Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 24

Hỉ kiệu được đưa vào cung, điểm đến không phải hậu cung mà là tiền điện.

“Mời công chúa xuống kiệu”. Hỉ kiệu dừng ở ngoài đại điện, thanh âm the thé của tiểu thái giám vang lên, nhẹ nhàng vén rèm kiệu các cung nữ giúp tiểu Nhĩ bước ra.

Mộ Thanh bối rối nhìn tiểu thái giám: “Vì sao lại đưa công chúa tới đây?”.

Tiểu thái giám che miệng cười: “Hoàng thượng từ xưa tới nay luôn thích mới lạ, Mộ tướng quân sao không ở lại xem?”. Nói xong, tiểu thái giám liền dẫn bọn cung nữ lui xuống.

“Lát nữa tùy cơ ứng biến”. Thanh âm của tiểu Nhĩ truyền ra khiến Mộ Thanh thất kinh.

Vội vàng khôi phục lại sắc mặt, Mộ Thanh bỗng cảm thấy an tâm, nếu không phải là Uyển Hề công chúa, lấy thân thủ của tiểu Nhĩ, có thể có đường sống xông ra khỏi cung.

Cùng tiểu Nhĩ tiến vào đại điện, yên tĩnh vắng vẻ khiến Mộ Thanh có chút sợ hãi. Trên đại điện không hề thấy bóng dáng của Hoàn Nhan Lượng.

“Tống công chúa, trẫm tới đây”. Bỗng nhiên một thanh âm tà tà vang lên ở phía sau, Hoàn Nhan Lượng từ ngoài điện đi vào đột nhiên đem tiểu Nhĩ ôm vào trong ngực, nhấc lên khăn lụa che đầu, bình tĩnh nhìn mấy cái nốt ruồi trên mặt tiểu Nhĩ: “Ha ha, quả nhiên không ngoài sự dự đoán của trẫm, Tống công chúa đổi thành một tiểu mỹ nhân, diễm phúc của trẫm coi như không ít”. Nói xong, lấy tay hung hăng chà sát lên mặt tiểu Nhĩ, mấy cái nốt ruồi kia dĩ nhiên bị xóa mất!.

“Ngươi buông nàng ra!”. Mộ Thanh tức giận quát.

Tiểu Nhĩ lấy khuỷu tay đánh vào xương sườn của Hoàn Nhan Lượng làm cho hắn phải buông nàng ra, lui lại một bước: “Nghĩ không ra nha đầu ngươi lại biết võ công, trẫm thật có chút giật mình, nhưng mà…..”. Hoàn Nhan Lượng hăng hái nhìn tiểu Nhĩ: “Trẫm nghe nói, nữ tử luyện võ, da thịt co giãn, trẫm muốn xem xem, rốt cuộc là da của công chúa nhà các ngươi làm trẫm mê loạn hay là da của tiểu nha đầu này làm trẫm phát dục hỏa?”.

“Hoàng đế chó má!”. Tiểu Nhĩ hung hăng mắng: “Ta hôm nay vì nữ tử trong thiên hạ đòi lại công lý”. Nói xong rút ra một con dao từ trong tay áo, hướng tới Hoàn Nhan Lượng.

Chỉ thấy Hoàn Nhan Lượng cười thản nhiên: “Ngươi nghĩ trẫm bắt không được tiểu nhà đầu ngươi?”.

“Hoàn Nhan Lượng, ác giả ác báo! Hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi!”. Mộ Thanh lẫm liệt lườm Hoàn Nhan Lượng, chợt vung tay ra chiêu phối hợp cùng tiểu Nhĩ tấn công Hoàn Nhan Lượng.

“Tử sĩ đâu!”. Hoàn Nhan Lượng lùi sau một bước, tránh được dao của tiểu Nhĩ, ra quyền chống lại chưởng của Mộ Thanh. Quyền chưởng giao nhau, lập tức tách ra.

“Dạ”. Ba mươi tên tử sĩ vũ trang đầy đủ nhảy xuống từ trên nóc đại điện, loan đao sáng như tuyết.

“Mộ Thanh, nhận kiếm!”. Tiểu Nhĩ lấy ra nhuyễn kiếm từ đai lưng ném về phía Mộ Thanh.

Mộ Thanh tiếp được nhuyễn kiếm, lẫm liệt vung kiếm, một tiếng kiếm ngân vang trong đại điện, kề vai đứng cùng tiểu Nhĩ: “Hoàn Nhan Lượng quả nhiên có mai phục, tiểu sư muội, chúng ta trước xông ra ngoài rồi nói”.

“Vâng!”. Tiểu Nhĩ gật đầu.

Hoàn Nhan Lượng đứng sau các tử sĩ, cười to: “Tối nay các ngươi đừng hòng thoát khỏi thiên la địa võng của trẫm”. Nói xong liếm liếm môi nhìn tiểu Nhĩ: “Nữ nhân trẫm để ý một người cũng chạy không thoát, nếu ngươi không muốn chịu khổ thì bây giờ chạy lại vào lòng trẫm còn kịp”.

“Ngươi đừng mơ!”. Tiểu Nhĩ hung hăng quát.

“Trẫm thích nữ tử hoang dã như vậy”. Hoàn Nhan Lượng nói xong, lắc đầu nhìn Mộ Thanh: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm! Ngươi cho là trẫm không biết hôm nay nàng mang mọi người trong phủ tướng quân rời khỏi thành Trung Đô? Trẫm nói cho ngươi biết, trẫm từ lâu đã cho binh mã canh ở ngoài thành, chuẩn bị “Giăng lưới bắt cá”. Tối nay bất luận là Tống công chúa hay Hoàn Nhan Nhược Cẩm cũng đều thành nữ nhân trên giường của trẫm”.

“Ngươi!”. Mộ Thanh trong lòng bỗng hoảng loạn, Nhược Cẩm cùng Uyển Hề công chúa có nguy hiểm.

“Trẫm cũng không muốn cho ngươi chết nhanh như vậy, trẫm muốn ngươi tận mắt chứng kiến trẫm xơi Hoàn Nhan Nhược Cẩm, muốn ngươi xem nàng điên cuồng dưới thân trẫm như thế nào!”. Hoàn Nhan Lượng cất tiếng cười to: “Cung vệ đâu, vây chặt đại điện cho trẫm, chỉ cần Mộ Thanh bước ra ngoài một bước lập tức bắt lấy! Chặt đứt tay chân hắn cũng không sao, trẫm chỉ cần hắn còn sống là được”.

“Mạt tướng tuân lệnh”. Thanh âm trả lời ngoài đại điện vang vọng tới tận mây xanh, ngoài điện chắc phải có đến mấy nghìn cung vệ vây quanh.

“Ta dù chết cũng không để ngươi động vào một sợi lông của Nhược Cẩm”. Mộ Thanh cắn răng nắm chặt kiếm, mũi kiếm hung hăng đâm về phía ấn đường của Hoàn Nhan Lượng. Năm tên tử sĩ phía trước Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên xuất đao, bức lui Mộ Thanh, hai mươi lăm tên còn lại bao vây xung quanh.

Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng cười: “Cho dù ngươi kiếm thuật vô song, trẫm không tin ngươi có thể một kiếm giết hết ba mươi tử sĩ Đại Kim được trẫm hết lòng huấn luyện”.

“Quốc thù, gia hận, hôm nay ta sẽ đòi lại toàn bộ!”. Mộ Thanh vung lên nhuyễn kiếm trong tay, đối đầu với ba mươi tử sĩ. Đại ca, phù hộ Mộ Thanh…. Nhược Cẩm…. Dù có chết ta cũng không để Hoàn Nhan Lượng được đắc ý! Cười kiên quyết, Mộ Thanh xông vào giữa ba mươi tử sĩ, kiếm ảnh như mây, mờ ảo nhẹ nhàng, trong một thời gian ngắn cùng với ba mươi tử sĩ giao đấu, nhìn không ra bên nào chiếm thượng phong.

“Trẫm xem ngươi gắng gượng được bao lâu”. Hoàn Nhan Lượng cười lạnh, quay đầu về phía tiểu Nhĩ: “Tiểu nha đầu, trẫm cho ngươi thêm một cơ hội, quy phục trẫm, trẫm cho ngươi một con đường sống”.

“Ta phỉ nhổ vào”. Tiểu Nhĩ hung hăng phun nước bọt, con dao trong tay lần thứ hai đâm về phía Hoàn Nhan Lượng.

Hoàn Nhan Lượng hơi nghiêng thân, vươn tay túm được bàn tay cầm dao của tiểu Nhĩ: “Quả nhiên đủ mềm”. Nhẹ nhàng khen một câu: “Tiểu nha đầu, trẫm thật sự không nỡ làm ngươi bị thương”.

“Cầm thú!”. Tiểu Nhĩ tay kia vung chưởng đánh tới bị Hoàn Nhan Lượng nắm được, đột nhiên ra sức, tiểu Nhĩ lại bị hắm ôm gọn vào lòng, cặp môi cay nóng hôn xuống gáy tiểu Nhĩ: “Để trẫm hôn một cái”.

Hoảng loạn không gì sánh được, tiểu Nhĩ mạnh mẽ đập ngửa đầu về phía sau. Mặt bị tập kích, Hoàn Nhan Lượng nhịn đau buông tay, quệt đi một mạt máu mũi: “Tiểu nha đầu, là ngươi ép trẫm dùng sức đấy nhé”. Nói xong, giơ vuốt ôm trụ tay tiểu Nhĩ.

Tiểu Nhĩ bất thình lình tránh thoát, góc tay áo rơi vào tay Hoàn Nhan Lượng. Tà cười, Hoàn Nhan Lượng xé mạnh, y bào trên người tiểu Nhĩ đột nhiên bị kéo xuống, lộ ra nửa vai. Bất ngờ bị xé rách y phục, trong lúc tiểu Nhĩ thất thần, tay của Hoàn Nhan Lượng đã mò đến hông nàng, xả xuống đai lưng, áo ngoài trên người trong nháy mắt đã rơi xuống đất.

“Ha ha ha, tiểu nha đầu, thân thể của ngươi khiến tim trẫm đập thình thịch à!”.

“Tiểu sư muội!”. Mộ Thanh vung lên nhuyễn kiếm vẽ một đường, đoạt một bước nhảy ra, khó khăn tránh đao của mấy gã đằng sau, thuận thế nhặt lên y bào trên mặt đất, phi tới trên người tiểu Nhĩ. Một kiếm xuất ra bức lui Hoàn Nhan Lượng, Mộ Thanh vội vàng ngoái đầu nhìn lại: “Mau mặc áo vào!”.

Hấp tấp nhìn Mộ Thanh, tiểu Nhĩ bỗng bừng tỉnh, lấy lại bình tĩnh, mặc lại y bào, nghênh tiếp tử sĩ phía sau Mộ Thanh.

“Mộ Thanh, ngươi có biết trẫm sẽ xơi Hoàn Nhan Nhược Cẩm như thế nào không?”. Lạnh lùng, Hoàn Nhan Lượng cười mở miệng. Mộ Thanh nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội thương tổn nàng!”.

“Trẫm vốn là muốn cho ngươi tận mắt chứng kiến trẫm lâm hạnh nàng như thế nào, xem ra để trẫm nói trước cho ngươi thì hơn”. Hoàn Nhan Lượng cười lạnh: “Mỗi một tấc da thịt của nàng trẫm sẽ cắn một cái, sau đó….”.

“Ngươi câm miệng!”. Mộ Thanh phẫn nộ quát, khí huyết cuồn cuộn, mũi kiếm xuyên qua cổ một tên tử sĩ, đâm về phía Hoàn Nhan Lượng: “Súc sinh! Súc sinh!”.

Loan đao sau lưng Mộ Thanh khởi hồ quang.

“Cẩn thận!”. Tiểu Nhĩ đột nhiên hạ gục mấy tên tử sĩ phía sau Mộ Thanh, lảo đảo ngã xuống đất, vài đạo vết thương trên người bắt đầu chảy máu.

“Tiểu sư muội!”. Mộ Thanh giữa đường hồi kiếm, kiếm ảnh như mưa, sát ra một cái huyết ảnh.

Liên tiếp năm tên tử sĩ ngã xuống, một dòng máu tươi chảy theo lưỡi kiếm, Mộ Thanh toàn thân run rẩy che phía trước tiểu Nhĩ, nhìn hai mươi bốn gã tử sĩ trên đại điện: “Còn ai muốn bán mạng cho tên hoàng đế chó má này cứ lên đây! Có ai không sợ chết, tiến lên đây!”.

“Mộ Thanh….”. Tiểu Nhĩ rơi lệ nhìn Mộ Thanh, hai vết thương sau lưng chảy máu đầm đìa, thân ảnh lẫm liệt không sợ chết âm thầm ghim vào trong lòng tiểu Nhĩ. Không thể liên lụy nàng! Không thể liên lụy nàng! Tiểu Nhĩ đột nhiên đứng dậy: “Ngươi mau đi đi, không cần lo cho ta!”.

“Ta không thể để cho ngươi rơi vào tay tên hoàng đế chó má kia được, chỉ cần ta còn một hơi thở ta sẽ dùng thanh nhuyễn kiếm này tử chiến đến cùng!”. Mộ Thanh hai mắt đỏ ngầu nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Mối thù giết anh, mối hận nhục quốc, còn có mối hại đối với nữ tử trong thiên hạ, hoàng đế chó má, Duyên Lăng Mộ Thanh ta hôm nay không muốn đi! Không giết ngươi, không biết ngươi còn gây tai họa cho bao người vô tội nữa!”.

“Duyên Lăng?”. Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Ngươi quả nhiên là mật thám của Đại Tống, lúc trước ta giết một Duyên Lăng Mộ Dương, hôm nay lại có một Duyên Lăng Mộ Thanh, trẫm giúp ngươi, tiễn ngươi xuống địa phủ gặp anh cả”.

“Vậy đến đây!”. Mộ Thanh hừng hực quát, toàn thân toát ra chính khí phừng phừng khiến Hoàn Nhan Lượng không khỏi cả kinh.

“Trẫm nói cho ngươi, trẫm không chỉ cắn toàn thân Hoàn Nhan Nhược Cẩm, còn khiến nàng ba ngày ba đêm không xuống được khỏi giường của trẫm! Mùi vị của nàng chắc hẳn phải ngon hơn mùi vị của tiểu muội Như Lăng tự mình đưa tới nhiều lắm”.

“Ngươi nói cái gì?”. Thân thể Mộ Thanh chấn động: “Ngươi đã làm gì nhị tiểu thư?”.

“Một nam nhân có thể làm gì với nữ nhân?”. Hoàn Nhan Lượng đắc ý vuốt ve ngón tay: “Trẫm thật ra có chút hoài niệm hình dạng như giọt nước của nàng…”.

“Ta muốn ngươi chết!”. Mộ Thanh chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, một trận đau nhức từ trong bụng mọc lên, sắt mặt trắng nhợt, môi nhưng lại tím ngắt.

“Ha ha ha, xem ra ngươi đã ăn thuốc giải Hoàn Nhan Như Lăng đưa cho, thế nào? Hết lần này tới lần khác bị nữ nhân bên người hạ độc thủ, cảm giác thế nào?”. Hoàn Nhan Lượng cười ha hả, ý bảo hai mươi bốn gã tử sĩ mau tấn công Mộ Thanh.

“Ngươi….”. Một ngụm máu đen từ khóe môi chảy ta, Mộ Thanh rơi lệ quát: “Ngươi sẽ không đạt được mục đích! Sẽ không!”. Bàn tay cầm nhuyễn kiếm rung lên, Nhược Cẩm, ta sẽ không để ngươi rơi vào tay hắn.

“Mộ Thanh!”. Tiểu Nhĩ kinh hãi đỡ lấy thân thể Mộ Thanh: “Không được! Không nên dùng nội lực nữa, ngươi sẽ chết đó”’.

Mộ Thanh run run liếc nhìn tiểu Nhĩ: “Vô luận như thế nào, ta sẽ bảo hộ ngươi đi ra ngoài, giúp ta bảo vệ Nhược Cẩm!”. Nói xong nhuyễn kiếm trong tay xuất ra vô số kiếm ảnh, tấn công về phía Hoàn Nhan Lượng.

“Tiểu sư muội, đi theo ta!”.

Quên đi đám tử sĩ, quên đi loan đao phía sau, dùng hết tất cả ép Hoàn Nhan Lượng tránh một kiếm này.
Bình Luận (0)
Comment