Phong Đao

Chương 11

Editor: Ổ Xù Già

Đêm ấy, Đoạn Thủy sơn trang vẫn thắp sáng đèn. Cho đến giờ Mẹo Tôn Mẫn Phong mới đẩy cửa bước ra. Chiếc áo trắng của hắn loang lổ những vết máu, trông nhếch nhác vô cùng.

Diệp Phù Sinh đưa tay che sáng, trêu ghẹo: “Ây da, ngài đây là đi chữa bệnh hay là đi giết người thế?”

“Đi mổ heo.” Tôn Mẫn Phong uể oải, cười lạnh quật lại cho một câu, sau đó đẩy mạnh mấy người đang canh giữ bên ngoài sang bên: “Những gì cần làm ta đã làm xong hết rồi, giờ đừng tới phiền ta nữa.”

Dứt lời, hắn lủi tới cạnh Sở Tích Vi, oặt người ngã lên lưng đối phương, ngáy o o.

Sở Tích Vi ném hắn ta qua cho đám thuộc hạ ở sau lưng mình, cười áy náy: “Nếu vậy chúng ta cũng xin cáo từ trước.”

Tiết Thiền Y lập tức chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp mọi người thỏa đáng hết mới dẫn Tạ Ly cẩn thận đi vào trong phòng.

Diệp Phù Sinh cũng biết thân biết phận mà ở lại bên ngoài. Y thoáng ngửi thấy thứ hương vị trộn lẫn giữa máu và thuốc, giọng Tạ Vô Y truyền qua khe cửa, tuy có chút yếu nhưng tinh thần lại rất tốt.

Cũng không biết đến cùng họ đã nói những gì, chỉ thấy Tiết Thiền Y dẫn Tạ Ly ra ngoài, viền mắt cậu nhóc đo đỏ, lại còn hít hít cái mũi

Diệp Phù Sinh xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ của mình, vừa định đón thiếu trang chủ về ngủ bù lại nghe Tiết Thiền Y gọi: “Diệp Phù Sinh, sư phụ ta muốn gặp ngươi.”

Lúc nói chuyện, chân mày nàng nhướn lên, vẻ mặt ngờ vực, nàng thật sự không biết một tên lãng tử mới đến đây lại có quan hệ gì với trang chủ Đoạn Thủy. Đôi mắt đẹp ấy nháy nháy, ý bảo y nói thẳng sẽ được khoan hồng.

Ai ngờ vào lúc này cặp mắt của tên nửa mù ấy lại không dùng dược, y không nhìn thấy ‘ánh mắt đưa tình’ ấy của nàng, cứ vui vẻ đẩy cửa vào trong, để một lớn một nhỏ đứng bên ngoài giương mắt nhìn.

Bước vào phòng, mùi thuốc lại càng nồng hơn. Trong phòng chỉ để một ngọn nến, ánh sáng u ám khiến đối mắt y nhanh chóng thích ứng lại. Y nhìn trên giường không thấy ai cả, mà phía sau tấm bình phong lại có hơi nóng đang tỏa lên.

Giọng nói khàn khàn vang lên sau tấm bình phong: “Ngươi, qua đây.”

Diệp Phù Sinh do dự một chút, y đi tới thì thấy từ phần ngực trở xuống của Tạ Vô Y đều đang ngâm trong thùng gỗ hoàng hoa lê và bên trong là thứ nước màu nâu đang tản ra hương vị nồng đậm đặc trưng của thuốc.

Trên môi hắn có vết cắn, nghĩ chắc là lúc rút châm đau quá đã tự mình cắn nát nên đến giờ vẫn còn để lại một vệt máu.

Diệp Phù Sinh vừa tới bên cạnh, Tạ Vô Y đã lập tức mở mắt ra, nói: “Thêm chút nước nóng cho ta.”

“Trang chủ gọi ta vào đây, không phải chỉ để tìm một người sai vặt?” Diệp Phù Sinh cười, cầm ấm nước lên, đổ thứ nước thuốc nâu nâu nóng hổi ấy vào. Tạ Vô Y không hề cảm thấy nóng, mặt vẫn bình thản như thế.

Đây chỉ mới là lần thứ ba Diệp Phù Sinh gặp mặt người này. Y cũng biết tính khí vị Tạ trang chủ ấy không tao nhã như đồn đãi mà là một người mạnh mẽ ác liệt, y chợt cảm thấy lời đồn quả là không thể nào tin cho được. Hiện giờ, Tạ Vô Y cứ như một thanh đao đã tra vào vỏ, giấu đi hết tất cả sắc bén khiến y cảm thấy có gì đó ngẩn ngơ, hốt hoảng.

Một thứ ảo giác khi nhìn xuyên qua Tạ Vô Y trước mặt sẽ nhìn thấy một người khác.

Trong lúc y thất thần, bàn tay của Tạ Vô Y lao nhanh ra khỏi nước, nắm lấy mạch môn của y, ngẫm một lát, hắn nói: “Nội công của ngươi không phải xuất phát từ Đoạn Thủy sơn trang của ta.”

Diệp Phù Sinh trưng cái mặt vô tội ra: “Tại hạ vốn không phải là người của Đoạn Thủy sơn trang.”

“Diệp Phù Sinh, là tên thật?”

“Hiện giờ đúng là vậy.”

“Trước đó ta từng nghi ngờ ngươi nói dối, nhưng hiện giờ…” Tạ Vô Y nhìn y cười với một hàm ý khó hiểu: “Hắn… chết thế nào?”

Diệp Phù Sinh nói: “‘Hắn’ đó là ai?”

Nghe vậy, Tạ Vô Y bực bội, ba ngón tay ghìm mạnh vào mạch môn Diệp Phù Sinh như muốn đâm vào trong thịt y. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Diệp Phù Sinh lập tức sửa miệng: “À… là người cho ta miếng ngọc bội.”

Tạ Vô Y lặp lại: “Hắn chết thế nào?”

“Vạn tiễn xuyên tâm, rất đáng thương.”

Tạ Vô Y ngẩn ra, thế là Diệp Phù Sinh thừa cơ rút tay về: “Hắn chết ở quan ngoại, xương cốt chôn ở một nơi vắng vẻ. Nếu như trang chủ muốn báo thù, có thể từ bỏ suy nghĩ đó.”

“Báo thù… Haha.” Tạ Vô Y cong khóe môi “Hắn… Ngươi gọi hắn là gì?”

Diệp Phù Sinh cười nói: “Ở chỗ của chúng ta, tất cả mọi người đều không có tên. Cho đến lúc sắp chết, hắn mới giao miếng ngọc bội ấy cho ta. Sau khi nhìn thấy chữ khắc trên ấy ta mới biết trước đây hắn họ Tạ… Chậc, hắn đúng là có duyên với trang chủ, nói không chừng năm trăm năm trước là người một nhà.”

Tạ Vô Y: “Ngươi có muốn biết tên hắn là gì không?”

Diệp Phù Sinh buông ấm nước xuống “Xin chỉ giáo.”

Tạ Vô Y đáp: “Hắn tên Tạ Mân, tự Vô Y.”

Lúc này, cả gian phòng im lặng tới đáng sợ.

Một hồi sau, Diệp Phù Sinh ‘hở’ một tiếng, ủ rũ nói: “Câu trả lời của trang chủ, tại hạ nghe không hiểu lắm. Thiên hạ đệ nhất đao độc bộ thiên hạ, ai ai đều biết Tạ trang chủ nổi tiếng thế nào, chẳng lẽ hắn dám to gan mạo danh trang chủ? Ây da, nếu thật là như vậy, ta nên thấy may vì hắn đã chết ở quan ngoại, nếu bị Đoạn Thủy đao chém thành hai khúc, vậy thì càng tội nghiệp hơn rồi.”

Tạ Vô Y cười giễu: “Sao ngươi biết người chết dưới đao nhất định sẽ là hắn?”

Diệp Phù Sinh từ tốn đáp: “Bởi vì gân mạch tay phải của hắn đã bị đứt, chuyện này… Không phải trang chủ càng rõ hơn ai hết sao?”

“Như vậy, ngươi có muốn biết sao ta lại phế đi gân tay hắn không?” Tạ Vô Y ngước mắt lên: “Nhưng trước hết ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai? Có quan hệ gì với hắn? Ba năm nay, hắn đã thoi thóp ở đâu?”

Diệp Phù Sinh đáp: “Ta cùng hắn đều là người lưu lạc, xem như có giao tình vào sinh ra tử. Chỉ tiếc đều là những kẻ không tên không họ, không thể làm gì khác ngoài thay người khác làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài để kiếm miếng cơm ăn.”

Tạ Vô Y nhìn y, suy nghĩ câu nói không đâu ra đâu ấy một hồi. Hắn bỗng nhúc nhích, tay trái nắm chặt mép thùng, đốt ngón tay kêu rốp rốp.

Tam sơn ngũ nhạc, ngũ hồ tứ hải, cho dù trời cao biển rộng chỉ cần nơi đó có người ắt sẽ có giang hồ. Thế gian người nhiều tai mắt cũng nhiều, kéo dài không dứt, thử hỏi phải làm thế nào mới có thể lau sạch hết dấu vết của một người, coi như biến mất khỏi thế gian này?

Trên đời này… đâu đâu không là đất của Thiên tử?

“Hừ… làm ưng khuyển cho triều đình, hắn cũng có bản lĩnh thật…” Tạ Vô Y cong môi trào phúng, “Chẳng qua ngươi lại càng có bản lĩnh hơn hắn, tục ngữ có câu: “Bước vào triều đình sâu như biển, không chết khó lòng bước ra.” Hắn vì đó mà chết, ngươi lại còn sống thoát ra ngoài.”

“Lưới trời lồng lộng, cũng có lúc sơ hở. Tại hạ cũng chỉ là may mắn chút thôi.”

“Nếu ta đã nói ngươi có bản lĩnh, vậy cũng đừng khiêm tốn, ngươi cho rằng đời này ta dễ dàng khen một người như thế sao?” Mặt Tạ Vô Y lạnh hẳn, “Chẳng qua, ưng khuyển cuối cùng vẫn là ưng khuyển, không bỏ được tính nhìn trộm nghe lén… Lợi dụng Thiền Y lẫn vào sơn trang, nhân lúc hỗn loạn theo A Ly xông vào cấm địa Vọng Hải triều, một người ngoài như ngươi lại nhúng tay vào nhiều chuyện như vậy là định làm gì?”

Diệp Phù Sinh thở dài: “Tại sao người nhiệt tình giúp đỡ luôn bị cho là có ý đồ khác thế nhỉ?”

“Coi người tốt là lòng lang dạ thú vẫn hơn là bị người khác đâm sau lưng!”

Diệp Phù Sinh an ủi: “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, lời của trang chủ ta có thể hiểu.”

“Quả nhiên ngươi đã gặp được Dung Thúy.” Tạ Vô Y cười lạnh “Nàng ta đã nói với ngươi những gì?”

Diệp Phù Sinh thản nhiên đáp: “Ta vốn tưởng vị trang chủ phu nhân ấy sẽ kể ta nghe mấy chuyện mượn xác hoàn hồn gì đó, đáng tiếc lại là chuyện tình cảm trai gái thường tình, cuối cùng còn trở thành ân oán tình thù.”

“Là ân oán tình thù gì?”

“Ân sinh dưỡng, oán vứt bỏ, tình hoạn nạn, thù sinh tử.” Diệp Phù Sinh lùi về sau hai bước, dang hai tay ra, “Nếu như trang chủ có hứng thú, có thể nghe ta từ từ kể lại.”

Tạ Vô Y nở một nụ cười rất lạ.

“Đại khái là hơn 30 năm trước, trên giang hồ có một vị tiền bối hào hoa phong nhã, không chỉ có võ công cao cường được người người kính ngưỡng còn cưới được nữ Độc khôi (*) Tây Vực xinh đẹp như hoa làm vợ, có thể nói là khiến bao người ganh tị. Tiếc là quanh năm nữ Độc khôi ấy đều đắm chìm trong con đường độc thuật của mình, thân thể yếu kém, sau khi kết hôn ba năm vẫn chưa có con nối dõi. Vị tiền bối nọ cho rằng ‘Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’ (*) nên bắt đầu lui tới chốn thanh lâu. Lúc đó hắn không chỉ hay lui tới cùng một danh kỹ rất nổi tiếng đương thời, còn khiến đối phương mang cốt nhục của mình trước chính thất. Ây, người trên giang hồ rất coi trọng danh tiếng, Độc khôi Tây Vực kiêu ngạo như vậy, lần này không phải chọt trúng tổ ong vò vẽ, đốt cho cháy nhà sao?”

[(*) Độc khôi : hoa khôi chuyên dụng độc.

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại : có ba điều bất hiếu, trong đó không có con nối dõi là nặng nhất]

Vừa nói chuyện y vừa liếc nhìn Tạ Vô Y, cánh tay của người nọ đang đặt trên chiếc áo khoác treo bên ngoài.

“Độc khôi khinh thường việc giết một người phụ nữ trói gà không chặt, nhưng nàng ta cũng không để cô kỹ nữ dụ dỗ chồng mình có kết cục tốt, nàng ta đã hắt chén dược trà vào mặt người nọ, biến dung mạo như hoa như ngọc ấy thành quỷ dạ xoa. Phu quân nàng ta vừa thẹn vừa giận, đang định ra tay dạy dỗ thê tử thì mới giật mình nghe thê tử nói đã có thai, cuối cùng đành phải nhịn xuống, hạ giọng năn nỉ mới dỗ được Độc khôi bỏ qua chuyện này, hai vợ chồng lại hạnh phúc như trước, không hề quan tâm tới cô kỹ nữ sắp sinh ấy. Dù sao, một đứa con rơi do một tiện nữ tham lam sinh ra làm sao có thể quý bằng đứa con do người vợ danh chính ngôn thuận sinh ra?”

Diệp Phù Sinh lắc đầu: “Đáng tiếc, có lẽ trời cao có nhân có quả. Độc khôi hủy dung mạo cô kỹ nữ ấy coi như hủy đi nửa đời của đối phương, nhưng nàng ta cũng chẳng có được kết cục tốt. Vì giành lại chồng mình, nàng ta đã dùng thuốc cấm làm tổn hại bản thân mới có thể mang thai, nhưng độc tố trong cơ thể nàng lại theo máu huyết mà truyền vào thai nhi trong bụng. Từ lúc mới chào đời, con trai của nàng đã mang chứng bệnh kỳ quái, cho dù có tài luyện võ nhưng trên người lại có nhiều vết ban đỏ, tuổi càng lớn, vết ban đỏ càng nhiều, màu cũng ngày càng đậm. Cho đến năm bảy tuổi, mấy chỗ da đậm màu ấy bắt đầu thối rữa. Độc khôi tự mình chữa trị, nàng phát hiện độc trên người con đã xâm nhập quá sâu, chừng hai ba năm nữa sẽ thối rữa mà chết.”

Tạ Vô Y từ từ đứng dậy, hắn cầm chiếc áo ngoài treo trên bình phong khoác lên người. Trong thoáng chốc, nội lực đã làm bọt nước trên người hắn khô đi, tóc dài xõa tung phía sau.

“Người kế thừa mà mình chờ mong đã lâu lại thành như vậy, vị tiền bối ấy vốn không thể chấp nhận, trong lúc giận dữ đã đánh nhau với Độc khôi. Cuối cùng Độc khôi tức giận ôm con rời khỏi nhà, trở về Tây Vực tìm cách cứu con mình.”

Tạ Vô Y đã buộc dây áo lại xong, hắn cầm dây hải đường lên từ từ buộc tóc. Hắn buộc búi tóc thật cao khiến chút bệnh trạng còn lại trên mặt cũng biến mất, cả người phấn chấn hẳn.

Người như vậy, ngươi liếc nhìn hắn một cái, tựa như con kiến nhìn cây đại thụ che trời. Nếu hắn liếc ngươi một cái, cứ như ngươi là đống bùn tối tăm không ra gì.

Chẳng qua Diệp Phù Sinh còn đang cười, nụ cười ấm áp như gió xuân tháng hai, thổi bay một bầu trời mây mù.

Y nói: “Sau khi Độc khôi trở lại Tây Vực đã che giấu tên tuổi, cả ngày đắm chìm trong độc thuật, bởi vì trước đây nàng đã gây nhiều thù oán. Nàng sợ con mình cô đơn buồn bã, bèn mua một bé gái lớn hơn con mình ba tuổi về bầu bạn. Cô bé ấy dễ thương, đáng yêu, đối xử với cậu bé như người một nhà, nhiều lần còn không ngại dùng thân mình cứu cậu bé thoát hiểm, thậm chí có một lần vì cứu cậu bé, còn bị sói rừng cắn đứt nửa đầu ngón tay. Cậu bé ấy mang ơn, không đành lòng xem cô bé như người hầu, bèn xin mẹ mình thu nàng làm đồ đệ, dạy độc thuật võ công, lại thấy mày nàng như núi xa xanh biếc, bèn đặt cho cái tên Dung Thúy.

Lại qua một năm, Độc khôi tìm được một loại cỏ độc có tên là ‘Bách Nhật thảo’, có thể lấy độc trị độc ngăn chặn độc tố trong cơ thể cậu bé. Tiếc là sau khi thành công, Độc khôi vì thử thuốc mà mất hết võ công, cuối cùng bị kẻ thù ngày xưa tìm tới băm thành đống thịt vụn, đút cho súc sinh ăn. Hai đứa trẻ chỉ có thể lén đi nhặt xương cốt, lẩn trốn qua các thành trấn ở Tây Vực, vừa phiêu bạt vừa khổ luyện võ công.”

Tạ Vô Y phủ thêm chiếc áo khoác ngoài, cầm thanh Đoạn Thủy đao trên kệ lên, từ từ rút đao ra, lấy khăn vải lau nhẹ.

“Năm tháng như thoi đưa, cô bé ngày xưa trở thành cô nương xinh đẹp động lòng người, cậu bé cũng trở thành thiếu niên mười sáu tuổi. Tiếc là vì thân thể hắn từng bị độc tra tấn, da thịt không thể phục hồi, hắn vẫn luôn che kín người mình, chỉ chừa gương mặt như lan như ngọc lộ ra bên ngoài. Từ nhỏ thiếu niên ấy đã thông minh, luôn ghi nhớ đao pháp gia truyền trong đầu mình, dù không nhớ hết những điểm quan trọng những cũng đúc kết ra kinh nghiệm, hắn tự nghĩ ra một bộ đao pháp. Sau năm năm báo thù và khiêu chiến, đao pháp của hắn từ từ hoàn thiện, tổng cộng có mười ba chiêu, có thể nói vô địch ở Tây Vực. Có rất nhiều người hỏi tên hắn, hắn cũng nhớ từ năm bảy tuổi sau khi rời khỏi nhà, ngoài mẹ mình ra, hắn chỉ có một thứ thuộc về mình, đó là cái tên mà trước lúc hắn sinh ra, cha hắn đã nghĩ ra cho hắn – Quân tử như ngọc, lấy tên là Mân.”

Diệp Phù Sinh mỉm cười, “Hắn nói mình tên Tạ Mân, cái tên ấy đã nhanh chóng truyền từ Tây Vực tới Trung Nguyên. Năm đó lúc mẹ con hắn rời khỏi nhà, vì thể diện vị tiền bối ấy đã nói với người bên ngoài là hai người đi Tây Vực tiềm tu, bởi vậy những người quen biết sau khi nghe tin đều khen ông ta đã có người nối nghiệp. Cuối cùng, người cha xa cách hắn chín năm trời cũng gởi thư cho hắn, hỏi những gì hắn đã trải qua mấy năm nay, muốn hắn lập tức về nhà.”

Diệp Phù Sinh liếc nhìn Tạ Vô Y, thấy hắn thong thả buông mảnh vải xuống, ngón tay nắm chặt chuôi đao.

“Hắn nghĩ di nguyện của mẹ mình là được chôn cất trong phần mộ tổ tiên nhà chồng, cũng muốn đòi lại chút công bằng cho những năm lưu lạc đã qua, đồng thời cũng muốn dẫn Dung Thúy về lại quê nhà. Quần hùng Trung Nguyên nghe thấy cũng phải than thở, người cha chín năm qua hắn không gặp đã tự mình thúc ngựa tới đón, đưa hắn về nhà. Hai cha con gặp lại nhau, máu mủ tình thâm, cho dù có oán hận bao nhiêu cũng có thể tạm thời dằn xuống. Hai người họ cạn chén tâm tình, vị tiền bối ấy tỏ vẻ sẽ cố gắng bù đắp lại, nhưng mà… Sau mấy tuần rượu, ông ta đã nhìn thấy vết sẹo ghê người trên tay con mình.”

Diệp Phù Sinh hít sâu một hơi “Dù độc tố của hắn đã bị áp chế nhưng nói không chừng một ngày nào đó sẽ tái phát, tính mạng như chỉ mành treo chuông. Hơn nữa cả người đều là độc thương, mầm bệnh đã ủ lâu trong người, dù võ công có tài ba bao nhiêu, hắn cũng không thể gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường, như vậy có phải là đáng thương, đáng tiếc lắm không?”

Tạ Vô Y đứng dậy, quay đầu nhìn Diệp Phù Sinh, khóe môi cong lên.

“Vì vậy, đêm đến, vị tiền bối bèn dẫn hắn tới cấm địa trong nhà. Trong mật thất không thấy ngày đêm ấy, hắn gặp được một người, một người có độ tuổi tương đương, dáng hình cũng tương tự hắn. Giây phút nhìn đến người ấy, hắn ngây ra, cũng vào giây phút đó, người cha đứng cạnh hắn bỗng dưng ra tay, đánh hắn bất tỉnh…”

Còn chưa nói hết câu, Diệp Phù Sinh chợt cảm thấy mắt hoa, Tạ Vô Y đã đi tới trước mặt y. Đoạn Thủy đao bổ tới, thế như thác chảy, bào mòn vách núi!

Đây đúng là một chiêu ‘Phi Lưu’ mà Tạ Ly từng dùng.

Cùng một chiêu thức, cùng một thanh đao nhưng do hai người khác nhau thi triển đúng là cách nhau một trời một vực.

Không ai có thể nhìn thấy một chiêu ấy ra nhanh thế nào, cho dù có nhìn rõ cũng khó lòng tránh né.

Diệp Phù Sinh không tránh, y vung tay trái lên, còn chưa chạm vào lưỡi đao đã bị đao khí vô hình tạo thành vết thương. Nhưng cánh tay ấy lại uyển chuyển như nữ tử hồng lâu nhặt hoa, đầu ngón tay khẽ xẹt lên lưỡi đao, cổ tay xoay một cái, máu tươi chảy tới hổ khẩu, lưỡi đao bị ngón tay y kẹp lại, chỉ cách cổ một chút.

Diệp Phù Sinh và Tạ Vô Y nhìn nhau, lại nghe y nói tiếp: “Trước lúc hắn hôn mê, chỉ nghe cha mình nói với người nọ một câu – ‘Từ nay về sau, ngươi chính là Tạ Mân’.”
Bình Luận (0)
Comment