Phong Đao

Chương 190

Khi Diệp Phù Sinh tỉnh lại, đã là chiều ngày hôm sau.

Y chớp chớp đôi mắt còn có chút khô khốc, trong đầu đặc quánh như tương hồ, toàn thân giống như biến thành cục bột, mềm nhũn đến nửa điểm khí lực cũng không có, thân thể tựa như nằm trên giường rải hạt đậu suốt đêm, vừa đau nhức lại vừa ê ẩm.

“…” Diệp Phù Sinh dùng đôi mắt cá chết trừng trần nhà một lát, nghẹn trong họng hồi lâu mới miễn cưỡng hé môi răng, cũng là lời ít mà ý nhiều “Nương a!”

Tiểu tử quả nhiên đã trưởng thành. Từ cái bánh bao chỉ biết khóc nháo biến thành tuổi trẻ khí thịnh như lang như hổ, cho dù đã miễn cưỡng tiết chế, vẫn thiếu chút nữa đem một thân xương cốt già nua của y gây sức ép đến tan rã.

Diệp Phù Sinh hiếm thấy mà thốt ra một tiếng chửi bậy. Kết quả sau khi suy đi ngẫm lại y lại không thể nào cất lời được nữa. Nhớ đến vài hình ảnh chắp vá trước khi tiểu tử kia hóa thân thành lang sói, y trợn mắt ngoẹo đầu – ông trời làm bậy còn có thể cứu, tự mình làm bậy chắc chắn không thể sống!

Thời điểm Sở Tích Vi quay về, liền nhìn thấy người trên giường nằm bẹp nghiêng đầu quay mặt vào tường thành một con cá khô hong gió. Hắn trầm mặc một khắc, xoay người đóng kỹ cửa lại, đặt khay đồng đang cầm lên bàn gỗ, sau đó đi đến bên giường cúi người xuống, dùng môi dán lên trán Diệp Phù Sinh tinh tế cảm giác trong chốc lát, rốt cuộc xác định đối phương không bị sốt lên.

Trái tim người trẻ tuổi vọt lên cổ họng chậm rãi rơi xuống. Hắn đối Diệp Phù Sinh ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ, đừng ngủ nữa, ta ôm ngươi đứng lên ăn chút gì được không?”

Diệp Phù Sinh vì sự ôn nhu tinh tế tám đời hiếm thấy này của hắn mà rùng mình một cái. Sở Tích Vi cảm giác người trong lòng hơi run run, nhất thời khẩn trương lên: “Ngươi lạnh phải không? Ta đi đem chậu than lại đây.”

“… Đừng động, đỡ ta đứng lên!”

Diệp Phù Sinh đầy mình hồ ngôn loạn ngữ như nghẹn tại hầu, cuối cùng vẫn quyết định giữ lại chút thể diện, buộc lời chính mình muốn nói đã lên đến bên miệng nhanh chóng nuốt trở về, nặn ra một nụ cười hòa ái như sơn mụ lang bà (*).

[(*) sơn mụ lang bà: mấy mụ phù thủy hoặc quái vật, giả làm bà cụ hòa ái, tốt bụng giúp người đi lạc trên núi chỗ ăn, ngủ để lừa ăn thịt họ]

Đáng tiếc nụ cười này không duy trì được lâu. Đến lúc Diệp Phù Sinh uống một ngụm canh thang bổ mà Sở Tích Vi bưng tới, toàn bộ biểu cảm trên mặt y thoáng chốc như hỏng mất. Hương vị khó nói thành lời kia tựa như hỏa lôi châu hòa cùng ngũ vị ở ngay đầu lưỡi nổ tung, chưa xuống đến bụng đã khiến cho y đầy đầu ù ù, trong lúc nhất thời ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được.

Y dùng sạch nhẫn nại cả đời đem ngụm canh này nuốt xuống, ôm bụng nhìn Sở Tích Vi: “Sư công ta đến sao?”

Sở Tích Vi lòng tràn đầy chờ mong lại không lộ ra chút thanh sắc, nghe vậy ngẩn người, mờ mịt nói: “A?”

Diệp Phù Sinh gắt gao nhìn hắn: “Chén canh này là ngươi làm?”

“… Ân… Ta… ta trước đó có hỏi qua nghĩa phụ. Hắn nói… sau khi…cần ăn chút gì dễ tiêu hóa lại bổ khí huyết…” Tâm Sở Tích Vi trước ngàn quân đều không hề lay động, trong ánh mắt nhìn của Diệp Phù Sinh lại nhăn thành cải bắc thảo, hiếm thấy mà nói lắp bắp “Là… có phải thực khó uống lắm không?”

[Lời mỗ: Sở Sở hỏi hồi nào vậy cà??? Mà Thẩm tông chủ có kinh nghiệm vụ này ko mà truyền thụ như đúng rồi vậy???]

Tối hôm qua sau một hồi sắc hồn điên đảo, Sở Tích Vi hôm nay liền đã sớm tỉnh. Hắn nhìn Diệp Phù Sinh bên người mệt đến ngủ say, trong lòng thốt nhiên dâng lên thỏa mãn cực lớn, ở dưới chăn ôm người thân thân sờ sờ một hồi lâu, lúc này mới mang theo vạn phần không cam đứng lên, chân tay so với ăn trộm còn muốn khẽ khàng hơn, từ đầu đến cuối đều không làm Diệp Phù Sinh tỉnh giấc.

Hắn chưa bao giờ biết, chính mình lại đối với một người khác sinh ra khát vọng tham lam không biết đủ như thế.

Sở Tích Vi xử lý xong hết thảy, an vị bên cạnh giường đôi mắt trông mong mà ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của Diệp Phù Sinh. Chờ đến lúc mặt trời lên ba sào, dương quang chiếu vào phòng, hắn mới lấy lại tinh thần, dùng chưởng phong hạ màn trúc xuống che khuất ánh sáng, ra cửa gọi thuộc hạ tâm phúc canh giữ ở ngoài phòng nửa bước không cho rời, chính mình thì lung tung đối phó hai ba miếng cơm, sau đó cố nén bước chân nhảy nhót chỉ muốn bay lên, xông vào trong căn bếp nhỏ của tiểu viện.

Rửa nồi nấu nước, thêm củi canh lửa, bỏ nguyên liệu châm gia vị … Một chén canh gà nhân sâm đơn giản như vậy, lại là việc Sở Tích Vi từ lúc chào đời tới nay chưa từng làm qua.

Nhưng mà nhân sinh trên cõi đời này, không phải chính là bắt đầu từ những việc bình thường như vậy sao?

Diệp Phù Sinh nhìn vẻ mặt thấp thỏm của Sở Tích Vi, bỗng nhiên thở dài, cắn răng cứng lòng cầm chén nước canh uống một hơi cạn sạch, sau đó hữu khí vô lực mà liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Xưa nay người ta đều nói, quan hệ khó nhất trong thiên hạ chính là mẹ chồng nàng dâu. Ta vốn đang lo lắng ngươi với sư công không hợp, hiện tại… ta cảm thấy hai ngươi cực kỳ hợp duyên.”

Sở Tích Vi có chút ngơ ngác, không biết như thế nào đề tài lại ngoặt qua việc này, đành phải nói theo y: “Đoan Thanh đạo trưởng, đích thực là rất tốt.”

Diệp Phù Sinh vô cùng đau đớn, hận không thể đấm ngực dậm chân: “Đúng a, hắn tốt như vậy, nhưng ngươi sao lại cùng hắn học cái này?!”

Sở Tích Vi nhìn nhìn chén canh, lại nhớ đến hương vị “Thương lộ” làm người ta giận sôi lúc trước, rốt cuộc hiểu ra, tính tình nhỏ nhen thẹn quá thành giận. Kết quả cúi đầu đối diện đôi mắt biết cười của Diệp Phù Sinh, liền tức giận gì cũng không phát ra được.

“Nếu khó uống, làm gì còn phải vội vàng uống sạch như vậy!” Sở Tích Vi ôm lấy Diệp Phù Sinh, ở trên vai y cọ cọ, ngữ khí chậm rãi “Cũng không cho ngươi ghét bỏ. Về sau ta chậm rãi học, rồi sẽ tốt lên.”

“Tấm lòng của ngươi, ta nâng niu còn ngại không đủ, sao có thể lãng phí?” Diệp Phù Sinh xoay tay lại xoa theo lưng hắn, cười nói “Học giỏi cũng được a, bất quá lần sau ngươi tự mình nếm trước một ngụm.”

Sở Tích Vi từ trong mũi không tình nguyện mà “Ân” một tiếng.

Diệp Phù Sinh bị một tiếng giọng mũi này chọc đến trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà dưới thắt lưng đau nhức mềm nhũn nhắc nhở việc tối hôm qua xảy ra, ánh mắt y nhíu lại thối lui một chút, ngón tay khêu cằm Sở Tích Vi, ở bên môi hắn hôn xuống một cái như chuồn chuồn lướt nước, chân thành thâm tình nói: “Hảo đồ nhi, sư phụ tối hôm qua bị ngươi gây sức ép đến thảm, ngươi nên bồi thường như thế nào đây?”

Sở Tích Vi ngay lập tức đỏ bừng từ cổ đến tai. Diệp Phù Sinh nâng mặt hắn lên nhìn trái nhìn phải, nhìn đến cả người hắn không được tự nhiên, cố tình không dám phát tác, đành phải nói: “Tùy ngươi.”

Diệp Phù Sinh vừa thấy hắn như vậy liền tức giận đến nghiến răng, có tâm muốn đem người “xử lý” ngay tại chỗ để phô trương uy phong. Đáng tiếc hiện giờ y có lòng không đủ lực, đành phải từ từ tìm cách phục thù sau.

Dựa người ra phía sau, y vươn chân không nặng không nhẹ mà đá Sở Tích Vi xuống, ánh mắt ở trong phòng đảo qua, nói: “Đem chiếc hộp chỗ gương kia lại đây.”

Nơi đây chính là Cửu Diệu thành ở Tây Vực quan ngoại. Đêm đó Sở Tích Vi dẫn người thừa dịp ban đêm chạy tới, dùng lệnh bài Đoan Thanh đưa cho để mở cửa thành, tin tức dĩ nhiên cũng liền được báo thẳng vào phủ thành chủ.

Nhưng mà hắn tới không khéo, thành chủ vì nguyên nhân chiến sự không thể không đi vương đô một chuyến, chỉ để lại tâm phúc trông coi phủ đệ. Người nọ là một kẻ thông minh, nhận ra lệnh bài là tín vật đặc biệt của chủ nhân trước kia, lại thấy một đội nhân mã Trung Nguyên này khí tức toàn thân máu lửa, liên  hệ đến chiến sự tiền tuyến cùng liên quân bố phòng trong thành, liền không dám khinh thường để lộ ra. Hắn tự mình dẫn theo lão nhân trong phủ mở mật đạo đem đám người Sở Tích Vi mang vào hậu viện phủ thành chủ, an bài ở trong viện của một cơ thiếp, bắt đám người tạp vụ bên trong toàn bộ không được hé miệng, đồng thời phái người đi thỉnh thành chủ quay về.

Cửu Diệu thành chủ tính thích thanh sắc, ba năm sau khi chính thê chết liền bắt đầu nuôi mỹ nhân, vì thế cho dù có người để lộ một chút phong thanh, cũng có thể xem đây là cớ trì hoãn được một khoảng thời gian.

Tiểu viện Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh ở, vốn là chỗ của một người mỹ cơ mới nạp. Nữ nhân kia trước đó vài ngày phạm lỗi bị xử trí, liền bị cấm túc không ra ngoài, cũng không kịp thu dọn lại phòng. Bởi vậy vẫn còn để lại phấn son dụng cụ làm đẹp, chỉ là một ít đồ vật Sở Tích Vi cũng lười di chuyển, liền cứ để nguyên như cũ.

Lúc này hắn nhìn lại, trước gương trang điểm quả thật có một cái hộp thủ công tinh xảo, trong lòng liền sinh ra dự cảm không ổn, không thể tin được mà hỏi: “Ngươi muốn đem ta họa thành nữ nhân?”

Diệp Phù Sinh đem hắn từ đầu đến chân đánh giá một phen, lắc đầu nói: “Người quá cao, ngực quá cứng, mông không đủ lớn!”

Sở Tích Vi: “…”

Hắn bày ra vẻ mặt quan tài đem đồ vật lấy lại đây. Diệp Phù Sinh mở hộp ra, tỉ mỉ tìm kiếm son phấn trang điểm như hoa như ngọc, hướng về phía hắn ngoắc ngón tay: “Đi lên đây, nhắm mắt lại.”

Biểu tình Sở Tích Vi trong lúc nhất thời giống như tráng sĩ đoạn cổ tay.

Hắn chầm chậm bò lên giường, khoanh chân ngồi ở trước mặt Diệp Phù Sinh. Người sau dùng ngón tay sờ mó đo lường khoảng cách ngũ quan của hắn, rung đùi đắc ý nói: “A Nghiêu, màu da ngươi trắng trẻo, sạch sẽ mịn màng, không cần phải thoa phấn, chỉ là hai gò má thiếu chút huyết sắc, nhìn tái nhợt như người có bệnh. Như vậy trên má cần dặm thêm chút màu sắc.”

Ngón tay ở trên hộp son cọ một đường mỏng, nhẹ nhàng điểm lên hai gò má Sở Tích Vi, từ từ từng chút một thoa nhẹ, màu sắc cũng không đậm rực rỡ, mà là phơn phớt hồng khiến cho trên gương mặt nguyên bản tái nhợt thêm một tầng huyết sắc khó thể thấy.

“Hai hàng lông mày của ngươi vừa mảnh vừa dài, so với tính tình có vẻ hơi nhược khí, cần bớt đi mũi nhọn phía đuôi, dùng than chì tô đậm thêm một chút.”

Sở Tích Vi mi mục cực kỳ giống mẫu thân. Nếu hắn không dưỡng thành một thân lãnh lệ khí độ, căn bản áp không được sự thanh tú của đôi mày liễu. Lúc này, Diệp Phù Sinh cầm lấy con dao nhỏ vừa mỏng vừa nhẹ dán lên lông mày hắn thổi qua. Sở Tích Vi kiên trì chịu đựng cảm giác dao nhỏ ở trên mặt cọ cọ, ngay sau đó một hơi thở nhẹ nhàng thổi rơi đám lông mày đã bị tỉa, đổi thành một viên than chì tinh tế vẽ qua, từ đầu mày lặng yên kéo dài một vệt đen như mực đến cuối đuôi mày, tăng thêm vài phần mê hoặc bức người.

“Mắt như trái hạnh, hai mí rõ ràng, khi cười hữu thần. Đây là đôi mắt linh động đầy đặn rất xứng với ngươi. Về phần đôi môi…”

Cảm thụ ngón tay sờ tới khóe môi, Sở Tích Vi rốt cuộc nhịn không được: “Ngươi mau lên!”

“Kiên nhẫn một chút, tiểu tử!” Diệp Phù Sinh nhướng mày, mở lòng bàn tay, ở trên môi Sở Tích Vi quệt thành một vệt đỏ. Sau đó từ trong ra ngoài nhẹ nhàng tán đều “Môi của ngươi hơi mỏng, nhìn có chút khắt khe sắc bén, tăng thêm chút màu này lại càng thích hợp.”

Vừa dứt lời, Diệp Phù Sinh liền rút cây trâm sứ trên đầu hắn xuống. Mái tóc dài đen nhánh xổ tung, ngón tay y linh hoạt xuyên qua làn tóc đen, rất nhanh quấn thành một búi dùng trâm gài lên sau đầu, từ chính diện chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đầu hạc ngậm hạt châu.

Y dựa lưng vào cạnh giường, khoanh tay lại, hơi hơi mỉm cười: “Có thể mở mắt ra rồi!”

Sở Tích Vi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc gương tròn nhỏ.

Người trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Diệp Phù Sinh nhìn vẻ kinh ngạc trố mắt ra trên khuôn mặt hắn, giải thích: “Mặt nhiễm chu sắc, thân hứa hồng trần; tài mi phi mặc, ý động tình sinh; về phần đôi môi…”

Lời chưa nói hết biến mất giữa hai môi chạm vào nhau. Huyết sắc bị đầu lưỡi Sở Tích Vi liếm liếm sạch sẽ. Hắn nhẹ nhàng ngậm môi Diệp Phù Sinh, hết sức ôn nhu cùng lưu luyến.

Diệp Phù Sinh trong mắt cực nhanh hiện lên một đạo lưu quang, hai người vừa dây dưa vừa lăn lên giường lần nữa. Y dùng xảo kình giả như vô ý mà đem hắn đặt ở dưới thân, một bên không dấu vết đốt lửa khắp nơi, một bên hôn nhẹ lên mi mục Sở Tích Vi hấp dẫn lực chú ý của hắn, bàn tay trái còn chưa linh hoạt lôi kéo mở quần áo người nọ, lộ ra da thịt trắng ngà, cơ ngực cân xứng, theo khuôn mặt lần xuống cổ một đường hôn tới.

Nhưng mà lúc tay trái của y đã phóng tới sau thắt lưng Sở Tích Vi, một khắc sắp trượt xuống kia liền bị tóm chặt lấy cổ tay.

“!!!”

Diệp Phù Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt Sở Tích Vi nhìn đến. Ngay sau đó y chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một đầu chui vào trong đệm chăn, thân thể lại bị ép tới nghiêm nghiêm thực thực.

Sở Tích Vi ngồi đè lên thân y, một tay dừng lại trên mặt Diệp Phù Sinh, một tay đem bàn tay trái không an phận của y nắm chặt. Mái tóc hắn lần thứ hai đổ xuống, vài lọn tóc đen xõa trên gương mặt nhiễm một tầng đỏ nhạt, đôi mày được than chì tô đậm, ánh mắt nhẹ nhàng trêu chọc: “Sư phụ, ngươi còn xem ta là hài tử tám tuổi dễ gạt gẫm sao?”

“…” Diệp Phù Sinh ngẩn ra sau đó bật cười. Y hé miệng liếm liếm đầu ngón tay Sở Tích Vi đang dừng ở khóe môi mình, mặt mày hơi trầm xuống “Hảo đồ nhi đích thực là có tiền đồ, trưởng thành rồi…”

Ba chữ cuối cùng y nhe răng cắn hơi mạnh, tay Sở Tích Vi run lên, ngay sau đó lập tức bứt ra tránh sang một bên, né qua chân trái Diệp Phù Sinh không biết vung tới từ lúc nào.

“… Không cho ngươi chút sáng mắt ra, còn thực dám xem sư phụ là lão nhân vô dụng!”

Nam nhân đều có tâm tranh cường háo thắng, nhưng lòng dạ như vậy đặt ở trên giường liền mang phong tình thú vị khác. Hai người không hẹn mà cùng không hề vận dụng nội lực, chỉ dựa vào chiêu thức ở trên giường tranh cao thấp. Diệp Phù Sinh trên người mang thương tích, Sở Tích Vi cũng chỉ dùng tay phải không chiếm tiện nghi, trong lúc nhất thời vậy mà đấu đến khó phân thắng bại, lăn lộn trên giường quấn cả đống đệm chăn thành một nùi.

Làm ầm ĩ trong chốc lát, Sở Tích Vi thật vất vả mới đem Diệp Phù Sinh lần nữa đặt ở dưới thân, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Hắn khẽ dừng động tác, lòng không cam, cũng không quay đầu lại mà quát: “Nếu không phải việc gấp, tự gánh lấy hậu quả!”

Thuộc hạ ngoài cửa vì mấy chữ ngắn ngủi này không hiểu vì sao run rẩy, căng thẳng nói: “Tôn… tôn chủ…Cửu Diệu thành chủ trở về… đang… đang ở trong sân chờ.”

Sở Tích Vi: “…”

Diệp Phù Sinh thầm nghĩ một câu “Ông trời giúp ta”. Y nắm bắt thời cơ đem người nọ ném xuống giường. Không chờ Sở Tích Vi phát giận, liền đỡ thắt lưng đứng lên, phủ thêm một chiếc áo choàng, bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng đắn nhất: “Chịu người che chở không thể giọng khách át giọng chủ. Chúng ta đi ra ngoài gặp xem sao.”

“…”

Sở Tích Vi gắt gao nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Ta ghi sổ, ngươi chờ đó!”

Diệp Phù Sinh cười đến thấy răng không thấy mắt: “Được, còn nhiều thời gian, vi sư chờ mong a!”

Một lát sau, hai người một trước một sau ra khỏi phòng. Sở Tích Vi mang bản mặt sa sầm nhìn ai cũng đều không vừa mắt, Diệp Phù Sinh lại cười đến xuân phong đắc ý.

Cửu Diệu thành chủ Y Tát Nhĩ đã qua sáu mươi, mái tóc nâu hơi quăn đã trở nên bạc màu, gương mặt bởi vì trải qua bao nhiêu trận bão cát mà già nua, thân thể lại vẫn cường tráng thẳng tắp như cũ, tinh thần quắc thước, khí thế trầm ổn uy nghiêm hơn không ít thị vệ trong viện. Bởi thế cho nên lúc hắn giương mắt nhìn qua, Sở Tích Vi theo bản năng chắn ngay phía trước Diệp Phù Sinh.

Diệp Phù Sinh vỗ vỗ bờ vai hắn, ánh mắt rất nhanh đảo qua toàn thân Y Tát Nhĩ. Vị Cửu Diệu thành chủ này áo choàng mũ mạo trên người còn mang theo bão cát bụi đất, có thể thấy là sau khi vội vàng chạy về liền trực tiếp đến thẳng đây.

Bàn tay phải mang chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo vuốt ve hoàng kim lệnh bài, đem từng cái đầu rắn nhất nhất sờ qua, cuối cùng dừng lại ở gương mặt nữ tử khắc trên mặt trái. Động tác Y Tát Nhĩ rất nhẹ, ánh mắt nhìn về phía bọn họ lại như chim ưng săn mồi giỏi nhất ngoài quan ngoại.

Diệp Phù Sinh cùng Sở Tích Vi đồng thời nhíu mày. Ánh mắt như vậy không giống nhìn người xa lạ, mà tựa như ở trên người bọn họ tìm kiếm cái gì đó.

Nhưng mà Y Tát Nhĩ thất vọng.

“A hô ân…” Hắn xiết chặt năm ngón tay, thấp giọng lẩm bẩm niệm một câu gì đó. Sở Tích Vi nghe không hiểu ngôn ngữ dị tộc, Diệp Phù Sinh vào giờ khắc này lại trố mắt.

A hô ân, là ngôn ngữ của Nhung Mạt quốc, tương đương “Huynh trưởng” trong ngôn ngữ Trung nguyên. Nhưng mà trong đầu Diệp Phù Sinh lướt nhanh hồi tưởng tin tức tình báo về Nhung Mạt đương đại vương thất, cho dù hiểu biết có hạn, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói Cửu Diệu thành chủ Y Tát Nhĩ có thân huynh đệ nào cả.

Y đang ngẫm nghĩ, Y Tát Nhĩ liền mở miệng lần nữa. Lần này thay bằng ngôn ngữ Trung nguyên lưu loát, trầm giọng hỏi: “Các ngươi… quan hệ thế nào với Mộ Thanh Thương?”
Bình Luận (0)
Comment