Sau khi hồi kinh, thời gian xem như yên tĩnh trôi qua, Hoắc thân vương và Trần thượng thư đều phái người đưa hồi lễ đến, hoàng đế còn phái ngự y đến chữa trị cho Mộc Yến Phi. Ngự y nói nội tức của hắn hỗn loạn, lại thêm lao lực, dẫn đến ho khan, khuyên hắn tĩnh dưỡng. Tin tức truyền ra, quan viên trong triều đều đưa tới các loại dược tài hiếm quý, ngay cả thái tử và tứ hoàng tử cũng đều mang đủ loại đến tặng. Mộc Yến Phi chẳng muốn ứng phó việc này, đều giao cho thuộc hạ đi làm.
Ngày hôm đó, Mộc Yến Phi bị truyền triệu tiến cung, Đào Nhiên đang lúc không có chuyện gì để làm, quản gia đột nhiên đến thỉnh hắn, nói có người đến phủ bái kiến. Vương gia vắng mặt, thỉnh hắn thay mặt tiếp đãi.
Thân phận của Đào Nhiên ở vương phủ có hơi tế nhị, Mộc Yến Phi ngay hôm hồi phủ đã ra lệnh cho hắn làm quản sự, hết thảy mọi chuyện trong phủ đều do hắn quản lý, nhưng trên thực tế mọi người trong phủ đều tự quản lý công việc mình được giao cho, hắn cũng chỉ là vật trang trí mà thôi. Bọn hạ nhân thấy vương gia mỗi đêm đều ngủ lại trong phòng của hắn, chỉ xem hắn như là thị sủng, ngoài mặt thái độ kính cẩn, nhưng bên trong lại xem thường. Đào Nhiên cá tính vốn tùy tiện, cũng không để bụng chuyện này, hôm nay quản gia tự mình đến thỉnh, ngược lại lại khiến hắn kinh ngạc.
Quản gia sợ hắn không nể mặt, vội cười nói: “Là Chỉ Lan quận chúa, chỉ đích danh muốn gặp ngươi, tiểu nhân không dám kháng mệnh a.”
Trên mặt Đào Nhiên lộ ra nụ cười, thầm nghĩ thì ra là vậy.
Từ sau khi bọn họ trở về, Chỉ Lan quận chúa đã tới vương phủ vài lần, đều bị ngăn cản, hôm nay nàng dám kiêu ngạo như thế, có lẽ đúng là vì biết Mộc Yến Phi không ở trong phủ, còn đặc biệt bảo hắn ra mặt, muốn biểu thị điều gì không cần nói cũng hiểu, đối với hoàng thân quốc thích, hắn hoàn toàn không hứng thú
Đi ứng phó, quản gia thấy thái độ này của hắn, cho rằng hắn đang tức giận do bình thường mình hay vô lễ với hắn, vội vàng cầu khẩn nói: “Công tử chỉ cần ứng phó vài câu là được, tiểu nhân sẽ ở bên hầu hạ, không để công tử khó xử.”
Đào Nhiên thấy quản gia khuôn mặt như trái khổ qua, nghĩ chắc là bị Chỉ Lan cho hắn ăn không ít đau khổ, không khỏi buồn cười, đành phải theo hắn ra tiền thính.
Đại sảnh rất yên tĩnh, bầu không khí không căng thẳng như quản gia đã nói. Chỉ Lan đang ngồi trong sảnh uống trà, xa xa nhìn thấy Đào Nhiên, lập tức chạy đến. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, mái tóc được buộc bằng trân châu, càng tỏ vẻ lung linh tú lệ, sau khi đến gần, nhìn hắn từ đầu xuống chân, khinh thường nói: “Nghe nói gần nhất ngươi ở trong vương phủ sống cũng sung sướng lắm.”
“Mỗi ngày đều có người nuôi tất nhiên là sung sướng rồi.” Đào Nhiên mỉm cười nhìn thẳng vào nàng: “Trước khi gặp được vương gia, ta cũng không biết thì ra lại có một nơi có thể sống sung sướng đến vậy.”
Tựa hồ không nghĩ tới Đào Nhiên chẳng những không bị những lời nhục nhã của mình khiến cho tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ tự đắc, Chỉ Lan có chút cứng lưỡi, sửng sốt một chút, nét khinh thường trên khuôn mặt lại càng sâu thêm, hừ nói: “Tự cam đọa lạc.” (bản thân tự cam chịu với cuộc sống trụy lạc, sa đọa, rơi xuống thân phận thấp hèn hơn người khác của mình, nhưng không cảm thấy buồn khổ, mà còn cảm thấy vui vẻ với điều đó)
“Bởi vì rơi xuống so với bay lên lại càng dễ dàng.” Đào Nhiên trả lời nàng rất nghiêm túc, “Cách sống của ta luôn luôn không thích quá cực khổ.”
Chỉ Lan lại bị tức nghẹn, giận dỗi giẫm chân, mất cả buổi mới nghĩ ra câu đáp lại: “Nghe nói ngươi xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có, cũng xem như có chút thân phận, sau lại có thể vì tiền mà ngay cả bản thân mình cũng bán đứng?”
Lời nói sắc bén như đao, quản gia ở bên cạnh nghe được ót đổ mồ hôi, thế nhưng Đào Nhiên lại không tức giận, mỉm cười nói: “Quận chúa tin tức quả thật linh thông.”
Trong đôi mắt phượng mang theo vài phần ranh mãnh và thấu triệu chân tướng. Chỉ Lan phát giác chính mình nói lỡ, mặt lộ uấn não, quát: “Láo xược!”
Thấy nàng vung tay lên, Đào Nhiên âm thầm co ngón tay lại, Chỉ Lan không có nội lực, hắn chỉ cần dùng chút ít chân khí cũng có thể dễ dàng đánh lệch chưởng phong của nàng. Ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng quát khẽ: “Dừng tay!”
Giọng nói thanh lượng, quen thuộc như thế, rồi lại xa lạ như thế, ngón tay Đào Nhiên run lên một chút, khí lực ngưng tụ nhất thời tan rã. Chỉ Lan cũng hạ tay xuống, chạy đến bên cạnh người vừa đến, nũng nịu kêu lên: “Tỷ phu!” (anh rể)
“Đừng càn quấy.”
Người nọ nói giọng khiển trách, nhưng không thấy có bao nhiêu nghiêm khắc, nói đến phía sau, âm cuối đã có vài phần ý cười, lòng của Đào Nhiên có chút lay động, nhớ mang máng nhiều năm về trước, người đó bị hắn chọc giận, cũng sẽ nói bằng giọng điệu như vậy, trong lúc nhất thời, trong lòng chợt có ảo giác đã xa như cách thế. Mấy năm không gặp, hắn vẫn là hắn như cũ, mà Hình Viễn Tâm, đã sớm không phải là Hình Viễn Tâm lúc ban đầu rồi.
Trong lòng lại không có cảm giác chua chát, mà ngược lại, trầm tĩnh như lúc bình thường, Đào Nhiên khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười hời hợt như cũ, xoay người lại, đối mặt người đứng trước mặt, chắp tay hành lễ, nói: “Ra mắt đại nhân.”
“Ngươi…”
Nhìn thấy Đào Nhiên, sắc mặt Hình Viễn Tâm nhất thời cứng lại, trong đôi mắt lập tức lộ ra chút kích động, nhìn hắn từ đầu xuống chân, tựa hồ muốn từ trên người hắn nhìn thấy thời gian ngày cũ. Nhưng hắn biết hắn không còn có thể nhìn thấy nữa, ngay khi bọn họ chấm dứt quan hệ đêm hôm đó, mọi thứ đều tiêu mất theo mảnh ngọc vỡ tan. Hình Viễn Tâm trái ngược, ba năm không gặp, sự trẻ con trên người hắn đã không còn bóng dáng, thay vào đó là sự trầm ổn lão luyện, ý cười thong dong, thủ lễ mà lại cách xa.
Quan trường vốn là như thế này, người có sạch sẽ thế nào thì cũng dơ bẩn ngay thôi, góc cạnh có sắc bén cỡ nào thì cũng sẽ bị mài bằng, tình cảm có chân thành đến thế nào thì cũng tiêu tan sạch sẽ, bởi vì ở chỗ này, những thứ đó đều không cần thiết.
“Lan…” (cũng là “Lan”, nhưng không phải gọi Chỉ Lan, gọi bé Nhiên đó)
Chợt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Hình Viễn Tâm một trận dao động, hoảng hốt gọi cái tên mà mình đã từng gọi quen, lại bị Đào Nhiên cắt đứt, nụ cười lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp.”
Giọng nói bình thản mà lãnh đạm, đưa Hình Viễn Tâm từ quá khứ xôi mạnh bạo kéo về, bốn mắt nhìn nhau, đều không thể nhìn thấy trong đôi mắt đối phương cảm tình mà mình từng kỳ vọng, vì vậy đều tự biến thành lạnh nhạt. Hình Viễn Tâm nhìn Đào Nhiên từ trên xuống dưới, vẻ mặt hơn vài phần khinh thường, không hề nói lời nào nữa. (đọc đoạn này đúng là tội bé Nhiên nha, muốn đập thằng kia gì đâu á)
“Hai người… quen nhau?” Chỉ Lan ở bên cạnh nhìn ra chút manh mối, kỳ quái hỏi.
“Đồng hương đồng khoa, tất nhiên quen biết với nhau rồi.” Trong lời nói của Hình Viễn Tâm không thiếu sự chế giễu, “Ba năm không gặp, không nghĩ một kẻ ăn chơi khắp chốn như Đào công tử năm đó bây giờ lại trở thành khách quý của Mộc vương phủ.”
“Thế sự khó liệu.” Đào Nhiên cười như mây trôi gió thoảng, cánh tay giơ lên, chỉ hướng đại sảnh, nói: “Đại nhân, mời.”
Hắn mời Hình Viễn Tâm vào thính đường, gọi người dâng trà bánh. Chỉ Lan thấy Mộc Yến Phi mãi vẫn chưa về, có chút nhàm chán, đưa ra yêu cầu muốn đi dạo chung quanh một chút, quản gia không dám cản nàng, quay đầu thỉnh ý Đào Nhiên, Đào Nhiên đồng ý, còn phái theo hai tên gia đinh đi cùng, thấy Chỉ Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn, Đào Nhiên thiếp tâm giải thích: “Quận chúa vốn là thiên kim, nếu xảy ra sơ suất thì không hay cho lắm, tại hạ cũng là vì lo lắng đến sự an toàn của quận chúa thôi.”
“Chẳng lẽ trong Mộc vương phủ cũng không an toàn sao?”
“Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Thực tế là sợ nàng đi lung tung, cho nên mới cố ý phái người đi theo!
Chỉ Lan tức đến đỏ mặt, nhưng không làm gì được Đào Nhiên, hận hận nói câu hồi phủ rồi bỏ đi. Nàng đi rồi, Hình Viễn Tâm nói: “Xin lỗi, Chỉ Lan từ nhỏ đã được nuông chìu quen rồi, tính nết có hơi trẻ con, xin Đào công tử đừng nên trách.”
“Không dám.” Đào Nhiên châm trà cho Hình Viễn Tâm, nói: “Cũng may tôn phu nhân không giống nàng, nếu không đại nhân đã có thể nếm chút mùi đau khổ rồi.”
Hình Viễn Tâm ngạc nhiên nhìn hắn, Đào Nhiên cười cười, nói: “Lúc ta theo vương gia vào thành thì có gặp tôn phu nhân.”
“Ừm.”
Nhớ tới những lời đồn đại nghe được gần đây, Hình Viễn Tâm sắc mặt lạnh lẽo, lạnh nhạt trả lời. Hôm nay hắn phụng mệnh nhạc phụ đến vương phủ tham vọng Mộc Yến Phi, ai ngờ Mộc Yến Phi vắng mặt, nhưng lại gặp được Đào Nhiên. Mấy ngày nay hắn nghe những lời đồn đại về Đào Nhiên không ít, chỉ cho là trùng tên, không nghĩ tới quả thật là hắn, ngoài kinh ngạc ra thì có chút tức giận, nhưng nhiều hơn nữa chính là thất vọng.
“Ta đã được thăng chức làm Lại bộ thị lang rồi, hết thảy sau này đều toàn nhờ vào phúc của Đào công tử, hiện tại nhìn ra Đào công tử sống cũng tốt lắm, ngay cả chuyện thị sủng cũng làm được tự tại đến vậy.”
Hình Viễn Tâm cay nghiệt nói, ánh mắt nhìn Đào Nhiên từ trên xuống dưới, mặc dù trong lòng tràn đầy sự khinh thường đối với hắn, nhưng lại không khỏi không thừa nhận, thời gian ba năm không hề lưu lại một chút dấu vết trên người của người này, hẵn vẫn thong dong hào hiệp như trước, nếu nói có thay đổi, thì có lẽ chính là quần áo. Trước kia Đào Nhiên không mặc quần áo màu nhạt, hắn thích nhất chính là màu đen. Hắn nói, hắn thích cái cảm giác hắc ám của màu sắc ấy.
“Ngươi thật sự thích hắn sao?” Cuối cùng cũng không dằn được, Hình Viễn Tâm hỏi.
Đào Nhiên nhíu nhíu mày, tựa hồ nghe không hiểu ý hắn muốn nói, nhưng sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười, thuận miệng nói: “Hắn có tiền có thế, cho nên tính đến thời điểm này, ta xem ra cũng không chán ghét hắn.”
“Thật thẳng thắng.” Ngay cả phần thẳng thắng này cũng giống như năm đó, cự tuyệt hắn cự tuyệt triệt để. Hình Viễn Tâm tức giận trỗi lên, đột nhiên đứng dậy, chắp tay nói: “Vậy chúc Đào công tử đạt thành ước vọng, cáo từ!”
Hình Viễn Tâm đi, bước chân giậm rất mạnh, Đào Nhiên không khỏi lắc đầu. Trước kia Hình Viễn Tâm cũng là như thế này, một khi có chuyện không hài lòng, quay đầu đi ngay, khi đi chân cũng giẫm mạnh như vậy, ám chỉ chính mình nhanh lên chạy đến xin lỗi, không nghĩ bây giờ đã cưới vợ sinh con rồi, vẫn còn mang theo tính nết của dĩ vãng, chỉ là bản thân mình đã không còn có thể làm giống như trước nữa rồi.
Bây giờ chỉ mỗi vị chủ tử của phủ đệ này, cũng đủ để hắn phải quan tâm, chăm sóc. (cuối cùng anh Mộc và bé Nhiên, ai mới là vợ vậy ta?)
Hình Viễn Tâm đi rồi, Đào Nhiên cũng đi ra ngoài, trong kinh thành có mấy chi nhánh của Đào gia, tâm tình của hắn chút rối loạn, muốn đi đến mấy cửa hiệu, ai ngờ đi chưa được mấy bước thì phát giác mình bị đuổi theo, nghe tiếng bước chân nội công không cao lắm, nhưng nhân số khá nhiều, sau khi chặn hắn lại, người cầm đầu nói: “Đào công tử, chủ nhân của ta cho mời.”
Mộc Yến Phi từ hoàng cung trở về, sau khi vào phủ, chợt nghe quản gia nói chuyện Hình Viễn Tâm đến bái phỏng, lại dè dặt đưa ra một phong thư, hắn mở ra nhìn, là một bức thư mời, muốn hắn đi hoàng lăng cự trạch, ghi thắng tắp, còn nói Đào Nhiên cũng đang ở đó, hy vọng hắn nhất định phải nhận lời mời, vân vân… Nét chữ quen thuộc, Mộc Yến Phi xem xong, sắc mặt nhất thời trầm xuống, không thay áo, mà trực tiếp bảo A Nam chuẩn bị ngựa.
A Nam không biết xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt chủ tử thay đổi, không dám nói nhiều, vội vàng chuẩn bị ngựa. Mộc Yến Phi nhảy lên ngựa, phóng ngựa phi rất nhanh, không bao lâu sau đã đến hoàng lăng, hắn đánh ngựa đi nửa vòng quanh hoàng lăng, sau đó dừng lại trước một phủ trạch khó gây chú ý.
“Vương gia…..”
A Nam nhận ra đây là phủ đệ của thái tử Thủ Thuần. Sau khi hoàng hậu Nghiêu qua đời, thái tử vì tỏ lòng hiếu thảo, từng ở chỗ này thủ mộ nửa năm, trạch viện này được kiến tạo khi đó, Mộc Yến Phi đã tới vài lần, bất quá đều là chuyện của nhiều năm về trước rồi, lúc này thái tử đột nhiên hẹn gặp ở đây, A Nam không biết xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn gây bất lợi cho Mộc Yến Phi, gõ cửa xong, định cùng đi theo vào, lại bị thủ vệ ngăn cản, nói thái tử chỉ muốn gặp một mình tướng quân mà thôi.
“Các người đều đứng bên ngoài đợi.”
Mộc Yến Phi cũng không lo lắng thái tử sẽ gây bất lợi đối với mình, lúc này thế cục trong cung không yên, đây là thời điểm cần phải dùng người, hắn tin tưởng thái tử sẽ không tự đào hố chôn mình, trở thành đối địch.
Mộc Yến Phi phân phó cho thuộc hạ xong, theo hạ nhân vào phủ đệ, đi tới hậu viện Thiên các, xa xa đã thấy vài người đang ngồi ở đình các, Đào Nhiên cũng ở đó, thấy hắn không sao cả, đang ngồi ở ghế dưới, trong lòng Mộc Yến Phi cảm thấy an tâm một chút, bước nhanh về phía trước, thỉnh an với thái tử, lễ mới làm được một nửa đã bị cản lại, thái tử mỉm cười nói: “Hồng Chiếu khách khí rồi.”
Hắn đưa tay định đỡ Mộc Yến Phi đứng lên, Mộc Yến Phi lại khom người tránh lui, trên mặt thái tử lộ rõ nét không vui, nhưng ngay sau đó đã thay bằng nụ cười, nhẹ giọng than thở: “Từ sau khi phát sinh chuyện đó, ngươi ta trở nên xa cách rất nhiều.”
Mộc Yến Phi quét mắt nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên vẫn không bị trói lại, mà là ung dung tự tại thử rượu. Trên bàn bày các loại rượu khác nhau, hiển nhiên thái tử không làm khó hắn, nhìn thấy mình, con mắt chớp chớp. Mộc Yến Phi xem như không thấy cái nháy mắt như là tán tỉnh của hắn, nói với thái tử: “Không biết điện hạ đột nhiên truyền triệu, là vì chuyện gì?”
“Tạ tội, chuyện ngày ấy, thỉnh Hồng Chiếu lượng thứ.”
Thái tử giơ ngón tay chỉ về hướng cái bàn đối diện, Mộc Yến Phi quay đầu nhìn lại, chiếc mâm đặt giữa bàn đang đặt một đầu người, hắn nhận ra người đó chính là mưu sĩ dưới trướng thái tử, nói vậy chuyện đó là xuất từ chủ ý của gã đó, thái tử vì muốn làm lành với mình, cho nên cũng không tiếc giết kẻ đã theo hắn nhiều năm.
Lòng cảm thấy có chút lạnh lẽo, hoàng thất vô tình, bởi vậy có thể thấy được đấy chính là tấm gương, chỉ sợ tương lai vị thái tử điện hạ này vì củng cố giang sơn, cũng sẽ diệt trừ chính mình mà không chút do dự. Mộc Yến Phi ung dung thản nhiên, nói: “Chuyện đã qua lâu rồi, điện hạ cần gì vì thế giết chết trọng thần?”
“Bổn cung bị người này xúi giục, nhất thời hồ đồ nên mới làm chuyện vô lễ với Hồng Chiếu, người này không giết, lòng bổn cung sẽ khó an.” Thái tử nhìn hắn, nói với vẻ mặt thành khẩn: “Chỉ mong ngươi ta huynh đệ lại tốt như xưa, tính cách hợp nhau, không chổ nào xa cách.”
Thái tử lớn lên nơi thâm cung, nếu nói về tâm tư mưu kế, đã vượt xa so với người thường. Hắn nếu không có ý đồ gì, thì sao lại bị mưu sĩ lừa cho được? Mộc Yến Phi cười lạnh, ngoài miệng lại thuận nước đẩy thuyền, nói: “Điện hạ nói quá lời rồi, thần nam hành một đường, điện hạ phái người bảo vệ, thần đáng lý phải tạ ơn, về sự việc nhỏ nhoi đó, thần sao dám để bụng?”
“Ngươi đã biết bổn cung bảo hộ ngươi, nhưng lại mấy lần hồi tuyệt lời mời của bổn cung, còn nói không để bụng? Ngươi ta quen biết đã nhiều năm, vậy mà giao tình lại không sâu đậm bằng kẻ chỉ mới quen mấy tháng. Nếu bổn cung không thỉnh hắn đến đây làm khách, không biết đến khi nào mới gặp lại Hồng Chiếu đây.”
Thái tử thở dài một hơi, như là đang oán trách hắn vô tình, đôi mắt lại đảo qua Đào Nhiên, trong ôn hòa tăng thêm vài phần hận ý. Đào Nhiên cảm giác được, nhưng không thèm để ý, giơ lên chén rượu, như muốn tương kính, lại bị hai người làm ngơ. Mộc Yến Phi tránh nặng tìm nhẹ nói: “Kẻ thị tỉnhkhông hiểu quy củ, hy vọng không quấy rầy điện hạ.”
“Hồng Chiếu lo lắng quá rồi, Đào công tử nói chuyện thú vị, bổn cung vừa rồi đàm luận với hắn rất vui vẻ, muốn lưu hắn lại vài ngày, không biết Hồng Chiếu có thể cát ái hay không?”,
Mộc Yến Phi nhíu chặt đầu mày, ngước mắt lên nhìn về phía thái tử, thái tử cũng nhìn hắn. Đã lâu không gặp, hắn cảm giác vị thái tử điện hạ này trong phong thái đã tăng thêm vài phần uy nghiêm, nụ cười cũng không che giấu được sự tàn khốc bên trong, là ngạo khí đắc ý mong muốn phải đạt được, tuyệt đối không dung gia dù chỉ có chút cử chỉ khánh lệnh nhỏ nhoi, thứ được gọi là “không chổ nào xa cách” mới vừa nói đến chẳng qua cũng chỉ là nói suông mà thôi.
“Điện hạ.” Hắn khiêm tốn nói: “Thần hôm nay ở suốt trong cung, hoàng thượng long thể khiếm an, tuyên triệu thần đến, rồi lại không gặp.”
Thái tử ngẩn ra, không rõ ý ngầm trong câu nói của hắn. Mộc Yến Phi lại nói: “Vừa lúc tứ hoàng tử cũng đi tham vọng thánh thượng, hắn ở trong điện hơn nửa canh giờ, lúc đi ra thì rất vui vẻ, chủ động chào hỏi cùng thần.”
Thái tử rốt cục cũng hiểu được ý của Mộc Yến Phi, đè thấp giọng nói, cắn răng hỏi: “Hắn nói gì với ngươi?”
“Chỉ đàm luận về những chuyện thông thường thôi, bất quá sau đó hoàng thượng triệu kiến thần, nói một câu với ý sâu xa.”
“Là nói gì?”
“Hoàng thượng nói – gần nhất khí trời bất hảo, bảo thần khi luyện binh phải cẩn thận.”
“Luyện binh?” Lần này thái tử cũng không còn cách nào bảo trì trầm ổn được nữa, đột nhiên đứng lên.
Mộc Yến Phi đã giao lại binh quyền, chỉ mang trên người cái hư danh vương gia, hoàng đế bảo hắn luyện binh, trừ phi – “Phụ vương muốn cho ngươi trọng chưởng binh quyền?”
Ánh mắt Mộc Yến Phi lạnh lùng nhìn hắn thất thố, hời hợt nói: “Đúng vậy, thần cũng hiểu được mỗi ngày nhàn hạ thật sự rất nhàm chán, vì vậy đã đồng ý rồi.”
Sắc mặt thái tử trở nên u ám.
Với uy danh của Mộc Yến Phi tại quân trung, cho dù võ công của hắn mất đi hơn phân nửa, cũng đủ để chấn động nhân tâm, tin tức này đối với hắn mà nói xem như tin vui, với giao tình của hắn và Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi trọng chưởng binh quyền đối với hắn mà nói lợi lớn hơn hại, nhưng điều hắn không hài lòng chính là khẩu khí của Mộc Yến Phi, rõ ràng ý mà hắn muốn nói chính là, đừng đối nghịch với hắn, hắn có thể đứng về phía tứ hoàng tử bất cứ lúc nào, tại thời điểm lực lượng hai bên tương đương nhau, sự chọn lựa của Mộc Yến Phi trở bên vô cùng quan trọng, chả trách tứ hoàng tử vốn quen thói hống hách kiêu ngạo lại chủ động chào hỏi với hắn.
“Vậy bổn cung nên chúc mừng ngươi rồi!” Thái tử âm trầm nói.
“Toàn nhờ ơn điện hạ dẫn dắt cả.” Mộc Yến Phi nói xong, hỏi: “Thần có thể đưa nội nhân rời đi hay không?” (nội nhân = bà xã, há há há….)
“Khục khục!”
Nghe Mộc Yến Phi nói ra hai chữ “nội nhân” rất điềm tĩnh, Đào Nhiên bị rượu làm sặc, sắc mặt thái tử càng thêm khó coi, bực bội phất phất tay, Đào Nhiên đành phải đứng dậy đi tới bên cạnh Mộc Yến Phi, cử chỉ này xem như ngầm thừa nhận quan hệ giữa hai người, thấy vẻ mặt Mộc Yến Phi xem đó như chuyện đương nhiên, hắn chỉ còn cách đành chịu.
“Hồng Chiếu.”
Khi Mộc Yến Phi rời đi, thái tử gọi hắn lại, hỏi: “Một bộ phận thị vệ bổn cung phái đi bảo vệ ngươi tại Vân Nam bị giết, có biết là ai hạ thủ không?”
Trong đôi mắt Mộc Yến Phi chợt lướt qua tia sắc lạnh, lạnh nhạt nói: “Thần không có bắt gặp tận mắt, không dám vọng ngôn khẳng định, bất quá có lẽ cũng cùng một bọn với những kẻ đuổi giết thần suốt dọc đường đi mà thôi, cho nên, xem ra cũng không khó đoán.”
“Vốn là cũng không khó đoán.” Thái tử nhìn thẳng hắn, nói: “Bất quá bọn họ đều là đại nội cao thủ, nhưng chưa kịp có cơ hội phản kháng thì đã bị giết hại, bổn cung nghĩ người giết bọn họ chính là kẻ mà bọn họ không có ý phòng bị.”
“Điện hạ nói rất đúng.”
Mộc Yến Phi ứng đối cho xong, thái tử cũng không hỏi lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Hồng Chiếu, ngươi nên nhớ rõ, năm đó bổn cung có thể tiến cử ngươi, hôm nay đồng dạng cũng có thể bãi miễn ngươi, thiên triều to lớn, kẻ dùng binh thuần thục cũng không phải chỉ có một mình ngươi.”
Mộc Yến Phi không trả lời, một lúc sau, trong gió đêm truyền đến vài tiếng ho rất nhỏ, sắc mặt thái tử lập tức biến đổi, nhớ đến việc nếu không do mình quá nóng lòng, nội tức của Mộc Yến Phi cũng sẽ không tổn thương, dẫn đến suốt đường đi bị người đuổi giết, với cá tính cao ngạo của hắn không đoạn tuyệt với mình là đã rất nhẫn nhượng rồi, vừa nghĩ vậy, tức giận trong lòng thoáng giảm bớt, nhẹ giọng nói: “Thân thể đã không khỏe, thì đừng vất vả quá.”
Hắn cầm lấy chiếc áo choàng đặt bên cạnh, đưa cho tùy tùng trình cấp cho Mộc Yến Phi. Mộc Yến Phi nhận lấy, choàng lên người xong khom người nói: “Tạ ơn điện hạ đã quan tâm, những chuyện điện hạ nói thần cũng sẽ ghi khắc trong lòng.”
Mộc Yến Phi nói rất đúng mực, sau đó xoay người rời đi. Đào Nhiên cũng hướng thái tử chắp tay, mỉm cười nói: “Cũng đa tạ điện hạ hôm nay rượu ngon tương đãi.”
Vừa dứt lời, cổ tay liền bị nắm chặt, Mộc Yến Phi lôi hắn bước nhanh ra ngoài. Đào Nhiên đôi mắt đảo qua áo choàng, chất liệu mềm mại được may rất *** xảo, lại đặt bên cạnh thái tử, đủ thấy đó là vật tâm ái của thái tử, hắn lại tiện tay tặng cho Mộc Yến Phi, không dằn nổi than thở: “Hắn dù sao cũng quan tâm ngươi.”
Sắc mặt Mộc Yến Phi lạnh lùng không nói lời nào cả, thủ đoạn lôi kéo nhân tâm của thái tử cũng lăn theo vết xe của hoàng đế mà thôi, thế nhưng vẫn còn thiếu một chút lão luyện.
Hai người ra khỏi đại môn của phủ đệ, vài tên thuộc hạ đứng bên ngoài đợi đã sốt ruột từ lâu, thấy bọn họ đi ra, đều thở phào nhẹ nhõm. Mộc Yến Phi cầm lấy cương ngựa A Nam dâng lên, nói với Đào Nhiên: “Lên ngựa.”
Đào Nhiên nhìn qua nhìn lại hai bên, không có ngựa dư, cũng đoán tùy tùng sẽ không đưa ngựa của mình cho hắn, đành phải ngoan ngoãn nghe theo lời Mộc Yến Phi leo lên ngựa. Mộc Yến Phi cũng nhảy lên sau ngựa, ôm lấy eo của hắn, rung cương phóng về phía trước.
“Ngươi uống rất nhiều rượu.”
Hai người cùng cưỡi chung một ngựa, ngửi thấy mùi rượu trên người Đào Nhiên, Mộc Yến Phi nhịn không được nhíu đôi mày. Đào Nhiên mặc dù thích uống rượu, nhưng sẽ không uống mà không có chut tiết chế, cho nên mùi rượu trên người hắn vẫn đều rất nhạt, mà không phải một mùi gay mũi thế này.
Cánh tay đang ôm bên hông Đào Nhiên chợt xiết lại, đã chứng tỏ chủ nhân giờ phút này không vui, Đào Nhiên cảm giác được, nhưng chỉ xem như không biết, nói: “Thái tử hoài nghi ngươi rồi.”
“Nếu thế thì sao?” Nghĩ đến việc thái tử lại có thể thừa dịp hắn vắng mặt bắt cóc Đào Nhiên, Mộc Yến Phi có chút căm tức, hỏi: “Bọn họ có đánh ngươi không?”
“Không có, ta rất là biết thời biết thế, thấy bọn họ đông người, bản thân đánh không lại, cho nên ngoan ngoãn đi theo bọn họ.”
“Biết rõ bên ngoài hung hiểm, tại sao còn muốn ra ngoài?”
“Tùy tiện ra ngoài đi một chút mà thôi, ta làm sao biết thái tử lại có thể bắt cóc người khác giữa ban ngày ban mặt chứ.”
Nói rất ung dung, nếu hắn không biết quá khứ của Đào Nhiên, thì đúng là sẽ bị hắn qua mặt. Mộc Yến Phi hừ một tiếng, nói: “Quản gia nói với ta, hôm nay Trâu phủ có người đến bái phỏng.”
“Ặc, là Chỉ Lan quận chúa, vương gia ngươi mấy lần cự tuyệt lời mời của quận chúa, người ta đành phải tự mình đến tận cửa rồi.”
“Còn có Hình Viễn Tâm.”
Đào Nhiên ngẩn ra, bản năng cảm thấy được Mộc Yến Phi đã biết chuyện của hắn cùng Hình Viễn Tâm, cười nói: “Vương gia, ngươi muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Mộc Yến Phi nắm chặt dây cương, cho ngựa đi chậm lại, sau đó để mặc ngựa tùy ý hành tẩu, nói: “Chuyện quá khứ, cho dù ai đúng ai sai, đều không thể quay lại được.”
Gió đêm phất qua, thổi bay tóc mai của Mộc Yến Phi, sợi tóc bay lơ đãng, phất lên mặt Đào Nhiên, có hơi ngứa, mang theo sự lo lăng thấp thỏm mà bản thân không cách nào nắm bắt được. Hắn khẽ nhắm hai mắt lại, đến khi mở ra, trong đôi mắt đã khôi phục sự lãnh đạm, buông thả của ngày thường, hỏi: “Ngươi đang nói đến thái tử? Hắn hình như rất chấp nhất với ngươi.”
Mộc Yến Phi muốn nói kỳ thật là Đào Nhiên, nhưng thấy hắn hiểu lầm, cũng không giải thích lại, nói: “Ta quen với hắn từ rất lâu rồi, có thể nói nếu không có sự tiến cử của hắn, thì sẽ không có ta ngày hôm nay, nhưng nếu không có hắn, võ công của ta cũng sẽ không bị phế.”
“Tại sao?” Biết rõ bí mật này mình không nên hỏi, nhưng Đào Nhiên vẫn không kềm được hỏi ra rồi, bắt nguồn từ bản năng.
Mộc Yến Phi không để bụng chuyện hắn hỏi nhiều, cười cười, nói: “Khi đó hắn vẫn chưa phải là thái tử, ta cũng chỉ là một tên tiểu binh, ngẫu nhiên gặp nhau lần đầu thì quen nhau luôn, cả hai cùng chung chí hướng, cho nên hiển nhiên trở thành bằng hữu.”
Hắn cảm tạ sự tiến cử của Thủ Thuần, Thủ Thuần coi trọng võ công của hắn, tuổi tác hai người lại tương đương nhau, quan hệ tốt lắm. Năm đó Thủ Thuần nghe xong tên tự của hắn thì cười to không dứt, bảo hai chữ “Phi Hoa” quá yếu đuối, đã là nam nhi thì phải xứng với “kinh hồng chiếu ảnh”, vì vậy xưng vị Hồng Chiếu tướng quân cũng từ đó truyền ra. Mặc dù bây giờ, thái tử vẫn gọi hắn là Hồng Chiếu như cũ, chỉ là tâm tình đã không quay về năm đó được nữa rồi, trên đời này không có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi, giống như lời hứa hẹn, giống như cảm tình, giống như giấc mộng mà họ đã từng hoài bão.
Sau đó Thủ Thuần được phong thái tử, hắn cũng được phong tướng khi tuổi còn trẻ, thành lập quân công, số lần bọn họ gặp nhau ít dần, thỉnh thoảng hắn hồi triều gặp lại thái tử, đều cảm thấy sự uy nghiêm của hắn mỗi ngày lại tăng dần thêm, không phải là tình bằng hữu sâu đậm như năm đó nữa, bất quá thái tử vẫn đối xử với hắn tốt như trước. Lần đó hắn dẹp tan chinh chiến hồi triều, thái tử thiết yến vì hắn tiếp phong, hắn đã đi, lại không nghĩ rằng kẻ thiết yến lại cư tâm phả trắc, hạ dược vào trong rượu…
“Cho nên ngươi dùng nội lực mạnh mẽ khắc chế dược lực, mới có thể dẫn đến chân khí bị rối loạn đúng không?” Đào Nhiên đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời nói của Mộc Yến Phi.
Không cần nghe tiếp, hắn cũng có thể đoán ra được tiền căn hậu quả, không giống như chuyện mà hắn từng nghe được trước kia. Thân là thái tử, là quốc quân tương lai, dĩ nhiên cũng toán kế thần tử của mình như thế. Có lẽ còn hơn cả việc võ công bị hao tổn, điều mà Mộc Yến Phi càng căm hận hơn chính là phần khuất nhục mà mình từng phải chịu, khó trách khi gặp hắn ở Giang Nam, hắn buồn bực không vui, thì ra đều là vì chuyện này cả. Đáng lý không nên nhắc tới đề tài này, Đào Nhiên có chút hối hận.
Mộc Yến Phi ngược lại lại có vẻ rất điềm tĩnh, lạnh nhạt nói: “Gần như là vậy.”
Đào Nhiên không biết trong lòng hắn có cảm tưởng ra sao, nên không nhiều lời nữa, yên lặng đi về phía trước một đoạn đường, đột nhiên nói: “Đây hình như không phải là đường về phủ.”
“Tâm trạng không vui, không muốn trở về.”
“Thụ phong là việc vui, tâm trạng sao lại không vui được chứ?”
“Phiền.”
Lời này nói cũng như chưa nói, Đào Nhiên bất đắc dĩ thở dài. Kỳ thật cho dù Mộc Yến Phi không nói hắn cũng hiểu được, hôm nay thụ phong, ngày mai cánh cửa vương phủ nhất định sẽ bị những kẻ đến chúc mừng đạp phá, căn cứ theo cá tính của Mộc Yến Phi, tất nhiên sẽ rất phiền, hơn nữa sau khi nhận ấn soán, cũng tương đương với việc bản thân mình bị đẩy đến đầu ngọn sóng, có kẻ muốn lôi kéo hắn, không lôi kéo được thì muốn diệt trừ hắn, còn có những kẻ ở bên xem diễn trò, đều sẽ làm cho hắn phiền lòng, nhất là hoàng đế, bảo hắn lấy bản đồ rồi lại đưa cho hắn, tới cùng đang che dấu âm mưu gì?
Ngực đột nhiên trở nên đau đớn, cắt đứng ý muốn tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn của Đào Nhiên. Hắn vận khí đè lại, nhưng động tác rất nhỏ của hắn cũng không giấu được Mộc Yến Phi, hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì.” Ngực bụng khó chịu, Đào Nhiên không muốn nhiều lời, nói: “Trở về đi, hôm nay uống rất nhiều rượu, ta có hơi buồn ngủ rồi.”
“Ta còn chưa ăn cơm, ăn cơm xong rồi về.”
Nhìn thấy con đường phía trước có một căn quán nhỏ vẫn còn sáng đèn, Mộc Yến Phi đánh ngựa đi tới, xoay người xuống ngựa. Đào Nhiên cũng nhảy xuống theo, đột nhiên trước mắt tối sầm, đứng cũng không vững. Mộc Yến Phi vội vàng đỡ lấy hắn, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, ngón tay lạnh như băng, lấy làm kinh hãi, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Không có việc gì.” Đào Nhiên dùng nội lực ngăn chặn sự khó chịu, cười cười nói: “Vừa rồi cùng thái tử chơi thử rượu, không cẩn thận uống mấy chén không sạch sẽ vào bụng.”
Tròng mắt Mộc Yến Phi lập tức trầm xuống. Hắn vốn biết với tâm cơ của thái tử, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Đào Nhiên, chỉ là vừa rồi nhìn hắn không có việc gì, cho nên mới thiếu cảnh giác, vội vàng bắt mạch cho Đào Nhiên, phát giác khí tức vẫn ổn, có chút thở phào nhẹ nhõm, kéo hắn leo lên ngựa, vung roi phóng ngựa chạy ngay về vương phủ.
“Ngươi không phải muốn ăn cơm sao?”
Câu hỏi Đào Nhiên rơi vào không khí, Mộc Yến Phi phóng ngựa phi như bay, vừa chạy về đến phủ, lập tức tìm giải dược. Hắn quanh năm chinh chiến bên ngoài, bên người có rất nhiều loại thuốc giải độc, bình thường chê chúng phiền toái, đều đặt ở nhà cả, không nghĩ tới giờ phút này lại phải dùng tới rồi.
“Ta không sao cả.”
Nhìn Mộc Yến Phi cầm rất nhiều bình thuốc liệng lên giường, Đào Nhiên có chút nhức đầu, co người rút vào bên trong giường, nói: “Ta trước kia uống không ít thuốc, độc dược bình thường không làm hại được ta đâu.”
“Thái tử sẽ cho ngươi uống loại độc dược bình thường sao?”
“Kịch độc ta cũng có thể dùng nội lực bức ra được.”
“Ngươi hình như cũng không có bức ra hết.”
“Đó là do ngươi vẫn kéo ta nói chuyện với ngươi đó thôi.” Nhìn vẻ mặt âm lãnh của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên đành phải tăng thêm một câu: “Nội lực của ta cũng không cao đến như vậy.”
“Đến cùng chuyện gì xảy ra?”
Thấy sắc mặt Đào Nhiên tốt hơn lúc nãy một chốc, Mộc Yến Phi thoáng yên tâm. Đào Nhiên vẫn ẩn nhẫn không nói làm hắn rất cáu, nhưng nhiều hơn nữa chính là vui mừng. Hắn biết Đào Nhiên đã cố ý chịu đựng, sợ hắn vì thế mà xích mích với thái tử. Kỳ thật hắn không nên lo lắng cho mình, bản thân mình nếu đã tiếp nhận ấn soái, thì sẽ không để người khác tùy ý leo lên đầu mình lăng nhục, cho dù kẻ đó có là thái tử cũng vậy.
Nghĩ như vậy, tâm trạng từ từ dễ chịu hơn, sắc mặt nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, thấy Đào Nhiên trầm mặc không nói, hắn quát: “Nói chuyện!”
Phát giác Mộc Yến Phi càng ngày càng nóng nảy, Đào Nhiên bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, nói: “Thái tử nói ta uống rượu rất giỏi, nên mang đủ loại rượu ra cho ta thử.”
Đương nhiên, rượu mỗi lần bưng lên đều có một chén cho độc dược vào. Thái tử nói nếu hắn là tùy tùng của tướng quân, tất nhiên phải có sự can đảm của tướng sĩ, hắn biết mình trốn không thoát, đành phải dùng vận khí chọn rượu. Hắn cứ chọn từng tuần từng tuần rượu như vậy, chờ Mộc Yến Phi đến. Xem ra vận khí của hắn cũng không tệ lắm, chọn trúng rượu độc cũng không nhiều lắm.
Đào Nhiên nói xong, thấy sắc mặt Mộc Yến Phi càng phát ra âm trầm, đành phải đùa cợt nói: “Rượu độc cũng chả sao cả, thứ có sao chính là phải đối mặt với tên kia suốt mấy canh giờ, mà cái tên đó lại xấu xí vô cùng, không biết đêm nay có thể gặp ác mộng hay không nữa…” (dám chê thái tử xấu, gan thiệt nha)
“Tại sao biết rõ có độc còn dám uống?”
“Trong tình huống lúc đó, ta có sự chọn lựa nào khác sao?”
“Thái tử sẽ không làm hại ngươi.” Mộc Yến Phi vừa nói, vừa hạ thấp thân thể, chậm rãi tới gần Đào Nhiên, nói: “Hiện tại triều cục bất ổn, ngươi lại không phạm pháp, hắn nếu dám làm hại ngươi, nhất định sẽ thành cái cớ cho người khác chỉ trích. Hắn thậm chí không dám bỏ chất kịch độc trong rượu, bởi vì hắn sợ ngươi chết trong phủ của hắn. Nếu lúc ấy ngươi phản kháng, hắn cũng không dám làm gì ngươi. Tại sao không động thủ?”
Mộc Yến Phi cơ hồ tiến sát tới trước, Đào Nhiên đành phải tiếp tục lùi về phía sau, nói: “Ta nhớ rồi, lần sau nhất định phản kích.”
“Ngươi không động thủ, có phải vì sợ thái tử giận lây sang ta?”
Sau lưng đã là tường, Đào Nhiên không còn đường thối lui, Mộc Yến Phi áp sát tới, như là muốn ôm chặt lấy người của hắn, không muốn thả ra, hơi thở bá đạo thất thường làm hắn rung động, trong lúc đụng chạm mơ hồ có một mùi hương thoang thoảng truyền đến, phản phất như mùi của đào hoa. Đào Nhiên điềm tĩnh nhìn Mộc Yến Phi, một lúc sau, đột nhiên nở nụ cười, tay giơ lên, ngón tay lướt qua làn tóc mai của hắn, đón lấy vài sợ rơi xuống chơi đùa trên tay, nói: “Ta không tốt như ngươi nghĩ đâu.”
“Thế thì sao?”
Đào Nhiên không nói lời nào, khóe miệng ẩn chứa ý cười, Mộc Yến Phi không thích bộ dáng ra vẻ thờ ơ này của hắn, đang định hỏi lại, đôi môi chợt ấm lên, Đào Nhiên ngẩng đầu lên, hôn lên môi của hắn. Mộc Yến Phi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền đáp lại, trong khi hôn nồng cháy eo lại bị siết chặt, lực đạo tràn ngập cường thế, như là muốn lật ngược hắn đè xuống giường. Mộc Yến Phi sớm có cảnh giác, vẫn tiếp tục nụ hôn nhiệt tình với Đào Nhiên như trước, tay lại giơ lên, nắm chặt cổ tay của hắn kéo sang một bên, kế tiếp đầu gối co lại, đặt giữa hai chân của hắn, khiến hắn không cách nào dùng lực được.
“Vương gia ngươi quá bá đạo rồi.”
Tứ chi đụng chạm là trạng thái mẫn cảm nhất, sự cường thế của Mộc Yến Phi đã nhắn nhủ cho hắn rất đầy đủ, khiến Đào Nhiên bỏ đi ý nghĩ tiếp tục tiến sâu hơn nữa, đáng tiếc thân thể lại phải bội ý chí của chủ nhân, trong lúc hôn nó lại cứng lên, bụng dưới lập tức bị đụng vào, xem ra phản ứng của Mộc Yến Phi bây giờ cũng chẳng tốt hơn hắn được bao nhiêu. Hắn cười khổ. Hắn đên nay vốn đã không khỏe, nếu động võ, chưa chắc đã là đối thủ của vị vương gia này.
“Yên tâm, ta sẽ không thừa dịp nhân chi nguy.”
Phảng phất nhìn ra sự lo lắng của hắn, Mộc Yến Phi hừ nói, bất quá nhưng lại không buông hắn ra, mà là tháo đai lưng của hắn, đưa tay vào dò xét. Đào Nhiên thở dài, rất muốn hỏi hành vi bây giờ của vương gia và thừa dịp nhân chi nguy có gì khác nhau không?
Bất quá chuyện có thể hưởng thụ hắn cho tới bây giờ sẽ không cự tuyệt, thuận theo tiếp nhận sự vuốt ve của Mộc Yến Phi, đồng thời chủ động duỗi tay đến đè hạ thể của Mộc Yến Phi, dùng kỹ xảo an ủi vỗ về nó.
Thủ pháp của Đào Nhiên tốt hơn Mộc Yến Phi nhiều lắm, vừa an ủi không lâu, Mộc Yến Phi đã không chịu đựng nổi nữa rồi, lớn tiếng thở dốc. Nhìn hắn mày kiếm nhíu lại, bộ dáng giống như đang bồi hồi trong sảng khoái, lại tăng thêm một chút đau đớn, Đào Nhiên đột nhiên nảy lên hứng thú, ngón tay cố ý vừa bóp vừa đè, vừa xoa lên tính khí của hắn nhen lửa, đùa giỡn nang đại của hắn, không bao lâu sau Mộc Yến Phi đã chịu không nổi tiết ra, tựa trên người hắn hưởng thụ dư vận sau khi phát tiết.
“Vương gia đừng lười biếng, ngươi còn không có đến giúp ta đây này.”
Cảm giác Mộc Yến Phi muốn rút tay về, Đào Nhiên vội vàng kéo, cầm lấy tay hắn, đặt lên tính khí của mình vuốt ve. Thủ pháp của Mộc Yến Phi rất non nớt, hắn không để ý, dẫn dắt hắn dò tìm nơi mẫn cảm của mình, nói: “Ở đây, nhanh một chút, làm như vậy ta sẽ càng thấy thoải mái.”
Dùng lời nói ngả ngớn trêu chọc Mộc Yến Phi, để sự dẫn dắt của mình có thể mang đến hưng phấn cho hắn. Mộc Yến Phi không quá thích bị điều giáo như thế, bất quá nhìn thấy đôi mắt phượng của Đào Nhiên híp lại, tựa hồ đang hưởng thụ khi được đối đãi như vậy, liền không kháng cự nữa, căn cứ theo chỉ dẫn của hắn vuốt ve. Chơi đùa một hồi, Đào Nhiên bắn ra, nhưng hắn không chịu thả, lại cầm tay Mộc Yến Phi đồng thời vuốt ve tính khí của mình, cho đến dịch thể đều bắn ra cả mới buông tay.
“Vương gia, ngươi đúng là rất giỏi.” Phát tiết xong, Đào Nhiên nằm xuống giường, cười nhìn Mộc Yến Phi, đôi mắt bị bao phủ bởi một lớp hơi nước, bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ, đề nghị: “Có muốn tiếp tục làm sâu xa hơn nữa không?”
Mộc Yến Phi lạnh lùng nhìn hắn, “Chỉ cần cơ thể của ngươi có thể chịu đựng nổi.”
“Chỉ cần ngươi phối hợp.”
Đào Nhiên cười rất mờ ám, không biết là do hiểu nhầm ý mà hắn nói, hay là vẫn cố ý giả bộ hồ đồ, Mộc Yến Phi không vạch trần, chùi đi vết dơ, tắt đèn nằm xuống, những bình thuốc giải bị hắn đẩy sang một bên. Đào Nhiên nhớ lại hắn còn chưa ăn cơm, đang định hỏi, lại nghe Mộc Yến Phi nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi làm thị vệ của ta.”
“Vương gia, bên cạnh ngươi chắc không thiếu thị vệ chứ?”
“Ta là nói cho ngươi biết.” Trong bóng tối Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Không phải đang trưng cầu ý kiến của ngươi.”
Đào Nhiên ngậm miệng lại. Có đôi khi đối mặt với một vị chủ tử chả biết lý lẽ thế này, trầm mặt chính là biện pháp ứng đối tối nhất.
Đào Nhiên không nghĩ, Mộc Yến Phi nói được thì làm được, ngày hôm sau liền xách hắn kéo theo bên người làm hộ vệ, cho dù đi đến đâu, cũng đều muốn hắn đi theo. Cũng may Mộc Yến Phi không yêu cầu đối với hắn quá nhiều, cho nên hắn vẫn cảm thấy tương đối tự tại, hơn nữa Mộc Yến Phi nói không sai, từ sau khi điều lệnh tướng quân của hắn truyền xuống, vương phủ mỗi ngày đều không được an bình, mỗi ngày đều có quan viên các bộ đến đưa lễ chúc mừng. May là những chuyện này đều giao cho quản gia xử lý, không để phiền hà đến Đào Nhiên, điều hắn phiền lòng bây giờ chính là Mộc Yến Phi đến triều đường cũng bảo hắn đi theo.
Với thân phận của Mộc Yến Phi, tùy tùng thân tín của hắn cũng có thể cùng vào cung. Nhờ ơn của Mộc Yến Phi ban tặng, mấy ngày nay Đào Nhiên đã cùng Trâu tể tướng, Hoắc thân vương, Trần thượng thư và những người khác chạm mặt mấy lần, thỉnh thoảng cũng gặp được Hình Viễn Tâm, sau khi hắn hành lễ Hình Viễn Tâm chỉ xem như không thấy, xoay người tách ra, nhưng thái độ của những người khác thì lại rất thân cận, đều xem hắn như là tâm phúc của Mộc Yến Phi. Đây là thời điểm cần phải cầu cạch người khác, Mộc Yến Phi trọng chưởng binh quyền, khiến cho sự tồn tại của hắn lại càng thêm hấp dẫn, cho nên Đào Nhiên đi theo cũng hưởng được kính trọng.
Nắm trong tay binh quyền, người ta nói đối với hắn đó là việc vui, nhưng đối với Mộc Yến Phi mà nói, chỉ là quay về kiếp sống quân lữ mà thôi. Đào Nhiên có thể theo hắn đến quân doanh, cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng phong thái luyện binh của Mộc Yến Phi, cũng rất tàn khốc. Hắn thầm nghĩ, mình không phải là binh lính dưới quyền của Mộc Yến Phi, quả đúng là một chuyện rất may mắn.
Những binh lính dưới quyền mang suy nghĩ giống Đào Nhiên thật ra cũng không ít. Mộc gia quân do đích thân Mộc Yến Phi đào tạo chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, trong đó hơn phân nửa là binh đội hằng năm đóng binh ở kinh thành, ăn hoàng lương đã quen rồi, căn bản không chịu nỗi huấn luyện cực khổ, trong lúc nhất thời trong binh doanh tiếng than oán ngập trời, liên lụy đến một bộ phận Mộc gia quân cũng bị bài xích, trong thời gian ngắn ngủi đã xảy ra vài lần xung đột, thậm chí đến nổi đánh nhau. Mộc Yến Phi dùng quân pháp xử trí những kẻ đầu têu gây chuyện, xung đột mới coi như được dừng lại. Nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau, những binh lính bị phạt quân trượng đột nhiên bạo bệnh mà chết.
Người nhà của binh sĩ có chút quan hệ thân thích với một vị quan nào đó trong triều, vị quan đó lại là người của tứ hoàng tử, vì vậy nhờ người vào quân trung làm một bức thư liên danh tố cáo lên trên, cầm lên điện tiền hạch tội Mộc Yến Phi lạm dụng tư hình, dẫn đến việc binh sĩ bạo vong, vân vân…
Hoàng đế nhìn tấu chiết, rất là tức giận, lệnh hình bộ khẩn cấp tra rõ chân tướng, lại phái một vị phó tướng khác đến quân doanh trấn an quân tâm. Mộc Yến Phi bị tạm thời ở lại phủ nghỉ ngơi điều dưỡng, không được hỏi đến chuyện quân trung.
“Thân thể đã không tốt, thì đừng quan tâm quá nhiều chuyện, ngươi xem bây giờ ngươi đã chọc một mớ phiền toái vào mình rồi.”
Bị Đào Nhiên lén lút oán giận, Mộc Yến Phi không để ý, nói: “Không làm việc, phiền toái cũng sẽ đến thôi.”
Tay nắm binh quyền, nhất định có không ít người oán hận ghen ghét, loại phiền toái này cũng không phải là lần đầu tiên rồi, hắn căn bản không để bụng, bây giờ ngược lại càng hy vọng đối phương tăng thêm nhiều thủ đoạn thêm chút nữa, để hắn có cơ hội phản kích mạnh mẽ hơn.
Đào Nhiên biết cá tính của hắn, cũng không hề khuyên, nói: “Ta đi giúp ngươi nghe ngóng một chút, ta cũng có quen biết chút ít trong kinh thành, đi hỏi thử xem ai đang bày trò sau lưng.”
“Không cần.” Mộc Yến Phi quả quyết cự tuyệt: “Ta có thể tự xử lý.”
“Ta dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
“Vậy ngươi cứ tiếp tục nhàn rỗi.”
Mộc Yến Phi nói xong liền rời đi, Đào Nhiên đứng phía sau gọi hắn vài tiếng, đều bị làm ngơ cả. Đào Nhiên không biết hắn đang tức giận chuyện gì, cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, chờ hắn đi rồi, tìm một khe hở ở hậu viện trốn ra ngoài vương phủ, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị A Nam chặn lại, cười giả lả nhìn hắn.
“Đào công tử, tướng quân bảo ngươi không có việc gì đừng ra khỏi phủ, ngươi đã quên rồi sao?”
“Không quên.” Đối với hành vi phái người theo dõi của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên cũng đành chịu, nói: “Ngươi nói, nếu ta ra ngoài rồi, vương gia sẽ thế nào?”
“Hắn sẽ rất tức giận.”
A Nam vừa nói xong, liền cảm thấy bên hông tê rần, Đào Nhiên ra tay nhanh như gió, điểm vào vài đại huyệt ngay bụng của hắn. Hắn không phòng bị, bị điểm ngay chính giữa, không khỏi vừa tức vừa nóng, nhưng khổ nổi nói không ra lời, chỉ có thể hận hận trừng mắt nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên làm lơ sự tức giận đùng đùng của hắn, nói một cách dửng dưng: “Vậy thì cứ để cho hắn tức giận đi.”
Nói xong, mặc kệ A Nam giương mắt nhìn trừng trừng, ung dung bỏ đi.
Hắn chỉ là muốn biết chân tướng nhiều hơn một chút, tại thời điểm mẫn cảm này, binh lính bạo vong, bên trong ẩn dấu bao nhiêu bí mật, hắn tin tưởng Mộc Yến Phi tự có biện pháp ứng đối, nhưng những thứ bị che dấu trong hắc ám đôi khi phải dùng đến những thủ đoạn hắc ám để đối phó.
Đào Nhiên đi đến Hình bộ trước. Mấy ngày nay hắn vẫn đi theo bên cạnh Mộc Yến Phi, quan viên trong triều phần lớn đều biết hắn, mặc dù bây giờ Mộc Yến Phi đang bị kiện cáo, nhưng cũng không có ai dám đắc tội hắn, tên thư lại cấp dưới cung kính thỉnh Đào Nhiên vào.
Đào Nhiên vốn tìm đến Hình Viễn Tâm, nhưng thư lại nói Hình đại nhân đang bận, thỉnh hắn chờ, lại bưng trà lên, thỉnh hắn từ từ dùng, ai ngờ “từ từ dùng” cũng hơn nửa canh giờ, mà người thì không thấy nửa bóng. Đào Nhiên không biết là do Hình Viễn Tâm cố ý không gặp mình, hoặc đang kiêng kỵ vì vụ án này, cho nên đi ra đại sảnh, định dùng cách khác tìm hắn.
Đào Nhiên đi ra ngoài chưa được mấy bước, thì thấy có người đâm đầu đi tới, ưỡn ngực ngẩng cao, bộ dáng đắc ý, đúng là tứ hoàng tử Thủ Khiêm.
Đào Nhiên khi theo Mộc Yến Phi tiến cung thì từng gặp tứ hoàng tử vài lần, khác với sự nội liễm ôn hòa của thái tử, vị tứ hoàng tử này có vẻ vô cùng kiêu ngạo, bất quá võ công của hắn tốt lắm, thủ hạ lại không thiếu mưu thần dị sĩ, cho nên cũng có một chút công cán. Thái tử quen với việc thủ cựu, tứ hoàng tử lại thích điều mới mẻ, trong triều tiếng ủng lập hắn cũng hô vang không nhỏ. Đào Nhiên nghĩ, thái tử nếu xảy ra chuyện gì, thì vị tứ hoàng tử này chính là người được chọn rồi.
Hắn không muốn quá thân cận với tứ hoàng tử, khom người đứng sang một bên, tứ hoàng tử lại chủ động đi tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Là do Mộc Yến Phi bảo ngươi đến nghe ngóng tin tức của vụ án?”
“Không phải, tiểu nhân chỉ là nhàn rỗi, đến tìm người quen thôi.”
“Ta quên mất, Hình đại nhân là đồng hương của ngươi.” Ánh mắt tứ hoàng tử đảo qua xa xa, cười nói: “Gặp người quen cũng tốt, hỏi vụ án cũng tốt, chỉ sợ đều đã chậm rồi, ta vừa nghe ngỗ tác nói thi thể của mấy tên binh lính bạo tử đó đều thối rữa rất nhanh, sợ có bệnh dịch, cho nên đã mang đi thiêu hủy cả.”
“Thiêu hủy rồi?”
Thấy Đào Nhiên kinh ngạc, tứ hoàng tử rất hài lòng, lại nói: “Lần sau muốn điều tra chuyện gì, nhớ phải hành động nhanh hơn một chút, nhưng ngươi có thể nói với chủ tử của ngươi không cần lo lắng, bổn hoàng tử cũng rất chuộng người tài, chỉ cần hắn có ý muốn đầu ta, ta bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nạp.”
“Tạ ơn điện hạ.”
“Còn có ngươi.”
Tứ hoàng tử hiện giờ tâm tình rất tốt, nhìn Đào Nhiên thân mặc huyền y đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, y phục đậm màu khiến cho cử chỉ ôn nhã của hắn tăng thêm vài phần đạm mạc, tựa như ngọc thạch, nhã trí mà lại thanh lãnh, rồi lại không giống với sự lạnh lùng của Mộc Yến Phi, lại càng không giống với những kẻ mà hắn đã từng gặp qua, rồi lại không thể nói không giống là ở điểm nào. Tứ hoàng tử tăng thêm vài phần hăng hái, kề gần sát đến trước mặt Đào Nhiên, cười nói: “Kỳ thật bổn hoàng tử ngoài việc chuộng người tài ra, còn rất chuộng người đẹp, nhất là loại mỹ nhân như ngươi, vừa can đảm vừa tâm kế, lại vừa giỏi võ công.” (bé Nhiên đúng là chiêu hoa dẫn điệp nha)
Đào Nhiên chơi bời trong chốn gió trăng đã lâu, tai quen với những lời bóng gió như thế này rồi, cũng không ngại, cười cười nói: “Đa tạ điện hạ đã nâng đỡ.”
Tứ hoàng tử thấy Đào Nhiên chẳng những không vui, mà mắt phượng còn khẽ híp, càng tăng thêm vài phần phong tình, càng cảm thấy tâm tư động đậy, đang muốn tiến gần hơn nữa, phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người nói: “Điện hạ, cỗ kiệu đã chuẩn bị xong rồi.”
Là Thị lang Hình Viễn Tâm, tứ hoàng tử mặc dù háo sắc, nhưng cũng biết không thể đứng ở Hình bộ mà làn càn quá mức, giả ý ho khan vài tiếng, xoay người rời đi. Hình Viễn Tâm hờ hững nhìn hắn đi xa, mới chuyển hướng sang Đào Nhiên, Đào Nhiên khom người thi lễ với hắn.
“Ra mắt đại nhân.”
Hình Viễn Tâm nhíu mày, lãnh đạm nói: “Ngươi rất để tâm đến vụ án của Mộc tướng quân.”
“Bên dưới tán cây to thì càng mát.” Đào Nhiên không để ý đến sự xa cách của Hình Viễn Tâm, mỉm cười nói: “Vương gia nếu có chuyện, cuộc sống của ta cũng chẳng tốt lắm a.”
Hình Viễn Tâm đối với cách làm của Đào Nhiên khịt mũi khinh bỉ, nói: “Nếu ngươi thật lòng nghĩ như vậy, thế thì kết quả sẽ khiến ngươi thất vọng rồi, tên binh sĩ kia đã bị thiêu hủy, sáng nay lại phát hiện người nhà của hắn thây phơi khắp nhà, một nhà bảy người toàn bộ bị mất mạng.”
“Cái gì?”
Đào Nhiên kinh ngạc, mới vừa rồi tứ hoàng tử chỉ nói thi thể bị thiêu, chưa nói đến người nhà của tên binh sĩ, hắn không nghĩ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có người liên tục tử vong, bây giờ mũi dùi tất cả đều chỉa về phía Mộc Yến Phi, chỉ sợ cho dù hắn nói không liên quan đến hắn, cũng sẽ không có ai tin tưởng.
Thấy hắn kinh ngạc, Hình Viễn Tâm mặt lộ vẻ trào phúng, nói: “Đã có người trình báo án sát nhân, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng trở về báo cho chủ tử của ngươi, bảo hắn sớm lo liệu đi.”
Đào Nhiên cảm tạ rời đi. Nhìn bóng lưng của hắn, Hình Viễn Tâm lắc đầu, có lòng muốn khuyên hắn đừng nhảy vào chổ nước đục đó, lại cảm thấy mình căn bản không cần phải đi khuyên bảo, mỗi người có một chí hướng khác nhau, càng huống chi giao tình của bọn họ đã kết thúc từ ba năm trước rồi, hắn thật sự không cần phải lo lắng cho một kẻ chỉ biết nịnh nọt, bợ đỡ người khác.
Đào Nhiên vội vã ra khỏi Hình bộ, nhưng không có quay về vương phủ, mà là đi Tiêu Dao các.
Tiêu Dao các là một nhạc phường lớn nhất kinh thành, những kẻ đến nơi này mua vui không giàu thì cũng sang, động một tí là tiêu cả ngàn lượng. Đào Nhiên thường đến, những người hầu đều biết hắn, lập tức ân cần mời hắn vào. Đào Nhiên chọn vũ cơ mình thích, chơi chưa được bao lâu, mấy bằng hữu quen thuộc cũng lục tục kéo tới, mọi người hàn huyên một lúc lâu, lại có thể hàn huyên ra không ít tin tức.
Đào Nhiên hài lòng trả tiền xong, ra hội quán, vốn định về phủ, ai ngờ đi chưa được bao xa, phía sau truyền đến tiếng bước chân, bước chân đi nhanh như bay, tới phía sau hắn liền dừng lại, một chất giọng trầm thấp nói: “Chủ tử gọi ngươi tiến cung.”
Đào Nhiên nhíu mày: “Bây giờ?”
“Phải, có nhiệm vụ mới dành cho ngươi.”
Nam nhân nói xong liền rời đi. Đào Nhiên quay đầu, phát hiện bóng dáng của hắn bị ánh trăng kéo ra rất dài, màu đen trường sam lay động, hòa tan vào trong bóng tối.