Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 24

Edit: Vi

– Khốn! Hắn mà không phải khách hàng của tôi thì tôi đập hắn rồi!

Giản tiểu ngốc đấm đấm về hướng cái xe đã khuất dạng, tức đến nỗi cả người nhăn nhó rúm ró lại.

Đổng Thư sắp xếp tư liệu, nhìn thấy Giản tiểu ngốc vung chân vung tay cũng không trách được:

– Nếu hắn không phải khách của em thì em tự nhiên đánh người ta làm gì? Được rồi, ngồi ở sau đi, chúng ta về nhà.

– Tôi muốn ngồi ghế phó lái, ngồi sau say xe mất.

– Anh có mang ô mai, ngậm rồi không say nữa. Ngồi ghế sau đi, ngồi ghế sau.

– Tôi muốn ngồi trước, anh đừng cản tôi.

– Ừ, anh lái xe.

Giản tiểu ngốc ăn hết chocolate rồi nên trên đường về nhà liền làm loạn đòi rẽ vào siêu thị mua. Tất nhiên vào siêu thị sẽ không chỉ mua chocolate, mua một đống đủ thứ, Giản Đan lại muốn đi KFC mua bánh trứng [1] và sundae [2]

Chủ nhật tại KFC người đông nghìn nghịt, một đám người kéo dài đến có thể gọi là đủ 18 khúc quanh. Giản Đan để Đổng Thư cầm đồ lặt vặt còn mình thì chen chân vào.

Trung Quốc có thói quen xếp hàng, thế nhưng xếp phía trước Giản Đan là một đôi tình nhân tự nhiên như chốn không người, anh trêu em đùa đến buồn nôn. Giản Đan đứng sau da gà rụng đầy đất, cái tên đàn ông cao to mà cứ mở miệng ra là cái giọng dỗ trẻ con, nghe vào khỏi nói kinh dị thế nào.

Đợi mười phút thì cuối cùng cũng đến cái đôi phía trước, tận lúc này hai người mới bàn xem ăn cái gì, thế mà mười phút trước còn bận rộn liếc mắt đưa tình không chọn sẵn đi. Hơn năm phút sau, hết nữ ngại nhiều mỡ lại đến nam sợ khó ăn, chờ đến mức Giản Đan muốn đá bay luôn.

Mãi mới chọn xong món, thằng kia lại than phiền sao kem dâu cho ít thế.

– Thưa ngài, cái này là cố định rồi ạ.

– Cái mông ấy! Xem có tí xíu này! Cho thêm vào!

– Thực sự không được, đây là quy định chỗ chúng tôi rồi ạ.

Cô phục vụ luống cuống tay chân, vẻ mặt muốn khóc.

– Quy định cái quái gì! Ít quá! Cùng lắm cũng phải cho tao thêm gấp đôi lên mới được!

Cô bé xem chừng không dám tự tiện quyết định, thấy không đối phó nổi đành quay đầu gọi quản lý.

– Thực sự là không được ạ…Quản lý! Quản lý anh lại đây một chút!

Quản lý là một người đàn ông nhã nhặn, đi tới hỏi xong vài câu thì cũng không ầm ỹ với tên kia nữa, yên lặng cầm cái cốc đến máy cho thêm một ít vào.

– Cái này là thêm không ít rồi đấy ạ, các vị khách sau còn muốn gọi đồ, ngài làm vậy sẽ gây trở ngại cho họ.

Tên kia mặt dày cầm cái cốc nhìn nhìn, bĩu môi.

– Thêm không ít cái chỗ nào, tao thấy rõ ràng là đang ăn gian đi? Nhìn đống này chảy hết rồi thấy chưa?

– Giờ đang là mùa hè ạ.

Cô bé khúm núm nói.

– Tao nói cho mà biết…

– Lạch cạch!

– Để hắn thêm một phần kem dâu nữa, thêm phần cho hai người, chẳng lẽ bọn này thiếu một miếng thì chết à?

Giản Đan không nhịn nổi nữa đập bộp một phát hai mươi đồng lên quầy thanh toán, cô bé bán hàng ngẩn người, cái đôi kia cũng ngơ luôn.

Mấy người đang xếp hàng chung quanh cũng cười khúc khích lầm rầm bàn tán, một nhóm con gái đứng bên cạnh nói to.

– Mình mà có bạn trai như thế thì đã mắng chết hắn từ lâu rồi! Có gì đâu, thế mà để ba cái đồng tiền làm xấu cả mặt mũi!

Mặt tên con trai phực một cái đỏ bừng, chẳng biết là tức giận hay xấu hổ. Hắn trừng mắt, cứ nghĩ Giản Đan cũng chỉ là nam sinh trung học mới hùng hùng hổ hổ.

– Mày rảnh quá ha? Muốn kiếm chuyện à? Có tin tao đánh chết không?

Giản Đan nghểnh đầu.

– Không phải tao sợ mày nóng quá sao? Khỏi phải ngại! Tao không thiếu mấy đồng cắc, không cần cảm ơn!

Cô gái kia túm lấy tay áo bạn trai mình, nhỏ giọng nói.

– Bỏ qua đi, chúng ta đi thôi.

Tên kia giật tay ra định túm cổ áo Giản Đan, cậu lui ra sau một bước.

– Làm cái gì đấy?

Lúc này Đổng điên khùng đang ngồi chờ người thu dọn bàn, vô tình quay lại thì thấy Giản ngốc đang bị vây đánh (lầm to!), sức chiến đấu của Đổng khùng ngay lập tức cao vút! Đổng khùng phát huy kỹ năng di chuyển cực nhanh! Đổng khùng vọt thẳng đến bên cạnh bạn nhỏ giản ngốc!

Anh Đổng khùng cao 1m88 so với dáng vóc Giản Đan hiển nhiên có uy lực hù dọa hơn nhiều, đôi tình nhân gào thêm được vài câu thì mặt xám ngoét chuồn mất.

Giản Đan vỗ vỗ vai Đổng Thư, không tồi, rất có giá trị lợi dụng.

Đến khi ra ngoài thì Giản Đan đã ăn ba bánh trứng, hai viên chocolate, tay cầm một túi khoai, Đổng Thư nhìn cậu, thấy hẳn là cậu không ăn nổi cơm nữa, anh quyết định làm chút bánh trôi.

Bột vừng và bột gạo nếp đều mua trong siêu thị, vì Giản Đan thích ăn ngọt nên khi làm Đổng Thư bỏ thêm không ít đường. Đổng Thư rất thông thạo trong việc làm đồ ăn gia đình thế này nên cực hiếm khi mua đồ ăn đông lạnh, sủi cảo hay bánh bao đều là khi muốn ăn thì mới làm.

Giản Đan chưa từng thấy chuyện tự làm bánh trôi ở nhà, hứng thú ở bên cạnh quấy rối, à không, là hỗ trợ.

– Giản Đan, chỗ kia phải viên lại, không phải, thế thì lộ nhân ra mất.

– Cứ thế mà nặn không được hả?

Giản Đan tùy tiện đặt bột bánh lên, hai tay xoa xoa xoa, xoa xong thì mở tay ra, ngắm nhìn thử hỗn hợp đen trắng kia.

Đổng Thư nhìn mấy cái viên lả tả kia, để tránh tình trạng tẹo nữa lại phải húp canh gạo nếp bột mè, anh đành gọt một quả táo tống cho Giản Đan gặm giết thời gian. Không bị Giản Đan quấy rối nữa, à nhầm, hỗ trợ mới phải, hiệu suất của Đổng thư tăng lên nhiều.

– Ăn sáu viên được chứ?

– Ừm… Tám viên!

– Được, em lấy hộ anh rượu nếp đằng kia đi.

Giản Đan miệng thì đòi tám, nhưng thật ra ăn năm viên đã no muốn chết, nhưng vì mặt mũi mà cố sống cố chết nhét bánh vào bụng. Đổng Thư lại sợ cậu bội thực, không cho cậu ăn tiếp, vất vả lắm mới đoạt lại được tám viên bánh trôi kia.

– A ~ No chết tôi mất.

– Đã bảo em đừng ăn nhiều thế, lại đây, uống thuốc tiêu hóa nào.

Cơm nước xong Giản Đan lại ôm máy tính làm việc tiếp, bên phía ngài Tôn cứ thúc giục, vội vàng làm còn không kịp sẽ chết thảm luôn. Giản Đan nhăn nhó như quả mướp đắng suốt mấy tiếng đồng hồ, chờ đến lúc Đổng Thư vào phòng thì bạn nhỏ Giản Đan đã lăn lên giường giả chết từ lúc nào rồi.

– Sao thế? Hôm nay em ngủ sớm vậy?

– Tôi đem những yêu cầu của ngài Tôn thành bản vẽ, anh nhìn xem này…

Đổng Thư nhìn mấy bản vẽ kia, nghĩ mãi mới phun ra một câu:

– Thật ra thì phong thủy ở ngôi nhà ngài Tôn cũng không tệ, không cần phải bày ra từng này trận đồ trừ tà chứ?

Giản Đan lấy gối ném lên đầu Đổng Thư:

– Lướt sang bên kia đi, ai có tâm tình mà nói đùa với anh.

Nếu thực sự dựa vào những yêu cầu ba lăng nhăng này mà làm thì phải nói là kết quả sẽ vô cùng thê thảm, gọi đám này là trận đồ phong thủy đúng là đánh giá cao chúng nó.

Đổng Thư nhìn nửa ngày, đi đến kết luận:

– Như thế nào cũng mặc đi, tượng Phật cùng với đá granite là không thể được.

– Tôi không muốn cố giao tiếp với tên ngốc kia nữa đâu, tôi muốn nghỉ việc, tôi mặc kệ!

– Được rồi, được rồi mà.

– Tôi mặc kệ! Họ hẳn là phải tìm người trời ấy!

– Ừ, cắt thanh long cho em nhé?

– Một quả mới được đấy!

– Được, một quả.

Đồ gà mờ Giản Đan chắc chắn không thể làm được từng này, hơn nữa thực tập lâu vậy rồi làm gì có chuyện muốn nghỉ việc là nghỉ việc được, đành phải bàn với Lưu Dịch để anh ta xem xét sửa đổi yêu cầu được không.

Gọi điện tới thì mới biết Lưu Dịch cùng ngài Tôn đã đi Úc chơi, họ nói để Giản Đan làm các góc trước, chờ họ về rồi lại bàn những các khác sau.

Thiết kế những chỗ ấy thì coi như dễ dàng vì ngài Tôn này đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cho nên đây là chỗ cơ bản phải trang hoàng ngay khi khởi công. Giản Đan coi như được thả lỏng, tạm thời không phải đau đầu.

Một tuần Giản Đan sẽ nhìn qua chỗ Bạch Nguyễn hai ba lượt. Bạch Nguyễn xin nghỉ không lương dài hạn, may mà Lí Kiêm Hiền cũng có tiền, không đến mức bán thận kiếm tiền mua thuốc. Bệnh tình Lí Kiêm Hiền vẫn không hề tiến triển, thuốc đã uống, khám cũng đã khám, mời các chuyên gia nổi tiếng cũng không có tác dụng gì.

– Ui, canh gà nấm.

– Lại mua ở cửa hàng kia? Anh không thèm uống đâu, trong bụng sẽ tích thêm nửa cân mỡ đấy.

Bạch Nguyễn cầm khăn tiêu độc lau tay cho Lí Kiêm Hiền, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cái cặp lồng giữ ấm của Giản Đan.

Giản Đan đổ canh ra, loáng một cái:

– Lượn, là Đổng Thư nấu đấy, anh ngửi được không, ngửi được không, rất thơm nhỉ?

– Cậu cùng hắn làm hòa rồi hả?

– Anh nhiều chuyện gì, có ăn thì ăn ăn đi, anh có mua cặp lồng cơm không?

– Không, cậu mang theo à?

– Nhìn này ~ Là cơm chiên Dương Châu nhé, còn có ít đồ chiên, hai phần đấy.

Bạch Nguyễn bốc một miếng thịt ăn, nhìn tên Giản tiểu ngốc nhếch đuôi, không chịu được mà đạp cho cậu một đạp. Giản tiểu ngốc chẳng để ý đến anh, cũng ăn vụng một bát.

– Đúng rồi, Đổng Thư nấu hơi nát một chút, anh ấy nói để bệnh nhân tiêu hóa tốt hơn. Ôi, đúng là ăn ngon thật.

Bạch Nguyễn xoa xoa đầu cậu:

– Sao bảo mang riêng cho anh? Cậu ăn nhiều thế.

– Em ăn một chút thì làm sao, Lí Kiêm Hiền sẽ chết đói mất đấy, anh mau cho anh ấy ăn đi, nhanh lên nhanh lên.

– Thằng nhóc thối, ăn nhiều thể cẩn thận béo chết cậu luôn.

Lí Kiêm Hiền ở lại bệnh viện tư, cách bệnh viện Vương Thế rất gần, Giản Đan định tiện đường tìm Vương Thế nhờ anh cố vấn cho một chút, vừa đến viện hỏi thì biết gia đình Vương Thế có việc, anh đã xin nghỉ dài hạn.

Giản Đan thầm nghĩ: sao lại nhiều người xin nghỉ phép vậy nhỉ? Chẳng lẽ bây giờ xin nghỉ phép dễ dàng như thế à? Cậu tính toán lúc nào đấy mình cũng phải xin nghỉ vài ngày đi du lịch mới được.

Vừa ra khỏi cổng viện thì thấy như có người đi theo mình, Giản Đan đi nhanh thì người phía sau cũng đi nhanh, Giản Đan đi chậm thì người kia cũng đi chậm, Giản Đan lòng vòng mấy vòng rồi quay phắt đầu lại.

– Oa a a a!!!

– Oái!

Giản Đan vừa quay đầu thì người phía sau sợ tới mức hét lên, Giản Đan nhìn mãi mới phát hiện hóa ra đó là bác sĩ nhỏ.

– Anh, anh Giản…

– Sao cậu theo tôi?

Bác sĩ nhỏ không tự nhiên, vặn xoắn ngón tay, mặt đỏ bừng như quả táo, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới phun ra được một câu:

– Tôi, tôi đói…

– ….

Cuối cùng Giản Đan mang bác sĩ nhỏ đến tiệm thức ăn nhanh, không biết bác sĩ nhỏ đã bị đói bao lâu, ăn ngấu ăn nghiến. Giản Đan thấy cậu không mặc áo khoác, dưới chân chỉ đi mỗi đôi dép lê nhung.

– Còn muốn gì nữa không?

– Hức, vậy, có thể cho tôi thêm li trà sữa nóng không?

Giản Đan cười cười, gọi người bán hàng cho bác sĩ nhỏ một li trà sữa nóng, bác sĩ nhỏ ngượng ngùng lau lau khóe miệng.

– Xin lỗi, bắt anh mời tôi ăn cơm, chờ Vương Thế về tôi sẽ bảo anh ấy trả lại cho anh.

– Cũng chẳng đáng bao nhiêu. Phải rồi, sao cậu lại mặc thế này mà ra ngoài?

Bác sĩ nhỏ liếm liếm môi:

– Đúng ra, đúng ra Vương Thế về nhà, để lại cho tôi tiền và chìa khóa. Nhưng mà, nhưng mà tôi lại quăng khóa, tôi quên không mang khóa ra khỏi nhà, lúc ra khỏi nhà chỉ mang theo…

– Tôi biết tôi rất ngốc, anh, anh không cần xem thường tôi như vậy.

Tác giả lảm nhảm:

Máy tính lại ngạo kiều rồi, vừa mới thân thiện tốt tính xong, đúng là ~~~ “Ba mươi lăm đống phòng bốn lẻ một” sắp được xuất bản đấy, sẽ có PR sớm thôi!
Bình Luận (0)
Comment