Phòng của Quý An cũng giống như cậu ấy, sạch sẽ và sáng sủa, và mọi thứ được sắp xếp tốt.
Phú Kỳ liếc nhìn trong phòng không thấy Bùi Ngọc, trên mặt có chút ý cười, cúi người, không nhìn thấy vẻ u ám lúc trước, mà giống như một con chó sữa cưng chiều: "An An ~ ôm ôm. ”
Quý An vô cảm ôm lấy.
Phú Kỳ không quan tâm đến sự thờ ơ của cậu, hắn ngồi trên ghế sô pha trong phòng, lấy từ trong tay ra một hộp quà nhung đen: “Quà cho em.” ”
“Cảm ơn." Quý An nhíu mày, nghĩ đến mẫu bảo rương sau khi trận đấu đã giải quyết xong liền cảm thấy hơi khó chịu. “Không thích à?” “Không.” Quý An không muốn có xung đột với Phú Kỳ, chỉ thể nói một cách hoa mỹ: “Nó quá lộng lẫy, cảm thấy không hợp với tôi. "
Hửm, dễ dàng ấn người đó vào lòng: “Lúc trước em nói thích đá quý sáng bóng, trang sức vàng bạc đắt tiền, sao bây giờ lại không thích?”
“ Tôi——” nói câu này từ khi nào. Nửa câu tiếp theo bị cậu nuốt vào trong cổ họng, Quý An trợn to hai mắt nhìn người đàn ông đang cười cười như không thể tin được, tim gần như đập ra khỏi lồng ngực. Không không không thể như vậy nha?!
"Hửm? Sao không nói chuyện." Nam nhân vươn tay sờ sờ gò má mềm mại của cậu, ngược lại là dùng sức ôm lấy hôn lên tóc: " Nhờ phúc của em, hiện tại ta đã vượt qua kỳ nguy hiểm"
“Hải, Hải Nguyệt?”
“ Ân, là ta.” Nam nhân xoa xoa dái tai trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu niên, cảm giác lạnh lẽo độc nhất vô nhị của nhân ngư khiến người ta khó chịu. Hắn nhìn thiếu niên đang run rẩy cười nửa miệng, mãn nguyện thở dài: “Sao em lại chạy.?, không phải bây giờ vẫn nằm trong tay của ta sao. ”
Người nào đó lừa gạt cá "mong manh" hoàng toàn không dám phát ngôn.
“An An, ta muốn hôn em.”
“??!!!” Chắc là nghe nhầm rồi!!!
“Cùng ta vượt qua giai đoạn nguy hiểm và để em trưởng thành.” Hắn tựa đầu vào vai thiếu niên, “Khi em trưởng thành, sức lực của ta sẽ mạnh mẽ hơn, có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn
”...Đừng nháo,... "
Quý An chật vật muốn bò khỏi, cả người sắp phát khóc, trong lòng không khỏi mắng game, thật là hố cha người người khác, boss này có thể dừng lại đừng quấy rối được khum?
"An An..."
Quý An run rẩy chuyển chủ đề: "Cái đó... khuôn mặt của ngươi, thật là lạ! Sao lại giống thế này.
" những bức ảnh là diện mạo ban đầu của ta. "
"... Ah... ha... Nó? Thật tuyệt vời... Thật giống. "
Trong phòng phát sóng trực tiếp——
[Fuck! Hài hòa, mấy anh em nhỏ đã làm gì, gấu trúc gà cay, mình là người lớn rồi nhé các bạn cho mình dòm tiếp nhé. 】
【Hẳn là... hehehe. ]
[ Này chỉ có thể được hiểu, không được nói. ]
[BOSS này... khác với cái tôi gặp! Tại sao những tên trùm tôi gặp phải đủ loại biếи ŧɦái, phó bản siêu phàm lần trước trực tiếp bị tiêu diệt, tôi thấy thương cho chính mình. ]
[Cùng nhau khóc trên lầu, tôi cũng muốn Boss đẹp trai trêu tôi vì tôi nhận thầu cả thế giới a. 】
…
Thực lực của Hải Nguyệt rất mạnh, việc từ chối của Quý An giống như trẻ con chơi nhà chồi, không có một lời đe dọa nào.
Đúng vào thời khắc mấu chốt này, cửa phòng mở bung ra, Bùi Ngọc, người mặc đồ đen, sắc mặt chìm xuống như nước, tay phải cầm con dao Tang, như sắp động thủ: " Đủ rồi. "
" Hửm? " Hải Nguyệt ngẩn đầu, không kiên nhẫn "sách" một tiếng." Lại là ngươi. "
" Cậu ta nói không muốn ". Con dao Tang sắc bén được rút ra, mũi nhọn nhắm vào nhân ngư đang động dục. Nhân ngư trừng mắt nhìn y, xương ngón tay co quắp lại, hơi nước dần lan tỏa xung quanh.
“ Ngươi là gì, An An đã đính hôn với ta rồi.”
“ Ngươi đe dọa đính hôn.”
Hải Nhạc cứng rắn nói, “Nhưng em ấy đã đồng ý rồi.”
“Chỉ là đính hôn thôi.” Bùi Ngọc mím môi, “Vẫn chưa đến mức hoàn thành nghĩa vụ. ”
Hải Nguyệt cắn chặt môi, hai tay vẫn ôm chặt lấy người thanh niên, miễn cưỡng buông ra.
Quý An đẩy mạnh, trên mặt hiện lên một lớp mỏng đỏ ửng sinh lý, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tức giận: “Thả tôi ra, tôi không muốn ngủ với anh.”
Câu này chắc chắn còn sốc hơn cả Bùi Ngọc nói thậm chí còn lớn hơn.
Hải Nguyệt, đang chuẩn bị chiến đấu với Bùi Ngọc, buông ra một cách miễn cưỡng, với vẻ ngây thơ và bối rối trên khuôn mặt mê mẩn: "Tại sao? Hiện tại ta đã có tiền, có nhân mạch, thẩm mỹ phù hợp với nhân loại, tại sao em không thích ta?"
Ngay khi được thả ra, Quý An đã đi phía sau Bùi Ngọc " Bùi Ngọc cũng rất đẹp trai, vì cái gì ngươi không thích hắn?"
Bùi Ngọc: "..."
Hải Nguyệt: "..."
Hai người họ nhìn nhau, sau đó mở ra đôi mắt của họ đồng thời cau mày như thể bọn họ sẽ nôn mửa vì kinh tởm trong giây tiếp theo.
Quý An: "..." Có cần phải khoa trương như vậy không?
“Chính là như vậy.” Hải Nguyệt hai mắt sáng lên, “Ta biết ngươi gần đây đang điều tra‘ Tập đoàn Khang thị ’. Ta sẽ giúp ngươi hạ bọn họ, chỉ cần gả cho ta.”
Trao đổi tương đương, trong mắt Hải Nguyệt, điều này là bình thường.
Có thể nói người ngây thơ không biết thích một người là thế nào nên chỉ có thể dùng cách này giữ người lại.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ của hắn, Quý An dù đã trải qua chuyện vừa rồi cũng không thể tức giận, bất lực nói: "Tình yêu không phải là thứ có thể có được như vậy, nếu tôi thích anh, cho dù anh không cho tôi bất cứ thứ gì, tôi cũng muốn ở bên anh. "
" Vậy làm thế nào em mới thích ta. "
Ji An:"... " làm sao tui biết.
Một cuộc trò chuyện đã kết thúc mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Phú Kỳ đã dùng thân phận hôn phu của mình để cưỡng bức nhà Quý An nhằm vun đắp tình cảm, Quý An gặp rắc rối vì chuyện này đến mức phải giấu sau lưng ngay cả khi lập kế hoạch để không bị hắn ta phát hiện.
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
Bùi Ngọc: “ Hắn nói là hắn sẽ giúp.”
“?”
“Là một mục tiêu tốt.” Bùi Ngọc cười với chàng trai trẻ, “Năng lực của hắn mạnh hơn anh có thể tưởng tượng.”
Chàng trai trẻ Quý An bối rối: "?"
Theo kế hoạch ban đầu của họ, Giáo sư Giang và những người khác đóng vai trò là đặc vụ ngầm, còn Bùi Ngọc làm mồi nhử để dụ những người từ "Khang Nghiệp" đến bắt họ, và họ đã cấy một phần thu nhỏ vào tai y thiết bị định vị và ghi âm.
Cảnh sát do người cao to đã lẻn vào đúng lúc Hoàng Mao phụ trách truyền hình trực tiếp ngoại vi, một khi đồn cảnh sát có ý hợp tác với tập đoàn Khang thị, Hoàng Mao sẽ phát trực tiếp mọi chuyện.
Đây là cách an toàn nhất mà họ có thể nghĩ ra vào lúc này.
Gia tộc Khang có một sự nghiệp lớn, nhà họ Quý không ai có thể so sánh được, nếu tham gia vào thì họ sẽ trở thành bia đỡ đạn.
"Có một cách đơn giản hơn. Chỉ cần Hải Nguyệt phát sóng trong vai nhân ngư, và tung ra ít thông tin tư liệu, sẽ luôn có những người ghen tị đỏ mắt với Khang Nghiệp và không thể chờ đợi để dừng lại."
Quý An bĩu môi: “Nhưng trong trường hợp này, liền Hải Nguyệt không thể sống trong thế giới loài người.”
“Đương nhiên.”
“Quên đi.” Quý An lắc đầu, “Cứ làm theo kế hoạch ban đầu, mặc dù tôi rất muốn. Hoàn thành nhiệm vụ phụ nhưng phải hy sinh người khác..." Cậu không làm được.
Bùi Ngọc hiểu ra lời nói còn dang dở của cậu: “Được rồi.”
Khang thị đã để mắt tới Bùi Ngọc như hổ rình mồi, chỉ cần bọn họ chọn thời cơ thích hợp liền ra tay. Nhưng Quý An không ngờ rằng đối phương lại gấp như vậy.
Khi đi dạo phố với Bùi Ngọc và Phú Kỳ, liền trực tiếp ngả bày.
Quý An cùng Bùi Ngọc hiểu rõ kế hoạch, đều không có động thủ, nhưng là Hải Nguyệt người bên ngoài này, xem có người nghĩ đến Quý An, suýt chút nữa không khống chế được muốn xé người ta ra từng mảnh. Cũng may, Quý An tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy hắn, hạ giọng làm cho hắn không đánh trả, giả bộ bất tỉnh.
Haiyue: "..." QWQ.
À, là là An An, đều nói đúng.
Cho rằng Bùi Ngọc là "nhân ngư", loại thuốc gây mê cho y là phiên bản đặc biệt tăng cường, nhưng Quý An và Hải Nguyệt chỉ là liều người bình thường, Quý An không thể chịu đựng được và lăn ra ngủ.
Hải Nguyệt và Bùi Ngọc đều rất tỉnh táo.
Xe chạy một quãng đường dài, lái xe một đoạn đường nữa là đến phòng thí nghiệm bí mật ở dưới tầng chót của tập đoàn Khang Nghiệp, lính đánh thuê dồn người, sau khi có tiền thì lẳng lặng rời đi.
Đừng hỏi những gì không nên hỏi, đừng nói những gì không nên nói.
Hai nhà nghiên cứu mặc áo khoác trắng im lặng nhốt Bùi Ngọc trong một căn phòng trong suốt một mình Quý An và Hải Nguyệt sống với nhau bởi vì là "đồng loại".
"Đây là nhân ngư? Thật tuyệt vời, nó trông giống hệt con người.
"
"Một trong số họ có vẻ là cộng sự của nhân ngư. Giáo sư Thời nói rằng muốn xem cộng sự của nhân ngư có thể chịu được gen của nhân ngư hay không."
"Nhân ngư này đã trưởng thành, có nghĩa là cả hai đã làm được, có thể có một chút sinh sản của nhân ngư. "
" Đánh thức mọi người, tra tấn họ từ những quả trứng của nhân ngư, và tự mình nuôi dưỡng chúng. Có thể sẽ có một nguồn cung cấp tài liệu nghiên cứu vô tận trong tương lai. "
" Nhưng họ có sẵn lòng không? "
" Đừng lo, vẫn có một người bạn đời của nhân ngư ở đây. Trong lòng nhân ngư, bạn đời là sự tồn tại vượt qua mọi thứ. Có vị thiếu gia này, nhân ngư này đương nhiên tùy chúng ta sử dụng. "
...
Giọng của một nhóm số người đang nói chuyện là không hề nhỏ, Ngay cả khi qua lớp kính dày, Hải Nguyệt và Bùi Ngọc vẫn nghe.
Quý An không nhận được nhiều thuốc mê, một lúc sau, gần như tỉnh dậy trong tình trạng choáng váng, và ngay khi mở mắt ra, câuh đã phải đối mặt với một nhóm lớn các nhà nghiên cứu trông giống như những con gấu trúc khổng lồ.
Vẻ mặt của họ vừa thích thú vừa lạnh lùng, như thể cậu ta không phải là con người, mà là một mảnh da thịt vô cảm có thể bị họ nhào nặn.
khó chịu.
muốn nôn.
Quý An mím môi và giả vờ bối rối: "Các người là ai và muốn làm gì? Để tôi đi"
"Đã lâu không gặp, Quý thiếu gia" Thời Thầm đứng giữa đám đông, vẫn với Phong thái đó Thanh lịch và dịu dàng, “Chuyện này chỉ có thể đổ lỗi cho thị lực của anh không tốt, ở cùng với những người không nên ở bên cạnh.”
“Vậy anh muốn làm gì?” Tất cả những gì Ji An cần làm bây giờ là trì hoãn. thời gian, tất cả mọi mặt đều đã chuẩn bị xong, từ lúc cậu và Bùi Ngọc bị bắt cóc, đồn cảnh sát và Hoàng Mao đã ra tay.
“Xin lỗi.” Thời Thầm nhìn người bên cạnh, “Đi, lấy một ống máu nhân ngư.”
“Ừ.”
Bùi Ngọc vẫn đang giả bộ hôn mê, nhưng máu bị rút, nhóm người này sẽ sớm phát hiện ra có điều gì đó không ổn, Bùi Ngọc đột nhiên mở mắt ra, đá bay người đó một cái, đường đao rút ra sắc bén và đầy uy hϊếp.
Các nhà nghiên cứu sửng sốt trong giây lát, và sau đó một tiếng động lớn nổ ra.
"Đây là cái gì vậy?."
"Chúa ơi! Đây là một phép màu"
"Sức mạnh đặc biệt của một nhân ngư nó không phải là một loài trong truyện cổ tích, thật không thể tin được.
Thời Thầm cũng nhìn về phía trước, vừa sáng lên liền liếc mắt nhìn Quý An, chế nhạo: "Muốn phản sản, cậu đã từng nghĩ đến bạn của cậu? Hắn khác với ngươi. Cậu chỉ là một con người yếu ớt." “Y chỉ cần một chút sức lực là cậu sẽ chết.
Hải Nguyệt ghen tức điên cuồng, không chịu nổi ôm Quý An vào lòng, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói: "Ta là nhân ngư, An An là bạn lữ của ta."
Nhị ngốc Hải Nguyệt, tự mình chứng minh đi.
Khi giọng nói rơi xuống, diện mạo của chàng trai trẻ dần thay đổi, vẻ đẹp tuyệt trần của hắn đột nhiên xuất hiện, và trong sức nóng của nhân ngư, toàn thân hắn ta lộ ra mùi vị giống như hormone nam tính, giống như một con công xòe lông đuôi để dụ chim từ tính...
Khi giọng nói cất lên, diện mạo của người thanh niên dần thay đổi, và vẻ đẹp tuyệt vời của hắn càng nổi bật. Nhân ngư vẫn đang trong thời kỳ động dục có mùi kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố nam lan tràn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mắt người dòm.
Mọi người: "..."
Thời Thầm cũng là sững sờ: "Ngươi là..."
Bùi Ngọc liếc mắt nhìn bên cạnh, ánh mắt rơi vào cánh tay Hải Nguyệt đang ôm thiếu niên, "Hắn là nhân ngư, nên là ta và Quý An cùng một phòng. "
Hải Nguyệt không buông tay:" Cút. "
Quý An:"... "Tôi là một con búp bê không có cảm xúc.
“Được rồi, rất tốt!” Thời Thầm nhướng mày và nở một nụ cười kỳ quái, “Tuy quá trình khác nhau nhưng kết quả là giống nhau, chúng ta đã bắt được nhân ngư.”
Giang Thiên Kỳ và Y Đông Vũ, người đang lẫn trốn trong quân thù nhìn nhân ngư: "..."
Đại lão quả là đại lão, lúc trọng yếu như vậy còn nhớ rõ tranh giành tình cảm.
Nhà nghiên cứu khoa học lấy máu Bùi Ngọc đã bước ra khỏi phòng kính, Thời Thầm liếc nhìn bàn tay sắc bén của nhân ngư, nghĩ đến giá trị vũ lực của đối phương, thay vì cho người vào, họ lại cho người cho thuốc mê lẫn vào không khí.
Liều thuốc nhỏ đó, đối với Hải Nguyệt, không có gì khác ngoài mùi khó chịu.
Nhưng đối với Quý An, điều đó khiến người ta buồn ngủ.
Hải Nguyệt ôm chặt người đó, cáu kỉnh nhìn Bùi Ngọc bên cạnh: " Không thể trực tiếp gϊếŧ người sao? Sao lại giả vờ yếu đuối chờ ở đây?"
Bùi Ngọc: "Cậu hỏi An An."
Quý An nghĩ nghĩ: "Cái bên kia phải có vũ khí và súng ống… Chúng ta không thể đánh chúng, và chúng ta không thể thoát ra khỏi những tấm kính chống trộm này. ”
Hải Nguyệt ngơ ngác duỗi một bàn chân ra và chọc vào năm lỗ trên tấm kính.
Cái này có... mạnh không?
Tác giả có chuyện muốn nói: [Đệ nhị cập nhật]
Quý An:...
Hải Nguyệt:...
Bùi Ngọc Đừng nhìn ta, ta chỉ nghe An An nói.
Hai kẻ sát nhân hình người, viện nghiên cứu không cảm xúc.