– Sao lại dán băng dính ở miệng.– Sở thích, giống như có người thích mặc tất, có người thích diễn trò.Trình Cẩm đơn giản nói thẳng, không che che giấu giấu. Làm cho y không có chút nào đáng khinh, ngược lại rất tao nhã kiềm chế.– Cậu thích nghe đoạn nào, tôi xướng coi như bồi thường chín lần kia.
Trình Cẩm rút chân ra, chậm rãi đi lên đài, y không mặc diễn phục, chỉ có áo len với quần bò.
– Diễn phục, đạo cụ không mang. Cậu nghe tạm.
– Cái gì cũng được, chỉ cần anh xướng.
– Vậy nghe Đại vương?
Lặng nhìn vua ngủ yên sau mành che, ta nơi này vung tiền tán sầu tình.
Chương Phồn nhìn mặt mày thanh cao của Trình Cẩm, nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt y, nhìn đoạn cổ mỏng manh tựa như chỉ cần chạm có thể vỡ nát, hắn nuốt nước bọt. Chỉ cảm thấy như có lửa đốt lòng, đồ vật nơi đũng quần cũng cứng ngắc.
Hắn thầm mắng biến thái, rồi lại liếc nhìn vì không muốn bỏ lỡ. Hắn nghe không được, chỉ nhìn được đôi môi Trình Cẩm động đậy, hắn tưởng tượng viễn cảnh trích tiên kia rơi xuống trần gian, thứ thô bỉ tanh nồng của hắn dính vào hương vị của Trình Cẩm, tức khắc cảm thấy khó kiềm chế. Sau đó Trình Cẩm cầm tay hắn chạm vào cổ y, nơi đó xinh đẹp như dụ dỗ hắn hợp gian*.
(* là làm chuyện ấy ấy)
Âm cuối rơi xuống, ý dâm trong đầu cũng bị bắt buộc tạm dừng. Trình Cẩm đang nhìn hắn, vẫn là ánh mắt tìm tòi đó, nhưng Chương Phồn cảm thấy con ngươi lãnh đạm đó hơi phiếm nhân tình.
– Cậu không nghe xướng, nghĩ gì đó?
– Nghĩ anh.
Chương Phồn không dấu giếm. Hắn tuy ít nói, nhưng lực diễn đạt không kém, hơn nữa còn rất thuần thục việc dùng từ, biết làm thế nào để nói lên tâm tư một cách ngắn gọn nhất.
Trình Cẩm không nói, giống như nghe được một chuyện cười. Chương Phồn lại hỏi:
– Sao lại dán băng dính ở miệng.
– Sở thích, giống như có người thích mặc tất, có người thích diễn trò.
Trình Cẩm đơn giản nói thẳng, không che che giấu giấu. Làm cho y không có chút nào đáng khinh, ngược lại rất tao nhã kiềm chế.
– Rất nguy hiểm.
Chương Phồn tự hỏi nửa ngày mới nói ra, Trình Cẩm không cho là đúng.
– Tôi không làm với người khác, xuống tay cũng có chừng mực.
Chương Phồn không biết nên nói gì, hắn cúi đầu, lại có cảm giác Trình Cẩm đang nhìn hắn. Hắn nhìn chằm chằm cổ chân lộ ra dưới ống quần của Trình Cẩm, bỗng có khao khát quỳ xuống liếm.
– Tôi đi trước.
Trình Cẩm thấy Chương Phồn chạy trối chết. Y lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với một người.
Cuộc sống cằn cỗi đơn bạc của y bỗng xuất hiện một vị khách không mời, rất đột ngột, rồi có chút đáng yêu.
Chương Phồn thành thành thật thật đi học một tuần, không tới rạp hát. Nữ hài tử truy hắn vẫn đông như trước, tùy tiện bắt cũng được một đám. Mở hòm tủ giữ đồ, lại một đống thư hồng nhạt rơi xuống chân hắn, hắn mặt không đổi cầm thư lên nhét về, sau đó khóa tủ.
– Hóa ra lần nào cậu cũng không thèm đọc.
Một âm thanh tức giận truyền từ sau lưng, là một cô gái rất thanh tú. Chương Phồn lục trong đầu, mới nhớ cô là hệ ngoại ngữ, bọn họ chung khóa.
Chương Phồn gật đầu như chào hỏi, xoay người bỏ đi, lại bị nữ hài tử kéo lấy tay áo. Chương Phồn nhìn gương mặt tinh xảo, xem bộ ngực no đủ cùng với đường cong lả lướt của cô; rất được, nhưng hắn không thích.
Hắn rút tay về, lui về phía sau, cũng không chào hỏi đã bỏ đi.
Nữ hài tử còn hô to, có vẻ đã tìm hiểu sơ sở thích của hắn.
– Mình cũng thích nghe diễn, lần sau chúng ta cùng đi đi.
Chương Phồn quay đầu nhìn, rồi dừng lại. Hắn không như cũ im lặng, mà đặt ra hàng loạt vấn đề, giống như là dùng hết câu nói trong một tháng này.
– Cậu thích trường phái nào? Xướng đoạn yêu thích là gì? Thích nhanh hay chậm? Lễ nghi cơ bản của nghe xướng là gì?
Nữ hài tử cứng họng, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi nhiều như vậy, nhưng vẫn kiên trì tìm chết.
– Thích, thích mai phái, gọi là trương sinh?
Đôi mắt Chương Phồn đầy lạnh lùng.
– Đó là tuân phái kinh điển. Cậu căn bản không thích nghe, đừng miễn cưỡng bản thân, cũng đừng nhuốm bẩn nghe xướng.
Lúc về tới nhà, mẹ hắn thế mà lại không ra ngoài. Bà ta ở trong sân cắn hạt dưa, làm cho khắp nơi bừa bãi. Chương Phồn cầm chổi, quét quét sơ, thì thấy được mảnh vai áo ở trong tay bà ta.
– Đưa tôi.
Chương Phồn không còn vẻ nhẫn nhục chịu đựng, hắn như một con báo bị chọc giân, bộ dáng giống như giây tiếp theo sẽ xé xác bà ta. Mẹ hắn ném mảnh vải kia vào ngực hắn, âm dương quái khí nói một câu.
– Đồ vật của con hát nào, mẹ nó thơm chết, cái đức hạnh gì, dâm chết.
Chương Phồn không để ý tới mồm miệng dơ bẩn của bà ta, cầm mảnh vải về phòng.
Mặt trên dính mùi của mẹ hắn, lại luyến tiếc vứt bỏ. Hắn mở góc tủ, để mảnh vải vào phía dưới cùng, sau đó khóa lại.
Lúc ra ngoài, hắn lần đầu tiên mắng mẫu thân.
– Đừng chạm vào đồ tôi.
Hắn lại tới rạp hát nhỏ, đại gia trong cửa đã quen mặt hắn. Thần bí nói cho hắn, hôm nay có vị diễn xướng rất nổi tiếng, được nghe là phúc của hắn.
– Trình Cẩm hở?
– Gì gì, Trình Cẩm nào, Trình Cẩm tuổi gì, lần này là lão bản rạp hán nhịn đau lấy tiền mời về đó, tầm cỡ quốc gia, mau mua vé, không tiếc đâu.
Chương Phồn nhìn nhìn, hôm nay người xếp hàng mua vé đúng là nhiều hơn bình thường.
Hắn cầm cuống vé tìm chỗ ngồi, mọi người cũng không đối xử tệ với hắn, cũng cho hắn một vị trí không tệ, chính giữa, không quá xa cũng không quá gần, khung cảnh trên đài nhìn một cái là thấy rõ.
Diễn viên này hắn biết, TV có chiếu. có rất ít con hát có thể công thành danh toại, được bước vào đại sảnh vàng của giới diễn xuất.
Giọng hát sạch sẽ nội lực, thần sắc quyến rũ động lòng, trang phục và đạo cụ nhìn sơ qua là biết hàng xịn. Chương Phồn dùng ánh mắt thưởng thúc nghệ thuật quan sát, đây chính là một hồi thịnh yến hoàn mỹ.
Hắn rời đi.
Đi đến cửa toilet, Trình Cẩm quả nhiên ở đó. Nhưng lần này y rất nghiêm túc, hút thuốc nhả khói, sườn mặt chìm trong bóng tối, thiếu hứng thú.
– Sao không nghe diễn? Khó có được, vị này chỉ tới một lần.
– Xướng không tệ.
Chương Phồn nói thật, Trình Cẩm dụi thuốc, quay đầu đi rửa tay. Chương Phồn nhìn từ phía sau, gầy yếu đơn bạc, nhưng vĩnh viễn giữ thẳng tắp.
– Tôi có thể ôm anh không, một chút thôi.
Trình Cẩm cười nhạo, một bên rửa tay một bên nói:
– Vị kia rất gần gũi, xướng xong gặp mặt một chút. Không chỉ là ôm, có khi hôn cũng được nữa.
– Tôi chỉ muốn ôm anh.
Chương Phồn nhìn hình y ở trong gương, ánh mắt si mê như muốn thiêu cháy y.
Trình Cẩm ngầm đồng ý. Cánh tay rắn chắc kia kéo y vào lồng ngực. Hai người dán rất gần, Trình Cẩm mở miệng nhắc:
– Cậu cứng.