Cuối cùng Vương Tranh không dẫn Vu Huyên đi ăn món lẩu Trùng Khánh[1] mà cô thích. Nếu là trước kia thì cậu đã chiều theo ý thích của cô rồi.
[1] Món lẩu rất cay nổi tiếng.
Khi còn thanh xuân, người ta vẫn luôn cho rằng thời gian rất nhiều nên
thoải mái lãng phí. Sống là phải luôn nhìn về phía trước với những ước
vọng cao vời, nhưng lúc đó còn trẻ người non dạ, nhón chân ngước mắt
cũng nhìn không đủ xa, trông chẳng đủ rộng. Thời gian ấy, kích thích tố
tên gọi “xuân xanh” chảy xuyên suốt huyết quản Vương Tranh, nên chẳng
biết chùn chân lo sợ là gì, lại thêm nhân tố thúc đẩy là Vu Huyên luôn
kề cận sát bên, thành ra luôn thích làm chuyện khác người nhằm chứng tỏ
bản thân. Chẳng hạn như, nửa đêm nửa hôm leo cổng mò vào khu nhà trẻ
trực thuộc trường đại học, ngồi hút thuốc uống bia ở vòng quay ngựa sắt, rồi ngước nhìn sao trời mà đinh ninh rằng mình thật sự khác biệt, mai
này chắc chắn gây dựng tiền đồ xán lạn, từ ngón chân đến ngọn tóc đều
rất có giá trị nhân sinh, dù cả hai đều chẳng biết giá trị đó tên là gì, cụ thể ra sao.
Lúc đó, Vương Tranh nội tâm và Vu Huyên hướng
ngoại đều có thể thoải mái biến những chuyện trọng đại thành những việc
bình thường cỏn con như người ta đánh rắm, còn việc cỏn con đánh rắm nơi công cộng lại trở thành hệ trọng hàng đầu. Mọi chuyện vô hình trung bị
hai người bóp méo, phóng to thu nhỏ một cách không tài nào hiểu nổi.
Bao nhiêu năm rồi, Vương Tranh trở thành người ngay cả cười cũng không toàn tâm, còn Vu Huyên thì bệnh tật vô phương cứu chữa, thực ra cô ấy cũng
đã cười nói ăn uống để chờ ngày chết.
Nhưng nay quay đầu nhìn lại đều là vật đổi sao dời, không chốn tìm thấy.
Vì để áp chế cơn bực tức không được đi đúng quán, cả hai rẽ vào nhà hàng
sushi Nhật tên Shibuya, rồi ăn hết một phần sushi lớn tên “Vũ Điệu Chiến Binh”, nửa tá sủi cảo chiên kiểu Nhật, một phần lươn cắt khúc nướng,
một phần tempura salad, nửa nồi cháo hải sản giá đặc biệt của nhà hàng,
năm que gan gà – nấm xiên que nướng, một phần đầu cá hồi nướng
Teppanyaki[2], cuối cùng là một con cua Hokkaido[3] ướp lạnh tươi ngon
được chuyển đến bằng đường hàng không.
[2] Teppanyaki là một từ
ghép của tiếng Nhật-Teppan là cái bàn và yaki là nướng, Teppanyaki là
cái bàn nướng. Tenpanyaki xuất hiện tại Nhật từ thế chiến II, là một
hình thức làm chín thức ăn trên một bàn thiếc lớn có nhiệt độ cao
(thường là trên 1000C).
[3] Còn được biết với tên cua hoàng đế, loài cua càng rất to và giá rất đắt.
Những món này đa phần đều nằm hết trong bụng Vu Huyên. Cô nàng luôn có tình
yêu nồng nhiệt với thức ăn, vừa bước chân vào tiệm thì đã không còn nghĩ gì khác hơn ngoài ăn và ăn.
Bữa cơm tính sơ cũng đã tốn hơn nửa tháng lương của Vương Tranh, nhưng đấy chỉ là tiểu tiết, cậu vốn không quan tâm.
Nỗi thê lương không ngừng chiếm hết tâm trí khiến cậu chăm chú nhìn cô bạn
thân. Cậu hạnh phúc khi nhìn thấy cô nhiệt tình với tất cả món ăn, vui
vẻ gặm từng chiếc càng cua. Mỗi một miếng thức ăn cô nuốt vào bụng như
có thể khiến những hy vọng tốt đẹp lấp đầy được nội tâm trống rỗng của
cậu. Giống như chỉ cần cô ăn nhiều thêm một chút nữa thì cô sẽ cách ngày tử vong càng xa, càng gần với cậu hơn. Vương Tranh mắt cay xè phiếm đỏ, liền vội vàng cúi đầu uống một ngụm trà gạo, đoạn lại lấy giọng bình
tĩnh mà trêu chọc cô: “Tiểu thư, bộ cô vừa mới ra tù hay vừa từ Châu Phi đói rét về à?”
Vu Huyên bĩu môi lườm cậu, đôi mắt nhỏ được tô
viền tinh xảo vừa liếc ngang liền như con dao phong tình sắc lẻm liếm
qua mặt, rồi lại nhếch miệng lên nói: “Cục cưng à, tớ chẳng ăn thêm được bao nhiêu bữa ngon lành nữa đâu, đừng càm ràm hoài nữa đi !”
Chuyện sinh tử hệ trọng vậy mà Vu Huyên lại chỉ nói nhẹ như không, khiến Vương Tranh lòng đau như thắt phải siết chặt tách trà trong tay để nén cơn
run, nhưng trước mắt lại chỉ thấy xây xẩm một màu đỏ rực chết chóc, vừa
định mở miệng nói lại chỉ thấy yết hầu khô ran, tiêu điều, nóng rát như
sa mạc tháng Bảy.
Vu Huyên vừa gặm chân cua vừa nghiêng đầu nói
đầy bình thản: “Tiểu Tranh, tớ năn nỉ cậu đó, đừng bao giờ an ủi tớ bằng mấy lời như phải biết quý trọng sinh mệnh, đừng mất hy vọng, hiện tại y học tiến bộ, phải kiên cường đấu tranh với bệnh tật, vân vân. Bà đây
nghe nhàm tai rồi, vậy nên cậu tha cho tớ đi, nhé?”
Vương Tranh nhắm mắt lại, khi mở ra lại chỉ nhẹ nhàng đáp: “Tớ cũng không rảnh đâu mà tranh cãi chuyện đó với cậu…”
“Thế thì tốt.” Vu Huyên giơ hai tay lên trời tung hô, mười đầu móng tay hồng hào, hết sức nõn nà. “Con người ta sống trên đời thì số mạng đã được
định sẵn rồi. Khi nào kết thúc không liên quan tới chuyện sợ chết hay
không. Y học tiến bộ và khoa học kỹ thuật tiên tiến cũng chả giúp được
gì. Tất cả kỳ tích đều chỉ là chuyện hư cấu lừa người, hy vọng giống như con gà rừng[4]…”
[4] Tiếng lóng chỉ gái điếm.
Vương
Tranh méo miệng đính chính: “Không phải là gà rừng. Câu này chính xác
phải là, ‘Niềm hy vọng tựa như số phận nàng kỹ nữ. Nàng với ai cũng đều
đầy mê hoặc, mọi người đều quỳ dưới chân nàng dâng hiến hết ngọc ngà
châu báu, xem nàng như bảo vật, dâng hiến cho nàng cả thanh xuân tuổi
trẻ, cuối cùng nàng vẫn vứt bỏ cậu.’[5]”
[5] Được trích từ bài “Hy vọng” của nhà thơ Sándor Petõfi.
“Đúng, ý tớ chính là vậy.” Vu Huyên hài lòng vỗ bàn, khoái chí cười to. “Tiểu
Tranh, chỉ có nói chuyện với cậu mới không phí sức. Tới giờ tớ cũng
không thể nào nhớ nổi mấy bài thơ loằng ngoằng sến súa đó.”
Vương Tranh gục đầu xuống bàn, gần như là nức nở: “Để tớ nhớ thay cậu là được rồi.”
“Ế, lại sao vậy, đau lòng hả?” Vu Huyên ngạc nhiên, sau đó ném ngay cái
càng cua xuống lựa lời an ủi cậu: “Được rồi mà! Tớ hứa là tớ sẽ không
chết bây giờ, được chưa? Tớ nói thật đấy, từ bé tớ đã biết trước, lúc
này vẫn chưa phải lúc để tớ chết…”
Vương Tranh đau lòng không chịu được, quay đầu sang phía khác mà nói lung tung: “Tớ, tớ ra ngoài hút thuốc…”
“Đi đâu nữa, khu này cho hút thuốc mà!” Vu Huyên nhất quyết giữ cậu lại.
Cậu ngoảnh lại nhìn cô, đáy mắt đã dâng đầy lệ: “Tớ tìm một nơi thoải mái không được sao?”
“Không được đi!” Vu Huyên kiên quyết.
Vương Tranh trừng mắt nhìn cô, cô lại chỉ vừa thở gấp vừa nói loạn lên: “Đừng đi. Thật đó! Ngồi lại đây, ngồi đối diện với tớ. Nếu cậu thấy tớ chỗ
nào không đúng thì cứ nói thẳng, mắng cũng được, cớ gì phải một mình
chịu đựng? Cậu chưa hết giận nữa thì cứ tát tớ một cái, không vấn đề gì
hết, tuyệt đối không được rời khỏi cái bàn này. Mẹ kiếp, tớ nói vậy cậu
nghe không hả?”
STENT: http://www.luv-ebook.com
Vương
Tranh bị một tràng dài của cô khuấy bừng cơn giận, môi run run chẳng nói được một câu lành, xen trong lửa giận lại vừa là nỗi đau lòng cùng sự
nuối tiếc, thậm chí còn cay đắng hơn cả những tháng ngày cô đơn chịu
đựng vết thương bị phản bội. Cậu run rẩy cầm lấy tách trà, run rẩy đưa
lên môi rồi bất cẩn đánh rơi chiếc tách xuống đĩa sushi gây ra tiếng vỡ
lớn, khiến mọi người xung quanh phải quay sang nhìn, phục vụ thì lại
nhanh nhạy chạy tới thu dọn.
Cậu chỉ im lặng không lên tiếng, cố bình ổn cơn hoảng loạn trong lòng, sau cùng biến nó thành tiếng thở dài bất lực, rồi nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, khi mở mắt định nói gì đó
lại thấy Vu Huyên trợn mắt, mặt mày co giật, ôm lấy bụng mà kêu rên:
“Ui, khó chịu quá! Uiii…”
Vương Tranh giật mình kinh hãi, vội chạy qua cạnh cô, liên thanh hỏi: “Sao vậy? Cậu đau ở đâu?”
“Ui, mau đưa tớ về bệnh viện! Không được rồi! Đau quá…”
Vương Tranh vội vàng đỡ lấy Vu Huyên, hoảng loạn gọi người tính tiền trong
khi cô lại không ngừng kêu la: “Nhanh lên! Nhanh lên nào! Tớ khó chịu
quá! Bảo họ nhanh lên…”
“Cậu cố chịu một lát, nhanh thôi!” Vương Tranh quýnh quáng, “Gọi xe cấp cứu nhé?”
“Kêu con khỉ, xe cấp cứu chiếm phần lớn thuế mà người dân đóng đấy!” Vu Huyên tức giận mắng. “Mau trả tiền rồi đi ngay…”
“Được, được, cậu chịu đựng một chút, xong ngay thôi!” Vương Tranh liên tục an
ủi, rối tới mức chẳng biết làm gì, còn người tính tiền kia lại còn rầy
rà mãi chẳng xong. Bình thường thì lâu lắc thế nào cũng được nhưng nay
lại lúc dầu sôi lửa bỏng thời gian như kéo dài mãi ra. Phải khó khăn lắm cậu mới nhìn thấy nhân viên mang theo khay chứa hóa đơn của bàn mình
tới, Vương Tranh đã nhảy dựng lên rồi lấy tiền hỗ trợ đón Tết từ trong
ví da ra, đếm đếm rồi đưa sang người kia, la lớn “Không cần thối tiền”,
liền tức tốc dìu Vu Huyên đi.
Vương Tranh lo lắng nhìn Vu Huyên, thấy son phấn trên mặt cô vẫn đều đặn, không hề có chút biến sắc nào.
Cậu đỡ cô đi mà chỉ thấy cô toàn thân vô lực đè hết lên trên cậu, cứ ôm
bụng đòi quay lại bệnh viện mà không rõ cô bị gì. Vương Tranh càng nghĩ
càng thấy sợ, chẳng lẽ vừa rồi cô ăn trúng thứ gì? Hoặc là bệnh tình đột ngột chuyển xấu?
Cậu vừa rầu lo suy nghĩ vừa ôm Vu Huyên ra
khỏi tiệm, lúc này bỗng có giọng nói quen không thể quen hơn, vẫn trầm
và từ tính tựa như trong trí nhớ, xen lẫn sự kinh hỉ gọi cậu: “Tiểu
Tranh? Tiểu Tranh, sao em lại ở đây?”
Vương Tranh cả người sựng
lại như bị điểm huyệt không nhúc nhích được. Tiếng nói cười ồn ào trong
nhà ăn, tiếng gọi phục vụ, tiếng chén đĩa va chạm bỗng chốc đều như cách cậu rất xa, không gian đặc quánh chỉ còn lại mỗi âm thanh quen thuộc đó cùng tiếng miệng vết thương đáy lòng cậu rách toạc ra.
“Tiểu
Tranh, Tiểu Tranh…” Giọng nói phía sau lưng cậu vang lên như cơn ác
mộng. Bàn tay đang ôm lấy Vu Huyên của Vương Tranh vô thức siết chặt,
lại run rẩy không thôi. Cậu như một người già mắc phải chứng bệnh phong
thấp, khó nhọc quay đầu lại, đập vào mắt là Lý Thiên Dương đang đứng
cách cậu không xa, trên mặt là vẻ tươi cười không chút sầu muộn, cơ thể
cường tráng, vạm vỡ, không mặc áo vest ngoài, tay áo sơ mi một bên thả
một bên xắn cao tận khuỷu, bộ dáng hiển nhiên là đang vội vàng chạy tới. Hắn nhìn thẳng vào mắt Vương Tranh, nở nụ cười ôn hòa động lòng, dịu
dàng hỏi: “Anh thấy ai đó giống em nhưng lại không dám chắc. Nhớ là dạ
dày em không tốt, không ăn được đồ sống. Cơ mà nhìn kỹ lại thì đúng là
em thật. Em về à? Đừng đi sớm vậy, lâu rồi không gặp, ngồi xuống nói
chuyện với anh chút nhé?”
Vẫn cái vẻ dịu dàng đa tình trước sau như một.
Lần này thì định làm gì đây?
Bất chợt Vương Tranh lại muốn ngửa mặt lên trời mà cười to, suốt mấy năm
qua cậu một mình chịu đựng, cũng đã nhiều lúc tưởng tượng hai người gặp
lại sẽ thế nào.
Cậu thực sự rất hâm mộ loại người sau khi dứt
khoát chia tay, tới lúc gặp lại vẫn có thể ra vẻ bình thản xem như không có gì mà chào hỏi nhau giống bạn cũ thế này. Họ phải là kẻ sõi đời,
tinh ranh và thông minh thế nào mới có thể khiến bản thân không bị tổn
thương?
Từ bé, Vương Tranh đã đặc biệt ngốc nghếch hơn người
khác, nên trong thời đại đến cả tình yêu cũng như thức ăn nhanh này,
không thể giả vờ như chẳng có gì mà chào hỏi người mình từng yêu cũng
từng hận được.
Lý do thì cũng đơn giản thôi. Lúc còn ôm quá
nhiều mộng tưởng tốt đẹp về tình yêu, luôn có thể dâng trọn tất cả bản
thân cho đối phương, thì mọi thứ không chỉ đơn thuần là tình cảm mà còn
là lý tưởng, nhìn đâu cũng thấy hy vọng, đẹp đẽ, và tin tưởng. Vậy nên
một khi những điều đó đều sụp đổ, dù đã bỏ tâm huyết ra tu bổ cũng chỉ
đắp được một bức tường đổ nát, làm sao có thể xem nhẹ mà xem như chuyện
chưa từng xảy ra?
Nhưng Lý Thiên Dương lại làm được chuyện đó.
Hắn luôn sành sỏi và tự tin, nên mới sau khi làm thương tổn người khác,
liền đảo mắt tỏ ra rằng mọi thứ đều bình thường. Thêm nữa hắn còn muốn
người khác cũng tỏ ra bình thường như hắn, lúc nào cũng phải tuân theo
quy tắc mà ra vẻ là bạn bè lâu ngày xa cách nay gặp lại.
Nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt đó cũng không làm được thì sao đáng để làm người trưởng thành phóng khoáng, hiểu lý lẽ đây.
Vương Tranh bỗng nhiên lại cảm thấy nỗi hận không tên lại vô cớ trồi lên.
Song, đúng lúc này, cánh tay cậu lại bị cấu một cái, đau suýt phải kêu lên,
bên tai thì vang lên giọng nói nũng nịu của Vu Huyên: “Tranh, hôm nào
rồi gặp bạn anh đi, em thấy đau hết cả người.”
Vương Tranh giật
mình tỉnh ra, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh đáp: “Là anh à. Ngại quá,
bạn tôi không khỏe, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện, có gì nói sau
nhé?”
Lý Thiên Dương nheo mắt nhìn nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cười đầy quan tâm: “Được chứ. Phải ưu tiên phụ nữ
trước chứ. Hai người không lái xe phải không, đợi một chút anh đi mượn
xe bạn rồi chở cả hai đến bệnh viện trước.”
Vương Tranh chưa kịp đáp thì Vu Huyên lại siết lấy tay áo nói hộ: “Cảm ơn anh nhưng không
dám phiền anh đâu. Lúc nãy tôi ăn nhiều quá nên cấn bụng ấy mà.” Cô khe
khẽ cười, lại vờ oán trách Vương Tranh: “Cũng tại anh ấy hết, suốt ngày
nói tôi đang có em bé thì phải ăn nhiều một chút, bây giờ thai chỉ hai
tháng mà ngày nào anh ấy cũng hầm canh, rồi bắt tôi ăn hết món này tới
món kia. Sau khi sinh con rồi thể nào tôi cũng thành bà béo cho xem.”
Vương Tranh ngớ người vài giây, liền hiểu dụng ý của Vu Huyên, chỉ đành cúi
đầu cười khổ, ôm lấy vai cô: “Xấu hổ quá, khiến anh chê cười rồi. Cô ấy
cứ như trẻ con vậy, không chịu nghe lời, hại tôi suốt ngày phải lo lắng, lại còn kén ăn nữa chứ. Phiền chết được… Không nói chuyện này nữa. Cảm
ơn anh, nhưng tôi không ở lại được, phải đưa cô ấy tới bệnh viện thì tôi mới an tâm, gặp lại sau nhé.”
Lý Thiên Dương sắc mặt thay đổi
như trở bàn tay, thần kinh căng thẳng, nhưng sau một chốc lại nhoẻn
miệng cười: “Không sao, lần này anh ở đậy tận hết Tết mới đi… có gì sẽ
gọi cho em, được không?”
Vương Tranh gật đầu lấy lệ: “Sau này rồi tính.”
Cậu cười hết sức miễn cưỡng, cứ như phải nhếch miệng rộng thêm nửa phân nữa thôi gương mặt sẽ nứt ra vậy.
Lý Thiên Dương vô cùng khó chịu, đứng ở cửa nhìn người đàn ông gầy yếu kia dìu cô gái đó vào taxi. Tiểu Tranh của hắn mở cửa cho cô ta, dịu dàng
và cẩn thận đặt cô ta vào ghế, không thèm che giấu chút xíu vẻ lo âu
cùng đau xót trên mặt.
Có thể thấy, Vương Tranh vô cùng quan tâm cô gái đó, quan tâm tới mức hơi quá.
Lý Thiên Dương vẫn biết Vương Tranh là người luôn hết lòng vì người khác.
Ngày trước lúc còn sống cùng nhau, hắn thường xuyên thấy cảnh cậu chỉ vì chuyện kho cá mà đau đầu suy nghĩ xem nên bỏ hành nguyên lá hay cắt
thành hành hoa. Kiểu tính cách này, nói nhẹ thì là chu đáo dịu dàng, còn nói quá là lằng nhằng do dự. Có một điều phải thú thật, vừa lúc bắt đầu yêu đương, Vương Tranh đã khiến Lý Thiên Dương thấy thích thú vì có
được người yêu kỹ tính, luôn tận tình chăm sóc hắn, trước nay chưa ai
đối xử với hắn được như thế cả. Hắn không phủ nhận hắn từng rất hưởng
thụ khi được chăm lo như vậy.
Có một lần, hai người cùng giành
ra chút thời gian tới nghỉ xả hơi ở một nông trại ngoại thành. Thời gian cũng chỉ có hai ngày nhưng trong hành lý của Vương Tranh có đủ các loại thuốc, từ thuốc cảm, thuốc dạ dày, cho đến thuốc trị mẩn ngứa, khăn
ướt, nước chống muỗi, đến cả loại cà phê, kẹo cao su hay dung dịch làm
mềm da sau khi cạo râu mà Lý Thiên Dương thích cũng có đủ cả.
Khi ấy Lý Thiên Dương đã nghĩ, tìm được người yêu chu đáo hơn cả mẹ mình,
nhưng lại không lằng nhằng giống đàn bà, là chuyện hết sức may mắn.
Nhưng càng ở lâu, đức tính hắn từng thích lại trở thành nỗi phiền muộn khó
giải, kiểu quan tâm săn sóc dông dài lôi thôi đó chỉ tổ làm hắn chán
ghét. Lý Thiên Dương không rõ bắt đầu từ khi nào mà ngay cả việc Vương
Tranh gọi điện thoại tới, hỏi hắn muốn ăn gì bữa nay cũng dễ dàng chọc
hắn tức giận quát: “Gì cũng được. Mỗi cuộc gọi nhỡ có giá tới những mấy
chục vạn đồng, em làm ơn đừng có gọi mãi làm máy bận có được không?”
Rồi lại tới loại canh hầm không nhìn ra nguyên liệu gì của Vương Tranh cũng trở thành gánh nặng cho hắn.
Lúc đó, hắn đã nói không ít những lời tàn nhẫn với cậu. Ví như:
Em đừng mất thì giờ vào mấy chuyện đàn bà này, được không?
Tôi thích uống thì uống, em đừng làm như chủ nợ mà nhìn chằm chằm tôi, được không?
Tôi đã nói khuya lắm mới về, em chừng này tuổi mà không ngủ một mình trước
được à? Đừng có cả đến chuyện ngủ nghê cũng để tôi lo, được không?
Tôi không muốn sống với em nữa, được không?
Mỗi một câu nói đều khiến hắn thấy hổ thẹn.
Tại sao lại thế?
Những lời nói đó sao có thể do hắn thốt ra, nhất là đối với cậu bé yêu hắn đến thế?
Nhưng quả thật khi bật ra những lời đó hắn như ở trong cơn mê muội, lúc đầu
còn có chút chột dạ. Nhưng Lý Thiên Dương là ai nào? Là gã đàn ông mạnh
mẽ đầu đội trời chân đạp đất nên dù có chột dạ thì cũng sẽ làm cho
chuyện đó trở nên đúng lý hợp tình. Với lại thời gian lâu dần cũng không còn biết chột dạ là gì, ngược lại còn trở nên vô lại, càng châm chích
càng thấy thuận lợi, càng làm càng thấy không thể dứt ra được.
Ai bảo em cam tâm tình nguyện ỷ lại vào tôi làm gì?
Bây giờ nhớ lại chợt hay, cả đời hắn chưa từng đối xử với ai tồi tệ như thế.
Cậu nghĩ sao về những chữ “được không” cao thé của hắn?
Dường như chịu đựng tới cực điểm, nhưng kỳ thực chỉ là ngoài giả vờ mạnh mẽ còn nội tâm yếu đuối.
Chuyện căn bản không nằm trong vấn đề được hay không, mà là do thói quen. Quen người ta đối xử tốt toàn tâm toàn ý với mình. Quen người ta kính nể
mình. Vì đã quen rồi nên mới không cần giữ gìn rồi tùy tâm giày xéo.
Hiện giờ, người từng yêu thương hắn hết lòng lại mang tất cả dịu dàng đó đem trao người khác. Cô gái kia dù có oán giận cậu thì cậu cũng mỉm cười bỏ lỗi. Lý Thiên Dương thấy tim mình như có móng mèo cào xé. Hắn biết, bản thân không xứng để ghen, hay đau lòng, nhưng dẫu thế nào cũng thấy mất
mát, sao dời vận đổi, chẳng níu nổi ngày đã qua.
Lý Thiên Dương
thở dài, thẫn thờ một hồi lại quay về bàn. Một bàn chỉ toàn đàn ông, là
những nhà cung ứng và kinh doanh có quan hệ làm ăn với hắn ở thành phố
này. Một đám đàn ông bàn xong chuyện thì kéo nhau đi uống rượu, không ai rảnh quan tâm vẻ vui buồn của Lý Thiên Dương. Hắn cũng tự rót tự uống,
hai ly rượu gạo, miệng mỉm cười vui vẻ, góp lời trêu chọc vài câu, đá
đểu vài lời, với chuyện không đùa được cũng hết sức nghiêm chỉnh mà
nghe. Làm ăn bao năm, xã giao trở thành một bản năng, có nhắm mắt lại
cũng biết cái gì nên nói, cái gì không, lời nào mới kiếm được tiền, câu
nào chiếm được lòng. Đời này của hắn có thể xem như là thành công. Từ
lúc bắt đầu quen Vu Thư Triệt cho tới nay cũng đều tiến thối chừng mực,
làm việc chu toàn hai phía mọi sự đều hoàn mỹ.
Nhiều năm là vậy, người đến kẻ đi bên hắn cũng không chứa oán hờn gì. Kẻ trong giới luôn
miệng khen Lý Thiên Dương rộng rãi phóng khoáng, làm gì cũng gọn ghẽ dứt khoát, làm tình nhân của hắn hay là bạn bè cũng chỉ lợi không hại.
Nhưng lại chỉ có mỗi mình Vương Tranh từng thấy qua bộ mặt tàn nhẫn lạnh lẽo
cùng vẻ yếu đuối bị hắn vùi sau dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ hào nhoáng.
Mọi người ăn uống no say, bèn gợi ý đi giải trí ở câu lạc bộ đêm. Tất cả
đều là chân làm ăn lão làng ở thành phố G, quen mặt biết tên hầu hết
những chỗ vui chơi giải trí. Hơn nữa, ai trong số họ cũng đều có tiền,
thái độ hành xử đều rất mềm mỏng khéo léo, lại còn biết tự chiêu đãi bản thân. Lý Thiên Dương xem như là trẻ nhất trong hội, sản phẩm công ty
hắn làm đại diện tiêu thụ nhiều nhất ở khu vực duyên hải đều nhờ vào
những tay này, nên không dám đắc tội một ai. Hắn chẳng qua cũng chỉ là
hơi chút tâm phiền ý muộn, vừa nhác thấy vẻ mặt mọi người liền biết phải đi đâu giải trí, đi thì đi thôi, chuyện chẳng hệ trọng gì. Một khi đến
chốn mua vui sẽ có ngay trai xinh gái đẹp đến chăm sóc tiếp đãi. Áo mão
đường hoàng khí thế gọi một cậu bé tới, chẳng qua chỉ là vui chơi, chốn
phong hoa tuyết nguyệt và cũng chẳng có ai nghi hoặc gì đến khuynh hướng tình dục cả.
Cả hội vừa định đứng dậy rời đi, người đàn ông họ
Hầu ngồi cạnh Lý Thiên Dương nhận được điện thoại, gã dịu dàng tiếp xong thì quay ra cáo lỗi: “Ngại với mọi người quá, vợ tôi đang hầm canh ở
nhà, tôi phải về ăn canh thôi!”
Mọi người cười ầm lên, đem gã ra trêu chọc, gã thì đã quá quen với chuyện này nên chỉ cười hì hì đáp
lại, rồi ngẫu nhiên vặn lại vài câu: “Mấy anh thì biết gì, không phải
mấy năm trước có một cái quảng cáo ư? Người rót rượu cho mình nào phải
người vợ mình cần, người rót sữa cho mình thì mới đúng là người đáng để
mình đối tốt.”
Lý Thiên Dương ngẩn người, đoạn lại cười trêu: “Trong nhị thập tứ hiếu, anh Hầu đáng danh đi đầu. Nhìn thật không ngờ nha!”
“Gì mà đứng nhất đạo hiếu, chẳng qua chỉ là một nô lệ của vợ thôi.” Một kẻ khác vừa cười vừa mắng.
“Mẹ nó, tên này, anh có muốn làm nô lệ thì cũng không cô nào chịu cho làm
đâu.” Gã Hầu đốp chát lại. “Mấy người đừng cậy bây giờ còn trẻ, ra sức
hoạt động thắt lưng mà trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không gây ra họa
là may rồi. Tôi nói thật, con người cố gắng kiếm tiền mấy, đến khi đảo
mắt nhìn lại cũng chỉ muốn tìm người sống cùng mình thôi, phải không?”
Ở đây có không ít kẻ có tuổi, từng bao không ít gái gọi cao cấp, từng qua đêm với vô số tiểu minh tinh, lúc này nghe gã Hầu nói vậy lại chỉ biết
sượng mặt. Lý Thiên Dương rót cho mình một ly rượu đầy, uống cạn lại
cười nói: “Anh Hầu nói đúng lắm. Ai cũng cần có người thật lòng bầu bạn. Tôi dám cá là tay nghề nấu nướng của chị dâu phải giỏi lắm, bằng không
sao giữ được chân anh?”
Gã Hầu đang đứng mặc áo khoác lại cười
khoái chí, rồi làm bộ như đau khổ lắm: “Thật ra bà nhà anh nấu cơm rất
khó ăn, nhưng lại được cái cho rất nhiều đồ quý hiếm trong đó. Chú nghĩ
xem bà ấy đem bào ngư hai đầu đi hầm canh, đâu phải ai cũng dám làm
thế?”
Lý Thiên Dương cười gượng: “Vậy anh cứ bảo chị đừng nấu nữa là được.”
“Đâu được,” gã đáp. “Dù bà ấy nấu có khó ăn thế nào thì cũng là nấu cho anh ăn, ai cũng đừng mơ có cái phước ấy.”
Gã chưa kịp khoe khoang thêm gì nữa thì mọi người đã nhao nhao lên đuổi:
“Được rồi anh mau về hầu vợ cho bọn tôi nhờ, thuận tiện hỏi chị là tối
nay cần anh làm ấm giường không, nếu không thì cứ gọi điện để bọn tôi
giữ đồ tốt cho.”
“Cút mẹ anh đi!” Gã Hầu cười to, khua chìa khóa xe tỏ ý chào “Không làm phiền mọi người phong lưu khoái hoạt nữa, tôi
đi đây, nhớ là đừng miệt mài quá độ kẻo suy thận thì chết!”
“Chết cái đầu anh, cút đi!” Mọi người cười mắng.
Lúc này gã họ Hầu mới mỉm cười bước đi, nhìn từ sau lưng thôi cũng dư thấy
gã đang rất phấn khởi. Trong lúc nhất thời, cả bàn bỗng rơi vào im lặng, một người ngồi trong góc chợt buồn bã thở dài: “Mẹ kiếp, từ đó đến giờ
tôi đi bao gái cũng chỉ là cởi đồ lên giường vận động, xong xuôi lại dẫn nhau tới quán bar uống rượu, đời nào có ai chịu hầm canh cho tôi ăn?”
“Bớt vờ vịt đi anh bạn, nếu muốn ăn canh thì khó gì, tới tiệm Đầu Đạm Thang
thì canh loại nào lại chẳng có, lại còn niêm yết giá công khai, buôn bán công bằng, chỉ cần bỏ tiền ra người ta phục vụ tận trời.” Một gã khác
cười khan: “Không lý gì chỉ vì một bát canh mà buộc cả đời mình với một
người. Nếu tốt số thì tìm được người chung hoạn nạn, còn không phải phân thân ra vừa lo cho gia đình vừa lo cho cô ta, thêm cả họ hàng nội ngoại bên vợ nữa. Phiền lắm! Ham kết hôn làm gì?”
Lý Thiên Dương chỉ
lẳng lặng nghe chứ không bàn luận gì, tính tiền xong hắn lại cùng mọi
người đến phố giải trí. Mỗi người đều là tay già đời, vừa bước chân vào
cửa đã tay dắt tay díu theo một cô gái son phấn diễm tình. Lý Thiên
Dương thì chỉ hờ hững lướt mắt nhìn những cô nàng mặt mày điểm trang
lộng lẫy kia. Bà chủ chốn ăn chơi nổi tiếng thành phố G giỏi nhất ngón
nghề trông mặt đoán tâm, nên vừa thấy hắn thần thái lãnh đạm như thế
liền ra ngoài dẫn ba cậu trai dáng người mềm mại thướt tha vào. Những gã đàn ông chung hội cười một trận, nói rằng thiệt không ngờ ông chủ Lý
coi vậy mà có sở thích này, trong khi hắn lại chỉ nhếch miệng cười đáp,
rồi chọn một cậu nhóc không phấn không hương, mặt mày lại hao hao Vương
Tranh, uống chút rượu đợi khi thích hợp liền vẫy tay chào các chiến hữu
rồi kéo cậu nhóc kia đi mất.
Hai người không ai nói năng gì
nhiều, trực tiếp đến khách sạn gần đó thuê phòng. Cậu bé kia nhìn ngoài
mặt thì ngây thơ nhưng kỹ thuật lại hết sức thành thạo, đặt chân vào
phòng đã kéo Lý Thiên Dương đi tắm cùng, rồi tự nhiên cởi quần áo, quỳ
xuống phục vụ nơi giữa hai chân hắn. Kỹ năng của cậu rất điêu luyện,
nhưng trong làn hơi nước lờ mờ này, nhìn gương mặt có vài phần tương
đồng với Vương Tranh lại mang biểu cảm quyến rũ mê người như thế chỉ
khiến Lý Thiên Dương càng thêm phiền muộn, nên không bình tĩnh làm theo
quá trình nữa, sau khi được liếm cứng lên liền đè cậu ta lên tường gạch
tráng men mà thô lỗ tiến vào.
Trong lúc ra vào mãnh liệt đó,
chẳng biết cậu nhóc kia là vì đau hay thích thú lại cứ rên rỉ không
ngừng. Lý Thiên Dương chẳng thấy chút khoái ý, chỉ đau khổ nhắm mắt,
liên tục hồi tưởng tới Vương Tranh suốt quá trình đó. Nét cười rất nhạt
treo lơ lửng bên khóe môi, vẻ mặt ưu phiền đượm ý ưu thương của cậu một
lúc càng rõ ràng, đè chồng lên hình ảnh của cậu nhóc dưới thân hắn,
khiến hắn hốt hoảng ảo tưởng thấy rằng mình đang được ấp iu tình nhân
hồn hậu nhu thuận có vòng eo rất gầy, đôi chân thon dài của Vương Tranh
ngày trước.
Khi đó tháng năm bình yên không chút sóng gợn, Lý
Thiên Dương sau khi trải hết những giây phút tĩnh lặng lại khát khao
được đắm chìm trong tình yêu mãnh liệt, nên đã trăm phương ngàn kế tìm
cách vứt bỏ Vương Tranh, khư khư cho rằng cảm tình giữa cả hai chỉ là
rung động thảng hoặc nhẹ như mây thuở thanh xuân nông nổi mà thôi. Lúc
ấy, hắn ngỡ mình đã tìm thấy được tình yêu định mệnh nên dù có phải đâm
vào ngực Vương Tranh một dao cũng muốn bền bỉ theo đuổi chân ái tới
cùng.
Nhưng tại sao, khi đã đạt được rồi, khát khao cũng nếm đủ
rồi, thời gian vùn vụt trôi, mỗi khi tưởng niệm, hắn lại chỉ có thể nhớ
đến những tháng ngày bình yên tẻ nhạt như nước đó?
Giống như khi lần đầu đón năm mới cùng Vương Tranh, cậu đã làm món sủi cảo nhân thịt
heo vào cải trắng, bên trong còn cố ý cho thêm tôm khô cá muối, khiến
mùi vị đặc biệt đến mức ăn một lần nhớ tới giờ, lại như lần đầu dẫn cậu
đi chọn drap giường, Vương Tranh chọn bộ có màu xanh sọc trắng, hắn lại
ưng những bộ màu mận chín để có thể làm bật lên làn da trắng hồng của
cậu, sau đó còn cố tình bảo bộ drap cậu chọn rất dễ dơ, không hợp màu
tường, vậy mà đồ ngốc kia cũng tin được; hay như chuyện hai người lần
đầu rã tuyết tủ lạnh, Vương Tranh cố ra sức cạy mấy cũng không làm gì
được đám đá tuyết kia, còn hắn chỉ cần một tay thôi đã khiến từng mảng
lớn rơi xuống đất vỡ giòn tan…
Và cả lần đầu cùng cậu làm tình
trong phòng tắm, buộc cậu quỳ trên sàn để hắn vào từ phía sau, xong việc hai đầu gối cậu trầy xước hết nhưng cũng chẳng than vãn lấy nửa lời.
Nhiều lần đầu tiên đến thế.
Lý Thiên Dương mắt chợt ướt, hét lên một tiếng hung hãn phóng thích vào
bên trong cơ thể cậu nhóc nọ. Cơn phát tiết qua đi, trong đầu hắn lại
chỉ toàn đầy những trống rỗng hư vô không cách nào kiềm chế được. Đã gần đến cuối năm, có thể nghe thấy đâu đó tiếng pháo hoa lác đác. Sống hơn
ba mươi năm, lần đầu trải qua cơn kích tình không chút khoái hoạt kia
chợt nhận ra bản thân rất cô đơn.
Thế gian rộng lớn, hắn lại một mình.
Lý Thiên Dương đẩy cậu nhóc kia ra, tắm táp một lần nữa rồi quấn khăn tắm
quanh hông bước ra ngoài. Hắn ngồi hút thuốc trên giường, thuốc cháy
hết, cậu nhóc cũng tắm xong, mặc áo tắm ra ngoài, vân không quên quyến
rũ gọi hắn một tiếng: “Ông chủ…”
Hắn vốn luôn là kẻ rất phóng
khoáng, nên liền rút một sấp tiền từ trong bóp da ra đưa cho cậu ta:
“Cũng Tết rồi, lấy tiền mua vài bộ quần áo mới.”
Cậu nhóc vui
sướng nhận lấy, không đếm xem bao nhiêu liền nhét vào trong túi quần bò, cười đon đả sáp vào lòng hắn: “Cảm ơn ông chủ, anh thật lợi hại, lúc
nãy anh làm em mệt gần chết!”
Lý Thiên Dương ngẩn ra một lúc lại rút thêm vài tờ giấy bạc đưa cho đối phương. Người kia hớn hở tiếp
nhận, đưa đẩy mời: “Anh có muốn em phục vụ kiểu khác không? Chẳng phải
em nói quá nhưng ở đây em có tiếng biết chiều khách lại nhiều kỹ thuật…”
“Không cần.” Lý Thiên Dương thở ra một hơi, đứng dậy vỗ vai cậu. “Cầm tiền… Rồi nghỉ ngơi đi.”
Nháy mắt, nụ cười quyến rũ luôn treo sẵn trên môi của cậu ta chợt sượng lại, chỉ biết “Hả?” một tiếng.
Lý Thiên Dương vừa mặc quần áo vừa nói: “Tôi nói thật lòng, dành cho mình
một ngày nghỉ đi, muốn làm người chuyên nghiệp cũng không cần làm tới
bước này đâu.”
Cậu nhóc lại khôi phục vẻ bình thản lúc đầu, cười khúc kha khúc khích vẫy sấp tiền trong tay: “Em biết rồi, cảm ơn ông chủ.”
Lý Thiên Dương chỉ cười có lệ, khoác áo choàng, quàng khăn mang bao tay
rồi bước ra cửa. Cậu nhóc vội vã đuổi theo, tươi cười nói: “Ông chủ, em
để lại số điện thoại cho anh, khi nào rảnh cứ tới tìm em, em giảm giá
cho!”
Hắn quay đầu, nhìn cậu ta dưới ánh đèn mờ ảo na ná với
Vương Tranh mà thấy lòng xốn xang, bất giác lại nhoẻn miệng cười, lời
nói cũng ôn tồn hơn một chút: “Không cần, tôi biết tìm cậu thế nào. Tạm
biệt.”
“Tạm biệt!”
Lý Thiên Dương nhẹ nhàng khép cửa,
vào thang máy đi xuống dưới lầu, băng qua sảnh lớn, để người giữ cửa ân
cần mở cửa thay hắn, không khí ướt lạnh buổi đêm đặc trưng của thành phố miền Nam phả vào mặt. Hắn kéo lại áo khoác, ngồi vào taxi. Tài xế dùng
thứ tiếng phổ thông lọng ngọng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Đúng rồi, phải đi đâu? Lý Thiên Dương đứng ngay ngưỡng cửa thời gian, sau lưng là ngùn ngụt chuyện cũ không thể vãn hồi, trước mắt lại mịt mùng sương mù
chẳng tỏ tương lai lối về. Hắn phải đi đâu mới đúng? Làm sao để mỗi bước đi đều sẽ chắc chắn dẫn hắn tới nơi hắn thuộc về và cần đến?
“Khu dân cư XX đường XX.” Lý Thiên Dương trầm ngâm một lát mới nói ra địa
chỉ vô cùng xa lạ mà hắn chỉ thấy qua đúng một lần nhưng lại hết sức nhớ kỹ.
Đó là căn hộ đã sang tay tuổi thọ chín năm, là nơi Vương Tranh ở.
Trên taxi, Vu Huyên đã trở bệnh khi vẫn chưa tới bệnh viện.
Cô tựa như loài sinh vật chớp mắt liền tàn hơi, cuộn thành một khối mà ôm
ngực run rẩy, vì hít thở khó nhọc nên thỉnh thoảng lại gầm lên vài tiếng đau đớn.
Vương Tranh không làm được gì khác hơn là ôm chặt cô
vào lòng, vuốt ve lưng cô rồi lặp đi lặp lại những lời như mớ: “Sắp đến
rồi, chúng ta sắp tới nơi rồi, cậu cố chịu một chút, nhanh thôi…”
Cậu chẳng biết phải nói gì hơn thế, biết Vu Huyên bị ung thư phổi là một
chuyện, thấy cô phát bệnh lại là một chuyện khác. Trong quá trình chóng
vánh đó, cô gái tuổi đời tươi trẻ xinh đẹp đến mức ai ai cũng phải ngước nhìn lại bỗng chốc suy tàn rệu rã, giống như có một cái máy trộn vữa
bên trong cơ thể cô đang không ngừng vận hành, cắn xé ngấu nghiến sự
sống cùng sự tươi trẻ mà bấy lâu nay cô ngụy trang thành những cánh ve
mỏng tang rồi xoáy tròn thổi hết ra ngoài. Lúc này đây, dù trên mặt Vu
Huyên có dậm son phấn dày cỡ nào cũng không che giấu nổi vẻ bệnh tật đau đớn của cô, ngũ quan đã vặn vẹo đến mức như thể có đôi tay vô hình nào
đó coi mặt cô như chiếc khăn tay và ra sức vắt kiệt. Trong khoảnh khắc
đó, Vương Tranh kinh hoàng nhận ra, Vu Huyên là một người bệnh đang cận
kề tử vong. Cô không bao giờ có thể là cô bạn học ngập tràn sức sống
ngày xưa của cậu nữa. Cơ thể, máu thịt và da dẻ của cô đang biến mất
dần, nụ cười lúng liếng lúm đồng tiền cũng dần tan đi trong sự xói mòn
của thời gian.
Và đau đớn thay, Vương Tranh chỉ có thể đứng nhìn sự tàn phai này, bất lực.
Khi Vương Tranh bế cô chạy xộc vào bệnh viện mới phát hiện cô đã gầy đến
gần như là không khí, miệng cô luôn kêu rên đau đớn như người trong cơn
hấp hối, tay lại siết chặt lưng áo cậu còn cào bật máu cánh tay đang ôm
lấy cô. Nhưng Vương Tranh đâu còn để ý gì nữa, vết xây xát đó có là gì
so với sự thống khổ mà Vu Huyên đang chịu hiện giờ. Cậu cắn răng nén cơn khó chịu cùng nỗi kinh hoảng trong lòng xuống, giao Vu Huyên cho nhân
viên cấp cứu, cố lấy giọng bình tĩnh báo cáo lại tình hình Vu Huyên
trước và sau khi phát bệnh.
Đến khi một nhóm y tá bác sĩ đẩy cô
vào phòng cấp cứu, Vương Tranh mới thấy sức lực cả người như bị hút cạn, chân mềm nhũn ra, phải vươn tay vịn vào tường mới chống đỡ được cả
người. Lúc này mới phát hiện ra tay cậu đã run rẩy không thôi, có nắm
siết cỡ nào cũng không ngăn được nỗi kinh sợ đang có. Cậu hít sâu mấy
hơi, vô lực ngả xuống chiếc ghế gần đó.
Áp lực dâng lên ào ào
như thác đổ, như chực xé tung lồng ngực mà lao ra ngoài. Giờ khắc này,
Vương Tranh đau đớn nhận ra một sự thật phũ phàng, Vu Huyên sắp chết,
cậu sắp mất cô rồi.
Càng hiểu rõ lại càng hay với cậu sự hiện diện của Vu Huyên có ý nghĩa kỳ lạ hết sức quan trọng không ai thay thế được.
Đột nhiên, Vương Tranh lại nhớ tới hồi đi học, có lần Vu Huyên không hài
lòng về ngực của cô, luôn lấy tay xoa xoa bầu ngực, lại còn không ngừng
tặc lưỡi oán than: “Thật là, không phải nói chỉ cần chăm chỉ nắn bóp là
sẽ có sao? Vì sao tớ làm mãi mà lại ra thế này?”
Khi đó, hai
người ngồi trong lớp học vắng người, Vương Tranh lật cuốn sách mới mượn
trên thư viện về, chép miệng đáp: “Chắc tại cậu mất thì giờ đi chơi
nhiều hơn chăng?”
“Vì vậy mà ngực tớ không lớn được sao?” Vu Huyên thật sự tin tưởng.
Vương Tranh gật gù, đứng đắn đáp: “Chắc là vậy!”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa buổi, Vu Huyên mới nhướn một bên mày mà
rằng: “Nhảm nhí! Cậu nói thật coi, có phải chê tớ ngực lép không?”
Vương Tranh khoái chí cười to, nghiêng đầu quan sát hình dáng bộ ngực đáng
yêu trong lớp áo len bó sát của cô: “Nếu mà nói như vậy, thì thực sự nó
được như thế này này!”
“Vương Tranh chết tiệt, làm gay như cậu
thì rảnh sao không đi nghiên cứu sự nghiệp đồng tính của mình mà đi ý
kiến ý cò về ngực tớ hả?” Vu Huyên giận dữ quát. “Ngực tớ lép thì sao?
Tớ thích ngực lép đó! Ngực lép thì nhẹ người, tha hồ mà chạy nhảy không
vướng víu…”
“Còn cách tâm địa cầu rất xa, ít bị ảnh hưởng của
lực hút trái đất không phải té cắm đầu xuống đất.” Vương Tranh gật gù,
nghiêm túc đáp.
“Đương nhiên. Còn nữa nha, ngực lép thì không lo bị mấy lão già dê quấy rối!” Vu Huyên đắc ý. “Lại còn xem đó như là
cách khảo nghiệm phẩm hạnh đàn ông. Người yêu của tớ phải là người xuất
sắc, không quan tâm chuyện ngực lớn ngực nhỏ.”
“Nói hay lắm!” Vương Tranh cố nhịn cười. “Lại còn có thể giả vờ như mình là nữ sinh gương mẫu phẩm hạnh tốt nữa.”
Vu Huyên nheo mắt cười ha ha, lôi bao thuốc lá trong túi quần bò ra, thuần thục đưa lên miệng châm lửa, từ từ hít vài hơi đầy hưởng thụ.
Chỉ những khi hút thuốc thì Vu Huyên mới chịu im lặng. Trong màn sương khí
lượn lờ, gương mặt bỗng trầm ngâm suy tư đến lạ, rõ ràng cô chỉ mới hai
mươi tuổi, lại khiến người khác thấy được vẻ tang thương khổ ải.
Vương Tranh nhớ, cậu vẫn luôn chống cằm ngắm gương mặt nhìn nghiêng của cô,
chiếc mũi thẳng tắp, lông mi vừa cong vừa dài, đôi lúc nhướn mày ánh mắt long lanh sáng rực như ánh chớp đêm đen, khiến người ta động lòng.
Mà tình cảnh đó không kéo dài được ba phút, qua ba phút cậu lại nhịn không được mà than phiền: “Nói cậu bao nhiêu lần rồi hả Vu Huyên, đừng có gạt tàn thuốc vào trong giày của tớ chứ…”
Chuyện cũ quay về cùng
với cái chết treo lơ lửng, mọi thứ bất chợt cô đọng và ám ảnh một cách
kỳ lạ, cuốn xoáy người ta vào rồi chậm chạp cắn nuốt tâm trí đến khi
không còn gì nữa.
Tiếng bước chân từ phía xa đi tới cắt ngang
dòng suy tưởng của Vương Tranh, mũi giày da sáng bóng ánh vào trong mắt, hướng lên trên chút là quần tây màu xanh đen được cắt may khéo léo,
tiếp là bản dây thắt lưng thủ công tinh xảo, áo sơmi màu vàng nhạt ôm
sát những đường cong rắn rỏi. Từ đấy có thể biết được chủ nhân của chúng là một người đàn ông cao trên mét tám, bả vai rộng lớn, mày rậm mắt
sâu. Đối phương nhìn cậu đầy thiện ý, xen lẫn chút thương xót và cảm
thông. Sau đấy, cậu nghe người kia nén một tiếng thở dài mà nói: “Không
phải lỗi của cậu.”
Vương Tranh nhíu mày, khi còn đang không hiểu anh muốn nói điều gì thì lời anh lại vang lên lần nữa: “Tình trạng như
thế của Tiểu Huyên… sẽ còn phát tác nhiều lần nữa… càng lúc càng thường
xuyên… cho tới khi nó…” Anh dừng một chút lại nói tiếp, “Chuyện xảy ra
hôm nay không phải do cậu.”
Vương Tranh bấy giờ mới giật mình hiểu ra, cười yếu ớt: “Tôi có lỗi anh Văn Diệu ạ.”
Từ Văn Diệu lại chỉ thở dài lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy bao thuốc ra, chìa về phía cậu: “Hút không!”
Vương Tranh lắc đầu.
Bản thân Từ Văn Diệu cũng không hút thuốc, chỉ cầm gói thuốc trong tay.
“Nghe nói Trương Học Lương[6] cả đời hút thuốc uống rượu, chơi thuốc
phiện, đánh bạc, nhưng sống đến hơn chín mươi tuổi mà cũng không lú lẫn
hay bệnh hoạn gì.” Anh nhếch mép cười khan. “Vậy và Tiểu Huyên chỉ hút
thuốc có mười năm lại mắc bệnh ung thư phổi.”
[6] Một trong những nhà quân phiệt và tướng lĩnh của Quốc dân đảng Trung Quốc.
Vương Tranh máy móc đáp: “Vì cô ấy không muốn sống tiếp.”
Từ Văn Diệu khẽ sững người một chốc lại gật đầu: “Đúng vậy, con bé từng
nói rằng nó sống trên đời đủ lâu rồi, bảo tôi đừng khó dễ nó nữa, đừng
vì nó mà tốn công trị bệnh kéo dài sinh mệnh. Nó thậm chí còn nói, người khác phải mệt mỏi duy trì hơi tàn lực kiệt vì đủ thứ lý do, buông tấm
thân mệt mỏi chịu đựng mọi sự, nhưng còn nó thì khác, nó có cớ đàng
hoàng để chết. Mọi chuyện đều là tùy vào số mệnh, giống người ta may mắn trúng sổ xố vậy.”
Vương Tranh thở dài: “Cô ấy tới nay vẫn là người ích kỷ thích làm gì thì làm.”
Từ Văn Diệu gật đầu đồng ý: “Còn chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác.”
“Chưa bao giờ nghĩ cô ấy phải chịu trách nhiệm cho một số điều.”
“Nó không biết dù nó có bệnh tật là vậy, mọi người vẫn muốn ỷ lại vào nó.”
Vương Tranh bất giác bật cười, chỉ là trong ý cười chứa đầy chua xót và hoài
niệm: “Đúng thế, cô ấy là một kẻ bốc đồng, không hiểu rằng sự ra đi của
mình sẽ khiến người khác đau buồn cỡ nào.”
Từ Văn Diệu cũng cười theo, vỗ vai cậu nhằm trấn an đôi chút. Sau cùng, cả hai đều trầm mặc.
Một lát sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, hai người vội vàng đứng dậy nhìn Vu
Huyên mặt mày xám ngoét được đẩy ra ngoài. Từ Văn Diệu tiến đến, bác sĩ
là người quen của anh, cả hai quay đi trao đổi vài câu, lúc sau lại
ngoảnh đầu nhìn Vương Tranh mà nói: “Yên tâm, con bé vẫn còn trụ được.
Chắc là vì gặp được cậu nên ý chí sinh tồn của nó cũng mạnh hơn trước.”
Vương Tranh nghe mà cũng không vui vẻ gì mấy, lại thấy lòng đầy chua xót: “Tôi muốn gặp cô ấy một lúc.”
Từ Văn Diệu chỉ bình tĩnh gật đầu: “Tôi đi cùng cậu.”
Phòng bệnh của Vu Huyên khác biệt với tất cả phòng của những bệnh nhân khác.
Phòng thế mà lại có một tủ quần áo với những hình lập phương cách điệu
đầy màu sắc, bên trong treo đầy trang phục đẹp đẽ, phục sức tinh xảo;
bên cạnh tủ áo là chiếc bàn trang điểm màu nâu nhạt với la liệt son phấn mỹ phẩm, vừa nhìn qua cứ ngỡ như bàn chuyên dụng của siêu sao; nhưng
giữa căn phòng xinh đẹp là vậy lại đặt chiếc gường trắng tinh với cô gái mặt mày tiều tụy cắm ống thở. Y tá tiến vào điều chỉnh những máy móc
nối liền với người cô, rồi quan sát phản ứng của Vu Huyên, đoạn lại mỉm
cười chào Từ Văn Diệu xong mới lặng lẽ bước ra ngoài.
“Sau khi
nhập viện nó mới bắt đầu tập tành trang điểm.” Từ Văn Diệu thấy Vương
Tranh hết sửng sốt lại kinh ngạc, bèn giải thích. “Tôi phải thuyết phục
mãi bệnh viện mới chịu cho trang hoàng cái phòng thành như thế.”
Vương Tranh cầm lấy một chiếc váy dài hoa văn màu xanh nhỏ lên nhìn, lại bâng quơ hoài niệm: “Hồi trước, cô ấy chẳng đời nào chịu mặc váy cả.”
“Không những không mặc váy mà hễ là quần áo lòe loẹt một chút nó cũng chẳng
ưa.” Từ Văn Diệu mỉm cười ngắm nhìn cô gái đang hôn mê trên giường bệnh. “Hồi nhỏ, mẹ con bé vì ép nó mặc áo sơ mi in hoa mà rượt đánh nó khắp
sân, người ngoài nhìn vào còn tưởng nó gây ra chuyện gì động trời nữa.”
Vương Tranh bật cười: “Thình lình trước mặt lại xuất hiện một Vu Huyên đầy nữ tính như thế khiến tôi chưa quen lắm.”
Từ Văn Diệu khẽ cau mày nhìn cậu đầy kỳ lạ, thở dài nói: “Nó vốn dĩ không trị liệu ở thành phố này.”
“Sao cơ?” Vương Tranh nhướn mày lạ lẫm.
“Lúc khám thấy nó có bệnh, tôi từng đề nghị nó đến trị liệu ở thành phố
B[7], nơi đó dù gì cũng có bệnh viện tốt nhất nước, nhưng Vu Huyên lại
không chịu, nhất quyết đòi đến thành phố G cho bằng được, nếu không sẽ
không chịu phối hợp.”
[7] Thành phố B: Thành phố Bắc Kinh. B là từ viết tắt của từ Beijing.
Vương Tranh trừng mắt ra nhìn anh.
“Tôi chưa từng thấy nó kiên quyết như thế bao giờ, cơ hồ là đã dùng hết mọi
khí lực, cố chấp, bướng bỉnh, chỉ thiếu nước khóc lóc ăn vạ thôi. Khi nó đòi tới đây, mắt nó rực sáng, tôi có thể thấy được là nó xem chuyện
được tới nơi này quan trọng hơn sức khỏe của nó. Chưa bao giờ nó như
vậy…” Khóe môi Từ Văn Diệu cong lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi không rõ vì sao nó lại làm thế. Từ nhỏ tới lớn, Tiểu Huyên luôn khiến tôi thấy, nó luôn cách ly với mọi người, bạn bè cũng không có, bạn học ở trường có lẽ
cũng cô lập nó, cứ như vậy mà trưởng thành đến tuổi thiếu nữ quả thật
cũng không dễ dàng gì, dù trang điểm hay gì gì đó cũng chả liên quan tới nó, bạn trai theo đuổi nó lại càng không. Tiểu Huyên tựa như một người
đứng bên lề cuộc sống, tuy điều này có hơi điên rồ, nhưng trong suy nghĩ của tôi, nó lúc nào cũng sắm vai người lạ, đứng bên ngoài quan sát mọi
thứ diễn ra trên đời chứ không tham gia vào. Nhưng lúc đó, cũng là lần
duy nhất, tôi thấy nó tỏ ra yêu thích một việc gì đó. Đến thành phố này
rồi, nó đột nhiên trở nên thích trang điểm, thích được mặc quần áo đẹp.
Vương Tranh, cậu có hiểu tại sao không?”
Từ Văn Diệu xoáy tia nhìn thẳng vào mắt cậu.
Vương Tranh ngập ngừng một lúc, khó khăn đáp từng chữ: “Nếu anh muốn ám chỉ là vì tôi, thì thật lòng, tôi không tin được.”
“Mặc kệ thế nào…” Từ Văn Diệu thở dài. “Cậu cũng là một nguyên nhân to lớn.
Nói nhiều thế tôi chẳng qua cũng chỉ hy vọng cậu có thể ở bên nó nhiều
một chút trong những ngày cuối cùng này, được không?”
Vương Tranh mắt đã đỏ lừ, nhưng vẫn cố cúi đầu che giấu: “Đương nhiên là được.”
Từ Văn Diệu gật gật đầu: “Chúng ta đi thôi. Con bé này nhất thời không tỉnh lại đâu. Cậu ở đâu, tôi đưa cậu về.”