Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức

Chương 60

Gần đây có một đợt lạnh ập đến Siberia, nhiệt độ lại xuống tận mấy độ, không thể không mặc nhiều quần áo.

Trời lạnh gió lớn làm mọi người không tiện ra ngoài, nhưng vì bệnh tình của bà nội nên Từ Bạch thường xuyên chạy tới bệnh viện. Sắp đến ngày bà nội làm phẫu thuật, không biết vì sao mà Từ Bạch cứ cảm thấy có gì đó không yên.

Trong lúc trăm công nghìn việc, Tạ Bình Xuyên dành thời gian đến bệnh viện với Từ Bạch.

Tình trạng của bà nội vẫn khá tốt. Bà nội nắm tay Từ Bạch đặt lên tay Tạ Bình Xuyên, dặn dò: "Hai đứa đã lấy nhau rồi, là vợ là chồng của nhau, sống cho tốt...."

Bà nằm trên giường bệnh sạch sẽ, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên nét cười hiền hòa: "Bà đi gặp ông nội con, ông ấy cũng yên tâm rồi."

Từ Bạch ngẩn ra, vội nói: "Nội ơi, chờ nội hết bệnh thì con đón nội xuất viện. Phẫu thuật xong phải tĩnh dưỡng mấy tháng, lúc xuất viện là vào xuân hoặc hè, hoa nở hết rồi, thời tiết cũng đẹp lắm."

Về cuộc phẫu thuật sắp tới của bà nội, các chỉ số đều phù hợp quy định, bác sĩ phẫu thuật dày dạn kinh nghiệm, là chuyên gia nổi tiếng trong và ngoài nước, hàng năm đón rất nhiều bệnh nhân từ khắp mọi miền đất nước đến khám.

Chính vì nguyên nhân đó, Từ Bạch nghĩ tới một tương lai lạc quan.

Nhưng bà nội lại lo lắng không yên. Bà dặn dò Tạ Bình Xuyên lần này tới bệnh viện phải mang theo hai cuốn sổ đăng ký kết hôn, cho bà nhìn kỹ - dù có bệnh nặng nằm trên giường bệnh, trong lòng bà vẫn mong ngóng.

Bên giường bệnh có hai chiếc ghế dựa, Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên chia ra ngồi. Tạ Bình Xuyên cứ như đang bị lãnh đạo thị sát, nộp giấy đăng ký kết hôn, đồng thời thông báo: "Dạo này công việc hơi nhiều, tụi con tính tháng 6 sẽ tổ chức lễ cưới."

"Được đó, tháng 6 tốt, không nóng không lạnh...." Bà nội lật sổ đăng ký kết hôn, nhìn kỹ tấm hình Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch chụp chung, cười nói, "Con của hai đứa, chắc chắn đẹp lắm."

Bà nói câu trước câu sau cũng chỉ nói đến tương lai của Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên.

Tuy trong lòng bà không chỉ nhớ một mình đứa cháu gái này.

Còn có con trai của bà – bố của Từ Bạch.

Trùng hợp là, sáng sớm hôm sau, bố Từ Bạch tới. Ông còn dắt theo Từ Hoành và vợ hiện tại.

Khu nội trú là nơi bắt buộc phải giữ yên lặng, thế nhưng Từ Hoành vừa tới thì đã ồn ào nhốn nháo nói: "Con muốn về nhà! Về nhà!"

Người bố vỗ vỗ sau lưng Từ Hoành, mệt mỏi dạy cậu: "Hôm nay là thứ bảy, tới bệnh viện thăm bà nội con, bà nội sắp làm phẫu thuật rồi. Bách thiện hiếu vi tiên [1], nhớ rõ chưa?

[1] Bách thiện hiếu vi tiên: Trong một trăm việc lành, hiếu thảo quan trọng nhất.

Từ Hoành rung đùi, ngồi chơi đồ chơi của mình, xem lời dạy của bố như gió thoảng bên tai.

Mẹ Từ Hoành cũng phản bác: "Hiếu thuận hiếu đạo gì chứ, y như mấy ông bà già. Từ Lập Huy, thế kỷ 21 rồi, anh còn học theo người xưa làm gì?"

Cô ta trực tiếp gọi họ tên chồng là "Từ Lập Huy", trong lời nói không có nhiều kiên nhẫn, giống như chẳng để tâm đến người lớn tuổi.

Từ Lập Huy nói: "Đào Quyên, ở đây là bệnh viện, hai người đừng có ồn ào."

Đào Quyên dùng ngón út vén tóc mái, nâng khóe mắt lên nhìn ông. Tay trái cô nắm tay con trai, cầm một chiếc túi da có một chiếc iPad đã sạc đầy pin, chuyên dành để con trai chơi game. So sánh giữa hai người với nhau, cô cảm thấy mình mới là người thật sự quan tâm đến con trai.

"Được thôi, em không cãi nữa." Đào Quyên nói, "Nhanh lên, đi thăm mẹ anh."

Từ Lập Huy vốn không định dắt theo cô ta, nhưng lúc vừa ra cửa, Đào Quyên như đổi tính nết, nài nỉ mãi, một hai đòi đi cùng.

Hôm nay Đào Quyên cứ như thay đổi hoàn toàn. Đối diện với bà lão ốm đau nằm trên giường, Đào Quyên đổi thái độ, dịu dàng nói: "Mẹ, con với Lập Huy, Hoành Hoành tới thăm mẹ này. Mẹ cứ yên tâm dưỡng bệnh, không cần nhọc lòng việc lớn việc nhỏ trong nhà."

Từ Hoành không đến nhìn bà nội.

Cậu nhóc đứng bên cửa sổ, nghịch một bông hoa cẩm chướng trong bình.

Cẩm chướng là của Từ Bạch mang đến – nếu Từ Hoành biết, chắc chắn sẽ muốn xé nát nó.

Trong mắt Từ Hoành, Từ Bạch không chỉ ảnh hưởng đến gia đình cậu, mà còn đến bà nội của cậu.

Kiểu nhà của gia đình cậu được gọi là "một phòng ba gian", ba gian đó, gồm một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ. Vốn theo tính toán của Đào Quyên, cô và chồng ở phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ còn lại thì chia cho con trai và bà cụ.

Nào ngờ, bà cụ có tâm bệnh, khóa một phòng ngủ phụ lại, nói là muốn để cho Từ Bạch.

Ngày nào bà cũng ngủ ở phòng khách, quen dùng giường gấp. Buổi sáng thì gấp giường lại, bỏ vào hộc tủ trong phòng khách, đến tối thì lấy ra, đặt cạnh sô pha.

Bướng bỉnh cứng đầu, cứ theo ý mình.

Cho nên làm Đào Quyên càu nhàu mãi.

Nhưng hôm nay Đào Quyên tới bệnh viện không phải để cãi nhau. Cô ta kéo con trai mình lại, cười tươi rói nói: "Mẹ, Hoành Hoành ở nhà cứ nói với con là nó nhớ mẹ nhiều lắm, mẹ xuất việc sớm sớm, cả nhà mình đoàn tụ."

Đào Quyên lôi kéo tay con trai, thúc giục: "Qua đây, Hoành Hoành, qua nói chuyện với bà nội."

Mãi chẳng thấy Từ Hoành đến.

Cậu nhóc là trẻ con, cực kỳ ghét bệnh viện.

Bà nội cũng nói: "Mấy đứa bận bịu, về nhà sớm đi."

Đào Quyên không nghe theo, vỗ đầu con trai, cuối cùng cũng nghe thấy Từ Hoành mở miệng, giọng lầu bầu rất nhỏ: "Con muốn chơi game."

Cậu nhóc lấy chiếc iPad trong túi của mẹ ra, ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ chơi. Ánh mặt trời rọi vào gương mặt non nớt, thỉnh thoảng miệng còn nở nụ cười tươi.

Từ Hoành bị cuốn vào thế giới của trò chơi, không chú ý đến sắc mặc của bố đang thay đổi.

Bố cậu đứng trước giường bệnh, vừa nói được mấy câu thì Đào Quyên bỗng lên tiếng: "Em để bóp tiền với chìa khóa nhà mình ở dưới xe cả rồi."

Cô nhìn về phía chồng mình: "Lập Huy à, trước khi anh xuống xe chưa đóng cửa sổ đúng không? Có xem tin tức dạo này không, nhiều trộm vặt chuyên ăn cắp đồ trong xe lắm.... Không được, em phải xuống xem mới được."

Chung sống mười mấy năm nay, Đào Quyên cũng hiểu chồng mình. Cô ta nói như vậy, lại còn nắm kéo quần áo, quả nhiên, chồng cô lên tiếng: "Ném ở đâu? Thôi, anh xuống cho, sẵn mua gói thuốc lá luôn."

Vừa nói xong, ông đi ngay.

Trong phòng bệnh chỉ còn ba người, là Từ Hoành, bà nội Từ Hoành và Đào Quyên.

Hai bà cụ ở hai giường kế bên đều đã mất vào tháng trước. Hai người họ bệnh rất nặng, phát hiện trễ, còn lớn tuổi, bác sĩ cũng không thể thay đổi tình thế.

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trên đời. Đào Quyên thầm nghĩ như vậy, trong lời nói cũng không thấy có gánh nặng: "Mẹ, Hoành Hoành sắp lên lớp ba, con đăng ký cho nó lớp Olympic Toán, tiếng Anh, với môn ngoại khóa Tae Kwon Do. Nhà mình nuôi dạy con cái không thể thua người khác được, mẹ thấy con nói đúng không? Sau này thằng bé còn phải đi du học nữa, không được dùng tiền phung phí."

Vừa dứt lời, trong phòng không ai lên tiếng.

Đào Quyên vừa mới sơn móng tay, màu đỏ tươi, đặt trên ga giường trắng tinh, đỏ và trắng tôn nhau, trông cũng rất đẹp.

Đào Quyên vỗ vỗ giường, nụ cười càng sâu hơn: "Từ Bạch tới thăm mẹ rồi nhỉ, còn mời y tá cho mẹ, trả tiền thuốc men, đúng là có hiếu, mẹ có phước thật.... Từ Bạch là cháu gái của mẹ, Hoành Hoành cũng là cháu trai mà đúng không, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt."

Mười năm hôn nhân bị lãng phí, mài giũa sự cẩn trọng của Đào Quyên.

Củi gạo mắm muối, cuộc sống bộn bề, nuôi dạy con khó khăn, cuộc sống vợ chồng thiếu thốn đều khiến Đào Quyên cảm thấy bất mãn. Mà chuyện khiến cô ta tức giận nhất chính là — hiệu suất và lợi ích ở công ty của chồng ngày càng sa sút, tiền lương cũng càng ngày càng ít.

Mà trong tay người mẹ chồng đang nằm trên giường bệnh này vẫn còn một căn nhà. Tuy nhà ở dưới quê, nhưng cũng là tỉnh lớn, lỡ như mẹ chồng để lại nhà cho Từ Bạch thì quá là không công bằng với Từ Hoành.

Đào Quyên kiên trì nói: "Mấy chuyện mà lần trước mẹ nói với Lập Huy ấy, con nghe thấy hết rồi. Từ Bạch kết hôn rồi đúng không? Nó kết hôn cũng không nói cho Lập Huy biết, còn để mẹ nói giúp."

Bà nội nghe không lọt lỗ tai nữa, phất phất tay.

Khuôn mặt bà tiều tụy, giọng nói già nua: "Cô đấy.... đừng có suy tới tính lui nữa, sống cho đàng hoàng đi."

Đào Quyên nghe thấy thế thì bực mình.

"Bệnh nặng ốm lâu không thấy bóng con cái [2]," Đào Quyên lẩm bẩm. "Người mà mẹ muốn dựa vào, tính tới tính lui, không phải là con với Lập Huy sao?

[2] 久病床前无孝子: đề cập đến việc người già bệnh nặng nằm lâu trên giường bệnh, dù con cái có hiếu đến đâu đi nữa cũng không có thời gian chăm sóc hằng ngày vì phải lo đi làm kiếm tiền.

Cô ta thấp giọng, tỏ vẻ như đang quan tâm: "Điều kiện nhà mình thế nào? Trong lòng mẹ chắc biết rõ mà, cái gì cũng tốn tiền, con tìm Lập Huy cũng vô ích, chỉ có thể tới tìm mẹ."

Đào Quyên bắt chước người Bắc Kinh địa phương, bình thường lúc nói chuyện thích gọi người khác là "ngài [3]" – không phải vì kính trọng, mà chỉ là một thói quen. Đây là chuyện bình thường ở Bắc Kinh.

[3] nguyên văn là "您" thường dùng trong những trường hợp giao tiếp mang ý nghĩa lịch sự, trang trọng khi giao tiếp với người trên (người lớn tuổi, cấp trên, người mình kính trọng,...), không có cách dịch cụ thể, phải dựa vào ngữ cảnh. Đào Quyên cũng gọi mẹ chồng là "您", nhưng mình thấy dịch là "ngài" thì kỳ quá.

Ý đồ của cô ta cũng rất rõ ràng.

Bà cụ trên giường bệnh đang nhắm mắt tịnh dưỡng. Bà đã quá mệt mỏi để ứng phó, cuối cùng nhịn không được nữa, nói ra sự thật: "Nhà dưới quê... tôi bán rồi, chuẩn bị để lại cho Tiểu Bạch...làm của hồi môn."

Chuẩn bị để lại cho Từ Bạch làm của hồi môn.

Câu nói này như sét đáng giữa trời quang.

Bà cụ nói tiếp: "Con bé cũng là...cháu gái do tự tay tôi nuôi nấng, ở nước ngoài ngần ấy năm... bố nó không chăm lo gì cho nó. Tôi già rồi, vô dụng.... Tiểu Bạch ở nước ngoài, tôi không giúp được gì...."

Vì tuổi cao nên hai hốc mắt trũng sâu, lúc này đã rưng rưng nước mắt. Chẳng may là tay trái đang truyền nước biển, tay phải không còn sức nhấc lên nổi, không thể lau nước mắt. Bà cụ sụt sịt một tiếng, nói tiếp: "Bây giờ tốt rồi, Tiểu Bạch có chồng rồi, đừng nói con bé không có của hồi môn... Trong lòng tôi, thấy khó chịu lắm. Tôi không thương nó, thì còn người lớn nào thương nó?"

Mặt mũi Đào Quyên xám ngoét.

Thảo nào nhắc tới nhà dưới quê là mẹ chồng cứ ấp a ấp úng, nói qua loa lấy lệ.

Ra là đã tính toán xong xuôi từ lâu, muốn bán nhà làm của hồi môn. Mấy người già này, xem hôn nhân là chuyện ưu tiên hàng đầu, coi trọng ba cái thứ "của hồi môn của con gái", giờ là thời đại nào rồi chứ?

Đào Quyên bực bội, trách cứ: "Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, mẹ đừng trách con nói thẳng, mẹ đi hỏi trong cái bệnh viện này, có ai đi thương cháu gái, bỏ mặc cháu trai không? Đừng nói là Lập Huy, ông nội của Hoành Hoành cũng sẽ tức giận thôi."

Cô ta thậm chí còn nhắc tới ông nội Từ Hoành.

Câu nói này, đúng như ý muốn của Đào Quyên, làm ngực mẹ chồng đau thắt lại.

"Cô còn chưa thấy ông ấy bao giờ." Bà yếu ớt nói, "Tính tình ông ấy ngay thẳng.... Nếu ông ấy còn sống..."

Chắc chắn sẽ càng thiên vị hơn.

Đào Quyên chửi thầm một câu "Bà già chết tiệt", rồi lại cãi cọ ầm ĩ, một hai đòi xem giấy bán nhà.

Thêm nữa là Từ Hoành đã tách biệt khỏi hiện tại, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên, dáng vẻ cậu bé vui tươi hớn hở không hề hợp với phòng bệnh.... Thậm chí cả một tiếng "bà nội" cũng chưa gọi. Bà nội Từ Hoành thở dài, ngay lúc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mệt đến nỗi không còn lời nào để nói.

Bà bỗng cảm thấy mình không có gì phải lo lắng nữa, cháu gái đã lấy chồng, cháu rể là một chàng trai đáng tin cậy. Con trai đã ngoài năm mươi, còn muốn để mẹ nó nhọc lòng đến khi nào? Con cháu có phúc của con cháu, bà lo lắng cả đời rồi, buông xuôi thế này cũng xem như viên mãn.

Gánh nặng ở ngực như được dỡ xuống, tựa như cả thời gian qua, bà đã khư khư giữ lấy một hơi thở này. Phải đợi gia đình con trai hòa thuận, phải đợi cháu trai hiểu chuyện, phải đợi con của cháu gái ra đời.

Thế nhưng đã đến tuổi này, đã sống hơn nửa đời người, không tin ma quỷ, nhưng lại mong trên đời có ma có thần – để có thể bù đắp những năm tháng xa cách vì sinh tử. Đào Quyên nhắc đến ông nội Từ Hoành, mà bà là bà nội Từ Hoành, cũng rất nhớ người đã đi trước một bước đó.

Bà khép mi mắt.

Cách bệnh viện rất xa, Từ Bạch vẫn đang làm việc trong công ty.

Sau khi bộ phận kỹ thuật được chỉnh đốn lại, hệ thống quy định cũng được điều chỉnh, nhóm Dịch thuật bận bịu hơn, nhiệm vụ chồng chất thành đống. Phó Kiều lúc trước xin nghỉ vì mang thai cũng sắp trở về vị trí.

Trước đó Phó Kiều là "quản lý Phó", vì cô ấy xin nghỉ nên Diệp Cảnh Bác thay thế vị trí, nhưng lúc cô ấy quay về, vị trí trống cho cô ấy chỉ là phó quản lý.

Phó Kiều vẫn đối xử với Từ Bạch như lúc trước, biết Từ Bạch đã kết hôn thì cũng vui mừng cho cô. Hai người nói chuyện được một lúc, Phó Kiều hỏi chuyện công việc và những chuẩn bị gần đây của tổ Dịch thuật.

Nhưng Từ Bạch nói: "Dạo này em xin nghỉ hai lần rồi, bỏ lỡ một cuộc họp buổi sáng với bộ phận Kỹ thật, ngại quá ạ. Ngày mốt bà nội em làm phẫu thuật, em tính xin nghỉ nữa."

"Chị có xem hiệu suất của em, đứng thứ ba trong tổ." Phó Kiều trấn an cô, "Kết quả công việc của em rất tốt, đừng thấy áp lực quá. Bà làm phẫu thuật là chuyện lớn trong nhà, giám sát sẽ phê chuẩn mà."

Từ Bạch gật đầu, nói "Dạ".

Chạng vạng hôm đó, vào giờ tan tầm, Từ Bạch nhắn tin Wechat cho Tạ Bình Xuyên, biết hôm nay anh không tăng ca, có thể cùng về nhà với mình. Cô vui vẻ ngay lập tức, nhắn lại: "Em chờ anh ở tầng năm."

Tạ Bình Xuyên gửi một biểu tượng nựng mặt, thêm một câu: "Ra đi, anh đến tầng năm rồi."

Từ Bạch nhanh chóng xách túi đi ra.

Xa xa đã trông thấy Tạ Bình Xuyên.

Tạ Bình Xuyên không quay đầu lại, chỉ giơ một bàn tay ra, Từ Bạch tự giác nắm lấy tay anh, cùng anh vào thang máy. Khéo là, thang máy này chỉ có hai người họ, Tạ Bình Xuyên vận dụng chiều cao của mình, giơ tay che kín camera.

Sau đó anh thong thả cúi người hôn vài cái lên mặt Từ Bạch.

Từ Bạch nói: "Cửa thang máy mà mở ra là anh mất hết hình tượng luôn đó."

Tạ Bình Xuyên không để ý lắm: "Dù gì anh cũng mới kết hôn mà."

Từ Bạch khẽ cười, ngẩng đầu nhìn anh.

Dường như sau một lúc cân nhắc, Từ Bạch nói với giọng điệu thương thượng, vô cùng dịu dàng: "Hôm qua gặp bà nội, bà nói tụi mình phải yêu thương nhau, sống hạnh phúc. Em cũng nghĩ vậy, anh phải hứa với em, sau này có chuyện gì thì tụi mình san sẻ với nhau, anh không được lừa dối em, cũng không được ăn hiếp em..."

Sáu chữ "anh không được lừa dối em" khiến Tạ Bình Xuyên dời ánh mắt.

Đôi mắt của Từ Bạch đen láy, bình tĩnh nhìn anh.

Cô là vợ anh, mỗi khi nghĩ thế, trong lòng thấy mềm mại vô cùng.

Tạ Bình Xuyên suy nghĩ một lát, cất lời: "Tiểu Bạch, em nghe anh nói..."

Từ Bạch đáp: "Sao vậy, anh có chuyện gì hả?"

Giống như suy tính một hồi lâu, cuối cùng Tạ Bình Xuyên cũng nói thật: "Anh không có rơi vào đường cùng." Anh sờ sờ đầu Từ Bạch, sau đó không nói được gì nữa.

Từ Bạch hiểu sai ý anh, ngược lại còn trấn an anh: "Đúng rồi, anh đâu có rơi vào đường cùng, mọi chuyện đang tốt dần mà..."

Khi thang máy đến tầng một, cô giống như đang nghịch, chạy ra khỏi thang máy nội bộ.

Tạ Bình Xuyên đi theo ra cửa.

Bảo vệ ở sảnh ngăn Tạ Bình Xuyên lại, hình như có chuyện cần nói. Tạ Bình Xuyên nói vài câu với họ, không chẳng biết vì sao lại nhìn ra ngoài sảnh lớn, sau đó phát hiện – Từ Bạch ở cửa đã biến mất.

_____________

Tác giả nói:

Sếp Tạ: Vợ tôi đâu.
Bình Luận (0)
Comment