờ Huệ Mẫn giúp anh mua quần áo, cô nói anh tự đi mua tự thử thì sẽ hợp hơn, vì vậy đến lúc hết đồ mặc anh mới đi mua. Đương nhiên, quần áo bình thường chỉ cần chưa mặc hỏng, thì anh cũng sẽ không thấy thiếu đồ mặc.
Có điều anh vẫn tự thấy mình còn có gu ăn mặc cơ bản, chẳng hạn như quần áo mặc đi làm với quần áo mặc ở nhà sẽ không giống nhau. Mà vị thầy bói Trần Tắc này, ngoại hình thì đến là ưa nhìn như thế, nghề nghiệp cũng là nghề được tứ phương tôn sùng, ngày ngày đi mặc mấy cái áo sơ mi sọc ca-rô xanh đỏ loè loẹt, trông cứ như anh thanh niên với đồng lương quèn vậy, khiến Đình Phương không nhúng tay vào không được.
Hiếm khi được nghỉ phép, anh đành đưa vị thánh sống này dạo quanh trung tâm thương mại ở cõi trần, để hắn khỏi nghĩ rằng trên đời này chỉ có mỗi áo sơ mi ca-rô.
Tám rưỡi là Phùng Sinh thức giấc. Lúc ấy Trần Tắc đang đánh răng trong nhà tắm, Đình Phương ở dưới tầng giặt quần áo. Nghe thấy tiếng khóc vang dội của cô bé, hai người cùng chạy vào phòng. Đình Phương thấy Trần Tắc dính bọt khắp mặt khắp miệng, mà chính hắn lại dường như không phát hiện ra, còn định bụng đến bế Phùng Sinh.
Đình Phương rút một tờ giấy ăn, lau ngay miệng cho hắn. Trần Tắc đứng trân trân nhìn anh, quên cả việc bế Phùng Sinh.
“Anh đi đánh răng cho sạch sẽ đi, để tôi.”
“Buổi sáng nó cần uống 150ml sữa.”
“Nhiều thế á? Có sợ bị no quá không?”
“Uống ít sẽ khóc.”
Cô ả Phùng Sinh này có thế nào cũng nhất định phải ngậm núm vú giả vào miệng mới ngừng thút thít. Khóe mắt vẫn còn vương vài giọt nước mắt, trông hết sức tội nghiệp.
Theo như Trần Tắc nói, gần đây Phùng Sinh tỏ ra cực kỳ bất mãn với việc cứ phải nằm trong nôi dưới tầng một của tiệm, không chịu nằm yên trong đó ngủ nữa, đặt xuống phát là quấy ngay. Đình Phương nghĩ có lẽ bé con này giống An An, là kiểu thích được chơi, cả ngày chỉ nằm một chỗ ngủ thôi là sẽ không vừa lòng.
Trong lúc Đình Phương chăm Phùng Sinh thì Trần Tắc ở trong bếp nấu nồi mì ăn sáng. Anh cảm thấy khả năng nấu nướng của hắn cũng không tệ. Trần Tắc nói muốn ra chợ mua ít rau, Đình Phương bảo trưa nay đến trung tâm thương mại ăn ngoài hàng, có thể tiện đường ghé qua siêu thị mua ít rau để dành bữa tối.
“Đến trung tâm thương mại?”
“Anh đóng cửa quán nửa buổi chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Không vấn đề, nhưng đến trung tâm thương mại làm gì?”
“Mua quần áo cho anh.”
“Tôi có quần áo mà.”
Thế là Đình Phương đành bảo: “Vậy thì anh đi cùng, mua quần áo cho tôi?”
Lý do này vô cùng chính đáng, Trần Tắc bèn đồng ý.
Từ lâu Đình Phương đã phát hiện, giờ lại càng thêm khẳng định, Trần Tắc quả thực rất dễ lừa. Hắn tin tất thảy những gì Đình Phương nói, thế mà sao đến tận bây giờ hắn vẫn chưa bị phụ nữ lừa đi nhỉ?
Song, chỉ cần nghĩ đến thân phận của hắn, trước khi đến tuổi kết hôn, hắn đã trở thành thánh sống, luôn ru rú góc bếp. Người ta tìm đến thần thánh để xem đường nhân duyên con cái, chứ ai rảnh mà bận tâm đến chuyện của thánh thần? Giờ hắn còn thêm một đứa con nữa, phỏng chừng lại càng chẳng có ai muốn dây vào với hắn.
Đình Phương không khỏi nhớ lại cái trụ chống trời của vị thánh sống này, không phải hắn đã để nó dựng hơn ba chục năm một cách vô ích như vậy chứ?
Quả nhiên là trước giờ Trần Tắc chưa bao giờ đến trung tâm thương mại. Hắn nói cho Đình Phương hay, tất cả những thứ cần thiết hắn đều có thể mua được ở chợ, ngoại trừ vài thứ đồ cho Phùng Sinh dùng. Mà những thứ đó Đình Phương đều giúp hắn mang đến, hoặc là người khác biếu cho.
Còn xem phim? Trần Tắc nói hắn biết phim điện ảnh là gì, hồi trước trên quảng trường của thôn có phát, nhưng hắn không có hứng thú.
Còn kem ly? Trần Tắc nói trước giờ mình chưa từng ăn.
Thế còn quán cơm? Trần Tắc nói có người muốn mời hắn ra ăn quán, nhưng hắn ngại đi. Có điều dạo này cũng hay nhờ bà chủ quán cơm ở chợ đóng gói cơm nước cho hắn.
Đình Phương kêu Trần Tắc đi thử đồ ở một cửa hàng quần áo. Hắn thử thì có thử, nhưng lại chẳng mấy hứng thú với đồ mà anh chọn. Đình Phương tỏ vẻ rằng hắn ăn mặc như vậy trông đẹp trai hơn bình thường, phải vậy Trần Tắc mới hết phản đối.
Hai từ “đẹp trai” này dường như đánh trúng vào điểm yếu của Trần Tắc. Cứ hễ mà hắn ý kiến ý cò gì, chỉ cần Đình Phương nói: “Anh mặc thế này đẹp trai lắm.” Hắn đều im như thóc.
Có điều đến lúc thanh toán, Trần Tắc cứ lấy ra cả đống tiền mặt, hết xấp nọ tới xấp kia, khiến anh đau đầu hết sức. Đình Phương nói với Trần Tắc: “Anh đừng lấy ra nhiều tiền mặt như thế, sẽ bị người ta theo dõi đấy. An ninh ở Đông Hương không tốt đâu. Tôi có thẻ tín dụng mà, anh cất tiền vào đi.”
Tối đó, khi về nhà sắp xếp tủ quần áo, Đình Phương lấy mớ quần áo lộn xộn ra gấp lại mới phát hiện: Vị thánh sống mở miệng bảo trong nhà không có đồ gì giá trị, trước nay chẳng bao giờ khóa cửa, tiền mặt của hắn có mà chất thành đống. Tất cả đều tiện tay quẳng vào trong tủ quần áo không khóa. Đình Phương liếc thử, áng chừng phải có đến ba bốn chục xấp.
“Anh không có thẻ ngân hàng à?”
“Có.”
“Vậy sao không đến ngân hàng mà gửi tiền? Tiền với quần áo không thể để chung với nhau được đâu.” Chờ đã, hình như đấy không phải là trọng điểm.
“Phiền lắm, phải ngồi xe, phải xếp hàng. Tôi đã mấy tháng không đi rồi.”
“Anh muốn gửi tiết kiệm thì có máy ATM mà, vốn đâu cần phải xếp hàng.”
Trần Tắc cực kỳ bình thản nói với Đình Phương rằng hắn không biết có chuyện như vậy.
Chỉ có điều nếu gửi một khoản tiền như vậy vào ATM xem chừng lại phải thực hiện hàng chục thao tác đi?
Tóm lại, Trần Tắc muốn tất cả mọi việc đều có người làm hộ. Đến cả thẻ ngân hàng của hắn cũng là được một vị cư sĩ cùng ngành tên Liễu Hy Thanh trong thôn mở giúp. Hắn cảm thấy việc xếp hàng rất phiền phức, bình thường vài tháng nửa năm mới đi một lần. Số tiền tích lũy trong khoảng thời gian này thì ném thẳng vào tủ luôn.
Vị thánh sống này quả thực không thiếu tiền. Sau mấy ngày sống chung với Trần Tắc, Đình Phương cũng đã nắm được bảng giá cơ bản của hắn: Xem số, giá khởi điểm hai nghìn, tùy khả năng kinh tế, không có hạn mức tối đa, muốn cống bao nhiêu cũng được; Xem năm hạn vận phước, giá khởi điểm một nghìn, cũng không có hạn mức tối đa. Còn nếu muốn được giới thiệu cho chuyên gia đổi vận, cũng sẽ phải thu một khoản phí trung gian – chuyên gia đổi vận thì chính là Liễu Hy Thanh; Xem đường sinh đẻ là đắt đỏ nhất, giá khởi điểm ba nghìn. Ngày hôm ấy Huệ Mẫn đưa ba nghìn, giả như muốn lấy cả trà trầm hương an thai, thì giá một nghìn cho mỗi gói nhỏ. Tất nhiên, ngay từ đầu Trần Tắc cũng đã tuyên bố rằng, loại trà an thai đó phải có số sinh ra được thì mới có tác dụng. Thực ra là chỉ là liều thuốc tâm lý mà thôi, nhưng hễ có người đi cầu mà xin được thì mừng lắm. Bởi không xin được, thì đều coi như là không giữ được thai.
(Một nghìn tệ ~3,5 triệu VND, tùy tỷ giá từng thời điểm)Cùng dựa vào kỹ thuật để kiếm tiền, nhưng Đình Phương cho rằng Trần Tắc quả thực ngon nghẻ hơn bác sĩ khoa sản nhiều. Ngoại trừ thằng khốn A Ba kia, còn lại từ trước tới giờ, hắn chưa từng bất hòa với ai.
Trước khi đi ngủ, Đình Phương nói: “Vậy ngày mai tôi giúp anh ra ngân hàng một chuyến. Nhân tiện gửi cả tiền thuê nhà vào cùng luôn.”
“Tiền thuê nào?”
Trần Tắc vẫn như thường lệ nằm ngủ phía trong cùng, để Phùng Sinh ngăn giữa hai người.
“Tiền tôi thuê phòng của anh.”
Trần Tắc hỏi: “Thời hạn thuê bao lâu?”
Thuê bao lâu? Đình Phương nhận ra bản thân mình không hề cân nhắc đến vấn đề này. Anh chỉ không muốn ở cùng với ba mẹ nữa, để tránh bị hỏi nhiều. Vả lại, Phùng Sinh mà chỉ có Trần Tắc chăm, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Trần Tắc tựa như đang đợi Đình Phương trả lời, vẻ mặt của hắn khá là nghiêm túc.
“Anh muốn tôi thuê trong bao lâu?” Đình Phương chợt hỏi.
Trần Tắc nhìn Đình Phương, đáp: “Cứ tạm hai mươi năm đã nhé?”
“…” Ban đầu Đình Phương cảm thấy Trần Tắc nói đùa, nhưng vị thánh sống này chưa chi đã bắt đầu suy tính, hắn nói: “Mỗi tháng thu của anh một trăm đi, một năm là một ngàn hai, hai mươi năm là hai vạn tư
(~90 triệu VND). Anh cứ trả trước ngần đấy.”
Đình Phương buồn cười: “Vậy ngày mai để tôi chuyển hai vạn tư vào thẻ của anh, anh cho tôi ở thêm hai mươi năm nữa nhé.”
Trần Tắc nhìn khuôn mặt của Đình Phương, dường như có gì đó chợt lóe lên dưới đáy mắt. Đình Phương cảm thấy vị thánh sống này không giống như đang đùa, có vẻ như hắn không có kỹ năng này.
“Ngủ đi.” Đình Phương nghĩ, ngày mai cứ chuyển hai vạn tư thật, xem hắn phản ứng sao. Có điều tiền thuê mỗi tháng chỉ một trăm, có phần hời quá rồi.