Hai ngày sau, đoàn người Diệp Phù Sinh rốt cuộc cũng tới Vấn Thiện sơn.
Giả hòa thượng kia đã bị Đoan Hành an bài hai đệ tử bí mật mang về Thái Thượng cung. Trước mặt người ngoài chỉ nói hai người kia khí hậu không quen tạm thời lưu lại nghỉ ngơi, liền thúc giục lên đường chớ có lỡ đại hội nhật trình.
Hằng Viễn đối với cái này chưa từng xen vào, mà ngay cả Hằng Minh tính cách có chút kiệt ngạo cũng không nhúng tay vào việc nội bộ của Thái Thượng cung. Chờ đến sau khi đoàn người lên đường, Đoan Hành giống như bình thường mà cùng hai người này nói đến việc tổ chức Võ Lâm đại hội, thỉnh thoảng hỏi vài câu tình hình gần đây của Sắc Kiến phương trượng cùng Sắc Không thiền sư biểu thị sự quan tâm, khiến Diệp Phù Sinh phía sau phát giác lão nhân này có vài phần thiên phú làm thám tử thăm dò tin tức.
Cho dù là diễn kịch hay thật tâm, hai người đối với những vấn đề Đoan Hành hỏi đều trả lời rất cẩn thận, nhất là Hằng Viễn nhìn như ôn hòa, đều có thể bằng vẻ lơ đãng dẫn dắt dời đi đề tài trọng yếu. Sau một vài cuộc trò chuyện, lấy nhĩ lực của Diệp Phù Sinh cũng không nắm ra được sơ hở gì rõ ràng.
Y một đường cưỡi ngựa xem hoa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua người Hằng Viễn, trước khi tăng nhân trẻ tuổi kia quay đầu lại dời đi tầm mắt nhìn qua cỏ cây đất đá ven đường.
Càng đi đến gần Vấn Thiện sơn, dọc đường người lại càng nhiều. Ngoại trừ tam giáo cửu lưu bởi vì Võ Lâm đại hội chen tới, còn có dân chúng thôn trấn quanh đó cũng lập trà quán phạn điếm (*), kiếm thêm chút bạc trong tay người giang hồ, tăng thêm chút tiền cho sinh kế người nhà.
[(*) phạn điếm: quán cơm]
Dưới chân núi đa số là bang phái nhỏ muốn xem náo nhiệt. Người chân chính muốn tham dự hoặc là đã vào sơn môn, hoặc là đang đi trên sơn đạo trước Vô Tướng tự.
Hằng Minh, Hằng Viễn mang theo đoàn người Thái Thượng cung đi vào cửa chính. Trước cửa có vài Tri khách tăng, đâu vào đấy mà tiếp đãi nhân sĩ các môn phái hướng dẫn đi vào phía trong. Nhìn thấy bọn họ đến, liền có một lão tăng ra chào đón, chắp tay hành lễ, trước hướng Đoan Hành hỏi thăm, sau mới đối Hằng Minh hai người nói: “Hai vị sư huynh, phương trượng có lời, khi hai người các ngươi quay trở về chùa liền đi gặp ngài.”
Hằng Minh gật đầu, Hằng Viễn chắp tay cười nói: “Vậy thỉnh sư đệ thay chúng ta chiêu đãi khách quý cho tốt.”
Hắn cùng Hằng Minh tuy rằng tuổi trẻ, lại nhập môn sớm hơn, lão tăng nhân tiện nói: “Để chúng ta phân phó, sư huynh cứ đi đi thôi.”
Hai người đi rồi, lão tăng lại chắp tay niệm câu phật hiệu, nói: “Thỉnh Đoan Hành trưởng lão mang chúng đạo hữu theo ta tới Tả sương phòng sắp xếp trước.”
Lần này Võ Lâm đại hội thanh thế to lớn, trong chùa nói là kín người hết chỗ cũng không đủ. Trong Vô Tướng tự ngoại trừ thiền viện của cao tăng, Tàng Kinh các cùng Thanh Tịnh tháp lâm, ngay cả Vân Thủy đường cũng sửa lại thành chỗ nghỉ tạm. Bọn Diệp Phù Sinh một đường từ tiền điện đi hướng hậu viện, không biết bao nhiêu võ lâm nhân sĩ đi qua đi lại. Khi ngang qua quảng trường còn nghe thấy được tiếng huyên náo, đưa mắt vừa thấy, chính là có người động võ khai đấu.
Lão tăng thấy nhiều không nói gì, người bên cạnh cũng đều đã quen mắt. Đoan Hành nhíu mày chưa mở miệng, ngược lại là Huyền Tố hỏi: “Đại hội chưa mở đã xảy ra đấu võ trước, xem ra cũng không phù hợp đi?”
Lão tăng niệm câu “A Di Đà Phật”, giải thích: “Phương trượng có nói ‘Thị phi ân cừu đều có duyên pháp, chúng ta đều là người ngoài, không có quyền xen vào’. Huống chi Võ Lâm đại hội nguyên bản không khỏi thi đấu, chỉ không đả thương đến tánh mạng, không bày ra việc ngấm ngầm xấu xa, Vô Tướng tự đều không can thiệp.”
Diệp Phù Sinh một tay bất động thanh sắc mà đè xuống Huyền Tố, một tay nắm chặt tay Tạ Ly, cười nói: “Lại nói, ta muốn hướng đại sư hỏi thăm chút chuyện … Không biết Tiết cô nương của Đoạn Thủy sơn trang, có tới tham gia đại hội lần này hay không?”
Tay Tạ Ly cứng đờ, lập tức cũng ngước mắt lên nhìn lão tăng, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Lão tăng cúi đầu, chú ý tới tiểu hài tử liền hỏi: “Vị này chính là…”
“… Ta là Tạ Ly, gia phụ là Đoạn Thủy trang chủ Tạ Vô Y.” Lần này không để cho Diệp Phù Sinh mở miệng, Tạ Ly đã tự mình đáp lời.
Sự tình Đoạn Thủy sơn trang một ngày sụp đổ bất quá cũng chỉ mới hơn hai tháng. Đối với một hồi lửa cháy bốc lên lưng trời kia, trong trí nhớ người trên giang hồ vẫn còn mới mẻ. Một đao kinh thế hãi tục của Tạ Mân càng khắc sâu trong lòng tất cả mọi người hôm ấy, đến nay vẫn chưa hề quên.
Mãnh hổ mặc dù đã chết, dư uy vẫn còn đó. Không quản là kinh sợ với danh tiếng để lại của Tạ Vô Y, hay là ngại với tình nghĩa thể diện trên giang hồ, võ lâm bạch đạo đều cấp cho Đoạn Thủy cô nhi kia vài phần hậu đãi, để có thể biểu thị lòng nhân đức của chính mình.
Lão tăng nghe vậy, nhất thời nảy lên kính trọng, chắp tay nói: “Nguyên lai là Tạ Thiếu trang chủ. Tiết thí chủ ba ngày trước đã vào sơn môn, bởi vì thân là nữ khách, liền an trí tại Lộ Hoa viện. Thiếu trang chủ nếu muốn gặp, bần tăng liền an bài người dẫn đường.”
Tạ Ly mắt ửng đỏ, trước tiên nhìn Diệp Phù Sinh liếc mắt một cái, cho dù một chữ cũng chưa nói, Diệp Phù Sinh cũng biết trong lòng cậu nhóc này đã như tên lên dây.
Diệp Phù Sinh khơi mào chuyện này, vốn là mượn cớ rời khỏi đám người đi nơi khác nhìn xem tình huống, hiện tại có đạo lý nào lại từ chối? Y cùng Đoan Hành trao đổi một ánh mắt, nhân tiện nói: “Vậy liền phiền đại sư.”
Lão tăng gọi một tiểu sa di tuổi ngang ngửa Tạ Ly, để hắn mang theo hai người Diệp Phù Sinh hướng Lộ Hoa viện đi, chính mình thì tiếp tục dẫn đoàn người Thái Thượng cung đi đến Tả sương phòng. Huyền Tố trước khi đi liếc nhìn Diệp Phù Sinh, lại chỉ nhận được một cái gật đầu, ý là để hắn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tiểu sa di tuổi còn nhỏ, so với mấy hòa thượng khác cũng thêm vài phần hoạt bát. Diệp Phù Sinh cho hắn một viên hoa quế đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn cũng liền cười như hoa nở.
Diệp Phù Sinh một bên dắt Tạ Ly đi theo phía sau hắn, một bên hỏi: “Tiểu sư phụ, trong chùa hiện tại đến bao nhiêu người a?”
Tiểu sa di cẩn thận nghĩ nghĩ, lại xòe tay ra tính toán mấy lần, nói: “Tính cả Thái Thượng cung, người của bát đại môn phái đã đều đến. Thí chủ của những bang phái khác … Ước chừng hơn hai ngàn người.”
Tạ Ly hít một hơi lãnh khí. Từ nhỏ đến giờ cậu còn chưa gặp qua đại sự gì lớn. Lần trước đoạt phong tại Đoạn Thủy sơn trang bất quá cũng gần ngàn người, ở trong mắt cậu chính là ghê gớm lắm rồi.
Diệp Phù Sinh nheo mắt, nhìn ra tiểu sa di này còn tính trẻ con, chưa bị những kinh văn giới luật trói buộc đến quy củ, liền bỏ qua khách sáo, cười nói: “Đã lâu chưa từng đặt chân vào giang hồ, không ngờ tới lần này là sự kiện như thế, trái lại là muốn mở rộng kiến thức một phen… Bất quá nhiều người thị phi cũng nhiều, ta lại mang theo tiểu hài tử, cũng phải coi chừng một chút, miễn cho mở mắt đã biến thành bể đầu sứt trán, đến lúc đó lại khiến các sư phụ thêm phiền toái.”
Lúc này vừa lúc đi ngang qua một đường mòn yên tĩnh, khắp nơi không một ai ngang qua. Tiểu sa di nghe vậy, nể mặt khối hoa quế đường kia, hai tay tạo thành chữ thập, nói: “Thí chủ, trước sau hai cái đại viện cùng Diễn võ trường đều nhiều người mắt tạp, ngày thường… nếu có cần gì, chỉ phân phó xuống dưới là được.”
Hắn nói đến mập mờ, Tạ Ly lại từ giữa ngửi được một tia nguy hiểm, sau lưng lập tức thẳng lên, tựa như con thú nhỏ nhận ra bẫy rập, theo bản năng mà kéo căng gân cốt.
Bàn tay hơi lạnh của Diệp Phù Sinh ở trên đầu cậu vò vò, nhìn về phía tiểu sa di nghiêm trang chững chạc, nói: “Đa tạ tiểu sư phụ chỉ điểm. Lại nói tiếp, gia sư từng cùng Sắc Không thiền sư có giao tình, lần này lệnh ta đến vấn an thiền sư, không biết nên bái kiến như thế nào?”
Tiểu sa di nói: “Tiểu tăng nhập môn trễ, chỉ biết là Sắc Không sư thúc tổ từ năm năm trước đã tu bế khẩu thiền (*), sau ngày vào Độ Ách động bế quan ngộ đạo, cũng chưa từng gặp mặt. Thí chủ nếu muốn gặp ngài, tốt nhất là bẩm báo trước cùng phương trượng.”
[(*) một cách tu hành, không mở miệng nói chuyện]
Trong lòng Diệp Phù Sinh đem lời này lật qua lật lại, liền một vừa hai phải, không hỏi tiếp.
Tiểu sa di mang bọn họ đến cửa Lộ Hoa viện. Bởi vì bên trong là nữ khách, liền không vào trong, chỉ nhờ ni cô quét tước trước cửa đi vào thông báo, không bao lâu đã thấy Tiết Thiền Y đi ra.
Chỉ qua thời gian ngắn không gặp, cô nương năm nay vừa mười sáu tuổi hao gầy không ít, nàng ngoại trừ một cây thoa đơn giản, cũng là một thân quần áo trắng, mái tóc dài đen nhánh được dây lụa màu xanh cột lại gọn ghẽ rủ sau đầu, toàn thân cao thấp ngoại trừ Xích tuyết luyện không còn màu sắc nào khác, nhìn vừa trong trắng thuần khiết, cũng thêm vài phần trưởng thành chín chắn.
Nàng hẳn là nhận được tin tức liền vội vàng đi ra, Xích tuyết luyện bên hông cũng buộc đến có chút hỗn loạn, liếc mắt vừa thấy Diệp Phù Sinh cùng Tạ Ly, bước chân tại ngưỡng cửa sững lại một nhịp, sau đó chạy nhanh lại gần.
“A Ly!” Tiết Thiền Y đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Ly, một bàn tay run rẩy sờ sờ gò má cậu, thanh âm khẽ rung rung “Ngươi… gầy đi.”
Dừng một chút, nàng lại nhìn về phía Diệp Phù Sinh, ngữ khí vẫn là hung tợn như xưa, hốc mắt lại đỏ lên: “Ngươi chiếu khán A Ly như thế nào vậy? Nhìn cái bộ dáng như quỷ này của ngươi, rất giống sắp chết đến nơi!”
Tiết Thiền Y nói đến khó nghe, nhưng cũng là nhìn thấy sắc mặt Diệp Phù Sinh xác thực không ổn, lo lắng không biết là y xảy ra chuyện gì. Diệp Phù Sinh dĩ nhiên cũng minh bạch nàng là hảo ý nhắc nhở, nhưng mà suy nghĩ xoay chuyển nhớ tới “U mộng”, trong lòng liền như bị kim chích. Y chỉ đành không tiếp cái đề tài này, liền đem Tạ Ly đẩy lên trước mặt, ra vẻ xin khoan hồng: “Đại tiểu thư, ta chính là đem đệ đệ ngươi nguyên lành mang đến, cũng không thể thưởng công trước hỏi tội sau a?!”
Tiết Thiền Y nào nghe không ra y là đang lảng tránh nói có lệ, trừng mắt liền muốn truy vấn. Tạ Ly không đợi nổi, nắm tay áo nàng lắc lắc, nói: “Tiết tỷ tỷ, ta nhớ ngươi.”
Những lời này nói ra, Tiết Thiền Y lại như thế nào cũng không phát tác được nữa. Lộ Hoa viện không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, ba người từ biệt tiểu sa di cùng ni cô, liền hướng rừng trúc u tĩnh bên cạnh đi đến, vừa đi vừa nói.
Ấn tượng Diệp Phù Sinh đối với Tiết Thiền Y, còn dừng lại ở thời điểm trước Cổ Dương thành. Cùng là Đại tiểu thư, Tiết Thiền Y so với Tần Lan Thường lại muốn trưởng thành hơn nhiều. Nàng tuy tuổi còn nhỏ đã phải xử lý toàn bộ sự vụ Đoạn Thủy sơn trang lúc ấy đang bấp bênh, là một cô nương tính tình tuy nóng nảy nhưng cũng có điểm tinh tế, có nhu hòa cũng có cứng rắn, xem ra rất có tài quản sự. Cho dù tính cách có chút mạnh mẽ, rốt cuộc cũng là người ổn trọng biết việc, chính là làm người xử thế còn nhiều ngây ngô, cần phải trải qua mưa gió mài giũa.
Sau một trận chiến nơi Cổ Dương thành, Đoạn Thủy sơn trang trước kia nổi danh “Đệ nhất thiên hạ đao” đổ nát hoang tàn, chỉ còn lại hai người Tiết Thiền Y cùng Tạ Ly, một kẻ vẫn là thằng nhóc choai choai, một người bất quá cũng chỉ là cô nương tuổi vừa lớn.
Tạ Vô Y chết, cột sống của Đoạn Thủy sơn trang mặc dù gãy vẫn còn dư âm, Tiết Thiền Y trở lại Minh Châu thu xếp tàn dư cơ nghiệp của Tạ gia, còn phải ứng phó với võ lâm nhân sĩ hoặc đến giúp đỡ hoặc đến thăm dò. Cứ như vậy đối phó nàng cũng dần dần trở thành khéo léo đưa đẩy, thu liễm vẻ kiệt ngạo bất tuân xưa kia, không thầy dạy cũng biết làm thế nào phải khiêm tốn trước người khác, từ từ vươn lên.
Lúc này đây Võ Lâm đại hội, Tiết Thiền Y vốn có thể an cư Minh châu không màng nhảy vào vũng bùn, nhưng nàng còn phải vì Tạ Ly tính toán.
Nếu là lần này không lộ diện, giang hồ sợ là sẽ đem Đoạn Thủy sơn trang tuyệt hậu, chỉ còn lại hai hài tử không đáng bận tâm. Như vậy sau này bị lãnh đạm làm ngơ xem ra không tránh khỏi, con đường hành tẩu giang hồ tương lai của Tạ Ly ít nhiều cũng bị người xem thường.
Chính bởi vì thế, Tiết Thiền Y đem toàn bộ sự tình trên người tạm thời giao cho tâm phúc, mang theo vài thủ hạ giỏi đi đến Vấn Thiện sơn, không có ý đi đoạt thành tựu, chỉ cần chứng minh Đoạn Thủy sơn trang vẫn còn tồn tại.
Cũng may là nàng đến, mới biết cái gọi là người đi trà lạnh, thế gian nhân tình không ngoài như vậy.
Ba ngày vừa đến, Tiết Thiền Y lộ diện dưới cái nhìn chằm chằm của tam giáo cửu lưu, nghe đủ loại hư tình giả ý cùng chân tâm thực lòng khích lệ, một mặt ngăn chặn kẻ khiêu khích bỏ đá xuống giếng, một mặt đề phòng trong bông có kim châm, lòng như nước lửa dày vò, nhưng cũng cố gắng nhẫn nhịn, không ngờ tới lại ở chỗ này gặp Tạ Ly.
“Các ngươi không nên tới.” Tiết Thiền Y xác định xung quanh không người, nhíu mày nhìn về phía Diệp Phù Sinh “Ta biết võ công của ngươi tốt, hiện tại lại không mù không què, nhưng hiện giờ Vô Tướng tự không phải là nơi song quyền tứ thủ liền có thể bảo đảm thái bình.”
Diệp Phù Sinh nhướng mày: “Sao lại nói thế?”
Tiết Thiền Y nheo mắt, nói: “Trong chùa này có
Quỷ!”