Phong Đao

Chương 76

Thời điểm Cố Tiêu tỉnh lại, toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau.

Kỳ kinh bát mạch, tứ chi toàn thân đều truyền đến từng trận đau âm ỉ, cũng không kịch liệt, lại giống như một con dao cùn cắt thịt, khi ngừng khi tiếp, gãy xương đứt gân cũng không đau hơn thế.

Y ghé vào sàn nhà lạnh như băng, trên người cũng không có gông cùm xiềng xích gì, chống tay lên mặt đất một hồi lâu mới nâng được nửa người trên lên, cánh tay run rẩy một cái thiếu chút nữa lại ngã trở về.

“Ngươi tỉnh nhanh hơn so với ta dự đoán.”

Âm thanh mang theo ý cười từ phía trước truyền đến. Hách Liên Ngự thay một thân áo lụa màu tím nặng nề, mái tóc đen dài xõa tung, trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ trắng bạc, chống tay đỡ má tựa vào trên ghế, trên đùi còn đắp một tấm da bạch hổ, thoạt nhìn đầy vẻ biếng nhác đẹp đẽ sang quý.

Cổ kiếm hắn hay đeo sau lưng cũng không thấy, bàn tay phải có hai ngón đeo hộ chỉ bén nhọn giương lên, như đang thưởng thức sợi tơ cổ quái đang vo tròn thành quả cầu nhỏ kia.

Ánh mắt thâm thúy từ sau mặt nạ trống rỗng lộ ra, giữa ánh lửa hôn ám càng thêm sâu thẳm: “Bất quá, ta nếu là ngươi, tại thời điểm này nhất định trước tiên phải tìm được binh khí cùng nơi náu thân, mà không phải là giương mắt nhìn chằm chằm vào cừu nhân chính mình đánh không lại.”

Cố Tiêu cả kinh, lúc này mới phát hiện “mặt đất” dưới thân mình kỳ thật là một cây cầu đá rộng khoảng ba thước lạnh như băng, chung quanh giắt thiên la địa võng xích sắt, phía dưới lại là một cái ao thật lớn. Không biết gió từ chỗ nào thổi qua mặt nước, cuốn theo mội mùi tanh cổ quái đập vào mặt.

Y nương theo ánh lửa trên tường tập trung nhìn vào. Cái ao thế nhưng hiện ra màu đỏ quỷ dị, bên trong treo không ít lồng sắt đầy gai, mỗi cái bên trong đều nhốt năm sáu người, nam nữ già trẻ đều có. Một số người đã bất động, một số đang há mồm kêu cứu, nhưng bọn họ há miệng nửa ngày, lại chỉ phát ra tiếng “a… a”.

Cảnh tưởng đáng sợ như thế, có thể so với huyết hải luyện ngục hay truyền tụng trong dân gian.

Đôi môi Hách Liên Ngự sau mặt nạ nhếch lên nụ cười: “Ta thích nhìn quá trình người sống chảy máu đến khô kiệt, lại chán ghét bọn họ chít chít oa oa la hoảng đau đớn, cho nên sai người cắt hết đầu lưỡi bọn họ. Nếu không hiện tại ngươi dĩ nhiên là không nghe rõ ta nói chuyện được!”

Thiếu niên vốn nhiều nghĩa khí, ngay cả Cố Tiêu từ nhỏ được nuôi chăn thả, cũng không có thiên kiến bè phái, phân biệt chính tà. Ngày thường nhìn thấy tà ma ngoại đạo cũng sẽ không vung đao hô lớn “Thay trời hành đạo” mà trước hết phải tìm hiểu tra xét. Nhưng dù sao y vẫn còn là một thiếu niên đầy lòng nhiệt huyết, có chính kiến cùng lập trường riêng.

Mắt thấy máu cạn người chết, nghe thấy tiếng rên rỉ không phát ra thanh âm, cho dù là ý chí sắt đá cũng không thể nhẫn nhịn.

Cố Tiêu lảo đảo hai cái đứng dậy, ngón tay chậm rãi nắm chặt thành quyền: “Đây là nơi nào? Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Đây là đỉnh cao nhất của Mê Tung lĩnh, là luyện công thất của ta.” Dừng một chút, Hách Liên Ngự liếc mắt nhìn y, ngữ khí nghiền ngẫm “Về phần ta là ai, ngươi có tư cách gì hỏi tên của ta? Tôn xưng một câu Táng Hồn cung chủ, không phải là tốt rồi sao?”

Cố Tiêu mặt không đổi sắc nói: “Ta cảm thấy ‘Ma đầu’ cùng ‘Súc sinh’ càng xứng hơn, ngươi thích cái nào?”

“Ha ha… có ý tứ.” Hách Liên Ngự không giận phản cười, thậm chí vỗ tay nhè nhẹ nhẹ “Năm đó Cố Thời Phương cũng mắng qua ta như vậy. Nếu không phải ngươi lớn lên thực sự không giống phu thê hai người bọn họ bất luận một điểm gì, ta hẳn nghĩ ngươi là nghiệt chủng bọn hắn thân sinh.”

Cố Tiêu hỏi: “Nếu ta là thân sinh tử (*) của họ, ngươi làm như thế nào?”

[(*) thân sinh tử: con trai ruột]

“Đương nhiên là thiên đao vạn quả sau đó cất vào hòm, lại lấy xương cốt chưng nhừ thành canh đưa đi qua, mới không cô phụ cốt nhục tình thâm chứ.” Tiếng cười của Hách Liên Ngự càng phát ra sung sướng, tựa hồ còn có chút tiếc nuối “Ta đây liền lưu cho ngươi một đôi tròng mắt thưởng thức. Chờ thời điểm bọn hắn tìm tới cửa mới đạp nát cho họ nghe, ngươi nói có vui không?”

Hắn mặc dù đang đùa cợt, ác ý trong lời nói lại lồ lộ không thể nghi ngờ, từng chữ cũng giống như mũi nhọn tẩm độc, muốn hung hăng đâm vào da thịt người ta mới thống khoái.

Cố Tiêu nghe sợ nổi da gà.

Y dù sao cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Cố Thời Phương cùng Đoan Thanh xem y như con ruột, từ nhỏ đến lớn đều không bị khắt khe cái gì. Cho dù một chuyến xông vào giang hồ bị vã đầy mặt phong sương mồ hôi và máu, rốt cuộc cũng chưa phải ăn quả đắng gì lớn, dĩ nhiên cũng chưa hề gặp qua ác ý khắc cốt minh tâm nào như vậy.

Bàn tay y ở sau lưng hết xiết vào lại mở ra, nói: “Táng Hồn cung chủ trăm công ngàn việc, như thế nào lại muốn so đo với kẻ vô danh tiểu tốt như ta?”

Hách Liên Ngự nói: “Bị một kẻ vô danh tiểu tốt đoạt con mồi, còn giết không ít thuộc hạ của ta, tuy rằng đều là một bọn giá áo túi cơm, tốt xấu gì đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Ngươi khiến ta không thoải mái, ta cũng phải làm cho ngươi thống khổ.”

Hắn đối với việc chặn giết hoàng gia tử tự lại thừa nhận đến thập phần thống khoái, cũng không khiến trong lòng Cố Tiêu thoải mái chút nào. Bởi vì người dám nói như vậy hoặc là một kẻ cực kỳ ngu xuẩn hơn chó, hoặc là một kẻ không hề úy kỵ cái gì.

Hách Liên Ngự rõ ràng không phải là loại người trước.

Cố Tiêu trong lòng lo lắng cho Sở Nghiêu cùng Sở Tuần, lo lắng cho Cố Thời Phương hộ tống bọn họ, sắc mặt nhất thời lại càng khó coi.

Âm thầm điều động nội tức xem xét tình huống của mình, y giả vờ xuất ra vẻ mặt phẫn hận, nói: “Một khi đã như vậy, vì cái gì không giết quách ta đi?”

“Muốn câu cá, dĩ nhiên phải lưu trữ mồi câu.” Hách Liên Ngự nhìn y, “Ngươi nói, Cố Thời Phương cùng Đoan Thanh sẽ đến cứu ngươi không?”

Không chờ Cố Tiêu trả lời, hắn liền lẩm bẩm: “Nhất định sẽ tới. Tên ngốc Đoan Thanh kia sẽ không buông bỏ bất luận kẻ nào, Cố Thời Phương càng là kẻ ngu không ai bằng.”

Cố Tiêu lặng yên nhìn thoáng qua dưới chân, nói: “Sư phụ ta nói qua, trên giang hồ sở dĩ có nhiều kẻ lật thuyền trong mương, đều bởi vì bọn họ tự xưng là người thông minh sắp xếp bố cục câu cá.”

Hách Liên Ngự đầy hứng thú hỏi: “Ngươi cảm thấy ta có phải vậy không?”

“Ta chỉ biết… Ngươi đáng chết!”

Lời còn chưa dứt, Cố Tiêu thả người nhảy xuống cầu đá, chân lướt trên mặt nước một chút, một tay từ trên lồng sắt xả hạ miếng chêm sắt, cũng không thèm nhìn ra phía sau, xoay tay lại ngăn cản móc câu bằng bạc hình dạng tựa con rắn vừa xé gió mà tới.

Cuối ngân câu là sợi tơ dài nhỏ có thể cắt da đoạn xương, một đầu còn nằm  trong tay Hách Liên Ngự. Hắn không biết khi nào đã đến trên cầu, từ trên cao nhìn xuống Cố Tiêu.

Hắn nhướng mày: “Muốn chạy? Chạy đi đâu?”

Khi nói chuyện, sợi tơ mang ngân câu quay ngược lại. Mặc dù ngân câu quét ngang không mạnh như trường tiên, lại hơn ở chỗ nhẹ nhàng biến hoá quái dị. Chỉ thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, trên cổ Cố Tiêu chợt lạnh – sợi tơ kia đã quấn lên cổ y, ngân câu thuận thế quay lại liền muốn đâm vào cổ họng. Nhưng nếu y chỉ di chuyển một chút để tránh né, liền sẽ kéo căng sợi tơ này xem ra tự cắt thủ cấp chính mình!

Nhưng mà Cố Tiêu chờ chính là khoảng khắc này!

Chêm sắt trong tay y ở thời điểm suýt xảy ra tai nạn đã che trước cổ họng. Cũng bởi vì vậy lúc sợi tơ quấn quanh cổ đã để hở ra một chút, thấy ngân câu quay lại, chêm sắt cũng nhân thể cắt đứt.

Lần này Cố Tiêu vận lực vào ngón tay, sau gáy mới vừa bị mở ra một vết trắng bạc, chêm sắt liền kéo sợi tơ đánh lên ngân câu. Chỉ thấy một đường máu rịn ra, sợi tơ bị kẹp giữa chông sắt cùng ngân câu trong ngoài tăng lực liền bị cắt đứt!

Dưới chân vừa động, Cố Tiêu xoay người dừng lại ở mặt trên lồng sắt. Sợi tơ đột nhiên bị mất lực phản chấn quay về, “ba” một tiếng, ở trên lưng Hách Liên Ngự để lại một vết máu.

Hắn nheo mắt, giương ra hai ngón tay: “Ta trái lại đã coi thường ngươi. Bất quá chỉ bằng điểm ấy bản lĩnh, đã muốn chạy khỏi lòng bàn tay ta sao?”

Cố Tiêu nói: “Ta làm không được, nhưng không phải là không có người nào làm được.”

Nói xong, chêm sắt dính máu trong tay y đột nhiên hạ xuống. Chiêu thức ấy dùng sức rất mạnh, cơ hồ có thể nghe được tiếng lưỡi dao sắc bén cắt qua máu thịt, ma sát vào xương tay y.

Cố Tiêu đặt chân lên cái lồng sắt này là y đã chọn trước khi thoáng nhìn lướt qua, bên trong nhốt đều là tráng niên nam tử, tuy rằng tinh thần uể oải, nhưng xem thân thể đều là người tập võ.

Chêm sắt bất quá chỉ dài khoảng ba tấc, vừa mỏng lại vừa nhẹ, nếu mà đánh về hướng Hách Liên Ngự mà nói, ngay cả thân chưa đến gần đã bị chưởng phong đánh rơi.

Vì thế y lựa chọn đánh về phía ổ khóa lớn trên đỉnh lồng sắt.

Ổ khóa là bằng đồng đúc thành, thực sự chắc chắn. Chỉ là lần này Cố Tiêu vận dụng hơn phân nửa nội lực, gần như được ăn cả ngã về không mà đâm mũi nhọn của chêm sắt vào, vậy mà lại thực sự cắt ổ khóa thành hai đoạn!

Hách Liên Ngự nhướng mày, phi thân xuống đề chưởng hướng Thiên linh cái y đánh tới. Một chưởng này bao trùm đỉnh đầu, nếu như bị đánh trúng chắc chắn đầu nở hoa đỏ.

Chêm sắt trong tay đã cùng ổ khóa lớn đồng quy vu tận, Cố Tiêu không dám đón đỡ, dưới chân như gió cuốn lùi về phía sau một bước, hiểm hiểm tránh được một chưởng này của hắn, một tay y nắm chắc sợi xích sắt lơ lửng giữa không trung.

Thấy Hách Liên Ngự dừng lại trên lồng sắt, y đưa tay trái lau một vết máu nơi khóe miệng, cười nói: “Ma đầu, trên đầu mọi người chính là chỗ đứng tốt sao?”

Một chữ cuối cùng mới vừa nói ra, lồng sắt dưới chân Hách Liên Ngự liền đột nhiên nổ tung. Những kẻ giang hồ bị nhốt bên trong có miệng khó trả lời, thân thể cũng bởi vì bị giam cầm lấy máu mà suy yếu, nhưng mà một ngày bỗng nhiên được giải thoát, nhìn thấy cừu nhân, như thế nào lại không đỏ mắt?

Bọn họ cũng đều biết mình không có mạng chạy thoát, bởi vậy ôm tâm tư có phải chết cũng muốn ở trên người Hách Liên Ngự xé miếng thịt, tốt xấu cũng không tính là thua thiệt.

Hách Liên Ngự thân thể ở giữa không trung không chỗ mượn lực, đành phải vươn tay tóm lấy một sợi xích sắt. Nhưng mà trong những người này cũng không thiếu kẻ biết khinh công, nhiều người tay chân tạp, khiến hắn vướng bận một khắc!

Cũng vừa lúc đó, Cố Tiêu phi thân nắm lên một cây đuốc, ánh mắt nhíu lại, nhìn về phía vách tường phía bên phải.

Gian mật thất này thật lớn, bố trí cây đuốc lại không nhiều lắm, nhất là mặt vách tường phía bên phải trống không, không có một cây. Như vậy, hoặc là mặt trên có cơ quan, hoặc là … mặt tường này sợ lửa.

Cây đuốc tạt về hướng vách tường, thế nhưng nháy mắt bốc lên đại hỏa, ẩn ẩn bạch quang chói sáng khiến đau cả mắt!

Mặt tường này chính là lấy sáp ong tráng phía ngoài, bên dưới là một tầng bạch lân, nếu là người bên ngoài chạm vào, tất dẫn lửa thiêu thân.

“Đáng chết!” Hách Liên Ngự rốt cục tức giận, sát chưởng thành đao đem một người chặn đường đâm xuyên qua tim. Chỉ là người này vẫn gắt gao bắt lấy cánh tay của hắn, không cho hắn đuổi qua.

May mà bạch lân cháy cực nhanh, mặt sau lộ ra một góc tường gạch, có gió từ trong khe hở truyền đến. Cố Tiêu cũng bất chấp lửa nóng, kéo lấy xích sắt hướng chỗ kia dùng sức đu tới, nhấc chân mượn lực hung hăng đạp lên tường gạch!

Chân y bị phản lực chấn động khiến cho run lên. Cũng may tường gạch nơi đây cũng không thập phần dày nặng, lại bị lửa đốt nhiệt lượng chưa tan, một cước được ăn cả ngã về không này của y đã đem bức tường phá thành một cái động lớn.

Không đợi Cố Tiêu kịp thoát thân, một mũi tên tựa như long trời lở đất từ ngoài động xé gió bay tới, tránh cũng không thể tránh mà xuyên qua vai trái y. Hẳn là người giương cung đáp huyền dùng lực vô cùng lớn, một mũi tên này xuyên qua đầu vai y, cắm ngập vào vách tường sau lưng vẫn rung động không ngừng!

Cố Tiêu vốn là chim đã mỏi cánh, cùng Hách Liên Ngự dây dưa đến giờ đã là dùng hết khí lực. Y cho rằng có thể tìm ra lối thoát, lại bị trúng một mũi tên này, nhất thời liền gục xuống mặt đất, bò cũng không bò dậy nổi.

Máu từ đầu vai khóe miệng không ngừng rơi xuống. Trái lại y vẫn kiên cường chịu đựng, cắn chặt răng không ở trước mặt Hách Liên Ngự rên rỉ, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Vừa quay đầu, y đã nhìn thấy sáu người chặn đường kia đều đã chết sạch. Hách Liên Ngự hơi có vẻ chật vật mà đứng trong ao, trên thân thể có thêm vài vết thương, nửa người dưới đều ngâm mình trong máu loãng, hai tay buông xuống đương rơi từng giọt từng giọt nước đỏ sẫm.

Ánh mắt Cố Tiêu từ trên mặt hắn xẹt qua, cuối cùng dừng lại trên mũi tên cắm trên vách tường đang chậm rãi ngừng rung, mũi tên đã cắm ngập vào tường gạch, chỉ còn lại đuôi tên.

Vừa nhìn thấy, đồng tử y co rút nhanh, máu cả người đều lạnh xuống

Khổng Linh tiễn đặc biệt chỉ Đại Sở hoàng thất tư vệ mới có, tại sao lại ở chỗ này?!
Bình Luận (0)
Comment