Sáng sớm thức dậy, Đình Phương thấy cả người đều khó chịu. Anh không chợp mắt được giây nào, chưa bao giờ anh nằm lâu mà lại không ngủ được như vậy.
Anh không muốn để Trần Tắc phát hiện tình trạng của mình, bởi trông Trần Tắc vẫn cực kỳ bình thường. Cũng như mọi ngày, hắn cởi quần áo ngủ, đi tới trước tủ quần áo tìm đồ lót.
Thứ mình nhìn quen sao hôm nay tự dưng lại chối mắt thế. Cơ thể và gương mặt Trần Tắc đều đẹp, gần như không có khuyết điểm gì để bắt bẻ. Nhìn từ đằng sau, có thể thấy bờ vai rộng cùng cơ bắp săn chắc, khi hắn mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng khi cởi quần áo ra lại trông khá rắn rỏi. Anh đoán có lẽ là do trước đây Trần Tắc từng tu hành trong thời gian dài hoặc có thể là do tập môn pháp vận khí công nào đó, anh từng thấy những quyển sách ấy trên giá sách của Trần Tắc. Eo hông cũng… rất đẹp, Đình Phương không dám nhìn xuống dưới, anh chột dạ rời mắt đi chỗ khác.
Theo kết quả thảo luận sau bữa cơm ngày hôm qua thì bọn họ quyết định đi vịnh Tốn Liêu. Đình Phương cũng quyết định không nghĩ thêm nữa. Dù sao thì Trần Tắc cũng chả có gì khác thường cả.
Việc đưa đứa nhóc bé như vậy đi chơi cực kỳ phiền phức, hành lý của Đình Phương và Trần Tắc chất đầy cốp xe.
Khi xe chạy như bay trên đường cao tốc, ghế sau bắt đầu nảy sinh vấn đề. Phùng Sinh được địu hướng mặt về phía Trần Tắc. Con bé không ngủ được nên ngồi trong không gian xe chật hẹp liền bắt đầu cáu kỉnh, sau đó thì quấy khóc. Trên đường cao tốc không thể dừng xe, Đình Phương nghe thấy vị thánh sống ở ghế sau bày đủ trò để dỗ con bé, chẳng hạn như nhại tiếng chim kêu, hoặc là tụng kinh. Nhưng Phùng Sinh lại hoàn toàn chẳng thèm nể mặt ông tổ Nam Hoa
(ý nói Trang Tử). Đình Phương cảm giác bài “Bắc Minh hữu ngư” đã lặp lại nhiều lần, tiếng khóc của Phùng Sinh thì càng lúc càng to, vọt cả lên tận chín tầng mây.
Cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi đường cao tốc, xe dừng trước trạm thu phí. Khi tháo địu cho Phùng Sinh thì Đình Phương phát hiện gương mặt của vị thánh sống – cái gương mặt mà núi Thái Sơn có sụp xuống ngay trước mắt cũng chẳng buồn chau mày ấy giờ đang treo bốn chữ “đờ đẫn chết lặng”.
Phùng Sinh xuống xe thì không còn khóc nữa. Bé cảnh giác ngẩng đầu nhìn ngó tứ phía, phát hiện ra Đình Phương ở cạnh thì bắt đầu khóc.
“Con nhóc muốn được mình bế.” Vẻ mặt đờ đẫn của Trần Tắc có vẻ hơi bực bội.
Đình Phương đón Phùng Sinh qua, Phùng Sinh lập tức nín khóc. Bé được Đình Phương bế, mặt hướng ra ngoài, tay chân bắt đầu hoạt động.
Bé thích được bế như thế này, có thể nhìn ngắm phong cảnh. Đình Phương đặt con bé trở lại vào lòng Trần Tắc. Phùng Sinh lập tức khóc òa lên. Trần Tắc bế Phùng Sinh, để mặt bé hướng ra ngoài, nhưng bé chỉ miễn cưỡng nín khóc, rõ ràng là không cam tâm tình nguyện.
“Tôi đoán chắc là con bé không thích Nam Hoa Kinh.”
“Thế để tôi thử Đạo Đức Kinh xem sao.”
“Tôi nghĩ anh có thể thử bài ‘Thỏ con ngoan ngoãn’.”
Trần Tắc liếc nhìn Đình Phương. Đình Phương cho rằng tuy thánh sống không biết đùa nhưng cũng không hẳn là không có khiếu hài hước. Coi đi, bây giờ hắn có thể nghe ra là Đình Phương đang đùa rồi.
Nhưng mà, khi Đình Phương khởi động xe, phía sau vang lên tiếng hát “Thỏ con ngoan ngoãn”, Đình Phương liền phủ nhận suy nghĩ trước đó của mình.
Không biết là do đổi hướng địu hay do Phùng Sinh thích bài “Thỏ con ngoan ngoãn” mà suốt đoạn đường tiếp theo bé không còn khóc nữa, vui vẻ phấn khởi hẳn ra. Mặt khác, vị thánh sống thì cứ như bị ấn nút phát lại bài hát, cả chặng đường đều ngâm nga bài này.
“Ai dạy anh hát bài này vậy?”
“Sư huynh của tôi.”
“Còn liên lạc không?”
“Không, sau khi xuống núi thì không còn liên lạc nữa.”
“Có phải vị sư huynh ngủ cùng giường với anh không?” Ngô Đình Phương cho rằng có hỏi câu này Trần Tắc cũng sẽ không giận, trái lại hỏi ra rồi thì bản thân anh lại hơi khó chịu
“Chúng tôi ngủ giường ghép, tất cả sư huynh đệ đều ngủ cùng nhau.” Trần Tắc nói
Một lúc sau, Trần Tắc bồi thêm một câu: “Dựa theo cách nói của mình hồi đó, thì có mà phải cưới hết rồi.”
…Té ra thánh sống vẫn còn hề lắm.
Trước khi đến đây, Đình Phương đã đặt khách sạn sẵn. Sau khi xuống xe, Phùng Sinh nằng nặc đòi tháo địu, cứ hờn dỗi suốt. Đình Phương đành phải bế bé, để Trần Tắc xách hết túi lớn túi nhỏ vào phòng. Bởi vì là mùa ít khách, lại còn là cuối tuần nên tiền thuê phòng cực kỳ rẻ, anh đặt phòng hai giường có view hướng ra biển.
Bọn họ xuất phát lúc hơn mười giờ sáng, mất gần hai tiếng thì đến nơi, lúc này Phùng Sinh lại bắt đầu khóc quấy. Tính theo thời gian bón sữa mọi khi thì có lẽ con bé đang đói.
Phùng Sinh uống sữa xong còn hức hức vài tiếng, Trần Tắc bế bé đi hai vòng, nó liền ngủ mất.
Thấy con bé được đặt ngủ ở một bên giường, thánh sống lẫn người phàm cùng ngơ ngác nhìn nhau.
Đình Phương biết, buổi chiều nếu Phùng Sinh ngủ ngon thì có thể ngủ một mạch bốn tiếng đồng hồ. Với phòng có điều hòa, rèm cửa che tối mịt, dưới điều kiện thế này, bé chắc chắn sẽ ngủ ngon.
Hay lắm, ngủ dậy rồi thì ăn tối luôn là xong.
Đình Phương hết cách, chỉ đành bảo nhà bếp mang cơm trưa lên đây, hai người dùng bữa ở trong phòng. Ăn cơm xong là một giờ hơn, vừa vặn là giờ ngủ trưa. Đình Phương nhìn tư thế của Phùng Sinh mà hồi nãy Trần Tắc đặt xuống, cô bé vẫn đang nằm nghiêng ngủ giữa giường.
Đình Phương nhìn Trần Tắc, anh tự hỏi liệu có phải thánh sống cố ý đặt con bé như vậy không. Con bé đang ngủ ai dám đổi tư thế của nó chứ, đã vậy cái giường đó vốn dĩ là dành cho người lớn.
Hôm nay Đình Phương thực sự không muốn chen chúc với Trần Tắc trên một chiếc giường đơn. Cái giường đơn ấy quá nhỏ, còn hẹp hơn cái giường ở nhà. Vả lại sau ngày hôm qua, Đình Phương cảm thấy nếu còn ngủ với Trần Tắc, anh sợ rằng mình sẽ lại không ngủ được.
Hiện giờ anh rất muốn đi ngủ.
Trái lại, Trần Tắc đã đi thay quần ngủ, trèo luôn lên giường, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Đình Phương bất lực, giữa việc chọc giận cô nhóc với nhẫn nhịn Trần Tắc thì anh chọn cái số hai.
Đình Phương còn vào hẳn nhà vệ sinh để thay đồ ngủ. Anh mang đồ ngủ tay lỡ theo, lúc đi ra thì phòng đang mở điều hòa, tay anh nổi da gà: “Mở mấy độ mà lạnh thế?”
Nhưng Đình Phương tìm mãi không thấy công tắc với điều khiển điều hòa đâu, đành phải lên giường nằm.
Trần Tắc lấy chăn đắp lên người anh, ôm anh từ đằng sau.
Cách ôm này hoàn toàn khác với cách ôm vắt một tay lên người như mọi khi, đó là kiểu ôm trọn cơ thể anh vào lòng. Đình Phương có thể cảm nhận rõ ràng thứ cứng ngắc kia của Trần Tắc đang chọc vào mông anh. Trần Tắc dường như không quan tâm, thậm chí còn nhẹ nhàng thúc vào anh bằng thứ đó.
Tim Đình Phương đập bùm bụp như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Trước đây anh dựa vào đâu mà nghĩ thứ của khỉ ấy chỉ dùng để trang trí chứ?
Giường có bé lắm đâu? Đình Phương bắt lấy tay Trần Tắc, nhưng lại bị hắn nắm ngược vào trong tay. Cảm giác tê dại lan từ nơi tiếp xúc đến tận tim. Đình Phương không ngọ ngoạy nữa, nhưng Trần Tắc lại nhổm dậy. Môi hắn lướt qua dái tai của anh, hôn lên má anh một cái.
“Trần Tắc.” Đình Phương cảnh cáo hắn, “Tôi nói rồi, tôi rất khó chấp nhận.”
“Mình chưa từng nói mình không thể chấp nhận.” Trần Tắc thì thầm vào tai anh.
Trái tim đập liên hồi đã bán đứng Đình Phương. Anh biết nếu từ chối, Trần Tắc cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng tay của Trần Tắc cứ mơn trớn lòng bàn tay anh, lại còn luồn vào trong quần áo của anh, vuốt ve cơ ngực anh. Khi hắn nhẹ nhàng xoa nắn chỗ lồi lên ấy, Đình Phương cong người lên, mặc cho hắn châm lửa khắp người mình.
Nếu Trần Tắc đã nói duyên số của hắn chính là anh, thì từ chối có nghĩa lý gì đâu?
Đình Phương không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Môi Trần Tắc đã đặt lên khóe môi, cần cổ của anh. Hắn cởi sạch cúc áo của anh, trút bỏ quần áo anh, sau đó hôn lên lưng anh. Từ trước tới giờ Ngô Đình Phương chưa từng bị vuốt ve hôn liếm như vậy. Là đàn ông, ở trên giường anh luôn là người chủ động, không có lý gì lại để phụ nữ chủ động cả.
Đình Phương không biết phải làm gì. Bàn tay của Trần Tắc như có ma thuật, hắn thuần thục nhào nặn đầu v* trước ngực Đình Phương. Đình Phương chưa hề hay biết rằng kích thích chỗ đó lại có thể khiến anh phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đời sống tình dục của Đình Phương rất lành mạnh, anh hiếm khi ham muốn “chuyện đó”. Trước đây, khi sức khỏe Huệ Mẫn bình thường, bọn họ hai tháng mới làm một lần, trừ phi có dự định mang thai, mới tăng lên một tuần một lần, như thể hoàn thành nghĩa vụ. Trong thời gian Huệ Mẫn mang thai hoặc phá thai, bọn họ có khi đến nửa năm không sinh hoạt vợ chồng. Anh thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì cả, Huệ Mẫn cũng chẳng thèm khát đến thế. Hơn nữa mỗi lúc công việc đầu tắt mặt tối, anh hoàn toàn không rảnh để nghĩ nhiều như vậy.
Thậm chí thuở niên thiếu, anh từng yêu sớm. Tuy đôi bên đều vừa ý, nhưng anh lại chưa bao giờ dám làm chuyện “vượt rào” với cô bạn gái mối tình đầu ấy.
Tay Trần Tắc mò xuống dưới, thò vào trong quần của Đình Phương, sờ nắn thứ đang ngóc đầu của anh.
“Đình Phương.”
Trần Tắc chưa gọi anh như thế bao giờ. Đình Phương tỉnh táo hơn chút, xoay người lại, vốn định rời khỏi vòng tay hắn, thế nhưng vừa mới quay người liền bị Trần Tắc đè xuống.
Môi Trần Tắc phủ lên môi anh, không cho anh bất kì cơ hội phản kháng nào, tiến quân thần tốc.
Sau khi nụ hôn ấy kết thúc, Đình Phương suýt chút nữa thì rên lên. Anh không cho phép bản thân rên ra tiếng. Tay Trần Tắc vẫn đang giúp anh tuốt, không có nơi nào để tay, anh chỉ có thể ôm đầu Trần Tắc. Hắn hôn anh tới tấp. Sau khi Đình Phương bắn ra, Trần Tắc thủ dâm trước mặt anh, còn bắn lên đùi anh.
Tiếp đó là hôn sâu. Hôn xong, hắn vẫn không ngừng vuốt ve anh. Thậm chí Trần Tắc còn ngậm lấy đầu v* của anh, gặm xé nó.
Đình Phương bắt đầu rên rỉ thành tiếng. Anh ôm lấy đầu Trần Tắc. Hắn nhả nụ của anh ra, rồi lại hôn anh. Đình Phương vô thức thè lưỡi ra, cuốn lấy lưỡi Trần Tắc. Hắn ngậm mút, tàn phá đầu lưỡi anh, len lỏi từng tấc trong khoang miệng anh.
“Có thể chấp nhận không?” Trần Tắc hỏi trong khi Đình Phương đang thở hổn hển.
Đình Phương mở miệng, nước bọt còn dư chảy ra từ khóe miệng anh. Anh không thể suy nghĩ được gì nữa cả, chỉ ra hiệu cho Trần Tắc tiếp tục. Trần Tắc ngắt đầu v* anh một cái thật lực, tiếp đó mút lấy đôi môi đã sưng đỏ của anh.
Đình Phương không muốn nghĩ nhiều, Trần Tắc khiến anh cực kì hưng phấn. Chưa lần làm tình nào khiến anh hưng phấn như lần này. Thậm chí trước đây anh còn chưa bao giờ nghĩ tình dục có công dụng nào khác ngoài phục vụ mục đích sinh đẻ.
Không biết bọn họ hôn cắn bao lâu thì chuyển sang thủ dâm. Phùng Sinh đột nhiên “ưm” một cái, Ngô Đình Phương liền bật dậy như thể bị đánh thức.
Trần Tắc khẽ làm động tác “suỵt”.
Đình Phương muốn vào nhà vệ sinh, tắm rửa hết những thứ nhớp nháp trên người đi, nhưng Trần Tắc lại kéo anh vào lòng, hôn anh thật sâu.
“Tôi phải đi tắm cho sạch sẽ, Phùng Sinh sắp dậy rồi.” Đình Phương cũng lưu luyến đầu lưỡi của Trần Tắc.
“Mình đi trước đi.”
Đình Phương ra thì Trần Tắc vào. Đến khi hai người ăn mặc chỉnh tề rồi, Phùng Sinh vẫn còn đang say giấc nồng. Đình Phương nhìn điện thoại, mới có ba giờ hơn.
Anh ngẩng đầu nhìn Trần Tắc, Trần Tắc cũng đang nhìn lại anh. Chỉ là ánh mắt của hắn đã thay đổi, tựa như những thứ cần che đậy trước đây, giờ chẳng cần phải giấu giếm nữa. Đình Phương chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy trên người bất kỳ ai khác – ánh mắt khiến anh gần như ngạt thở, buộc anh phải né tránh. Anh quay người đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra
Đập vào mắt là màu xanh của biển cả. Trời xanh, biển xanh, nơi biển trời giao nhau hình như có một hòn đảo. Dẫu vậy, nhưng nhiệt độ không khí quá thấp, phần da lộ ra ngoài của Đình Phương bắt đầu nổi da gà. Trần Tắc bước lên trước, ôm Đình Phương vào lòng từ phía sau. Hơi ấm bao trùm lấy Đình Phương, bọn họ cùng nhau ngắm nhìn biển cả mênh mông.
“Trần Tắc.”
“Hửm?”
“Mình học ai đấy, sư huynh à?”
“Không học ai hết, đây là bản năng.” Trần Tắc nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy mình, tôi đã biết phải làm thế nào rồi.”
“Lần đầu tiên mình gặp tôi mới có tám tuổi.”
“Đúng, tôi muốn hôn mình.”
“Sau đó thì sao?”
“Mình biết đấy, đạo gia chúng tôi có sách dạy quan hệ, trước khi xuống núi tôi đã nghiên cứu rất kĩ.”
“Mình không tới tìm tôi.”
“Lúc đó mình đã có bạn gái rồi, sau đó lại đổi bạn gái, cuối cùng còn kết hôn.” Trần Tắc thì thầm vào tai anh.
Tay của Đình Phương bắt đầu run lên.
“Còn mình thì sao?”
“Tôi không biết chúng ta rồi sẽ ra sao. Số mệnh không thể thay đổi, cưỡng cầu cũng vô ích. Chỉ tới khi mẹ mang sinh thần bát tự của mình tới cho tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi biết sớm muộn gì mình cũng sẽ là của tôi.” Tâm trạng Trần Tắc rất tốt, “Tôi có nhiều thời gian để đợi lắm, tôi không vội đâu.”
“Mình biết rõ số mệnh không thể thay đổi, vậy còn đưa cho tôi chiếc vòng cổ này làm gì?” Đình Phương lấy chiếc vòng cổ bạch ngọc có sợi dây đeo màu đỏ trước ngực ra.
“Đó là thay đổi vận phước, không phải thay đổi số mệnh.”
“Nếu như người trong số mệnh của tôi không phải mình thì sao?”
“Vậy tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ để mình biết đến sự tồn tại của tôi.”
Đình Phương nghĩ, anh còn vừa đau lòng vì mất tất cả mới được bao lâu đâu, nhưng lại có người xây dựng tổ ấm từ hai mươi năm trước, chỉ để đợi anh vào ở. Tiếp đó anh phát hiện mình chẳng hề có chính kiến gì cả. Thánh sống nói với anh, số anh đã định rằng sẽ thuộc về hắn, anh biết làm thế nào chống lại số mệnh đây?
Trọng điểm là, Ngô Đình Phương cảm thấy mệt rồi, anh không muốn phản kháng chút nào hết.
Cuối cùng, anh thiếp đi trong lòng Trần Tắc, ngủ say vô cùng.
Đình Phương không biết đợt nghỉ phép này đã chơi những gì. Phùng Sinh mà tỉnh dậy thì bọn họ đưa bé đến bãi biển tản bộ, Phùng Sinh mà thiếp đi thì hai người sẽ đặt con bé về lại chiếc giường kia, sau đó bắt đầu “chơi trò người lớn” trên chiếc giường còn lại.
Đình Phương thề lúc tân hôn anh cũng chả ham muốn đến mức này. Hồi đó bởi Huệ Mẫn không thích nên một tháng bọn họ chỉ làm có một lần, việc này khiến anh cực kì nghi ngờ bản thân.
Trần Tắc muốn anh, Trần Tắc đòi hỏi anh, Trần Tắc thương tiếc anh. Trước đây Đình Phương không thích hôn, anh không hiểu tại sao Trần Tắc lại thích hôn đến vậy, thậm chí có thể hôn anh mấy tiếng đồng hồ, mặc cho anh mệt nhừ không muốn làm nữa.
Trần Tắc hôn khắp người anh, đến cả ngón chân cũng không bỏ qua. Đình Phương thấy xấu hổ muốn chết. Trần Tắc ngậm ngón chân của anh trong miệng, Đình Phương quả thực không chịu nổi, nhưng mà sướng quá đi mất.
Trần Tắc khẩu giao cho anh, chiều hôm sau thì có mát xa tuyến tiền liệt cho anh. Hồi trước, chỉ có một lần, trước khi thụ tinh ống nghiệm, Đình Phương không thể nào bắn tinh được, khi đó anh buộc phải tự mát xa một lần
Lúc ngón tay của Trần Tắc đi vào trong, tiếng rên của Đình Phương bị chặn lại trong miệng Trần Tắc.
Đến mức Đình Phương phải nghi ngờ tổng thời gian và số lần làm tình trong một tuần nghỉ phép vừa rồi còn nhiều hơn cả ba mươi mấy năm qua cộng lại.
Buổi chiều ngày thứ bảy, Trần Tắc mát xa tuyến tiền liệt cho anh xong bèn hỏi: “Đình Phương, tôi muốn mình.”
Đình Phương chưa trả lời Trần Tắc. Hắn lại nói: “Nếu mình sợ thì thôi, không phải vội.”
Hắn không ngừng hôn anh. Đình Phương run rẩy hỏi: “Mình muốn tư thế nào?”
Trần Tắc dừng hôn sâu, Đình Phương bò dậy, nằm rạp xuống trước mặt hắn. Lỗ hậu vừa bị ngón tay kích thích đang run rẩy co rút trước mặt Trần Tắc. Cánh mông rắn chắc bị chính chủ nhân của nó tách ra.
“Mình ngốc thật đấy.” Trần Tắc vừa nói vừa cong lưng, vươn lưỡi kích thích chỗ đó của Đình Phương. Chân Đình Phương mềm nhũn, ngã phịch ngay xuống.
Thánh sống không có tí kiến thức phòng the gì mà còn nói anh ngốc?
Đình Phương không kịp phản bác, Trần Tắc đã dè dặt cẩn thận nhét vật kia của hắn vào trong. Đình Phương nghĩ tới chu vi, độ dài, độ cứng của thứ vũ khí đó lúc ở trong tay anh, da đầu chợt tê dại.
Xét cho cùng, sách dạy quan hệ cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, Trần Tắc có thể áp dụng vào thực tiễn tốt như vậy đã khó lắm rồi. Sợ làm Đình Phương bị thương nên hắn chỉ nhét một khúc nhỏ quy đầu vào, sau đó không dám nhúc nhích nữa.
Lần đầu tiên thất bại, Đình Phương đau tới nỗi suýt ngất đi. Sau khi Trần Tắc rút ra, Đình Phương nói: “Dùng gel bôi trơn đi.”
Sách dạy quan hệ của người xưa thực sự không có chi tiết này.
Khách sạn có dịch vụ giao hàng. Đình Phương mặt dày gọi điện thoại, không lâu sau có nhân viên mang tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa liền rời đi.
Thánh sống cực kỳ nghiêm túc nghiên cứu hướng dẫn sử dụng trên chai. Đình Phương không kìm được vuốt vũ khí của thánh sống một cái, phát hiện thứ đó vẫn đang trong trạng thái chào cờ.
“Mình nạp đạn lâu vậy mà không sợ bị rỉ sét à?”
“Mình có thể thử xem.”
Đương nhiên Đình Phương thử rồi, thử xong còn không xuống giường nổi. Trần Tắc ắt hẳn đã làm chuẩn bị vô cùng kỹ càng mới có thể khiến người lần đầu tiên trải nghiệm loại quan hệ này như Đình Phương bắn ra sau nhiều lần bị đâm thúc.
Ngày thứ tám, thực tế là Đình Phương đã nghỉ quá so với thời gian dự định, anh gọi điện thoại lên khoa, báo rằng cần nghỉ thêm một ngày. Từ sau khi Liễu Hy Ngôn tới, chẳng còn ai gọi điện thoại tới quấy rầy Đình Phương nữa.
Buổi trưa ngày thứ tám, bọn họ trả phòng, bế theo cô nhóc đã chơi bời thỏa thích, vui vẻ về nhà.
Về đến nhà, nôi em bé bị chuyển lên tầng hai. Phùng Sinh bị đày sang nôi ngủ.
Giường lớn bị chủ nhà và khách thuê chiếm đóng dài hạn, mỗi tối đều phải “tu tiên vấn đạo”.
Theo như lời thánh sống nói, ngày xưa còn có người “song tu thành tiên”.