Phòng 401, Khu Chung Cư Số 35

Chương 47

Edit: Vi

Mùa hè, đúng vậy, chính là mùa hè, bạn nhỏ Giản Đan ghét nhất là mùa hè.

Lẽ ra mùa hè với biết bao loại hoa quả và các món ăn theo mùa sẽ là thời điểm mà một tên ham ăn thích nhất, thế nhưng đi cùng với đó sẽ là cái nóng không ngừng và bọn muỗi bay múa khắp nơi, kem ly được dùng để giải nhiệt thì chưa ăn nổi hai miếng đã làm Giản Đan đau dạ dày. Chiếu theo những điều đó, Giản Đan ghét nhất là mùa hè.

Mà điều đáng ghét trong mùa hè là gì? Là ba bữa lại thấy cắt điện một lần!

– Em muốn chết em muốn chết em muốn chết! Sao lại mất điện? Trong thời buổi hiện đại thế này sao còn có chuyện mất điện chứ?

Trên đầu Giản đại thiếu gia là một túi chườm đá, người cậu thì như con cua, mặc một cái quần cộc, nằm ngang trên chiếu. Đổng tiểu người hầu cầm quạt hương bồ hùng hục quạt chút gió cho cậu.

– Nghe nói là muốn sửa đường lưới điện, mai lại có thôi, em chịu khó một chút.

Đổng Thư tốt tính, sờ sờ Giản Đan đang tạc mao, cũng chính là con cua sắp bị cái nóng luộc chín.

– Ngày mai! Ngày mai! Thế hôm nay em phải làm sao?! Nóng chết mất thôi!

Giản Đan kêu rên, lăn lộn trên chiếu đến mức sắp rơi xuống đất:

– Em phải ngủ dưới đất!

Đổng Thư nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo ngược Giản Đan về phía lòng mình:

– Ngủ dưới sàn sẽ bị viêm khớp, hơn nữa còn có thể bị tiêu chảy! Được rồi, được rồi, ngoan nào, cũng 12 giờ rồi, em ngủ đi, anh quạt cho em.

Đổng Thư cầm khăn mặt đã ngâm trong nước đá lau trán cho Giản Đan. Giản Đan thì lầm bầm vì sao Đổng Thư không sợ nóng, thật là không công bằng, rì rầm một chút rồi sau cậu cũng ngủ, cả người ướt sũng như vừa từ dưới nước lên.

Đổng Thư phe phẩy cây quạt trong tay, thấy Giản Đan đã ngủ, anh liền cầm một cái chăn mỏng đắp ngang bụng cho cậu. Lần này kiểm tra mạng điện lại không thấy có thông báo, đột ngột bị nóng như vậy Đổng Thư cũng không kịp thích ứng, Giản Đan sợ nóng lại càng là rời xa điều hòa sẽ không sống nổi.

Giản Đan bị nóng tới tỉnh hai, ba lần liền, sau rồi cũng không ngủ được, tiếp tục rên rỉ làu bàu với Đổng Thư vì sao lại cắt điện vì sao giờ chưa có điện vì sao lại cắt điện vào cái lúc này.

Đổng Thư dở khóc dở cười, vốn đã nóng em còn lộn xộn không ngừng như vậy, làm sao mà chẳng không hết nóng?

Bốn rưỡi, Giản Đan dằn vặt đến mệt mỏi, dang rộng tay chân nằm quay đơ. Ngay khi Giản Đan chuẩn bị bùng nổ thì nhận được tin nhắn thông báo 5 phút sau sẽ có điện, cậu trông ngóng nhìn đồng hồ, vất vả mãi đèn điện, TV mới “tít tít” rồi đồng loạt sáng lên. Con cua nhỏ Giản Đan lập tức lao vọt tới bên điều hòa, một giây, hai giây… Không có phản ứng gì.

Sau khi điều hòa ở phòng khách bị hỏng, bây giờ điều hòa phòng ngủ rốt cuộc cũng ra đi. Hai cái điều hòa trong nhà Giản Đan xem như hoàn toàn hỏng sạch.

Giản Đan hóa đá, từng lớp bụi cuốn theo chiều gió mà đi… Không thể nào.

– Oaaaaaaaaa!!!!! Điều hòa hỏng! Sao lại hỏng chứ?!

Giản Đan bùng nổ rồi, giáo chủ rít gào lại tiếp tục nhập vào cậu.

Sau khi Đổng Thư thành công bắt được con cua nhỏ Giản Đan đang cố sống cố chết đòi chui vào tủ lạnh, rồi lại tìm được một cái quạt điện đã rất lâu không dùng tới thì trời cũng đã sáng.

Chín giờ, Đổng Thư tìm thợ tới sửa điều hòa, Giản Đan ngồi trước quạt nhìn chằm chằm đầy u oán làm cho anh thợ điện lạnh hết cả người.

– Ôi, điều hòa nhà cậu dùng nhiều thật đấy, cậu thanh niên à, ra chút mồ hôi thì có sao đâu nào.

Thợ sửa điều hòa cầm ra một linh kiện bị mài mòn nghiêm trọng do dùng quá độ, vui vẻ nói:

– Ngồi điều hòa không tốt cho thân thể đâu!

– Ha ha, cái chính là do thời tiết nóng quá thôi.

– Được rồi, linh kiện nhỏ hỏng thôi, không có việc gì.

– Vâng, bao tiền thế?

– Tám mươi.

Giản Đan chẳng có tâm tư so đo vì sao linh kiện nhỏ lại đắt thế, lực chú ý của cậu hoàn toàn tập trung ở điều hòa rồi. Thợ sửa vừa đi, Giản Đan kêu một tiếng rồi nhào tới bật điều hòa.

– Đừng để đầu ngay dưới điều hòa thế! Sẽ đau đầu đấy!

– Anh nói lời không có tính xây dựng gì hết!

– …

– Em phải ngồi điều hòa!

Đã trải qua nửa tối không có điều hòa, Giản Đan chỉ thiếu nước nhét mình vào điều hòa, kể cả ăn cơm cũng không chịu bước ra khỏi phòng điều hòa nửa bước.

Giản trạch nam ôm điều hòa, nằm nhà ăn chocolate cả ngày, lười đến mềm cả xương. Chocolate nhiều đến mấy cũng không đủ cho Giản tiểu ngốc. Hết chocolate, bạn nhỏ Giản Đan bắt đầu giở trò vô lại, khóc lóc om sòm. Đổng Thư lựa chọn lờ đi con cua Giản Đan. Con cua nhỏ Giản Đan xù lông, hùng hổ lôi kéo Đổng Thư thẳng tiến tới siêu thị. Không may, siêu thị lớn phía sau nhà họ đóng cửa để sửa chữa, Giản Đan giơ tay, tiến công về phía một siêu thị mini.

Đổng Thư và Giản Đan đi cả giờ đồng hồ mới tới đích, dọc đường toàn có các cô bé ôm hoa hồng chạy tới nịnh Đổng Thư. Lúc này hai người mới biết giờ là ngày 6 tháng 8, là đêm lễ tình nhân của Trung Quốc, lễ Thất Tịch.

Công phu bám dính của cô bé bán hoa rất cao, anh không mua cô sẽ không đi, các kĩ năng ôm đùi, quỳ trên đường đều đồng loạt ra trận. Đổng Thư bị giày vò đến bất lực, đành phải mua một bông với giá năm đồng. Nhưng trên con đường này đâu chỉ có một cô bé bán hoa hồng. Cuối cùng, Đổng Thư ôm một bó hoa to đi theo sau Giản Đan, dạo siêu thị.

– Cái này! Cả cái kia nữa!

Giản Đan vung tay đi trước, thích gì thì chỉ tay một cái, Đổng Thư phía sau sẽ vui vẻ nhặt đồ vào xe đẩy.

– Muốn ăn sữa chua không?

– Không.

– Súp lơ thì sao?

– Không cần.

– Chỗ này có chocolate này.

– Không… Tất nhiên là có!

Món ăn vặt duy nhất của bạn nhỏ Giản Đan chính là chocolate, sữa, nhân hoa quả gì cũng đều thích ăn, tủ lạnh ở nhà có riêng một ô để chocolate nữa. Vậy nên Giản Đan thích nhất là lễ tình nhân, trên đường toàn là mùi chocolate. Chẳng qua chocolate tình nhân Giản Đan sẽ không mua, cái gì mà đêm Thất Tịch là lễ tình nhân Trung Quốc chứ, chỉ là mánh lới làm ăn của thương gia thôi. Đêm Thất Tịch phải ăn nho với thịt bò chứ?

– A, Tiểu Giản, em nhìn này, chocolate đen giảm 7% kìa.

Đổng Thư cầm lên một hộp chocolate đóng gói rất đẹp đẽ từ một giá hàng.

– Thôi đi.

Giản Đan nhìn bảng giá, 1320 đồng.

– Em không thích chocolate đen?

– Thích, nhưng hãng này đắt lắm, ăn cướp mà! Đi, sang kia mua của San Thuyết nào.

Cuối cùng, Giản Đan ôm một bọc chocolate bự giá 50 đồng, mĩ mãn đi về nhà. Phía sau là Đổng Thư, tay trái xách túi, tay phải cầm hoa.

Tới nhà, Đổng Thư tìm kéo và bật lửa chỉnh sửa hoa, từng bông từng bông cắm vào lọ thủy tinh. Nước trong lọ vừa vặn ngập tới cuống hoa. Giản Đan nhớ tới hồi trước mình chơi hoa toàn là đổ nước đầy ự, bảo sao vài ngày hoa đã chết rồi.

Cơm chiều có dưa cải và salad, Giản Đan ăn vài miếng rồi thôi. Ham muốn ăn uống vào mùa hè cơ hồ bằng không, dù ăn cái gì thì mùi vị cũng như nhau.

Giản Đan tắm xong, quần áo cũng lười mặc, trần như nhộng lăn lên giường, hưởng thụ dịch vụ mát xa miễn phí của Đổng Thư.

Xoa bóp một lúc, tay Đổng Thư liền trượt tới vị trí trọng điểm, nhẹ nhàng vuốt ve, từng cái vuốt dần nhuốm màu tình dục. Giản Đan lật người, mơ màng nói:

– Muốn làm thì nhanh lên, nóng chết người.

– Điều hòa bật rồi mà.

Đổng Thư nhẹ nhàng hôn khắp khuôn mặt đã đỏ hồng của Giản Đan. Tay kia thì rất tình dục mà xoa bóp mông cậu.

– Ưm, chỗ đó cũng nóng. Đúng, chỗ đó, mạnh một chút. A!

Không đến ba phút, bạn nhỏ Giản Đan tước vũ khí đầu hàng, không biết có phải là vì trời nóng quá đến mức không kiên trì nổi hay không.

Đã phát tiết xong, Giản Đan lười tới mức không muốn động cả ngón tay, cả người mềm nhũn mặc Đổng Thư xoa nắn, chỉ có trong lúc Đổng Thư bôi thuốc bôi trơn thì cậu dang rộng đùi thêm chút.

Lúc Đổng Thư tiến vào, Giản Đan vẫn không thoải mái như trước, theo bản năng kẹp chặt lại, muốn đẩy dị vật ra ngoài. Dù sao cũng không phải con gái, chỗ đó vốn không nên dùng để tiếp nhận chuyện kia, dù có làm bao nhiêu lần đi nữa thì lúc đầu cũng luôn đau.

– Ngoan, thả lỏng nào.

Đổng Thư hôn nhẹ lên mặt Giản Đan, lấy tay xoa nắn cậu bạn nhỏ đã xìu xuống của Giản Đan.

– Không thả lỏng nổi, đau ~ Đổng Thư, anh chậm một chút.

Giản Đan cố gắng thả lỏng nhưng vẫn không tự chủ được mà co rút lại. Cậu trề môi, giống như một con vật nhỏ cọ cọ trong ngực Đổng Thư, ủy khuất mà làm nũng.

Đổng Thư chậm lại động tác vốn dĩ đã không nhanh, nhẹ giọng dỗ dành:

– Không sao, không sao, thả lỏng một chút, anh vào rồi. Sẽ hết đau ngay thôi.

Giản Đan ôm lấy tay Đổng Thư, tự thôi miên rằng phía dưới không phải của mình không phải của mình.

– Anh xác định là thật sự vào rồi? Không chảy máu chứ?

– Không chảy máu, yên tâm, hôn một cái nào.

– Ưm ~ A, vậy thì anh động đi.

Giản Đan nói những lời này như tráng sĩ tự cắt cổ tay vậy.

– Anh chờ em thích ứng đã, ừm, cương lên chút rồi đây.

Tay kia của Đổng Thư nắm bạn nhỏ của Giản Đan cũng không dừng lại, vuốt ve kích thích. Anh em của Giản Đan dưới tác động của ngoại lực cũng dần dần đứng lên.

Giản Đan vừa thoải mái đã quên đau, thân thể căng cứng cũng dần thả lỏng. Đổng Thư vuốt ve tấm lưng trần trụi của cậu để trấn an, tìm kiếm điểm mẫn cảm của cậu.

– Anh bảo, ưm, trời nóng vậy, sao lắm người ra đường thế chứ, ư ~

– Hôm nay Thất Tịch mà. Chân em, yên nào.

– Thất Tịch, ha, có gì hay sao, a a. Chẳng qua, chẳng qua là gặp nhau, rồi thì cũng làm, ưm, chuyện giống như chúng ta thôi.

Một câu của Giản Đan trở nên đứt quãng vì sự va chạm của Đổng Thư, tay vô lực ôm cổ Đổng Thư.

– Ha ha, em nói vậy thì, ưm, các cô bé sẽ khóc đấy.

Đổng Thư tìm đúng vị trí môi Giản Đan, hôn lên, động tác bắt đầu nhanh dần.

Giản Đan đẩy vài cái rồi bất động, cắn môi Đổng Thư bày tỏ mình sắp tắt thở! Vì thế Đổng Thư sửa lại thành cắn cổ Giản Đan, động tác cũng trở thành ra vào thong thả.

– Em, a… ư…, cũng không tin, ư ư, bọn họ không làm. A a, đừng, đừng đùa, nhanh! Nhanh lên!

Không chịu nổi sự cọ xát của Đổng Thư, Giản Đan giật giật lấy lòng. Nhanh lên kết thúc nào, buồn ngủ rồi…

Đổng Thư cũng nhận thấy sự mệt mỏi của Giản Đan, ra vào thêm vài lần rồi kết thúc.

– Ừm, Đổng Thư, Thất Tịch vui vẻ… Ha.

Trước khi ngủ, Giản Đan mơ màng lẩm bẩm một câu.

– Ừ, Thất Tịch vui vẻ, thân ái.
Bình Luận (0)
Comment