Sở Tích Vi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy binh khí của Thẩm Vô Đoan.
Hai người đi vào cánh rừng tùng nhỏ sau hậu viện, đứng lại giữa một mảnh đất trống. Thẩm Vô Đoan trở tay vào trong ngực, lấy ra một đôi bao tay.
Cả vật thể lấp lánh, nhẹ như không có gì, từ ngón tay bao trùm đến cổ tay. Thẩm Vô Đoan đeo bao tay lên, đối Sở Tích Vi nói: “Rút đao.”
Bàn tay Sở Tích Vi đặt lên chuôi đao Đoạn Thủy. Ngay sau đó, Thẩm Vô Đoan chỉ cảm thấy hoa mắt, không thấy đao xuất ra mà cũng không nghe tiếng đao ngân, đao phong đã ập đến trước mặt, vô thanh vô tức.
Thẩm Vô Đoan dưới chân xoay chuyển, ngay tại khoảng khắc suýt xảy ra tai nạn, hết sức tránh được đao phong. Tay phải hắn vuốt nhẹ lên lưỡi đao, đao phong cùng bao tay ma xát nghe như tiếng kim loại mài trên đá. Cùng lúc đó, tay trái hắn thúc khuỷu tay, đánh thẳng đến dưới nách Sở Tích Vi.
Sở Tích Vi cũng không chút rối loạn, tay trái thừa dịp sấn tới bắt lấy khuỷu tay Thẩm Vô Đoan, đồng thời giơ chân đá vào đầu gối hắn. Thẩm Vô Đoan lại biến hóa thân pháp, hai người mắt thấy liền muốn giằng co thành một đoàn, rồi lại đồng thời buông tay.
Thẩm Vô Đoan tựa như u hồn, lúc bay ngược về phía sau đột nhiên vòng lại, trong phút chốc lại bức thẳng hướng đến Sở Tích Vi. Lần này hắn biến chưởng thành đao từ bên gáy Sở Tích Vi xẹt qua. Người sau mặc dù lui kịp thời, nhưng sau khi đứng lại vẫn cảm nhận được một đường lành lạnh chảy xuống. Hắn vươn tay sờ lên, trên ngón tay liền có một vệt màu đỏ.
Hắn bị chạm vào bên gáy, mở ra một vết hẹp dài, chỉ là vừa vặn quệt lên da không xem là vết thương gì, nhưng lại cách đại mạch quá gần.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên tay Thẩm Vô Đoan, lúc này mới phát hiện cặp bao tay kia có điều cổ quái: hai bên sườn tay đều có một lưỡi dao ngắn mỏng như lá, màu sắc cùng bao tay không có gì khác biệt, nếu liếc mắt nhìn qua lại khó có thể nhận ra, chỉ đến lúc lưỡi dao đẫm máu mới kinh ngạc mà phát giác.
Thẩm Vô Đoan cũng không vội vã truy kích, hắn sờ lên ngực mình, nơi đó vải áo đã bị rách ra, vừa vặn một dấu đao xuyên qua.
Vừa trong khoảng chớp nháy đó, hắn một tay đe doạ, Sở Tích Vi cũng một đao đâm tới. Nếu mà Sở Tích Vi nhanh thêm một bước, Thẩm Vô Đoan lại tàn nhẫn thêm một phân, có lẽ chính là một người kiến huyết phong hầu, một người bị xuyên qua tim.
Nhưng mà Thẩm Vô Đoan lưu lực bảy phần, Sở Tích Vi cũng chỉ xuất lực ba phần.
Hai người đồng thời nhếch khóe miệng, dưới chân đạp một cái phi thân đến gần, đao cùng chưởng chạm vào nhau, có thể nghe thấy tiếng vang leng keng không dứt lại không thấy máu bắn ra.
Đều là Bách Quỷ môn chủ, cùng luyện “Kì Lộ kinh”, hai người mặc dù không phải danh thầy trò, lại có tình phụ tử. Một trận so đấu này, mặc dù lưu lực lại không lưu tay, không lo đến sống chết, lại tranh giành sinh tử. So sánh ra, Sở Tích Vi nội công có điều không bằng, kinh nghiệm thủ đoạn cũng khiếm khuyết, nhưng lại thắng ở linh hoạt cơ biến, thân pháp lẫn chiêu thức đều nhanh nhẹn hơn. Trước mắt lại vừa lúc trong tâm cảnh hắn có điều đột phá, nóng lòng lúc ban đầu đã giảm hơn phân nửa, công thủ chặt chẽ, tiến thoái hợp lý, khiến Thẩm Vô Đoan muốn chiếm thượng phong cũng không phải dễ dàng.
Sở Tích Vi chiêu chiêu sắc bén, Thẩm Vô Đoan lại gặp chiêu phá chiêu, càng triền càng đấu, càng tranh càng mạnh. Sau khi ngươi tới ta đi giằng co trên trăm hiệp, hai người trong lúc giao đấu bốn mắt nhìn nhau. Đao xuất ra tựa như sấm sét, thế nặng như núi. Trong phút chốc đao cùng chưởng lần thứ hai đụng độ, đao của Sở Tích Vi áp lên bả vai Thẩm Vô Đoan, hai tay Thẩm Vô Đoan lại khóa chặt đao phong trong tay Sở Tích Vi.
Sở Tích Vi nhướng mày, cổ tay vận lực muốn tách hai tay Thẩm Vô Đoan ra, không ngờ bàn tay Thẩm Vô Đoan không chút xuy chuyển, đao của hắn cũng khó động mảy may. Nội lực song phương đều giằng co trên thân Đoạn Thủy đao, giống như sông dài dậy sóng lớn, từ khuấy động đến bình ổn.
Nội lực Sở Tích Vi so với Thẩm Vô Đoan càng mạnh mẽ hơn, nhưng mà đến lúc này lại bị một cỗ lực nhẹ nhàng khống chế. Chính đang lúc kinh hãi, bàn tay Thẩm Vô Đoan vừa trượt một cái, Đoạn Thủy đao từ trong tay hắn rơi xuống.
Trong khoảng khắc đao phong rơi xuống đất, một tay Thẩm Vô Đoan chế trụ mạch môn Sở Tích Vi, một chưởng đặt lên vị trí đan điền của hắn, nội lực từ hai nơi này xâm nhập. Sở Tích Vi lúc này sắc mặt trắng nhợt, nhưng hắn không nóng lòng phản kháng, mà là thả lỏng nội kình, để nội lực Thẩm Vô Đoan có thể cẩn thận ở trong kinh mạch hắn thăm dò.
Thẩm Vô Đoan khóe miệng nhếch lên, nhưng trên trán đã chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.
Giữa tầng thứ sáu đến tầng thứ bảy của “Kì Lộ kinh” là một đại bình cảnh, lướt qua một cửa này liền như mở ra trời cao biển rộng, không qua được liền trì trệ không tiến, cả đời giậm chân tại chỗ. Sở Tích Vi thiên phú vô cùng tốt, lại chịu được khổ nhọc, theo lý phải có thể bình bình ổn ổn lướt qua một cửa này. Đáng tiếc hắn tâm nhãn quá nhiều, tính tình lại bướng bỉnh, ngay từ ban đầu tu luyện “Kì Lộ kinh” cũng đã đi lối rẽ.
Thẩm Vô Đoan hai năm nay nhìn hắn bày mưu nghĩ kế, trong lòng đích xác là nhận kẻ này làm người kế thừa, bởi vậy liền để tâm đến tai hoạ ngầm trên người hắn. Vốn là hắn vẫn âm thầm liên lạc với Tôn Mẫn Phong, chuẩn bị việc phế công cho Sở Tích Vi. Kết quả trước đó vài ngày Sở Tích Vi bị Đoan Thanh đánh bất tỉnh mang về, Thẩm Vô Đoan ra tay xoa dịu chân khí trong cơ thể hắn, lại phát hiện ra một ít manh mối khác.
“Kinh Hồng quyết”, “Kì Lộ kinh” hai cỗ nội lực vốn là ở trong cơ thể Sở Tích Vi quấn quanh lẫn nhau, thỉnh thoảng lại muốn quấy phá, nhiễu loạn thần trí nội tức hắn. Bởi vậy Thẩm Vô Đoan mới phải đem Băng phách châu giao cho hắn, lấy vật cực lạnh ngoại thân mạnh mẽ khiến hắn yên lòng tĩnh khí.
Theo lý mà nói, mất Băng phách châu, Sở Tích Vi nội tức bất ổn tâm tư xáo động, nội lực cũng nhiễu động nhiều hơn. Thẩm Vô Đoan vốn tưởng rằng thằng nhóc này đã bước một chân vào cánh cửa tẩu hỏa nhập ma.
Sự thật đích xác như thế, mà cũng không hẳn như thế.
Sở Tích Vi khí tức đúng là xao động không ít, thậm chí có lúc nguy hiểm không khống chế được. Nhưng mà ám thương cùng ngưng trệ trong cơ thể hắn quanh năm suốt tháng tích góp từng tí một tích tụ xuống, lại trong khoảng thời gian này bắt đầu tự chữa trị.
Người luyện võ tuy thân hình gân cốt khỏe mạnh, nhưng sống trong giang hồ lưỡi đao liếm huyết, chém giết không ngừng, ngoại thương nội thương liền tựa mụn vá chồng lên nhau. Cho dù mụn vá xinh đẹp khéo léo đến đâu, cũng là cái tổn hại thân thể, lúc bình thường thì không sao, gặp được cơ hội liền muốn gộp lại mà tính sổ.
Thẩm Vô Đoan tuổi tác đã lớn, cho dù hiện tại thân ở địa vị cao, ăn uống bồi bổ không gì không có, nhưng ám thương trước kia đã tích lũy xuống, theo sự thoái hóa của phế phủ cùng gân cốt đã bắt đầu hiển lộ manh mối. Chúng đều là thương tổn tích tụ bao nhiêu năm tháng không thể bỏ, lấy tài năng của Tôn Mẫn Phong cũng chỉ có thể cẩn thận chữa trị, phòng ngừa chuyển biến xấu mà thôi. Bởi vậy Thẩm Vô Đoan mấy năm nay rất ít khi động thủ, nói là giấu tài, trên thực tế đa số chính là vì tu dưỡng.
So với hắn, Sở Tích Vi tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, nhưng con đường hắn mười năm trải qua chưa hề bằng phẳng. Cho dù được Thẩm Vô Đoan âm thầm bảo hộ, rốt cuộc vẫn là mạo hiểm vạn phần. Tiểu tử này từ khi còn niên thiếu tính tình đã bướng bỉnh vạn phần, chưa thấy đường cùng chưa quay đầu lại. Hắn không chỉ biết rõ nội công lưu xuống tai hoạ ngầm mà vẫn cố chấp tu luyện cả hai loại công pháp. Ngày thường cho dù là tập luyện so đấu hay là nhiệm vụ đều không chùn bước, cho nên Thẩm Vô Đoan mới có thể nói hắn “phong mang tất lộ” (*).
[(*) mũi nhọn rồi sẽ lộ ra, đại ý người giỏi rồi sẽ bộc lộ tài năng]
Trên thế gian này, có mấy người người hiểu ra đạo lý từ xưa đến nay “tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ, can qua dịch chiết”?
Thẩm Vô Đoan vẫn luôn thực đau đầu làm thế nào để Sở Tích Vi “nhu” xuống bớt. Thiếu niên tranh cường háo thắng là bản tính, nhưng nếu ngay cả đường sống cũng không thèm lưu, tương lai liền nhất định đi lên cầu độc mộc, cuối cùng cũng đem mình rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Kết quả Sở Tích Vi một chuyến xuất môn này, vậy mà liền thay đổi.
Khí độ hắn vẫn sắc bén như cũ, lại thêm vào vài phần sức sống. Vui buồn tuy rằng vẫn không thể hiện trên gương mặt, nhưng tốt xấu cũng không còn suốt ngày treo cái mặt nạ lạnh lùng xa cách, thậm chí lúc bị người trêu chọc đùa giỡn còn bộc lộ tính tình nhỏ mọn y hệt như mao đầu tiểu tử.
Nhưng mà Sở Tích Vi lại không phải dạng càng sống càng trở nên ấu trĩ, ngược lại hắn tỏa ra khí chất của người trưởng thành, cũng học được cách không tiếp tục cưỡng ép bản thân, bắt đầu tùy thời mà phát tiết tâm tình của mình.
Bởi vậy lúc Thẩm Vô Đoan giúp hắn kiểm tra nội lực, phát hiện mấy chỗ kinh mạch nguyên bản bị ngưng trệ vậy mà đã buông lỏng giam cầm, chân khí vốn bị ngăn chặn bắt đầu thông suốt. Tuy rằng chúng vẫn theo cảm xúc bất ổn cùng nội tức xao động mà bùng nổ, nhưng nếu như có thể vượt qua một cửa này, ám thương tích lũy bao năm cũng sẽ nhờ kinh mạch khai thông mà được xoa dịu. Đến lúc đó bệnh nào thuốc nấy, cũng coi là phương pháp trị tận gốc.
Lúc ấy Thẩm Vô Đoan mặc dù chấn kinh khi gặp lại Đoan Thanh, cảm xúc bản thân cũng thay đổi lên xuống, nhưng sau khi phát hiện điểm dị thường ấy trong cơ thể Sở Tích Vi vẫn hoàn hồn rất nhanh. Hắn xoay chuyển ý nghĩ, cuối cùng thoáng liếc qua Diệp Phù Sinh đang nín thở nhìn chăm chú sang bên này.
Vừa mới nhìn thấy, lúc ấy hắn thiếu chút nữa liền bật cười.
Có lẽ khi đó chính Diệp Phù Sinh cũng không chú ý. Lúc Thẩm Vô Đoan giúp Sở Tích Vi bình ổn chân khí, trên mặt của y không có bất luận biểu tình gì, chỉ có duy nhất hai mắt nhìn chăm chú bất động, hai tay nắm chặt thành quyền. Thẩm Vô Đoan giả bộ nhíu mày một cái, hơi thở Diệp Phù Sinh bên kia liền nặng nề một nhịp.
Đầy trong mắt, đầy trong lòng đều vướng bận một người.
Chính bởi vì thế, vốn thời điểm đó Thẩm Vô Đoan chuẩn bị mạnh mẽ phế đi một nửa nội kình trong cơ thể Sở Tích Vi, liền thay đổi chủ ý.
Dù sao đối với người học võ mà nói, nội công là căn bản của võ lực. Sau khi phế bỏ “Kinh Hồng quyết”, bằng vào thiên phú của Sở Tích Vi cùng tiềm lực của Bách Quỷ môn, hắn nhất định có thể trong thời gian ngắn lần nữa vượt lên đỉnh cao. Nhưng làm như vậy rốt cuộc quá mức tàn nhẫn.
Ngoại trừ phế bỏ nội công ảnh hưởng đến thân thể, đối với Sở Tích Vi còn là đả kích lớn.
Thẩm Vô Đoan ở vào tình huống không còn cách nào mới tính toán làm vậy. Nhưng nhìn thấy Sở Tích Vi bởi vì gặp người kia mà tâm tư chuyển biến, tuy rằng dẫn phát đến tai hoạ ngầm cho nội công, nhưng lại có thêm một lựa chọn, rốt cuộc là mừng lớn hơn lo.
Bất quá thằng nhóc này trước giờ câm như hến. Hắn đã không muốn nói nhất định đến chết cũng không mở miệng.
Thẩm Vô Đoan tự nghĩ tốt xấu mình cũng là nghĩa phụ người ta, mắt thấy cháu gái Tần Lan Thường đều sớm nhắm vào một thư sinh khô khan, không lý gì bên trọng bên khinh mà đối với nghĩa tử đang độ niên hoa lại xem như chẳng màng. Bởi vậy cho dù lúc ấy Đoan Thanh đang ở đó, hắn cũng chẳng để tâm mà nói một câu bên tai Sở Tích Vi: “Mệnh chỉ có một, cơ hội cũng chỉ có một lần, đừng để bản thân phải hối hận.”
Sở Tích Vi lúc ấy tuy rằng nhắm mắt bất động, trên thực tế cũng không phải chân chính lâm vào hôn mê, mà sau một khắc ngất đi đã hơi tỉnh lại, chỉ là hắn quá chú tâm kìm lại chân khí bạo loạn trong cơ thể, không còn chút khí lực nào mà mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Một câu nói kia, Đoan Thanh nghe được, Diệp Phù Sinh dĩ nhiên cũng nghe rõ.
Cũng may tính cách Đoan Thanh vẫn là thuận theo tự nhiên, việc chưa tới cục diện không thể vãn hồi liền mặc kệ tiểu bối tự mình lựa chọn, bởi vậy không nói không động. Sở Tích Vi thì lúc được Diệp Phù Sinh đỡ ra cửa lặng yên mở mắt ra, cùng Thẩm Vô Đoan nhìn nhau trong giây lát.
Sau đó, hắn liền từ một kẻ thịnh khí lăng nhân (*) địa vị cao, rất nhanh biến thành người thu vào mũi nhọn, thành thạo khống chế.
[(*) thịnh khí lăng nhân: Chỉ người có nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng sợ hãi]
Thẩm Vô Đoan đối với cái này hết sức vui mừng. Nội lực hắn ở trong cơ thể Sở Tích Vi đi trọn một lần, dò xét qua tình huống mấy chỗ yếu huyệt. Sau đó, hắn lại dẫn nội lực của Sở Tích Vi tham nhập trong cơ thể mình, nói: “Ngưng thần tĩnh khí, hãy thử quan sát kỹ phía bên ta.”
Người học võ không dễ dàng mở ra đan điền kinh mạch của mình, bởi vì một khi buông lỏng liền dễ dàng bị người khống chế. Sở Tích Vi có thể đối Thẩm Vô Đoan thẳng thắn thành khẩn tương giao, thứ nhất hắn thân là nghĩa tử, theo lý thường phải làm; thứ hai hắn có ngày hôm nay, Thẩm Vô Đoan công lao không nhỏ, mà hắn không có gì không dám nói với người khác.
Nhưng mà hắn không ngờ tới Thẩm Vô Đoan sẽ chủ động dẫn nội lực của hắn đi quan sát đan điền chính mình.
Tâm niệm vừa động, hốc mắt nóng lên, Sở Tích Vi theo lời phân ra nội kình, theo Thẩm Vô Đoan chỉ dẫn thăm dò chân khí vận hành của hắn, từ đan điền đến tứ chi toàn thân, tiếp qua kỳ kinh bát mạch, thật lâu sau mới thả tay ra.
Thẩm Vô Đoan hỏi: “Nhìn hiểu chưa?”
Sở Tích Vi nói: “Chiêu số của nghĩa phụ, tương tự của ta nhưng cũng lại bất đồng.”
“Ta lấy “Kì Lộ kinh” làm căn bản, hóa bách gia pháp môn để cho mình dùng, chính là con đường ‘Hải nạp bách xuyên, thù đồ đồng quy’. (*)” Thẩm Vô Đoan mỉm cười “Nhưng ngươi thì khác. Ngươi lấy Kinh Hồng quyết làm căn bản, dùng “Kì Lộ kinh” làm phương tiện, đi nghiên cứu học tập võ công người khác, là con đường ‘Song quản tề hạ, tùy cơ ứng biến’. (*)”
[(*): nước biển rút về trăm sông, khác đường nhưng cũng quy về một đích]
[(**) Hai bút cùng vẽ, tùy cơ ứng biến]
Sở Tích Vi nhíu mày, Thẩm Vô Đoan kiên nhẫn giải thích: “Giống như thế này: ta vốn là một cái hố to, chứa nhiều dòng nước đổ vào trong đó thành một cái hồ. Nước suối trên nguồn cũng thế, nước đục hạ du cũng thế, đều đổ vào đó không chia ra trong đục, đến cuối cùng đều trở thành ta có… Mà ngươi, tựa như một hạt giống mọc rễ nảy mầm, chật vật lớn lên. Những thứ nội lực đó thêm vào trên người của ngươi, cũng giống như ánh sáng mặt trời gay gắt, gió to mưa lớn, bão tuyết sâm hàn. Ngươi là dưới tình huống như thế mà đâm chồi nảy lộc. Đến cuối cùng tự mình lớn lên thành một gốc cây đại thụ chọc trời.”
Dừng một chút, Thẩm Vô Đoan nói: “Nhưng mà sông hồ rồi sẽ có lúc khô cạn, cỏ cây cuối cùng rồi cũng khô mục.”
“Đây chẳng phải cho dù là loại nào, cũng đều là tử lộ?”
Thẩm Vô Đoan hỏi lại: “Ngoại trừ sông núi cỏ cây, người có thể thọ cùng trời đất sao?”
Sở Tích Vi giật mình.
“Tích Vi, hôm nay ta cho ngươi biết một việc.” Thẩm Vô Đoan cởi bao tay, mặt mày nghiêm nghị, “Kì Lộ kinh kỳ thực có tầng thứ chín, chính là chưa từng có người đạt tới, bao gồm cả người sáng lập ra nó.”
Sở Tích Vi hô hấp đình trệ, hai tay chậm rãi nắm chặt.
Thẩm Vô Đoan từng chữ không ngừng hỏi: “Ngươi dám thử không?”
“Được!”
Ngoài dự đoán, Sở Tích Vi đáp ứng đến thực sự thống khoái. Chân mày Thẩm Vô Đoan cau lại: “Không suy nghĩ thêm chút nữa?”
“Người không khinh cuồng uổng thiếu niên. Ta cũng là thanh niên tuổi trẻ dễ bốc đồng.” Sở Tích Vi nhẹ nhàng mỉm cười, hiếm thấy mà nháy mắt đùa giỡn “Huống chi hiện tại có nghĩa phụ tận lực hỗ trợ, ta nếu ngay cả đáp ứng cũng không dám, tương lai như thế nào tiếp nhận hết thảy trọng trách?”
Thẩm Vô Đoan vỗ tay cười to: “Hảo tiểu tử! Không hổ là con ta!”
Đúng lúc này, một nhân ảnh chợt như quỷ mỵ trôi lại gần. Thẩm Vô Đoan dừng tiếng cười, Sở Tích Vi cũng nghiêm mặt, quay đầu nhìn lại, chính là Nhị nương vốn nên lưu thủ Sâm La điện.
Nhị nương cúi người hành lễ, nói: “Khởi bẩm tôn chủ, Đoan Thanh đạo trưởng vừa bái phỏng, trước tiên ở Tử Nhân lâm chờ.”
“Đoan Thanh?” Thẩm Vô Đoan nhướng mày “Hắn… dẫn theo người ngoài?”
Phu thê Đoan Thanh cùng Thẩm Vô Đoan đã tương giao nhiều năm, sớm có quyền tự do ra vào Động Minh cốc. Ngoại trừ cấm địa cùng vài nơi trọng yếu, những địa phương khác đều thoải mái đi đến, không có đạo lý nào lại ở Tử Nhân lâm chờ.
Trừ phi hắn không tới một mình. Mà người cùng đi kia, thậm chí không thể xem là bằng hữu của Bách Quỷ môn.
Sở Tích Vi trầm giọng hỏi: “Bên cạnh đạo trưởng còn có người nào?”
“Có một nữ nhân áo lam đi theo.” Nhị nương cẩn thận nhớ lại “Tuổi tác không nhỏ, thắt lưng đeo loan đao, bộ pháp thân pháp biến hoá kỳ lạ, khí tức không thể nghe được, là một cao thủ hiếm thấy.”
Sở Tích Vi nhíu mày. Ngược lại Thẩm Vô Đoan lên tiếng hỏi: “Nữ nhân kia… trên đao có treo kim linh, trên tóc có cài ba cây trâm hình bán nguyệt phải không?”
Nhị nương nói: “Y như lời của lão chủ nhân.”
Sở Tích Vi hỏi: “Nghĩa phụ nhận biết?”
Thẩm Vô Đoan nói: “Nàng là Triệu Băng Nga.”