Phong Đao

Chương 155

Trịnh Thái thú suốt đêm viết mười hai phong thư, chia ra đưa đi sáu thành ở Tây Xuyên, trước sau phái ra hai nhóm nhân mã, một là tâm phúc của chính hắn, một là người của Bách Quỷ môn trong tay Diệp Phù Sinh.

Nhóm tâm phúc đầu tiên dùng khoái mã lẫn vào quân tuần tra thừa dịp đêm tối ra khỏi thành. Nhóm người thứ hai sau khi nhận thư lại phân tán trong thành đợi hết lệnh giới nghiêm ban đêm, cổng thành mở ra trà trộn vào dân chúng đi ra ngoài. Hai nhóm người trước sau không liên lạc với nhau, ít nhất là để đảm bảo mỗi một thành đều có thể thuận lợi nhận được một phong thư, dư lại cũng phải đúng lúc hủy thi diệt tích không lọt tiếng gió.

Chờ đến một người mang thư cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt, Diệp Phù Sinh mới hòa hoãn thở ra nửa hơi.

Trên người vẫn là bộ y phục vải thô của gia nhân, Diệp Phù Sinh đứng ở dưới mái hiên tựa như một cái bóng xám xịt, nửa điểm cũng không thu hút. Y vươn tay ra hiệu cho nhân thủ còn lưu lại trong sân, sau đó xoay người trở về phòng.

Trịnh Thái thú viết xong thư, vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với y. Đáng tiếc lúc Diệp Phù Sinh trở lại trong phòng, người này đã gục xuống bàn ngủ như chết, tựa như cảm giác say rượu trước đó vẫn bị áp chế lần thứ hai dâng lên khiến buồn ngủ đến rũ mắt ra, rốt cuộc chống đỡ không nổi.

Ánh mắt Diệp Phù Sinh lại rơi xuống mặt đất: bên chân Trịnh Thái thú có một viên trân châu to cỡ hạt gạo, dưới ánh nến mờ ảo chiếu ra tia sáng ôn nhuận.

Ánh mắt nhíu lại, Diệp Phù Sinh nâng bước hướng tới gần giường. Y mới vừa vươn tay vén chiếc màn lụa, sau lưng bỗng nhiên có tiếng gió đánh úp lại, chiêu thức cực mạnh cực nhanh, thẳng đến hậu tâm Diệp Phù Sinh. Người sau thuận thế cúi xuống, tay trái ở trên giường chống một cái, đem thân tránh qua một bên, trở tay phải chế trụ cánh tay đối phương, dùng sức kéo gập lại một cái. Người nọ bị y quẳng lên giường liền đảo đi, lập tức gập gối thúc vào bụng Diệp Phù Sinh, đồng thời tay kia cầm hung khí đâm thẳng đến mắt y. Ngay lúc hung khí chỉ còn cách mảy may lại dừng lại.

Một luồng nội lực theo cánh tay trái đang bị Diệp Phù Sinh nắm len vào kinh mạch, nhất thời ở huyệt đạo giữa các khớp ngón tay bùng nổ. Nếu kẻ nọ không có lực nhẫn nại hơn người, lần này có thể đã thất thanh hét lên!

Diệp Phù Sinh chậm rãi đứng dậy, thuận tay đoạt lấy binh khí trong tay người kia mà ngắm nghía: đó là một cây trâm mẫu đơn bén nhọn. Lại đảo qua trên người đối phương, chỗ đai lưng quả nhiên thiếu một viên trân châu, khi bị người kia bứt ra, đầu chỉ còn vương lại trên mẫu thêu.

“Trịnh phu nhân đã nhẫn nhịn lâu như vậy, hiện tại như thế nào lại thiếu kiên nhẫn?” Diệp Phù Sinh cũng không thèm nhìn tới mà đem chiếc trâm tùy tiện ném về phía sau, vừa vặn nhét vào kẽ hở của chiếc hộp phỉ thúy trên tủ, liếc mắt thoáng nhìn lại giống như trên ngọc thạch nở ra một đóa kim hoa.

Người đánh bất tỉnh Trịnh Thái thú, tập kích Diệp Phù Sinh, rõ ràng là Trịnh phu nhân Hoàng thị vốn đang phải bất tỉnh nhân sự.

Hoàng thị ánh mắt hung ác mà nhìn y: “Ngươi ngay từ đầu đã biết ta tỉnh, vừa rồi những lời kia… cũng là cố ý nói cho ta nghe?”

Diệp Phù Sinh mỉm cười: “Bí mật đích thực là càng ít người biết càng tốt. Nhưng có những việc không phải là một tay liền có thể dấy lên sóng to.”

Hoàng thị khuê danh Tương Nguyệt, vốn là con gái của một thương gia, bốn năm trước theo cha mẹ buôn bán đi ngang qua nơi này, bởi vì dung mạo đoan trang hiền thục, khí độ dịu dàng được Trịnh Thái thú nhìn trúng, người trong nhà cũng định cư lại trong thành. Từ tin tức ấy xem ra, đây bất quá là một phụ nhân bình thường, cho dù là Doanh Tụ bên kia cũng không có nhiều thông tin về nàng.

Chỉ là Diệp Phù Sinh từ trước đó đã sớm gặp qua nàng.

Thời điểm ấy nàng còn chưa có tên là Hoàng Tương Nguyệt, chỉ là một Lược Ảnh không tên không họ, thân mang số hiệu “Càn Thập Nhị” lạnh như băng, ở dưới tay y làm một thanh đao giấu mối nội liễm.

Nàng là ba nữ nhân duy nhất trong Càn Tự doanh của Lược Ảnh vệ, cũng là người am hiểu ngụy trang ẩn núp nhất, có thể ở trên bàn tiệc nhất thời nhu tình như nước đổi trà thay rượu, cũng có thể chỉ một khắc sau trộm tin lấy vật phong hầu đoạt mệnh.

Bộ hạ cũ của Tĩnh Vương tuy rằng bị chèn ép đến tận đây, nhưng mà dù sao vẫn còn trấn thủ Tây Xuyên trọng địa. Sở Tử Ngọc trừ phi là tấm lòng rộng lớn bằng trời, bằng không làm thế nào cũng không thể yên tâm để bọn họ ra khỏi khống chế của mình. Vì vậy trong vòng mười năm qua, Sở Tử Ngọc theo sự chỉ điểm của Nguyễn Phi Dự, trong tối ngoài sáng cài cắm không ít ám cọc tại Tây Xuyên. Lược Ảnh vệ dưới sự bày mưu tính kế của Diệp Phù Sinh chọn lựa hơn mười người từ tám doanh, mỗi người dẫn theo thủ hạ phân tán đủ bảy thành ở Tây Xuyên, làm quân cờ ẩn núp thật kỹ lưỡng, chỉ chờ có một ngày trở thành lợi thế khi biến cố xảy ra.

Càn Thập Nhị, là thủ hạ Diệp Phù Sinh tự mình chọn từ Càn Tự doanh lấy ra, cũng là một tay y an bài thân phận của nàng, đưa nàng rời Thiên kinh đi tới Tây Xuyên. Từ đó bốn năm không gặp lại, chỉ có mỗi tháng một phong mật thư bí mật tốc hành gởi đến Thiên kinh, báo cáo nhất cử nhất động của Trịnh Thái thú cùng tình huống ở Già Lam thành.

Bốn năm sau gặp lại, Diệp Phù Sinh nhìn đến một thân nữ tử quyết tuyệt lạnh như băng lúc này trở thành quan gia phu nhân đoan trang tú lệ, nhìn ra được Trịnh Thái thú tuy rằng bạc tình, cũng không bạc đãi nàng cái gì, đem mũi nhọn vốn đã che dấu rất tốt thu đến càng sâu, cho tới giờ khắc này mới ra khỏi vỏ, hiển lộ sự sắc bén đã lâu không thấy.

Trong lòng cũng xem như vui mừng, Diệp Phù Sinh vươn tay vén ống tay áo bên phải của nàng lên, ngón tay ở trên cánh tay mịn màng kéo một cái, lột xuống một lớp da mỏng như cánh ve, lộ ra hình xăm hồng nhạn bên dưới.

Y phỏng theo khẩu khí khinh bỉ của Sở Tích Vi, lạnh giọng nói: “Quả nhiên là… nanh vuốt của Thiên gia.”

Khi nói chuyện, Diệp Phù Sinh buông tay ra lui về phía sau ba bước, thuận tay điểm lên Thụy huyệt của Trịnh Thái thú, đảm bảo hắn ngủ đến càng sâu. Sau đó học theo bộ dáng Sở Tích Vi khoanh tay mà đứng, khóe miệng nhếch lên, đuôi lông mày nhíu lại, trong mắt tràn đầy đều là châm chọc cùng lãnh ngạo: “Lược Ảnh vệ các ngươi ăn lộc của vua, gánh lo cho chúa, tự xưng là vì nước vì dân vào sinh ra tử. Như vậy hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, tại sao lại không thể để các ngươi biết?”

Hoàng thị một tay chống giường đứng lên, ánh mắt gắt gao quan sát y. Trong tay nàng mặc dù không tấc sắt, vẫn khiến Diệp Phù Sinh không dám khinh mạn như cũ.

Y ngước lên, tối nghĩa mà nói: “Thân là ám cọc Lược Ảnh vệ xếp tại đây, chuyện của ta không có khả năng ngươi không nghe tin tức từ Thiên kinh bên kia truyền đến.”

Những lời này nửa là thăm dò nửa là dẫn hướng. Đầu tiên là địa vị đặc thù của đám bộ hạ cũ Tĩnh Vương ở Tây Xuyên tại Thiên kinh, tiếp theo chính là phỏng đoán của Diệp Phù Sinh đối với Sở Tử Ngọc.

Lúc trước cùng Sở Tích Vi vội vàng trò chuyện, Diệp Phù Sinh biết lần đó hắn đi Thiên kinh, thậm chí gặp được Sở Tử Ngọc. Tuy rằng tình hình cụ thể trong đó và chi tiết thế nào hắn chưa từng nói ra, nhưng y cũng có thể tính ra được hai người này nhất định đạt được giao dịch trên phương diện nào đó.

Sở Tích Vi có thể từ trên người Sở Tử Ngọc nhận được không ít, nhưng thứ khiến Sở Tử Ngọc động tâm lại không nhiều lắm. Cho dù là loại nào, sau khi giao dịch bắt đầu, Sở Tử Ngọc nhất định sẽ gởi tin tức đến Tây Xuyên thông tri cho ám cọc, theo dõi chặt chẽ nhất cử nhất động của đám bộ hạ cũ Tĩnh Vương phòng ngừa sinh biến.

Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, trong mắt Hoàng thị hiện lên một tia sáng lạnh, trầm giọng nói: “Chính bởi vì như thế, thiếp mới không rõ… Ngài nếu cùng bệ hạ đạt thành giao ước ‘Lấy hiệp chính võ’, vì cái gì không đi Vấn Thiện sơn mượn thời cơ Võ Lâm đại hội tác động, trái lại nửa đêm đột nhập Thái thú phủ mưu đồ mờ ám?”

Nàng bị “Sở Tích Vi” vạch trần thân phân, vốn tưởng rằng sau khi đối phương cùng đế vương đạt thành thỏa thuận, liền có ám đạo riêng, không ngờ rằng người trước mắt lại từng là thống lĩnh của mình.

Diệp Phù Sinh nghe được lời nàng, trong lòng cảm thấy hẫng một cái, biểu tình lạnh lùng nói: “Nhiều lời vô nghĩa! Những lời ta vừa nói kia, ngươi xem như gió thổi qua tai hay sao?”

Y nói chuyện không khách khí, Hoàng thị cũng không tức giận, hơi hơi cúi người, nói: “Không phải là thiếp giả điếc giả ngu, chỉ là sự tình cực kỳ quan trọng không dám dễ tin.”

Diệp Phù Sinh cười nhạo một tiếng: “Táng Hồn cung sát thủ ẩn núp trong thành cấu kết kẻ có quyền có thế. Trước tình thế đám mật thám dị tộc tùy thời mà động, ngươi thân là Lược Ảnh ám cọc lại không đúng lúc bẩm cáo tin tức cho triều đình, không hiểu được là thất trách hay là… thông đồng với địch?”

Nghe vậy, Hoàng thị biến sắc: “Thiếp đã đưa thư gởi đi, chính là chưa đến thời điểm nhận hồi âm hàng tháng, hay là…”

Diệp Phù Sinh đôi mày ngưng trọng: “Ngươi viết cái gì?”

Hoàng thị nói: “Chính như lời công tử vừa nói: động tĩnh của dị tộc, sát thủ của Táng Hồn cung ẩn núp, thái độ của quan gia cùng với biến động của dân sinh thương vụ. Tất cả đều trình lên không dám giấu diếm.”

Mật thư của Lược Ảnh từ Già Lam thành bên này đưa đến Thiên kinh sẽ đi theo đường riêng của biên quan, xen lẫn với quân báo biên thuỳ để che dấu tai mắt người khác. Nếu là tình huống khẩn cấp thì đựng trong bao thư đỏ, tướng quân bên kia nhận được trước tiên sẽ phái người cầm thư theo đường thủy mà nhanh chóng đưa tới Thiên kinh.

Hoàng thị là lần đầu tiên dùng bao thư đỏ, khúc chiết trong đó nàng cũng không hiểu rõ, nhưng Diệp Phù Sinh lại quá quen thuộc – Mật thư trong bao đỏ theo đường thủy cấp báo, đã nên sớm đến tai Thánh giá, hồi âm cũng đã phải đến tay nàng từ lâu.

Nhưng mà nàng gởi lá thư này đi, đến nay lại chưa nhận được tin tức, chỉ sợ… lá thư này căn bản là không tới được Thiên kinh.

Trong lòng y tính toán, lại không hiển lộ manh mối, chỉ nói: “Nếu biết sự tình có biến, phải chuẩn bị tốt cho tình huống xấu nhất. Nếu không tin tức đến trễ là một chuyện, bại lộ chính mình liền càng ngu xuẩn.”

Diệp Phù Sinh nói đến liền ngừng. Hoàng thị cũng lập tức kịp phản ứng, nghĩ đến việc đó nhất định đã sinh ra chuyện ngoài dự kiến, sau lưng nhất thời mồ hôi lạnh túa ra.

“Ý của ngài là…” Hoàng thị ngẩng đầu “Hướng biên quan có nội quỷ?”

“Đại thụ che trời bên trong mục ruỗng, là đạo lý đến kẻ ngốc cũng biết. Nếu mà biên quan thành đồng vách sắt, đám dị tộc này nào có cơ hội xâm nhập Già Lam thành làm yêu quái?” Diệp Phù Sinh hừ lạnh một tiếng “Biên quan sinh nội quỷ, một khi khai chiến nếu không nói tất thua, cũng khiến bị tổn thất lớn lao. Hiện tại tình huống đã chậm trễ, cho dù có khẩn cấp phái người lao tới Thiên kinh cầu viện, cũng là nước ở xa không cứu được lửa gần. Muốn vượt qua được trận đầu tiên, còn phải tìm viện binh khác.”

Ánh mắt Hoàng thị dừng trên người Trịnh Thái thú: “Đây là nguyên nhân ngài mạo hiểm bại lộ thân phận đến liên lạc Trịnh đại nhân?”

“Mười năm sinh tử cách đôi đường, biểu cữu năm đó đối với ta thực tốt, đối với phụ vương ta trung tâm, nhưng mà hiện tại ai cũng không dám nói chắc.” Diệp Phù Sinh nhếch khóe miệng một cái “Cũng may, hắn còn nhớ rõ mình là quan viên Đại Sở, là người Trung nguyên.”

Hoàng thị cùng Trịnh Thái thú sớm chiều ở chung bốn năm, ở điểm này của đối phương dĩ nhiên so với Diệp Phù Sinh càng rõ ràng hơn. Nàng âm thầm gật đầu, nói: “Nhưng mà, Thái thú cùng tướng quân sáu thành khác lại không tất như vậy. Ngài để Trịnh đại nhân gởi thư, mượn danh nghĩa của mình lần nữa triệu tập bộ hạ cũ Tĩnh Vương. Nếu thành công, đích xác có thể trợ giúp biên thuỳ lực kháng dị tộc, chống đỡ đến lúc viện binh của Thiên kinh đến. Nhưng mà nếu chỉ nửa điểm sai lầm, ngược lại sẽ bị người hữu tâm lợi dụng, phất cờ tạo phản lấy ngài làm danh nghĩa, nhiễu loạn sẽ càng lớn.”

“Cạo xương trị độc, không ngoài như vậy.” Ánh mắt Diệp Phù Sinh lạnh lùng liếc qua người Trịnh Thái thú “Năm đó phụ vương lao lực tâm huyết dạy dỗ ra đội quân này, không thể ở trên chiến trường giương uy lập danh, ngược lại gà nhà bôi mặt đá nhau, bị hủy hoại bởi đấu đá chính trị. Đừng nói là bọn họ, ngay cả ta cũng không cam lòng.”

Dừng một chút, y nhìn về phía Hoàng thị: “Ta thà rằng bọn họ da ngựa bọc thây, cũng không muốn bọn họ đắm chìm trong tửu sắc tài vận lê lết quãng đời còn lại, thậm chí làm cẩu tặc bán nước … Phụ vương ta lúc trước đi sai một bước, ta cũng không chuẩn (*) bất cứ kẻ nào giẫm lên vết xe đổ.”

[(*) chuẩn: cho phép, đồng ý. Thường là của bề trên đối với kẻ dưới. Mỗ muốn dùng chữ “chuẩn” này để thể hiện tính cách bề trên của Sở Sở mà Diệp Diệp đang đóng]

Những lời này của Diệp Phù Sinh sát ý rét lạnh, lại thêm bất bình phẫn uất vì “Sở Tích Vi” trong lòng. Hoàng thị bị khí thế của y trấn áp, chậm rãi cúi đầu.

Nàng hạ thấp người, ngữ khí cũng nhẹ nhàng xuống, chỉ là lập trường một bước cũng không nhường: “Cho dù tính toán tập hợp lực lượng bộ hạ cũ của Tĩnh Vương vượt qua được kiếp nạn này, nhưng nếu bọn họ tiếp tục mượn danh nghĩa của ngài khởi binh mưu phản, lại là khiến tâm huyết phía trước đều trở thành vô dụng, hoạ từ trong nhà càng là hậu quả vô cùng.”

“Trịnh phu nhân, những lời này thay vì nói là ngươi băn khoăn, không bằng nói… là lo ngại của Sở Tử Ngọc.” Diệp Phù Sinh nắm năm ngón tay, lại chậm rãi mở ra “Kiếm lúc bao giờ cũng có hai lưỡi, hại người cũng sẽ hại mình. Đạo lý này kẻ thượng vị nào cũng đều minh bạch. Ta mặc dù ghê tởm, cũng hiểu được lập trường của các ngươi.”

Hoàng thị ôn hòa nói: “Như vậy, ngài đối với tai hoạ ngầm này, có thượng sách gì?”

“Không cần thượng sách gì cả. Một cái tên, phải còn sống mới có thể dùng.” Diệp Phù Sinh nhếch nhếch khóe miệng “Có Sở Nghiêu, mới có thể triệu tập bộ hạ cũ của Tĩnh Vương, thanh trừ dị kỷ, nhất trí đối ngoại… Nhưng mà, nếu sau đó, ‘Sở Nghiêu’ không còn tồn tại, bọn họ có thể nghĩ xằng nghĩ bậy cái gì nữa? Cho dù là có, bọn họ còn có thể làm như thế nào?”

Hoàng thị bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn y.

“Tối nay tìm đến Trịnh đại nhân, là Sở Nghiêu đại nạn không chết, con trai của Tĩnh Vương. Gởi thư đi sáu thành liên lạc bộ hạ cũ cũng là Sở Nghiêu. Một ngày lấy thân phận ‘Lược Ảnh’ đi tiên phong quân trợ giúp biên quan vẫn là Sở Nghiêu.” Ánh mắt Diệp Phù Sinh rũ xuống “Nhưng mà, ta đã thành Sở Tích Vi.”

Ít ỏi hai câu, một nửa là cô đơn một nửa là tự giễu. Diệp Phù Sinh vào giờ khắc này bỗng nhiên nghĩ – lúc trước Sở Nghiêu rời Thiên kinh lăn lộn tới Bách Quỷ môn, lại là lấy tâm tình như thế nào tiếp nhận Thẩm Vô Đoan đổi cái tên này cho hắn?

Thiên ý đa triển chuyển, khuyến tích nhất vi trần (*). Bởi vì thiên ý trêu ngươi, khiến ngươi mất đi quá nhiều, mới có thể ngay cả một hạt bụi cũng muốn toàn lực giành giật mạng sống, sợ rằng cuối cùng hai bàn tay trắng. Bởi vậy, hận không thể hai tay ôm lấy, trân trọng mọi thứ có thể lưu lại.

[(*) Thiên ý xoay chuyển liên tục, nên phải trân quý từng hạt bụi]

Doanh Tụ nguyên bản là muốn liên lạc Sở Tích Vi, bởi vì nàng biết đối phương sẽ không thể bỏ qua sự tình của Tĩnh Vương. Những bộ hạ đó đã từng vì một nhà bọn họ mà vào sinh ra tử. Dưới chân giang sơn Đại Sở, cho dù Sở Tích Vi muốn làm thế nào đi nữa, đều là trách nhiệm hắn không bỏ xuống được.

Nhưng mà chính như lời Hoàng thị nói, phải làm đến chuyện này đã định trước là sẽ bại lộ thân phận Sở Nghiêu. Ngay cả khi vượt qua cuộc chiến với dị tộc, cũng trở thành căn nguyên cho hoạ từ trong nhà. Đến lúc đó, sự tồn tại của Sở Nghiêu chính là thiên địa không dung.

Trừ phi sau cuộc chiến với dị tộc, Sở Nghiêu vĩnh viễn biến mất trước mặt bộ hạ cũ Tĩnh Vương. Mà trên đời này ngoại trừ cái chết, không có biện pháp thứ hai nào có thể làm cho bọn họ mất hết hy vọng.

Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, sau lưng quyền lực đấu đá, nếu mà Sở Tích Vi thật sự tiếp nhận ngọc bội dấn thân vào trong đó, chỗ nào còn mạng để mà sống? Mà ngay cả Bách Quỷ môn chỉ sợ cũng muốn vạn kiếp bất phục.

Cho dù Sở Tử Ngọc cùng Sở Tích Vi làm giao dịch gì, đều không thể so sánh với nền tảng của quốc gia. Diệp Phù Sinh theo Sở Tử Ngọc mười năm, so với người khác đều hiểu rõ tính cách vị tân đế này – Hắn có thể nhịn, có thể dung, cũng có thể tàn nhẫn.

Ngày nào Sở Tích Vi vẫn còn là Sở Tích Vi, Sở Tử Ngọc có thể nhịn hắn; Nhưng một khi hắn biến trở về Sở Nghiêu, Sở Tử Ngọc liền nhất định không dung nổi hắn.

Doanh Tụ có thể xuất ra miếng ngọc bội kia, liền đại biểu Sở Tử Ngọc đã quyết định lấy hay bỏ – quân cờ “lấy hiệp chính võ” hắn có thể đổi lại, nhưng người triệu tập bộ hạ cũ Tĩnh Vương lại chỉ có một mình Sở Nghiêu.

Diệp Phù Sinh cũng không trách hắn, rất nhiều chuyện không quan hệ đến thị phi đúng sai, xét đến cùng, chỉ là ở vị trí nào phải làm việc đó, mỗi người đều có lập trường cùng trách nhiệm riêng của mình.

Nhưng y không thể buông bỏ Sở Tích Vi. Thua thiệt cũng thế, tư tình cũng thế, Diệp Phù Sinh không muốn động một ngón tay đến Sở Tích Vi, cũng không chấp nhận được người khác tính kế hắn nửa điểm.

Tư tình cùng đại cuộc, gia đình và đất nước, đối với Diệp Phù Sinh vẫn luôn vì thế mà khó cả đôi đường. Y chưa từng đáp lại Sở Tích Vi, sợ là khi phải lựa chọn, mình sẽ lại tiếp tục phụ hắn một lần nữa.

Hiện giờ chuyện tới trước mắt, trái lại Diệp Phù Sinh rất bình tĩnh.

“Phái ra tâm phúc, thay đổi tuyến đường nhanh chóng chạy tới Thiên kinh, hướng Sở Tử Ngọc nói rõ tình huống: đừng có dán mắt nhìn chằm chằm Bắc cương, nơi đó chỉ là một cái ngụy trang…” Diệp Phù Sinh hít sâu vào một hơi, đối Hoàng thị nhấn mạnh từng chữ “Chờ một lát ngươi hét lên báo động, ta sẽ mượn cơ hội dẫn Ngụy Trường Quân, lấy lực lượng của Bách Quỷ môn thu thập nanh vuốt Táng Hồn cung dấu diếm trong thành, Trịnh đại nhân cũng có thể nhân cơ hội thanh lý những kẻ gây rối. Về phần ngươi…”

Trịnh Thái thú đã cắm rễ tại Già Lam thành mấy năm nay, bề ngoài nhìn như  bị tửu sắc tài vận đào rỗng, phía trong kỳ thực đối với các thế lực đều hiểu biết rõ ràng. Không nói đến phân biệt kẻ trung người gian, cũng có thể ở thời điểm mấu chốt này chỉnh hợp ra được người nào có thể dùng kẻ nào nên giết.

Hoàng thị nghe huyền ca biết nhã ý, nhẹ giọng nói: “Thiếp sẽ phái nhân thủ đuổi theo người đưa tin đến sáu thành, liên hợp ám cọc sáu thành quan sát thái độ hướng đi của quan gia, trong thời gian ngắn nhất quét sạch dị kỷ, nhất định không cho những kẻ phản quốc chân ngoài dài hơn chân trong, lây dính chiến sự.”

“Nhớ kỹ lời ngươi hứa hẹn. Nếu mà Lược Ảnh ngay cả điểm này cũng làm không được, Sở Tử Ngọc còn không bằng chắp tay thoái vị nhường cho người khác ngồi.” Diệp Phù Sinh lạnh lùng mỉm cười “Phân ra một đội nhân thủ Lược Ảnh cùng một đội binh lính bảo vệ Già Lam thành của Trịnh Thái thú cho ta, ngày mai ta liền dẫn bọn họ lao tới biên quan. Sau trận chiến này… sẽ không bao giờ gặp lại.”

Hoàng thị nhẹ giọng nói: “Sau trận này, thiếp nhất định bẩm báo bệ hạ trọng dụng bộ hạ cũ Tĩnh Vương. Kẻ tiểu nhân bán nước không thể lưu, người lòng son dạ sắt không thể bỏ. Ngài… bảo trọng!”

“Sở Tích Vi” nhẹ xùy một tiếng, không nói gì xoay người ra khỏi phòng.

Biểu tình Hoàng thị thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của y, thẳng đến khi ngoài viện đám người nọ kéo những gia nhân khác bị đánh bất tỉnh từ trong bụi cỏ ra ngoài, theo sau Diệp Phù Sinh nhảy qua đầu tường, ánh mắt của nàng rốt cuộc lắng đọng thành dứt khoát cùng kiên định.

Lại nín thở đợi trong chốc lát, Hoàng thị vò loạn búi tóc, đem giày thêu cũng ném xuống một cái, giả vờ thất kinh vọt ra ngoài viện, lớn tiếng kêu lên: “Người tới a! Có thích khách!”

Thanh âm nữ nhân lanh lảnh sắc nhọn, Hoàng thị gào lên như vậy, viện bên cạnh đều bị kinh động. Hạ nhân bảo vệ ngoài viện nháo nhào cầm đao cầm đuốc xúm lại đây, còn có người nhanh chóng lao ra cửa đuổi theo tặc nhân.

Bọn Diệp Phù Sinh cũng nghe thấy động tĩnh này, nhưng mà người nào cũng khinh công cao cường, chớp mắt đã cách xa hai con phố.

Mái ngói dưới chân truyền ra tiếng vang nhỏ, Diệp Phù Sinh bỗng nhiên xoay người rơi xuống giữa ngã tư đường. Đây là một con phố cổ yên lặng quạnh quẽ, ngoại trừ nhóm người của y ra không còn có người nào khác, ngay cả đèn dầu cũng không sáng được mấy ngọn.

Nhưng mà Diệp Phù Sinh thấy được một thân ảnh đứng ở đầu phố, lưng quay về phía ánh sáng, mơ hồ chỉ có thể nhìn được dáng người tầm thước cùng trọng kiếm vừa to vừa rộng sau lưng hắn.

Người tới hướng y chắp tay, ôn ngôn hữu lễ: “Sở môn chủ đại giá quang lâm, Ngụy mỗ không tiếp đón từ xa.”

Diệp Phù Sinh cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh xuống, tựa như Sở Tích Vi mở miệng giễu cợt: “Táng Hồn cung vào trước là chủ, tại hạ chưa được mời đã đến, chính là không đúng. Nhưng mà… chó trông cửa vô dụng, không hiểu chủ nhân nếu biết có đem đi lột da làm thịt hay không?”

Ngụy Trường Quân bị y châm chọc thành chó trông cửa làm không xong việc, cũng không tức giận, trái lại mỉm cười: “Một khi đã như vậy, Ngụy mỗ đương nhiên muốn lấy công chuộc tội, còn thỉnh Sở môn chủ… đảm đương!”

[Lời tác giả đại nhân:

Thương Ương Gia Thố từng nói: “Thế gian nào có chuyện song toàn, chẳng phụ như lai chẳng phụ nàng?”

Việc trên đời này, rất nhiều thời điểm đều là khó có thể lưỡng toàn, nhất là lập trường của Diệp Diệp. Y là người ở giữa tư tình cùng đại cục vẫn luôn đều khó vẹn đôi đường.

Trước đây có tiểu thiên sứ lo lắng, đến lúc lại phải lựa chọn một lần nữa, Sở Sở vẫn sẽ bị cô phụ, bởi vì từ lập trường của Diệp Diệp, y lựa chọn đại cục cũng không sai.

Nhưng mà mười năm đi qua, y đã không còn là Cố Tiêu năm xưa không có lựa chọn nào khác, mà là Diệp Phù Sinh đã trải qua tang thương mất mát. Khinh cuồng góc cạnh của Cố Tiêu đã bị thời gian mười năm mài giũa, trở thành Diệp Phù Sinh khéo đưa đẩy lõi đời.

Y đã không còn tin tưởng cái gọi là biện pháp song toàn. Muốn trợ giúp đại cuộc liền dùng hết toàn lực, muốn bảo vệ Sở Sở liền không tiếc hết thảy. Diệp Diệp có thể vì hai điều này mà vào sinh ra tử. Đây là điều y có thể làm tốt nhất.]

[Mỗ chú thêm một chút: Thương Ương Gia Thố là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng. Ông theo trường phái Hồng giáo của Phật giáo, người tu hành có thể cưới vợ sinh con. Ông có rất nhiều bài thơ tình, là di sản văn hóa của Tây Tạng. Nổi tiếng nhất là câu “bất phụ như lai bất phụ khanh”, có một truyện về đề tài này, bản dịch ở VN là “Đức Phật và nàng”, đề tài ngôn tình xuyên không, cũng rất hay. Đề xuất chư quân tìm đọc.]
Bình Luận (0)
Comment