Phố Nha Hương

Chương 23

Trần Lệ Dĩnh là một bác sĩ mới nhậm chức chưa đầy một năm, vừa đăng ký kỳ thi đánh giá năng lực hành nghề y, tháng bảy còn phải thực hiện bài kiểm tra năng lực chuyên môn, thời gian cũng không có nhiều. Tối hôm đó đi trực cùng Viên Phi – bác sĩ điều trị chính, vừa hay phòng bệnh không có việc nên cô hỏi về bài kiểm tra năng lực.

“Không khó lắm đâu! Nếu may mắn, có khi em còn gặp được chủ nhiệm Ngô trông thi đấy! Anh ấy tốt như vậy, nhất định sẽ thả cho em.” Viên Phi cười nói.

“Chủ nhiệm Ngô bên khoa Sản bệnh lý ư?” Trần Lệ Dĩnh mắt long lanh, “Anh ấy sẽ trông thi ạ?”

“Đúng vậy, anh ấy đã làm giám thị trông thi mấy năm rồi.”

“Anh ấy đẹp trai lắm luôn á!” Sự chú ý của Trần Lệ Dĩnh đã rời xa khỏi bài kiểm tra, “Mấy đứa tụi em đều bảo anh ấy là người đẹp trai nhất bệnh viện chúng ta! Còn có chủ nhiệm Diệp ở khoa Nội, bác sĩ Liễu khoa Nội, khoa Siêu âm thì có bác sĩ Trịnh. Phải không, phải không?” 

“Ha ha.” Viên Phi cười mỉa không hề nể nang.

Trần Lệ Dĩnh đánh hơi thấy có chuyện để hóng hớt, trợn to hai mắt hỏi: “Chị Phi, sao chị lại cười như thế?”

“Trong bốn anh chàng đẹp trai mà em nhắc tới, có hai người bị vô sinh, một người hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, còn lại là một tên fuckboy, đương nhiên chị phải cười rồi.”

“Ai vô sinh? Là chủ nhiệm Ngô và bác sĩ Liễu? Còn fuckboy là chủ nhiệm Diệp sao?”

“Đừng nói lung lung, không phải vậy đâu. Chủ nhiệm Ngô bị vô sinh, vợ của anh ấy, à không, vợ cũ của anh ấy, mấy năm trước ly hôn rồi, sau đó lập tức tái hôn, mang thai rồi đẻ con, mà còn do chính chủ nhiệm Ngô cấp cứu, em nói xem anh ta có thảm không cơ chứ? “” 

“Đúng là quá bi thảm.” Trần Lệ Dĩnh mặt dài như cái thuổng, “Không phải thảm bình thường đâu. Thế anh ấy có tái hôn không?”

“Chị không biết. Nhưng mà chắc là chẳng ai muốn lấy anh ấy nữa đâu, tự dưng mang vạ vào thân. Em không biết đấy thôi, vợ cũ của anh ấy còn khổ hơn, sảy thai ba lần, thêm ba lần thụ tinh ống nghiệm đều thất bại hết. Mặc dù chủ nhiệm Diệp cũng vô sinh, nhưng vợ anh ấy thụ tinh ống nghiệm một lần là đã sinh đôi rồi. Đúng là mỗi người mỗi số.”

“Có điều em vẫn thấy chủ nhiệm Ngô khổ hơn, dù sao vợ cũ của anh ấy tái hôn còn có lấy đứa con, anh ấy thì chẳng có gì cả.”

“Nhưng chị nghe bảo hình như chủ nhiệm Ngô có người yêu đấy, giờ không thấy bết bát như trước nữa. Thấy năm nào anh ấy cũng xin nghỉ phép, bảo là muốn đi chơi cùng gia đình. Nếu không phải có người yêu thì anh ấy nghỉ phép làm gì?”

“Hả, thế chị cho rằng người không có hứng thú với phụ nữ là ai?”

“Là Liễu Hy Ngôn bên khoa Nội mà em vẫn trồng cây si suốt đấy. Kể từ khi vào làm trong viện, cậu ấy chưa từng quen bạn gái. Có ai hỏi thì toàn bảo là có người yêu rồi, nhưng mãi chẳng thấy kết hôn gì cả. Bọn chị nghe đồn cậu ta không có hứng với phụ nữ.”

Trần Lệ Dĩnh chớp mắt: “Có khi nào là kiểu kia không?”

“Cũng không biết được.”

“Thế ai mới là fuckboy ạ?” Trần Lệ Dĩnh tiếp tục tò mò.

Viên Phi tỏ vẻ khinh thường, nói: “Tên họ Trịnh nào đó bên khoa Siêu âm ấy, mấy em tránh xa thằng đó ra chút. Nghe bảo ở khoa Ngoại trú chẳng có điều dưỡng nào mà thằng cha đó chưa ngủ cùng hết. Còn có một cô ở phòng phát thuốc uống thuốc độc vì thằng ấy, chết rồi.”

“Không phải chứ, đừng làm em sợ, chết thật á? Không phải anh ta kết hôn rồi sao?”

“Một trong đám điều dưỡng viên ấy có thai, cô này thì cũng ghê gớm lắm. Tên họ Trịnh kia hoàn toàn không thèm đoái hoài đến, ấy thế mà cô ả kia đeo bám được đến mức phải đăng ký kết hôn đấy. Khổ lắm, giờ có con rồi mà chồng suốt ngày đi lang chạ lêu lổng. ” 

“Hóa ra đẹp trai cũng có this có that.” Trần Lệ Dĩnh thở dài thườn thượt.

Viên Phi vỗ nhẹ khuôn mặt của cô gái nhỏ, cười nói: “Bất kể có thế nào cũng không liên quan đến em, mau đi ôn tập đi!”

Số Trần Lệ Dĩnh thực sự quá đỏ, giám khảo bài kiểm tra năng lực lại đúng là Ngô Đình Phương. Cô vượt qua rất chi là suôn sẻ. Nghe bảo lượt thi của cô là lượt cuối cùng, thi xong thì giám khảo cũng ra về.

Sau khi rời phòng thi, cô lượn lờ xung quanh, khoảng một tiếng sau chợt thấy chủ nhiệm Ngô nắm tay một cô bé ba bốn tuổi bước vào cửa tiệm bán đồ ngọt — Cái gì? Không phải anh ấy vô sinh, không có con sao? Chẳng lẽ là con của người yêu mới?

Trần Lệ Dĩnh vô cùng tò mò, quyết định lén lút rình trộm. Cô cũng bước vào cửa tiệm đồ ngọt rồi ngồi vào trong góc.

Tiếp đó, cô phát hiện ra Ngô Đình Phương không ở một mình với cô gái nhỏ. Cô bé con và một người đàn ông khác đang ngồi trên ghế chờ đợi, Ngô Đình Phương thì đến quầy lễ tân gọi món. Cô bé kia gọi người đàn ông: “Bố ơi, bố!”

Hóa ra không phải con của Ngô Đình Phương à? Người đàn ông kia cũng đẹp trai thật đấy!

Trần Lệ Dĩnh nhìn thấy Ngô Đình Phương đang từ quầy lễ tân đi tới. Sợ bị nhận ra, cô lách người rời khỏi cửa tiệm đồ ngọt, trước khi rời đi còn ngoái lại nhìn một cái.

Hai người đàn ông và một cô bé ngồi bên nhau cười đùa vui vẻ.

Cái bầu không khí kia, sao lại giống một nhà ba người thế nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment