Editor: Ổ Xù Già
Trang chủ đời thứ bảy của Đoạn Thủy sơn trang Tạ Vô Y năm nay ba mươi bốn, văn võ song toàn, chuyên dùng Đoạn Thủy đao pháp gia truyền. Người này nhờ cơ duyên mà sáng tạo ra Thương Lan thập tam đao, tướng mạo đoan chính, tính tình ôn hòa. Mười sáu tuổi bước vào giang hồ, năm năm bôn tẩu Tây Vực, trải qua tám mươi hai trận chiến, có thắng có thua, từ đó vang danh thiên hạ. Sau, hắn lại quay về Trung Nguyên, theo cha tham dự Võ Lâm Đao Kiếm hội, khiêu chiến võ lâm quần hùng, chưa từng chiến bại. Năm ấy tuổi trẻ, lại dùng đao pháp kinh tuyệt giang hồ, hắn xếp vị trí thứ tám trên Anh Hùng bảng.
Từ năm hai mươi tuổi, đã không có bao nhiêu người dám tới gặp Tạ Vô Y thử đao nữa. Nhưng từ ba năm trước, người tới khiêu chiến hắn ngày càng nhiều. Thậm chí có không ít sát thủ ẩn nấp gần sơn trang chờ đợi thời cơ.
Nguyên do không khác, bởi vì khi đó bắt đầu có lời đồn Tạ Vô Y không sống được bao lâu, sợ là từ nay về sau Thương Lan phải sớm phong đao.
Mùng một tháng giêng ba năm trước, có một đao khách che mặt đến từ Tây Vực ước chiến Tạ Vô Y ở đỉnh Lăng Vân phong. Vì không địch lại nên người này đã dùng độc kế ám hại, hai người cùng rớt xuống vực núi, những người tới xem trận chiến tìm mãi không ra. Ba ngày sau, Tạ Vô Y bị thương nặng trở về, mời hơn mười danh y giang hồ nhưng ai cũng nói kỳ độc trong cơ thể hắn đã khó lòng trị liệu, thời gian không còn lại bao lâu.
Hai ngày sau, Quỷ Y Tôn Mẫn Phong tới Lạc Dương. Sau khi chẩn trị cũng thấy khó bề, cho nên mới định ra kỳ hạn sẽ cố gắng thử sức trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày, chẳng qua cũng chỉ nắm chắc năm phần.
Nếu như Tạ Vô Y thật sự hết đường cứu chữa, trước khi chết hắn lại chưa từng bại một lần, hắn sẽ mãi là Thiên hạ đệ nhất đao. Người trong giang hồ ngoại trừ khoái ý ân cừu, vẫn còn không ít kẻ thích tranh danh đoạt lợi, những người từng bại dưới tay hắn sợ Thương Lan không dám manh động, giờ lại như ruồi bọ từ bốn phương tám hướng kéo tới, phiền phức vô cùng.
“Sau đó thế nào?” Diệp Phù Sinh ngồi trên tấm ván vừa lắc lắc chân, vừa hỏi khẽ với quản sự.
Hiện giờ Tạ Vô Y vẫn còn sống trên đời, nghĩ chắc vị Quỷ Y đó hoặc là thần thuật phật tâm, diệu thủ hồi xuân, hoặc là một tên lang băm bán đại lực hoàn dạo ở đầu phố mà người ta hay nhắc tới.
Sau khi vào thành thương đội chia làm hai đường. Diệp Phù Sinh và quản sự đưa Tiết Thiền Y tới thành Đông, những người còn lại thì tới một khách điếm đã đặt chỗ trước đó nghỉ ngơi. Quản sự không yên tâm để tên mù này đánh xe, ông vừa ghìm dây cương vừa kể sơ lược lại cho y nghe: “Sau đó thế nào ta cũng không rõ lắm, chỉ biết sau kỳ hạn bốn mươi chín ngày Tạ Vô Y vẫn còn sống, nhưng hắn ta chưa từng sử dụng võ công. Cho nên, dần dà giang hồ mới đồn đãi là tuy Quỷ Y đã cứu được mạng hắn, nhưng đồng thời cũng hủy đi võ công của hắn…”
“Nói bậy!” Bỗng có tiếng quát lớn vang từ trong xe ra, Tiết tiểu thư chỉ vừa vén cửa mành xe, chiếc roi dài cũng đã vụt tới, xém chút đã đánh cái miệng quản sự tòe ra như hoa ba cánh.
“Tiết tiểu thư đừng nóng giận, nếu lời của chúng ta có chỗ nào không phải, Diệp mỗ xin nhận lỗi với tiểu thư trước.” Diệp Phù Sinh bắt lấy chiếc roi dài của nàng, cười hiền lành, hòa ái. Tiếc là cho dù y có là tay phong lưu già đời, giờ cũng đụng phải đóa hồng gai. Tiết tiểu thư nhướn đôi mày liễu, roi dài run lên, vẫy khỏi bàn tay y, đánh thẳng vào mặt quản sự.
Trong tiếng gió vút lên như có tiếng leng keng của kim loại, nếu roi này mà đánh trúng thật, cũng không biết kiếp sau đầu thai có để lại cái mặt quỷ hay không.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiết tiểu thư chứa đầy sát khí, một lòng muốn quất banh mặt quản sự, nào ngờ có hai ngón tay đưa tới điểm lên cổ tay đang cầm roi của nàng. Gân cốt trên cổ tay như chấn động, lực tay yếu đi, hai ngón tay quỷ dị ấy lại nhẹ nhàng xoẹt qua, cướp lấy chiếc roi trên tay nàng rồi khẽ vung lên, chiếc roi như con rắn lui trở về, ngoan ngoãn nằm trên tay y, thong dong như nắm lấy tơ bông đang bay trong gió.
Roi còn chưa vung được bao lâu, vậy mà vũ khí của Tiết tiểu thư đã bị đoạt mất rồi. Nàng nhìn người nam nhân trông vừa đoan chính vừa có chút phóng khoáng ấy bằng ánh mắt khó tin, không ngờ một người có khuôn mặt tái nhợt như quỷ sống lại có bản lãnh như vậy.
Tuy Tiết tiểu thư điêu ngoa nhưng cũng không phải kẻ không có đầu óc, nàng ngước mặt lên, nói: “Không ngờ ngươi lại là một cao thủ giấu tài.”
“Chưa dám nhận là cao thủ, nhưng tội nhân mạo phạm tiểu thư thì đúng là có một người rồi.” Diệp Phù Sinh cuộn chiếc roi, hai tay kính cẩn trả lại cho nàng, nụ cười vẫn dịu dàng lễ độ như thế: “Hai người chúng ta từ biên giới phía Bắc tới đây, không mấy hiểu những chuyện xảy ra trong giang hồ, nếu có nói sai ở đâu, không biết có thể mời tiểu thư chỉ giáo lại hay không?”
Tiết tiểu thư cười lạnh, nói: “Chưa dám nhận là chỉ giáo, chẳng qua nói lung tung sau lưng người khác lẽ nào không được tính là phạm phải một sai lầm lớn?”
Nghe đến đây, Diệp Phù Sinh lập tức hiểu ra: vị Tiết tiểu thư ở trước mặt y chính là đồ đệ duy nhất của Tạ Vô Y – Tiết Thiền Y.
Mười ba năm trước, lúc Tạ Vô Y quay về Tây Vực đã cứu một bé gái họ Tiết ở một trấn nhỏ gần biên giới. Hắn nhận nàng làm đồ đệ, hết lòng dạy dỗ, không chỉ truyền cho nàng Đoạn Thủy đao pháp mà ngay cả Thương Lan thập tam đao cũng chưa từng giữ lại. Tiếc là Tiết Thiền Y không có căn cốt luyện võ, chỉ có thể học được bốn, năm phần của sư phụ mình. Nàng không am hiểu về đao pháp, chỉ bản lĩnh dùng roi là có chút thành tựu.
Ba năm trước, Tạ Vô Y gặp nạn. Chỉ trong một đêm Đoạn Thủy sơn trang đã lâm vào tình cảnh khó khăn, nếu không nhờ Tiết Thiền Y quay lại kịp thời, phối hợp với lão trang chủ cố gắng chống đỡ tới cùng, sợ là Đoạn Thủy sơn trang đã sụp đổ từ lâu.
Tiếc là dù nàng có mạnh mẽ, nhưng võ công lại không thể bằng thầy, hiện giờ lão trang chủ cũng đã qua đời, nếu Tạ Vô Y thật sự thành phế nhân, sớm muộn gì Đoạn Thủy sơn trang cũng bị cơn sóng giang hồ nhấn chìm.
Đoạn Thủy sơn trang nằm ở thành Đông, đường phố quanh đó vắng vẻ, nói không quá chứ gần như không có người. Trang viên được xây theo phong cách cổ xưa nhìn vào cũng không phải quá hiển hách: ngói xanh, mái cong, tường cao rêu phong phủ đầy. Trước cửa không có hùng sư trấn giữ, chỉ có một tấm bia đá đặt trên lưng rùa cao hơn năm trượng, rộng chừng một thước, trên đó có khắc một dòng chữ vừa hào hiệp lại vừa phóng khoáng:
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối.
Nét khắc từ nông đến sâu, từ thi triển tài năng cho tới ẩn đi khí thế, tựa như một tên tiểu tử vừa mới bước chân vào giang hồ, trải qua bao sóng gió cuối cùng thành một cao nhân tiền bối tài ba hơn người.
Tiếc là chỉ trong vòng ba năm, Đoạn Thủy sơn trang không còn như trước, chỉ còn lại người già, phụ nữ kéo dài chút hơi tàn, cố gắng gánh vác cái bảng hiệu ‘Thiên hạ đệ nhất đao’.
Mưa đã tạnh, ngoài trời cũng dần sáng lên. Hai mắt Diệp Phù Sinh lại tối đi, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. Y nhắm mắt, đưa tay dẫn đường: “Tiết tiểu thư, mời xuống xe.”
Tiết Thiền Y hừ một tiếng: “Ngươi nhắm mắt làm gì? Chẳng lẽ do mắt của các hạ đây quá cao, cho nên xem thường cổng nhà Đoạn Thủy sơn trang?”
Diệp Phù Sinh chỉ cười không đáp. Tiết Thiền Y đảo tròng mắt, hỏi: “Ngươi tên gì?”
Diệp Phù Sinh nhắm mắt đứng đó, nhẩn nha từng chữ giống như một tên mọt sách: “Phù sinh như nhất diệp, nhân tử như đăng diệt. Tại hạ Diệp Phù Sinh.” (*)
[(*) Trôi nổi như chiếc lá, người chết như ngọn đèn đã tắt.]
“Người mất rồi như ngọn đèn đã tắt…” Tiết Thiền Y bật cười: “Ngươi chưa từng chết, sao biết cảm giác khi chết là thế nào?”
Diệp Phù Sinh: “Thật không dám giấu gạt cô nương, tại hạ vốn là một con dã quỷ, tiếc là Diêm Vương gia ghét ta không chịu thu nhận. Ta không thể làm gì khác ngoài mượn xác hoàn hồn trở lại nhân gian làm phiền thế nhân thêm lần nữa. Chậc, trải qua hai kiếp, chỉ cảm thấy sống ở đời như thêm củi giữ lửa, hết củi thì lửa tắt, đơn giản mà cũng thật khó khăn.”
Tiết Thiền Y bị y chọc cười: “Vậy trước đây sao ngươi lại chết?”
Diệp Phù Sinh nghiêng đầu về phía nàng, đáp: “Luẩn quẩn trong lòng, tự tìm đường chết.”
“Vậy hiện tại đã thông suốt rồi chưa?”
Diệp Phù Sinh không ngờ vị đại tiểu thư này lại có hứng thú với mình như vậy, y thuận miệng đáp: “Tại hạ từng hứa với một người, cho dù sắp chết cũng phải giữ lại chút hơi tàn chờ hắn tới tiễn đưa.”
Quản sự đứng bên cạnh từ nãy giờ cũng nhịn không được xen vào: “Con ngươi à?”
“Còn hơn thế.”
Tiết Thiền Y tỏ vẻ thờ ơ: “Ngũ hồ tứ hải, đủ các hạng người, trong giang hồ ngày nào lại chẳng có người chết? Từ xưa sống chết có số, phú quý do trời, ngươi hứa rồi, liệu có thể làm được hay không?”
Nàng nói chuyện không chút khách khí, Diệp Phù Sinh chỉ nở nụ cười: “Giả sử một ngày nào đó ta thật sự chết đi, lúc đó hồn ta cũng sẽ hóa thành cơn gió bay xa ngàn dặm, báo mộng cho hắn.”
Tiết Thiền Y ngây ra. Lúc này quản sự đứng ở ngoài xe, hai mắt Diệp Phù Sinh nhắm nghiền, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ, khóe miệng khẽ nhúc nhích, không biết nên cười hay khóc ấy của nàng.
Qua một lát, nàng mới bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói: “Diệp Phù Sinh, ta có một chuyện làm ăn muốn bàn với ngươi.”
Quản sự lặng lẽ kéo kéo góc áo Diệp Phù Sinh, tiếc là tên này coi như mình mù không phát hiện, cười híp mắt, hỏi: “Chuyện gì?”
Tiết Thiền Y đáp: “Dạo này trong thành xảy ra nhiều chuyện, ta muốn tìm một hộ vệ giúp ta chăm sóc sư đệ. Nếu ngươi đồng ý, chờ mọi chuyện ổn thỏa, ngươi cũng không cần đi theo một thương đội nhỏ kiếm ăn nữa.”
Mặt quản sự đỏ bừng, ông đang định nói lý lẽ với cô đại tiểu thư xinh đẹp nhưng điêu ngoa kia. Nào ngờ Diệp Phù Sinh nhanh tay đè bả vai ông lại, nghiêng đầu cười nói: “Đa tạ Tiết tiểu thư cất nhắc, tiếc là tại hạ chỉ có cái mạng hèn này, tại hạ chỉ mong no ấm không lo không nghĩ, cũng không có nguyện vọng lớn lao, to tát gì.”
Tiết Thiền Y nói: “Các ngươi đều là người ở xa tới, lại không rõ giá cả trong thành Cổ Dương này, ngươi nghĩ chỉ trong một thời gian ngắn họ có thể dễ dàng trụ lại sao? Dù ngươi không muốn nghĩ cho mình, ít nhất cũng phải nghĩ cho lão già yếu đó chứ.”
Quản sự đờ người, mặt cũng ngây ra. Diệp Phù Sinh xoay qua, một tay chỉ hai mắt, một tay vỗ chân phải của mình, ra vẻ buồn bã: “Tiểu thư, cô xem ta vừa mù lại vừa què, ta có thể làm được gì đây?”
“Coi như ta thuê một tấm chắn, ít nhiều cũng chịu được vài đao.” Tiết Thiền Y mất kiên nhẫn, lắc lắc chiếc roi da “Một câu thôi, có đồng ý hay không?”
Diệp Phù Sinh nghiêm mặt đáp: “Không ký khế ước bán mình.”
Nói ra câu ấy, mặt y đã trưng thành cái quan tài, dù sau lưng đang bị quản sự véo nhưng y lại coi như không có tri giác. Có tiếng gió thoảng qua bên tai, y giơ tay lên vừa lúc đón được một thỏi bạc.
“Cầm lấy mua chút đồ ăn diện, đừng làm mất mặt Đoạn Thủy sơn trang của ta.” Tiết Thiền Y nhấc chân xuống xe, cũng không quên để lại một câu: “Giờ Dậu ba khắc tới gặp ta, ta sẽ căn dặn thuộc hạ dẫn ngươi vào cửa.”
Diệp Phù Sinh nhún vai, hai ngón tay khẽ búng một cái chỉ lấy đi một góc, phần còn lại đều đưa hết cho quản sự, cười nói: “Mấy ngày qua đa tạ quản sự đã quan tâm chăm sóc. Ân cứu mạng không dám quên, sau này nếu có gì cần tới, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không từ.”
Quản sự cầm bạc, giận run, vỗ mấy cái lên vai y: “Ta cứu ngươi về không đòi hỏi điều gì, ngươi không cần vì chúng ta mà dấn thân vào đống hỗn độn ấy. Mấy nhân sĩ giang hồ đó có kẻ nào là dễ đối phó? Đao kiếm không có mắt, một tên tàn phế vừa mù vừa què như ngươi thì làm được gì, chỉ dựa vào chút công phu mèo quào chưa đủ trèo cây ấy mà muốn bay lên trời sao?”
Diệp Phù Sinh: “Ây da, ông đừng giận vậy chứ, lỡ lát nữa bệnh suyễn lại tái phát thì tính sao?”
“Ngươi cút ngay! Muốn chết thì cứ đi đi, coi chừng không ai nhặt xác cho.” Quản sự thở phì phò đẩy y ra, quay đầu leo lên con ngựa đang kéo xe, chạy đi một mạch, suýt chút nữa quăng bùn đầy mặt y.
Tiếng xe ngựa lộc cộc, từ từ biến mất khỏi tầm mắt Diệp Phù Sinh. Y quăng quăng chút bạc lên không trung, gương mặt tái nhợt, đôi lông mày cong cong ôm lấy đôi mắt hoa đào, nhìn thoáng qua gương mặt y có nét mềm mại thanh tú, nhưng khi im lặng, nét mặt lại trở nên lạnh lùng mà cứng rắn, khí độ bất phàm.
Y lấy chiếc túi gấm trong thắt lưng ra, trên lớp vải trắng như tuyết có thêu một rừng trúc, mũi kim lộn xộn khiến rừng trúc nhìn nghiêng ngả như sâu róm, trên đó còn dính vết máu khô đã chuyển đen. Cách lớp vải, y khẽ vuốt ve miếng ngọc bội vuông bên trong đó.
“Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu…” (*)
[(*) Trích từ bài Vô Y – Tần Phong (Kinh Thi) của Khổng Tử, tạm dịch:
Người không y phục? Ta cùng mặc chung. Lệnh vua dấy binh, Ta cùng chuẩn bị (vũ khí)]
Y khẽ ngâm một khúc “Tần Phong – Vô Y”, rồi cất túi gấm vào, gật gù đắc ý đi về trước.
Sắc trời tối dần, ánh chiều chiếu vào tấm bia đá trước cửa Đoạn Thủy sơn trang, thoáng ẩn thoáng hiện dòng chữ mơ hồ trên đó.
Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. (*)[(*) Đại ý gió mưa thiên hạ tạo ra thế hệ chúng ta, một bước vào giang hồ, năm tháng giục giã. Mỗ tạm dịch thoáng ý chút: Thời thế phong vân xuất anh hùng, Một bước giang hồ muôn kiếp chung]