Đã một năm trôi qua kể từ khi
“Anh đã có thể ở bên người khác”. Mỗi khi nhớ lại câu nói ấy, Đình Phương đều nghĩ, rốt cuộc Trần Tắc đã đợi bao nhiêu năm để có thể nói ra?
Anh vẫn không tài nào hiểu được tình yêu là gì. Anh từng yêu Huệ Mẫn, Huệ Mẫn nhất định cũng đã từng yêu anh. Nếu không phải vì tình yêu, cô chắc chắn đã không thể chịu đựng được chừng ấy năm đau khổ vì chuyện sinh con đẻ cái.
Anh không hỏi Trần Tắc về thứ mơ hồ huyền ảo này. Đằng nào hắn cũng đã viết ra hai chữ “bạn đời”, hơn nữa ít nhất trong vòng hai mươi năm sẽ không thể đuổi anh đi. Thánh sống nào có giỡn chơi.
Phùng Sinh giờ đã là một cô nhóc hiếu động ưa chạy nhảy khắp nơi. Con bé chơi đùa trên sân bóng trong thôn, còn đuổi đánh cả một thằng nhóc lớn hơn mình mấy tháng tuổi. Đình Phương có hơi đau đầu vì những chuyện này, trong khi Trần Tắc lại bảo: “Tốt chứ sao. Chẳng ai bắt nạt được con bé hết.”
Đình Phương suy đi nghĩ lại. Thật vậy, trở thành một cô gái không ai dám bắt nạt chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tốt nhất là nên mạnh mẽ cả đời, đừng để cho người khác bắt nạt. Sau này lớn lên, muốn cưới thì cưới, không chịu thì thôi. Muốn ly hôn thì cứ việc. Muốn sinh con thì sinh, mà không muốn sinh cũng chẳng vấn đề gì.
Đình Phương vẫn nhớ, đó là tết Đoan Ngọ thứ hai anh đón cùng Trần Tắc. Tiếng trống của hội đua thuyền rồng trong thị trấn đến hẹn lại lên. Nhưng rồi Đình Phương bị gọi về bệnh viện vì có một ca cấp cứu của một sản phụ cao tuổi, cần phải làm phẫu thuật gấp.
Sản phụ đã ba mươi tám tuổi, lần đầu sinh con khi tuổi đã cao, nhau cài răng lược và nhau tiền đạo trung tâm. Là Huệ Mẫn, vợ cũ của anh. Vốn dĩ họ định đến thẳng bệnh viện số 3 trực thuộc Đại học Y khoa Quảng Châu, thế nhưng vì âm đ*o đã bắt đầu chảy máu ồ ạt nên được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện của họ.
Đình Phương không hề biết, sau khi ly hôn, Huệ Mẫn lại lần nữa cưới chồng ở Đông Hương. Khi anh trông thấy cô, cô gần như đã rơi vào trạng thái sốc giảm thể tích máu do mất máu quá nhiều.
Tất cả những triệu chứng của Huệ Mẫn, có lẽ đều bắt nguồn từ việc sảy thai và nạo lòng tử cung quá nhiều lần.
Đình Phương phụ trách mổ chính, chồng của Huệ Mẫn vô cùng hợp tác. So với đứa bé, anh ta lo lắng cho Huệ Mẫn hơn. Anh ta nói với Đình Phương, người lớn là ưu tiên hàng đầu, trong trường hợp phải đưa ra lựa chọn, cứ dứt khoát bỏ qua đứa bé.
Có những lời của Trần Tắc, Đình Phương biết rằng cả người lớn lẫn đứa bé đều sẽ không xảy ra chuyện gì. Mục tiêu của anh là giữ lại tử cung cho Huệ Mẫn, nơi đã vì anh mà mang đầy những vết sẹo chằng chịt.
Lược bỏ quá trình, ca cấp cứu tiếp tục kéo dài suốt một ngày một đêm. Cuối cùng âm đ*o của Huệ Mẫn cũng đã ngừng chảy máu.
Mỗi ngày, khi Đình Phương đến thăm khám, đều thấy chồng Huệ Mẫn đang chăm sóc cho cô, rót nước đưa thuốc tận tình. Anh vẫn nhớ, khi Huệ Mẫn xuất viện, chồng cô không bế đứa bé mà sang tay cho người khác, còn mình thì dìu lấy cô. Họ tựa sát vào nhau, tay nắm chặt tay, trông tự nhiên biết mấy.
Đình Phương chợt nghĩ, hẳn Huệ Mẫn đã được gợi nhớ lại thế nào là yêu.
Giữa mùa hè năm đó, khi anh dắt tay Trần Tắc dạo bộ trên bờ biển, nhìn thấy Phùng Sinh loạng choạng lảo đảo vì bị sóng đánh, khi bọn họ phải chạy đuổi theo con bé nhưng lại chẳng nỡ buông tay nhau ra, anh đã nghĩ, có lẽ anh cũng đã nhớ ra, tình yêu là gì.