Pháo hoa cuối cùng được bắn ra, như hoa sen nở rộ trên không trung, vừa vặn chiếu sáng hai người đang ôm nhau.– Anh sẽ trở thành người xứng đáng bên cạnh em, tin anh.Tiết vịt nhà này làm không tệ, nếu không phải có người gây sự, thì có thể coi như là một buổi chiều tốt đẹp.
– Mẹ, thằng bất nam bất nữ hát hí khúc, gọi mày đấy.
Trình Cẩm vẫn vùi đầu ăn, đợi đến lúc Chương Phồn muốn đứng dậy túm cổ áo người nọ mới ngẩng đầu, nhận ra người nọ đang kêu y.
Gương mặt quen thật. À, là người ở công viên suýt bị Chương Phồn phế cmn tay.
– Ngón tay mày tốt rồi à?
Ánh mắt Chương Phồn hết sức hung ác nham hiểm, tình hình rất căng thẳng. Nhưng thằng đó cũng không phải dạng vừa, bây giờ dẫn theo vài người nữa, đi đầu đẩy Chương Phồn. Chương Phồn không đứng vững, mấy cái bàn phía sau cũng kêu lách cách. Lão bản của quán vừa mới bước ra từ đống đổ bể, thấy tình hình thì sợ chết khiếp.
– Ai ui vài vị huynh đệ làm ơn thương xót, tôi buôn bán không dễ, hòa thuận thì phát tài mà, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
– Con mẹ mày cái…
– Thích thì ra ngoài đánh.
Chương Phồn không muốn gây phiền toái cho lão bản, dù sao đây là ngày người ta khai trương. Nhưng tên vô lại kia cũng không chịu buông tha, nên chắc không phải một lúc là xong.
– Này tụi mày là làm sao vậy? Đâm vào chỗ kia không sợ bẩn à, lúc làm có cạ súng không?
Chương Phồn một quyền đập thẳng, người nọ bị đánh tới ngu ra, lão bản cũng tái mặt không dám can ngăn, mấy người đằng sau thấy vậy cũng theo lên, tình hình phi thường hỗn loạn.
Trình Cẩm nãy giờ cúi đầu ăn, giờ mới quăng đũa, tháo vòng tay xuống, buộc tóc, rồi lấy từ trong túi bên người dây xích dài, nâng tay liền quất vào đầu người gần nhất, máu bắn ra. Chương Phồn mở to mắt nhìn, người xung quanh cũng bị dọa choáng váng, đều dừng động tác. Trình Cẩm quấn dây xích vào tay, đi đến cái tên nói năng bẩn thỉu kia, vừa tới liên tung một cước, cái dây xích kia còn dính máu huynh đệ hắn kìa. Trình Cẩm để tay phải lên cổ hắn ta, dây xích thiếu chút nữa là cắm vào thịt.
– Yên tâm, dù mày có ở bệnh viện cả đời, tao cũng đền nổi. Lần trước vì anh ấy che chở tao, mày thiệt nghĩ tao là tay trói gà không chặt sao?
Âm cuối y rất quyến rũ, như khiêu khích vậy. Bên kia Chương Phồn vì muốn ứng phó với người đánh lén Trình Cẩm nên bị thương đổ máu, Trình Cẩm tạm thời buông tha hắn ta, thả dây xích dính máu vào túi, không giết nữa. Sau đó hoạt động gân cốt, lấy từ trong túi xấp tiền dính máu đập vào mặt tên kia.
– Phần thưởng mày, mau dẫn anh em mày đến bệnh viện khám não đi.
Sau đó y bưng hai chén ở trên bàn đi tới, cổ tay hơi nghiêng, nước từ trong bát rơi xuống như nở hoa trên mặt tên kia. Huyết vịt, rau dưa, miến làm cho người nọ giống như thùng rửa chén hình người. Trình Cẩm một bên tao nhã cười một bên nói:
– Tiền thuốc men cũng trả, anh em mày đánh người của tao, cũng phải trả giá rồi.
Trình Cẩm như một nhành hoa, nhìn qua thì gầy yếu nhẵn nhụi, nhưng thực tế là bụi hoa hồng, gai một khi găm vào thịt, dù có rút hay nhổ ra đầu để lại lỗ thủng.
Y kéo tay Chương Phồn đi đến cửa quán. Còn không quên cho lão bản một tấm chi phiếu, nói câu xin lỗi thành ý.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, Trung thu tới rồi, đèn treo đầy đường. Trình Cẩm lấy từ trong túi ra một cái khăn lau vết máu trên đầu Chương Phồn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương dữ tợn.
Y không nói, Chương Phồn cũng im lặng, chỉ bế y lao ra khỏi đám đông nhốn nháo.
Bờ sông đang thả đèn, bờ bên kia thì bắn pháo hoa, làm rực sáng cả một vùng trời. Rất nhiều người tụ lại, Chương Phồn buông Trình Cẩm, tay còn lại ôm người vào trong lồng ngực.
– Pháo hoa đẹp thật.
Trình Cẩm trong lòng hắn cảm thán, Chương Phồn thản nhiên trả lời:
– Em đẹp hơn.
Trình Cẩm giơ chân đá mông hắn, quay đầu nhìn sườn mặt hắn. Chương Phồn quả thật có diện mạo lãnh đạm, y oán thầm, người đúng là không thể nhìn vẻ ngoài.
– Em thích không? Pháo hoa.
Chương Phồn đột nhiên hỏi. Trình Cẩm không hiểu, nhưng trả lời rất nhanh.
– Thích, nhìn rất đẹp.
– Về sau anh sẽ bao pháo hoa cả thành, bắn từng cái từng cái cho em.
Chương Phồn thanh âm rất nhẹ, mặt không đổi sắc nói, lòng Trình Cẩm cũng nóng lên. Trình Cẩm dở khóc dở cười, dụi dụi vào ngực hắn, trả lời:
– Được, đợi lúc đó em mặc bộ diễn phục anh thích nhất, xướng cả đêm cho anh.
Y không hề báo trước mà xướng lên.
Khuyến quân vương ẩm tửu thỉnh ngu ca, giải quân ưu muộn vũ bà sa.
Ngươi xung quanh trầm trồ khen ngợi, người có mắt nhận ra Trình Cẩm, thậm chí có người chạy lại bắt tay, thế mà lại biến thành cảnh fan gặp thần tượng. Trình Cẩm xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn tươi cười đáp lại.
Thật vất vả mới xong, Trình Cẩm kéo tay Chương Phồn tránh đi, vất vả đi ra phía sau đám đông đang chen chúc.
Trong lòng bàn tay Trình Cẩm khô ráo ấm áp. Chương Phồn để y nắm, tháng chín thời tiết có chút lạnh, bên ngoài áo sơ mi Trình Cẩm còn mặc thêm một áo khoác, chân dưới vạt áo đi xiêu vẹo như bướm, giống như tùy thời sẽ bay đi vậy.
Lo sợ của Chương Phồn cứ thế biến mất, hắn biết Trình Cẩm sớm muộn gì cũng rời đi, nhưng hắn cảm thấy ngày đó lại càng ngày càng gần hơn.
Hai người chạy tới một phố ăn vặt đông người. Trình Cẩm nhìn đại thúc nướng khoai vệ đường, mua hai cái, y và Chương Phồn mỗi người một cái.
Chương Phồn nhìn mắt Trình Cẩm, thật giống như suối trong vắt, có thể nhìn tới tận cùng phía trong.
– Anh nhìn cái gì, không ngán sao?
Trình Cẩm cầm khoai cười hắn, hắn lại giống như loạn nhịp rồi.
– Không ngán, cả đời nhìn cũng không ngán.
Trình Cẩm buông tha cho khoai lang trong tay, túm cổ áo hắn hôn lên môi, sau đó nhẹ cười.
– Ừm, ngọt hơn khoai rồi.
Chương Phồn đưa tay vuốt mái tóc rối về đằng sau, nhẹ nhàng ôm y vào ngực, ghé vào lỗ tai y, thấp giọng hỏi:
– Trình Cẩm, em nổi tiếng, cho nên, khi nào thì đi?
Trình Cẩm im lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn bại trận, trả lời:
– Tháng sau, ngày mười.
Trình Cẩm dừng một chút, vỗ vỗ lưng Chương Phồn, ôn nhu nói:
– Anh ở lại học cho tốt, em cũng cố gắng học xướng, hai năm sau gặp lại, đều phải sống tốt, thành người tốt.
Pháo hoa cuối cùng được bắn ra, như hoa sen nở rộ trên không trung, vừa vặn chiếu sáng hai người đang ôm nhau.
– Anh sẽ trở thành người xứng đáng bên cạnh em, tin anh.