Phong Lưu Pháp Sư

Chương 238

 

Dịch: waa123

Biên dịch & biên tập: Long Nhất

Ngu Phượng như có cảm giác, quay nhìn vào trong đám đông. Nàng vừa mới cảm thấy sống lưng phát lạnh.

"Sao vậy? Nhận ra ai à?" Long Nhất hỏi.

"Không…không có gì." Ngu Phượng quay đầu lại cười đáp, có lẽ là nàng quá mẫn cảm rồi.

Ngu Phượng dựa vào trong lòng Long Nhất ngước nhìn bức tượng tuyết cao tới hai mươi mét, trong lòng ngọt ngào không tả nổi. Chỉ là nụ cười ngọt ngào không duy trì được bao lâu rồi lại ảm đạm, nàng thấp giọng nói: "Thật là rất đẹp, chỉ là khi mặt trời mọc, nó liền phải tan chảy."

Long Nhất run khẽ, ý nghĩ đầu tiên là có biện pháp nào để có thể làm bức tượng tuyết này vĩnh viễn không tan chảy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không nghĩ ra biện pháp gì. Trừ khi đạt tới cảnh giới pháp thần thủy hệ sử dụng ma pháp thần cấp thủy hệ vĩnh viễn đóng băng lại mới có thể làm được.

"Nàng đừng nghĩ bi quan như thế, nên nghĩ theo một cách khác." Long Nhất cười nói.

"Nghĩ theo một cách khác? Nghĩ như thế nào?" Ngu Phượng hỏi.

"Ví như nàng có thể nghĩ như thế này, người tuyết Long Nhất cùng với người tuyết Ngu Phượng tuy tan chảy ra thành nước, nhưng chúng tịnh không biến mất, mà là thân thể của chúng hòa lẫn vào nhau, vĩnh viễn thành một thể tưới tắm cho trái đất, chảy vào đại dương. Chỉ cần thế giới này một ngày còn có nước, thì người tuyết Long Nhất cùng với người tuyết Ngu Phượng sẽ vĩnh viễn không biến mất, chúng vĩnh viễn tương ái, cho đến khi biển cạn đá mòn." Long Nhất chầm chậm nói với thanh âm trầm ấm lôi cuốn, đưa Ngu Phượng tiến vào một không gian tưởng tượng.

Đối với một nữ nhân, có lời tình tự nào làm lòng nàng say mê hơn thế, nàng si mê nhìn tình lang, cảm thấy cả trái tim như mắc vào lưới tình ôn nhu của hắn.

Đông Phương Khả Hinh cùng với Nam Cung Hương Vân yên lặng đứng trong một cánh rừng cách người tuyết siêu cấp đó không xa. Hai người đều trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì.

"Hắn đi quá xa rồi. Tên hỗn đản này." Nam Cung Hương Vân đột nhiên ngẩng đầu căm hận nói.

Đông Phương Khả Hinh như không nghe thấy, ánh mắt không ngừng chớp động biểu hiện một vẻ mặt phức tạp, nàng thật rất đố kị với nữ hài đó, đố kị tới hận không thể tiến lên giết nàng ta ngay được.

"Đông Phương tiểu thư, cô đang nghĩ gì thế?" Nam Cung Hương Vân thấy nỗi ưu tư chớp động trong mắt Đông Phương Khả Hinh, không kìm được lo sợ hỏi.

Đông Phương Khả Hình hồi thần, thần sắc khôi phục lại bình thường, hỏi: "Cô vừa nói gì?"

"Ta nói Tây Môn Vũ hắn đi quá xa." Nam Cung Hương Vân nhắc lại.

"Ghen sao?" Đông Phương Khả Hinh nhàn nhạt hỏi, trời mới biết trong lòng nàng chua xót đến tan nát trái tim.

"Đương nhiên không phải ta ăn giấm chua của tên hỗn đản đó. Chỉ là, mọi người đều biết ta và hắn sắp thành thân, hắn lại gióng trống khua chiêng tán tỉnh nữ nhân khác như vậy, lại còn tìm cách cho mọi người đều biết, làm cho ta sau này làm sao ra ngoài gặp người đây." Nam Cung Hương Vân tức giận nói.

Đông Phương Khả Hinh ồ một tiếng rồi lại trầm mặc. Nàng sáng nay vừa phát hiện thấy tuyết rơi dày, liền vội vàng tới Tây Môn phủ tìm biểu ca cùng đi ngắm tuyết, kết quả là được báo rằng hắn cả đêm không về. Lập tức nàng sát khí đằng đằng đi tới Nam Cung phủ, mới biết biểu ca không hề ở cùng Nam Cung Hương Vân. Chính lúc đó, bên ngoài đột nhiên ồn ào huyên náo, truyền lại đều là Tây Môn nhị thiếu gia như thế này như thế nọ, nên các nàng cũng đi theo mọi người đi tới chỗ đó. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm tim nàng tan nát.

"Ta thật sự có thể một mình chiếm hữu biểu ca ư?" Đông Phương Khả Hinh không khỏi nảy sinh nghi vấn đối với ý nghĩ kiên định không đổi của mình trước kia. Bên cạnh hắn mỹ nhân vô số, mỗi người mỹ mạo đều không kém nàng, nàng có thể ngăn cản từng người bọn họ, có thể làm toàn bộ tinh thần hắn đều để trên người nàng?

Nam Cung Hương Vân thấy khuôn mặt thanh tú của Đông Phương Khả Hinh đột nhiên trở lên thống khổ, trong lòng thập phần không hiểu. Nàng vỗ vỗ Đông Phương Khả Hinh hỏi: "Đông Phưong tiểu thư, cô tại sao lại yêu thích Tây Môn Vũ như vậy? Theo ta biết thì các người đã hơn chục năm nay không gặp nhau, cô sao lại thích hắn, thích hắn ở chỗ nào?"

Đông Phương Khả Hinh run rẩy, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Từ khi huynh ấy xả thân cứu ta mười ba năm trước, ta đã phát thệ sau này phải làm tân nương của huynh ấy."

Nam Cung Hương Vân ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy được? Khi đó cô mới vài tuổi, chẳng lẽ cô không biết Tây Môn Vũ sau khi lớn lên xấu xa như thế nào ư?"

"Ta mặc kệ. Thế nào ta cũng nhất định phải gả cho biểu ca. Nam Cung tiểu thư, ta biết cô từ trước tới nay rất chán ghét biểu ca, cô có thể rút lui không?" Đông Phương Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu nói, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hưong Vân.

Ách…Nam Cung Hương Vân nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười. Thánh nữ Đông Phương Khả Hinh làm sao lại như thế này? Điều này làm nàng có điểm nghĩ không thông, hơn nữa để nàng rút lui, trong lòng nàng tựa hồ có chút cảm giác khó chịu.

"Đông Phương tiểu thư, cô cũng biết bệ hạ đã mở lời, nếu như cô có biện pháp làm cho bệ hạ thay đổi tâm ý, ta có thể rút lui." Nam Cung Hương Vân xua đi những tâm tình phiền não trong đầu đáp.

Đông Phương Khả Hinh yên lặng. Nàng tự biết mình không có khả năng này.

"Còn nữa, cô vừa rồi cũng thấy đấy, cho dù ta rút lui, xung quanh Tây Môn Vũ vẫn có nữ nhân khác của hắn vây quanh. Hơn nữa biểu ca của cô trong đầu toàn ý nghĩ hoa bướm, cô khẳng định mình có thể quản lý được hắn sao? Hoặc là cô cứ biến hắn thành con rối của cô." Nam Cung Hương Vân tiếp tục nói, không biết vì cái gì, trong lòng lại có phần cay đắng, ngữ khí cũng trở lên hung hăng.

"Cô đừng nói nữa." Đông Phương Khả Hinh nhướn người lên, cắn chặt môi muốn bật máu.

Nam Cung Hương Vân ngẩng đầu nhìn người tuyết khổng lồ ngay trước mắt, mỹ mục có chút mê ly, gần giống với nhãn thần và biểu tình sinh động của người tuyết đó. Nàng biết cảm tình của Long Nhất và thiếu nữ đó quả thật là chân thành và nồng nhiệt, giữa hai người có một tình cảm sâu đậm phi thường, nàng đột nhiên hỏi: "Đông Phương tiểu thư, cô có nhìn thấy ánh mắt của người tuyết thiếu nữ nhìn người tuyết Tây Môn Vũ không?"

Đông Phương Khả Hinh quay đầu nhìn lên một chút, gật gật đầu, không hiểu Nam Cung Hương Vân tại sao lại hỏi như vậy.

"Cô từ trong đó nhìn thấy cái gì?" Nam Cung Hương Vân hỏi.

"Yêu" Đông Phương Khả Hinh từ đôi môi trắng bệch buông ra đúng một từ.

"Cô biết ư? Ánh mắt cô lúc nhìn Tây Môn Vũ chỉ có chiếm hữu, chưa hề biểu lộ chút ánh mắt nào như vậy." Nam Cung Hương Vân xoay người nhìn Đông Phương Khả Hinh nói.

Thân hình Đông Phương Khả Hinh chấn động mãnh liệt như bị điện giật, sắc mặt trở nên trắng bệch, giống như bị người ta đập một viên gạch vào đầu.

"Không phải, cô thì biết cái gì, ta yêu biểu ca, ta yêu huynh ấy." Đông Phương Khả hinh hét lớn với Nam Cung Hương Vân, dùng phiêu phù thuật bay đi mất.

Nam Cung Hương Vân quai hàm giật giật, hô một tiếng mang tức khí thổ ra ngoài. Nàng nhìn theo hướng Đông Phương Khả Hinh biến mất, nhẹ thở dài. Bản thân mình có phải quá tàn nhẫn không, đột nhiên kéo nàng ta ra khỏi ảo tưởng tốt đẹp, nhưng những lời mình nói chính là sự thật a.

Nhìn lại hai người tuyết khổng lồ đang đứng cùng nhau, Nam Cung Hương Vân đột nhiên có chút cô đơn, nàng nhìn rõ nỗi đau trong trái tim Đông Phương Khả Hinh, cũng là nỗi đau của chính nàng.

PHONG LƯU PHÁP SƯ

 
Bình Luận (0)
Comment