Hàng quán xung quanh rất đông đúc, qua kính chắn gió phía trước, có thể thấy được dòng người qua lại không ngớt.
Tạ Bình Xuyên ngồi ở ghế lái, tay trái nắm chặt vô lăng. Nhưng anh không có ý định lái xe. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Từ Bạch: "Em mới vừa hôn anh."
Sự thật rành rành ra như thế, Từ Bạch cũng không thể phản bác.
Từ Bạch gật gật đầu: "Đúng đó."
Tạ Bình Xuyên cúi người đến gần: "Nếu em đã thừa nhận, vậy từng nghe câu có qua có lại chưa?" Anh kề sát bên má Từ Bạch, chỉ thiếu chút nữa đã có thể hôn cô. Ở góc nhìn lúc này, anh có thể thấy cổ áo của cô, phần cổ trắng nõn, làm người ta miệng đắng lưỡi khô không giải thích được, từ đó liên tưởng đến những món ngọt mềm mềm, như phô mai, như bánh sữa.
Từ Bạch nhanh chóng quay đầu đi, chỉ vào biển người tấp nập ngoài cửa: "Giờ tụi mình về công ty đi, đường này sắp kẹt xe rồi." Nói xong, cô lại nhớ đến gì đó: "Tiếc là hôm nay chưa ăn được mì dai lạnh...."
Tạ Bình Xuyên nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy vẫn còn thời gian. Anh xuống xe, đồng thời nói với Từ Bạch: "Vẫn chưa một giờ, em ở trong xe chờ anh."
Từ Bạch biết anh muốn đi xếp hàng. Nhưng giờ là tháng tám, giữa hè nóng bức oi ả, cửa hàng mì dai lạnh kia lại xếp hàng dài... Cô không muốn lãng phí thời gian của Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên chưa đi xa, Từ Bạch liền xuống xe theo. Cô giữ chặt tay anh: "Gần đây có một quán cơm, em về Bắc Kinh tới giờ vẫn chưa đi ăn, anh muốn đến đó không?"
Quán cơm kia ở trong một con hẻm nhỏ. Tuy đầu hẻm có biển số, nhưng vẫn cần phải quẹo hai lần, quán cũng đắt khách, nhưng không nổi tiếng bằng quán mì dai lạnh.
Từ Bạch nghĩ, vậy thì không cần xếp hàng.
Ngoài không cần xếp hàng, còn một ưu điểm khác.
Đúng như cô đoán, quán ăn mở mười mấy năm vẫn chưa đóng hẳn phải có ưu điểm của nó. Các món đặc trưng của quán vẫn giống trước đây, đầy đủ màu sắc và hương vị, ngon không chịu được.
Sau khi ăn xong, trên đường về, tâm tình của Từ Bạch cũng tốt hơn. Cô còn mua về một phần chân giò, để dành tối nay về nhà gặm. Nhưng vì sợ dầu đổ ra ngoài nên hai tay cô cầm hộp, không bỏ vào túi.
Khi họ về đến công ty, đã gần hai giờ chiều.
Từ bãi xe đến lối vào thang máy nhiều nhất cũng chỉ tầm một trăm bước, Từ Bạch cầm hộp chân giò, đi song song với Tạ Bình Xuyên. Một lúc sau, Từ Bạch hỏi: "Lỡ tụi mình bị người khác nhìn thấy rồi sao?"
Tạ Bình Xuyên nói: "Không sao, tụi mình đã làm gì đâu."
Lời nói của anh có ẩn ý: "Tay còn chưa nắm, em sợ gì chứ." . Truyện Nữ Cường
Từ Bạch nghe ra ẩn ý của anh, cô giải thích ngay: "Em phải ôm hộp chân giò, không thể nắm tay anh được."
Tạ Bình Xuyên thích giúp đỡ người khác nói: "Hay là thế này, anh cầm giò heo giúp em."
Từ Bạch lập tức lắc đầu: "Không, em muốn tự cầm."
Hai người chưa nói xong thì đã đến thang máy. Tạ Bình Xuyên ấn nút mở cửa, Từ Bạch đi vào trước. Tuy trong thang máy không có người khác, nhưng họ vẫn đứng rất khuôn phép, không làm bất kỳ hành động thân mật nào.
Từ Bạch đứng trong góc thang máy, cảm nhận được khí lạnh của lỗ thông gió.
Cô nghiêng nửa mặt, hắt xì một cái, rồi nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói: "Tối mai là tiệc chào đón người mới, nhóm dự án của em tuyển hai mươi người, tổ Kỹ thuật tuyển mười người, chương trình đào tạo cũng vừa kết thúc, anh cũng sẽ tham gia buổi đón người mới."
Từ Bạch cẩn thận suy nghĩ lời của anh, hiểu ngay nên đáp lại: "Tiệc đón người mới tối mai, anh muốn đi cùng em hả?"
Tạ Bình Xuyên phát hiện cô thật ra rất thông minh. Cũng phải thôi, nếu cô không đủ thông minh thì không thể lấy được văn bằng kép.
Tạ Bình Xuyên nói: "Chiều mai anh đến đón em."
Anh vừa nói xong câu đó, thang máy đến tầng ba, sau khi cửa mở ra thì có hai nhân viên bước vào, trong đó vừa khéo có đồng nghiệp của Từ Bạch là Triệu An Nhiên.
Vì vẫn chưa đến giờ làm, Triệu An Nhiên không muốn làm việc, chỉ đi loanh quanh trong công ty.
Vừa bước chân vào thang máy, Triệu An Nhiên nhìn thoáng qua thấy Tạ Bình Xuyên, cậu vội nói: "Chào buổi chiều, tổng giám đốc Tạ!"
Tạ Bình Xuyên liếc nhìn cậu, thấy cậu đang cầm bánh xếp, trên cổ áo dính hạt cơm, cổ tay áo có vệt dầu, vẫn là dáng vẻ chỉ biết ăn. Tiêu chuẩn kép của Tạ Bình Xuyên ngày càng nghiêm trọng, anh hoàn toàn không nhớ đến, lúc này Từ Bạch còn đang ôm một hộp chân giò kho tàu.
Thế nhưng ngoài mặt, Tạ Bình Xuyên ôn hoà đáp lại: "Chào buổi chiều."
Triệu An Nhiên cười khẽ hai tiếng, vừa ăn vừa nói chuyện với Từ Bạch: "Ấy, Tiểu Bạch?"
Triệu An Nhiên nhiệt tình hỏi: "Tiểu Bạch, cậu ở đâu về đó?"
Từ Bạch cười nói: "Từ tiệm cơm về."
Triệu An Nhiên hỏi tiếp: "Cậu đem theo món ngon gì thế?" Cậu khom người, tới gần túi của Từ Bạch: "Mình đoán là sườn kho tàu, hồi cấp hai cậu đã thích ăn sườn heo rồi, mình nhớ rõ lắm."
Vì Triệu An Nhiên cúi người về phía trước, nên vị trí hiện giờ của cậu rất gần với Từ Bạch. Nếu đầu nghiêng một chút, hoặc mũi cao thêm một chút, là có thể đụng vào cánh tay Từ Bạch.
Ngày hè nóng nực, nắng gắt như đổ lửa, Từ Bạch cũng không mặc nhiều quần áo. Cô xách túi lùi lại một bước, đúng lúc rơi vào lòng Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên đỡ eo cô.
Từ Bạch lại đứng thẳng lên, nói với Triệu An Nhiên: "Lúc chúng ta nói chuyện, có thể đừng đứng sát quá được không? Mình không quen."
Trong một vài trường hợp, Từ Bạch nói chuyện rất thẳng thắn, không biết nói khéo là gì – ví dụ như hiện tại, xung quanh không chỉ có Tạ Bình Xuyên và Triệu An Nhiên, mà còn một đồng nghiệp của tổ Kỹ thuật ở lầu bảy.
Nghĩ đến mùi thức ăn lúc nãy mới ngửi thấy, cả mùi hương của Từ Bạch gần trong gang tấc, Triệu An Nhiên đỏ mặt, sờ sờ gáy mình: "Xin lỗi, mình không chú ý, sau này không thế nữa đâu."
Cậu thấy ngượng ngùng, vẫn mở miệng giải thích: "Lúc mình học nghiên cứu sinh, xung quanh có nhiều bạn nữ cùng lớp, ai cũng đùa với nhau quen rồi."
Tạ Bình Xuyên bật cười: "Vậy à? Nói vậy thì công ty và trường học không khác gì nhau lắm."
Triệu An Nhiên không phải kẻ ngốc, cậu nghe ra ẩn ý của anh.
Thang máy nhanh chóng đến tầng năm, Từ Bạch và Triệu An Nhiên cùng ra ngoài, bước trên sàn đá cẩm thạch. Tuy nói bên ngoài nóng muốn bốc hơi, nhưng trên hàng lang lại rất lạnh, giò heo mà Từ Bạch ôm trong lòng chẳng bao lâu đã lạnh mất.
Cô dừng lại bên một chậu cây, bóng dáng bị vài chiếc lá xanh che đi, còn Triệu An Nhiên thì đứng trước mặt cô, trong tay cầm hai viên kẹo dâu: "Cho cậu đó, ăn đi."
Triệu An Nhiên cởi mở, không để ý chuyện vừa rồi, nụ cười trên gương mặt ưa nhìn vẫn như ban đầu: "Theo như mình thấy được, ngày nào cậu cũng phải ăn kẹo, có phải cậu có một ngăn kéo chỉ dùng để đựng món này đúng không?"
Đúng vậy, Từ Bạch thầm nghĩ.
Nhưng đó không phải là đồ ăn vặt bình thường, mà là của Tạ Bình Xuyên mua cho cô.
Từ Bạch nói lập lờ nước đôi: "Loại kẹo này ngon đó, cậu cũng ăn thử đi."
Ngôn ngữ là một môn nghệ thuật, Từ Bạch có chút trình độ. Theo ý của cô, cô không có ý định nhận kẹo, không chỉ không nhận, mà còn để Triệu An Nhiên tự ăn.
Triệu An Nhiên bỏ lại kẹo vào túi, sau đó tránh đường cho Từ Bạch.
Đến khi Từ Bạch đi rồi, cậu cũng chưa về văn phòng.
Tháng 8, Bắc Kinh trời xanh mây trắng, ánh mặt trời xán lạn, tầm nhìn ở sân thượng của công ty rất đẹp, có thể nhìn thấy quảng trường đằng xa.
Triệu An Nhiên cầm bật lửa, đứng hút thuốc ở sân thượng, tầm nhìn bỗng trở nên rộng rãi hơn, bao trùm cả con đường gần đây. Cậu giũ tàn thuốc trong không khí, nghiêng người phả một ngụm khói, nhìn thấy đồng nghiệp đang hút thuốc gần đó cũng không quên chào hỏi.
Khói thuốc làm cậu thả lỏng.
Cậu cố ý đứng trong bóng tối, tránh ánh mặt chời chiếu thẳng vào.
Vì cậu dựa vào lan can, khuôn mặt giấu trong một nơi khuất, mặt cậu lúc ẩn lúc hiện. Theo tầm nhìn lúc này của Triệu An Nhiên, có thể nhìn thấy một chiếc xe Ford ngoài cửa công ty.
Xe dừng lại, một nhóm người bước xuống.
Đi đầu là một người mặc đồ vest và mang giày da, trong cái nóng 38 độ này, rất dễ khiến người khác chú ý.
Nhưng anh ta nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho đồng nghiệp, bên trong là áo sơ mi ngắn tay, rồi đứng cạnh xe công ty. Anh ta trông trẻ tuổi, không quá 30, vì vẻ ngoài nổi bật nên có thể nói là hạc trong bầy gà.
Người đồng nghiệp cầm áo khoác giúp anh ta cất giọng: "Nguỵ Văn Trạch, chúng ta hẹn gặp mặt Tổng giám đốc Tạ lúc ba giờ, bây giờ đến sớm thế này, chắc không gặp được anh ta đâu."
Nguỵ Văn Trạch không nói lời nào, đốt một điếu thuốc trước.
Mặt trời chói chang, mái tóc của anh ta như đang toả sáng, vầng trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình thản.
Đồng nghiệp bên cạnh đang tính nói gì, Nguỵ Văn Trạch ngắt lời người đó: "Sát giờ mới đến Hằng hạ, cậu không sợ trên đường kẹt xe sao? Để anh ta chờ thêm vài phút, hy vọng đàm phán nhỏ lại, cậu nói xem?"
Nguỵ Văn Trạch cầm điếu thuốc trong tay, nhưng anh ta chỉ hút hai lần đã dụi tàn thuốc, ném vào thùng rác: "Đúng rồi, tôi còn nghe nói, Tạ Bình Xuyên không hút thuốc."
Xe họ dừng chốc lát thì hai bảo vệ của công ty bước ra.
Biết đoàn người của Nguỵ Văn Trạch là đối tác bên công ty outsource, thái độ của bảo vệ cũng rất thân thiện: "Bãi xe ở bên này, anh đậu xe trong đó đi, không được dừng xe ngoài cửa, mong anh thông cảm."
Hai giờ chiều, đang là đỉnh điểm của cái nóng.
Mặt trời nung đốt mặt đất, không khí nóng như đổ lửa, bảo vệ chỉ chỉ bầu trời, bắt chuyện với họ: "Hôm nay ấy, quá nóng, ai cũng mong ngóng trời mưa. Anh để xe bên ngoài, chút nữa sờ vào bảo đảm nóng hổi."
Nguỵ Văn Trạch nghe thấy khẩu âm của bảo vệ, ôn hoà hỏi: "Anh là người Bắc Kinh à?"
Bảo vệ mặc đồng phục trả lời: "Đúng vậy, lớn lên ở đây từ nhỏ rồi."
Nguỵ Văn Trạch nghiêng đầu cười, không nói gì nhiều. Anh ta bảo tài xế dừng xe, những đồng nghiệp khác lên lầu với bảo vệ, còn anh ta lại đi ra ngoài toà nhà văn phòng của tập đoàn Hằng Hạ.
Một đồng nghiệp của anh ta quay đầu lại, không nhìn thấy anh ta, vội gân cổ la lớn: "Nguỵ Văn Trạch, anh đi đâu đấy?"
"Tôi đi mua bánh bao." Nguỵ Văn Trạch nói, "Tôi bận cả buổi trưa, còn chưa ăn sáng nữa."
Trên con đường này, tiệm bán bánh bao không ít không nhiều, đúng lúc chỉ có một tiệm.
Bà chủ của tiệm bánh bao là Giản Vân.
Hôm nay Giản Vân cũng búi tóc, buộc tóc bằng chiếc khăn vải màu xanh, như đang hoá trang thành cô của mười tám mười chín tuổi. Nhưng năm nay cô đã hai mươi sáu, da dẻ không còn mịn màng như trước, tính cách cũng khác trước kia.
Lúc không có khách, cô ngồi trong phòng xem tivi. Tivi là loại trắng đen, dây ăng ten dài khoảng mười tấc, nhưng ở năm 2017 này, thiết bị điện lỗi thời này có thể được xem là đồ cổ.
Có lẽ cô là một người hoài cổ.
Nguỵ Văn Trạch đứng ở cửa tiệm, quan sát Giản Vân một hồi lâu.
Yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống, trên người còn mùi khói thuốc. Khi Giản Vân đứng dậy, ánh mắt anh ta càng thêm thâm trầm, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi một câu: "Dạo này em khoẻ không?"
Giản Vân đã thấy anh ta từ lâu.
Cô nhìn anh ta, trả lời: "Tôi bận mở quán, làm bánh bao, không có khoẻ hay không khoẻ."
Nguỵ Văn Trạch hỏi: "Con gái khoẻ không?"
Con gái của Giản Vân năm nay bảy tuổi.
Năm mười chín tuổi, Giản Vân chưa cưới đã có thai, đến khi đủ tuổi hợp pháp, cô kết hôn với bố của con gái như lẽ đương nhiên. Nhưng cưới nhau không được bao lâu, tình cảm tan vỡ, hai người đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.
Ban đầu cô cực kỳ đau khổ, đau khổ đến nỗi tim như bị cào xé, cuộc đời u ám, cho rằng cả đời bản thân không thể bước qua vực thẳm này.
Cuộc đời cô như cái tên của mình [1], mây đùn không tan, dường như lại còn rất đơn giản – bố cô bệnh tật ốm yếu, gia đình hoàn toàn phải dựa vào mẹ chống đỡ, khi còn đi học không có bạn, chỉ có duy nhất Từ Bạch chơi thân với cô thì đi sang Anh học năm lớp 11.
[1] Giản Vân (简云): giản (简) trong đơn giản, vân là mây.
Giản Vân từng một lòng khao khát được kết hôn, cô của khi đó mong muốn có một gia đình mới. Nếu cuộc sống có thay đổi, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Sau đó, cô gặp chồng mình.
Chồng cô là người ở tỉnh khác, lúc đó mới đến Bắc Kinh làm việc, tính cách cũng hướng nội. Sự quan tâm của anh ta dành cho Giản Vân, đúng như "nhuận vật vô thanh [2]".
[2] Trích trong bài thơ "Xuân dạ hỉ vũ" của Đỗ Phủ, dịch nghĩa: Thấm nhuần cho muôn vật, nhẹ nhàng lặng lẽ.
Lúc họ mới biết nhau, Giản Vân mới mười chín tuổi. Cô luôn rụt rè và tự ti, sao có thể dằn lòng trước thái độ của Nguỵ Văn Trạch, chẳng bao lâu thì mang thai con gái của Nguỵ Văn Trạch.
Say này Giản Vân cũng không biết vì sao lại trở thành bước đường này.... Tỷ lệ ly hôn ở Bắc Kinh là 39%, thế nên cô an ủi bản thân, đây không phải là chuyện xui bất ngờ ập đến, cũng có lẽ do ông trời không ưu ái, cô chỉ là một người trong số đó.
Cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cách một dãy bàn gỗ, Giản Vân nhìn Nguỵ Văn Trạch ở ngoài cửa: "Nếu anh đến đây để mua bánh bao, bánh bao năm tệ một cái. Nếu anh đến để nói chuyện với tôi, tôi không có gì để nói."
________________
Tác giả nói:
Cuộc sống không dễ dàng, ai cũng có câu chuyện của chính mình.
Hôm nay để tôi tay trái ôm Tiểu Bạch, tay phải ôm Giản Vân đi hahahaha.