Edit: An Ju
“Mày đang làm gì đấy?!” Tôn Tượng nhìn cái người đang ngây người ra kia, bất đắc dĩ ngừng lại việc đang làm hỏi một tiếng.
“…” Không đáp, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
“…” Tôn Tượng nhìn cậu ta đờ ra mà không biết làm sao, cậu ta đã đưa cả cơm lên mặt mà không vẫn không phát hiện, đã có mấy hạt cơm dính lên mặt rồi.
Hắn nhìn cậu mơ mơ hồ hồ mà buồn cười, lắc đầu, đứng lên nhẹ tay chậm rãi lau đi cơm trên mặt cậu.
“A?!” Cảm giác được trên mặt có gì đó dịu dàng trắng mịn lau qua, Chu Phòng Tôn khẽ kêu một tiếng.
Tôn Tượng cười cười, nhìn vẻ mặt Chu Phòng Tôn hơi hồng liền nói: “Nghĩ gì thế?! Nghĩ say sưa như vậy…”
“…Không có gì, không có gì…” Vội vàng lắc đầu.
“À…Vậy à…” Tôn Tượng đẩy kính mắt, cười ôn hòa.
“Ừ…” Như một thằng ngu, thấy nụ cười của Tôn Tượng liền không kìm được tâm trạng điên cuồng bên trong lồng ngực, cậu cúi đầu sờ tim vẫn đang đập liên hồi.
Tôn Tượng vừa không biết Chu Phòng đang nghĩ cái gì, nhưng là từ thái độ lắp ba lắp bắp trả lời của cậu thì có thể nhìn ra được, có vẻ là chuyện gì đó mà hắn không thể biết.
Vì vậy, hắn không truy cứu thêm nữa, hắn nghĩ dù có hỏi tiếp, Chu Phòng Tôn cũng chưa chắc sẽ nói cho hắn, hà tất phải đi rước lấy phiền muộn*…
*Gốc là “Bính nhất tị tử hôi” (碰一鼻子灰)“Tao ăn xong rồi, mày cứ từ từ ăn…” Tôn Tượng chậm rãi đứng lên, cười với Chu Phòng Tôn: “Tao đi trước đây, không đợi mày đâu.”
“Ơ?! Ăn nhanh thế…” Chu Phòng Tôn ngẩng mặt, một vẻ oán giận đầy mặt.
“Haha, có chút việc cần làm.”
“À… Được rồi…” Gắp một đũa rau vào bát mình, “Vậy mau đi đi, có một số chuyện phải làm thì mau chóng giải quyết…”
“Được…” Nói xong liền một phút không ngừng động tác liền vội vàng rời đi, Chu Phòng Tôn nhìn biểu hiện của hắn lúc đi có hơi mất tự nhiên, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì.
“Haizz, đúng là bận rộn mà.” Chu Phòng Tôn lại bới một miếng cơm vào miệng, gắp thêm một miếng thịt kho tàu mà Tôn Tượng để lại cho cậu, nhanh chóng ăn. “Cái tên này chắc lại gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi, bằng không thì không thể nào lại vội vã như vậy, vẫn là nên ăn nhanh lên chút rồi đi giúp nó là được rồi.”
Mà bên này, Tôn Tượng cũng không nhanh không chậm trên đường đến chỗ hẹn: “Người đẹp trong lòng, ta đây khẳng định cũng sẽ ngồi mà không loạn, chà…”
Hắn đi tới chỗ hẹn, thấy cái người đã hẹn mình: “Cậu tìm tôi có chuyện gì…”
“Học, học trưởng*…” Giống như là bị Tôn Tượng trực tiếp hỏi một câu như vậy, giọng nói của nữ sinh xinh xắn đáng yêu có hơi run, “Học trưởng, tôi…”
*Học trưởng: cách gọi tôn trọng với bạn học cùng. Có một số trường hợp mình thấy học trưởng là để gọi anh/chị khóa trên.“Cái gì?!”
“Tôi thích cậu…” Đỏ mặt hô một câu như vậy.
Tôn Tượng sờ má mình một chút, lạnh lùng mở miệng: “Có thể giải thích vì sao cậu lại thích tôi không?!”
Nữ sinh kia nghe được hắn nói như vậy, có hơi sợ, thế nhưng vừa nghĩ đến chính vì tính cách bình tĩnh lại có hơi lạnh lùng, hà khắc nên mới thích hắn thì xem nhẹ sự lạnh lùng trong giọng nói mà đánh bạo nói: “Bản chất bạn Tôn Tượng kỳ thực rất tốt, làm việc luôn đạt hiệu suất cao, vẻ ngoài anh tuấn, thành tích học tập cũng tốt, hơn nữa khi cười lên còn rất dịu dàng…”
“Dừng, cậu nói là rất dịu dàng ư?!” Tôn Tượng có chút hoang mang, vẻ mặt mê man nhìn nữ sinh kia.
“Đúng vậy, rất dịu dàng mà…” Nữ sinh kia có chút hưng phấn, gương mặt cũng hơi đỏ.
“Đó, là lúc nào?!”
“Đối mặt với cái người cậu cực kỳ ghét mà cậu vẫn có thể cười rất dịu dàng, tôi nghĩ, cậu là một người rất tốt.” Đôi mắt to khi cong lên lại mang vẻ cực kỳ đáng yêu.
Thế nhưng, Tôn Tượng lại chỉ liếc mắt một cái mà không có thể hiện gì.
Nếu không phải nhỏ này nhắc tới, hắn cũng suýt quên mất, hóa ra lúc ban đầu người mình ghét nhất hơn nữa còn coi cậu ta như kẻ địch là Chu Phòng Tôn, bây giờ lại trở thành người mà mình để tâm nhất.
Nữ sinh kia vẫn đang phấn khởi, nói không ngừng, Tôn Tượng thấy hơi phiền với bộ dáng nói không ngừng, nghe không lọt của nhỏ, vì vậy chặn lời luôn: “Cậu chỉ thấy được mặt ngoài của tôi, nhưng không thấy được nội tâm của tôi.”
Không quan tâm vẻ mặt nữ sinh kia chuyển từ vui sang kinh ngạc, chậm rãi tới gần nhỏ, ghé vào tai nhỏ nhẹ nhàng nói: “Không thấy được nội tâm của tôi, sao có thể tiến vào thế giới của tôi.”
Sau khi nói xong, liền đứng lên vẻ mặt tỉnh bơ lẳng lặng quan sát nhỏ.
“Không đúng, không đúng.” Lắc đầu, mắt mở to, tựa hồ còn có thể thấy được nước mắt sắp chảy xuống, “Không phải như thế, tôi sao lại không thể hiểu cậu được, sao lại không chứ…”
“Xin lỗi, tôi…” Lời còn chưa nói hết, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên, “Tôn Tượng…”
Hai người đồng loạt nhìn về phía cái người đang chạy tới phía này.
Tôn Tượng vẻ mặt ung dung, nhưng nữ sinh kia lại run run cả người.
Tôn Tượng liếc mắt nhìn người bên cạnh, liếc mắt là có thể nhìn ra được toàn thân của nhỏ có hơi cứng ngắc.
“Sao lại tới được? Không, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy…” Những âm thanh rơi vụn, tuy rằng âm thanh có hơi nhỏ, nhưng Tôn Tượng vẫn nghe được một ít.
“Phù phù, hai người làm gì ở đây thế?!” Thật vất vả mới tìm được Tôn Tượng, chân Chu Phòng Tôn đã có hơi đau.
“Không có việc gì…” Thản nhiên mở miệng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Ồ?!” Chu Phòng Tôn nhìn nữ sinh xinh xắn đang đứng bên cạnh Tôn Tượng, hơi kinh ngạc nói, “Nhỏ này nhìn quen ghê, hình như đã gặp qua ở đâu rồi…”
“Người quen à?!” Cặp mắt Tôn Tượng vẫn nhìn theo cậu, thấy cậu để lộ ra biểu tình buồn rầu, liền có ý nghĩ đùa vui ghê.
Mà nữ sinh kia vẫn đang nhìn Tôn Tượng, lúc phát hiện Tôn Tượng vẫn đang nhìn Chu Phòng Tôn, hơn nữa còn lộ ra nụ cười dịu dàng này, nhỏ có chút không chịu nổi.
Vì vậy, lúc Chu Phòng Tôn đến gần, nhỏ đẩy cậu một cái: “Đi ra, đừng đến đây…”
“…” Chu Phòng Tôn bỗng bị đẩy ngã xuống đất, nhất thời không phản ứng được gì.
Hết chương 16