Phong Đao

Chương 8

Editor: Ổ Xù Già

Diệp Phù Sinh đỡ lấy Tạ Ly đã mềm nhũn, lại đưa tay gõ lên đầu cậu nhóc một cái: “Thằng nhóc này đúng là tìm đường chết quen rồi!”

Hai mắt Sở Tích Vi nhắm nghiền nhưng hắn cảm giác được vẫn còn một người, bèn nghiêng nghiêng đầu: “Vị này là…”

Người phụ nữ kia di chuyển, dùng khinh công bay tới chỗ hai người bọn họ, đưa tay đón lấy Tạ Ly mà không nói lời nào. Diệp Phù Sinh xoay qua, nơi này tuy u tối nhưng dù sao cũng có chút ánh sáng, y phải híp mắt nhìn một hồi mới lờ mờ nhận ra người nọ là vị ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ trước đó.

Lúc này, người phụ nữ nọ dùng bàn tay trái thiếu đi ngón út của mình vuốt ve khuôn mặt Tạ Ly, từ tóc cho tới cằm, ngay cả chút bụi bặm dính trên mép tai cũng lau đi sạch sẽ. Thật hiếm khi đôi mắt mù mờ của nàng nhìn rõ, trong đôi mắt tơ máu dày đặc đầy hơi nước, rưng rưng như sắp rơi xuống, cuối cùng nàng lại nhịn không rơi một giọt nào.

Nàng lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Đây là… A Ly?”

Diệp Phù Sinh gật đầu, nàng ôm chặt Tạ Ly một hồi lâu mới nói: “Gầy quá, ôm mà cảm giác toàn là xương.”

Giọng điệu này… Sở Tích Vi suy nghĩ nhưng mặt ngoài vẫn thản nhiên. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trên mặt nhột nhột, định cho ngay một chưởng, cuối cùng lại nén xuống cái bản năng ấy.

Diệp Phù Sinh thản nhiên lật lật mí mắt đối phương, vừa lật vừa quơ tay: “Không sao, về thoa thuốc, bảy tám ngày là hết.”

Lâu như vậy… Sở Tích Vi nhíu mày, nói chuyện rất khách khí: “Các hạ am hiểu dược lý?”

Diệp Phù Sinh lắc đầu: “Bệnh nhiều thành ra biết chút ít… Hử?”

Đột nhiên Sở Tích Vi giơ tay lên, bắt gọn cổ tay Diệp Phù Sinh, sờ một mạch, sờ tới hổ khẩu và vết chai trên lòng bàn tay y.

Hắn cầm cái tay, khen: “Hảo đao.”

Diệp Phù Sinh bị hắn sờ nổi đầy da gà, Sở Tích Vi còn định sờ nữa, nào ngờ lại bị rút ra.

Diệp Phù Sinh rút tay về, cười cười: “Tại hạ Diệp Phù Sinh, là hộ vệ của Đoạn Thủy sơn trang.”

Y bối rối rút tay phải vào trong tay áo, vừa lúc che đi dấu răng cũ trên ngón trỏ. Lúc này mới thở phào một hơi, tựa như tránh vết sẹo cũ không cho bất kỳ ai chạm vào.

Diệp Phù Sinh? Sở Tích Vi cong khóe môi. Từ lúc nào mà Đoạn Thủy sơn trang có người này? Tên chưa từng nghe lại có bản lãnh như thế.

Trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt vẫn bình thản: “Tại hạ Sở Tích Vi, đa tạ đã giúp đỡ.”

Diệp Phù Sinh nhìn đống người rối vỡ nát bên chân mình, chỉ cười không nói.

Người họ Sở này không rõ lai lịch, ra tay tàn nhẫn, dứt khoát, không phải danh môn chính phái lại càng không phải người tốt thích hành hiệp trượng nghĩa.

Vậy tại sao hắn lại mạo hiểm? Là vì cứu Tạ Ly?

Nghĩ tới đó, bàn tay sau lưng y giật giật, giống như đang thả lỏng các ngón tay.

Người phụ nữ ngồi xổm phía sau y run lên.

“…Ta dẫn các ngươi ra ngoài.” Nàng ta thản nhiên đứng dậy, trên tay vẫn ôm Tạ Ly không buông, sau đó xoay người cùng Diệp Phù Sinh đi tới cánh cửa ngầm.

Diệp Phù Sinh đi mấy bước, chợt nhớ ra vẫn còn ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ tạm thời không thấy đường bị bỏ lại phía sau, thế là y vòng trở lại, hỏi: “Cần giúp một chút không?”

Sở Tích Vi buông hai tay xuống, cười ôn hòa lễ phép: “Đa tạ!”

Nụ cười của hắn khiến gương mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lùng thoáng chốc trở nên thật hiền hòa, đôi mày khẽ nhướn, đôi môi đỏ tươi cong cong, tựa như quỷ dữ bỗng có sức sống, còn đẹp hơn cả ngàn loài hoa nở.

Người vốn là giai nhân, tại sao lại… là nam.

Diệp Phù Sinh lắc đầu, nắm lấy một góc tay áo của Sở Tích Vi, dẫn hắn đi.

Nơi này thông tới bốn phương tám hướng, mỗi căn phòng đá đều có cửa ngầm thông với nhau, nhưng ngoài căn phòng ban nãy ra, không còn cơ quan nguy hiểm tứ phía vậy nữa. Phát hiện điểm này, Diệp Phù Sinh lại cảm thấy ngứa tay — Xem ra ngũ hành của thằng nhãi con này không chỉ thiếu đánh, mà còn thiếu vận.

Chẳng qua, ngoài mấy cơ quan khác, mấy gian còn lại đều có tường kép. Dường như bí cảnh dưới nước này bị chia thành hai phần, nếu không rõ bẫy rập nơi đây, sợ là chỉ có thể đi được một nửa, còn một nửa là giấu sau cửa ngầm.

Phần bại lộ bên ngoài chỉ để chút vật phẩm, kệ để binh khí trống rỗng, có thể đây chính là vật dụng của trang chủ các đời. Trong tường kép lại khác, nơi này có đầy đủ mọi thứ ăn mặc đi đứng, chỉ là đã cũ nát rồi, có lẽ từng có người sinh hoạt ở đây, chẳng biết hiện giờ đã đi đâu rồi.

Diệp Phù Sinh vừa đi vừa lưu ý mấy vấn đề này, ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ lại yên lặng như con rối mặc y lôi đi. Bất chợt y quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt u tối đang hướng thẳng vào mặt y.

Dù biết hiện giờ người này không thấy gì, nhưng Diệp Phù Sinh vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Dường như cảm nhận được cái nhìn của y, Sở Tích Vi hỏi: “Nhìn ta làm gì?”

Giọng hùng hồn, câu nhắm mắt nói mò quả là không sai.

Diệp Phù Sinh nháy mắt mấy cái, da mặt dày như tường thành đáp: “Ngươi đúng là tú sắc khả xan, ta muốn ngủ cùng ngươi!”

[(*) tú sắc khả xan: vẻ đẹp khiến người ta ngắm cũng đủ no]

Sở Tích Vi: “…”

Người phụ nữ đi đằng trước trẹo chân một cái, suýt chút làm rơi Tạ Ly xuống đất.

Diệp Phù Sinh kéo kéo tay áo hắn, vờ xấu hổ: “Ta là một kẻ đoạn tụ, ngươi còn đưa tay áo tới cho ta, đây không phải là ám chỉ sao? Ta thấy nha, chi bằng chờ thoát ra ngoài rồi, hai ta…”

Sở Tích Vi giật tay áo lại, cắt ngang: “Đa tạ đã ưu ái, tại hạ không có ý này.”

Diệp Phù Sinh nói tiếp nửa câu sau: “…chi bằng chờ thoát ra ngoài rồi, hai ta ai về nhà nấy, đường ai nấy đi.”

Sở Tích Vi: “…”

Không ngờ trên đời này lại có người vô liêm sỉ như thế, tiếc là hắn kém may hiện giờ không nhìn thấy cái vẻ mặt cười gian của Diệp Phù Sinh, bằng không hắn nhất định sẽ có đủ lý do tát cho mặt đối phương nở hoa.

Bàn tay giấu trong tay áo của Sở Tích Vi siết lại thành quyền, nhưng bề ngoài hắn lại nở nụ cười. Hắn đẹp trai tuấn tú, bình thường chỉ cần nhướn mày, môi câu nhẹ một cái, không biết mê hoặc bao nhiêu người.

Diệp Phù Sinh bỗng nhớ tới yêu quái xinh đẹp moi tim Họa Bì trong Liêu Trai, bất kể nam nữ, lại chẳng phải loại hiền lành gì.

Y cảm thấy khó lắm mình mới nhặt về được cái mạng, trước khi chưa làm tròn lời hứa năm xưa, tuyệt không thể mang ra đùa được. Thế là y tự mặc niệm mấy câu ‘sắc tức là không’, chính nhân quân tử nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng bước đi thật mạnh để Sở Tích Vi không cần nắm lấy y mà vẫn có thể đi về phía trước.

Theo bước đi, xiềng xích trên thân người phụ nữ nọ cứ kêu leng keng, nàng vẫn ôm Tạ Ly đang mê man trong lòng, quẹo trái rẽ phải, tới mức người theo sau muốn choáng đầu. Đi xuyên qua một căn phòng đá cuối cùng, bước vào một con đường hẹp, dù Sở Tích Vi không thể nhìn thấy nhưng cũng cảm giác được có cơn gió nhẹ phất vào mặt.

Có thể cuối con đường này chính là lối ra. Vừa nghĩ đến đó, hắn chẳng những không thả lỏng mà lại càng cảnh giác hơn. Trên đời này có không ít những kẻ ngu si bị lật thuyền trong mương.

Hắn không thấy đường cho nên cũng không nhìn thấy vẻ ngạc nhiên ít khi thấy xuất hiện trên mặt Diệp Phù Sinh.

Con đường này rõ ràng là đi xuyên qua bên trong một tảng đá cực lớn, ở cuối đường có gió, nhưng không có cửa.

Cuối đường có một khối đoạn long thạch nặng hơn nghìn cân, hai bên vách tường còn có mấy phiến đá do con người đúc ra, đừng nói là người, sợ là con ruồi cũng không bay ra được.

Đây chính là tử lộ.

Nhưng không biết có ai đó đã dùng vũ khí đục ra một kẽ hở phía trên đoạn long thạch, người trưởng thành phải rút vai lui cổ mới có thể chui qua được. Trên mặt đá có rất nhiều vết tích loang lổ giống như mạng nhện bao phủ rất nhiều năm.

Dưới đất có vài thanh trọng kiếm gãy lìa nằm tán loạn. Cuối cùng thì Diệp Phù Sinh cũng biết sao trên giá binh khí lại không có vũ khí gì, hóa ra đều gãy ở đây hết rồi.

Y ngồi xổm xuống, nhặt một đoạn kiếm gãy lên sờ kỹ, ngoài vết gãy ra mặt ngoài không có thương tổn gì, có thể thấy võ công của người ra tay rất cao.

Trên chuôi kiếm còn lưu lại vết máu, nhưng do đã trải qua nhiều năm, màu đã nhạt đi, chỉ còn nhìn thấy dấu vân tay mơ hồ.

Nước chảy đá mòn, không phải chỉ một ngày đã thành công.

Diệp Phù Sinh hít sâu một hơi, chợt nghe người phụ nữ nọ buồn bã nói: “Đây vốn là đường cùng.”

Diệp Phù Sinh buông đoạn kiếm gãy xuống, vuốt ve vết nứt trên đoạn long thạch: “Nhưng vẫn có người sống thoát được ra ngoài.”

“Có người sống rời khỏi, dĩ nhiên cũng có người chết đi.”

“Nếu như hắn không rời khỏi, liệu có thể lưỡng toàn?”

Nàng ta sửng sốt một chút, cười nói: “Thời đó, mệnh đó, cũng không thể tránh đó.”

Đoạn đối thoại không đầu không đuôi của họ khiến sự nghi ngờ trong lòng Sở Tích Vi ngưng kết thành một cơn mưa, xối xuống đầy cái đầu đang ngơ ra của hắn.

Người phụ nữ nọ lưu luyến vuốt ve gương mặt Tạ Ly rồi giao qua cho Diệp Phù Sinh, giọng khàn khàn: “Ta chỉ có thể đưa tới đây, các người đi đi, đừng trở lại nơi này.”

Sở Tích Vi nhíu mày, lại nghe Diệp Phù Sinh nói: “Từ biệt mấy năm, phu nhân không muốn gặp lại cố nhân một chút hay sao?”

“Ta đã quen trở thành một người chết không thấy ánh mặt trời.” Ngón tay cẩn thận vuốt ve mi mắt Tạ Ly, đầu ngón tay lại kéo dài ra, cứ như nàng đang nghĩ tới cảnh cậu nhóc lớn lên, giống với người kia trong ký ức của nàng.

Qua một hồi lâu, nàng mới vén lên mái tóc dài xốc xếch trước mặt, nhướn mày cười một cái, trong mơ hồ có thể thấy được vẻ đẹp ngày xưa.

“Ta sợ nhìn vật nhớ người, lại càng sợ cảnh còn người mất.”

Nhìn vật nhớ người, cảnh còn người mất… Bất kể là kiểu nào cũng đều nói rõ người phụ nữ này là cố nhân của Đoạn Thủy sơn trang.

Sở Tích Vi thầm tính toán trong lòng, Diệp Phù Sinh im lặng một hồi, mới nói: “Vậy phu nhân còn gì dặn dò không? Nếu có gởi gắm gì đó, tại hạ sẽ không chối từ.”

“Một người chết như ta, chẳng lẽ còn cần ngươi tới mồ thắp cho vài nén nhang sao?” Nàng ta cười, bỗng nhiên im lặng, sau đó nhìn vào lòng Diệp Phù Sinh, sửa lời: “Hay là, ngươi cho A Ly… ăn nhiều thịt một chút.”

Diệp Phù Sinh ngẩn ra, sau đó cười to: “Được!”

Y vừa dứt lời, Sở Tích Vi chỉ nghe tiếng xích sắt vang lên ồn ào. Rất nhanh sau đó xung quanh cũng chỉ còn lại tiếng thở của ba người họ.

Diệp Phù Sinh dùng đầu ngón tay điểm một cái lên ngực Tạ Ly, cậu nhóc lập tức hớp một ngụm không khí thật to, sau đó ho khan, nghẹn tới mặt đỏ bừng.

Cậu còn chưa kịp chỉ trích gì, Diệp Phù Sinh đã phủ đầu trước: “Thiếu trang chủ, cậu nhỏ nên gan cũng nhỏ ha, mới đánh chút xíu vậy mà sợ tới ngất rồi?”

Tạ Ly: “Khụ… Ta là thấy một người phụ nữ…”

Diệp Phù Sinh tiếp tục ồn ào: “Phụ gì? Nữ gì? Nhãi con lông còn chưa mọc đủ đã bắt đầu nghĩ tới phụ nữ, đúng là có thiên phú lắm nha!”

Tạ Ly: “Không phải, ta…”

Diệp Phù Sinh: “Hiện giờ chúng ta phải thoát khỏi nơi quỷ quái này. Lại đây, có thấy cái lỗ hổng đó không? Nhỏ như vậy đó, cậu phải biến thành tú hoa châm ta mới có thể dẫn cậu theo bên người được, cho nên nhanh chóng chút, tự mình chui qua, có hiểu không?”

Tạ Ly: “…Hiểu!”

Vừa ỷ lớn hiếp nhỏ lại còn to mồm trách móc người ta quả là khiến Sở Tích Vi cũng ngại nhìn, hắn cảm thấy mình đúng là được mở mang kiến thức.

Lúc này ba người họ vừa già yếu, trẻ con lại còn tàn tật hơn phân nửa, Diệp Phù Sinh nhìn thằng nhóc cao chưa bao nhiêu, lại liếc qua ‘Hắc Sơn Lão Yêu’ cảm thấy có chút khó khăn. Hết đường rồi, y không thể làm gì khác ngoài dặn hai người họ chờ ở đây, còn mình thì chui qua dò đường.

Chui qua khe đá gần nửa thước, Diệp Phù Sinh thấy có một thềm đá dài phía trước, do lâu rồi không có người đi mà phủ một lớp bụi dày. Y cẩn thận tìm tòi một hồi, thấy không có cơ quan gì, nghĩ chắc là an toàn.

Vọng Hải triều là cấm địa trang chủ các đời của Đoạn Thủy sơn trang bế quan luyện võ, đương nhiên sẽ không phải là tuyệt cảnh chỉ có vào không có ra. Vừa nghĩ tới đó, Diệp Phù Sinh lại nghĩ tới những căn phòng đá phân chia trong ngoài, khóe miệng cong lên.

Đang suy nghĩ, chợt có tiếng bước chân vang lên từ phía bậc thang đằng xa, giống như có người đang từ từ đi xuống.

Diệp Phù Sinh nheo mắt lại, tay phải theo thói quen mò sang bên hông, nào ngờ trống không. Y giật mình, bất đắc dĩ cười khổ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, kèm theo đó là ánh sáng lờ mờ, có người cầm lồng đèn trắng đi xuống bậc thang. Áo bào lẫn y phục xanh, mặt mày tái nhợt, giống như một con quỷ.

Diệp Phù Sinh ôm quyền, nói: “Tạ Trang chủ.”
Bình Luận (0)
Comment