Phong Khí Quan Trường

Chương 316

Vì không muốn để chuyến đi BK ảnh hưởng quá nhiều đến công việc, mãi tới ngày 30 Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm mới từ Đông Hoa bắt máy bay đi BK.

Sân bay dân dụng Đông Hoa được đi vào sử dụng từ năm 92, quy mô không lớn hơn sân bay quân dụng bao nhiêu, nằm ở mặt đông bắc thành phố Đông Hoa.

Bình thời số người ngồi máy bay đi lại đã không nhiều, lại trúng ngày 30, cả cơ trường lác đác chẳng mấy ai. Lúc lên máy bay, cả khoang chỉ ngồi không đến 20 người, tính ra tiền vé còn xa mới đủ bù chi phí xăng dầu… Dưới tình hình này, cục hàng không dân dụng Đông Nam đồng ý cho hai chuyến mỗi tuần nối BK với Đông Hoa đã là chiếu cố lắm rồi.

Trời Bắc Kinh đổ mưa tuyết, nhưng so với sự vắng vẻ ở sân bay Đông Hoa, sân bay Bắc Kinh lại náo nhiệt vô cùng.

Tống Hồng Quân tự thân lái xe ra sân bay đón, trong đại sảnh có một cô gái quàng khăn tím đứng bên cạnh Tống Hồng Quân giơ tay vẫy vẫy về hướng hai người bọn hắn.

Nhìn từ xa Thẩm Hoài còn tưởng Tống Hồng Quân dẫn bạn gái minh tinh ở Quảng Châu về BK đón Tết, lại gần mới nhận ra mặt cô gái kia phảng phất như được đúc từ một khuôn với cô út, thật đúng là phiên bản thời trẻ của cô út mà.

Lúc lão gia đại thọ 80, Tống Đồng không về BK mừng thọ, Thẩm Hoài cũng không có cơ hội được gặp nàng, nhớ lại thì đây đó đã có 8 năm không gặp rồi, con bé năm đó đã thành thiếu nữ thành niên.

Tuy dung nhan không đến mức hút mắt người như Tôn Á Lâm, nhưng vẻ xinh đẹp đoan trang, tự nhiên đứng đó càng có khí chất bất phàm riêng.

“Đại thọ 80 của lão gia em không có thời gian về mừng, sao giờ lại có thời gian lên đây đón Tết?” Thẩm Hoài cười hỏi Tống Đồng.

“Tự nhiên cậu lại nhắc đến chuyện này!” Tống Hồng Quân đứng bên cạnh ha ha cười lớn: “Ngay câu đầu tiên đã chọc trúng nỗi khổ của người ta, đợi lát nữa cậu thảm chắc rồi!”

Quan hệ giữa Tống Đồng và Tống Hồng Quân rất tùy ý, thấy Tống Hồng Quân cười trêu chuyện của mình, bèn vươn tay bóp mạnh lên eo hắn.

Đại thọ 80 của lão gia Tống Đồng vì “chuyện tình yêu” mới không về được, Thẩm Hoài đoán chắc chuyện tình của cô bé gặp trắc trở, bèn cũng không truy hỏi thêm, ngược lại Tống Hồng Quân được thế không tha người, nói bóng nói gió: “Vì chuyện này con bé còn bị cô út mắng mấy ngày…”

“Chuyện là thế nào?” Thẩm Hoài cười hỏi.

“Trong nhà sắp xếp đối tượng lại chết sống không chịu đi, tự mình đi theo đuổi ái tình riêng, cuối cùng cả người “đầy thương tích” mà về, cậu nói đi, không bị cô út mắng một trận mới lạ!” Tống Hồng Quân cười nói.

“Anh mà nói nữa thì tự đi bộ mà về nhé!” Tống Đồng trừng mắt uy hiếp Tống Hồng Quân, nói: “Chẳng lẽ đàn ông các anh ở ngoài hoa thiên tửu địa, bọn em lại nhất định phải nghe mệnh bố mẹ, không thể tự mình lựa chọn?”

“Không sao cả, nếu ở chỗ khác em không chọn được ai ưng ý thì cứ đến Đông Hoa mà chọn. Tuy Đông Hoa nghèo chút, nhưng thanh niên tài tuấn cũng không thiếu, em thấy ai vừa mắt cứ trực tiếp lựa đi, ai không dám đồng ý anh sẽ đánh giúp.” Thẩm Hoài cười ha ha trêu đùa.

“Mặc kệ hai người vô lương tâm các anh, không an ủi người ta thì thôi, còn rắc muối lên miệng vết thương.” Tống Đồng đấu khẩu không lại Tống Hồng Quân và Thẩm Hoài, chạy lại khoác tay Tôn Á Lâm: “Chị là Á Lâm? Chị cao thật đấy, lại xinh đẹp thế này, trách sao Hồng Quân mãi mà không quên được. Chuyện tương thân giữa hai người năm đó sao lại không thành?”

Tôn Á Lâm nhìn Tống Hồng Quân một cái, nói với Tống Đồng: “Người ta thích chơi với minh tinh, làm sao vừa mắt dạng phụ nữ tầm thường như chúng ta?”

Tống Đồng cộng với Tôn Á Lâm thành một phe, công lực đấu khẩu bạo tăng, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân chỉ có nước tránh lui ba xá.

Chuyến này là chuyến gần cuối chiều, từ sân bay vào nội thành có đi nhanh đến đâu thì đến nơi trời cũng đã đen thui… Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm ngồi xe Tống Hồng Quân đến ăn buổi tối ở đại trạch Tống gia.

Lão gia Tống Hoa có bảy người con, thế hệ thứ ba có tổng cộng 17 người, chẳng qua đa số đều không về đón Tết được. Trừ người một nhà Tống Văn Tuệ đặc ý từ Giang Ninh trở về thì chỉ có bác hai Tống Kiều Sinh, dì cả Tống Anh là qua đây đón Tết.

Trong đám tiểu bối, trừ Tống Hồng Quân, Tống Hồng Nghĩa, Tống Hồng Kỳ, Tống Đồng, em trai Tống Hồng Quân, cũng là con trai út của dì cả, Tống Hồng Hàng đang học tiến sĩ ở đại học Nam California, nhân dịp xuân tiết dẫn vợ và con trai mới hơn nửa năm tuổi trở về thăm nhà.

Hồi trước bởi con trai mới sinh nên Tống Hồng Hàng không tiện về thăm sinh nhật lão gia… Hai vợ chồng hắn đã quyết định xin thẻ xanh ở Mỹ, ngành hắn nghiên cứu là văn sử, không chịu nhiều ảnh hưởng trong quan hệ chính trị Trung Mỹ, hắn quyết ý không về TQ phát triển, Tống gia cũng đành mặc kệ.

Hành lý đều tạm ném lại trên xe Tống Hồng Quân, chỉ mang theo lễ vật đi vào, mới vào cửa đã thấy Tạ Chỉ một mặt lạnh tanh nhìn lại.

Thẩm Hoài làm như ân oán giữa hắn và Tạ Chỉ không hề tồn tại, ngoảng sang cười một cái, thấy trong sân toàn là đám tiểu bối, trong nhà không giống có người khác, mới quay đầu nghi hoặc hỏi Tống Hồng Quân: “Lão gia đâu?”

“Các đồng chí lão thành đều đến Hoài Nhân đường để lãnh đạo bái niên, mẹ tôi, bác hai lẫn cô út đều có việc, không biết lúc nào mới đến, chỉ có đám tiểu bối chúng ta là không việc để làm.” Tống Hồng Quân cười nói: “Lát nữa chúng ta cứ ăn trước, không cần đợi bọn họ…”

Thẩm Hoài cách sinh hoạt chính trị cao tầng quá xa mới cảm thấy xa lạ, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ, bất luận là lão gia hay bác hai đang làm quan viên chính bộ cao cấp, sinh hoạt thường ngày không khác gì kịch phim, làm sao có thể giống người bình thường, cả nhà lớn nhỏ tụ cùng ăn bữa cơm trừ tịch?

Bình thời lão gia và bác hai Tống Kiều Sinh đều ở nhà riêng, một người một biệt thự, bên cạnh có thư ký, cảnh vệ, tài xế, bác sỹ, giúp việc… Lúc này thư ký, cảnh vệ, tài xế đều theo lão gia tới Hoài Nhân đường, không ở trong nhà, chỉ có bác sỹ và người giúp việc đang giúp đầu bếp chuẩn bị tiệc đón năm mới.

Người giúp việc họ Vương, là một phụ nữ khá xinh đẹp, khoảng gần 40 tuổi, tuy chỉ là người giúp việc nhưng khí chất bất phàm, đám tiểu bối Tống Hồng Quân, Tống Hồng Nghĩa, Tống Hồng Kỳ trước mặt nàng đều lễ phép gọi một tiếng dì Vương… Ba đời vợ trước của lão gia đều bệnh mất, trước mắt người chiếu cố sinh hoạt chủ yếu là dì Vương này.

Nhìn Tống Hồng Quân đầy vẻ cung kính khi nói chuyện, Thẩm Hoài không tiện hỏi lai lịch nàng, sợ thất lễ, ngược lại chỉ mình Tôn Á Lâm là không chỗ cố kỵ, nhỏ giọng lại gần hắn nói từ già đến trẻ nhà họ Tống đều là loại phong lưu.

Nhìn bộ dạng thân cận giữa Tôn Á Lâm và Thẩm Hoài từ lúc vào nhà đến giờ, nghĩ đến chuyện bị Tôn Á Lâm trêu cợt hồi ở Từ Thành, Tạ Chỉ nóng mắt, bước lại nói: “Sao Tôn Á Lâm cũng đến BK đón Tết? Nếu không biết cô và Thẩm Hoài là chị em họ, chẳng tôi tưởng nhầm hai người là người yêu mất!”

“Tôi làm người yêu Thẩm Hoài không được ư?” Tôn Á Lâm không chút giới ý, ôm cứng tay Thẩm Hoài lại, nói: “Tuy người này nhân phẩm thấp kém chút, người cũng thấp gầy chút, thấy phụ nữ xinh đẹp thì háo sắc chút, nhưng cũng không có quá nhiều khuyết điểm!” Lại quay sang nói với Tống Hồng Kỳ: “Tống xứ trưởng, anh phải trông coi hôn thê mình cho cẩn thận, đừng để nàng chạy lung tung, nhân phẩm con người Thẩm Hoài này kém lắm đấy!”

Thẩm Hoài hận không một cước đạp văng Tôn Á Lâm ra xa xa, vội gấp gáp rụt tay về, xem nàng như khoai lang nóng bỏng tay; mặt Tạ Chỉ thì căng cứng lại, biết Tống Hồng Kỳ hay nghi ngờ lung tung, thấy Tôn Á Lâm ăn nói hàm hồ, đành muối mặt tránh đứa này càng xa càng tốt.

Nhân phẩm Thẩm Hoài thế nào mọi người đều biết cả; không quản là yêu là hận, Tống Hồng Kỳ đều không muốn hôn thê của mình suốt ngày chạy qua chạy lại trước mặt Thẩm Hoài.

Có điều giờ Tôn Á Lâm đã nói ra thế này, Tống Hồng Kỳ chỉ có thể lúng túng mà cười, vì chiếu cố mặt mũi Tạ Chỉ, còn chủ động kéo em trai Tống Hồng Nghĩa sang đó tán gẫu: “Nghe nói Mai thép phát triển rất tốt, hồi trước thời gian ở sân bay có hạn, chưa kịp tìm cậu hỏi kỹ… Tập đoàn Trường Thanh và công ty Hải Phong muốn thành lập một công ty đầu tư ở BK, do Tạ Chỉ phụ trách, Hồng Nghĩa cũng sẽ đến đó công tác. Lần này có thời gian, lại thêm lão đại cũng về rồi, chúng ta nói chuyện cụ thể đi.”

Tuy không cần chờ lão gia về, nhưng giờ ăn cơm thì hẵng còn sớm, cả bọn đi vào nhà, mọi người cùng ngồi xuống tán gẫu… Vợ chồng Tống Hồng Hàng đều đang làm luận án tiến sĩ, quan tâm nhiều đến học thuật, không để ý lắm về kinh tế chính trị; Tống Đồng còn đang đi học, ngồi ở một bên, chỉ thỉnh thoảng chen vào mấy câu; ngược lại là Tống Hồng Nghĩa, luôn mồm cao đàm khoát luận không thôi.

Chính sách kinh tế đại lục từng bước phóng ra, bất luận và Tôn gia đã sớm định cư ở hải ngoại hay Tạ gia mới phát triển ở Hongkong đều rất lạc quan về tiền cảnh của kinh tế đại lục.

Trừ số sản nghiệp đã đầu tư, Hải Phong và Trường Thanh còn liên hợp thành lập một công ty đầu tư để chuyên môn rót tiền vào thị trường chứng khoán, số vốn ban đầu đã cao đến 20 triệu USD, do Tạ Chỉ phụ trách.

Tống Hồng Nghĩa cũng tham gia, trực tiếp đi vào bộ phận quản lý, đảm nhiệm đại diện cấp cao.

Gia thế nhà họ Tôn tất nhiên thâm hậu hơn họ Tạ nhiều, song bởi vấn đề nguồn gốc, đối với chuyện đầu tư vào đại lục vẫn có e dè nhất định, tìm Tạ gia, Tống gia làm đại diện, thậm chí nhường ra một bộ phận lợi ích cũng là điều dễ hiểu.

Hồi mới bắt đầu cải cách, để giải quyết vấn đề việc làm cho con em Đảng viên, tránh miễn quyền lực truyền thừa thế tập, từng có một đoạn thời gian TW bỏ mặc hồng nhị đại xuống biển làm ăn. Tạ Hải Thành, Tống Hồng Quân theo trào lưu đó mà xuống phương Nam làm ăn, cũng có thể nói là do thời đại sai khiến.

Đến đời thứ ba, số con em cán bộ đảng chính cao cấp có thể chịu được tịch mịch, bước lên chính trường đã ít lại càng ít, đa phần đều vội vàng xông vào thương hải, hưởng thụ sự phồn vinh của thế giới ngoài kia.

Phụ thân Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa đều là quan viên cấp chính bộ, là nhân vật đứng ở tầng đỉnh trong kim tự tháp quyền lực của đại lục; so sánh với người bình thường, bọn hắn không thiếu thứ gì; nhưng so với những đại gia nắm trong tay tài sản lên tới cả tỷ như Tạ Hải Thành, Tống Hồng Quân, hoàn cảnh sinh hoạt làm sao ưu việt bằng cho được…

Tống Hồng Nghĩa hẵng còn trẻ, sang năm mới 25 tuổi, dù đi vào bộ ủy, cũng tất phải đi lên từ khoa viên bình thường, hắn nhịn không được sự tịch mịch trong những bước đầu ở quan trường, trực tiếp chạy xuống biển làm ăn, điều này không có gì đáng để kỳ quái cả.

Hai nhà Tống, Tạ nhẹ nhàng cầm ra 20 triệu USD cho Tạ Chỉ thử nghiệm vào thị trường chứng khoán, đối với Mai thép đang khát vốn như điên lại không chịu bỏ nửa đồng, với bất công này Thẩm Hoài chỉ có thể cười trừ mà qua.
Bình Luận (0)
Comment