Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Chương 1

Tháng ba, đó là thời điểm rực rỡ nhất trong năm tại Giang Nam, khi những cánh hoa đào mỏng manh xoay vần bên chùm liễu rũ. Tơ liễu buông mành, đào hoa trải dài mười dặm. Trời đã quá trưa, thành Tô Châu chợ phiên náo nhiệt, mọi người từ bốn thôn tám dặm chen chúc họp chợ trên con đường được lót bằng những phiến đá xanh to. Ánh sáng ấm áp xuyên qua nhánh thùy dương hai bên đường, điểm xuyết những giọt nắng li ti, tạo cho người ta cảm giác mơ màng buồn ngủ.

Từ phía cuối đường, một vị công tử vội vã đi tới, tuổi còn rất trẻ, ăn vận giản đơn với chiếc trường sam màu nguyệt bạch, điểm xuyết bên hông bằng một mảnh ngọc bội màu xanh. Người cũng như vật trang sức đeo bên hông, ôn văn như ngọc, thế nhưng vẻ mặt hầm hầm của chàng vào lúc này đã át đi phần trầm tĩnh vốn có. Mày chàng chau lại, bước chân vừa mạnh vừa nhanh, không bao lâu sau đã bỏ xa cậu thị đồng mặc thanh y lẽo đẽo chạy theo phía sau.

Thị đồng người hơi thấp, vừa phải chú ý tránh né dòng người đông đúc, vừa lo đuổi theo chủ tử của mình, trên khuôn mặt non nớt của cậu ướt đẫm mồ hôi, thấy người đi phía trước càng lúc càng xa, cậu không khỏi cất tiếng gọi: “Công tử, công tử, chờ tôi một chút.”

Vị công tử trẻ tuổi bước chậm lại, đợi tiểu đồng thở phì phò đuổi kịp mình, mới nói: “Ta muốn đến đó, ngươi đừng đi theo ta.”

Chính bởi vì ngài muốn đến một nơi như vậy, Thanh Đồng tôi mới phải đi cùng đó chứ! Nhị công tử Đào gia đã là loại người thế kia rồi, chẳng lẽ muốn cậu trơ mắt nhìn đại công tử tự nhảy vào biển lửa?

Nhưng khi nhìn sắc mặt lạnh lùng của chủ tử, Thanh Đồng không dám nhiều lời, nhỏ giọng lầu bầu: “Phu nhân bảo tôi đi theo công tử, bà nói nếu tôi để lạc mất công tử, quay về bà sẽ đập gãy chân tôi.”

Vị công tử hơi do dự một chút, nhưng sau đó lại nhanh chân đi về phía trước. Thấy mình không bị công tử đuổi về nữa, Thanh Đồng len lén cười thầm, vội vàng đuổi theo. Chủ tớ một trước một sau, không bao lâu sau đã đến khu tĩnh lặng ở thành Đông, nhà cửa hai bên đồng dạng tường cao ngói đỏ, vài cánh cửa mở he hé, vài vị nữ tử trang điểm diễm lệ uể oải tựa người vào thành song lầu các, vừa nhìn thấy đôi chủ tớ liền vẫy vẫy chiếc khăn lụa cầm trên tay, cất tiếng mời chào nhu mì, ngào ngọt.

“Chàng công tử nhà ai ơi, hôm nay đến đây sớm thế, đã có hẹn với tình nhân nào hay chưa? Các cô nương của chúng tôi đẹp lắm đó nha, công tử nếu muốn gặp có thể vào đây ngồi một chốc?”

Nghe những câu cợt nhả, sắc mặt vị công tử lại càng tối sầm. Chẳng ngó ngàng gì đến khung cảnh lả lơi hai bên đường, chân chàng bước nhanh hơn, đi thẳng đến trước cửa một dãy đại trạch viện, ngẩng đầu, Đào Hoa Độ, ba chữ lóe ra sắc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, chói mắt cứ như được đúc bằng vàng nguyên chất.

Một giấc xuân tiêu một đêm múa hát, nơi đâykhông khi nào thiếu những hào khách quý tộc vung tiền như rác, tấm bảng hiệu này cho dù không phải bằng vàng nguyên chất, thì e cũng gần giống vậy rồi. Vị công tử hừ một tiếng nặng nề, đưa tay vén vạt áo lên, nhấc chân bước vào.

Giờ này vẫn còn rất sớm, hai tên hộ viện ngồi trước cửa ngủ gà ngủ gật, thấy một nam tử lạ mặt đi vào, đứng dậy định cản lại, bị nam tử vung tay hất ra, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ung dung tiến thẳng về phía trước.

Quần áo của vị công tử này tuy không mấy hoa lệ, nhưng khí thế hiển lộ rõ ràng trên khuôn mặt, bọn hộ viện mỗi ngày trông thấy rất nhiều khách nhân ra vào nơi đây, bản lĩnh nhìn người cũng được vài phần, lại thấy bộ dáng vị công tử có vẻ quen thuộc, tuy nhất thời không nhớ ra mình đã gặp ở đâu, nhưng cũng không dám tiếp tục ngăn cản, chỉ lẽo đẽo theo phía sau cười giả lả: “Vị công tử này, ngài xem, bây giờ hãy còn sớm, các cô nương vẫn đang nghỉ ngơi. Nếu có cô nương nào hân hạnh được lọt vào mắt xanh của ngài, xin nói với tiểu nhân, tiểu nhân sẽ giúp ngài chuyển lời…”

Chưa kịp nói hết câu, vị công tử đã bước nhanh đi xuyên qua dãy hành lang dài, vào tới nội đường, hộ viện còn định nói thêm, đã bị Thanh Đồng đẩy ra, thảy cho vài mẩu bạc vụn, cười mỉa nói: “Cút xa ra một chút, đừng làm bẩn mắt công tử nhà ta!”

Lực tay Thanh Đồng khá mạnh, bạc chọi vào người có hơi đau, bọn hộ viện lập tức nổi giận, vung nắm tay lên, nhưng khi nhìn rõ búi tóc của tên tiểu đồng trước mặt mình, lại cố nhịn xuống. Quần áo Thanh Đồng tuy không hoa quý, nhưng trên hai búi tóc lại đính minh châu, chưa kể vòng ngọc đeo trên cổ tay lại là hàng thượng phẩm. Một tên tiểu tùy tùng mà còn như thế, chủ nhân bọn họ lại càng không thể đắc tội được. Tên hộ viện cầm đầu không dám lỗ mãng, chỉ cười nhẹ rồi lui qua một bên, ra hiệu cho đồng bạn, bảo hắn nhanh đi thông báo ma ma.

Thanh Đồng chạy vài bước đuổi theo chủ tử, lại dừng lại, quay đầu hỏi hộ viện: “Đào Nhiên đang chơi bời ở nơi nào?”

“Phía sau Tế Vũ đình.” Hộ viện trả lời theo bản năng, sau đó đột nhiên chợt hiểu ra: “Té ra các ngài đến tìm Đào công tử.”

Thanh Đồng khinh bỉ nhìn hộ viện, hừ giọng khinh thường: “Nhà chúng ta chỉ có một vị công tử thôi!”

Nói xong, phất tay áo, chạy đuổi theo chủ tử của cậu. Nhìn bóng lưng cậu, hộ viện vỗ mạnh vào trán, la lên: “Ta nhớ ra rồi, vị kia là đại công tử Đào Yến của Đào gia, gia tộc nổi tiếng về tơ lụa và thêu thùa.”

Trong lúc bọn hộ viện còn đang bàn tán thì Đào Yến đã đặt chân vào Tế Vũ đình. Giờ này vốn là thời gian nằm trên giường ngủ trưa, nhưng Đào Yến mới vừa bước vào đã nghe tiếng đùa giỡn từ lầu các đối diện truyền đến, âm thanh đàn sáo say ngọt triền miên, chen lẫn tiếng cười duyên của nữ nhân, âm sắc lả lướt, đến khi nghe thấy giọng nói của tên nào đó vô cùng quen thuộc, sắc mặt Đào Yến lại càng âm trầm, đi tới, phất tay đẩy cửa ra.

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi chàng. Căn phòng rất rộng rãi, đối diện cửa lớn là một chiếc trường kỷ trông có vẻ hoa lệ, hai nữ tử ngồi tựa vào trường kỷ đàn một khúc nhạc ca phường, có vài nàng chỉ mặc áo lót cười giỡn, vừa chạy vừa tránh giữa phòng, một tên nam tử mặc áo đen đuổi bắt sau lưng các nàng. Trong lúc đùa giỡn, quần áo nam tử có hơi xốc xếch, mặt nam tử buộc một chiếc khăn mỏng bịt đôi mắt lại, cộng thêm say rượu, nên bước chân lảo đảo, đôi lúc miễn cưỡng nắm được vạt áo của nàng nào đó, nhưng lại lập tức bị giật ra ngay. Vài vò rượu đặt ngổn ngang trên mặt đất thỉnh thoảng bị hắn đạp ngã đổ, phát ra tiếng lăn lục cục.

Những kẻ ở trong phòng đang say sưa nói cười huyên náo, chợt phát hiện có một vị khách xông thẳng vào, thoáng chốc tiếng ca điệu múa đều dừng lại, họ không hẹn mà cùng lúc chuyển ánh mắt về hướng Đào Yến. Ngay khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của vị công tử trẻ tuổi, đôi mắt những nữ tử bất giác lộ phong tình. Nữ tử đứng gần phía trước nhất gác lại việc cười giỡn đuổi bắt cùng khách nhân, sửa váy áo xộc xệch cho ngay ngắn chỉnh tề, nhẹ nhàng bước nhanh đến trước mặt Đào Yến, khóe miệng điểm nụ cười, chưa kịp hỏi, ánh mắt sắc bén đã quét đến, khiến trong lòng nàng bất giác dấy lên nỗi khiếp sợ, không dám làm càn, lặng lẽ lui sang một bên.

Tiếng đàn hát đột ngột dừng lại, nam tử bịt mắt không biết chuyện gì đã xảy ra, giơ tay ra phía trước quơ qua quơ lại mò mẫm một hồi, vẫn không chạm trúng người nào, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại dừng cả rồi?”

Mọi người nhìn về phía vị công tử sắc mặt âm trầm đang đứng ngay cửa, do không đoán được thân phận của chàng nên cũng không dám lên tiếng. Vị nam tử bịt mặt không nghe thấy tiếng trả lời, cười nói: “Ơ, ta biết rồi, các nàng thật là xấu, có phải muốn gia bị phạt rượu, cho nên đều cố ý trốn cả không?”

Hắn loạng choạng bước về phía trước vài bước, đụng trúng người Đào Yến, vội vàng chụp lấy, cười hì hì nói: “Bắt được một người rồi, để ta đoán xem đây là ai? Đoán không trúng, không cần các nàng nói, gia tự phạt một chén. Thiên Thiên? Tiểu Uyển? Hay Tiểu Khanh đây?”

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy vạt áo trước của Đào Yến, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, nghi hoặc: “Loại vải này là do Phúc Thụy Tường tại kinh thành làm ra, đường thêu ngay mép vải thủ pháp lại giống cách thêu của Mộ gia, bộ quần áo này chắc không rẻ à nha…”

Càng lần mò càng cảm thấy kỳ quái, đang định mò lên trên, Đào Yến nhịn không nổi nữa đưa tay đẩy hắn, lạnh nhạt nói: “Còn nhận ra được chất liệu vải vóc và cách thêu, xem ra ngươi cũng không uổng mang họ Đào!”

Nghe giọng nói khác lạ, nam tử vội vàng kéo miếng vải bịt mắt xuống, sau khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, hắn mỉm cười, giơ tay ném miếng vải đen sang bên, tiến tới thân thiết quàng tay qua vai Đào Yến, nhìn chàng từ trên xuống dưới, như đang xác định mình không nhìn lầm người, cười hì hì nói: “Đại ca? Là đại ca thật sao? Đại ca cũng đến đây chơi bời thử à? Đệ đã nói từ sớm với đại ca chỗ này không tệ rồi mà. Đại ca thích cô nào, đệ giúp đại ca chọn… Các cô nương nơi này đều tốt nhất thành Tô Châu đó nha…”

Chưa kịp nói hết câu, Đào Yến đã hất tay hắn ra. Thấy đệ đệ mình quần áo không nghiêm chỉnh, người nồng nặc mùi rượu, đôi mày chàng càng nhíu chặt thêm: “Đào Nhiên, theo ta về nhà.”

Đào Nhiên uống rượu cả đêm, chân bủn rủn, vừa bị đẩy nhẹ đã lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã, may có nữ tử đứng bên cạnh đỡ lấy hắn, hắn mới đứng lên được. Đào Nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài, thuận miệng nói: “Trời còn chưa tối mà, giờ về nhà hãy còn sớm quá, đằng nào đại ca cũng tới đây rồi, chi bằng cùng vào đây vui vẻ một hồi, ca xem các cô nương ở đây ân cần đến dường nào…”

Hắn vừa nói, đôi mắt phượng vừa khẽ đưa tình, nhìn sang vị nữ tử đang dìu hắn, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ôn nhu vô hạn. Nữ tử dù nhuốm phong trần đã lâu, nhưng vẫn bị ánh nhìn của hắn khiến cho đôi má ửng hồng, càng thân mật tựa vào người hắn, chỉ mong mình có thể lọt vào mắt xanh của nhị công tử Đào gia, cho dù làm lẽ cũng được.

Đáng tiếc ánh mắt của Đào Nhiên nhanh chóng chuyển sang hướng khác, nàng thất vọng nhận ra nam nhân không chỉ mỉm cười với nàng, mà còn mỉm cười với tất cả những nữ tử khác. Vị công tử ôn nhu thân thiện này đối với ai cũng đều tốt cả, lòng tốt đó xuất phát từ bản năng khi nhìn thấy những vật xinh đẹp, chỉ cần quay đầu đi là sẽ quên ngay, bởi vì thứ không bao giờ thiếu ở chốn này chính là mỹ nhân.

Sắc mặt Đào Yến càng lúc càng tối sầm, thấp giọng quát: “Theo ta về nhà!”

Đào Nhiên không xem sự bực bội chất chứa trong đôi mắt vị huynh trưởng của mình ra gì, chỉ hừ một tiếng, khinh thường hỏi: “Dựa vào cớ gì?”

Nói xong, không đợi Đào Yến trả lời, đã xoay người nói với vị nữ tử đánh đàn ngồi trên trường kỷ: “Đàn lên đi chứ, gia còn chưa chơi đủ kia mà, các nàng mau chỉnh đốn lại tinh thần, ai đàn hay nhất, xong gia sẽ thưởng.”

Thấy Đào Nhiên hoàn toàn không xem mình ra gì, Đào Yến giận đến độ nắm tay siết chặt. Thanh Đồng đứng phía sau chủ tử, nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra từ nãy tới giờ, nắm tay lại càng siết chặt hơn, tức giận nói: “Công tử, chúng ta không cần phải quan tâm, loại người không ra gì thế này cứ mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm hay hơn!”

Đào Yến để ngoài tai câu nói của Thanh Đồng, đột nhiên bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay Đào Nhiên, kéo hắn đến trước mặt mình, đấm thẳng tới. Đào Nhiên không ngờ Đào Yến lại động thủ nên không đề phòng kịp, má trái đã trúng một đấm thật mạnh, hắn loạng choạng lui về phía sau trong tiếng hô sửng sốt của mọi người. Đào Yến còn định đấm thêm lần nữa, thì một mùi hương nồng đến mức sặc sụa bỗng từ phía sau bay đến. Ma ma nghe được tin tức vội vã chạy tới, vác tấm thân mập mạp của mình chen vào giữa hai huynh đệ, cười nói: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là đại công tử của Đào gia đến đây ủng hộ. Huynh đệ ruột thịt với nhau mà, có gì từ từ thương lượng. Đào công tử, ngài thích cô nương như thế nào? Ma ma tôi sẽ lập tức tìm giúp ngài…”

Đào Yến bỏ ngoài tai những lời lải nhải của ma ma, đẩy mụ ta ra, nói với Đào Nhiên: “Ngươi tự giác theo ta về, hay là để ta cắt đứt hai chân lôi về?”

Đào Nhiên xoa xoa khóe miệng đỏ tấy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lười biếng như cũ, nhưng lại đứng thẳng dậy, tùy tiện hỏi: “Đã lâu không so tài cùng đại ca, bây giờ đại ca muốn so thử sao?”

Đào gia kinh doanh tơ lụa, cửa hiệu có ở khắp nơi, Đào Yến từ bé đã theo phụ thân vào nam ra bắc. Đào phụ sợ con trai bị bắt nạt, từ khi bọn họ còn nhỏ đã mời võ sư dạy một ít công phu hộ thân, nên huynh đệ hai người đều biết vài bộ quyền cước. Bất quá, so với kẻ ngày ngày đắm chìm trong chốn hương hoa dịu ngọt như Đào Nhiên, kẻ làm huynh trưởng như Đào Yến luyện võ cần mẫn hơn. Chàng không sợ lời thách thức của đệ đệ, nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ với hắn ngay tại thanh lâu, để người ngoài nhìn vào đàm tiếu. Nhưng không đợi chàng lên tiếng, ma ma do bị chàng đẩy ra đã tỏ vẻ không vui rồi.

Nên biết trước giờ Đào Nhiên không hề câu nệ chuyện tiền bạc, chỉ cần lấy lòng hắn, khiến hắn vui vẻ, thưởng vài trăm lượng cũng là chuyện thường. Một thần tài như vậy, mụ ta làm sao để chạy mất cho được chứ? Không quan tâm đến sự căm tức của Đào Yến, mụ lắc hông õng ẹo tiến tới gần, cười lạnh nói: “Phải nói thế nào đây nhỉ? Trên đời này tôi chỉ mới nghe chuyện vợ già đến kỹ viện bắt ghen, chưa hề nghe chuyện ca ca đến đây tóm cổ đệ đệ. Đào đại công tử, tôi nói ngài có quản đệ đệ thì cũng nên rộng lượng một chút, úi…”

Là do Thanh Đồng đứng bên cạnh nghe mụ ta xúc phạm đến công tử mình, thấy mụ ta lắc hông đi tới, mới cố ý giơ chân ra. Ma ma đang nói say sưa, không phát hiện cậu đang giơ chân ra ngoài, bị vướng chân cậu vấp ngã, vì vậy cả thân hình mập mạp phi tới trước, mọi người chỉ kịp nghe một tiếng “rầm”, mụ ta đã nằm sóng soài ngay giữa đại sảnh, lớn tiếng kêu rên.

Ma ma té rất thảm hại, các cô nương muốn cười nhưng lại không dám, đều bước tới đỡ mụ ta dậy. Đào Yến không quan tâm cục diện chung quanh đang hỗn loạn, chuyển tầm mắt về hướng Đào Nhiên, nói: “Phụ thân đã từ kinh thành trở về rồi.”

Đào Nhiên biến sắc, sự lười nhác buông thả trên khuôn mặt giảm đi vài phần. Đào Yến lại nói: “Phụ thân biết ngươi ăn chơi cả đêm vẫn chưa chịu về, rất tức giận. Ngươi muốn đích thân lão gia tử đến đây thỉnh mới chịu về à?”

Đào Nhiên nhìn đại ca không chớp mắt, một lúc sau bỗng nhiên mỉm cười, nhìn lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, rút thanh ngọc địch từ bên hông ra, nhẹ nhàng đánh đánh vào lòng bàn tay vài cái, tùy tiện nói: “Thời gian không còn sớm, chim mỏi thì nhớ rừng, cũng cần phải trở về rồi.”

“Công tử! Đào công tử!”

Vừa nghe Đào Nhiên phải đi, ma ma bất chấp mặt mũi la hoảng lên, vội vã xoa hông chạy tới. Đào Nhiên nhìn vẻ mặt và bộ dáng xót ruột vì tiếc tiền của mụ ta, khúc khích cười, nói: “Tiền nếu đã trả rồi, làm gì còn có chuyện đòi lại? Phần đêm nay xem như ta hiếu kính ma ma, lần sau ta đến, nhớ chuẩn bị sẵn vài vò rượu ngon lâu năm cho ta là được.”

“Hẳn rồi, hẳn rồi.”

Nghe tiền không bị đòi lại, ma ma hớn hở ra mặt. Đào gia mặc dù không phải là phủ giàu có nhất Tô Châu, nhưng ít nhiều cũng có chút địa vị, nhất là nhị công tử Đào Nhiên trời sinh bản tính phong lưu, giao thiệp rộng rãi với hào kiệt khắp nơi, trong chốn chơi bời gió trăng cũng là kẻ có tiếng tăm, một thần tài như vậy mụ ta không thể đắc tội được. Vì vậy, mặc dù không thích sự độc đoán của Đào Yến, nhưng vẫn trịnh trọng vái chào bọn họ, tiễn đến tận ngoài cổng, lại phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, đưa bọn họ về phủ.

“Không cần, Đào gia chúng ta gia thế trong sạch, không dùng loại xe này được đâu.”

Thanh Đồng tuổi tuy nhỏ, nhưng xử sự lanh lợi, thấy chủ tử muốn về nhà, cậu đã chạy ra ngoài kêu xe ngựa từ lúc nãy rồi. Nói với ma ma bằng chất giọng mai mỉa khinh thường xong, cậu mời Đào Yến lên xe trước, sau đó mới leo lên sau. Đào Nhiên chếnh choáng say, nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên xe ngựa. Xe không lớn, ba người ngồi vào, có vẻ hơi chật chội. Đào Nhiên tùy tiện nhích đến gần khung cửa, nói: “Đi thôi.”

Chỉ là một động tác rất đơn giản, nhưng do Đào Nhiên làm, lại mang theo vài phần tùy tiện biếng nhác. Thanh Đồng trông thấy, miệng nguýt lên. Trong mắt cậu, Đào Nhiên là một tên công tử lêu lổng chỉ biết ăn uống, chơi bời, đánh bạc, động tác cho dù đẹp, thì cũng chỉ là phường gối thêu hoa, chả được tích sự gì, hơn nữa đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi, cái loại lêu lổng này nếu không mang họ Đào, lại thêm số mạng mau mắn có một ca ca giúp lo liệu công việc làm ăn buôn bán, thì e rằng hắn muốn ăn cơm cũng không tìm được chỗ mà ăn.

Mã phu quất roi, vừa định đánh xe, một cô nha hoàn mặc áo hồng đột nhiên từ hoa phường vội vã chạy ra, trên tay ôm một chú mèo nhỏ, lên tiếng gọi bọn họ, hỏi: “Đào công tử, phải làm gì với nó bây giờ?”

“Ồ, ta quên mất nó.”

Đào Nhiên dùng ngọc địch gõ nhẹ lên trán. Chú mèo con này hắn mới nhặt được ngày hôm qua, trong một con hẻm, là một chú mèo mới sinh chưa được bao lâu, bị mấy đứa trẻ đánh vào chân gây thương tích, nằm sấp trên đất chờ chết. Hắn thấy tội nghiệp, nên mới bôi thuốc cho nó, giao cho cô tiểu nha hoàn chăm sóc, ai ngờ chơi bời cả đêm, đã quên khuấy việc này. Mới rời mắt một ngày, mà chú mèo con đã hoạt bát hẳn lên, nhìn thấy hắn, ngọ ngoậy muốn tới gần. Đào Nhiên không muốn nhận lại nó, thuận miệng nói với nha hoàn: “Ngươi nuôi nó đi, coi như bầu bạn.”

Nha hoàn nhìn ma ma còn đứng ngay cửa, mặt lộ vẻ khó xử. Đào Nhiên hiểu được nỗi lòng của cô. Tại một nơi như thế này, không làm việc là không có cơm ăn, người còn như thế, huống chi một con mèo? Xem ra phiền toái do mình gây ra, đích thân mình phải đi giải quyết. Nghĩ vậy, Đào Nhiên nhận lấy chú mèo con từ tay cô nha hoàn. Chân bị thương của chú mèo đã được khăn tay băng lại. Chú mèo đứng trên lòng bàn tay hắn, rướn về phía hắn kêu meo meo.

Đào Nhiên bỗng mỉm cười, đặt chú mèo con vào trong xe ngựa, cười nói: “Ta đây đã làm người tốt thì làm cho trót, thu nhận ngươi thôi.”

Xe ngựa bắt đầu chạy. Thanh Đồng do tính tình vẫn còn trẻ con, thấy con vật nhỏ lông xù thì nhìn không rời mắt. Đào Nhiên thấy vậy, bèn nói: “Nếu thích, tặng cho ngươi.”

Thanh Đồng liếc mắt khinh thường nhìn hắn, nguýt môi, hừ nói: “Ngài muốn làm người tốt, thì tại sao lại bắt tôi nuôi chứ?”

“Vậy quẳng đi thôi, dù sao ta cũng lười chăm sóc mấy con vật nhỏ nhít này.”

Đào Nhiên nhéo cổ chú mèo con muốn quẳng ra ngoài, Thanh Đồng hoảng sợ nhảy dựng lên. Nóc xe thì thấp, cậu vội vã đứng bật dậy nên bị đụng ngay vào đầu. Bất chấp đau đớn, cậu vội vàng giật lấy chú mèo con từ tay Đào Nhiên, la lên: “Nó là do ngươi cứu, sao lại quẳng nó đi như thế chứ? Lòng dạ ngươi sao gỗ đá quá vậy?”

“Thanh Đồng!” Đào Yến quát.

Bị chủ tử trách mắng, Thanh Đồng không dám nói thêm, ôm mèo con rụt vào một góc xe ngựa. Đào Nhiên chỉ lơ đễnh, tựa vào khung cửa, chậm rãi nói: “Vết thương trên đùi nó đã được bôi thuốc, đừng để dính nước, tìm vài con cá khô nhỏ đút cho nó ăn, tốt nhất nghiền nát trước khi đút. Thêm nữa, nó sợ lửa, sợ sấm, sợ tối, sợ chó.”

Thanh Đồng ôm mèo con, thích thú khều khều lỗ tai nó, nghe Đào Nhiên nói, tò mò hỏi: “Làm sao thiếu gia biết?”

“Nó nói đó.”

“Vậy nó không sợ thứ gì?”

“Chuyện này nó vẫn chưa nói.”

Thanh Đồng bĩu môi, quay đầu, vẻ mặt không tin.

Đào Nhiên cũng không hy vọng cậu tin, cười cười, nghiêng người tựa vào cửa, nhắm mắt dưỡng thần. Trong không gian yên tĩnh, Đào Yến đột nhiên lên tiếng: “Phụ thân lần này trở về, nói rằng đợi đến kỳ thi mùa xuân, tài tử các nơi tụ tập về kinh thành, hội khảo năm nay nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.”

Gió lướt nhẹ, xuyên qua những chạc cây trồng hai bên con đường cổ, làm rung rinh cành lá. Những cánh đào phiêu lãng theo làn gió lững lờ rơi xuống, có vài cánh phất qua gương mặt Đào Nhiên, cánh hoa nhỏ bé tạo ra một bóng mờ lên giữa đầu mày hắn, nhưng thoáng chốc lại bị cơn gió cuốn đi xa.

***

Khi họ về đến nhà, mặt trời đã ngả về tây, Đào Nhiên theo đại ca đi thẳng vào đại sảnh. Đào gia đương gia chủ nhân – Đào Thiên Sơn – đã đợi ở đại sảnh lâu đến độ mất cả kiên nhẫn, chắp tay ra sau lưng đi qua đi lại hết mấy vòng sảnh đường. Đào phu nhân đứng bên cạnh khuyên giải, thấy hai con vào tới, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, ý bảo lão gia bây giờ tâm trạng không tốt, bọn họ nên cẩn thận khi đáp lời.

Đào Yến thỉnh an phụ thân, Đào Nhiên cũng quỳ xuống theo. Đào Thiên Sơn quay đầu, tùy tiện phất phất tay. Đào Nhiên vừa định đứng dậy, Đào Thiên Sơn đã trừng mắt nhìn hắn, quát: “Ai cho ngươi đứng dậy?”

Đào Nhiên duy trì tư thế đứng dậy nửa chừng đối mặt phụ thân trong chốc lát, sau khi xác định phụ thân không phải nói đùa, mới miễn cưỡng quỳ xuống lại, mỉm cười hỏi: “Phụ thân, người lần này đến kinh thành, có phải công việc buôn bán không được thuận lợi không? Sao lại tức giận đến vậy?”

“Ta sống đến từng tuổi này, hiện tại gia tài tuy không vạn quán, nhưng cũng thuận gió thuận dòng, có ai dám gây sự với ta chứ? Ngoại trừ tên tiểu súc sinh nhà ngươi!” Đào Thiên Sơn tức giận đùng đùng đi tới, chỉ thẳng vào mũi Đào Nhiên quát: “Ngươi càng ngày càng không ra gì! Ta đi một tháng, ngươi đến những chỗ trăng hoa ăn chơi một tháng. Đại ca của ngươi mỗi ngày cực khổ kiếm tiền, ngươi không giúp thì thôi, lại còn đi chà đạp công sức của nó!”

“Sửa lại một chút, là nửa tháng.” Đào Nhiên chỉnh lại vạt áo có chút xốc xếch của mình, tỉnh bơ giải thích: “Phụ thân cũng biết con có nhiều bằng hữu, đây là xã giao, trong thương trường buôn bán làm ăn, nếu không hiểu rõ về nghề nghiệp, làm sao có thể làm ăn lớn được?”

Đào Thiên Sơn bị bộ dáng tùy tiện tự đắc của hắn khiến cho tức giận đến xanh mặt, quát: “Nửa tháng còn lại ngươi chơi bời ở tiểu quan quán, ngươi đem công việc làm ăn đến đó làm cái gì?”

Thấy Đào Thiên Sơn sắc mặt càng lúc càng khó coi, Đào phu nhân cuống quýt giơ tay vẫy vẫy với con mình, ra hiệu cho hắn đừng cãi lại. Đào Nhiên giả bộ không nhìn thấy, hơi men bốc lên, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, lộ ra vẻ lừ đừ lười biếng khi đã say túy lúy, thuận miệng nói: “Chuyện làm ăn, nếu không đi làm sao hiểu rõ chứ?”

“Ngươi! Ngươi…”

Đào Thiên Sơn tức giận đến độ nói không nên lời, tiến tới trước giơ chân đá ra. Ông thời trẻ cũng luyện qua quyền cước, mặc dù tuổi đã hơn năm mươi, nhưng do cơ thể vạm vỡ, nên khí lực khá lớn, đá Đào Nhiên văng ra thật xa, vậy mà vẫn không nguôi giận, muốn xông tới đá cho cước thứ hai. Đào Yến thấy vậy vội bước lên phía trước một bước, vừa lúc đứng giữa hai người bọn họ, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, xin bớt giận.”

Đào phu nhân cũng vội vàng kéo Đào Thiên Sơn lại, cầu xin: “Nhiên nhi còn nhỏ, lão gia giận con cái làm gì?”

“Nó còn nhỏ? Yến nhi bằng tuổi nó đã sắp xếp công việc đâu ra đó cả rồi!”

Đào Thiên Sơn bị vợ cản lại không cách nào ra tay được, tức giận rống lớn ra phía ngoài: “Người đâu? Kéo thằng tiểu súc sinh này ra ngoài, đánh nó mười hèo cho ta!”

Đào Nhiên bị ăn đòn như cơm bữa, gần như cứ mỗi lần Đào lão gia ra ngoài làm ăn, trở về là hắn lại bị giáo huấn một lần. Chúng gia đinh đã sớm quen với việc đó, mọi người hành động rất thuần thục nhịp nhàng, chạy đến kéo Đào Nhiên qua phòng kế bên, bên trong có một cáng khiêng bằng ván gỗ, mỗi lần Đào Nhiên bị đánh xong, mọi người lại trực tiếp khiêng cáng đưa hắn về phòng.

Đào Nhiên cũng đã quen với loại gia pháp này rồi, bị đặt nằm lên tấm ván gỗ, lười biếng ngáp một cái, nói: “Phối hợp với nhau nha, xong việc ta mời mọi người uống trà.”

Bốn tên gia đinh liếc nhau, một tên trong số đó nhỏ giọng nói: “Vậy thiếu gia ngài cũng phải phối hợp một chút, la khóc vài tiếng, nếu không xong việc bọn tôi khó ăn nói với lão gia.”

Đào Nhiên gật đầu, ý bảo mình biết rồi, vì vậy hai người đè chân tay hắn lại, hai người còn lại giơ côn lên đánh xuống.

Tiếng bôm bốp bôm bốp từ vách bên kia truyền qua, nhưng không nghe thấy nửa tiếng kêu rên, Đào Thiên Sơn càng nghe càng nghi hoặc, định đi qua, Đào phu nhân vội vàng cản ông lại, nói: “Lão gia, ông mới vừa về, đi đường mệt nhọc, đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận…”

“Ta mới vừa về?” Đào Thiên Sơn chỉ vào mũi mình, lớn tiếng nói: “Ta đã về từ tối hôm qua rồi, sớm hơn thằng tiểu tử này cả ngày!”

“Vậy cũng nên nghỉ ngơi cho khỏe, ông cũng lớn tuổi rồi, đừng chấp nhặt như trẻ con thế.”

“Ta không biết chấp nhặt, ta chỉ biết đánh người!”

Đào Thiên Sơn nói xong, xắn tay áo nổi giận đùng đùng đi qua phòng bên cạnh. Những gia đinh đang làm bộ làm tịch trong phòng đều bị đuổi ra. Cửa cái vừa đóng lại, một tiếng “bốp” thật lớn vang lên ngay sau đó, tiếng kêu đau thấu trời dậy đất từ trong phòng nhanh chóng vang ra ngoài.

Đào phu nhân lòng thương con trẻ, đuổi theo đến tận cửa, lại bị cản ở ngoài. Đào Yến kéo mẫu thân lại, lạnh nhạt nói: “Mẫu thân, phụ thân đang tức giận, người bây giờ vào khuyên, chỉ khiến đổ thêm dầu vào lửa, dù gì cũng chỉ đánh vài gậy mà thôi, nhị đệ cũng luyện qua công phu, ăn vài gậy không gây tổn hại gì cho nhị đệ đâu.”

“Nhưng…”

Đào phu nhân biết Đào Yến nói đúng, nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết của Đào Nhiên, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, trong lòng bà vẫn vừa quýnh vừa tức, chỉ còn cách oán giận mấy gia đinh: “Đánh người thì phải kêu rên lên vài tiếng, bảo các ngươi diễn trò, các ngươi cũng nên làm giống một chút đi chứ!”

“Không phải chúng con không diễn, mà là do thiếu gia nói mệt quá, nên lười mở miệng rên la.”

Đào Yến nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, phất tay áo bỏ đi. Đối với tên đệ đệ không ra gì này, chàng đã sớm từ hận hắn do không chịu nghiêm chỉnh đàng hoàng chuyển sang buông trôi bỏ mặc. Lần này nếu không phải do mẫu thân nhờ vả, chàng tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận đến thanh lâu tìm người. Nhớ lại cái nơi ô yên chướng khí đó, chàng lại cảm thấy khó chịu, dứt khoát mắt không thấy cho yên, xoay người quay về thư phòng mình.

Tiếc là chàng muốn thanh tĩnh, nhưng Đào mẫu lại không muốn buông tha. Ngồi trong thư phòng chưa được bao lâu, Đào phu nhân đã dẫn theo thiếp thân nha hoàn của mình đuổi theo, vừa vào cửa liền một mực ngồi bên cạnh nhắc mãi chuyện của Đào Nhiên, quanh đi quẩn lại cũng đều là chuyện huyết nhục tình thâm, thủ túc tình thâm… Thanh Đồng ngồi trong góc phòng chơi với chú mèo con, vội vàng bịt tai chú mèo con lại, để lỗ tai nó không bị chai.

Đào Yến ban đầu còn có thể ẩn nhẫn, đến cuối cùng chàng thật sự không nhẫn nhịn được nữa, đặt quyển sách trên tay xuống, nói: “Nhị đệ tính tình không đứng đắn đàng hoàng, cả ngày đắm chìm trong chuyện gió trăng, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, phụ thân quản giáo hắn cũng là vì muốn tốt cho hắn thôi.”

“Nhưng cũng không thể đánh nó như đánh cừu nhân vậy được, phụ thân con cũng từng luyện võ, ra tay không phân nặng nhẹ đâu.” Đào phu nhân nói trong tâm trạng rất lo lắng, xong lại nói tiếp với Đào Yến, “Con đi khuyên vài câu, lão gia tử chỉ nghe lời con thôi.”

“Nhị thiếu gia cũng luyện qua công phu, lại luyện không tệ đó chứ.”

Thanh Đồng ngồi trong góc phòng nhỏ giọng lầu bầu, bị Đào Yến liếc ngang, lập tức cúi đầu không nói nữa. Thế nhưng lời này lại chính là điều Đào Yến đang nghĩ, chàng không tán đồng với cách nghĩ của Đào phu nhân, nói: “Phụ thân đánh mệt rồi tự khắc sẽ dừng tay lại thôi, mẫu thân mỗi lần đều lo lắng, nhưng chẳng phải lần nào nhị đệ bị đánh xong, được vài ngày lại vui vẻ nhảy ra ngoài ăn chơi lêu lổng đó sao?”

“Nhưng bình thường không đánh lâu đến vậy, trước kia Nhiên nhi cũng không kêu la thảm thiết đến vậy.” Đào phu nhân càm ràm xong, thấy Đào Yến vẫn hoàn toàn không quan tâm, lại cầm sách lên đọc, rốt cục nhịn không được, tung ra tuyệt chiêu sát thủ, nói: “Lúc sinh Nhiên nhi sức khỏe ta đã không tốt, thiếu chút nữa mất mạng, nên khi còn bé ta có nuông chiều nó một chút, nó dù hư đốn thế nào cũng là đệ đệ ruột thịt của con. Nó mặc dù cả ngày chơi bời chè chén, nhưng cũng chẳng tốn tiền bạc của gia đình là bao, con sợ tương lai phải tranh gia sản với đệ đệ, không dung thứ cho nó được hay sao?”

Nói xong lời cuối cùng, giọng Đào mẫu có chút nghẹn ngào, lấy tay lau lau khóe mắt. Đào Yến là hiếu tử, thấy mẫu thân khổ sở, cũng không dám tiếp tục ngồi yên không màng đến, vội vàng đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, người lại nói đi đâu nữa vậy? Con làm sao dám nghĩ thế! Người đừng quá lo lắng, con đi xin phụ thân tha thứ cho đệ đệ.”

Chàng nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài ngay. Đợi Thanh Đồng chạy theo Đào Yến ra khỏi phòng, Đào phu nhân mới tủm tỉm cười thu khăn tay lại, đi đến trước bàn sách, nhìn quyển thi thư Đào Yến vừa xem lúc nãy, thở dài, nói: “Rõ ràng đều là con ruột do ta sinh ra, nhưng sao tính tình lại khác biệt nhiều đến vậy chứ? Yến nhi từ nhỏ đã bảo thủ nghiêm cẩn, Nhiên nhi lại bướng bỉnh bất trị.”

Tiểu nha hoàn đứng phía sau Đào phu nhân tròn xoe đôi mắt, nói: “Có lẽ nhị thiếu gia giống lão gia chăng?”

“Giống chỗ nào?” Đào phu nhân nguýt nàng, “Lão gia ngươi lúc còn trẻ tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch thiệp, cho tới bây giờ chẳng biết trêu hoa ghẹo nguyệt là gì, quanh năm bận bịu chuyện làm ăn khắp nơi, nhiều nữ nhân muốn bám lấy ông ấy, ông ấy cũng chẳng buồn nhìn lấy một lần. Thành thân được mấy năm ta vẫn không sinh nở gì được, khuyên ông ấy nạp phòng nhì, còn bị ông ấy chửi kia kìa.”

Đào phu nhân vừa oán giận vừa nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười. Tiểu nha hoàn lanh trí, lập tức vỗ tay cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, bây giờ nam nhân nào có được chút tiền là nạp phòng ba phòng bốn, người như lão gia chúng ta khắp thiên hạ có được mấy ai.”

“Đúng vậy, nếu Nhiên nhi có được một nửa sự nghiêm chỉnh như phụ thân nó thời trẻ, ta cũng không đến mức đau đầu vậy rồi.” Đào phu nhân nói xong, lại than thở: “Nhiên nhi mặc dù ngang bướng, nhưng tâm địa lại rất tốt, thấy mấy con vật nhỏ bị thương, nó đều mang về chữa trị, mỗi lần ra ngoài, đều nhớ mua vài món trang sức tặng ta. Con người không ai thập toàn thập mỹ cả, Yến nhi mặc dù cũng hiếu thuận, nhưng lại không tỉ mỉ được như Nhiên nhi.”

Lần này tiểu nha hoàn tuy không nói, nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Nhị thiếu gia lần nào cũng mang chim chóc thú vật bị thương về nhà trị thương, nhưng chữa xong lại bỏ mặc chúng, làm hại hạ nhân bọn họ cả ngày phải chạy theo chăm sóc. Hắn mỗi lần ra ngoài đều nhớ tặng trang sức quý giá cho phu nhân, nhưng số ngân lượng mà phu nhân cho hắn không biết còn cao hơn giá trị mấy món trang sức ấy gấp bao nhiêu lần. Dù sao, đối với một vị mẫu thân mà nói, con của mình vẫn là tốt nhất, nên dù nhị thiếu gia có phóng đãng thế nào, bà ấy cũng vẫn sẽ nghĩ tốt mà thôi.

Đào phu nhân không nhìn thấy cô nha hoàn len lén bĩu môi, tự nhủ với bản thân mình xong, lại nhớ tới chuyện phong lưu của con trẻ, nhịn không được, thở dài nói: “Thật hy vọng tương lai có người quản chế được nó, để nó không tiếp tục làm những chuyện xằng bậy thế này nữa.”

***

Đào Yến bước nhanh đi đến trước viện, Thanh Đồng ôm mèo con theo sát phía sau, nói: “Công tử đi nhanh như vậy làm gì? Nhị thiếu gia cả ngày chìm đắm tại một nơi như thế, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng là do bị tửu sắc bào mòn thân thể, đánh vài gậy cũng không đáng ngại lắm đâu.”

Đến gần sương phòng, Đào Yến nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong vọng ra, mày chàng nhíu lại, trừng Thanh Đồng, nói: “Nhớ cho rõ, nhị thiếu gia là chủ tử của ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục không tuân thủ quy củ, sau này đừng đi theo ta nữa!”

Thanh Đồng không dám tiếp tục làm càn, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước. Cậu đi theo Đào Yến cũng được mấy năm, bên ngoài là chủ phó, thật ra tình như thủ túc. Đào Yến luôn đối xử với cậu như đệ đệ, rất ít khi nghiêm khắc trách mắng cậu, hôm nay tại Đào Nhiên mà liên tục bị mắng hai lần, tròng mắt cậu ửng đỏ, mím môi ngoảnh đầu quay sang hướng khác, không nói gì nữa.

Đào Yến đi tới trước cửa, nghe bên trong tiếng đánh, tiếng kêu đau vẫn không ngừng đan xen nhau vang ra tận ngoài, chàng nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Phụ thân đã mệt chưa? Mẫu thân có làm vài món ăn phụ thân thích, phụ thân xem có muốn nếm thử trước hay không?”

Tiếng đánh bên trong dừng lại, chốc lát sau, nghe Đào Thiên Sơn nói: “Chờ ta đánh xong rồi xem thế nào.”

“Nhị đệ không chạy được, nhưng thức ăn sẽ nguội lạnh.” Đào Yến đã quen với sự nóng tính của phụ thân, do dù tức giận nổi cơn tam bành, nhưng một khi xong chuyện, lại rất lười nhắc lại, cố ý nói: “Nếu phụ thân ăn xong còn chưa hết giận, đánh tiếp cũng không muộn.”

Trong phòng im ắng hồi lâu, sau đó tiếng gậy đánh xuống lại vọng ra, Đào Yến nhíu nhíu mày. Bình thường phụ thân cũng đánh Đào Nhiên, nhưng chưa bao giờ đánh lâu đến vậy. Xem ra lần này Đào Nhiên đã thực sự chọc giận lão gia tử, ngay cả biện pháp trước kia trăm lần thử trăm lần linh nghiệm của chàng giờ đây cũng đã mất hiệu lực rồi.

Đào Yến thở dài, vừa định tiếp tục khuyên bảo, phía sau lại có tiếng bước chân truyền đến. Thanh Đồng ôm một đứa trẻ ba bốn tuổi chạy tới, chính là con trai độc nhất của Đào Yến. Vợ chàng sinh con xong thì qua đời do sinh khó, sức khỏe đứa trẻ cũng không được tốt cho lắm, bình thường đều chơi một mình ở hậu viện, bây giờ Thanh Đồng lại dẫn nó tới đây, làm chàng không khỏi bội phục sự nhạy bén của Thanh Đồng, khen: “Ngươi thật lanh trí.”

Thanh Đồng hừ một tiếng, ngoảnh đầu xem như không nghe thấy, đến trước cửa đặt đứa trẻ xuống, nói: “Tiểu Đậu nhớ phải nói như thế nào không? Nói giỏi, mèo con sẽ là của Tiểu Đậu.”

Đứa trẻ nhìn chú mèo con nằm trong lòng ngực mình, lập tức áp người vào cửa, bàn tay nhỏ bé đập đập lên cánh cửa gọi: “Gia gia, ăn cơm thôi, Tiểu Đậu đói bụng rồi.”

Giọng nói thanh thúy trong trẻo, mang theo sự ngây thơ của trẻ con. Tiếng đánh đập trong phòng quả nhiên dừng lại. Sau tiếng gậy rơi xuống đất lăn long lóc, cửa cuối cùng cũng mở, Đào Thiên Sơn mặt mày vẫn còn hầm hầm, nghiêm nghị đi ra, đầu tiên là ôm lấy cháu nội, kế đó phất tay ra hiệu với vài tên gia đinh có mặt trong viện, để bọn họ vào khiêng người ra.

Đào phu nhân cũng theo tới, thấy đã đánh xong, lòng cuối cùng nhẹ nhõm đôi phần, nhìn con trai nằm sấp trên cáng khiêng sắc mặt trắng bệch, mặc dù khóe miệng còn miễn cưỡng cười trừ, nhưng trên trán đầy mồ hôi hột, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, hoảng hốt như đang suy nghĩ chuyện gì, xem ra vừa rồi chịu không ít đau khổ.

Tuy trước đây Đào Nhiên cũng từng bị đánh, nhưng chưa bao giờ lộ vẻ mặt mịt mờ như vậy, điều này làm cho chút tức giận trong lòng Đào phu nhân phút chốc hóa thành yêu thương. Đào Nhiên toàn thân mặc đồ đen, nhìn không ra thương thế thế nào, bà vội vàng đi qua, muốn nhìn một chút xem bị thương có nặng lắm không, để tiện việc gọi đại phu, lại bị Đào Thiên Sơn cản lại, nói với gia đinh: “Đem thằng bại gia này khiêng lên xe ngựa, chở đến Thanh Phong tự!”

Những lời này nhất thời khiến mọi người chung quanh kinh ngạc. Đào phu nhân còn tưởng lão gia cũng giống như lúc thường, đánh xong sẽ bỏ qua, không ngờ con trai đang bị thương mà còn bị ông ta tống đi.

Thanh Phong tự là một ngôi chùa nằm trên sườn núi ngoài thành Tô Châu. Chùa không lớn, hương khói cũng không hưng thịnh, nhưng vượt trội ở điểm thanh nhã u tịnh, phụ cận lại không có nơi nào tiêu khiển; đi đến đó rất tốn thời gian, Đào Nhiên bây giờ người mang thương tích, Đào phu nhân muốn phản đối, lại sợ làm mất mặt lão gia, lo quá không nghĩ ra được cách nào, chỉ đành quay đầu nhìn Đào Yến. Đào Yến cũng có hơi giật mình đối với quyết định của phụ thân, nhưng lại nghĩ để đệ đệ chịu chút đau khổ cũng là chuyện tốt, chỉ là lời này không tiện nói ra, nên xem như không nhìn thấy sự cầu trợ từ mẫu thân.

Đào Nhiên ngược lại lại là kẻ tỉnh táo nhất. Hắn đã hồi thần, khôi phục vẻ tùy tiện lười biếng lúc thường, nằm sấp trên cáng khiêng bằng gỗ, lạnh nhạt nói: “Phụ thân, dù phụ thân thống hận con do con làm sai còn không biết nhận lỗi, cũng không nên đẩy con ruột mình đi làm hòa thượng chứ.”

” -phụt- Đưa ngươi đi làm hòa thượng, ta còn sợ ngươi phá hủy sự thanh tịnh nơi cửa Phật!” Đào Thiên Sơn chỉ thẳng vào chóp mũi của hắn, mắng: “Ngươi đến đó úp mặt vào tường cho ta, suy ngẫm lại, lúc nào nghĩ thông suốt mới được trở về!”

“Việc đó so với việc làm hòa thượng có gì khác nhau đâu chứ?”

Mông bị ăn gậy, Đào Nhiên lười cử động, không quan tâm phụ thân mình đang tức giận đến mức giậm chân, quay sang nói với Đào phu nhân: “Phụ thân rất nóng tính, cơm tối mẫu thân nhớ nấu cho phụ thân vài món ăn hạ hỏa nha.”

Đào Thiên Sơn tức đến sùi bọt mép, nhảy dựng lên mắng: “Ta đánh chết ngươi, thằng nhãi ranh!”

Đào phu nhân sợ lão gia động thủ thật, liều chết kéo ống tay áo ông không buông, Tiểu Đậu cũng gọi: “Gia gia đừng tức giận, đừng đánh nhị thúc.”

Đào Thiên Sơn tránh không thoát, lại e làm cháu sợ, tức quá giậm chân, hạ thấp giọng quát bọn gia đinh: “Còn không mau mang nó đi, ta khỏi phải nhìn thấy nó, tâm đỡ phiền!” Rống lên xong, dừng một chốc, lại nói: “Không ai được phép chữa thương cho nó, cũng không được cho nó tiền, tống nó đi luôn cho ta!”

Lão gia tức giận, gia đinh không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng khiêng Đào Nhiên ra ngoài. Xe ngựa lần này cũng là do Thanh Đồng gọi tới, lớn hơn xe ngựa bình thường rất nhiều. Gia đinh đặt Đào Nhiên nằm sấp xuống, xe ngựa vừa tới, bọn họ làm rất thuần thục, tay vừa nghiêng, Đào Nhiên liền lăn vào thùng xe, vết thương bị chạm trúng, hắn đau đến độ nhíu mày. Nhìn thấy Thanh Đồng đứng bên cạnh vẻ mặt có chút hả hê, môi hắn thoáng cong lên, một nụ cười nham hiểm chợt lướt qua, hỏi: “Ngươi hình như rất hy vọng ta rời khỏi đây?”

“Hừ!” Thanh Đồng hất đầu sang một bên, giả bộ không nghe thấy.

Đào phu nhân xót con, khuyên Đào Thiên Sơn đi nơi khác, sau đó vội vàng ra lệnh cho nha hoàn lấy túi tiền và thuốc trị thương trong nhà tích trữ sẵn mang đến, lại đi theo bên cạnh cho đến khi xe ra khỏi cổng. Thấy con trai dùng tay đỡ lấy đầu, nằm trên tấm đệm mềm trải bên trong xe, nếu không phải sắc mặt hắn khó coi, bộ dáng này quả thật vẫn mang theo vài phần thiếu niên phong lưu, khiến bà vừa yêu thương vừa tức giận, oán trách: “Con biết rõ phụ thân con rất nóng tính, sao còn cãi lại ông ấy, khiến bây giờ thương tích đầy mình.”

“Phụ thân muốn đánh con, cho dù con là một tên câm, phụ thân cũng sẽ đánh con thôi.” Đào Nhiên không quan tâm, chỉ than thở: “Con thà bị đập thêm một trận nữa, còn hơn là phải tới Thanh Phong tự.”

“Con đừng trách phụ thân con. Phụ thân con lần này đến kinh thành, có lẽ gặp chuyện gì đó không vừa lòng, cho nên tâm trạng mới không tốt. Con chịu khó một chút, tuyệt đối không được ăn mặn, rượu chè nơi cửa Phật.” Câu cuối cùng mới là điều Đào phu nhân lo lắng nhất, sợ con trai không chịu nghe, lại căn dặn thêm: “Dám chọc giận phụ thân con, không chừng ông ấy sẽ khiến con nửa đời còn lại phải đi làm hoà thượng.”

“Con muốn ăn thịt, phải có thịt mới được.”

Trong nụ cười của Đào Nhiên không thiếu sự buồn bực. Trụ trì Viên Thông của Thanh Phong tự ngay thẳng chính trực, một ngày ba bữa được một phần thức ăn chay nấu ngon ngon là hắn xem như phải thắp nhang thơm cảm tạ rồi, chứ đừng hòng nghĩ đến việc được ăn mặn.

Trong lúc nói chuyện, nha hoàn đã đem túi tiền và thuốc trị thương đến, còn cầm cả quần áo để thay đổi. Đào phu nhân vì quan tâm đến thể diện Đào Nhiên, chỉ lấy thuốc ra đưa cho hắn, bảo hắn tự bôi lên người mình, lại mở túi tiền ra, bên trong có vài tấm ngân phiếu một trăm lượng, Đào phu nhân sợ không đủ tiêu xài, bèn lấy tất cả bạc vụn mang theo bên người cho vào túi tiền. Đào Yến nhìn thấy, rất muốn ngăn cản, nhưng thấy sắc mặt khó coi của mẫu thân, chỉ còn cách cắn nhẹ môi rồi bỏ qua việc này thôi.

“Viên Thông phương trượng tốt lắm, con nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào, cứ nói với ông ấy. Nếu thương tích vẫn không đỡ hơn, phải nhanh chóng phái người báo cho ta biết. Muốn ăn cái gì, sai người đi mua, đừng tiếc tiền…”

Nói đến đây, Đào phu nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: con trai đang bị thương, bên người phải có một tên sai vặt mới được. Bà quay đầu nhìn mấy gia đinh đang đứng bên cạnh, mọi người đều hiểu ngầm trong lòng, tranh nhau chen về phía trước. Ai cũng biết Đào nhị công tử xài tiền như nước, đi theo hắn, tiền thưởng nhất định sẽ không thiếu.

Đào phu nhân nhìn bọn tôi tớ, nhất thời không biết nên chọn ai đi bây giờ, vì vậy quay đầu nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên cũng hiểu được ý của mẫu thân, ánh mắt lướt qua lướt lại nhìn mấy gia đinh đứng chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Thanh Đồng. Thanh Đồng vừa cảm giác được điều gì đấy bất thường, Đào Nhiên đã dùng ánh mắt láu lỉnh, cười mờ ám nhìn cậu, làm cậu đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng trốn phía sau Đào Yến. Đáng tiếc đã quá trễ, Đào Nhiên giơ tay lên, giống như tùy tiện, ngón tay vừa vặn chỉ ngay vào cậu ta.

“Vậy chọn hắn đi.”

Thấy Đào Nhiên thật sự chọn mình, Thanh Đồng quýnh quáng, kêu lên: “Đừng mà!”

Giọng Thanh Đồng to át cả giọng Đào Nhiên, lập tức khiến cậu nhận lấy ánh mắt không hài lòng của Đào phu nhân. Thanh Đồng mặc dù thông minh hoạt bát, được người trên kẻ dưới trong phủ yêu thích, nhưng cho dù sủng ái đến cỡ nào thì cũng chỉ là tôi tớ, cậu tự biết mình đuối lý, quay đầu tìm Đào Yến định cầu cứu, nhỏ giọng nói: “Tôi còn phải chăm sóc tiểu thiếu gia, không có tôi, tiểu thiếu gia không ngủ được.”

Thế nhưng Đào Yến lại làm như không nghe thấy, chỉ nói: “Tiểu Đậu ta sẽ phái người khác chăm sóc, ngươi đi đi.”

Thanh Đồng miệng méo xệch, dường như cũng hiểu mình đã bị bỏ rơi, tròng mắt đỏ hồng, không nói gì thêm nữa, buồn rầu leo lên xe ngựa. Đào Yến đưa túi tiền của mình cho cậu, căn dặn: “Nhớ chiếu cố thiếu gia chu đáo.”

Thanh Đồng gật đầu, cất kỹ túi tiền, đợi xe ngựa chạy rồi, cậu mới rúc người vào góc xe, trừng mắt nhìn Đào Nhiên, căm ghét.

Bị cậu trừng đến buồn cười, Đào Nhiên nói: “Yên tâm đi, nhà rất đông, sẽ có người thay ngươi chăm sóc Tiểu Đậu thôi.”

“Tôi chả lo chuyện đó!”

“Vậy ngươi lo chuyện gì?”

Thanh Đồng không nói, mà quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đào Nhiên chợt hiểu ra: “Ặc, ngươi sợ ta sẽ làm chuyện vô lễ với ngươi? Chuyện này ngươi càng không phải lo, ta mặc dù phong lưu, nhưng cũng không đồi bại đến mức ngay cả trẻ con cũng không tha đâu.”

Thanh Đồng hừ một tiếng, vốn định phản bác rằng những tiểu quan trong tiểu quan quán cùng lắm cũng chỉ bằng tuổi cậu, vị công tử này chẳng phải cũng đói bụng ăn quàng hay sao? Thế nhưng cậu sợ nói như vậy chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân, nên chỉ còn cách ráng nhịn xuống.

Đào Nhiên thấy Thanh Đồng cúi đầu ủ rũ, khúc khích cười, “Đến Thanh Phong tự, nhớ phải biết điều một chút, đừng để người khác cười cho.”

“Sợ bị người khác cười còn dẫn tôi theo?”

“Bởi vì ta bây giờ rất xui xẻo, cho nên ta hy vọng nhìn thấy người khác còn xui xẻo hơn ta.”

Thanh Đồng bị câu nói hời hợt này khiến nổi giận đùng đùng, quên cả thân phận chủ tớ, quát lên: “Bệnh hoạn!”

Đào Nhiên xoay xoay túi thuốc trong tay, thở dài: “Nếu không phải bệnh hoạn, ta có cần phải nằm sấp thế này không?”

Thanh Đồng tức đến nỗi nói không nên lời, quay đầu sang hướng khác. Nhưng Đào Nhiên vẫn không chịu tha cho cậu, nói: “Hình như ngươi phải giúp ta bôi thuốc đó.”

“Chuyện đó thiếu gia cũng có thể tự làm.” Kỳ thật, Thanh Đồng muốn nói, cậu không muốn đi nhòm mông người khác!

“Có thể.” Không thèm để ý việc tên sai vặt đã tức đến độ thở không ra hơi, Đào Nhiên nói: “Nhưng ta thích được người khác hầu hạ hơn, vả lại, ta cũng có tư cách được người hầu hạ.”

Nói không sai, ai bảo cậu chỉ là một tên sai vặt làm chi! Thanh Đồng mặc dù tức giận, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đành cam chịu, nghĩ đụng phải tên chủ tử ác độc thế này xem như cậu xui xẻo, nhìn thì nhìn, hy vọng nhìn xong mắt không bị nổi mụt lẹo.

Thanh Đồng rúc người trong xe ôm cục tức khó chịu cả buổi, rốt cục thuyết phục bản thân phải nghe theo lời công tử, chiếu cố chu đáo tên phá gia chi tử này, sau đó ôm quyết tâm như tráng sĩ chặt cổ tay, định giúp Đào Nhiên bôi thuốc, vừa quay đầu, phát hiện Đào Nhiên đã nằm sấp trên tấm đệm ngủ từ lúc nào rồi.

Khốn kiếp….

Đây cũng chỉ là tiếng rủa thầm trong lòng thôi, bởi Thanh Đồng rất sợ tiếng rống của cậu làm Đào Nhiên thức dậy, lại bị yêu cầu bôi thuốc, nên đành dùng cách đập đầu vô khung cửa để giải tỏa sự bực bội trong lòng.

* * *

Trước khi trời tối bọn họ cũng tới được Thanh Phong tự, trụ trì Viên Thông đã nhận được thư do gia đinh dùng khoái mã đưa tới, bảo tiểu tăng chuẩn bị sẵn một sương phòng chuyên dùng cho khách hành hương trọ để bọn họ ở. Đào gia hằng năm đều quyên cho nhà chùa không ít tiền nhang đèn, nên Viên Thông chiêu đãi Đào Nhiên rất chu đáo, cơm tối tuy đều là thức ăn chay, nhưng chuẩn bị cũng tương đối thịnh soạn, rau rừng nấm hương, chế biến cũng khá tỉ mỉ, chỉ nhìn cách bày trí thôi cũng đủ khiến người ta thèm chảy nước miếng ròng ròng.

Tiếc là trên người Đào Nhiên có thương tích, mặc dù Viên Thông cũng chú ý đến chuyện đó, kê thêm cho hắn vài tấm đệm lót, nhưng vẫn đau thốn cực kỳ, báo hại hắn ăn cơm cũng chẳng thấy ngon lành gì, gắp qua loa vài đũa rồi buông xuống, xuyên qua khung cửa sổ đã được chống mành lên nhìn ra phía ngoài, than thở: “Nơi đây, điều duy nhất thu hút người ta chính là hoa đào trải dài mười dặm, đại sư mỗi ngày bận tụng kinh niệm Phật, vậy mà vẫn không quên việc chăm sóc cho những gốc hoa này, đường tiền tài quả là rộng thênh thang nha.”

Thanh Phong tự hương khói vốn không nhiều, may mà cạnh nhà chùa có một cánh rừng đào. Hàng năm, mỗi độ xuân về, hoa đào nở rộ đầy trời, nhìn không thấy điểm cuối. Trong rừng hoa còn có khe suối cầu kiều, đúng là một nơi thích hợp để ngắm cảnh. Thanh Phong tự hưởng sái mảnh phong thủy bảo địa này, nhờ vậy cúng dường, nhang đèn cũng không ít. Để thu hút khách hành hương, trong phạm vi nhà chùa cũng trồng vài gốc đào, gió đêm phất qua, cánh hoa bay múa, lượn vòng từ ngoài song cửa bay vào trong, thoáng chốc mùi hương đã tràn ngập căn phòng.

Tuy Đào Nhiên nói không sai, nhưng cách nói lại thẳng tuồn tuột, Thanh Đồng e làm phương trượng phật ý, vội vàng nói: “Ý công tử nhà tôi là đại sư quảng kết thiện duyên, từng cái cây từng ngọn cỏ đều lộ ra Phật tính.”

Cũng may Viên Thông phớt lờ đi, mỉm cười nói: “Tâm tư Đào công tử quả nhiên trong sáng, người sống một đời, hoa nở một quý, chỉ cần có tâm, Phật hiệu không đâu không có.”

“Hầy, các người đang nói cái gì vậy, tại sao toàn là những câu ta nghe không hiểu?” Đào Nhiên kỳ quái nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người họa, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn hỏi ở đây có đào hoa tửu hay không thôi?”

Sắc mặt phương trượng đã biến đổi không biết bao nhiêu bận, cuối cùng vẫn phải cố hết sức giữ nguyên nụ cười, nói: “Đào công tử lại đùa rồi.”

Đào Nhiên quay đầu nhìn sang Thanh Đồng, hỏi: “Mặt ta bây giờ có giống đang nói đùa không?”

“Ngài không giống đang nói đùa, ngài chỉ đang nói nhảm thôi.” Sắc mặt Thanh Đồng đã biến thành xanh, nghiến răng trèo trẹo tức giận đáp.

Cậu thật muốn dùng bánh bao nhét vô miệng Đào Nhiên, để hắn khỏi ăn nói bừa bãi trong chùa. Ai ngờ không đợi cậu nhét bánh bao, đã nghe Đào Nhiên thở dài, vừa tiếc vừa nói: “Cảnh xuân tuyệt đẹp, đáng tiếc không có người cùng phân hưởng. Năm trước chùa này rất náo nhiệt, ta còn tưởng lần này đến đây sẽ có nhiều thu hoạch, không ngờ lại yên tĩnh đến thế này.”

Mặt Thanh Đồng nhăn nhó. Làm tên sai vặt lo liệu việc nhà trong Đào gia, cậu đương nhiên biết “thu hoạch” mà Đào Nhiên vừa nói ám chỉ điều gì, may là Viên Thông không hiểu, chỉ mỉm cười nói: “Vẫn chưa đến mùa thôi.”

“Vậy chẳng phải việc ta chịu đòn đã uổng phí rồi sao?”

Bị đòn thêm vài lần nữa mới tốt, cho khỏi ra ngoài gây họa nhân gian! Thanh Đồng lầu bầu trong miệng.

Đợi thêm một khoảng thời gian rất lâu, Đào Nhiên mới cơm nước xong, Thanh Đồng vội vàng thúc giục hắn quay về sương phòng. Hậu viện đã chuẩn bị xong nước để tắm rửa, bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng Đào Nhiên ngoan ngoãn đi tắm, leo lên giường ngủ, đừng gây thêm phiền toái cho cậu. Chỉ cần bình an qua được mấy ngày, có lẽ lão gia sẽ mở lòng từ bi, cho phép bọn họ về nhà.

Trên mông Đào Nhiên có thương tích, không thể đi lại, hắn lại muốn giữ thể diện, không muốn để người khiêng, chỉ để hai tăng nhân kè hắn chậm rãi đi về phía hậu viện như lúc hắn mới đến, Thanh Đồng đi theo bên cạnh. Lúc đi qua đoạn hành lang dài, một người mặc áo xanh từ đầu đối diện đi đến. Nam nhân lưng dài vai rộng, có một vết sẹo rất dài từ trên trán kéo xuống hốc mắt trái, chạy thẳng vào chân tóc, làm gã thoạt nhìn hung hãn hơn vài phần.

Khi đi lướt qua bọn họ, ánh mắt nam nhân lơ đãng liếc qua Đào Nhiên, nhưng do Đào Nhiên đang cúi đầu, gã chỉ nghe được vài tiếng rì rầm lẩm bẩm, theo sau còn có một tiểu đồng, vừa đi vừa nói thầm trong miệng, nam nhân thính tai, nghe được hai chữ “đáng đời”.

Nam nhân nhíu mày, bước nhanh về phía trước, phương trượng nhìn thấy gã, thi lễ, nam nhân hỏi: “Chính là bọn họ?”

“Đúng vậy, nhi tử của lão hữu. Khi lão nạp nhận được thư thì bọn họ đã đi được nửa đường rồi, thật sự không cách nào cự tuyệt. Nhưng xin thí chủ yên tâm, lão nạp đã sắp xếp cho bọn họ ở xa, sẽ không quấy rầy khách quý.”

Phượng trượng kể đơn giản nguyên do, nam nhân không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu rời đi, rẽ về hướng ngược lại với hướng Đào Nhiên mới vừa đi, quay lại hậu viện, nhẹ nhàng gõ gõ lên một cánh cửa, sau đó đẩy cửa bước vào trong.

Căn phòng được bố trí đơn giản nhưng tao nhã, góc tường đặt một lư hương Phật, xem như là vật trang trí duy nhất trong phòng, mùi hương nhàn nhạt, như có như không, thế nhưng lại khiến cả căn phòng dường như được phủ thêm một bầu không khí yên bình, tĩnh lặng. Nam nhân đi thẳng đến trước mặt một vị nam tử áo trắng đang ngồi bên cạnh bàn, khom người hành lễ, nhỏ giọng nói: “Là một tên công tử nhà giàu, do ban đêm ngủ lại ở nhạc phường không về nên bị phụ thân trách phạt, đến đây ăn năn hối lỗi, bên cạnh còn có một tên tiểu đồng, cả hai đều biết chút công phu, thỉnh tướng… công tử hạ lệnh.”

Vị công tử trẻ tuổi đang đọc sách, nghe thuộc hạ bẩm báo xong, không ngẩng đầu lên, mà chỉ thuận miệng nói: “Chỉ ở vài ngày thôi, mặc hắn đi.”

Nam nhân lĩnh mệnh, giữa đôi mày hơi lộ ra sự không vui. Nhận thấy được sự khó chịu của gã, vị công tử ngẩng đầu lên, tròng mắt đen lướt qua nhanh như điện, hỏi: “Thế nào?”

Chất giọng nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn hiện sự uy nghiêm, không giống con nhà thế gia tầm thường. Nam nhân lui về phía sau một bước, bực bội nói: “Phương trượng đó cũng thật quá đáng, nhận bạc của chúng ta, thế mà lại nuốt lời, để người ngoài lưu lại.”

“Tham tiền vốn là bản tính của con người, người phương ngoại cũng không tránh khỏi điều đó.” Vị công tử đặt quyển sách xuống, ánh mắt lướt qua song cửa. Cửa sổ vẫn đang đóng, bóng tối đen nhánh bên ngoài xuyên qua giấy dán cửa tràn vào, hắn lạnh nhạt nói: “Dù sao ngôi chùa này cũng đã có không ít người rồi, thêm hai người bọn chúng cũng không sao cả đâu.”
Bình Luận (0)
Comment